Chương 26
ROSE
07/08/2013
Sau khi Lam và Phương cất bước rời đi ,đến khu vườn tụi nó hay họp mặt ,Lam nên tiếng :
-Thắng cậu có thấy Nhật của chúng ta bí ẩn ko ?
Câu hỏi đó làm cho Phương ngạc nhiên và hỏi :
-Sao cậu lại nói vậy ?_một câu hỏi rất ngây thơ hoàn toàn khác với vẻ mặt thường ngày .
Còn Lam nghe thấy Phương hỏi vậy thì lắc đầu nói :
-Cậu ko thật là ,ko thấy lạ sao Nhật là ai đến bây giờ chúng ta quen gần 6 năm rồi mà ko biết gì cả ._vừa nói vẻ mặt vừa suy nghĩ .
Phương nghe vậy cười to ra tiếng nói :
-Cậu này thì ko phải chúng ta đều biết Nhật ở nước nào rồi sao .
Lam nghe vậy xua xua tay :
-Nhưng chúng ta chưa biết gia cảnh của Nhật như thế nào cả mà .
Nghe vậy Phương nói :
-Thì bình thường thôi ,mình thấy mẹ Nhật rất bình thường mà ,mà theo mẹ mình nói thì trách cũng là gia đình khá giả thôi ._trả lời coi như là điều hiển nhiên .
Lam gãi đầu nói :
-Cậu cho là vậy nhưng mình chưa nghe Nhật nói hồi nào về bản thân cả .
Phương cười cho là Lam nói nhảm nói :
-Thôi đi chuyện đó cũng là bình thường mà thôi đừng nghi ngờ nữa ,ko phải đến học đại học Nhật đều đc học bổng vào trường sao _nói nhỏ vào tai Lam .
Nghe vậy Lam chợt nhớ cười nói :
-Ừm nhỉ .
Sau đó họ nằm xuống bãi cỏ nhìn trời trong ko khí ấm áp của buổi sáng trong xanh ,xung quanh là hương thơm của bông hoa đang rung rinh trong gió .
Một lúc sau Lam nói :
-Thắng cậu có thấy cô gái tên Misaki kia rất bí ẩn ko từ trước đến nay khi người đó xuất hiện là Nhật cũng biến mất ko biết tông tích ko ?
Phương nghe vậy đang thiu thiu ngủ chợt tỉnh quanh sang nhìn Lam cười nhẹ :
-Chắc là chuyện bình thường thôi chắc là công việc gì đó dù sao Nhật cũng là người giỏi nhất nhóm mà ko phải sao .
Lam gật đầu nhưng vẫn còn suy nghĩ nói :
-Ừm nhưng sao Nhật ko nói chúng ta nhỉ ,mà thôi chuyện đó tính sau ,chuyện trước mắt là chiều nay 1h khai mạc lễ hội Nhật có mặt ko nè ?_lo lắng vì tối còn có cắm trại đêm nữa nghĩ đến đây khiến Lam có linh cảm xấu .
Phương nghe vậy trong lòng cũng cảm thấy lo lắng nhưng ko muốn Lam lo lắng nên nói :
-Thôi đi lo lắng làm gì ,hưởng ko khi trong lành đi ,chuyện gì đến thì đến chúng ta sẽ tìm cách đối phó .
Còn trên xe Lan lúc này mới quay qua nhìn chị misaki nói :
-Chị Misaki -chan chiều nay 1h em có thể về trường ko ?
Misaki nghe cô em họ nói vậy cười nhẹ nói :
-Sakura chan, em có việc gì à ?
Lan ko nhìn bà chị họ chăm chú nhìn màn hình máy tính tay thoăn thoắt trên bàm phím trả lời :
-Vâng .
Misaki nghe vậy thì nhìn lịch làm việc nói :
-Khó đó ,họ đã sang đây để làm việc mà giờ em lại yêu cầu như vậy khó lắm .
Nghe thấy vậy Lan dừng tay 1 chút trên bàn phím nhưng vẫn ko rời mắt khỏi màn hình nói :
-Vậy thì khó đây ,mà ko có cách gì sao chị .
Misaki nghe vậy ngồi bên cạnh suy nghĩ 1 chút nói :
-Khó đây ,chị còn nghĩ tối nay em cũng ko thể về trường nữa kìa ,công việc đang cần em đó,2 tuần rồi mà em còn chưa kí hết đống hồ sơ kia nữa kìa .
Lan vẫn để tay nên bàm phím bấm nhanh thoăn thoắt vừa xem dữ liệu cho cuộc họp sắp tới nói :
-Vậy thì khó đây .
xong câu nói đó ko khí trong xe trở lên trầm mặc ko một âm thanh trừ tiếng bấm máy tính .
Lan vừa xem hồ sơ vừa nghĩ cách chút nữa trốn khỏi buổi tiệc tối nay vì linh cảm của Lan ko yên tâm khi để 2 cô bạn ở lại trường .
Tự nhiên Misaki nên tiếng :
-Chết rồi em ko thay đồ sao ?
Nghe vậy Lan nhìn xuống nói :
-Thôi để thế này có sao đâu .
Misaki nghe vậy thốt nên :
-Ko đc em phải thay đồ đi ,ai lại mặc đồ nam thế này ,mà chị ko biết sao em lại chọn trường này mà giả nam nữa chứ ._giọng buồn buồn .
Lan nghe vậy bật cười nói dù trong giọng vẫn giữ vẻ trầm mặc :
-Thì tại thú vị thôi .
Và Lan ko muốn nghe bà chị mình nói nữa đến 1 cửa hàng thời trang nói :
-Chị cửa hàng ở đây nè .
Sau khi thay đồ xong bước ra ngoài Lan đc mọi người trên đường chú ý vì vẻ đẹp thuần khiết nhưng vẻ mặt lạnh tan như tản băng nhưng vẫn khiến họ xịt máu mũi .
Chiều đến Lam và Phương nhìn xung quanh nhưng lại cảm thấy cô đơn 6 năm qua tuy rằng có lúc Lan cũng biến mất như bây giờ nhưng ko biết tại sao hôm nay lại có cảm giác thiêu thiếu sao ý .
Nhìn cảnh mọi người ồm ào vui vẻ chờ đến lễ hội đến thì ko biết tại sao trong lòng lại nôn nao chờ đợi Lan .
Thấy ko khí trầm xuống Lam là người nên tiếng để cho Phương thoát ra khỏi cảm xúc khi Lam biết Phương đang nhìn lên lễ đài nơi ba Phương đang ngồi bên cạnh hiểu trưởng .
-Sao giờ này Nhật chưa đến vậy nhỉ ?
Lam hỏi nhưng ko mong Phương trả lời ,khi thấy Phương vẫn đang nhìn chằm chằm ba mình ,biết cảm giác của Phương bây giò là buồn mà có khi là đau khổ nên Lam đàng phải chờ xem Phương nói thôi .
Trong khi Lam đang nhìn mình lo lắng ,thì Phương lại nhìn nên chổ ba mình chìm trong suy nghĩ :tại sao ba lại làm vậy ,mẹ vẫn yêu ba mà ,ko lẽ mẹ ko là nơi hạnh phúc để ba dừng chân sao ?,con thật buồn nếu hạnh phúc chỉ có khi con người ta cũng nhau tạo nên ,ba và mẹ đã trải qua bao thử thách để có nhau sao giờ này lại như vậy ,con ko biết giờ phải làm sao đây ? .Ánh mắt lạnh lùng nhìn ba mình nhưng nội tâm thì đang rằn xé trong đau khổ .
Nhưng ngay lúc đó tiếng nói của Lâm chợt vang nên :
-Sao Thiên ko thấy Nhật đến nhỉ ,lo lắng sao _giọng nói ko mấy thiện cảm mà theo
Phương nghe vào trong tai là vậy .
Đồng thời , cùng lúc này Phương cũng thoát khỏi suy nghĩ trong tim mình nhìn Lâm giọng bực bội :
-Sao chuyện đó có liên quan gì đến trưởng ban kí túc xá hả ?
Lâm nghe vậy cười ” đểu ” nói :
-Sao ko liên quan tôi còn cho dành bạn các cậu sợ quá trốn đi ,ko thì bạn của cậu bị nợ nần nên bị họ ” ám sát ” rồi thì sao ?
Nghe vậy Phương tự tin nhìn Lâm trả lời :
-Vậy hả ? cảm ơn cậu đã quan tâm cho bạn của tôi .
Cứ thế 2 người cái nhau mặt kệ xung quanh .
Riêng Lam lúc này thấy vậy nhưng cũng ko lên tiếng vì chỉ còn cách này Phương mới thoát khỏi suy nghĩ thôi ,nên lúc Huy nên tiếng :
-Thôi ….
Biết Huy định can 2 người đó thì Lam nên tiếng :
-Thôi để 2 cậu đó thích làm gì thì làm đi .
Câu nói đó để lại trong Huy những dấu ???????????? ko biết Thiên đang nghĩ gì .
Tối hôm đó ,lễ hội cắm trại diễn ra (mà nói đúng hơn là lễ hội hóa trang ),Lam nhìn vào chỗ thay đồ lúc nãy tự dưng đang tìm chỗ ngồi thì bì 1 người trong lớp nhờ đến chỗ này thì người đó nhốt Lam lại và nói :
-Cậu thay đồ đi chuẩn bị ra rồi kia chúc may mắn .
Và chưa để Lam nói gì thì người đó đã biến mất .
Nhìn vào những bộ váy trên tường Lam thấy toàn những bộ váy ,nhìn xung quanh đang định đập cửa thoát ra thì tự nhiên tiếng nói của Huy vang nên :
-Sao cậu định chuồn đó hả ?
Lam đang ko biết nói sao ,thì bên cánh cửa chợt mở ra và Phương nên tiếng :
-Các cậu có thôi ngay cái trò bắt cóc người và ép buột người khác 1 cách quá đáng như thế này ko ?_giọng mang vẻ bực bội .
Huy nghe vậy nhìn ra cánh cửa ngạc nhiên hỏi :
-Sao cậu lại tìm ra đc chỗ này .
Từ sau tấm màn Lâm và Quân ngạc nhiên cũng bước ra và cùng có chung suy nghĩ :lạ thật sao Cậu ta laị tìm ra đc chỗ này vậy ta .
Lam thấy Phương thì chạy lại và hỏi :
-Hì tớ mừng khi thấy cậu quá .
Phương nghe vậy cười cười nhìn sang chỗ bọn hắn nói :
-Các cậu có thấy các cậu quá đáng ko đường đường là kí túc xá trưởng mà lại bầy trò như vậy hả ?_lời nói lạnh lẽo hoàn toàn khác với gương mặt .
Lâm nghe vậy thì cười to nói :
-Tụi này chỉ mượn bạn của cậu một chút xíu thôi làm gì cậu khó chịu vậy ,hay là các cậu sợ hả ?
Nghe vậy Lam và Phương có chút giật mình nhưng vẫn cứng miệng nói :
-Làm gì tụi tôi phải sợ ,tụi tôi đây mà ra tay sợ rằng ko ai thắng đc ý chứ _giọng nói mang đầy tính tự tin dù sao bọn nó cũng là con gái mà .
Nhưng câu nói đó lại đc bọn hắn nghe thành 2 người trước mắt thật kiêu ngạo ,và Lâm nên tiếng :
-Hà hà ko ngờ các cậu lại tự tin thái quá như vậy ,mà các cậu nào dám tham gia mà bầy đặt ta đây _cười giọng cười chế nhạo .
Phương và Lam nghe vậy ngớ người ra và Lam tự nhiên thốt nên :
-Sao tôi đây sẽ tham gia .
Câu nói đó khiến cho Phương nhìn Lam nói giọng lo lắng :
-La….Thiên cậu nghĩ gì vậy ?_lo lắng khiến cho Phương 1 chút nữa đã nói ra tên của Lam ,và điều đó khiến cho Phương phải nhìn và thấy bọn hắn hình như chưa nghe thấy gì ,Phương thở phào nhẹ nhõm .
Lam nghe vậy nhìn Phương và nói :
-Tớ ko để cho bọn người đó khinh thường chúng ta đc nữa và ko thể nói chúng ta là rùa rụt đầu đc .
Phương nghe vậy biết Lam đã quyết định ko thể nào thay đổi đc ,nên nhìn bọn hắn bắn ra những tia giết người và thầm nghĩ ong nhiễm vụ này tôi đây sẽ ko tha đâu ,đặc biệt là ngươi sẽ là kẻ thù của ta nhìn thẳng vào Lâm với ánh mắt ko mấy tình cảm .
Sau đó ko đợi bọn hắn nói gì thì Phương làm hành động đuổi khách ,nhưng ko thấy bọn hắn bỏ đi nên bất đắc dĩ Phương phải nên tiếng :
-Sao còn ở đây ,biến đi cho người khác thay đồ nữa chứ .
Câu nói đó làm bọn hắn cười nói :
-Sao các cậu là con trai mà sợ gì tụi này ở đây .
Nghe thấy vậy Phương lúc này tức giận nhìn Lâm hét lên :
-Biết ngay cho tôi .
Câu nói đó khiến cho mọi người trong phòng đều phải rung sợ đến ngay Lam còn phải nhìn Phương với ánh mắt sợ sệt .
Cũng may câu nói đó khiến cho bọn hắn đi ra ngoài dù ko biết tại sao mình phải đi ra khỏi phòng .Ra đến khỏi phòng chợt tỉnh lại thì
Phương nhanh tay đóng cửa lại để những dấu ??????? trong đầu bọn hắn ở trước cửa vì ko hiểu những gì đã diễn ra .
Ở trong phòng Phương nên tiếng :
-Sao cậu có rút lui ko giờ là cơ hội tốt nè .
Lam nghe vậy đi lại chọn 1 bộ vấy màu hồng vừa nói :
-Cậu đã biết khi tớ đã quyết định chuyện gì đó thì ko bào giờ thay đổi hay hối hận mà .
Rồi ko đợi Phương nói gì nên tiếng luôn :
-Thôi ko nói nữa giờ cậu giúp tớ thay đồ đi .
Phương trước tháy độ và lời nói đó chỉ còn cách nói :
-Vậy thì cậu phải cẩn thận đó .
-Thắng cậu có thấy Nhật của chúng ta bí ẩn ko ?
Câu hỏi đó làm cho Phương ngạc nhiên và hỏi :
-Sao cậu lại nói vậy ?_một câu hỏi rất ngây thơ hoàn toàn khác với vẻ mặt thường ngày .
Còn Lam nghe thấy Phương hỏi vậy thì lắc đầu nói :
-Cậu ko thật là ,ko thấy lạ sao Nhật là ai đến bây giờ chúng ta quen gần 6 năm rồi mà ko biết gì cả ._vừa nói vẻ mặt vừa suy nghĩ .
Phương nghe vậy cười to ra tiếng nói :
-Cậu này thì ko phải chúng ta đều biết Nhật ở nước nào rồi sao .
Lam nghe vậy xua xua tay :
-Nhưng chúng ta chưa biết gia cảnh của Nhật như thế nào cả mà .
Nghe vậy Phương nói :
-Thì bình thường thôi ,mình thấy mẹ Nhật rất bình thường mà ,mà theo mẹ mình nói thì trách cũng là gia đình khá giả thôi ._trả lời coi như là điều hiển nhiên .
Lam gãi đầu nói :
-Cậu cho là vậy nhưng mình chưa nghe Nhật nói hồi nào về bản thân cả .
Phương cười cho là Lam nói nhảm nói :
-Thôi đi chuyện đó cũng là bình thường mà thôi đừng nghi ngờ nữa ,ko phải đến học đại học Nhật đều đc học bổng vào trường sao _nói nhỏ vào tai Lam .
Nghe vậy Lam chợt nhớ cười nói :
-Ừm nhỉ .
Sau đó họ nằm xuống bãi cỏ nhìn trời trong ko khí ấm áp của buổi sáng trong xanh ,xung quanh là hương thơm của bông hoa đang rung rinh trong gió .
Một lúc sau Lam nói :
-Thắng cậu có thấy cô gái tên Misaki kia rất bí ẩn ko từ trước đến nay khi người đó xuất hiện là Nhật cũng biến mất ko biết tông tích ko ?
Phương nghe vậy đang thiu thiu ngủ chợt tỉnh quanh sang nhìn Lam cười nhẹ :
-Chắc là chuyện bình thường thôi chắc là công việc gì đó dù sao Nhật cũng là người giỏi nhất nhóm mà ko phải sao .
Lam gật đầu nhưng vẫn còn suy nghĩ nói :
-Ừm nhưng sao Nhật ko nói chúng ta nhỉ ,mà thôi chuyện đó tính sau ,chuyện trước mắt là chiều nay 1h khai mạc lễ hội Nhật có mặt ko nè ?_lo lắng vì tối còn có cắm trại đêm nữa nghĩ đến đây khiến Lam có linh cảm xấu .
Phương nghe vậy trong lòng cũng cảm thấy lo lắng nhưng ko muốn Lam lo lắng nên nói :
-Thôi đi lo lắng làm gì ,hưởng ko khi trong lành đi ,chuyện gì đến thì đến chúng ta sẽ tìm cách đối phó .
Còn trên xe Lan lúc này mới quay qua nhìn chị misaki nói :
-Chị Misaki -chan chiều nay 1h em có thể về trường ko ?
Misaki nghe cô em họ nói vậy cười nhẹ nói :
-Sakura chan, em có việc gì à ?
Lan ko nhìn bà chị họ chăm chú nhìn màn hình máy tính tay thoăn thoắt trên bàm phím trả lời :
-Vâng .
Misaki nghe vậy thì nhìn lịch làm việc nói :
-Khó đó ,họ đã sang đây để làm việc mà giờ em lại yêu cầu như vậy khó lắm .
Nghe thấy vậy Lan dừng tay 1 chút trên bàn phím nhưng vẫn ko rời mắt khỏi màn hình nói :
-Vậy thì khó đây ,mà ko có cách gì sao chị .
Misaki nghe vậy ngồi bên cạnh suy nghĩ 1 chút nói :
-Khó đây ,chị còn nghĩ tối nay em cũng ko thể về trường nữa kìa ,công việc đang cần em đó,2 tuần rồi mà em còn chưa kí hết đống hồ sơ kia nữa kìa .
Lan vẫn để tay nên bàm phím bấm nhanh thoăn thoắt vừa xem dữ liệu cho cuộc họp sắp tới nói :
-Vậy thì khó đây .
xong câu nói đó ko khí trong xe trở lên trầm mặc ko một âm thanh trừ tiếng bấm máy tính .
Lan vừa xem hồ sơ vừa nghĩ cách chút nữa trốn khỏi buổi tiệc tối nay vì linh cảm của Lan ko yên tâm khi để 2 cô bạn ở lại trường .
Tự nhiên Misaki nên tiếng :
-Chết rồi em ko thay đồ sao ?
Nghe vậy Lan nhìn xuống nói :
-Thôi để thế này có sao đâu .
Misaki nghe vậy thốt nên :
-Ko đc em phải thay đồ đi ,ai lại mặc đồ nam thế này ,mà chị ko biết sao em lại chọn trường này mà giả nam nữa chứ ._giọng buồn buồn .
Lan nghe vậy bật cười nói dù trong giọng vẫn giữ vẻ trầm mặc :
-Thì tại thú vị thôi .
Và Lan ko muốn nghe bà chị mình nói nữa đến 1 cửa hàng thời trang nói :
-Chị cửa hàng ở đây nè .
Sau khi thay đồ xong bước ra ngoài Lan đc mọi người trên đường chú ý vì vẻ đẹp thuần khiết nhưng vẻ mặt lạnh tan như tản băng nhưng vẫn khiến họ xịt máu mũi .
Chiều đến Lam và Phương nhìn xung quanh nhưng lại cảm thấy cô đơn 6 năm qua tuy rằng có lúc Lan cũng biến mất như bây giờ nhưng ko biết tại sao hôm nay lại có cảm giác thiêu thiếu sao ý .
Nhìn cảnh mọi người ồm ào vui vẻ chờ đến lễ hội đến thì ko biết tại sao trong lòng lại nôn nao chờ đợi Lan .
Thấy ko khí trầm xuống Lam là người nên tiếng để cho Phương thoát ra khỏi cảm xúc khi Lam biết Phương đang nhìn lên lễ đài nơi ba Phương đang ngồi bên cạnh hiểu trưởng .
-Sao giờ này Nhật chưa đến vậy nhỉ ?
Lam hỏi nhưng ko mong Phương trả lời ,khi thấy Phương vẫn đang nhìn chằm chằm ba mình ,biết cảm giác của Phương bây giò là buồn mà có khi là đau khổ nên Lam đàng phải chờ xem Phương nói thôi .
Trong khi Lam đang nhìn mình lo lắng ,thì Phương lại nhìn nên chổ ba mình chìm trong suy nghĩ :tại sao ba lại làm vậy ,mẹ vẫn yêu ba mà ,ko lẽ mẹ ko là nơi hạnh phúc để ba dừng chân sao ?,con thật buồn nếu hạnh phúc chỉ có khi con người ta cũng nhau tạo nên ,ba và mẹ đã trải qua bao thử thách để có nhau sao giờ này lại như vậy ,con ko biết giờ phải làm sao đây ? .Ánh mắt lạnh lùng nhìn ba mình nhưng nội tâm thì đang rằn xé trong đau khổ .
Nhưng ngay lúc đó tiếng nói của Lâm chợt vang nên :
-Sao Thiên ko thấy Nhật đến nhỉ ,lo lắng sao _giọng nói ko mấy thiện cảm mà theo
Phương nghe vào trong tai là vậy .
Đồng thời , cùng lúc này Phương cũng thoát khỏi suy nghĩ trong tim mình nhìn Lâm giọng bực bội :
-Sao chuyện đó có liên quan gì đến trưởng ban kí túc xá hả ?
Lâm nghe vậy cười ” đểu ” nói :
-Sao ko liên quan tôi còn cho dành bạn các cậu sợ quá trốn đi ,ko thì bạn của cậu bị nợ nần nên bị họ ” ám sát ” rồi thì sao ?
Nghe vậy Phương tự tin nhìn Lâm trả lời :
-Vậy hả ? cảm ơn cậu đã quan tâm cho bạn của tôi .
Cứ thế 2 người cái nhau mặt kệ xung quanh .
Riêng Lam lúc này thấy vậy nhưng cũng ko lên tiếng vì chỉ còn cách này Phương mới thoát khỏi suy nghĩ thôi ,nên lúc Huy nên tiếng :
-Thôi ….
Biết Huy định can 2 người đó thì Lam nên tiếng :
-Thôi để 2 cậu đó thích làm gì thì làm đi .
Câu nói đó để lại trong Huy những dấu ???????????? ko biết Thiên đang nghĩ gì .
Tối hôm đó ,lễ hội cắm trại diễn ra (mà nói đúng hơn là lễ hội hóa trang ),Lam nhìn vào chỗ thay đồ lúc nãy tự dưng đang tìm chỗ ngồi thì bì 1 người trong lớp nhờ đến chỗ này thì người đó nhốt Lam lại và nói :
-Cậu thay đồ đi chuẩn bị ra rồi kia chúc may mắn .
Và chưa để Lam nói gì thì người đó đã biến mất .
Nhìn vào những bộ váy trên tường Lam thấy toàn những bộ váy ,nhìn xung quanh đang định đập cửa thoát ra thì tự nhiên tiếng nói của Huy vang nên :
-Sao cậu định chuồn đó hả ?
Lam đang ko biết nói sao ,thì bên cánh cửa chợt mở ra và Phương nên tiếng :
-Các cậu có thôi ngay cái trò bắt cóc người và ép buột người khác 1 cách quá đáng như thế này ko ?_giọng mang vẻ bực bội .
Huy nghe vậy nhìn ra cánh cửa ngạc nhiên hỏi :
-Sao cậu lại tìm ra đc chỗ này .
Từ sau tấm màn Lâm và Quân ngạc nhiên cũng bước ra và cùng có chung suy nghĩ :lạ thật sao Cậu ta laị tìm ra đc chỗ này vậy ta .
Lam thấy Phương thì chạy lại và hỏi :
-Hì tớ mừng khi thấy cậu quá .
Phương nghe vậy cười cười nhìn sang chỗ bọn hắn nói :
-Các cậu có thấy các cậu quá đáng ko đường đường là kí túc xá trưởng mà lại bầy trò như vậy hả ?_lời nói lạnh lẽo hoàn toàn khác với gương mặt .
Lâm nghe vậy thì cười to nói :
-Tụi này chỉ mượn bạn của cậu một chút xíu thôi làm gì cậu khó chịu vậy ,hay là các cậu sợ hả ?
Nghe vậy Lam và Phương có chút giật mình nhưng vẫn cứng miệng nói :
-Làm gì tụi tôi phải sợ ,tụi tôi đây mà ra tay sợ rằng ko ai thắng đc ý chứ _giọng nói mang đầy tính tự tin dù sao bọn nó cũng là con gái mà .
Nhưng câu nói đó lại đc bọn hắn nghe thành 2 người trước mắt thật kiêu ngạo ,và Lâm nên tiếng :
-Hà hà ko ngờ các cậu lại tự tin thái quá như vậy ,mà các cậu nào dám tham gia mà bầy đặt ta đây _cười giọng cười chế nhạo .
Phương và Lam nghe vậy ngớ người ra và Lam tự nhiên thốt nên :
-Sao tôi đây sẽ tham gia .
Câu nói đó khiến cho Phương nhìn Lam nói giọng lo lắng :
-La….Thiên cậu nghĩ gì vậy ?_lo lắng khiến cho Phương 1 chút nữa đã nói ra tên của Lam ,và điều đó khiến cho Phương phải nhìn và thấy bọn hắn hình như chưa nghe thấy gì ,Phương thở phào nhẹ nhõm .
Lam nghe vậy nhìn Phương và nói :
-Tớ ko để cho bọn người đó khinh thường chúng ta đc nữa và ko thể nói chúng ta là rùa rụt đầu đc .
Phương nghe vậy biết Lam đã quyết định ko thể nào thay đổi đc ,nên nhìn bọn hắn bắn ra những tia giết người và thầm nghĩ ong nhiễm vụ này tôi đây sẽ ko tha đâu ,đặc biệt là ngươi sẽ là kẻ thù của ta nhìn thẳng vào Lâm với ánh mắt ko mấy tình cảm .
Sau đó ko đợi bọn hắn nói gì thì Phương làm hành động đuổi khách ,nhưng ko thấy bọn hắn bỏ đi nên bất đắc dĩ Phương phải nên tiếng :
-Sao còn ở đây ,biến đi cho người khác thay đồ nữa chứ .
Câu nói đó làm bọn hắn cười nói :
-Sao các cậu là con trai mà sợ gì tụi này ở đây .
Nghe thấy vậy Phương lúc này tức giận nhìn Lâm hét lên :
-Biết ngay cho tôi .
Câu nói đó khiến cho mọi người trong phòng đều phải rung sợ đến ngay Lam còn phải nhìn Phương với ánh mắt sợ sệt .
Cũng may câu nói đó khiến cho bọn hắn đi ra ngoài dù ko biết tại sao mình phải đi ra khỏi phòng .Ra đến khỏi phòng chợt tỉnh lại thì
Phương nhanh tay đóng cửa lại để những dấu ??????? trong đầu bọn hắn ở trước cửa vì ko hiểu những gì đã diễn ra .
Ở trong phòng Phương nên tiếng :
-Sao cậu có rút lui ko giờ là cơ hội tốt nè .
Lam nghe vậy đi lại chọn 1 bộ vấy màu hồng vừa nói :
-Cậu đã biết khi tớ đã quyết định chuyện gì đó thì ko bào giờ thay đổi hay hối hận mà .
Rồi ko đợi Phương nói gì nên tiếng luôn :
-Thôi ko nói nữa giờ cậu giúp tớ thay đồ đi .
Phương trước tháy độ và lời nói đó chỉ còn cách nói :
-Vậy thì cậu phải cẩn thận đó .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.