Chương 35
ROSE
07/08/2013
Nhưng đc đáp lại là 1 thái độ im lặng ,Lam nhìn Phương ;
-Thắng cậu sao vậy ?
Giật mình Phương quay lại và nói :
-Ko có gì chỉ là tớ cảm thấy 1 luồng sát khí đang hướng về phía chúng ta .
Nghe vậy Lam cười nói :
-Chắc cậu suy nghĩ quá đấy thôi .
Sau đó quay sang Lan nói ;
-Phải ko Nhật .
Lan nghe vậy mỉm cười nói :
-Ừm ,thôi chúng ta chọn món gì đó ăn đi ,tớ đói bụng lắm rồi nè .
Đứng dậy Lam nói :
-Đc rồi tính xấu của cậu lại thể hiện rồi kìa ,ok thôi tớ đi đây .
Nói xong bỏ đi ,thấy vậy Lan nói theo ;
-Chọn món ko ngọt giùm tớ nha .
Phương mỉm cười khi thấy vậy và nghĩ :”-chắc mình suy nghĩ nhiều quá đó thôi và nhìn xung quanh .
Trong khi đó Lan thì lại khác từ khi Phương nói vậy nhưng có thể từ khi bước vào căn tin Lan đã cảm nhận đc luồng sát khí đó đang hướng vào mình và biết rõ đó là ai ,và một ánh mắt sắt bén lóe nên trong đôi mắt màu đen thể hiện 1 điều gì đó mà ko ai có thể đoán đc ,nhưng rất tiếc ánh mắt đó chỉ lóe nên 1s sau đó trở lại dáng vẻ bình thường nên đương nhiên ko một ai phát hiện ra .
15′ sau Lam xuất hiện với 1 đống đồ ăn cùng câu nói tinh nghịch ;
-Thức ăn đến rồi đây _nháy mắt 1 cách dễ thương .
Lan thấy vạy thì thoát khỏi suy nghĩ và mỉm cười nói :
-Hì nào chúng ta ăn thôi .
Phương cũng nói theo khi nghe Lan nói :
-Ừm chém các món ăn thôi nào .
Và bọn nó bắt đầu ăn với tốc độ đáng kinh ngạc khiến cho tấc cả người trong căn tin nhìn nhiều lần rồi nhưng vẫn chưa quen .
Vừa ăn Lam vừa nói :
-Tớ công nhận là thức ăn Việt Nam là No.1 đó ,ngón quá đi .
Mỉm cười Phương ngước nên nói khi miệng còn đang nhai :
-hì đương nhiên ,cậu còn chưa biết hết đâu ẩm thực Việt Nam phong phú lắm đó cứ từ từ thưởng thức đi .
Lan nghe vậy ko nói gì chỉ cắm cuối ăn và ko nói gì nhưng qua thái độ cho thấy Lan đang cảm nhận rõ sự nguy hiểm đang rinh rập đối với mình .
Đúng lúc ko khí đang vui vẻ thì có tiếng nói vang nên ;
-Các cậu có thể cho tôi ngồi chung ko ?
Nghe vậy bọn nó đồng loạt ngước lên và thấy Huy đang đứng trước mặt và Lam là người nên tiếng ;
-Ừm cậu ngồi xuống đi _và nhích vào ghế trong nhường chỗ cho Huy với thái độ thoải mái .
Vừa ngồi xuống thì Phương hỏi :
-Các bạn cậu đâu mà đi ăn một mình vậy ?
Huy nghe vậy mỉm cười nụ cười cực kì quyến rũ và khiến tấc cả các học sinh nữ trong căn tin đều ngây ngất nhưng đối với bọn nó (ở thân phận là con gái nha dù sao tụi nó là giả dạng nam sinh mà ) ko 1 chút lung lay thay vào đó là thưởng thức những món ăn để trên bàn .
Và chưa chờ câu trả lời của Huy ,mà nói thật ra là bọn nó đã ko còn chú ý nữa ,thì tiếng nói của Lâm vang nên :
-Sao bộ cậu nhớ tụi này à .
Vừa ăn socola Phương vừa nói ;
-Ê ko có đâu _và ko nhìn vào Lâm .
Trong khi đó Lan ăn xong lấy khăn lau miệng và nhìn 2 con bạn đang ăn socola rồi lắc đầu suy nghĩ :
”- Bó tay các cậu ăn ngon nghĩ ”
Thấy ánh mắt đó Lam ngước nên nhìn Lan và đưa 1 thanh socola nói ;
-Nhật cậu thử đi ngon lắm đó .
lan đưa tay ra từ chối nói ;
-Thôi tha cho tớ đi .
Và thế là tụi nó cứ thể nói chuyện mặt kệ bọn hắn đang có mặt ở đây .
lúc này thì tiếng nói cao vút vang nên :
-Ê bộ các cậu ko thấy tụi này sao ,tụi này ko nghĩ là tại sao các cậu đc bình chọn là hotboy đó .
nghe vậy tụi nó mới dừng cuộc nói chuyện lại và nhìn lên thấy Thư và Tuyết hai người đc coi là hotgilr của trường đang nhìn tụi nó .
Thấy vậy bọn nó nhìn nhau và im lặng tiếp tục cuộc nói chuyện vừa nãy :
-Nhật cậu thử 1 tý thôi ,socola ngon lắm .
-Đúng vậy.
Bọn hắn nhìn vào những người trước mặt đang vô tư ăn uống đùa giỡn và suy nghĩ thầm : nguy hiểm đang kề cận mà các cậu còn vô tư ngớm nhỉ .
Và ko chịu đc bầu ko khí ko ai quan tâm và Lâm nói :
-Các cậu có thể thôi đùa giỡn ko hả ?
Nghe vậy tụi nó quay lại và đồng thanh nói :
-Chuyện đó là chuyện của tụi này các cậu ko thích thì biến đi ai cần các cậu đứng coi đâu .
Giật mình khi nghe vậy Lâm ngơ ngác chưa biết đáp sao ,thì 1 giọng nói nữa vang nên và giọng nói này bọn nó cảm giác rất quen thuộc và tụi nó cảm nhận giọng nói của người này rất ác ý ….
-sao Nhật cậu đừng tưởng là thắng đc tôi rồi thì vui sướng hả ,đợi đó tôi sẽ ko tha cho cậu đâu _Sau đó đi qua và cuối xuống nói khẻ ở nhưng câu cuối .
Lan nghe vậy nhìn theo bước chân của Minh Khai và mỉm cười 1 nụ cười khó hiểu .
Còn Phương cảm giác nguy hiểm đang rinh rập Lan và cuối cùng ko ngừng đc tò mò và nên tiếng hỏi :
-Anh ta nói gì với cậu vậy Nhật _ánh mắt xoáy vào mắt Lan .
Lan nhìn và biết Phương đã cảm nhận thấy điều nguy hiểm dù sao tụi nó đều là những thám tử mà ,nhưng Lan lại là người có thể giấu đc cảm xúc và nói :
-Ko có gì đâu .
Lam nghe vậy ngẩn đầu nên và nói :
-Thật ko Nhật .
Lan nhìn và thấy Lam đang nhìn mình và Lan cảm nhận đc Lam đã phát hiện ra điều gì đó nhưng Lan nghĩ ;giấu đc đến đâu hay đến đấy ,mình biết rằng bạn mình sẽ biết thôi .
-Thật _mỉm cười để tạo niềm tin .
Đúng lúc đó Thư nên tiếng :
-Các cậu đụng chạm anh họ mình rồi sẽ ko yên đâu chuẩn bị tinh thần đi _ánh mắt nhìn tụi nó 1 cách thích thú .
Riêng Quân lúc này lại nhìn lan nói :
-Cậu là người cẩn thận Minh Khai đó ,hãy cẩn thận .
Nghe vậy Lam và Phương nói :
-Ko ngờ ăn cũng quan tâm đến tụi này hả ,cảm ơn nha _giọng nói ko chút cảm giác .
Bọn hắn nghe vậy ko nói gì và đứng dậy nói :
-Tụi này chỉ cảnh cáo thôi .Bye .
Cuối cùng thì ngày diễn ra cuộc thi thứ 2 dành cho Phương đã diễn ra sau 2 ngày thi ko có 1 vấn đề gì phát sinh đối với bọn nó ,chỉ là Lan lâu lâu biết mất 1 cách bí ẩn ko một ai trong nhóm kể cả Quân có thể phát hiện hàng đêm có 1 bóng đêm biến mất giữa màn đêm ở phòng 203 ,đó là Lan nhưng sáng hôm sau thì lại có mặt ở trong phòng .
Ngoài ra 2 ngày đó cũng khiến cho bọn hắn tìm đc 1 số thông tin về bọn nó (có nghĩ là bọn nó trong thân phận là con trai ).
Cuối cùng cuộc thi đc bọn nó mong đời đã đến ,cuộc thi Kiếm của Phương .
-Reng …..Reng …..Reng _tiếng chuông đồng hồ đã reo ở ba căn phòng của bọn nó .
Tiếng chuông đó khiến cho Lam và Phương đều tỉnh giấc vì qua 2 ngày bọn nó chỉ có đi chơi xem những người khác thi đấu .
Riêng trong căn phòng của Lan thì lại khác ,tiếng chuông đồng hồ cứ reo :
-Reng …reng ….reng …_lần thứ 1
-Reng …reng ….reng …_lần thứ 2
-………………………………_lần thứ n.
Nhưng bù lại sự trong đợi của chiếc đồng hồ ,người nằm trên giường ko một chút động đậy vẫn ngủ 1 cách ngon lành .
Quân từ trong phòng VSCN bước ra tắt tiếng chuông đồng hồ và nhìn cậu bạn khó ưa đang ngủ ngon lành trên giường và nói nhỏ :
-Thật là làm gì mà ngủ dữ vậy giống như cậu chưa bao giờ đc ngủ 1 giấc ngon lành cả vậy .
Lan nằm trong chăn ấm ko nghe thấy đc nên vẫn ngủ một cách ngon lành và ko có dấu hiệu gì tỉnh giấc cả .
Quân nhìn vậy một lúc lâu và ko nói gì sau đó bước ra khỏi phòng ko một tiếng động .
Nhưng có một người đã nhận ra đc diễn biến này giờ nhưng vẫn ngủ có ai đó nói rằng người đang ngủ họ có 1 tính giác có thể phân biệt đc tiếng động đang diễn ra thì phải nói rằng đó là Lan nhưng ko ai biết đc biệt tài này của Lan trừ 1 số người .
Sau khi ko nghe thấy tiếng bước chân của Quân ra khỏi phòng Lan lại chìm vào giấc ngủ .
Trong khi đó Lam và Phương sau khi đã VSCN xong rời khỏi phòng ,vừa mở cửa Lam đã thấy Phương và nên tiếng :
-Cậu đi rủ Lan ko ?
Phương nghe vậy gật đầu và 2 người đồng đóng cửa và tiến về phòng 203 .
-Cốc ..cốc …._Lam là người gõ cửa nhưng ko thấy 1 tiếng động .
Thấy ko có 1 chút động tỉnh Lam quay sang Phương và nói ;
-Chắc là Nhật còn đang ngủ rồi .
Phương nghe vậy mỉm cười và nói:
-Đúng là 1 con sâu ngủ mà .
Bật cười trước cách câu nói dĩ dỏm của Phương ,thì tự nhiên có tiếng mở cửa và cái đầu của Lan ló ra cùng cái ngáp dài và hỏi :
-Các cậu có thôi nói xấu người khác đc ko và để yên cho tớ ngủ một chút đi .
Lan nói xong đang định đóng cửa thì Lam nên tiếng :
-Cậu có thôi ngủ ko hôm nay đến Phương thi đấu rồi đó .
Giật mình Lan ngớ người sau đó nhìn tụi bạn và nói :
-Vậy hả thôi vào đây đợi tớ 1 tý .
Sau khi chuẩn bị xong tụi nó rời phòng và hướng căn tin đi tới dù sao cũng phải ăn rồi mới có sức thi đấu đc chứ đó là nguyên tắc của tụi nó mà .
Cuối cùng những gì tụi nó mong đợi đã đến ,ngồi trên khán đài Lan ngáp dài và thở dài nghĩ :hazzz…….ko biết đến bao giờ thì mình mới thoát hết đống hồ sơ đó nữa chứ,công việc ơi là công việc .
Trong khi đó Lam ngồi nhìn xung quanh chủ yếu là các đối thủ của Phương và lắc đầu nghĩ thầm em ra những người này ko phải là đối thủ đáng sợ đối với Phương rồi .Sau đó nhìn mặt ban giám khảo Lam cười nhẹ với mẹ Phương .
Còn bọn hắn sau khi chuẩn bị xong cũng bước ra đường nhiên bọn hắn cũng tham gia nhưng mục thi đấu của bọn hắn lại là karate và nhu đạo riêng Lâm lại chọn cho mình môn Kiếm tức sẽ làm đối thủ với Phương .Lúc bọn hắn đi ra Lam nhìn thấy và nói với Lan :
-cậu xem kìa hôm nay Thắng có thể trả thù đc rồi ._mỉm cười 1 cách thích thú .
Lan nhìn xuống sân và nhìn Lâm và suy nghĩ :chưa chắc đâu hắn ta là người đáng sợ nhất thì có dù sao hắn ta cũng là con trai của trùm mafia mà ,xem ra nếu Phương ko cẩn thận thì sẽ thua thôi ,chỉ trừ 1 trường hợp ……
Trận đấu đầu tiên là giữa Phương và 1 thì sinh của năm 3 có tên là Sang .
Nhìn người này Lam quay sang và nói :
-Ê tớ với cậu cá cược xem Thắng và người đó bao giờ kết thúc trận đấu ko ?
Đang định nên tiếng thì giọng nói của Trâm vang nên ;
-Có em cá là 1 tiếng .
Giật mình nhìn sang bên cạnh Lam nên tiếng :
-Em cũng có mặt ở đây sao Trâm .
Mỉm cười Trâm nói :
-Đương nhiên là cuộc thi của anh Thắng thì làm sao em có thể bỏ qua cơ chứ .
Lan nghe vậy lập tức nói :
-Sau này em sẽ hối hận đó .
Ngạc nhiên Lam quay sang vì ko hiểu ẩn ý của Lan đối với câu nói này :
-Ý của cậu là sao Lan ?
Nghe câu hỏi đó Lan ko nói gì chỉ nhìn và mỉm cười 1 nụ cười khó hiểu và nói :
-Trâm em hiểu ý anh chứ ,nếu em vẫn để tình cảm như thế thì 1 lúc nào đó em sẽ là người hối hận đó .
Sau đó mặc kệ thái độ của Lam đang bực tức vì ko hiểu và Trâm ngơ ngác khi biết Lan đang ám chỉ đến việc mình thích Thắng nhưng vì sao
Nhật lại nói mình sẽ hối hận ,cuối cùng ko suy nghĩ ra đc lý do Trâm quay sang Lan và hỏi :
-Anh nói vậy là sao ?
Lan nghe vậy quay lại nói ;
-Tự em suy nghĩ nhưng tốt nhất em đừng đặt nhiều tình cảm quá sẽ ko tốt sau này đây và chuyện đó sẽ ko có kết quả tốt đẹp gì đâu .
Sau đó mặc kệ Trâm đang ngơ ngác Lan nhìn sang Lam và hỏi :
-Vậy cậu đoán xem thử Thắng bao nhiêu phút sẽ thắng ,Trâm chọn 1 tiếng đó .
Lam dù ko hiểu nguyên nhân tại sao Lan lại nhanh chóng thay đổi thái độ nhưng với nguyên tắc vốn có của nhóm thì Lam ko thể hỏi trừ khi người đó nói ra thôi ,chính vì thế Lam dù thắc mắc nhưng vẫn trả lời :
-45′ câu trả lời của mình đó .
Mỉm cười Lan nói :
-20′ nếu thua thì phải bao người thắng 1 chầu .OK chứ .
Lam và Trâm gật đầu và tấc cả đều hướng mắt xuống sàn đấu .
Và cùng lúc đó thì tiếng trọng tài vang nên chính thức thông báo cuộc thi chuẩn đấu.
-Thắng cậu sao vậy ?
Giật mình Phương quay lại và nói :
-Ko có gì chỉ là tớ cảm thấy 1 luồng sát khí đang hướng về phía chúng ta .
Nghe vậy Lam cười nói :
-Chắc cậu suy nghĩ quá đấy thôi .
Sau đó quay sang Lan nói ;
-Phải ko Nhật .
Lan nghe vậy mỉm cười nói :
-Ừm ,thôi chúng ta chọn món gì đó ăn đi ,tớ đói bụng lắm rồi nè .
Đứng dậy Lam nói :
-Đc rồi tính xấu của cậu lại thể hiện rồi kìa ,ok thôi tớ đi đây .
Nói xong bỏ đi ,thấy vậy Lan nói theo ;
-Chọn món ko ngọt giùm tớ nha .
Phương mỉm cười khi thấy vậy và nghĩ :”-chắc mình suy nghĩ nhiều quá đó thôi và nhìn xung quanh .
Trong khi đó Lan thì lại khác từ khi Phương nói vậy nhưng có thể từ khi bước vào căn tin Lan đã cảm nhận đc luồng sát khí đó đang hướng vào mình và biết rõ đó là ai ,và một ánh mắt sắt bén lóe nên trong đôi mắt màu đen thể hiện 1 điều gì đó mà ko ai có thể đoán đc ,nhưng rất tiếc ánh mắt đó chỉ lóe nên 1s sau đó trở lại dáng vẻ bình thường nên đương nhiên ko một ai phát hiện ra .
15′ sau Lam xuất hiện với 1 đống đồ ăn cùng câu nói tinh nghịch ;
-Thức ăn đến rồi đây _nháy mắt 1 cách dễ thương .
Lan thấy vạy thì thoát khỏi suy nghĩ và mỉm cười nói :
-Hì nào chúng ta ăn thôi .
Phương cũng nói theo khi nghe Lan nói :
-Ừm chém các món ăn thôi nào .
Và bọn nó bắt đầu ăn với tốc độ đáng kinh ngạc khiến cho tấc cả người trong căn tin nhìn nhiều lần rồi nhưng vẫn chưa quen .
Vừa ăn Lam vừa nói :
-Tớ công nhận là thức ăn Việt Nam là No.1 đó ,ngón quá đi .
Mỉm cười Phương ngước nên nói khi miệng còn đang nhai :
-hì đương nhiên ,cậu còn chưa biết hết đâu ẩm thực Việt Nam phong phú lắm đó cứ từ từ thưởng thức đi .
Lan nghe vậy ko nói gì chỉ cắm cuối ăn và ko nói gì nhưng qua thái độ cho thấy Lan đang cảm nhận rõ sự nguy hiểm đang rinh rập đối với mình .
Đúng lúc ko khí đang vui vẻ thì có tiếng nói vang nên ;
-Các cậu có thể cho tôi ngồi chung ko ?
Nghe vậy bọn nó đồng loạt ngước lên và thấy Huy đang đứng trước mặt và Lam là người nên tiếng ;
-Ừm cậu ngồi xuống đi _và nhích vào ghế trong nhường chỗ cho Huy với thái độ thoải mái .
Vừa ngồi xuống thì Phương hỏi :
-Các bạn cậu đâu mà đi ăn một mình vậy ?
Huy nghe vậy mỉm cười nụ cười cực kì quyến rũ và khiến tấc cả các học sinh nữ trong căn tin đều ngây ngất nhưng đối với bọn nó (ở thân phận là con gái nha dù sao tụi nó là giả dạng nam sinh mà ) ko 1 chút lung lay thay vào đó là thưởng thức những món ăn để trên bàn .
Và chưa chờ câu trả lời của Huy ,mà nói thật ra là bọn nó đã ko còn chú ý nữa ,thì tiếng nói của Lâm vang nên :
-Sao bộ cậu nhớ tụi này à .
Vừa ăn socola Phương vừa nói ;
-Ê ko có đâu _và ko nhìn vào Lâm .
Trong khi đó Lan ăn xong lấy khăn lau miệng và nhìn 2 con bạn đang ăn socola rồi lắc đầu suy nghĩ :
”- Bó tay các cậu ăn ngon nghĩ ”
Thấy ánh mắt đó Lam ngước nên nhìn Lan và đưa 1 thanh socola nói ;
-Nhật cậu thử đi ngon lắm đó .
lan đưa tay ra từ chối nói ;
-Thôi tha cho tớ đi .
Và thế là tụi nó cứ thể nói chuyện mặt kệ bọn hắn đang có mặt ở đây .
lúc này thì tiếng nói cao vút vang nên :
-Ê bộ các cậu ko thấy tụi này sao ,tụi này ko nghĩ là tại sao các cậu đc bình chọn là hotboy đó .
nghe vậy tụi nó mới dừng cuộc nói chuyện lại và nhìn lên thấy Thư và Tuyết hai người đc coi là hotgilr của trường đang nhìn tụi nó .
Thấy vậy bọn nó nhìn nhau và im lặng tiếp tục cuộc nói chuyện vừa nãy :
-Nhật cậu thử 1 tý thôi ,socola ngon lắm .
-Đúng vậy.
Bọn hắn nhìn vào những người trước mặt đang vô tư ăn uống đùa giỡn và suy nghĩ thầm : nguy hiểm đang kề cận mà các cậu còn vô tư ngớm nhỉ .
Và ko chịu đc bầu ko khí ko ai quan tâm và Lâm nói :
-Các cậu có thể thôi đùa giỡn ko hả ?
Nghe vậy tụi nó quay lại và đồng thanh nói :
-Chuyện đó là chuyện của tụi này các cậu ko thích thì biến đi ai cần các cậu đứng coi đâu .
Giật mình khi nghe vậy Lâm ngơ ngác chưa biết đáp sao ,thì 1 giọng nói nữa vang nên và giọng nói này bọn nó cảm giác rất quen thuộc và tụi nó cảm nhận giọng nói của người này rất ác ý ….
-sao Nhật cậu đừng tưởng là thắng đc tôi rồi thì vui sướng hả ,đợi đó tôi sẽ ko tha cho cậu đâu _Sau đó đi qua và cuối xuống nói khẻ ở nhưng câu cuối .
Lan nghe vậy nhìn theo bước chân của Minh Khai và mỉm cười 1 nụ cười khó hiểu .
Còn Phương cảm giác nguy hiểm đang rinh rập Lan và cuối cùng ko ngừng đc tò mò và nên tiếng hỏi :
-Anh ta nói gì với cậu vậy Nhật _ánh mắt xoáy vào mắt Lan .
Lan nhìn và biết Phương đã cảm nhận thấy điều nguy hiểm dù sao tụi nó đều là những thám tử mà ,nhưng Lan lại là người có thể giấu đc cảm xúc và nói :
-Ko có gì đâu .
Lam nghe vậy ngẩn đầu nên và nói :
-Thật ko Nhật .
Lan nhìn và thấy Lam đang nhìn mình và Lan cảm nhận đc Lam đã phát hiện ra điều gì đó nhưng Lan nghĩ ;giấu đc đến đâu hay đến đấy ,mình biết rằng bạn mình sẽ biết thôi .
-Thật _mỉm cười để tạo niềm tin .
Đúng lúc đó Thư nên tiếng :
-Các cậu đụng chạm anh họ mình rồi sẽ ko yên đâu chuẩn bị tinh thần đi _ánh mắt nhìn tụi nó 1 cách thích thú .
Riêng Quân lúc này lại nhìn lan nói :
-Cậu là người cẩn thận Minh Khai đó ,hãy cẩn thận .
Nghe vậy Lam và Phương nói :
-Ko ngờ ăn cũng quan tâm đến tụi này hả ,cảm ơn nha _giọng nói ko chút cảm giác .
Bọn hắn nghe vậy ko nói gì và đứng dậy nói :
-Tụi này chỉ cảnh cáo thôi .Bye .
Cuối cùng thì ngày diễn ra cuộc thi thứ 2 dành cho Phương đã diễn ra sau 2 ngày thi ko có 1 vấn đề gì phát sinh đối với bọn nó ,chỉ là Lan lâu lâu biết mất 1 cách bí ẩn ko một ai trong nhóm kể cả Quân có thể phát hiện hàng đêm có 1 bóng đêm biến mất giữa màn đêm ở phòng 203 ,đó là Lan nhưng sáng hôm sau thì lại có mặt ở trong phòng .
Ngoài ra 2 ngày đó cũng khiến cho bọn hắn tìm đc 1 số thông tin về bọn nó (có nghĩ là bọn nó trong thân phận là con trai ).
Cuối cùng cuộc thi đc bọn nó mong đời đã đến ,cuộc thi Kiếm của Phương .
-Reng …..Reng …..Reng _tiếng chuông đồng hồ đã reo ở ba căn phòng của bọn nó .
Tiếng chuông đó khiến cho Lam và Phương đều tỉnh giấc vì qua 2 ngày bọn nó chỉ có đi chơi xem những người khác thi đấu .
Riêng trong căn phòng của Lan thì lại khác ,tiếng chuông đồng hồ cứ reo :
-Reng …reng ….reng …_lần thứ 1
-Reng …reng ….reng …_lần thứ 2
-………………………………_lần thứ n.
Nhưng bù lại sự trong đợi của chiếc đồng hồ ,người nằm trên giường ko một chút động đậy vẫn ngủ 1 cách ngon lành .
Quân từ trong phòng VSCN bước ra tắt tiếng chuông đồng hồ và nhìn cậu bạn khó ưa đang ngủ ngon lành trên giường và nói nhỏ :
-Thật là làm gì mà ngủ dữ vậy giống như cậu chưa bao giờ đc ngủ 1 giấc ngon lành cả vậy .
Lan nằm trong chăn ấm ko nghe thấy đc nên vẫn ngủ một cách ngon lành và ko có dấu hiệu gì tỉnh giấc cả .
Quân nhìn vậy một lúc lâu và ko nói gì sau đó bước ra khỏi phòng ko một tiếng động .
Nhưng có một người đã nhận ra đc diễn biến này giờ nhưng vẫn ngủ có ai đó nói rằng người đang ngủ họ có 1 tính giác có thể phân biệt đc tiếng động đang diễn ra thì phải nói rằng đó là Lan nhưng ko ai biết đc biệt tài này của Lan trừ 1 số người .
Sau khi ko nghe thấy tiếng bước chân của Quân ra khỏi phòng Lan lại chìm vào giấc ngủ .
Trong khi đó Lam và Phương sau khi đã VSCN xong rời khỏi phòng ,vừa mở cửa Lam đã thấy Phương và nên tiếng :
-Cậu đi rủ Lan ko ?
Phương nghe vậy gật đầu và 2 người đồng đóng cửa và tiến về phòng 203 .
-Cốc ..cốc …._Lam là người gõ cửa nhưng ko thấy 1 tiếng động .
Thấy ko có 1 chút động tỉnh Lam quay sang Phương và nói ;
-Chắc là Nhật còn đang ngủ rồi .
Phương nghe vậy mỉm cười và nói:
-Đúng là 1 con sâu ngủ mà .
Bật cười trước cách câu nói dĩ dỏm của Phương ,thì tự nhiên có tiếng mở cửa và cái đầu của Lan ló ra cùng cái ngáp dài và hỏi :
-Các cậu có thôi nói xấu người khác đc ko và để yên cho tớ ngủ một chút đi .
Lan nói xong đang định đóng cửa thì Lam nên tiếng :
-Cậu có thôi ngủ ko hôm nay đến Phương thi đấu rồi đó .
Giật mình Lan ngớ người sau đó nhìn tụi bạn và nói :
-Vậy hả thôi vào đây đợi tớ 1 tý .
Sau khi chuẩn bị xong tụi nó rời phòng và hướng căn tin đi tới dù sao cũng phải ăn rồi mới có sức thi đấu đc chứ đó là nguyên tắc của tụi nó mà .
Cuối cùng những gì tụi nó mong đợi đã đến ,ngồi trên khán đài Lan ngáp dài và thở dài nghĩ :hazzz…….ko biết đến bao giờ thì mình mới thoát hết đống hồ sơ đó nữa chứ,công việc ơi là công việc .
Trong khi đó Lam ngồi nhìn xung quanh chủ yếu là các đối thủ của Phương và lắc đầu nghĩ thầm em ra những người này ko phải là đối thủ đáng sợ đối với Phương rồi .Sau đó nhìn mặt ban giám khảo Lam cười nhẹ với mẹ Phương .
Còn bọn hắn sau khi chuẩn bị xong cũng bước ra đường nhiên bọn hắn cũng tham gia nhưng mục thi đấu của bọn hắn lại là karate và nhu đạo riêng Lâm lại chọn cho mình môn Kiếm tức sẽ làm đối thủ với Phương .Lúc bọn hắn đi ra Lam nhìn thấy và nói với Lan :
-cậu xem kìa hôm nay Thắng có thể trả thù đc rồi ._mỉm cười 1 cách thích thú .
Lan nhìn xuống sân và nhìn Lâm và suy nghĩ :chưa chắc đâu hắn ta là người đáng sợ nhất thì có dù sao hắn ta cũng là con trai của trùm mafia mà ,xem ra nếu Phương ko cẩn thận thì sẽ thua thôi ,chỉ trừ 1 trường hợp ……
Trận đấu đầu tiên là giữa Phương và 1 thì sinh của năm 3 có tên là Sang .
Nhìn người này Lam quay sang và nói :
-Ê tớ với cậu cá cược xem Thắng và người đó bao giờ kết thúc trận đấu ko ?
Đang định nên tiếng thì giọng nói của Trâm vang nên ;
-Có em cá là 1 tiếng .
Giật mình nhìn sang bên cạnh Lam nên tiếng :
-Em cũng có mặt ở đây sao Trâm .
Mỉm cười Trâm nói :
-Đương nhiên là cuộc thi của anh Thắng thì làm sao em có thể bỏ qua cơ chứ .
Lan nghe vậy lập tức nói :
-Sau này em sẽ hối hận đó .
Ngạc nhiên Lam quay sang vì ko hiểu ẩn ý của Lan đối với câu nói này :
-Ý của cậu là sao Lan ?
Nghe câu hỏi đó Lan ko nói gì chỉ nhìn và mỉm cười 1 nụ cười khó hiểu và nói :
-Trâm em hiểu ý anh chứ ,nếu em vẫn để tình cảm như thế thì 1 lúc nào đó em sẽ là người hối hận đó .
Sau đó mặc kệ thái độ của Lam đang bực tức vì ko hiểu và Trâm ngơ ngác khi biết Lan đang ám chỉ đến việc mình thích Thắng nhưng vì sao
Nhật lại nói mình sẽ hối hận ,cuối cùng ko suy nghĩ ra đc lý do Trâm quay sang Lan và hỏi :
-Anh nói vậy là sao ?
Lan nghe vậy quay lại nói ;
-Tự em suy nghĩ nhưng tốt nhất em đừng đặt nhiều tình cảm quá sẽ ko tốt sau này đây và chuyện đó sẽ ko có kết quả tốt đẹp gì đâu .
Sau đó mặc kệ Trâm đang ngơ ngác Lan nhìn sang Lam và hỏi :
-Vậy cậu đoán xem thử Thắng bao nhiêu phút sẽ thắng ,Trâm chọn 1 tiếng đó .
Lam dù ko hiểu nguyên nhân tại sao Lan lại nhanh chóng thay đổi thái độ nhưng với nguyên tắc vốn có của nhóm thì Lam ko thể hỏi trừ khi người đó nói ra thôi ,chính vì thế Lam dù thắc mắc nhưng vẫn trả lời :
-45′ câu trả lời của mình đó .
Mỉm cười Lan nói :
-20′ nếu thua thì phải bao người thắng 1 chầu .OK chứ .
Lam và Trâm gật đầu và tấc cả đều hướng mắt xuống sàn đấu .
Và cùng lúc đó thì tiếng trọng tài vang nên chính thức thông báo cuộc thi chuẩn đấu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.