Chương 110
ROSE
27/08/2015
Sự tò mò trỗi dậy trong lòng những chàng
trai kia, dù khẳng định mọi chuyện không liên quan gì đến bạn gái mình
nhưng Huy cùng Quân đều rất muốn biết, bởi lẽ bạn gái của họ đã phản ứng quá mức bình thường.
Ngay sau khi về đến khách sạn, Lan và Lam bị ba người kia kéo vào phòng mình, còn Phương thì lặng lẽ về phòng, cô biết họ muốn đề cập đến chuyện gì, cô không muốn nhớ đến những chuyện đó một lần nào nữa, chỉ toàn đau khổ mà thôi
Trong căn phòng, không khí một lúc một đi xuống, ai ai cũng mang một vẻ mặt âm trầm, có lẽ tức giận, cũng có lẽ là tiếc thương.
Vòng tay đang ôm lấy Lan của Quân mỗi lúc một chặt, người con gái này đến tột cùng đã chịu bao nhiêu khổ sở? Cậu thật muốn biết tất cả mọi chuyện đã xảy ra với Lan trong khoảng thời gian không có cậu bên cạnh kia
Lan úp sát mặt vào ngực Lan, một tay che lấy tai, còn một bên tai thì cọ sát vào người Quân, giống như không muốn nghe thêm nữa, khoảng thời gian không nghe thấy gì kia thật đáng sợ, giống như lúc cô không nhìn thấy vậy. Khi đó mọi âm thanh đều biến mất, họ cười đùa cô không biết, bị họ mắng cô cũng không biết, thấy người ta nói chuyện cô cũng không hiểu, hầu như cô không thể giao tiếp với ai.
Cô ghét bị người khác nói khiếm khuyết, ghét bị người khác khinh thường nhưng khoảng thời gian đó, cô đã bị rất nhiều người khinh thường, họ còn nhìn cô với ánh mắt đáng thương tội nghiệp
Cô chỉ có thể nói chuyện với Lam. Nhớ lại khoảng thời gian đó, cô chỉ biết cười chua xót. Lúc đầu giao tiếp với cô, Lam đã phải quơ tay loạng xạ, chỉ trỏ đủ thứ để cô hiểu nhưng cô không thể hiểu nỗi những gì Lam đang diễn tả, sau đó cô và Lam đành giao tiếp qua giấy. Cô nói Lam nghe, Lam nói cô không nghe, vì vậy Lam phải viết cho cô thấy. Lúc nào bên cạnh cô cũng có một tập giấy cùng cây viết, ai đến thăm cô cũng phải làm như thế.
Như vậy bảo ai không biết cô là kẻ khiếm khuyết.
Điếc, nhiều lúc cũng thật tốt. Cô chán ghét ai, chỉ cần nhắm mắt lại coi như là mất liên lạc với thế giới bên ngoài, hoàn toàn không cần nhìn đến họ. Họ mắng họ chửi cô không biết không hay, lúc đó cô chỉ có một mình mà thôi!
Cô đã phải phẫu thuật tai rất nhiều lần, đau âm ỉ suốt mấy tháng trời tai cô mới bình phục. Những lúc trời trở chứng, tai cô cũng đau nhưng chỉ là thời gian đầu thôi, một năm sau đã khỏi hẳn. Thống khổ này so với việc bị mù mắt còn kéo dài hơn, cũng đau đớn hơn
“Lúc này cậu đã quá nhẹ tay rồi!”
Huy cảm thấy bất bình thay ba người bọn họ, càng nghe càng thấy lúc nãy Lan ra tay quá nhẹ, ít nhất phải đánh cho ba mẹ hắn ta cũng nhìn không ra con trai bọn họ mới đúng.
“Không thấy biểu hiện của Phương sao? Nó vẫn còn rất đau lòng, hình như vẫn chưa dứt hẳn”
Lam thở dài thườn thượt, sau đó mệt mỏi ngã lên cánh tay Huy. Cô tin Lan cũng đã nhìn ra điểm đó trên người Phương, vậy nên mới rat ay lưu tình như thế.
Nhưng nay Phương đã nói không liên quan, vậy tức không còn liên quan nữa rồi! Lần sau nếu có gặp lại, cô tất nhiên phải đánh hắn bầm dập cho thỏa cơn tức giận này, nhưng nói là thế, trên thực tế không gặp lại tên đó vẫn tốt hơn.
Lâm đứng lên, lảo đảo đi đến giường, một tiếng phịch vang lên, cả bọn ngước mắt đã thấy Lâm nằm sài lai trên giường trắng.
Tay cậu vắt qua trán, ánh mắt đầy sầu não, hình như cậu đang suy nghĩ điều gì đó quan trọng lắm.
Lâm hôm nay lạ lắm, từ quán bar về đến giờ cậu không nói một lời nào cả. Tính tình Lâm phóng khoáng, lại giống như một đứa trẻ, miệng cậu lúc nào cũng hoạt động không ngừng nghỉ, đối với sự im lặng tối nay của cậu, quả thật không hề bình thường
Quân và Huy vốn thấy lạ nhưng cũng không để ý là mấy, với những biểu hiện hiếm có này của Lâm cũng không mảy may suy nghĩ, có lẽ trở trời nên tính tình cậu ta thay đổi ấy mà.
Sau khi Quân và Huy đưa bạn gái đi, trong phòng lớn chỉ còn lại mình Lâm với mớ suy nghĩ bừa bộn. Tâm tình cậu lúc này không biết là tức giận hay đau buồn. Nói chung là nhiều loại cảm xúc đan xen vào nhau, làm lòng cậu như mớ bòng bong không cách nào tháo rời.
Phương nhìn bề ngoài vô tâm với tình yêu như thế mà lại có một đoạn tình đau khổ đến vậy. Cậu đã từng nghĩ người này nếu có yêu cũng chẳng yêu ai thật lòng vì nhìn Phương rất hời hợt, hình như không quan tâm tới thứ gọi là tình yêu, có thể coi đó là thú vui qua đường, nhưng đến bây giờ khi đã biết mọi chuyện cậu mới hiểu rõ, không phải Phương vô tâm với tình yêu mà là đã bị tình yêu làm cho đau khổ nên ngày càng xa lánh nó.
Con người vốn dĩ rất hèn nhát, chỉ cần một tác động nhỏ đến tâm sinh lý của họ cũng làm cho họ hoảng sợ mà rút lui. Tâm lý của Phương đối với tình yêu là một loại hoảng sợ. Tình yêu đối với Phương là một thứ nguy hiểm, vì nguy hiểm làm cho Phương hoảng sợ nên cô càng ngày càng tránh xa nó.
Phương nhìn bề ngoài hoạt bát, vui vẻ, sống khoái đạt với đời nhưng thực sâu bên trong, cuộc sống của cô thật phức tạp, thực rắc rối, và đầy chông gai!
Phương đã thành công tạo ra cho mình một vỏ bọc hoàn hảo. Nếu Lan tạo cho mình thứ vỏ bọc lạnh lùng, làm người khác hoảng sợ tránh xa, thì Phương lại tạo cho mình một thứ vỏ bọc vô hình, trong suốt, nhìn vào thì trông cô rất dễ gần, cũng chẳng khác gì một người bình thường nhưng muốn chạm vào sâu trong trái tim cô thì thật khó khăn và nhiều thử thách. Phương trông cái gì cũng quan tâm nhưng thực chất lại rất hời hợt, gần như không nạp thêm ai vào trong cuộc sống của mình, mọi người đối với cô trừ hai người bạn thân cùng gia đình thì chỉ toàn là quan hệ xã giao bình thường trong đời sống xã hội. Có lẽ do cô quá tin tưởng một người, để rồi nhận đau khổ không đáng nên bây giờ cô không muốn tin tưởng hay tiếp xúc một ai mà mình không muốn nữa, đối với cô thêm một người là thêm một nỗi đau, thêm một mối nguy hiểm không đáng có.
Lâm thấy thương người con gái kia. Trước nay mọi người vẫn coi cậu là kẻ lăng nhăng thay bồ như thay áo, cậu có thể sáng đi với một người, chiều ân ái với người khác, con gái đã qua tay cậu nhiều không đếm xuể nhưng từ trước đến nay cậu không quan tâm đến cảm xúc của bất kì ai, thích thì yêu, chán thì bỏ. Đối với cậu, con gái chỉ là thứ qua đường, làm cậu vui thì ở bên cạnh cậu, làm cậu ghét thì một bước cũng không thể tới gần.
Vậy mà ngày hôm nay, cậu lại để tâm đến một người con gái, còn để ý đến tâm tư tình cảm của người kia, không những thế còn quan tâm đến cả quá khứ mà người đó đã trải qua. Cậu còn biết giận khi người đó bị đùa cợt, biết ghen khi kẻ người đó yêu không phải là mình, biết buồn khi người đó đau khổ. Tất thảy mọi cảm xúc của cậu đều liên quan đến người đó. Tất cả những thứ này nói lên điều gì, cậu hiểu rõ, biết rõ. Nhưng cậu phải làm gì?
Toàn bộ suy nghĩ, tâm tư của Phương cũng không phải không thể nào đoán ra, một khi đã biết câu chuyện quá khứ của Phương thì việc đoán ra quá dễ, vấn đề là Lâm có đủ bản lĩnh, cùng móng tay nhọn để đâm thủng vỏ quýt dày là Phương hay không? Vỏ bọc kia trông thì không thấy nhưng thực sự thì rất dày, Lan đã bị Quân thành công xuyên thủng vỏ bọc, vậy còn Lâm thì sao?
Ngay sau khi về đến khách sạn, Lan và Lam bị ba người kia kéo vào phòng mình, còn Phương thì lặng lẽ về phòng, cô biết họ muốn đề cập đến chuyện gì, cô không muốn nhớ đến những chuyện đó một lần nào nữa, chỉ toàn đau khổ mà thôi
Trong căn phòng, không khí một lúc một đi xuống, ai ai cũng mang một vẻ mặt âm trầm, có lẽ tức giận, cũng có lẽ là tiếc thương.
Vòng tay đang ôm lấy Lan của Quân mỗi lúc một chặt, người con gái này đến tột cùng đã chịu bao nhiêu khổ sở? Cậu thật muốn biết tất cả mọi chuyện đã xảy ra với Lan trong khoảng thời gian không có cậu bên cạnh kia
Lan úp sát mặt vào ngực Lan, một tay che lấy tai, còn một bên tai thì cọ sát vào người Quân, giống như không muốn nghe thêm nữa, khoảng thời gian không nghe thấy gì kia thật đáng sợ, giống như lúc cô không nhìn thấy vậy. Khi đó mọi âm thanh đều biến mất, họ cười đùa cô không biết, bị họ mắng cô cũng không biết, thấy người ta nói chuyện cô cũng không hiểu, hầu như cô không thể giao tiếp với ai.
Cô ghét bị người khác nói khiếm khuyết, ghét bị người khác khinh thường nhưng khoảng thời gian đó, cô đã bị rất nhiều người khinh thường, họ còn nhìn cô với ánh mắt đáng thương tội nghiệp
Cô chỉ có thể nói chuyện với Lam. Nhớ lại khoảng thời gian đó, cô chỉ biết cười chua xót. Lúc đầu giao tiếp với cô, Lam đã phải quơ tay loạng xạ, chỉ trỏ đủ thứ để cô hiểu nhưng cô không thể hiểu nỗi những gì Lam đang diễn tả, sau đó cô và Lam đành giao tiếp qua giấy. Cô nói Lam nghe, Lam nói cô không nghe, vì vậy Lam phải viết cho cô thấy. Lúc nào bên cạnh cô cũng có một tập giấy cùng cây viết, ai đến thăm cô cũng phải làm như thế.
Như vậy bảo ai không biết cô là kẻ khiếm khuyết.
Điếc, nhiều lúc cũng thật tốt. Cô chán ghét ai, chỉ cần nhắm mắt lại coi như là mất liên lạc với thế giới bên ngoài, hoàn toàn không cần nhìn đến họ. Họ mắng họ chửi cô không biết không hay, lúc đó cô chỉ có một mình mà thôi!
Cô đã phải phẫu thuật tai rất nhiều lần, đau âm ỉ suốt mấy tháng trời tai cô mới bình phục. Những lúc trời trở chứng, tai cô cũng đau nhưng chỉ là thời gian đầu thôi, một năm sau đã khỏi hẳn. Thống khổ này so với việc bị mù mắt còn kéo dài hơn, cũng đau đớn hơn
“Lúc này cậu đã quá nhẹ tay rồi!”
Huy cảm thấy bất bình thay ba người bọn họ, càng nghe càng thấy lúc nãy Lan ra tay quá nhẹ, ít nhất phải đánh cho ba mẹ hắn ta cũng nhìn không ra con trai bọn họ mới đúng.
“Không thấy biểu hiện của Phương sao? Nó vẫn còn rất đau lòng, hình như vẫn chưa dứt hẳn”
Lam thở dài thườn thượt, sau đó mệt mỏi ngã lên cánh tay Huy. Cô tin Lan cũng đã nhìn ra điểm đó trên người Phương, vậy nên mới rat ay lưu tình như thế.
Nhưng nay Phương đã nói không liên quan, vậy tức không còn liên quan nữa rồi! Lần sau nếu có gặp lại, cô tất nhiên phải đánh hắn bầm dập cho thỏa cơn tức giận này, nhưng nói là thế, trên thực tế không gặp lại tên đó vẫn tốt hơn.
Lâm đứng lên, lảo đảo đi đến giường, một tiếng phịch vang lên, cả bọn ngước mắt đã thấy Lâm nằm sài lai trên giường trắng.
Tay cậu vắt qua trán, ánh mắt đầy sầu não, hình như cậu đang suy nghĩ điều gì đó quan trọng lắm.
Lâm hôm nay lạ lắm, từ quán bar về đến giờ cậu không nói một lời nào cả. Tính tình Lâm phóng khoáng, lại giống như một đứa trẻ, miệng cậu lúc nào cũng hoạt động không ngừng nghỉ, đối với sự im lặng tối nay của cậu, quả thật không hề bình thường
Quân và Huy vốn thấy lạ nhưng cũng không để ý là mấy, với những biểu hiện hiếm có này của Lâm cũng không mảy may suy nghĩ, có lẽ trở trời nên tính tình cậu ta thay đổi ấy mà.
Sau khi Quân và Huy đưa bạn gái đi, trong phòng lớn chỉ còn lại mình Lâm với mớ suy nghĩ bừa bộn. Tâm tình cậu lúc này không biết là tức giận hay đau buồn. Nói chung là nhiều loại cảm xúc đan xen vào nhau, làm lòng cậu như mớ bòng bong không cách nào tháo rời.
Phương nhìn bề ngoài vô tâm với tình yêu như thế mà lại có một đoạn tình đau khổ đến vậy. Cậu đã từng nghĩ người này nếu có yêu cũng chẳng yêu ai thật lòng vì nhìn Phương rất hời hợt, hình như không quan tâm tới thứ gọi là tình yêu, có thể coi đó là thú vui qua đường, nhưng đến bây giờ khi đã biết mọi chuyện cậu mới hiểu rõ, không phải Phương vô tâm với tình yêu mà là đã bị tình yêu làm cho đau khổ nên ngày càng xa lánh nó.
Con người vốn dĩ rất hèn nhát, chỉ cần một tác động nhỏ đến tâm sinh lý của họ cũng làm cho họ hoảng sợ mà rút lui. Tâm lý của Phương đối với tình yêu là một loại hoảng sợ. Tình yêu đối với Phương là một thứ nguy hiểm, vì nguy hiểm làm cho Phương hoảng sợ nên cô càng ngày càng tránh xa nó.
Phương nhìn bề ngoài hoạt bát, vui vẻ, sống khoái đạt với đời nhưng thực sâu bên trong, cuộc sống của cô thật phức tạp, thực rắc rối, và đầy chông gai!
Phương đã thành công tạo ra cho mình một vỏ bọc hoàn hảo. Nếu Lan tạo cho mình thứ vỏ bọc lạnh lùng, làm người khác hoảng sợ tránh xa, thì Phương lại tạo cho mình một thứ vỏ bọc vô hình, trong suốt, nhìn vào thì trông cô rất dễ gần, cũng chẳng khác gì một người bình thường nhưng muốn chạm vào sâu trong trái tim cô thì thật khó khăn và nhiều thử thách. Phương trông cái gì cũng quan tâm nhưng thực chất lại rất hời hợt, gần như không nạp thêm ai vào trong cuộc sống của mình, mọi người đối với cô trừ hai người bạn thân cùng gia đình thì chỉ toàn là quan hệ xã giao bình thường trong đời sống xã hội. Có lẽ do cô quá tin tưởng một người, để rồi nhận đau khổ không đáng nên bây giờ cô không muốn tin tưởng hay tiếp xúc một ai mà mình không muốn nữa, đối với cô thêm một người là thêm một nỗi đau, thêm một mối nguy hiểm không đáng có.
Lâm thấy thương người con gái kia. Trước nay mọi người vẫn coi cậu là kẻ lăng nhăng thay bồ như thay áo, cậu có thể sáng đi với một người, chiều ân ái với người khác, con gái đã qua tay cậu nhiều không đếm xuể nhưng từ trước đến nay cậu không quan tâm đến cảm xúc của bất kì ai, thích thì yêu, chán thì bỏ. Đối với cậu, con gái chỉ là thứ qua đường, làm cậu vui thì ở bên cạnh cậu, làm cậu ghét thì một bước cũng không thể tới gần.
Vậy mà ngày hôm nay, cậu lại để tâm đến một người con gái, còn để ý đến tâm tư tình cảm của người kia, không những thế còn quan tâm đến cả quá khứ mà người đó đã trải qua. Cậu còn biết giận khi người đó bị đùa cợt, biết ghen khi kẻ người đó yêu không phải là mình, biết buồn khi người đó đau khổ. Tất thảy mọi cảm xúc của cậu đều liên quan đến người đó. Tất cả những thứ này nói lên điều gì, cậu hiểu rõ, biết rõ. Nhưng cậu phải làm gì?
Toàn bộ suy nghĩ, tâm tư của Phương cũng không phải không thể nào đoán ra, một khi đã biết câu chuyện quá khứ của Phương thì việc đoán ra quá dễ, vấn đề là Lâm có đủ bản lĩnh, cùng móng tay nhọn để đâm thủng vỏ quýt dày là Phương hay không? Vỏ bọc kia trông thì không thấy nhưng thực sự thì rất dày, Lan đã bị Quân thành công xuyên thủng vỏ bọc, vậy còn Lâm thì sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.