Chương 113
ROSE
02/02/2016
Cuối cùng Phương đã giành cả một ngày để ở bên Ken, làm đủ thứ chuyện cho anh, Ken rồi cũng đã lấy lại nụ cười, vui vẻ ra về.
Quan hệ giữa hai người này…thật làm người ta nghi ngờ
Phương vui vẻ bước vào nhà, trong miệng còn ngân nga một bài hát rất lạ lùng. Mọi người trong phòng đều ngạc nhiên ngước nhìn Phương, sau đó còn nhìn nhau một lúc mới quay lại công việc đang làm.
Nhìn bộ dạng giống trẻ con vừa nhận được quà của Phương, Lan không khỏi tự hỏi đi gặp Ken làm Phương vui đến vậy ư
“Mọi người đang làm gì?”
Thấy tất cả mọi người đang tụm năm tụm bảy lại bàn bạc vấn đề gì đó, Phương cũng hiếu kì chạy lại, cô nheo mắt nhìn những thứ đang phác họa trên giấy mà không hiểu gì cả, chỉ biết chắc những thứ này có liên quan đến Lam mà thôi, mà đã nói đến Lam thì chắc lại là cái hôn sự quái gở kia chứ không phải cái nào khác.
“Các cậu đang làm gì?”
“Lại đây…từ đây…”
Lan chậm rãi chỉ lại tất cả kế hoạch cho Phương nghe, nghe xong Phương lại gật đầu lia lịa như rất tàn thành ý tưởng này. Hình như vì tâm trạng của cô đang vui nên nhìn cái gì cũng đều tốt, mọi người nói cái gì cũng nhanh chóng tán thành.
Lan bất đắc dĩ thở dài, Phương từ khi nào lại trở nên trẻ con như vậy? Lan lại nhìn về bản kế hoạch, hình như vẫn thiếu cái gì đó, nhưng là thiếu cái gì?
“Em thấy không ổn!”
Lan nói nhỏ với Quân
“Anh cũng thấy vậy”
Quân xoa cằm, mắt vẫn nhìn rất chăm chú vào bản kế hoạch. Cả hai lâm vào trầm tư, ngồi ngẩn người suy nghĩ hồi lâu nhưng vẫn không tìm thấy chỗ thiếu sót ở đâu
Phương ngồi xuống ghế sopha, cô cũng cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, nhưng không phải về bản kế hoạch, là gì nhỉ?
Cái cảm giác trống vắng này làm Phương khó chịu, dù bản thân chưa tìm ra đó là cái gì nhưng cô biết cô không thể nào không để tâm đến nó
“Phương, cậu nghĩ gì vậy? Hôm nay gặp anh Ken như thế nào?”
Lam quơ tay qua lại trước mặt Phương, thấy Phương đã nhìn mình, cô mới bỏ tay xuống.
Nghe Lam hỏi, Phương cũng vứt đi cái điều mình đang tìm tòi suy nghĩ, lập tức quay về với vấn đề, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên
“Rất vui!”
“Hai người…”
“Rồi mọi người sẽ biết!”
Phương đứng dậy rồi tí ta tí tởn đi lên phòng. Nhìn bộ dạng này của Phương, Lam và Lan không khỏi nghi ngờ, chẳng lẽ hai người bọn họ…thật sự là loại quan hệ đó?
Không thể nào!
Lan trầm ngâm, cảm giác của cô trước giờ chưa đi lệch đường bao giờ, và cô tin bây giờ cũng vậy. Hai người bọn họ…nhất định…
Phương ngã người trên giường, vắt tay lên trán tiếp tục suy nghĩ. Cô nằm thật lâu trên giường, người cũng đổi rất nhiều tư thế, suy nghĩ đủ kiểu nhưng vẫn không nghĩ ra mình đã quên đi cái gì
“Là gì nhỉ?”
Phương ngồi bật dậy, tay vò vò mái tóc, trong lòng tự dưng dâng lên một cảm giác bực bội mà cô không thể hiểu được nguyên nhân cùng kiềm soát được nó.
Mắt nhìn thấy trên bàn có một chai rượu, Phương liền đứng lên tiến về phía bàn. Phương là thế, cứ mỗi lần buồn bực cô lại uống rượu, trong phòng của cô ở Việt Nam còn có cả một giá đựng rượu, có thể nói Phương chính là một con sâu rượu điển hình. Ai có thể chuốc cho cô say cũng thật đáng khâm phục!
Phương cầm chai rượu định dùng một hơi tu hết, nhưng vừa nâng đến miệng, mũi rượu sộc vào mũi cô lại đặt ly rượu xuống
“Cô muốn chết sao, đây là rượu chứ không phải nước lã mà cô uống không biết nhiều ít như thế”
Câu nói của Lâm tự dưng thoáng qua tai Phương, đúng rồi, đây là thứ cô đã quên!
Lâm!
Phương chạy sộc ra ngoài, cánh cửa bị cô hung hăng đẩy ra và rồi “Rầm” một tiếng thật mạnh, cánh cửa như muốn rời rạc khỏi bản lề, nằm bệch dưới đất
“Lâm đâu?”
Phương đột nhiên xuất hiện rồi hỏi một câu không đâu ra đâu làm mọi người ai cũng ngạc nhiên, trước giờ chưa từng nghe cô hỏi đến Lâm bao giờ, hai người bọn họ cứ gặp là cãi nhau, khói súng nồng nặc khắp nơi, bọn họ từng nghĩ Phương sẽ chẳng bao giờ để ý hay hỏi thăm gì đến Lâm, vừa rồi họ cũng nghĩ thế nên một chút về Lâm họ cũng chẳng muốn đề cập với cô, vậy mà cô lại đùng đùng hỏi một câu ‘Lâm đâu?’, hỏi ai mà không ngạc nhiên kia chứ?
“Không biết, cậu vừa đi cậu ta cũng ra ngoài, đến giờ chưa thấy về, chắc lại đi tán gái rồi chứ gì? Gái đẹp ở đây nhiều lắm!”
Lam phẩy tay hờ hững, tính tình của Lâm làm cô cùng Lan không vừa mắt tí nào, nếu là người như Huy nhất kiến chung tình, khó khăn cũng chẳng chùn bước hoặc như Quân một mực chỉ biết đến người mình yêu, 10 năm không đổi lòng, một chút cũng nghĩ đến Lan, hạnh phúc của bản thân cũng đánh đổi vì người mình yêu thì dù có đánh đổi thế nào Lam cũng muốn kéo về phe mình, đằng nay Lâm lại là một người lăng nhăng, là loại người đáng khinh thường nhất, là kẻ thù của các cô gái, bọn họ không muốn vây vào ngược lại còn muốn đá Lâm đi càng xa càng tốt, vậy nên Lâm đi đâu, làm gì Lam và Lan cũng không muốn quan tâm đến, nếu chẳng phải Lâm là bạn của Quân và Huy thì một giây cũng đừng mong xuất hiện trước mặt bọn họ, nhất là Phương vẫn còn cô đơn chiếc bóng
“Cũng đúng!”
Phương lại lửng thửng trở về phòng, bây giờ cô đã chẳng còn bộ dáng tí tởn vui vẻ của lúc nãy nữa rồi. Cô không hiểu tại sao nhưng khi nghe Lam nói vậy cô lại có chút hụt hẫng, thời gian gần đây thấy hắn ta an phận thủ thường, tưởng đâu đã bỏ được tật gái gú, thì ra vẫn là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời a
Nhưng cớ sao cô lại quan tâm đến cậu ta? Mặc, cậu ta đi đâu cô cũng chẳng muốn quan tâm, sau này dù cho gái có đem dao tới đâm cho cậu ta một nhát cô cũng mặc kệ, loại người sát gái đó cô vốn đừng nên để ý tới!
Phương hạ quyết tâm, đùng đùng bỏ về phòng. Lại một tiếng “Rầm” thật lớn nữa vang lên, nếu không phải cánh cửa kia được làm bằng chất liệu tốt, có thể lúc này, sau hai lần bị bạo lực như thế, đã chuẩn bị ra bãi rác định cư rồi
Ở một quầy rượu, Lâm đang điên cuồng với những ly rượu sóng sánh, cậu đã ở đây cả ngày rồi, từ lúc cậu rời khỏi quán kém đến giờ cậu vẫn ở đây và làm bạn với những ly rượu. Chẳng có ai quan âm đến cậu, những người kia cũng không thèm hỏi thăm cậu một tiếng, cậu như một người cô độc trên thế gian này không người thân thích, không ai biết đến cậu
Cậu đang đau lòng lắm, có ai biết không?
Người ta dù gì cũng thổ lộ rồi mới thất tình, còn cậu đến một lời còn chưa kịp nói đã thua trận thảm hại, lại còn thua trước một người mà cậu quen biết, càng không biết mình đã bị thua người đó từ bao giờ
Nhìn biểu hiện của Phương hôm nay, căn bản tình cảm của bọn họ không phải mới bắt đầu, có lẽ bọn họ đã quen nhau từ lâu rồi. Cuối cùng cậu cũng chỉ là kẻ đến sau mà thôi
Lâm cười chua xót, ly rượu lại nâng lên, một hơi cậu đã uống hết sạch
“Phương, cậu là ai? Sao lại làm tôi khổ thế này? Một người như tôi, con gái đều phải điên đảo vì tôi, bọn họ đều mặc cho tôi chơi đùa, tôi chưa bao giờ thất thố như hôm nay, cậu là ai? Hả? Sao lại làm tôi đau lòng như thế này?”
Lâm quăng ly rượu xuống đất, tay ôm lấy ngực rồi gục xuống ghế sopha lẩm bẩm. Một mình cậu trong căn phòng rộng lớn, không muốn cô độc cũng thật khó.
Nếu là cậu lúc trước hẳn bây giờ đã có hai tay hai em, trước mặt là dàn vũ công để múa cho cậu xem, sẽ có một người mời cậu uống rượu. Còn bây giờ, sao chỉ có mình cậu thế này?
Cậu rất muốn gọi những cô gái đến phục vụ, nhưng rồi khi bọn họ xuất hiện, cậu lại thấy khuôn mặt chán ghét của Phương, trong lòng bực bội, một cái phẩy tay đã đuổi bọn họ đi hết, để rồi một mình cậu cô đơn gặm nhấm nỗi đau ở đây
Phương, một cái tên rất quen, quen lắm nhưng cậu thà là chưa từng nghe thấy, chưa từng gặp qua người mang tên Phương đó còn hơn để bây giờ không phải đau khổ như thế này
Thử hỏi thế gian tình là gì? Sao ai ai cũng đều phải đau lòng rơi nước mắt vì nó
Quan hệ giữa hai người này…thật làm người ta nghi ngờ
Phương vui vẻ bước vào nhà, trong miệng còn ngân nga một bài hát rất lạ lùng. Mọi người trong phòng đều ngạc nhiên ngước nhìn Phương, sau đó còn nhìn nhau một lúc mới quay lại công việc đang làm.
Nhìn bộ dạng giống trẻ con vừa nhận được quà của Phương, Lan không khỏi tự hỏi đi gặp Ken làm Phương vui đến vậy ư
“Mọi người đang làm gì?”
Thấy tất cả mọi người đang tụm năm tụm bảy lại bàn bạc vấn đề gì đó, Phương cũng hiếu kì chạy lại, cô nheo mắt nhìn những thứ đang phác họa trên giấy mà không hiểu gì cả, chỉ biết chắc những thứ này có liên quan đến Lam mà thôi, mà đã nói đến Lam thì chắc lại là cái hôn sự quái gở kia chứ không phải cái nào khác.
“Các cậu đang làm gì?”
“Lại đây…từ đây…”
Lan chậm rãi chỉ lại tất cả kế hoạch cho Phương nghe, nghe xong Phương lại gật đầu lia lịa như rất tàn thành ý tưởng này. Hình như vì tâm trạng của cô đang vui nên nhìn cái gì cũng đều tốt, mọi người nói cái gì cũng nhanh chóng tán thành.
Lan bất đắc dĩ thở dài, Phương từ khi nào lại trở nên trẻ con như vậy? Lan lại nhìn về bản kế hoạch, hình như vẫn thiếu cái gì đó, nhưng là thiếu cái gì?
“Em thấy không ổn!”
Lan nói nhỏ với Quân
“Anh cũng thấy vậy”
Quân xoa cằm, mắt vẫn nhìn rất chăm chú vào bản kế hoạch. Cả hai lâm vào trầm tư, ngồi ngẩn người suy nghĩ hồi lâu nhưng vẫn không tìm thấy chỗ thiếu sót ở đâu
Phương ngồi xuống ghế sopha, cô cũng cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, nhưng không phải về bản kế hoạch, là gì nhỉ?
Cái cảm giác trống vắng này làm Phương khó chịu, dù bản thân chưa tìm ra đó là cái gì nhưng cô biết cô không thể nào không để tâm đến nó
“Phương, cậu nghĩ gì vậy? Hôm nay gặp anh Ken như thế nào?”
Lam quơ tay qua lại trước mặt Phương, thấy Phương đã nhìn mình, cô mới bỏ tay xuống.
Nghe Lam hỏi, Phương cũng vứt đi cái điều mình đang tìm tòi suy nghĩ, lập tức quay về với vấn đề, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên
“Rất vui!”
“Hai người…”
“Rồi mọi người sẽ biết!”
Phương đứng dậy rồi tí ta tí tởn đi lên phòng. Nhìn bộ dạng này của Phương, Lam và Lan không khỏi nghi ngờ, chẳng lẽ hai người bọn họ…thật sự là loại quan hệ đó?
Không thể nào!
Lan trầm ngâm, cảm giác của cô trước giờ chưa đi lệch đường bao giờ, và cô tin bây giờ cũng vậy. Hai người bọn họ…nhất định…
Phương ngã người trên giường, vắt tay lên trán tiếp tục suy nghĩ. Cô nằm thật lâu trên giường, người cũng đổi rất nhiều tư thế, suy nghĩ đủ kiểu nhưng vẫn không nghĩ ra mình đã quên đi cái gì
“Là gì nhỉ?”
Phương ngồi bật dậy, tay vò vò mái tóc, trong lòng tự dưng dâng lên một cảm giác bực bội mà cô không thể hiểu được nguyên nhân cùng kiềm soát được nó.
Mắt nhìn thấy trên bàn có một chai rượu, Phương liền đứng lên tiến về phía bàn. Phương là thế, cứ mỗi lần buồn bực cô lại uống rượu, trong phòng của cô ở Việt Nam còn có cả một giá đựng rượu, có thể nói Phương chính là một con sâu rượu điển hình. Ai có thể chuốc cho cô say cũng thật đáng khâm phục!
Phương cầm chai rượu định dùng một hơi tu hết, nhưng vừa nâng đến miệng, mũi rượu sộc vào mũi cô lại đặt ly rượu xuống
“Cô muốn chết sao, đây là rượu chứ không phải nước lã mà cô uống không biết nhiều ít như thế”
Câu nói của Lâm tự dưng thoáng qua tai Phương, đúng rồi, đây là thứ cô đã quên!
Lâm!
Phương chạy sộc ra ngoài, cánh cửa bị cô hung hăng đẩy ra và rồi “Rầm” một tiếng thật mạnh, cánh cửa như muốn rời rạc khỏi bản lề, nằm bệch dưới đất
“Lâm đâu?”
Phương đột nhiên xuất hiện rồi hỏi một câu không đâu ra đâu làm mọi người ai cũng ngạc nhiên, trước giờ chưa từng nghe cô hỏi đến Lâm bao giờ, hai người bọn họ cứ gặp là cãi nhau, khói súng nồng nặc khắp nơi, bọn họ từng nghĩ Phương sẽ chẳng bao giờ để ý hay hỏi thăm gì đến Lâm, vừa rồi họ cũng nghĩ thế nên một chút về Lâm họ cũng chẳng muốn đề cập với cô, vậy mà cô lại đùng đùng hỏi một câu ‘Lâm đâu?’, hỏi ai mà không ngạc nhiên kia chứ?
“Không biết, cậu vừa đi cậu ta cũng ra ngoài, đến giờ chưa thấy về, chắc lại đi tán gái rồi chứ gì? Gái đẹp ở đây nhiều lắm!”
Lam phẩy tay hờ hững, tính tình của Lâm làm cô cùng Lan không vừa mắt tí nào, nếu là người như Huy nhất kiến chung tình, khó khăn cũng chẳng chùn bước hoặc như Quân một mực chỉ biết đến người mình yêu, 10 năm không đổi lòng, một chút cũng nghĩ đến Lan, hạnh phúc của bản thân cũng đánh đổi vì người mình yêu thì dù có đánh đổi thế nào Lam cũng muốn kéo về phe mình, đằng nay Lâm lại là một người lăng nhăng, là loại người đáng khinh thường nhất, là kẻ thù của các cô gái, bọn họ không muốn vây vào ngược lại còn muốn đá Lâm đi càng xa càng tốt, vậy nên Lâm đi đâu, làm gì Lam và Lan cũng không muốn quan tâm đến, nếu chẳng phải Lâm là bạn của Quân và Huy thì một giây cũng đừng mong xuất hiện trước mặt bọn họ, nhất là Phương vẫn còn cô đơn chiếc bóng
“Cũng đúng!”
Phương lại lửng thửng trở về phòng, bây giờ cô đã chẳng còn bộ dáng tí tởn vui vẻ của lúc nãy nữa rồi. Cô không hiểu tại sao nhưng khi nghe Lam nói vậy cô lại có chút hụt hẫng, thời gian gần đây thấy hắn ta an phận thủ thường, tưởng đâu đã bỏ được tật gái gú, thì ra vẫn là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời a
Nhưng cớ sao cô lại quan tâm đến cậu ta? Mặc, cậu ta đi đâu cô cũng chẳng muốn quan tâm, sau này dù cho gái có đem dao tới đâm cho cậu ta một nhát cô cũng mặc kệ, loại người sát gái đó cô vốn đừng nên để ý tới!
Phương hạ quyết tâm, đùng đùng bỏ về phòng. Lại một tiếng “Rầm” thật lớn nữa vang lên, nếu không phải cánh cửa kia được làm bằng chất liệu tốt, có thể lúc này, sau hai lần bị bạo lực như thế, đã chuẩn bị ra bãi rác định cư rồi
Ở một quầy rượu, Lâm đang điên cuồng với những ly rượu sóng sánh, cậu đã ở đây cả ngày rồi, từ lúc cậu rời khỏi quán kém đến giờ cậu vẫn ở đây và làm bạn với những ly rượu. Chẳng có ai quan âm đến cậu, những người kia cũng không thèm hỏi thăm cậu một tiếng, cậu như một người cô độc trên thế gian này không người thân thích, không ai biết đến cậu
Cậu đang đau lòng lắm, có ai biết không?
Người ta dù gì cũng thổ lộ rồi mới thất tình, còn cậu đến một lời còn chưa kịp nói đã thua trận thảm hại, lại còn thua trước một người mà cậu quen biết, càng không biết mình đã bị thua người đó từ bao giờ
Nhìn biểu hiện của Phương hôm nay, căn bản tình cảm của bọn họ không phải mới bắt đầu, có lẽ bọn họ đã quen nhau từ lâu rồi. Cuối cùng cậu cũng chỉ là kẻ đến sau mà thôi
Lâm cười chua xót, ly rượu lại nâng lên, một hơi cậu đã uống hết sạch
“Phương, cậu là ai? Sao lại làm tôi khổ thế này? Một người như tôi, con gái đều phải điên đảo vì tôi, bọn họ đều mặc cho tôi chơi đùa, tôi chưa bao giờ thất thố như hôm nay, cậu là ai? Hả? Sao lại làm tôi đau lòng như thế này?”
Lâm quăng ly rượu xuống đất, tay ôm lấy ngực rồi gục xuống ghế sopha lẩm bẩm. Một mình cậu trong căn phòng rộng lớn, không muốn cô độc cũng thật khó.
Nếu là cậu lúc trước hẳn bây giờ đã có hai tay hai em, trước mặt là dàn vũ công để múa cho cậu xem, sẽ có một người mời cậu uống rượu. Còn bây giờ, sao chỉ có mình cậu thế này?
Cậu rất muốn gọi những cô gái đến phục vụ, nhưng rồi khi bọn họ xuất hiện, cậu lại thấy khuôn mặt chán ghét của Phương, trong lòng bực bội, một cái phẩy tay đã đuổi bọn họ đi hết, để rồi một mình cậu cô đơn gặm nhấm nỗi đau ở đây
Phương, một cái tên rất quen, quen lắm nhưng cậu thà là chưa từng nghe thấy, chưa từng gặp qua người mang tên Phương đó còn hơn để bây giờ không phải đau khổ như thế này
Thử hỏi thế gian tình là gì? Sao ai ai cũng đều phải đau lòng rơi nước mắt vì nó
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.