Khi Những Tiểu Thư Là Hotboy

Chương 137

ROSE

07/05/2017

Bồi bác gái một lúc, Lan liền bị Sơn lôi ra bên ngoài, có trời mới biết trong lòng cậu lúc này có bao nhiêu điều muốn nói với Lan, bao nhiêu nỗi lòng muốn bày tỏ, chỉ sợ trong nhất thời một hai câu không thể diễn tả được.

Hai người đứng trên ban công sân thượng, bị gió tạt vào đến rát cả mặt, thế nhưng vẻ mặt ai cũng rất tận hưởng. Lan dựa người vào lan can, đầu hơi cúi đem hết quang cảnh trang viên bệnh viện vào trong mắt. Sơn ngược lại có vẻ thích cảm giác mạnh hơn, cả người cậu đu lấy song sắt, hai chân vắt ngang song sắt, còn người thì thả ngoài khoảng không, có lẽ làm như thế sẽ khiến cậu tỉnh táo hơn một chút, bởi tỉnh táo giúp cậu chắc chắn được rằng đây là sự thật không phải mơ, Sakura thực sự không có chết, còn quay trở về tìm cậu.

Vốn dĩ có rất nhiều điều muốn nói, nhưng cứ hễ đến miệng Sơn lại không biết nói gì, cậu là người ít nói, ngôn từ vốn đã có hạn, bản thân lại là người khô khốc, không biết nên thể hiện như thế nào cho phải khi gặp lại cô sau một khoảng thời gian dài đằng đẵng

Nhìn bộ dạng Sơn lúng túng, Lan bật cười! Tiếng cười giòn giã thanh thúy của cô đánh thức Sơn, ý thức được bản thân mình thất thố, cậu không khỏi đỏ mặt quay sang một bên theo bản năng, vô tình không biết được bộ dáng đó lại làm Lan càng cảm thấy cậu đáng yêu hơn, ý cười trong mắt cô ngày càng sâu hơn.

Haizz! Vẫn là người lớn tuổi hơn như cô nên mở đầu trước thì tốt hơn!

“Cuộc sống…vẫn tốt chứ?”

Có lẽ cô hỏi câu hỏi này hơi thừa thãi, cô cũng đã tận mắt chứng kiến cậu bị đánh đập như thế nào kia mà!

“…Nhìn chung …vẫn tốt!”

Cậu thật sự muốn nói không tốt chút nào, muốn tỏ ra bộ dáng một cậu nhóc bé nhỏ năm nào của cô, cùng cô chơi đùa, được cô an ủi, nhưng cậu ý thức được bây giờ đã khác xưa, Cậu không còn là một cậu bé yếu ớt năm đó, Lan cũng không còn là cô bé ngây thơ hay cười như năm nào, nhìn bộ dáng trưởng thành, trên mặt luôn có điều suy nghĩ của cô, cậu biết cuộc sống mấy năm qua của cô trôi qua không dễ dàng chút nào, cho nên cậu cũng không muốn kể lễ thêm để Lan phải bận tâm

Thực sự, trong lòng cậu rất sợ, Lan sẽ đối xử với cậu như thế nào khi biết cậu không còn là Sơn yếu ớt lúc nhỏ, khi biết cậu trở nên hư đốn, còn làm khổ ba mẹ, là một kẻ xấu xa thích nắm đấm, thích những thứ mà một người đàng hoàng không thích…!

Cậu thật sự rất muốn hỏi Lan một câu ‘chúng ta có còn là chị em không?’ nhưng chỉ sợ Lan vô tình cho cậu một đáp án không như ý muốn. Có ai lại nguyện ý làm bạn với một kẻ xấu kia chứ?

“Đừng suy nghĩ quá nhiều! cuộc sống nhiều lúc suy nghĩ đơn giản sẽ tốt hơn!”

Đó là kinh nghiệm cô đúc kết ra được từ bác thân, nếu chấp niệm càng nhiều, bản thân sẽ càng đau khổ mà thôi. Ví như thù hận của cô, ví như người đó…! Thế nhưng dù có biết, bản thân cô vẫn không thể buông xuống chấp niệm đó, vẫn không từ bỏ được mà không ngừng suy nghĩ.



“Em nghĩ chị đã chết…cho nên rất đau khổ!”

Sơn gục mặt vào song sắt, đầu cúi gằm xuống, nhất thời từ trên cao, cô không thể nào thấy được khuôn mặt cậu lúc này, nhưng cô chắc mẩm rằng nó đang nhăn nhó, vặn vẹo, cũng có thể có nước mắt đi

“Xin lỗi! Chị cùng anh 2 đều bình an, nhưng mà vì một vài lý do cá nhân, chị không thể quay về nơi đây, càng không thể báo tin cho gia đình em. Thời gian qua chị sống ở Nhật, sau đó lại di dân sang Mỹ, rồi cách đây không lâu đã về Việt Nam.”

“Anh Kai vẫn khỏe chứ?”

“Ừm”

“Vậy thì tốt rồi!”

Lan ngồi bệch xuống đất, đầu dựa vào song sắt, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, nhìn những chú chim tự do bay lượn trên đó, không một chút vướng bận

“Em tính về sau như thế nào? Cũng không thể vất vưởng như thế được!”

“…”

Sơn im lặng không nói, cậu cũng chưa tính tới. Lúc trước không có ước mơ, cũng không có mục đích xác định, chỉ đi học như một loại trách nhiệm, cái gì cũng không muốn làm, sau lại kết bè kết phái, tụ tập đánh đấm, boxing, nghiệm game rồi nhiều thứ, cậu càng không thể nghĩ đến tương lai sẽ như thế nào. Bây giờ nhìn lại, quả thực hối hận. Ba mẹ cũng đã già rồi, bọn họ chỉ có một đứa con là cậu, tất cả mọi hi vọng đều đặt nơi cậu, vậy mà cậu lại làm họ thất vọng, mẹ cũng đã khóc hết nước mắt, còn phải nhập viện điều trị, cậu áy náy, có lỗi, bản thân muốn bù đắp nhưng học chưa tới nơi tới chốn, một việc cũng không thể làm, đừng nói phụng dưỡng ba mẹ, chỉ sợ nuôi sống bản thân còn không được. Ba cậu là một giáo viên, lương của ông miễn cưỡng còn có thể nuôi sống cả nhà qua ngày, nhưng cũng sắp đến lúc ông nghỉ hưu rồi, vậy biết làm sao để cả nhà cậu sống đây? Mẹ cậu chỉ là một nội trợ đơn giản, vốn dĩ cuộc sống của bọn rất an nhàn, bình yên, chỉ vì cậu mà kéo tới sóng gió. Nói sao trong lòng cậu cũng không thấy dễ chịu

“Em biết đánh đấm, có thể thi đấu boxing thử xem, mặc dù đã hứa với mẹ không sử dụng nắm đấm nữa, nhưng nắm đấm có thể nuôi sống gia đình, chắc mẹ cũng sẽ đồng ý thôi!”

Nhìn cậu nhóc năm nào giờ đã trưởng thành, còn có thể nghĩ đến con đường kiếm sống, Lan cũng thở phào nhẹ nhõm. Cô chỉ sợ cậu làm phường đầu đường xó chợ quen rồi, sẽ không nghĩ được cặn kẽ rồi sinh ra những hành vi bậy bạ. Còn biết sử dụng nắm đấm một cách chính đáng, biết bán đi nắm đấm của mình đúng chỗ cũng là một loại suy nghĩ tốt. Tuy nhiên, cô cũng không hi vọng, Sơn mỗi ngày về nhà trên thân đều là một mảnh bầm dập, chắc chắn hai bác sẽ rất lo. Cô còn nghe nói, có nhiều người tham gia boxing đã không may tử vong, cô cũng không hi vọng điều đó xảy ra trên người Sơn.

“Đó cũng là một cách, nhưng chỉ là vạn bất đắc dĩ mà thôi! Đánh đấm không phải là thứ tốt, nó chỉ là thứ để bảo vệ bản thân và những người xung quanh mà thôi!”

Sơn lại lâm vào trầm mặc, nếu ngay cả sở trường của mình cậu cũng không dùng được, vậy cậu phải làm gì bây giờ. Lên thành phố kiếm sống ư?



Lan lại nhìn Sơn chăm chú, ánh mắt thầm tán thưởng. Cậu nhóc nhút nhát năm nào bây giờ đã khác hẳn so với ngày xưa, còn biết so trước tính sau, còn biết suy nghĩ thiệt hơn, suy nghĩ đến những điều bản thân có thể làm. Ở cùng đám côn đồ mấy năm mà không bị biến đổi đến mức đánh mất cả lý trí thì thật cảm tạ ông trời đã ưu ái nha!

“Thôi được rồi! Chị sẽ cho em đi học một khóa đào tạo, sau đó theo bên cạnh giúp anh hai! Anh ấy rất bận nha, vẫn cần phải có một thư ký tốt, lại đáng tin cậy!”

Còn ai đáng tin cậy người cùng cô thân thiết như chị em ruột, còn vì cái chết của cô mà đau khổ, cuối cùng bị cuốn vào chốn thị phi của xã hội!

Sơn khá bất ngờ, không ngờ cả hai người không chết, còn có thể thành lập công ty. Nhưng cậu sẽ không hỏi, nhưng điều nên biết sớm muộn cô cũng sẽ nói cho cậu biết.

“Cảm ơn chị!”

Ai nha! Lan đứng dậy, vươn vai ưỡn người một cái, tiếng xương nén lại nghe dồn tan. Quả thật ngồi lâu rất mỏi a

“Chúng ta còn cần nói cảm ơn ư? Chẳng phải chúng ta là chị em tốt sao?”

"mạnh mẽ lên, em trai của chị! Quay đầu không bao giờ là quá muộn!"

Lan xoay đầu nhìn sơn, mỉm cười thật tươi, trong ánh mắt như đang tưởng niệm cái gì đó!

Khóe mắt Sơn cay cay, cậu cảm thấy có cái gì đó rơi ra từ mắt mình, nó ấm áp như con tim của cậu lúc này vậy. Rốt cục chỉ một câu nói của Lan đã tóm gọn nỗi lòng của cậu. Cô vẫn em cậu là em, vẫn không có ghét bỏ cậu, cậu sẽ không còn cô đơn nữa, sẽ luôn có người ở đằng sau cậu, vào những lúc cậu khó khăn sẽ luôn mỉm cười nói với cậu một câu "mạnh mẽ lên, em trai của chị!"

Cậu nhớ buổi chiều năm nào, cũng là người nào đó đứng bên cây hoa anh đào, mỉm cười đưa tay về phía cậu, dưới làn mưa hoa anh đào, dịu dàng nói: "chúng ta mãi là chị em tốt!"

Thời gian dường như dừng lại ngay từ buổi chiều đó, và bọn họ dường như vẫn là hai đứa trẻ nhỏ ngây ngô mà vui vẻ, luôn cùng nhau chạy đuổi qua khắp nẻo đường

Quá khứ không thể nào quay lại được, nhưng chung quay không bỏ lỡ là tốt rồi. Trên đường đời, gặp nhau âu cũng là duyên phận, có gặp mặt ắt có phân ly, nhưng phân ly rồi lại có thể gặp nhau, vậy xem ra duyên phận của bọn họ không phải tốt bình thường. Nói cho cùng, gặp nhau bao nhiêu lần, phân ly bao nhiêu lần, tất cả đều không quan trọng, kỉ niệm còn đó, người còn đó, hãy biết trân trọng, chỉ cần dùng một chút ánh mắt, chỉ một cái mỉm cười cũng có thể làm ấm lòng người khác. Có đôi khi chúng ta không biết chỉ cần một cái xoay đầu của mình, lại có thể cứu rỗi cuộc đời của rất nhiều người

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Khi Những Tiểu Thư Là Hotboy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook