Chương 61
ROSE
07/08/2013
Ngồi xuống Phương nhìn Trâm hỏi :
-Thật ra em muốn nói chuyện gì với chị vậy ?
Trâm nghe thấy vậy nhìn Phương thầm đánh giá và noí:
-Cứ từ từ có gì mà nôn nóng vậy ,mà chị uống gì để em kêu nào .
Hỏi xong Trâm quay sang ng bồi bài đang đứng chờ cười nhẹ nói :
-Cho em 1 ly cam .
Phương nghe vậy dù muốn hay ko cũng phải nói :
-Cho em 1 ly caphe ko đường .
Xong đâu đó Phương quay sang Trâm hỏi thẳng :
-Em gặp chị có chuyện gì ko ?
Trâm nghe vậy ngập ngừng nói :
-Em xin lỗi chị chuyện hồi sáng em nói với chị hơi quá lời .
Lắc đầu Phương mỉm cười nói :
-Ko có gì đâu chị ko để ý đâu ,mà chỉ có chuyện đó thôi à .
Ngượng ngùng Trâm nhìn Phương nói ;
-Chị ko hoỉ em tại sao nói như vậy với chị sao ?
Và ko đợi gì câu trả lời Trâm nên tiếng luôn:
-trước khi biết chị là con trai em đã thầm mến chị ,vậy mà….
Nói đến đây Trâm dừng lại ,còn riêng Phương nghe xong ngỡ ngàng hỏi :
-Thích chị?
Và thấy cái gật đầu xác nhận của Trâm ,Phương hít thở ko thông nói :
-Nhưng chị là con gái nha .
Trâm cười nhẹ nói :
-Thì tại em ko biết nên sáng nay mới nói khó nghe như vậy với chị ,nhưng khi về lớp em nghe đc toàn bộ sự việc nên em thông cảm với việc chị làm .
Nhắc đến việc đó Phương nét mặt trầm xuống vẻ mặt ko còn vui vẻ nữa nhưng một giây sau Phương đã thay đổi bộ mặt mỉm cười cầm ly ca phê uống như che dấu nội tâm bị thương của mình nói :
-Cảm ơn em đã hiểu cho chị ,Trâm hay làm chị em kết nghĩa đi .
Gật đầu Trâm nói :
-Dạ đc ,vậy là em có thêm chị rồi ngoài anh hai ra .
Thế là noí chuyện một lát Trâm chở Phương về .
Chim hót trên cành cây đón chào một buổi sáng bình minh thì ở 1 căn biệt thự nhỏ trước nhà trồng 1 hàng hoa hồng trong thật đẹp nhưng ….
-Á chết tui rồi _từ căn nhà có 1 tiếng hét kinh thiên động địa và có 3 cô gái chạy từ nhà ra cùng câu hét .
Nói xong câu đó cũng là có tiếng nói vang lên :
-Thật là chúng ta cứ nghĩ là đang ở kí túc xá lên mới dậy muộn kiểu này _vừa nói vừa chạy .
Vốn là ng điềm đạm mà nay Lan cũng phải nói theo :
-Thì đó kiểu này thế nào cũng có ng gây khó dể cho chúng ta coi .
Gật đầu như đồng tình trước câu nói của Lan ,Phương nên tiếng giọng nói ko mấy hào hứng :
-Đúng vậy thế nào mấy ng khó ưa kia chả kiếm cớ gây sự ,mà chúng ta lại tạo cơ hội cho họ nữa chứ .
Lam chạy ở giữa nghe thấy 2 ng bạn ở bên cạnh nói vậy thì ngây thơ hoỉ :
-Tớ thấy 2 cậu đang nghĩ xấu cho ng khác đó 3 anh chàng đó cũng đc mà .
Đang nói ngon ơ thì Lam ngay lập tức bị Phương cắt ngang :
-3 ng đó mà tốt hả ,mình công nhận Lâm đẹp trai thì có nhưng mà cái tính đa tình kia thì ko đc cho mấy ,còn kiêu ngạo và rất nhiều các tật xấu nữa , thấy đã ghét rồi chứ đừng nói là nghĩ đến .
Lam nghe thấy vậy thì nhìn trời than :
-Xem ra Lâm là ng tồi tệ theo mắt thẩm mĩ của cậu đó .
Gật đầu cái rụp Phương nói thêm :
-Hừ đó là còn du di chứ theo tớ hắn ta ko có gì để bản cô nương này chú ý nữa là .
Ko biết nói gì hơn Lam đàng nhìn sang Lan hỏi :
-Vậy còn Lan ,cậu thấy Quân như thế nào ?
Lan nghe thấy vậy liếc mắt ý bảo :cậu cũng nhiều chuyện đó chứ ? sau đó chỉ nói :
-Ko có cảm tưởng gì cả .
Nói xong thì cũng là lúc ba ng bước vào cổng trường ,và 3 ng đều biết tốt nhất là ko nên để lộ vẻ mặt gì thế là thay vì nói chuyện như nãy giờ thì cả 3 đều đồng loạt bày ra khuôn mặt lạnh lùng bước đi một cách thông thả .
Dù vẻ mặt của họ có lạnh lùng đi chăng nữa thì ở đâu đó trong trường có những ánh mắt đang nhìn theo bước chân của bọn nó với ánh mắt căm thù và 1 âm mưu đen tối đang rình dập bọn nó .
Cảm thấy ai đó đang hướng mắt nhìn mình vì linh cảm của Lan tự dưng xuất hiện ,nhưng 1 lúc ko thấy nữa Lan cho là mình nghi ngờ quá nên ung dung bước theo 2 con bạn và trong suy nghĩ :Ko lẽ bọn hắn muốn làm gì mình và 2 con bạn ….mà thôi chưa chắc là đúng mà .
Vào trong lớp bọn nó thấy không khí chung quanh lớp đang nhìn nó với ánh mắt khác lạ đặc biệt là nhìn Lan và Lam là chủ yếu ,thấy đc điều đó Lam quay sang Lan hỏi nhỏ vào tai :
-Cậu có cảm thấy họ đang nhìn mình hay sao đó .
Nhìn xung quanh với ánh mắt vô cảm ,sau đó mỉm cười nhìn Lam nói :
-Muốn biết cậu cứ nhìn tờ giấy dán nên bảng của lớp là hiểu thôi .
Sau đó ko nói năng gì nữa Lan bước ra khỏi lớp và khi đi ngang qua Quân ,Lan ghé sát tai nói :
-Muốn đấu thì đường đường chín chín chơi vậy ko đang mặt nam nhi đâu ,y như con gái vậy .
Thấy Lan tiến ra cửa Phương ngồi vào bàn nói :
-Cậu ko học à ,cô sắp vào lớp rồi .
Lan vẫn tay vẫn tiến bước đều :
-Xin cô cho mình nghĩ .
Lắc đầu Lam và Phương đồng loạt thở dài .
Lam tiến lại bảng và đọc :
-Vũ Thiên Lan Bố mất ,mẹ làm nghề tự do _nói chung là gia cảnh nghèo nàn .
-Trầm Quỳnh Lam :bố mẹ đều là công nhân _Gia cảnh bình thường .
Đọc xong bản tin được dán trên bảng Lam ko thấy gì lạ vì những gì trong bản đều là chuyện bình thường khi tụi nó muốn trở thành ng bình thường nên gia thế đều đc giữ bí mật đến ng thân cũng khó đón .
Nhưng điều quan trọng mà theo Lam nghĩ đó là nguyên nhân khiến cho Lan bỏ đi ,ngoắc tay Lam kêu Phương đi nên bảng ,sau khi thấy dòng chử :”Những ng nghèo ko được học ở trường quý tộc đả đảo ” _dòng chử to hơn cả thân thế của Lam và Lan .
Nhìn nhau Lam và Phương liết mắt và cùng suy nghĩ :Lan rất ko thích từ này lần nào có chuyện như thế này là ko thấy Lan đi học cả chắc là tự trọng cao đây mà (theo tụi nó nghĩ là như vậy )
Rồi bước về chổ Phương nói bóng gió :
-Ko biết ai hèn thế ko đáu công khai mà lén lén lút lút như con khỉ ý .
Nghe thấy vậy Lam cũng tham gia :
-Thì tại họ sợ chúng ta mới chơi trò bẩn thỉu như thế này .
Nói xong còn liết mắt nhìn bọn hắn với ánh mắt ta biết ai làm trò này mà .
Bọn nó đang tức giận thay cho Lan đây mà .
Trong khi đó Lan bước ra khỏi lớp và đi nên văn phòng y tế bước vào :
-Chào chị .
Thấy nó bước vào Misaki nhìn nó với ánh mắt ko tin đc hỏi :\\\\\\\\
-Em mà cũng trốn tiết hả ?
Nhún vai nó bước lại phía giường nằm xuống rồi ngắm mắt nói :
-Chán nên em ko muốn học thôi .
Và trước khi ngủ Lan nói như ko nói với chị mình :
-Muốn đc ng bình thường mà ko đc nghèo cũng khổ mà giầu cũng ko yên .
Và để lại những dấu ”??????” cho chị họ của mình.
Ngủ đã Lan vươn vai dậy ,bước xuống giường tự nói với mình :
-Chậc ko biết sao tháng này mình toàn phaỉ ngủ ở giường bệnh thế này _nói xong tự cười một mình .
Xong đâu đó Lan nhìn nhìn như muốn kiếm ai đó và mục tiêu đã đc Lan xác nhận ,nhẹ nhành bước đến và lấy tay che mắt nói :
-Đoán xem là ai nè ?
Misaki đang suy nghĩ thấy hành động đó của cô em họ ,mỉm cười nói :
-Ko cần phải đó nghe giọng của em chị thừa biết là ai rồi .
Thoải mái sau 1 giấc ngủ ngon Lan thả tay ra ,ngồi xuống bên cạnh nhìn chị mình nói :
-Sao chị lại ngồi đây .
Nghe thấy cô em họ nói vậy ,ko biết sao Misaki tự nhiên nói :
-Em có ba giờ nghĩ thế giới này thật bất công ko ,mà thôi em con nhỏ chắc ko hiểu đâu .
Trầm tư khi nghe vậy Lan suy nghĩ một lúc nhìn bộ mặt buồn bã của bà chị họ vốn rất vô tư hoàn toàn khác với mình nói :
-Chị có chuyện gì hả ?nhưng theo triết lý của riêng em thì thế giới có bất công thì em sẽ tìm cách chống lại .
Bật cười khi nghe lý luận cùn của cô em gái ,Misaki giọng nói hơi trầm lại :
-Vậy em có nghĩ hạnh phúc là rất khó tìm kiếm không ?
Và ko mong chờ gì câu trả lời từ đứa em gái họ ,nhưng ko ngờ lại đc nghe cô em gái vốn lạnh lùng của mình nói :
-Đối với em hạnh phúc thật rất khó kiếm như mẹ em vậy ,và em thì em ko muốn phải bước theo con đường của mẹ mình ,hạnh phúc phải do mình nắm lấy chị à .Tuy em ko biết chị gặp chuyện gì nhưng hãy vững tin vào quyết định của mình .
Thật khó tin khi nghe cô em gái mình nói vậy Misaki chỉ biết cười nhẹ ko nói gì .
Biết bà chị họ của mình sẽ ko nói gì nữa nên im lặng bây giờ là cách tốt nhất, nhìn ra ngoài sân trường Lan tự hỏi :Ko biết sao mình lại có cảm giác như chị họ mình đang cố gắng chê dấu sự thật gì đó mà ko muốn nói cho mình biết .
Ngồi nhìn 1 chút nữa Lan ko biết nên nói gì ,bỗng nhiên nhớ đến 1 việc :
-chị có biết vì sao em lại dc kêu về nước bằng đc ko ?
Nghe thấy vậy Misaki nhìn và nói :
-Chị cũng ko biết cụ thể nhưng theo chị thì chắc là do có việc gì đó ,mà hình như tối nay em phải đi về nước phải ko ?
Gật đầu nói :
-Vâng .
Suy nghĩ Misaki nói :
-chắc là công việc gì đó ở trường học thôi mà ,chắc mẹ em lại biết mất nên mới yêu cầu em về thôi .
Xong nói tiếp :
-Vậy em tính sao ?
Lan nghe thấy câu hỏi đó thì ra vẻ suy nghĩ :
-Về thì có chuyện ko về thì ko đc ,em cũng chưa biết nữa thế chị có về ko?
Lắc đầu Misaki nói :
-Chị mới đc nghĩ ngơi 1 tý thôi nên chị ko thích về nhật đâu .
-Thật ra em muốn nói chuyện gì với chị vậy ?
Trâm nghe thấy vậy nhìn Phương thầm đánh giá và noí:
-Cứ từ từ có gì mà nôn nóng vậy ,mà chị uống gì để em kêu nào .
Hỏi xong Trâm quay sang ng bồi bài đang đứng chờ cười nhẹ nói :
-Cho em 1 ly cam .
Phương nghe vậy dù muốn hay ko cũng phải nói :
-Cho em 1 ly caphe ko đường .
Xong đâu đó Phương quay sang Trâm hỏi thẳng :
-Em gặp chị có chuyện gì ko ?
Trâm nghe vậy ngập ngừng nói :
-Em xin lỗi chị chuyện hồi sáng em nói với chị hơi quá lời .
Lắc đầu Phương mỉm cười nói :
-Ko có gì đâu chị ko để ý đâu ,mà chỉ có chuyện đó thôi à .
Ngượng ngùng Trâm nhìn Phương nói ;
-Chị ko hoỉ em tại sao nói như vậy với chị sao ?
Và ko đợi gì câu trả lời Trâm nên tiếng luôn:
-trước khi biết chị là con trai em đã thầm mến chị ,vậy mà….
Nói đến đây Trâm dừng lại ,còn riêng Phương nghe xong ngỡ ngàng hỏi :
-Thích chị?
Và thấy cái gật đầu xác nhận của Trâm ,Phương hít thở ko thông nói :
-Nhưng chị là con gái nha .
Trâm cười nhẹ nói :
-Thì tại em ko biết nên sáng nay mới nói khó nghe như vậy với chị ,nhưng khi về lớp em nghe đc toàn bộ sự việc nên em thông cảm với việc chị làm .
Nhắc đến việc đó Phương nét mặt trầm xuống vẻ mặt ko còn vui vẻ nữa nhưng một giây sau Phương đã thay đổi bộ mặt mỉm cười cầm ly ca phê uống như che dấu nội tâm bị thương của mình nói :
-Cảm ơn em đã hiểu cho chị ,Trâm hay làm chị em kết nghĩa đi .
Gật đầu Trâm nói :
-Dạ đc ,vậy là em có thêm chị rồi ngoài anh hai ra .
Thế là noí chuyện một lát Trâm chở Phương về .
Chim hót trên cành cây đón chào một buổi sáng bình minh thì ở 1 căn biệt thự nhỏ trước nhà trồng 1 hàng hoa hồng trong thật đẹp nhưng ….
-Á chết tui rồi _từ căn nhà có 1 tiếng hét kinh thiên động địa và có 3 cô gái chạy từ nhà ra cùng câu hét .
Nói xong câu đó cũng là có tiếng nói vang lên :
-Thật là chúng ta cứ nghĩ là đang ở kí túc xá lên mới dậy muộn kiểu này _vừa nói vừa chạy .
Vốn là ng điềm đạm mà nay Lan cũng phải nói theo :
-Thì đó kiểu này thế nào cũng có ng gây khó dể cho chúng ta coi .
Gật đầu như đồng tình trước câu nói của Lan ,Phương nên tiếng giọng nói ko mấy hào hứng :
-Đúng vậy thế nào mấy ng khó ưa kia chả kiếm cớ gây sự ,mà chúng ta lại tạo cơ hội cho họ nữa chứ .
Lam chạy ở giữa nghe thấy 2 ng bạn ở bên cạnh nói vậy thì ngây thơ hoỉ :
-Tớ thấy 2 cậu đang nghĩ xấu cho ng khác đó 3 anh chàng đó cũng đc mà .
Đang nói ngon ơ thì Lam ngay lập tức bị Phương cắt ngang :
-3 ng đó mà tốt hả ,mình công nhận Lâm đẹp trai thì có nhưng mà cái tính đa tình kia thì ko đc cho mấy ,còn kiêu ngạo và rất nhiều các tật xấu nữa , thấy đã ghét rồi chứ đừng nói là nghĩ đến .
Lam nghe thấy vậy thì nhìn trời than :
-Xem ra Lâm là ng tồi tệ theo mắt thẩm mĩ của cậu đó .
Gật đầu cái rụp Phương nói thêm :
-Hừ đó là còn du di chứ theo tớ hắn ta ko có gì để bản cô nương này chú ý nữa là .
Ko biết nói gì hơn Lam đàng nhìn sang Lan hỏi :
-Vậy còn Lan ,cậu thấy Quân như thế nào ?
Lan nghe thấy vậy liếc mắt ý bảo :cậu cũng nhiều chuyện đó chứ ? sau đó chỉ nói :
-Ko có cảm tưởng gì cả .
Nói xong thì cũng là lúc ba ng bước vào cổng trường ,và 3 ng đều biết tốt nhất là ko nên để lộ vẻ mặt gì thế là thay vì nói chuyện như nãy giờ thì cả 3 đều đồng loạt bày ra khuôn mặt lạnh lùng bước đi một cách thông thả .
Dù vẻ mặt của họ có lạnh lùng đi chăng nữa thì ở đâu đó trong trường có những ánh mắt đang nhìn theo bước chân của bọn nó với ánh mắt căm thù và 1 âm mưu đen tối đang rình dập bọn nó .
Cảm thấy ai đó đang hướng mắt nhìn mình vì linh cảm của Lan tự dưng xuất hiện ,nhưng 1 lúc ko thấy nữa Lan cho là mình nghi ngờ quá nên ung dung bước theo 2 con bạn và trong suy nghĩ :Ko lẽ bọn hắn muốn làm gì mình và 2 con bạn ….mà thôi chưa chắc là đúng mà .
Vào trong lớp bọn nó thấy không khí chung quanh lớp đang nhìn nó với ánh mắt khác lạ đặc biệt là nhìn Lan và Lam là chủ yếu ,thấy đc điều đó Lam quay sang Lan hỏi nhỏ vào tai :
-Cậu có cảm thấy họ đang nhìn mình hay sao đó .
Nhìn xung quanh với ánh mắt vô cảm ,sau đó mỉm cười nhìn Lam nói :
-Muốn biết cậu cứ nhìn tờ giấy dán nên bảng của lớp là hiểu thôi .
Sau đó ko nói năng gì nữa Lan bước ra khỏi lớp và khi đi ngang qua Quân ,Lan ghé sát tai nói :
-Muốn đấu thì đường đường chín chín chơi vậy ko đang mặt nam nhi đâu ,y như con gái vậy .
Thấy Lan tiến ra cửa Phương ngồi vào bàn nói :
-Cậu ko học à ,cô sắp vào lớp rồi .
Lan vẫn tay vẫn tiến bước đều :
-Xin cô cho mình nghĩ .
Lắc đầu Lam và Phương đồng loạt thở dài .
Lam tiến lại bảng và đọc :
-Vũ Thiên Lan Bố mất ,mẹ làm nghề tự do _nói chung là gia cảnh nghèo nàn .
-Trầm Quỳnh Lam :bố mẹ đều là công nhân _Gia cảnh bình thường .
Đọc xong bản tin được dán trên bảng Lam ko thấy gì lạ vì những gì trong bản đều là chuyện bình thường khi tụi nó muốn trở thành ng bình thường nên gia thế đều đc giữ bí mật đến ng thân cũng khó đón .
Nhưng điều quan trọng mà theo Lam nghĩ đó là nguyên nhân khiến cho Lan bỏ đi ,ngoắc tay Lam kêu Phương đi nên bảng ,sau khi thấy dòng chử :”Những ng nghèo ko được học ở trường quý tộc đả đảo ” _dòng chử to hơn cả thân thế của Lam và Lan .
Nhìn nhau Lam và Phương liết mắt và cùng suy nghĩ :Lan rất ko thích từ này lần nào có chuyện như thế này là ko thấy Lan đi học cả chắc là tự trọng cao đây mà (theo tụi nó nghĩ là như vậy )
Rồi bước về chổ Phương nói bóng gió :
-Ko biết ai hèn thế ko đáu công khai mà lén lén lút lút như con khỉ ý .
Nghe thấy vậy Lam cũng tham gia :
-Thì tại họ sợ chúng ta mới chơi trò bẩn thỉu như thế này .
Nói xong còn liết mắt nhìn bọn hắn với ánh mắt ta biết ai làm trò này mà .
Bọn nó đang tức giận thay cho Lan đây mà .
Trong khi đó Lan bước ra khỏi lớp và đi nên văn phòng y tế bước vào :
-Chào chị .
Thấy nó bước vào Misaki nhìn nó với ánh mắt ko tin đc hỏi :\\\\\\\\
-Em mà cũng trốn tiết hả ?
Nhún vai nó bước lại phía giường nằm xuống rồi ngắm mắt nói :
-Chán nên em ko muốn học thôi .
Và trước khi ngủ Lan nói như ko nói với chị mình :
-Muốn đc ng bình thường mà ko đc nghèo cũng khổ mà giầu cũng ko yên .
Và để lại những dấu ”??????” cho chị họ của mình.
Ngủ đã Lan vươn vai dậy ,bước xuống giường tự nói với mình :
-Chậc ko biết sao tháng này mình toàn phaỉ ngủ ở giường bệnh thế này _nói xong tự cười một mình .
Xong đâu đó Lan nhìn nhìn như muốn kiếm ai đó và mục tiêu đã đc Lan xác nhận ,nhẹ nhành bước đến và lấy tay che mắt nói :
-Đoán xem là ai nè ?
Misaki đang suy nghĩ thấy hành động đó của cô em họ ,mỉm cười nói :
-Ko cần phải đó nghe giọng của em chị thừa biết là ai rồi .
Thoải mái sau 1 giấc ngủ ngon Lan thả tay ra ,ngồi xuống bên cạnh nhìn chị mình nói :
-Sao chị lại ngồi đây .
Nghe thấy cô em họ nói vậy ,ko biết sao Misaki tự nhiên nói :
-Em có ba giờ nghĩ thế giới này thật bất công ko ,mà thôi em con nhỏ chắc ko hiểu đâu .
Trầm tư khi nghe vậy Lan suy nghĩ một lúc nhìn bộ mặt buồn bã của bà chị họ vốn rất vô tư hoàn toàn khác với mình nói :
-Chị có chuyện gì hả ?nhưng theo triết lý của riêng em thì thế giới có bất công thì em sẽ tìm cách chống lại .
Bật cười khi nghe lý luận cùn của cô em gái ,Misaki giọng nói hơi trầm lại :
-Vậy em có nghĩ hạnh phúc là rất khó tìm kiếm không ?
Và ko mong chờ gì câu trả lời từ đứa em gái họ ,nhưng ko ngờ lại đc nghe cô em gái vốn lạnh lùng của mình nói :
-Đối với em hạnh phúc thật rất khó kiếm như mẹ em vậy ,và em thì em ko muốn phải bước theo con đường của mẹ mình ,hạnh phúc phải do mình nắm lấy chị à .Tuy em ko biết chị gặp chuyện gì nhưng hãy vững tin vào quyết định của mình .
Thật khó tin khi nghe cô em gái mình nói vậy Misaki chỉ biết cười nhẹ ko nói gì .
Biết bà chị họ của mình sẽ ko nói gì nữa nên im lặng bây giờ là cách tốt nhất, nhìn ra ngoài sân trường Lan tự hỏi :Ko biết sao mình lại có cảm giác như chị họ mình đang cố gắng chê dấu sự thật gì đó mà ko muốn nói cho mình biết .
Ngồi nhìn 1 chút nữa Lan ko biết nên nói gì ,bỗng nhiên nhớ đến 1 việc :
-chị có biết vì sao em lại dc kêu về nước bằng đc ko ?
Nghe thấy vậy Misaki nhìn và nói :
-Chị cũng ko biết cụ thể nhưng theo chị thì chắc là do có việc gì đó ,mà hình như tối nay em phải đi về nước phải ko ?
Gật đầu nói :
-Vâng .
Suy nghĩ Misaki nói :
-chắc là công việc gì đó ở trường học thôi mà ,chắc mẹ em lại biết mất nên mới yêu cầu em về thôi .
Xong nói tiếp :
-Vậy em tính sao ?
Lan nghe thấy câu hỏi đó thì ra vẻ suy nghĩ :
-Về thì có chuyện ko về thì ko đc ,em cũng chưa biết nữa thế chị có về ko?
Lắc đầu Misaki nói :
-Chị mới đc nghĩ ngơi 1 tý thôi nên chị ko thích về nhật đâu .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.