Chương 127
ROSE
02/02/2016
Thêm và tiếng đồng hồ trôi qua, cuối cùng cánh cửa mà mọi người trông
đợi cũng mở ra, rồi từ trong cánh cửa một vị bac sĩ trẻ khoảng chừng 23, 24 tuổi bước ra, trên mặt anh ta toàn là vẻ mệt mỏi.
Lan, Ren, Kai, bà ngoại của bọn họ hay cả ông Sơn chẳng có ai dám đứng lên hỏi lấy một chữ, vì bản thân bọn họ sợ phải nghe cái điều mà bọn họ không mong muốn
Lan thường ngày vẫn mạnh mẽ là thế nhưng hôm nay sự mạnh mẽ của cô đã biến đi đâu mất, từ khi cánh cửa mở ra, Lan càng run kịch liệt, càng nép người vào Quân hơn
Cuối cùng vẫn là người ngoài cuộc tỉnh táo nhất, ba Quân lập tức tiến lên chào vị bác sĩ kia một cái rồi trực tiếp hỏi vào vấn đề
" Quỳnh sao rồi?"
Vị bác sĩ kia niềm nờ trả lời, với anh ta thử thách với một ca khó thế này chính là một trải nghiệm quý báu
"Ca phẫu thuật rất thành công, tôi đã chèn những dây thần kinh bị tổn hại, máu cũng đã ngừng xuất huyết nhưng để an toàn mọi người nên để bà ấy đến bệnh viện theo dõi thì tốt hơn. Còn về chứng bệnh của bà ấy, đó là một chứng bệnh tâm lý do bà đó bị shock một cái gì đó, rồi theo phản ứng mong muốn của bản thân mà không muốn thừa nhận, thưòng người ta gọi đó là bệnh tâm thần nhưng với trường hợp như bệnh nhân thì vẫn còn chữa trị được, trước tiên phải đưa bệnh nhân về thuở khi bệnh nhân còn bình thường để kích thích trí não của bệnh nhân"
Bác sĩ nói đến đây mọi người mới buông xuống cục đá trong lòng. Lan bây giờ mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, từ từ buông Quân ra, nhưng ánh mắt cô trong sự vui mừng vẫn còn một chút lo âu. Cô hướng mắt về phía người đàn ông trung niên kia, khóe mắt ông ta, khuôn mặt ông ta...taats cả đường nét trên mặt ông ta dường như đang cười... ông ta thực sự vui sao?
"Sakura...sakura!"
Quân kêu Lan mấy tiếng Lan mới thu lại hồn mình, cô giưóng mắt nhìn Quân hỏi
"Có chuyện gì sao?"
"Vị bác sĩ kia gọi em, hình như anh ta biết em!"
Theo hướng Quân chỉ, Lan quay đầu lại nhìn, chỉ là cô không ngờ sẽ gặp người đó, cũng không ngờ anh lại là bác sĩ điều trị cho mẹ cô
"Phong...!"
"Lâu rồi mới gặp lại em!"
Phong sởi lởi chào rồi đưa tay ra phía trước muốn bắt tay với Lan, trong lúc đó Lan chỉ biết trân trối nhìn Phong. Cô như đang tưởng niệm về một quá khứ nào đó, mãi một lúc sau cô mới buông bỏ suy nghĩ, nở một nụ cười cợt nhã
"Chào...!"
Ngoài một nụ cười khiếm nhã ra, Lan không biết phải đối xử với Phong như thế nào, bọn họ không có một quan hệ rõ ràng, hơn thế nữa bọn họ đã không gặp mặt nhiều năm rồi
Quân tự dưng cũng có thể nhânn ra quan hệ của bọn họ có cái gì đó không đúng, sakura thoạt nhìn có vẻ lúng túng, cái vẻ mà cô rất ít khi gặp phải
"Lan, chúng ta nói chuyện được chứ?"
Lan chỉ gật nhẹ đầu rồi đứng lên đi ra ngoài, Phong cũng đi theo cô
Bọn họ đi rất lâu, người đi trước người đi sau nhưng một chữ cả hai cũng không nói nổi. Cuối cùng vẫn là Phong lên tiếng phá vỡ bầu không khí trầm mặc này trước
"Em vẫn khỏe chứ?"
"Tôi vẫn tốt, đã khiến anh mệt mỏi một phen rồi!"
Phong giật mình một cái, anh trừng mắt nhìn Lan như không tin việc cô đang dùng vẻ ngoài lạnh lùng cùng với sự xa cách nói chuyện với anh. Người anh quen trước kia là một người vô cùng ấm áp kia mà.
"Lan, chúng ta...chúng ta còn được chứ?"
Phong ngập ngừng cất tiếng, cô đã nhìn nhận anh một cách xa lạ như thế, anh sợ... cô đã quên anh rồi.
Lan cười nhếch mép, anh ta giờ lại có thể hỏi cả hai còn được không ư? Anh ta còn hỏi được như thế ư?
Lan thực sự tức giận, nhưng lac cô vân còn nhớ đến ai là người đã cứu mẹ cô
"Ngay lúc anh rời đi để chọn sự nghiệp của anh, chúng ta đã không thể nào như lúc trước rồi, tôi đã từng nói với anh con người ở đời đừng quá tham lam, giưa tôu và ước mơ cao cả của anh thì anh chỉ có thể chọn một, và anh đã chọn... rời bỏ tôi. Và tôi không có lý do gì phải chờ đợi người đã rời bỏ tôi"
Lan thẳng thắn trả lời, cô nhớ lại ngày nào khi mình còn ở Mỹ, cô đã yêu Phong biết nhường nào, nhưng rồi khi anh ta nhận được một khóa đào tạo 3 năm anh ta đã ruồng bỏ cô, nói làm sao nhỉ, anh ta cũng chủ là một tên phụ tình như Bùi Trọng Khiêm mà thôi.
Lúc đó để có được khóa đào tạo kia, anh a buộc phải đính hôn với người khác, lúc đó cô đã hạ quyết tâm để anh ta lựa chọn giữa cô và sự nghiệp. Cuối cùng caks ngahf cô bị phản bội, cô đã đau lòng biết bao nhưng col thà cắn răng chịu đựng nỗi đau còn hơn để bản thân rơi vào con đường không lối thoát như mẹ của cô.
Và rồi cô cũng đúng khi buông tay, cô đã có thể quay về những ngày tháng trước kia, những ngày không có niềm vui nhưng cô không cần phải cân đo nặng nhẹ bâgs cứ thứ gì
Nhưng lúc này đây, khi đứng trước mặt Phong,cô đã chẳng thấy đau lòng nữa, vì cô biết ở bên cạnh cô vẫn luôn có một bóng hình dõi theo cô
Là Quân đã xuâtd hiện trong tiềm thức của cô mười năm trước, còn trước cả lúc Phong xuất hiện... bây giờ cô thấy thật may khi năm đó bản thân đã đặt ra sự lựa chọn như thế...bằng không cô làm sao có thể phát hiện có người tương tư cô đến mười năm
Nhưng cô cũng rất thắc mắc... nếu khi đó người lựa chọn là Quân thì Quân sẽ chọn như thế nào? Cô hay là sự nghiệp?
Lan, Ren, Kai, bà ngoại của bọn họ hay cả ông Sơn chẳng có ai dám đứng lên hỏi lấy một chữ, vì bản thân bọn họ sợ phải nghe cái điều mà bọn họ không mong muốn
Lan thường ngày vẫn mạnh mẽ là thế nhưng hôm nay sự mạnh mẽ của cô đã biến đi đâu mất, từ khi cánh cửa mở ra, Lan càng run kịch liệt, càng nép người vào Quân hơn
Cuối cùng vẫn là người ngoài cuộc tỉnh táo nhất, ba Quân lập tức tiến lên chào vị bác sĩ kia một cái rồi trực tiếp hỏi vào vấn đề
" Quỳnh sao rồi?"
Vị bác sĩ kia niềm nờ trả lời, với anh ta thử thách với một ca khó thế này chính là một trải nghiệm quý báu
"Ca phẫu thuật rất thành công, tôi đã chèn những dây thần kinh bị tổn hại, máu cũng đã ngừng xuất huyết nhưng để an toàn mọi người nên để bà ấy đến bệnh viện theo dõi thì tốt hơn. Còn về chứng bệnh của bà ấy, đó là một chứng bệnh tâm lý do bà đó bị shock một cái gì đó, rồi theo phản ứng mong muốn của bản thân mà không muốn thừa nhận, thưòng người ta gọi đó là bệnh tâm thần nhưng với trường hợp như bệnh nhân thì vẫn còn chữa trị được, trước tiên phải đưa bệnh nhân về thuở khi bệnh nhân còn bình thường để kích thích trí não của bệnh nhân"
Bác sĩ nói đến đây mọi người mới buông xuống cục đá trong lòng. Lan bây giờ mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, từ từ buông Quân ra, nhưng ánh mắt cô trong sự vui mừng vẫn còn một chút lo âu. Cô hướng mắt về phía người đàn ông trung niên kia, khóe mắt ông ta, khuôn mặt ông ta...taats cả đường nét trên mặt ông ta dường như đang cười... ông ta thực sự vui sao?
"Sakura...sakura!"
Quân kêu Lan mấy tiếng Lan mới thu lại hồn mình, cô giưóng mắt nhìn Quân hỏi
"Có chuyện gì sao?"
"Vị bác sĩ kia gọi em, hình như anh ta biết em!"
Theo hướng Quân chỉ, Lan quay đầu lại nhìn, chỉ là cô không ngờ sẽ gặp người đó, cũng không ngờ anh lại là bác sĩ điều trị cho mẹ cô
"Phong...!"
"Lâu rồi mới gặp lại em!"
Phong sởi lởi chào rồi đưa tay ra phía trước muốn bắt tay với Lan, trong lúc đó Lan chỉ biết trân trối nhìn Phong. Cô như đang tưởng niệm về một quá khứ nào đó, mãi một lúc sau cô mới buông bỏ suy nghĩ, nở một nụ cười cợt nhã
"Chào...!"
Ngoài một nụ cười khiếm nhã ra, Lan không biết phải đối xử với Phong như thế nào, bọn họ không có một quan hệ rõ ràng, hơn thế nữa bọn họ đã không gặp mặt nhiều năm rồi
Quân tự dưng cũng có thể nhânn ra quan hệ của bọn họ có cái gì đó không đúng, sakura thoạt nhìn có vẻ lúng túng, cái vẻ mà cô rất ít khi gặp phải
"Lan, chúng ta nói chuyện được chứ?"
Lan chỉ gật nhẹ đầu rồi đứng lên đi ra ngoài, Phong cũng đi theo cô
Bọn họ đi rất lâu, người đi trước người đi sau nhưng một chữ cả hai cũng không nói nổi. Cuối cùng vẫn là Phong lên tiếng phá vỡ bầu không khí trầm mặc này trước
"Em vẫn khỏe chứ?"
"Tôi vẫn tốt, đã khiến anh mệt mỏi một phen rồi!"
Phong giật mình một cái, anh trừng mắt nhìn Lan như không tin việc cô đang dùng vẻ ngoài lạnh lùng cùng với sự xa cách nói chuyện với anh. Người anh quen trước kia là một người vô cùng ấm áp kia mà.
"Lan, chúng ta...chúng ta còn được chứ?"
Phong ngập ngừng cất tiếng, cô đã nhìn nhận anh một cách xa lạ như thế, anh sợ... cô đã quên anh rồi.
Lan cười nhếch mép, anh ta giờ lại có thể hỏi cả hai còn được không ư? Anh ta còn hỏi được như thế ư?
Lan thực sự tức giận, nhưng lac cô vân còn nhớ đến ai là người đã cứu mẹ cô
"Ngay lúc anh rời đi để chọn sự nghiệp của anh, chúng ta đã không thể nào như lúc trước rồi, tôi đã từng nói với anh con người ở đời đừng quá tham lam, giưa tôu và ước mơ cao cả của anh thì anh chỉ có thể chọn một, và anh đã chọn... rời bỏ tôi. Và tôi không có lý do gì phải chờ đợi người đã rời bỏ tôi"
Lan thẳng thắn trả lời, cô nhớ lại ngày nào khi mình còn ở Mỹ, cô đã yêu Phong biết nhường nào, nhưng rồi khi anh ta nhận được một khóa đào tạo 3 năm anh ta đã ruồng bỏ cô, nói làm sao nhỉ, anh ta cũng chủ là một tên phụ tình như Bùi Trọng Khiêm mà thôi.
Lúc đó để có được khóa đào tạo kia, anh a buộc phải đính hôn với người khác, lúc đó cô đã hạ quyết tâm để anh ta lựa chọn giữa cô và sự nghiệp. Cuối cùng caks ngahf cô bị phản bội, cô đã đau lòng biết bao nhưng col thà cắn răng chịu đựng nỗi đau còn hơn để bản thân rơi vào con đường không lối thoát như mẹ của cô.
Và rồi cô cũng đúng khi buông tay, cô đã có thể quay về những ngày tháng trước kia, những ngày không có niềm vui nhưng cô không cần phải cân đo nặng nhẹ bâgs cứ thứ gì
Nhưng lúc này đây, khi đứng trước mặt Phong,cô đã chẳng thấy đau lòng nữa, vì cô biết ở bên cạnh cô vẫn luôn có một bóng hình dõi theo cô
Là Quân đã xuâtd hiện trong tiềm thức của cô mười năm trước, còn trước cả lúc Phong xuất hiện... bây giờ cô thấy thật may khi năm đó bản thân đã đặt ra sự lựa chọn như thế...bằng không cô làm sao có thể phát hiện có người tương tư cô đến mười năm
Nhưng cô cũng rất thắc mắc... nếu khi đó người lựa chọn là Quân thì Quân sẽ chọn như thế nào? Cô hay là sự nghiệp?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.