Chương 19: Cuộc Hẹn
October Angelica
28/05/2021
Tối hôm đó Hoắc Dự và Vệ Gia Tuyền cũng ngủ rất trễ.
Đã rất lâu Vệ Gia Tuyền không gặp Hoắc Dự, có rất nhiều lời muốn nói với anh. Thế nhưng khi gặp được thì cô lại quá kích động mà quên mất bản thân muốn nói gì. Sau khi trở về thì cơ hội tiếp xúc cũng không nhiều. Hai người từ bên ngoài trở về, tắm rửa xong cũng đã hai giờ sáng. Lúc này chung quanh cũng hoàn toàn yên tĩnh lại.
Gần đây Vệ Gia Tuyền đều ở trong đoàn phim, những chuyện nói với Hoặc Dự thì hết phân nữa đều là chuyện đã xảy ra ở đó. Chẳng hạn như mẹ nuôi Quách Hạm của cô gửi quà vặt cho cha nuôi Tống Tử Văn, Tống Tử Văn lại đem hết số quà vặt đó cho nàng. Về sau, Cảnh Ung mà thấy quà gửi cho Tống Tử Văn liền nhanh chóng ngăn lại, vô cùng lo lắng Vệ Gia Tuyền càng ngày sẽ càng mập không không thể lên hình. Cô cũng nói Thang Nhược Phi đoán được cô là con gái của Lý Thần Hy, còn nói luôn việc Thang Nhược Phi gặp ba của cô cho Hoắc Dự nghe.
"Anh, thật ra thì em vẫn rất tò mò không biết hai người ấy đã gặp nhau như thế nào.” Vệ Gia Tuyền tựa vào bả vai anh.
Hoắc Dự ôm lấy cô rồi nói: “Chuyện này dù cho em có tò mò thì cũng đừng hỏi, dù sao cũng là chuyện của người lớn.”
Vệ Gia Tuyền hiểu ý của Hoắc Dự : "Em sẽ không đi hỏi, chỉ là có chút tò mò mà thôi.”
Vệ Gia Tuyền và Hoắc Dự nói với nhau rất nhiều chuyện, nhưng từ đầu đến cuối không hề nói tới việc Kỳ Vũ Mông đang muốn gây rắc rối. Một là cô cảm thấy mình có thể xử lý xong, hai là không muốn thêm lớn chuyện.
Hoắc Dự thấy thời gian trễ lắm rồi liền ôm Vệ Gia Tuyền càng chặt hơn: "Ngủ đi.”
Vệ Gia Tuyền buồn bực khó chịu nói: "Anh, anh ôm quá chặt rồi, ngủ không được.”
Hoắc Dự hơi buông lỏng tay một chút nhưng mà Vệ Gia Tuyền cũng chẳng thấy khá hơn chỉ đành bỏ qua mà thôi.
Buổi sáng ở Đông Thiên Thiên có chút chậm, mặc dù đến cuối năm ở Giang Châu nhiệt độ thấp nhất cũng chỉ ước chừng không độ, nhưng khí hậu ẩm lạnh đã khiến cho mùa đông ở đây vô cùng khó chịu. Vùi người ở trong chăn đương nhiên là thoải mái nhất.
Vệ Gia Tuyền tỉnh dậy trễ, người bên cạnh cô đã rời giường trước từ lúc nào. Cô sờ kế bên cạnh một cái nhưng không cảm giác được nhiệt độ nhưng rất nhanh đã phát hiện ra một cái găng tay ấm áp cạnh bên.
Vệ Gia Tuyền trùm áo khoác lên rồi cô ôm găng tay ấm áp mà xuống giường. Cô cũng không ngờ tới tuyết ở ngoài cửa lại rơi rồi. Đây là lần thứ hai cô thấy tuyết rơi từ sau khi đến Giang Châu.
Vệ Gia Tuyền rửa mặt xong liền bận bịu đi xuống lầu. Mặc dù đã quen thuộc với người lớn trong nhà nhưng nhiều người như vậy mà cô lại thức trễ đến thế thì không khỏi có chút ngượng ngùng.
Vệ Gia Tuyền không thấy ai trong phòng khách, đi quanh một vòng thì phát hiện ra ngoại trừ cô ra thì tất cả mọi người đều đang ở phòng mạt chược. Vẫn là quy tắc cũ của ngày hôm qua - bốn người đàn ông quay quanh một bàn.
Thấy Vệ Gia Tuyền tới, Vệ Đạm nhanh chóng để cho Lý Thần Hy đánh giúp rồi bản thân ông thì đứng dậy đi nấu cơm. Sau ngày hôm qua đầy lúng túng thì hôm nay Vệ Đạm đã nhanh chóng thích nghi với thân phận mà mình đảm nhận.
Vệ Gia Tuyền ngồi bên cạnh Hoắc Dự một lát, không bao lâu liền đi giúp ba đang bận bịu.
Lúc trước khi Vệ Đàm nấu cơm, Vệ Gia Tuyền sẽ tới giúp một tay, hai cha con cô phối hợp hết sức ăn ý.
Không còn ai ở xung quanh, Vệ Đạm vừa làm vừa hỏi: "Gia tuyền, con. . .”
Vệ Gia Tuyền thấy ba của mình ấp a ấp úng thì lên tiếng đầy khó hiểu: "Ba, sao vậy ạ?"
Vệ Đạm dừng một chút: "Năm ấy Tiểu Dự đi nước ngoài, con đau lòng rất lâu. Lúc ấy chúng ta cũng cho là vì con từ nhỏ đã quen việc ở bên cạnh nó nên không có cách nào chấp nhận được sự thật mà thôi, qua một thời gian sẽ tốt hơn. Nhưng lúc đó mẹ con đã nói với ba rằng có lẽ ba và mẹ đã sai rồi, con đau lòng như vậy là vì thích Tiểu Dự. Ba không quá tin tưởng, ba nhớ rằng lúc đó con chỉ mới học lớp mười hai mà thôi.”
Vệ Gia Tuyền đang rửa rau thì dừng lại một lát, cắn cắn môi: "Ba, ban đầu con cũng không biết. Sau này mới phát hiện ra.” Không chỉ là bởi vì Hoắc Dự rời đi , mà càng bởi vì những thứ khác mỗi thứ một ít. Có điều bây giờ cô và Hoắc Dự cũng đã kết hôn rồi, những chuyện kia cũng không còn quan trọng.
Vệ Đạm thở dài nói: “Sao con lại giống mẹ của con như vậy chứ?"
Vệ Gia Tuyền sửng sốt, mất một lúc mới kịp phản ứng mà nói: “Ba, ba đang tự dát vàng lên mặt mình sao?"
Vệ Đạm nhìn cô ra dấu ý bảo đừng lên tiếng. Quả thật không dám để cho Lý Thần Hy nghe ông nói những lời này.
Vệ Gia Tuyền cười một tiếng, nhớ tới ngày hôm qua Hoắc Dự nói với cô, biết mà còn hỏi: “Ba, sao ba lại đồng ý nói chuyện với anh ấy vậy?"
Vệ Đạm "Hừ “ một tiếng đầy ngạo kiều : “Nó vắt hết óc muốn cho ba thắng một chút tiền đầy vui vẻ, ba đương nhiên vẫn là muốn cho nó một chút mặt mũi rồi. Cũng chỉ có mẹ của con là nhìn không ra thôi.”
Ăn cơm trưa xong, Vệ Gia Tuyền muốn đi ra ngoài một chút. Cô biết đây là nơi mà mẹ của Hoắc Dự sinh ra và lớn lên, Hoắc Dự ở chỗ này nhất định sẽ có thể nhớ ra không ít việc nên liền muốn để cho anh đem cô đi khắp nơi nhìn ngắm một chút.
Có lẽ đa số ai cũng chọn đi du lịch vào mùa xuân. Mùng một đầu năm ở Giang Châu không có quá nhiều người nữa.
Nhiệt độ bên ngoài rất thấp. Vệ Gia Tuyền bọc bản thân lại thật kỹ, chỉ chừa hở ra một đôi mắt. Vừa đủ để người khác không cảm thấy kỳ quái, mà còn có thể nhận ra cô.
Đầu năm có không ít phim được ra mắt. Vệ Gia Tuyền và Hoắc Dự đi ngang qua một trung tâm mua sắm thì vô tình nhìn thấy trên màn ảnh lớn bên ngoài đang phát một đoạn trailer cho bộ phim sắp chiếu. Từ lúc Hoắc Dự ra nước ngoài, Vệ Gia Tuyền đã rất nhiều năm không xem phim cùng anh. Bây giờ nhìn thấy trailer này cũng thú vị nên lập tức kéo Hoắc Dự vào rạp phim.
Lúc Hoắc Dự mua vé đã mua thêm một ít bỏng ngô cho Vệ Gia Tuyền.
Vệ Gia Tuyền ở cạnh bên nhìn kem ly rất muốn ăn bèn kéo tay Hoắc Dự: “Anh, em muốn ăn cái đó.”
Hoắc Dự không chút nghĩ ngợi liền nói: “Không phải đang tới ngày sao?Em còn muốn ăn kem?
Mấy ngày gần đây đã cận ngày kinh nguyệt của Vệ Gia Tuyền nhưng hôm nay chưa thấy tới. Cô liền nghi ngờ hỏi: “Sao anh biết được?"
Hoắc Dự trả lời: “Không phải một tháng một lần sao? Lúc chuẩn bị hôn lễ thì anh đã nhớ rồi.”
Vệ Gia Tuyền thấy anh nói thật tình như vậy, không thể làm gì khác hơn là buông tha. Lại nghĩ tới buổi sáng khi thức dậy lại để bên giường một chiếc găng tay ấm áp, xem ra anh vẫn luôn đặc biệt chú ý đến cô.
Nhiệt độ trong phòng chiếu phim cao hơn bên ngoài không ít. Vệ Gia Tuyền đi vào cũng không còn bọc kín đến như vậy. Hoắc Dự đã chọn vị trí cuối cùng của một hàng trong góc thứ hai, như vậy sẽ không sợ người ta nhìn thấy.
Bộ 《Hạ Tuế Phiến》 rất khôi hài, nhưng có rất nhiều cảnh đạo diễn đã xử lí rất hay. Nhất là lúc vai nam chính chờ mối tình đầu trở về.
Trên màn ảnh lớn hai con người cùng ôm hôn nhau. Vệ Gia Tuyền lặng lẽ liếc mắt nhìn Hoắc Dự một cái nhưng thấy dáng vẻ nghiêm trang của anh cô không nhịn được liền tiến tới hôn lấy gò má anh.
Mặt Hoắc Dự đầy ngạc nhiên mà nhìn về phía cô nhưng cuối cùng chỉ có thể nhéo tay cô một cái để cảnh cáo.
Hai người xem phim xong thì cũng chẳng còn sớm. Ngày mai Vệ Gia Tuyền sẽ phải trở về đoàn phim. Đã lâu không ở cùng với ba mẹ nên bây giờ chỉ có thể ngoan ngoãn ở bên cạnh họ nhiều hơn.
"Lúc nào thì anh và mọi người sẽ đi vậy?” Trên đường về, Vệ Gia Tuyền không mấy vui vẻ hỏi.
Hoắc Dự trả lời: "Anh và ba mẹ sẽ đi sớm một chút, cậu mợ thì còn mấy ngày nữa mới về.”
Vệ Gia Tuyền giống như một quả banh banh nhỏ tức giận: "Anh không thể về chậm một chút sao?"
"Còn chưa đi đã bắt đầu muốn anh?” Hoắc Dự ban đầu còn cười một tiếng, có thể rất nhanh đã thu lại nụ cười: "Là hạng mục bên nước ngoài cần anh xử lí.”
Vệ Gia Tuyền miễn cưỡng nói: "Được rồi.”
Lúc Hoắc Dự dừng xe chờ đèn đỏ đã tiến tới hôn cô một chút: "Đây là cho lúc ở rạp chiếu phim khi nãy.”
Vệ Gia Tuyền cúi đầu, siết chặt lấy tay cô: “ Còn tới một tháng nữa thì em mới đóng máy, anh ngoan ngoãn ở nhà chờ em về.”
"Ừ.” Hoắc Dự cười: “ Chờ em trở lại.”
Bữa ăn tối lại là cực kỳ phong phú . Sáng mai Vệ Đạm sẽ đi, không biết phải mất bao lâu mới có thể nấu cho Vệ Gia Tuyền Ăn nên đã có ý làm nhiều thức ăn.
Vệ Gia Tuyền ngày mai phải về đoàn phim, những người còn lại đa số ngày mai sẽ trẻ về Đế Đô nên tối nay mọi người trong biệt thự đều ngủ rất sớm.
Khu biệt thự này rộng lớn, lại ở ngoại ô nên vào ban đêm liền yên tĩnh.
Hoắc Dự đem Vệ Gia Tuyền ôm vào trong ngực hôn rồi lại hôn. Để lại không ít dấu hôn trên người cô rồi cuối cùng đã dừng lại.
Vệ Gia Tuyền ôm cổ anh, bị anh ấy làm cho có chút khó kiềm chế mà xấu hổ, không dám nói rõ mà chỉ dám ôm anh không buông.
Hoắc Dự kéo lại đồ ngủ cho cô, mặt đầy ủ rũ: “Đi ngủ, ngày mai không phải còn quay phim sao?"
“ Anh, . . .” Vệ Gia Tuyền ngại ngùng nói.
Hoắc Dự lại hôn cô hai cái: "Chờ một chút.”
Vệ Gia Tuyền giận đến mức cắn vào bả vai anh.
Ngày thứ hai, Hoắc Dự giống như lần trước mà lái xe đưa Vệ Gia Tuyền đến gần đoàn phim của bọn họ. Vệ Gia Tuyền rất khó xử. Nhưng đến nước này thì bỏ không được nhưng cũng chẳng còn cách nào khác. Cô chưa từng nghĩ sẽ có ngày cô phải đau đầu vì yêu như thế này.
Hoắc Dự biết cô đang suy nghĩ gì nên đã nói với cô không ít lời rồi nhìn cô xuống xe rời đi. Cho đến khi không thể nhìn thấy bóng dáng của cô nữa anh mới quay đầu xe rời đi.
Mặc dù Cảnh Ung nói đoàn phim sẽ không nghỉ lễ nhưng đã có không ít người trở về nhà ăn tết. Có điều trong đoàn phim cũng còn lại những nhân vật mấu chốt nên sẽ không ảnh hưởng nhiều.
《 Lời chia tay vào mùa xuân 》 không còn nhiều cảnh nữa, đa phần đều là cảnh quay của Tống Tử Văn và Vệ Gia Tuyền. Còn có một diễn viên nam xuất thân là sao nhí.
Trong phim, nhân vật nữ chính Xuân Phân đang vô cùng quyết liệt với mẹ đẻ. Một lần không tìm được ý chí sống tiếp thì lúc này cho dì ghẻ đi tới bên cạnh cô ấy mà khích lệ rời khỏi nơi không có tình thân, không có niềm tin này. Xuân Phân cũng đang trong lúc tuyệt vọng nhất gặp được người trẻ như thái dương chiếu sáng đời cô nên đã cùng người này rời khỏi nơi đó.
Tống Tử Văn sau khi đã trở về Đế Đô, phải mấy ngày nữa mới trở về nên mấy ngày nay đã quay những cảnh của Vệ Gia Tuyền.
Đã qua hai ngày, cuối cùng diễn viên Dụ Trạch cũng đã vào đoàn phim.
Dụ Trạch xuất thân là một sao nhí có fan mama và fan chị rất đông. Khi còn bé hết sức lanh lợi, sau này lớn lên cũng rất đẹp trai, kỹ năng diễn xuất cũng không tệ. Đã từng hợp tác với rất nhiều diễn viên gạo cội.
Lúc Dụ Trạch đến đoàn kịch cũng là lúc vừa mới rời khỏi quê nhà nên đã mang theo rất nhiều đặc sản ớ đó tặng mọi người ở đoàn kịch một phần. Có điều Cảnh Ung và Vệ Gia Tuyền được tặng nhiều hơn một chút.
Dụ Trạch cười lên rất tỏa nắng, vô cùng phù hợp với hình tượng của nhân vật . Lúc tặng đồ cho Vệ Gia Tuyền lại xưng hô rất thân thuộc: “Chị Gia Tuyền, bên trong là đồ mẹ tôi rất thích, tôi thì không thích lắm. Nếu chị ăn thấy thích thì sau này tôi sẽ nói mẹ gửi lên nhiều hơn.”
Dụ Trạch nhỏ hơn Vệ Gia Tuyền một tuổi, ở trong mắt cô thì cậu giống như một học sinh nhỏ vậy. Cô cười đáp lại nhưng đương nhiên là chẳng muốn làm phiền đến cậu.
Sau này Dụ Trạch diễn cũng không quá tốt, không ít lần Cảnh Ung phải kêu lặp đi lặp lại nhiều lần.
Thời gian Tống Tử Văn còn lại không nhiều, có thể sợ trễ nải tiến độ của đoàn kịch nên đã trở lại trước thời hạn. Vừa mới đến liền bị Cảnh Ung kêu lại.
Lúc này đang quanh cảnh đối đầu giữa Vệ Gia Tuyền và Dụ Trạch, Cảnh Ung chỉ tay vào máy quay nói: “Xuất thân sao nhí của Dụ Trạch là chuyện tốt nhưng cũng là chuyện xấu.”
Tống Tử Văn nhìn một cái cũng biết vấn đề ở đó liền lắc đầu nói: “Kêu khóc sẽ khóc, kêu cười thì cười. Nhìn đúng cảm xúc nhưng chẳng mấy xúc động.”
Cảnh Ung thở dài nói: “Đúng là nhập vai nhanh hơn Gia Tuyền nhưng lại không có cảm xúc.”
Đã rất lâu Vệ Gia Tuyền không gặp Hoắc Dự, có rất nhiều lời muốn nói với anh. Thế nhưng khi gặp được thì cô lại quá kích động mà quên mất bản thân muốn nói gì. Sau khi trở về thì cơ hội tiếp xúc cũng không nhiều. Hai người từ bên ngoài trở về, tắm rửa xong cũng đã hai giờ sáng. Lúc này chung quanh cũng hoàn toàn yên tĩnh lại.
Gần đây Vệ Gia Tuyền đều ở trong đoàn phim, những chuyện nói với Hoặc Dự thì hết phân nữa đều là chuyện đã xảy ra ở đó. Chẳng hạn như mẹ nuôi Quách Hạm của cô gửi quà vặt cho cha nuôi Tống Tử Văn, Tống Tử Văn lại đem hết số quà vặt đó cho nàng. Về sau, Cảnh Ung mà thấy quà gửi cho Tống Tử Văn liền nhanh chóng ngăn lại, vô cùng lo lắng Vệ Gia Tuyền càng ngày sẽ càng mập không không thể lên hình. Cô cũng nói Thang Nhược Phi đoán được cô là con gái của Lý Thần Hy, còn nói luôn việc Thang Nhược Phi gặp ba của cô cho Hoắc Dự nghe.
"Anh, thật ra thì em vẫn rất tò mò không biết hai người ấy đã gặp nhau như thế nào.” Vệ Gia Tuyền tựa vào bả vai anh.
Hoắc Dự ôm lấy cô rồi nói: “Chuyện này dù cho em có tò mò thì cũng đừng hỏi, dù sao cũng là chuyện của người lớn.”
Vệ Gia Tuyền hiểu ý của Hoắc Dự : "Em sẽ không đi hỏi, chỉ là có chút tò mò mà thôi.”
Vệ Gia Tuyền và Hoắc Dự nói với nhau rất nhiều chuyện, nhưng từ đầu đến cuối không hề nói tới việc Kỳ Vũ Mông đang muốn gây rắc rối. Một là cô cảm thấy mình có thể xử lý xong, hai là không muốn thêm lớn chuyện.
Hoắc Dự thấy thời gian trễ lắm rồi liền ôm Vệ Gia Tuyền càng chặt hơn: "Ngủ đi.”
Vệ Gia Tuyền buồn bực khó chịu nói: "Anh, anh ôm quá chặt rồi, ngủ không được.”
Hoắc Dự hơi buông lỏng tay một chút nhưng mà Vệ Gia Tuyền cũng chẳng thấy khá hơn chỉ đành bỏ qua mà thôi.
Buổi sáng ở Đông Thiên Thiên có chút chậm, mặc dù đến cuối năm ở Giang Châu nhiệt độ thấp nhất cũng chỉ ước chừng không độ, nhưng khí hậu ẩm lạnh đã khiến cho mùa đông ở đây vô cùng khó chịu. Vùi người ở trong chăn đương nhiên là thoải mái nhất.
Vệ Gia Tuyền tỉnh dậy trễ, người bên cạnh cô đã rời giường trước từ lúc nào. Cô sờ kế bên cạnh một cái nhưng không cảm giác được nhiệt độ nhưng rất nhanh đã phát hiện ra một cái găng tay ấm áp cạnh bên.
Vệ Gia Tuyền trùm áo khoác lên rồi cô ôm găng tay ấm áp mà xuống giường. Cô cũng không ngờ tới tuyết ở ngoài cửa lại rơi rồi. Đây là lần thứ hai cô thấy tuyết rơi từ sau khi đến Giang Châu.
Vệ Gia Tuyền rửa mặt xong liền bận bịu đi xuống lầu. Mặc dù đã quen thuộc với người lớn trong nhà nhưng nhiều người như vậy mà cô lại thức trễ đến thế thì không khỏi có chút ngượng ngùng.
Vệ Gia Tuyền không thấy ai trong phòng khách, đi quanh một vòng thì phát hiện ra ngoại trừ cô ra thì tất cả mọi người đều đang ở phòng mạt chược. Vẫn là quy tắc cũ của ngày hôm qua - bốn người đàn ông quay quanh một bàn.
Thấy Vệ Gia Tuyền tới, Vệ Đạm nhanh chóng để cho Lý Thần Hy đánh giúp rồi bản thân ông thì đứng dậy đi nấu cơm. Sau ngày hôm qua đầy lúng túng thì hôm nay Vệ Đạm đã nhanh chóng thích nghi với thân phận mà mình đảm nhận.
Vệ Gia Tuyền ngồi bên cạnh Hoắc Dự một lát, không bao lâu liền đi giúp ba đang bận bịu.
Lúc trước khi Vệ Đàm nấu cơm, Vệ Gia Tuyền sẽ tới giúp một tay, hai cha con cô phối hợp hết sức ăn ý.
Không còn ai ở xung quanh, Vệ Đạm vừa làm vừa hỏi: "Gia tuyền, con. . .”
Vệ Gia Tuyền thấy ba của mình ấp a ấp úng thì lên tiếng đầy khó hiểu: "Ba, sao vậy ạ?"
Vệ Đạm dừng một chút: "Năm ấy Tiểu Dự đi nước ngoài, con đau lòng rất lâu. Lúc ấy chúng ta cũng cho là vì con từ nhỏ đã quen việc ở bên cạnh nó nên không có cách nào chấp nhận được sự thật mà thôi, qua một thời gian sẽ tốt hơn. Nhưng lúc đó mẹ con đã nói với ba rằng có lẽ ba và mẹ đã sai rồi, con đau lòng như vậy là vì thích Tiểu Dự. Ba không quá tin tưởng, ba nhớ rằng lúc đó con chỉ mới học lớp mười hai mà thôi.”
Vệ Gia Tuyền đang rửa rau thì dừng lại một lát, cắn cắn môi: "Ba, ban đầu con cũng không biết. Sau này mới phát hiện ra.” Không chỉ là bởi vì Hoắc Dự rời đi , mà càng bởi vì những thứ khác mỗi thứ một ít. Có điều bây giờ cô và Hoắc Dự cũng đã kết hôn rồi, những chuyện kia cũng không còn quan trọng.
Vệ Đạm thở dài nói: “Sao con lại giống mẹ của con như vậy chứ?"
Vệ Gia Tuyền sửng sốt, mất một lúc mới kịp phản ứng mà nói: “Ba, ba đang tự dát vàng lên mặt mình sao?"
Vệ Đạm nhìn cô ra dấu ý bảo đừng lên tiếng. Quả thật không dám để cho Lý Thần Hy nghe ông nói những lời này.
Vệ Gia Tuyền cười một tiếng, nhớ tới ngày hôm qua Hoắc Dự nói với cô, biết mà còn hỏi: “Ba, sao ba lại đồng ý nói chuyện với anh ấy vậy?"
Vệ Đạm "Hừ “ một tiếng đầy ngạo kiều : “Nó vắt hết óc muốn cho ba thắng một chút tiền đầy vui vẻ, ba đương nhiên vẫn là muốn cho nó một chút mặt mũi rồi. Cũng chỉ có mẹ của con là nhìn không ra thôi.”
Ăn cơm trưa xong, Vệ Gia Tuyền muốn đi ra ngoài một chút. Cô biết đây là nơi mà mẹ của Hoắc Dự sinh ra và lớn lên, Hoắc Dự ở chỗ này nhất định sẽ có thể nhớ ra không ít việc nên liền muốn để cho anh đem cô đi khắp nơi nhìn ngắm một chút.
Có lẽ đa số ai cũng chọn đi du lịch vào mùa xuân. Mùng một đầu năm ở Giang Châu không có quá nhiều người nữa.
Nhiệt độ bên ngoài rất thấp. Vệ Gia Tuyền bọc bản thân lại thật kỹ, chỉ chừa hở ra một đôi mắt. Vừa đủ để người khác không cảm thấy kỳ quái, mà còn có thể nhận ra cô.
Đầu năm có không ít phim được ra mắt. Vệ Gia Tuyền và Hoắc Dự đi ngang qua một trung tâm mua sắm thì vô tình nhìn thấy trên màn ảnh lớn bên ngoài đang phát một đoạn trailer cho bộ phim sắp chiếu. Từ lúc Hoắc Dự ra nước ngoài, Vệ Gia Tuyền đã rất nhiều năm không xem phim cùng anh. Bây giờ nhìn thấy trailer này cũng thú vị nên lập tức kéo Hoắc Dự vào rạp phim.
Lúc Hoắc Dự mua vé đã mua thêm một ít bỏng ngô cho Vệ Gia Tuyền.
Vệ Gia Tuyền ở cạnh bên nhìn kem ly rất muốn ăn bèn kéo tay Hoắc Dự: “Anh, em muốn ăn cái đó.”
Hoắc Dự không chút nghĩ ngợi liền nói: “Không phải đang tới ngày sao?Em còn muốn ăn kem?
Mấy ngày gần đây đã cận ngày kinh nguyệt của Vệ Gia Tuyền nhưng hôm nay chưa thấy tới. Cô liền nghi ngờ hỏi: “Sao anh biết được?"
Hoắc Dự trả lời: “Không phải một tháng một lần sao? Lúc chuẩn bị hôn lễ thì anh đã nhớ rồi.”
Vệ Gia Tuyền thấy anh nói thật tình như vậy, không thể làm gì khác hơn là buông tha. Lại nghĩ tới buổi sáng khi thức dậy lại để bên giường một chiếc găng tay ấm áp, xem ra anh vẫn luôn đặc biệt chú ý đến cô.
Nhiệt độ trong phòng chiếu phim cao hơn bên ngoài không ít. Vệ Gia Tuyền đi vào cũng không còn bọc kín đến như vậy. Hoắc Dự đã chọn vị trí cuối cùng của một hàng trong góc thứ hai, như vậy sẽ không sợ người ta nhìn thấy.
Bộ 《Hạ Tuế Phiến》 rất khôi hài, nhưng có rất nhiều cảnh đạo diễn đã xử lí rất hay. Nhất là lúc vai nam chính chờ mối tình đầu trở về.
Trên màn ảnh lớn hai con người cùng ôm hôn nhau. Vệ Gia Tuyền lặng lẽ liếc mắt nhìn Hoắc Dự một cái nhưng thấy dáng vẻ nghiêm trang của anh cô không nhịn được liền tiến tới hôn lấy gò má anh.
Mặt Hoắc Dự đầy ngạc nhiên mà nhìn về phía cô nhưng cuối cùng chỉ có thể nhéo tay cô một cái để cảnh cáo.
Hai người xem phim xong thì cũng chẳng còn sớm. Ngày mai Vệ Gia Tuyền sẽ phải trở về đoàn phim. Đã lâu không ở cùng với ba mẹ nên bây giờ chỉ có thể ngoan ngoãn ở bên cạnh họ nhiều hơn.
"Lúc nào thì anh và mọi người sẽ đi vậy?” Trên đường về, Vệ Gia Tuyền không mấy vui vẻ hỏi.
Hoắc Dự trả lời: "Anh và ba mẹ sẽ đi sớm một chút, cậu mợ thì còn mấy ngày nữa mới về.”
Vệ Gia Tuyền giống như một quả banh banh nhỏ tức giận: "Anh không thể về chậm một chút sao?"
"Còn chưa đi đã bắt đầu muốn anh?” Hoắc Dự ban đầu còn cười một tiếng, có thể rất nhanh đã thu lại nụ cười: "Là hạng mục bên nước ngoài cần anh xử lí.”
Vệ Gia Tuyền miễn cưỡng nói: "Được rồi.”
Lúc Hoắc Dự dừng xe chờ đèn đỏ đã tiến tới hôn cô một chút: "Đây là cho lúc ở rạp chiếu phim khi nãy.”
Vệ Gia Tuyền cúi đầu, siết chặt lấy tay cô: “ Còn tới một tháng nữa thì em mới đóng máy, anh ngoan ngoãn ở nhà chờ em về.”
"Ừ.” Hoắc Dự cười: “ Chờ em trở lại.”
Bữa ăn tối lại là cực kỳ phong phú . Sáng mai Vệ Đạm sẽ đi, không biết phải mất bao lâu mới có thể nấu cho Vệ Gia Tuyền Ăn nên đã có ý làm nhiều thức ăn.
Vệ Gia Tuyền ngày mai phải về đoàn phim, những người còn lại đa số ngày mai sẽ trẻ về Đế Đô nên tối nay mọi người trong biệt thự đều ngủ rất sớm.
Khu biệt thự này rộng lớn, lại ở ngoại ô nên vào ban đêm liền yên tĩnh.
Hoắc Dự đem Vệ Gia Tuyền ôm vào trong ngực hôn rồi lại hôn. Để lại không ít dấu hôn trên người cô rồi cuối cùng đã dừng lại.
Vệ Gia Tuyền ôm cổ anh, bị anh ấy làm cho có chút khó kiềm chế mà xấu hổ, không dám nói rõ mà chỉ dám ôm anh không buông.
Hoắc Dự kéo lại đồ ngủ cho cô, mặt đầy ủ rũ: “Đi ngủ, ngày mai không phải còn quay phim sao?"
“ Anh, . . .” Vệ Gia Tuyền ngại ngùng nói.
Hoắc Dự lại hôn cô hai cái: "Chờ một chút.”
Vệ Gia Tuyền giận đến mức cắn vào bả vai anh.
Ngày thứ hai, Hoắc Dự giống như lần trước mà lái xe đưa Vệ Gia Tuyền đến gần đoàn phim của bọn họ. Vệ Gia Tuyền rất khó xử. Nhưng đến nước này thì bỏ không được nhưng cũng chẳng còn cách nào khác. Cô chưa từng nghĩ sẽ có ngày cô phải đau đầu vì yêu như thế này.
Hoắc Dự biết cô đang suy nghĩ gì nên đã nói với cô không ít lời rồi nhìn cô xuống xe rời đi. Cho đến khi không thể nhìn thấy bóng dáng của cô nữa anh mới quay đầu xe rời đi.
Mặc dù Cảnh Ung nói đoàn phim sẽ không nghỉ lễ nhưng đã có không ít người trở về nhà ăn tết. Có điều trong đoàn phim cũng còn lại những nhân vật mấu chốt nên sẽ không ảnh hưởng nhiều.
《 Lời chia tay vào mùa xuân 》 không còn nhiều cảnh nữa, đa phần đều là cảnh quay của Tống Tử Văn và Vệ Gia Tuyền. Còn có một diễn viên nam xuất thân là sao nhí.
Trong phim, nhân vật nữ chính Xuân Phân đang vô cùng quyết liệt với mẹ đẻ. Một lần không tìm được ý chí sống tiếp thì lúc này cho dì ghẻ đi tới bên cạnh cô ấy mà khích lệ rời khỏi nơi không có tình thân, không có niềm tin này. Xuân Phân cũng đang trong lúc tuyệt vọng nhất gặp được người trẻ như thái dương chiếu sáng đời cô nên đã cùng người này rời khỏi nơi đó.
Tống Tử Văn sau khi đã trở về Đế Đô, phải mấy ngày nữa mới trở về nên mấy ngày nay đã quay những cảnh của Vệ Gia Tuyền.
Đã qua hai ngày, cuối cùng diễn viên Dụ Trạch cũng đã vào đoàn phim.
Dụ Trạch xuất thân là một sao nhí có fan mama và fan chị rất đông. Khi còn bé hết sức lanh lợi, sau này lớn lên cũng rất đẹp trai, kỹ năng diễn xuất cũng không tệ. Đã từng hợp tác với rất nhiều diễn viên gạo cội.
Lúc Dụ Trạch đến đoàn kịch cũng là lúc vừa mới rời khỏi quê nhà nên đã mang theo rất nhiều đặc sản ớ đó tặng mọi người ở đoàn kịch một phần. Có điều Cảnh Ung và Vệ Gia Tuyền được tặng nhiều hơn một chút.
Dụ Trạch cười lên rất tỏa nắng, vô cùng phù hợp với hình tượng của nhân vật . Lúc tặng đồ cho Vệ Gia Tuyền lại xưng hô rất thân thuộc: “Chị Gia Tuyền, bên trong là đồ mẹ tôi rất thích, tôi thì không thích lắm. Nếu chị ăn thấy thích thì sau này tôi sẽ nói mẹ gửi lên nhiều hơn.”
Dụ Trạch nhỏ hơn Vệ Gia Tuyền một tuổi, ở trong mắt cô thì cậu giống như một học sinh nhỏ vậy. Cô cười đáp lại nhưng đương nhiên là chẳng muốn làm phiền đến cậu.
Sau này Dụ Trạch diễn cũng không quá tốt, không ít lần Cảnh Ung phải kêu lặp đi lặp lại nhiều lần.
Thời gian Tống Tử Văn còn lại không nhiều, có thể sợ trễ nải tiến độ của đoàn kịch nên đã trở lại trước thời hạn. Vừa mới đến liền bị Cảnh Ung kêu lại.
Lúc này đang quanh cảnh đối đầu giữa Vệ Gia Tuyền và Dụ Trạch, Cảnh Ung chỉ tay vào máy quay nói: “Xuất thân sao nhí của Dụ Trạch là chuyện tốt nhưng cũng là chuyện xấu.”
Tống Tử Văn nhìn một cái cũng biết vấn đề ở đó liền lắc đầu nói: “Kêu khóc sẽ khóc, kêu cười thì cười. Nhìn đúng cảm xúc nhưng chẳng mấy xúc động.”
Cảnh Ung thở dài nói: “Đúng là nhập vai nhanh hơn Gia Tuyền nhưng lại không có cảm xúc.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.