Khi Nho Chín

Chương 7

Phong Tử Tam Tam

23/11/2016

Thấy Diệp Duy Trăn thình lình xuất hiện, phản ứng đầu tiên của Khương Ngọc là —— vì sao anh quay về, không phải nói còn phải gặp khách hàng ư?

Phản ứng thứ hai mới là—— CMN, đây có được coi là bắt kẻ thông dâm ở trong phòng? Hay là ở phòng cưới tương lai của bọn họ! !

Mặc dù cô và Hàn Giang không làm gì cả, giữa họ là đồng nghiệp hữu nghị thuần khiết, nhưng giờ khắc này Khương Ngọc vẫn có chút chột dạ. Hơn nữa cô cũng không biết Diệp Duy Trăn đã nghe được bao nhiêu, sẽ không phải là phán đoán bằng vẻ ngoài nhìn thấy chứ, tiếp theo sẽ hiểu lầm cái gì. . . . . . Dù sao vào giờ phút này, hành động của cô và Hàn Giang thật có chút kì dị.

Thời gian giống như là dừng lại mấy giây ngắn ngủi, Hàn Giang híp híp mắt, từ từ đứng lên. Anh ta nhìn Khương Ngọc, trong mắt ẩn chứa nụ cười yếu ớt, “Không giới thiệu à?”

Khương Ngọc lui ra từ trên thành ghế sa lon, lùi cách Hàn Giang một khoảng, mới giới thiệu hai người với nhau.

“Đây là Diệp Duy Trăn, đây là ông chủ của em – Hàn Giang.” Rồi cô nhìn Diệp Duy Trăn nói, “Gặp nhau trên đường, Hàn Giang giúp em mang đồ lên.”

Diệp Duy Trăn thoạt nhìn rất bình thường, phong độ cực tốt bắt tay với Hàn Giang, “Cám ơn anh giúp đỡ.”

Hàn Giang: “Nên làm, tôi và cô ấy không chỉ là đồng nghiệp, cũng là bạn bè.”

Diệp Duy Trăn: “Nếu là bạn, càng cần nói tiếng cám ơn hơn.”

Ánh mắt Khương Ngọc đảo qua lại giữa hai người, tại sao bọn họ thoạt nhìn bình thường không thể bình thường hơn, cô lại cảm thấy trong không khí có một chút mùi thuốc súng đây?

“Thu dọn xong chưa?” Diệp Duy Trăn đột nhiên hỏi Khương Ngọc, lúc ánh mắt rơi xuống trên người cô thậm chí hết sức ôn hòa.

Khương Ngọc “Á” một tiếng, “Gần như xong. Đúng rồi, sao anh quay về? Quên cầm thứ gì ư?”

“Không có.” Diệp Duy Trăn nói rất thản nhiên, “Lúc nãy nói điện thoại giống như làm em mất hứng, định về dỗ dành em.”

Khương Ngọc: “. . . . . .”

Diệp Duy Trăn còn nói: “Công việc không quan trọng bằng bà xã tương lai.”

Không ngờ Diệp Duy Trăn lại cũng có thể mặt không đỏ, tim không đập nói những lời âu yếm này! Khương Ngọc ngạc nhiên nhìn anh, giống như là đang nhìn một người mới vừa quen.

Ánh mắt Diệp Duy Trăn không có né tránh, ngay cả vẻ mặt cũng cực kỳ bình tĩnh, tựa như vừa rồi anh không nói gì vậy.

Dù sao còn có người ngoài ở đây, Khương Ngọc cảm thấy mình nên nói gì đó, cô ổn định tâm tư, “Vậy, anh có thể ăn cơm tối cùng em?”

“Ừ, để anh làm.”

“Anh làm?” Khương Ngọc lại bị dọa không nhỏ.

“Chuẩn bị dỗ dành em, dù sao phải làm chút gì đó mới phải.” Diệp Duy Trăn đã cởi áo khoác ra, trên người chỉ có một cái áo len màu xám nhạt, cả người ngọc thụ lâm phong. Anh nhàn nhạt nhìn Hàn Giang, “Hàn tiên sinh cũng ở lại dùng bữa, nếm thử tài nấu nướng của tôi.”

“Thôi khỏi.” Hàn Giang giơ tay lên xem đồng hồ, “Tôi còn có việc, không quấy rầy hai người.”

Khương Ngọc vừa mới thở phào nhẹ nhõm, ai ngờ Diệp Duy Trăn lại nhắc nhở cô, “Em tiễn Hàn tiên sinh.”

“Hử?”

Diệp Duy Trăn đưa tay nắm ở hông của cô, âm lượng không cao không thấp, vừa lúc có thể để cho Hàn Giang nghe được. Anh nói: “Chớ thất lễ.”

Không biết vì sao, anh nói lời này khiến Khương Ngọc nghe được ý tứ khác. . . . . .

*

Một đường đi thang máy xuống dưới, Khương Ngọc đang cân nhắc xem nên mở miệng như thế nào, Hàn Giang ôm cánh tay dựa vào vách tường thang máy, hình như cũng đang suy tư cái gì đó.

“Đinh” một tiếng, cửa thang máy mở ra, hai người đều lặng lẽ ngẩng đầu lên.

“Thật xin lỗi.”

“Thật xin lỗi.”

Gần như là đồng thời, hai người cũng ngầm hiểu lẫn nhau mà cười.



“Em nghĩ anh cũng rõ ràng quan hệ nào thì thích hợp với chúng ta, cho nên chuyện này không nên nhắc lại. Chúng ta vẫn hợp tác tốt.” Thật ra thì trong lòng Khương Ngọc tựa như gương sáng, Hàn Giang chính là thương nhân điển hình, trong lòng anh ta sự nghiệp cùng ích lợi hiển nhiên quan trọng hơn so với tình yêu, hoặc là nói nếu anh ta nói thích với cô cũng không thể khiến anh ta không hề băn khoăn.

Cho nên anh ta mới do dự.

Cũng bởi vì sự do dự của anh ta, cô cũng không cần để những lời anh ta nói ở trong lòng, bởi vì trong mắt anh ta, cô còn có lực hút có thể sáng tạo giá trị mới.

Hàn Giang gật đầu một cái, trong lòng có chút ảo não, “Hôm nay là anh đường đột, có thể điểm này do lòng háo thắng quấy phá. Mặc kệ như thế nào, anh không nên hành động như vậy, không nên tạo ra phiền phức cho em mới phải.”

“Chúc em hạnh phúc.” Anh ta nhìn cô, từ trong thâm tâm nói, “Nhìn anh ta không tệ. Trước đó anh nghĩ giữa hai người không có cơ sở tình cảm, nhưng hôm nay nhìn thấy, anh ta cũng không phải là hoàn toàn không để ý tới em.”

Đối với chuyện này Khương Ngọc không có phát biểu gì, người đàn ông này rất quái lạ, trước bất cứ ai, dù sao cô cũng là vợ trên danh nghĩa của anh, cho nên bất luận như thế nào cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho việc cô mập mờ với người đàn ông khác trước khi cưới.

Nhưng mặc kệ như thế nào, hành động hôm nay của Diệp Duy Trăn làm cô rất vui vẻ, ít nhất anh cảm thấy cô không vui qua cuộc điện thoại, bỏ rơi khách hàng trở lại “dỗ dành” cô là thật.

Tiền Hàn Giang đến cửa, đưa mắt nhìn đối phương rời đi, lúc này Khương Ngọc mới quay người đi lên lầu.

Diệp Duy Trăn đang bận rộn trong bếp, phòng bếp của gian phòng này là kiểu mở, cho nên Khương Ngọc mở cửa đi vào liền nhìn thấy gò má nghiêm túc chuyên chú của anh.

Anh xắn cao ống tay áo, lộ ra cánh tay bền chắc có lực, đang dùng tay trái xử lý miếng cá sống trên tấm thớt. Nghe được tiếng bước chân của cô, tròng mắt khẽ hạ cũng không nâng lên, “Nói rõ.”

Quả nhiên anh đều nghe được ——

“Ừ.” Khương Ngọc đáp một tiếng, đi thẳng qua, “Cần giúp một tay không?”

“Em có thể cắt cà rốt giúp tôi.”

Khương Ngọc trừng anh, “Cắt cà rốt?”

Diệp Duy Trăn dừng lại động tác, một tay chống bồn rửa, ánh mắt rơi vào trên người cô, “So với tôi, em di chuyển có thể vui tai vui mắt hơn.”

Khương Ngọc hiểu, xem thường mắng câu, “Nhỏ mọn, anh đang ghen phải không?”

“Tôi chưa bao giờ ăn chua.” Diệp Duy Trăn trả lời, “Huống chi tôi thấy em không có ý gì với anh ta, phải có đã sớm có, không tới phiên tôi diễn.”

Anh nói xong bỗng liếc nhìn Khương Ngọc, “Có điều vừa rồi quả thật có chút không thoải mái.”

Khương Ngọc ngẩn ra, trên mặt không biến sắc hỏi, “Vì sao không thoải mái?”

Diệp Duy Trăn như có điều suy nghĩ nói: “Có thể là buổi trưa chưa ăn gì, dạ dày có chút khó chịu.”

“. . . . . .”

Khương Ngọc vô cùng dè dặt đáp lại anh một chữ, “Cút.”

Cuối cùng Diệp Duy Trăn dĩ nhiên không cho Khương Ngọc cắt cà rốt, cái đề tài này cũng theo đó biến mất. Khương Ngọc cũng không rõ anh nói câu “Có chút không thoải mái” là thật hay giả, nhưng cô cũng không định điều tra, vì vậy sau giữa trưa, hai người cùng nhau sống ở trong phòng bếp thơm phức, lặng yên làm một bữa cơm, ngay cả thời tiết cũng giống như trở nên ấm áp.

Mùa đông này, ấm áp hơn so với bất kỳ năm nào.

*

Đêm trước hôn lễ, Khương Ngọc một mình trở về thành phố S —— cha mẹ cô được chôn cất ở nơi đó.

Trời đông giá rét, nghĩa địa có vẻ hết sức tiêu điều, Khương Ngọc đứng ở trước mộ bia của cha mẹ, cầm khăn tay nhẹ nhàng lau cho họ, nói tin tức mình sắp kết hôn cho bọn họ biết.

“Anh ấy đối xử với con rất tốt, ở cùng anh ấy con cảm thấy rất an toàn.” Cô cười cười, hốc mắt hơi đỏ lên, “Ba mẹ yên tâm, con sẽ sống thật tốt. Chờ đến ngày anh ấy yêu con, con sẽ dẫn anh ấy tới thăm hai người.”

Thật ra thì khi còn sống cha mẹ của Khương Ngọc cũng từng gặp Diệp Duy Trăn, khi đó anh vừa tới Cảnh Đội thực tập, khó tránh khỏi bị người ta sai khiến, vì vậy buổi sáng thường tới cửa hàng nhà Khương Ngọc ăn sáng.

Một thanh niên sáng sủa lại lạc quan, chính là độ tuổi đầy hào quang, sức sống mãnh liệt.

Có thể nói, bắt đầu từ khi đó Khương Ngọc đã bị anh hấp dẫn. Chỉ là khi đó cô hơi mập, cộng thêm tuổi đó ngượng ngùng, mỗi lần thấy đều chỉ núp ở phía sau len lén nhìn qua hai lần.

Chuyện xảy ra sau này, cũng chỉ khiến cô càng thêm cố chấp chuyện thầm mến này mà thôi. . . . . .



Đến tháng Một, không khí lễ mừng năm mới càng ngày càng rộn ràng, ngày cưới càng tới gần, cơ hội để Khương Ngọc và Diệp Duy Trăn chạm mặt càng thêm thường xuyên.

Không biết là chuyện Hàn Giang lần trước khiến Diệp Duy Trăn có ý kiến gì, hoặc là cuộc điện thoại đó thật sự khiến anh ý thức được chung đụng của hai người có vấn đề, tóm lại Diệp Duy Trăn tự nguyện rút thời gian hoàn thành những việc cần làm trong hôn lễ với cô, thậm chí ngay cả ảnh cưới cũng kiên nhẫn chọn lựa từng hiệu với cô.

Thật ra thì Khương Ngọc cũng không thích chụp hình, nhưng ảnh cưới giống như là một phần của hôn lễ, không có thì cảm thấy không đầy đủ.

Vì vậy hai người chọn mấy ngày, cuối cùng chọn một hiệu phong cách tương đối đặc biệt, Khương Ngọc rất hiểu chuyện không chọn quá xa xỉ, chỉ là chụp hai bộ tượng trưng.

Giao thừa sắp đến, Khương Ngọc trở về nhà bác gái mừng năm mới, mấy ngày đó đều ở nhà Kiều Mộng Tiệp, cho nên không có gặp mặt Diệp Duy Trăn.

Có lẽ lúc trước hai người gặp nhau tần số hơi cao, cho nên chợt lạnh nhạt, Khương Ngọc cảm thấy rất không quen.

Cô thậm chí có chút nhớ anh.

Buổi chiều cùng với bác gái xử lý đồ tết ở phòng khách, cô không nhịn được len lén nhìn điện thoại di động, kết quả Văn Thanh nhìn thấy liền cười cô, “Có câu nói thế nào, con gái lớn không dùng được.”

“Nhớ cậu ta thì gọi điện thoại cho cậu ta, đi lên trên lầu.” Kiều Mộng Tiệp cũng trêu chọc cô, “Chúng ta sẽ không nghe lén.”

Khương Ngọc đỏ mặt nói, “Không có, con chỉ xem thử Nhà Xuất Bản có gửi tin nanh tới hay không.”

Văn Thanh kéo dài từ “ồ”, mặt cười xấu xa.

Kết quả Khương Ngọc vẫn gọi cuộc điện thoại cho Diệp Duy Trăn, cô cũng muốn biết bây giờ anh đang làm gì.

Bên Diệp Duy Trăn bắt máy rất nhanh, nói đang xem ti vi với bà nội.

Khương Ngọc thuận miệng trò chuyện mấy câu với anh, tán gẫu năm phút đồng hồ thì không nói nổi nữa, cuối cùng ngừng thật lâu sau chỉ có thể buồn buồn cắt đứt.

Không gọi điện thoại thì nóng ruột nóng gan, nói chuyện điện thoại xong lại cảm thấy thất hồn lạc phách, Khương Ngọc nghĩ tại sao mình trở nên kiểu cách như vậy?

Sau bữa cơm tối, chuông cửa chợt vang lên, đều cho rằng là Văn Định Sơn trở về. Buổi sáng tuyết luôn rơi, cho nên ông chỉ có thể chuyển sang ngồi xe hơi, tính toán thời gian đoán chừng vừa đúng lúc này về đến nhà.

Văn Thanh vui vẻ đi mở cửa, nào biết sau khi mở cửa thật lâu không có thanh âm, lúc quay lại thì vẻ mặt hơi kì lạ, “Xem ai tới.”

Diệp Duy Trăn khoác một thân vụn bông tuyết đứng ở cửa, sợi tóc đen hơi ướt, trong tay còn cầm hai túi đồ.

Vài giây sau Khương Ngọc rõ ràng nghe được âm thanh tim đập nhanh hơn.

*

Cô sửng sốt một chút mới đứng lên, khó tin hỏi, “Sao anh lại tới đây?”

“Bà nội bảo anh đưa chút đồ tết tới.” Diệp Duy Trăn gật đầu chào Kiều Mộng Tiệp, nói xin lỗi, “Con không hiểu những lễ nghi này, đến trễ, kính xin bác chớ trách.”

Kiều Mộng Tiệp kêu anh vào nhà, giúp anh phủi bông tuyết trên bả vai, “Không có nhiều quy định thế, bà nội con quá khách khí, nhìn xem cả người đầy tuyết, coi chừng cảm lạnh đó.”

Diệp Duy Trăn ngồi xuống bên cạnh Khương Ngọc, cô cảm nhận được hơi lạnh bên người, “Sao lạnh như vậy?”

Diệp Duy Trăn tiện tay lau đỉnh đầu ẩm ướt, “Tuyết quá lớn, lái xe không vào được, anh tự vào.”

Khương Ngọc nhất thời hơi đau lòng, “Thật ra thì không đến cũng không sao, tặng đồ mà thôi, không có quan trọng.”

Diệp Duy Trăn trầm mặc, chợt nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt trong trẻo mà thâm trầm, “Tặng đồ là thứ yếu, chủ yếu. . . . . .”

“Hả?” Khương Ngọc không hiểu nhìn anh.

Kiều Mộng Tiệp đi rót nước cho Diệp Duy Trăn, cũng không biết Văn Thanh chạy đi nơi nào, giờ phút này phòng khách rất yên tĩnh, chỉ còn bọn họ nhìn chăm chú vào nhau.

Sau đó Khương Ngọc nghe được Diệp Duy Trăn nói: “Chủ yếu là, anh cảm thấy em muốn gặp anh, cho nên anh đến.”

“. . . . . .”

Vì ai vui vì ai buồn, tất cả cảm xúc đều trở nên không kiềm chế được. Khương Ngọc chợt hiểu, đây không phải là kiểu cách, đây là yêu, cảm giác yêu, có lẽ chính là như vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Khi Nho Chín

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook