Chương 6: Gặp Phụ Huynh
October Angelica
28/05/2021
Tối hôm đó, Vệ Gia Tuyền tắm xong rồi lên giường nằm mãi vẫn không ngủ được. Có lẽ là do không quen giường, bỗng nhiên thay đổi chỗ ở khiến cô có chút không quen. Nhưng lí do quan trọng nhất vẫn là cô và Hoắc Dự đã kết hôn, không những vậy còn ở cùng nhau, hiện tại anh đang ở rất gần cô, nghĩ lại giống như đang nằm mơ vậy.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, giờ này sẽ không còn ai khác cả nên chắc chắn là Hoắc Dự. Vệ Gia Tuyền vội vàng ngồi dậy chờ anh vào.
Hoắc Dự cầm cốc nước ấm đi vào, đặt cốc nước trên nóc của một chiếc tủ thấp để cô có thể dễ dàng duỗi tay ra lấy được. Anh thấy tối nay cô ăn nhiều lẩu chua cay nên sợ buổi tối cô khát nước tìm không thấy nước để uống.
Hoắc Dự đặt cốc xuống, không về ngay mà ngồi xuống mép giường muốn nói chuyện với cô.
"Anh Dự, có chuyện gì sao?” Vệ Gia Tuyền ngồi khoanh chân nhìn anh, cô không biết có một lọn tóc đang vểnh lên trên đầu mình.
Hoắc Dự giúp cô vuốt tóc rồi hỏi ngược lại:
"Gia Tuyền, em đã nghĩ tới việc nên tổ chức hôn lễ thế nào chưa?"
Vệ Gia Tuyền ngạc nhiên một chút, sau đó vội vàng nói:
"Anh, anh không cần phải nghiêm túc như vậy đâu, anh và em đều hiểu rất rõ việc này không phải là thật mà. Hơn nữa sắp tới em có một buổi thử vai, nếu như có thể vượt qua thì rất nhanh em sẽ được vào tham gia đóng phim.”
Lại nói tiếp, bây giờ trong lòng của cô vẫn còn rất mâu thuẫn. Cô đưa ra lời đề nghị kết hôn với Hoắc Dự, một phần là vì cô không muốn tiếp tục những cuộc xem mắt vô tận nữa, nhưng phần nhiều cũng là vì cô muốn dùng phương thức này để trói chặt Hoắc Dự ở bên cạnh mình. Nhưng có đôi lúc cô sẽ cảm thấy cái tâm tư này của mình quá âm u, nên thỉnh thoảng sẽ nói vài câu không đồng nhất với lòng mình.
Hoắc Dự lại nói:
"Quan hệ hai gia đình chúng ta em cũng hiểu rõ, tính cách ba em thì em lại càng hiểu rõ hơn. Em và anh không nói tiếng nào đã đi lãnh giấy kết hôn đã khiến người lớn trong nhà rất tức giận rồi, nếu như nghi thức gì cũng không có thì em cảm thấy có được không?"
Lúc ấy Vệ Gia Tuyền cũng bởi nhất thời nóng đầu nên cũng không nghĩ nhiều như thế, giờ Hoắc Dự vừa nói xong thì cô lại thấy rất có khả năng chuyện này sẽ xảy ra theo hướng anh nói.
Hoắc Dự thấy cô như vậy thì bèn bình thản nói:
"Gia Tuyền, lúc trước em nói thế, anh đã hỏi em có phải đã thật sự nghĩ kỹ rồi không, em xem kìa, em vẫn chỉ như một đứa trẻ mà thôi.”
Hoắc Dự nói lời này để lấy lui làm tiến, muốn cô ngoan ngoãn nghe lời mình, nhưng vào tai Vệ Gia Tuyền thì cô lại cho rằng anh đang bắt đầu hối hận.
Vệ Gia Tuyền vội nói: "Em đã không phải trẻ con nữa.” Khi nói chuyện còn có chút không phục: "Em đã qua tuổi quy định kết hôn của pháp luật rồi.”
Hoắc Dự không cầm lòng được nở nụ cười, nắm lấy một bàn tay của cô rồi nói:
"Được rồi, anh chỉ cho rằng con gái đều từng tưởng tượng về việc này nên mới nói vậy thôi. Nếu em thật sự không biết thì anh sẽ tìm người làm theo ý của mình. Em sắp vào đoàn phim đóng phim nhưng cũng chưa cần phải đi ngay mà. Không biết em còn nhớ gì về cô út Tần Vi của anh không, cô ấy tự sáng tạo ra một nhãn hiệu, váy cưới của em cũng sẽ do cô út anh thiết kế. Chờ thêm một thời gian nữa em và anh sẽ tới Paris, gặp gia đình nhà bà nội anh rồi tiện thể thử váy cưới luôn.”
Vệ Gia Tuyền hoàn toàn không nghĩ tới Hoắc Dự lại âm thầm làm nhiều như thế.
"Còn hôn lễ nữa.” Hoắc Dự chớp chớp mắt nhìn cô:
"Ba anh lớn lên ở Los Angeles, nhà cũ của nhà họ Hoắc cũng ở bên đó. Anh nghĩ sự nghiệp của em còn đang khởi bước nên chắc là em sẽ không muốn cho quá nhiều người biết việc em kết hôn nhỉ. Lúc đó tổ chức hôn lễ chúng ta sẽ làm ở bên kia, chỉ những người thân thiết với mình nhất mới mời.”
Vệ Gia Tuyền nghẹn họng nhìn anh, sao cái gì người này cũng có thể sắp xếp rõ ràng được vậy?
Hoắc Dự lại đưa tay qua sờ đầu cô, dịu dàng nói: "Đã khuya rồi, em mau ngủ đi.”
Vệ Gia Tuyền vừa ngẩng đầu lên thì thấy môi của anh, lúc này khoảng cách giữa hai người rất gần, ngay cả tiếng hô hấp cũng có thể nghe được. Nếu không phải cô vẫn còn nhớ rõ mối quan hệ thật sự của hai người thì cô đã lại gần hôn anh rồi. Nhưng cô ngượng, không dám làm.
Mấy ngày sau, hôm nào Hoắc Dự cũng về muộn, anh muốn tranh thủ vẫn còn rảnh để tăng ca, sau này cùng Vệ Gia Tuyền đi Paris rồi lại đến Los Angeles, nhất định sẽ trì hoãn không ít thời gian. Anh muốn cho Vệ Gia Tuyền tất cả những gì tốt nhất, nhưng dù sao cũng không thể quên công việc của mình.
Mấy ngày nay Vệ Gia Tuyền cũng không nhàn rỗi, ban ngày ở nhà cô đều chuẩn bị cho việc đi thử vai. Lần này Đổng An Ni giúp cô lấy được kịch bản của đạo diễn Cảnh Ung. Bộ điện ảnh này rất u ám, cô cần phải đọc kịch bản thật nhiều để tìm cảm xúc, không những vậy còn phải tìm không ít bộ điện ảnh cùng thể loại để xem.
Hiện giờ Vệ Gia Tuyền và Hoắc Dự cùng sống dưới một mái hiên, mỗi ngày nhìn thấy anh làm việc bận rộn khiến cô rất đau lòng, vì vậy mỗi ngày cô đều sẽ bớt chút thời gian làm canh với vài món ăn chờ anh về. Cô cũng không biết rằng, chuyện cô nấu ăn lại khiến cho Hoắc Dự bị đả kích trầm trọng một lần nữa.
Mọi người đều biết ba của Vệ Gia Tuyền là Vệ Đạm rất giỏi nấu ăn, mẹ Vệ Gia Tuyền là Quý Thần Hi lúc sinh cô ra đúng vào thời điểm gặp tai nạn, cũng may mọi chuyện đều đã ổn, Vệ Đạm cũng nhất quyết không cho bà sinh thêm đứa nữa. Hai vợ chồng chỉ có một đứa con là Vệ Gia Tuyền, nói Vệ Đạm là “con gái nô” cũng không quá. Khi Vệ Gia Tuyền lớn hơn chút, lần nào cô cũng muốn giúp Vệ Đạm nấu ăn. Lúc đầu Vệ Đạm không cho, nhưng sau khi thấy con gái lo lắng cho mình nên muốn giúp thì ông cũng ngầm đồng ý cho phép cô làm. Cứ năm lần bảy lượt như thế, mặc dù tài nấu nướng của Vệ Gia Tuyền không thể sánh bằng Vệ Đạm nhưng cô đã có thể tự nấu vài món ăn.
Hoắc Dự đang họp thì đột nhiên có tin nhắn WeChat gửi tới từ Vệ Gia Tuyền, cô hỏi anh khi nào về.
Hoắc Dự vội nhấn vào để nhắn lại thời gian, ra hiệu người phụ trách bộ tài vụ ngừng việc báo cáo lại. Sau khi Hoắc Dự trả lời tin nhắn xong, anh lại bảo người phụ trách bộ tài vụ tiếp tục.
Bất cứ ai cũng có thể thấy rõ nét mặt vừa rồi của Hoắc Dự dịu dàng thế nào, điều này khiến cho mọi người thầm tò mò hỏi người đó là ai. Cũng chỉ có mỗi chú Phùng nhìn thấu hết tất cả, chú thầm chút thở dài một cái đầy tang thương, có một số việc chỉ có mỗi mình biết, thật là cô đơn lạnh lẽo mà.
Hoắc Dự vừa về đến nhà thì nghe thấy tiếng động Vệ Gia Tuyền chạy ra đón, cô nhìn về phía anh rồi nói: "Anh về đúng lúc quá, em chỉ còn mỗi một bát canh là xong.”
Hoắc Dự cởi áo khoác, đi theo cô vào phòng bếp. Ánh đèn sáng ngời chiếu xuống khiến cả người Vệ Gia Tuyền như đang toả ra ánh sáng, anh dựa vào tường chăm chú nhìn cô.
Vệ Gia Tuyền nghiêng người nhìn qua thì thấy anh đứng im không nhúc nhích, bèn hỏi: "Anh Dự, hôm nay anh rất mệt sao?"
"Vẫn khoẻ.” Hoắc Dự nói xong bèn lại gần giúp cô bê thức ăn.
Chờ đến khi cả hai người ngồi xuống ăn cơm thì Hoắc Dự mới hỏi:
"Gia Tuyền, nếu như em không muốn làm đồ ăn thì cứ nói, chúng ta có thể gọi cơm hộp, cũng có thể thuê giúp việc.”
Vệ Gia Tuyền vội nói: "Không cần, dù sao gần đây em cũng rất rảnh.”
Hoắc Dự không muốn Vệ Gia Tuyền vì mình mà quá mệt mỏi, với cả anh cũng không muốn trong nhà có người khác vào ở nên cũng không tiếp tục nói về vấn đề này khi nghe cô nói vậy. Chỉ có mỗi anh biết rằng, khi vừa về nhà liền nhìn thấy Vệ Gia Tuyền, lúc đó anh rất muốn duỗi tay ôm cô vào trong lòng mình.
Vào cuối tuần, ba mẹ Vệ Gia Tuyền từ nước ngoài trở về, ba mẹ của Hoắc Dự cũng vậy. Vừa về thì ba mẹ cả hai bên lập tức hẹn nhau ăn cơm ở một nhà hàng tư nhân.
Sau khi Vệ Gia Tuyền với Hoắc Dự cầm giấy đăng ký kết hôn về, điều đầu tiên ba của Hoắc Dự, Hoắc Khải Nam, làm là gọi cho người bạn già lâu năm của mình là Vệ Đạm, chồng của Quý Thần Hi. Đã nhiều năm trôi qua, tình bạn của hai người có thể nói là vô cùng khắng khít, nói câu vì bạn bè có thể từ bỏ hết tất cả cũng không quá, nhưng bởi vì việc này mà Vệ Đạm đã rất tức giận với Hoắc Khải Nam.
Trong lòng Hoắc Khải Nam cũng biết việc Hoắc Dự làm là không đúng nên cũng không so đo với Vệ Đạm. Chờ hai bên có thời gian gặp mặt, Hoắc Khải Nam cũng không nghĩ nhiều, chủ động hẹn hai vợ chồng Vệ Đạm tới nhà họ Hoắc để gặp mặt. Lúc này Vệ Đạm đang rất tức giận, nói tại sao lại hẹn gặp ở nhà họ Hoắc chứ không phải ở nhà họ Vệ. Giờ thì Hoắc Khải Nam hoàn toàn không cho ông mặt mũi nữa, dứt khoát hẹn ở bên ngoài.
Hoắc Dự biết cuộc gặp mặt tối nay rất quan trọng, nhưng phía công ty đồng thời cũng đang có việc gấp yêu cầu anh phải lập tức đi xử lý. Chờ anh ra khỏi công ty rồi đón Vệ Gia Tuyền thì đã hơi trễ. Khi bọn họ đến nhà hàng thì ba mẹ hai bên đều đã tới rồi.
Vệ Đạm thấy Hoắc Khải Nam thì cũng không thèm nói chuyện, tính Hoắc Khải Nam cũng nóng nảy, có thể nhịn ông vài lần nhưng không thể nhịn mãi được nên cũng không thèm ngó ngàng Vệ Đạm nữa.
Hoắc Dự đến, ban đầu Vệ Đạm ông vốn rất thích anh nhưng giờ ông lại chuyển đối tượng trút giận sang người anh, ông chướng mắt nhìn mũi anh không ra mũi, nhìn mắt không ra mắt.
Vệ Gia Tuyền ngồi xuống bên cạnh Vệ Đạm, kéo ống tay áo của ba cô. Vệ Đạm thấy cô như vậy thì càng giận sôi máu, cố ý trút giận lên Hoắc Dự:
"Hoắc Dự, bác cũng là người nhìn cháu lớn lên, sao cháu lại có thể lừa Gia Tuyền chứ?"
Hoắc Dự còn chưa lên tiếng thì Hoắc Khải Nam đã nói:
"Vệ Đạm, con trai tôi tôi tự biết, sao ông lại bảo nó lừa Gia Tuyền? Ông cũng không khác gì, tôi chuẩn bị hợp đồng chuyển nhượng cho Gia Tuyền, ông lại không ký tên, ông nói xem rốt cuộc ông muốn như thế nào?"
Vẻ mặt Vệ Gia Tuyền mờ mịt, hợp đồng chuyển nhượng gì vậy?
Vệ Đạm càng tức giận:
"Hoắc Khải Nam, tôi biết nhà của chúng tôi không bằng nhà ông, nhưng đồ vật đó của ông tôi cũng không hiếm lạ gì đâu.”
Hoắc Khải Nam châm chọc ông:
"Vậy ông muốn sao? Nếu không muốn thì ngày mai cho hai đứa nó ly hôn đi?"
Vệ Gia Tuyền chưa từng nhìn thấy Vệ Đạm và Hoắc Khải Nam nói với nhau như vậy, cô ngây ra nửa ngày, nghe Hoắc Khải Nam nói như thế bèn ngây ngốc tiếp lời: "Bác Hoắc, ngày mai là chủ nhật, Cục Dân chính không mở cửa.”
Vừa rồi Vệ Đạm còn rất có khí thế cãi nhau, giờ lại bị câu nói của Vệ Gia Tuyền dội cho một gáo nước lạnh. Rõ ràng là con gái ông đang che chở cho Hoắc Dự mà.
Mẹ Hoắc Dự là Bạch Kiều cũng cảm thấy vừa rồi Hoắc Khải Nam nói thật quá đáng, vội mở miệng hoà giải: "Mọi người đừng nóng giận, hôm nay chúng ta ra đây là để thương lượng hôn sự của hai đứa nhóc mà.” Bà lại nhìn về phía Quý Thần Hi rồi nói:
"Thần Hy, hai vợ chồng tôi cũng không có ý gì khác, còn mấy việc này cứ để cho Gia Tuyền quyết định đi. Dù sao hai người cũng chỉ có một đứa con gái, chúng tôi cũng chỉ có một đứa con trai, về sau cái gì cũng là của bọn nó hết.”
Quý Thần Hi nhìn Vệ Gia Tuyền, thấy mắt con gái trông mong mình, hiển nhiên cũng bị trận cãi nhau vừa rồi làm cho sợ hãi, vội trả lời:
"Đúng vậy, Gia Tuyền tự quyết định là được. Còn chúng ta chỉ trợ giúp một chút việc cho hôn lễ thôi.”
Vệ Đạm nghiêng đầu nhìn Quý Thần Hi, hiển nhiên rất không vừa lòng với câu nói của bà, kết quả bị vợ mình trừng mắt liếc một cái liền không dám mở miệng nữa.
Thật hiếm khi thấy hai ông bạn già đã qua nửa đời người lại có lúc ấu trĩ như vậy, cũng may vợ quản nghiêm, Bạch Kiều và Quý Thần Hi vừa mới mở miệng thì tuy cả hai thỉnh thoảng vẫn châm chọc nhau nhưng cũng không còn mở miệng nói nhao nhao như vừa rồi nữa.
Vệ Gia Tuyền thấy vừa rồi Hoắc Khải Nam nói hợp đồng chuyển nhượng gì đó, thì ra là hai vợ chồng Hoắc Khải Nam muốn chuyển một số bất động sản sang cho Vệ Gia Tuyền. Vệ Gia Tuyền đương nhiên không dám nhận, theo như vốn hiểu biết của cô thì chỉ mỗi resort ở Los Angeles kia đã có giá như trên trời rồi, cô cũng không quên cô với Hoắc Dự chỉ kết hôn giả, nào dám nhận đồ vật quý như vậy.
Nhưng mà cũng không ai ép Vệ Gia Tuyền, giống như lời vừa rồi Bạch Kiều nói, về sau cái gì của bọn họ cũng sẽ đều là của vợ chồng Hoắc Dự, bọn họ làm như vậy chỉ muốn bày tỏ thành ý của mình thôi.
Vệ Đạm cũng không phải không rõ, chỉ là đứa con gái mình nâng niu trong lòng bàn tay bao nhiêu năm đột nhiên bị người người khác cướp mất, đã vậy cái gì cũng không nói cho ông biết, ông không tức giận mới là lạ. Ăn xong bữa cơm này rồi mà ông vẫn không thể hoàn toàn nói chuyện bình tĩnh với gia đình Hoắc Khải Nam, nhưng mà so với trước đã tốt hơn rất nhiều.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, giờ này sẽ không còn ai khác cả nên chắc chắn là Hoắc Dự. Vệ Gia Tuyền vội vàng ngồi dậy chờ anh vào.
Hoắc Dự cầm cốc nước ấm đi vào, đặt cốc nước trên nóc của một chiếc tủ thấp để cô có thể dễ dàng duỗi tay ra lấy được. Anh thấy tối nay cô ăn nhiều lẩu chua cay nên sợ buổi tối cô khát nước tìm không thấy nước để uống.
Hoắc Dự đặt cốc xuống, không về ngay mà ngồi xuống mép giường muốn nói chuyện với cô.
"Anh Dự, có chuyện gì sao?” Vệ Gia Tuyền ngồi khoanh chân nhìn anh, cô không biết có một lọn tóc đang vểnh lên trên đầu mình.
Hoắc Dự giúp cô vuốt tóc rồi hỏi ngược lại:
"Gia Tuyền, em đã nghĩ tới việc nên tổ chức hôn lễ thế nào chưa?"
Vệ Gia Tuyền ngạc nhiên một chút, sau đó vội vàng nói:
"Anh, anh không cần phải nghiêm túc như vậy đâu, anh và em đều hiểu rất rõ việc này không phải là thật mà. Hơn nữa sắp tới em có một buổi thử vai, nếu như có thể vượt qua thì rất nhanh em sẽ được vào tham gia đóng phim.”
Lại nói tiếp, bây giờ trong lòng của cô vẫn còn rất mâu thuẫn. Cô đưa ra lời đề nghị kết hôn với Hoắc Dự, một phần là vì cô không muốn tiếp tục những cuộc xem mắt vô tận nữa, nhưng phần nhiều cũng là vì cô muốn dùng phương thức này để trói chặt Hoắc Dự ở bên cạnh mình. Nhưng có đôi lúc cô sẽ cảm thấy cái tâm tư này của mình quá âm u, nên thỉnh thoảng sẽ nói vài câu không đồng nhất với lòng mình.
Hoắc Dự lại nói:
"Quan hệ hai gia đình chúng ta em cũng hiểu rõ, tính cách ba em thì em lại càng hiểu rõ hơn. Em và anh không nói tiếng nào đã đi lãnh giấy kết hôn đã khiến người lớn trong nhà rất tức giận rồi, nếu như nghi thức gì cũng không có thì em cảm thấy có được không?"
Lúc ấy Vệ Gia Tuyền cũng bởi nhất thời nóng đầu nên cũng không nghĩ nhiều như thế, giờ Hoắc Dự vừa nói xong thì cô lại thấy rất có khả năng chuyện này sẽ xảy ra theo hướng anh nói.
Hoắc Dự thấy cô như vậy thì bèn bình thản nói:
"Gia Tuyền, lúc trước em nói thế, anh đã hỏi em có phải đã thật sự nghĩ kỹ rồi không, em xem kìa, em vẫn chỉ như một đứa trẻ mà thôi.”
Hoắc Dự nói lời này để lấy lui làm tiến, muốn cô ngoan ngoãn nghe lời mình, nhưng vào tai Vệ Gia Tuyền thì cô lại cho rằng anh đang bắt đầu hối hận.
Vệ Gia Tuyền vội nói: "Em đã không phải trẻ con nữa.” Khi nói chuyện còn có chút không phục: "Em đã qua tuổi quy định kết hôn của pháp luật rồi.”
Hoắc Dự không cầm lòng được nở nụ cười, nắm lấy một bàn tay của cô rồi nói:
"Được rồi, anh chỉ cho rằng con gái đều từng tưởng tượng về việc này nên mới nói vậy thôi. Nếu em thật sự không biết thì anh sẽ tìm người làm theo ý của mình. Em sắp vào đoàn phim đóng phim nhưng cũng chưa cần phải đi ngay mà. Không biết em còn nhớ gì về cô út Tần Vi của anh không, cô ấy tự sáng tạo ra một nhãn hiệu, váy cưới của em cũng sẽ do cô út anh thiết kế. Chờ thêm một thời gian nữa em và anh sẽ tới Paris, gặp gia đình nhà bà nội anh rồi tiện thể thử váy cưới luôn.”
Vệ Gia Tuyền hoàn toàn không nghĩ tới Hoắc Dự lại âm thầm làm nhiều như thế.
"Còn hôn lễ nữa.” Hoắc Dự chớp chớp mắt nhìn cô:
"Ba anh lớn lên ở Los Angeles, nhà cũ của nhà họ Hoắc cũng ở bên đó. Anh nghĩ sự nghiệp của em còn đang khởi bước nên chắc là em sẽ không muốn cho quá nhiều người biết việc em kết hôn nhỉ. Lúc đó tổ chức hôn lễ chúng ta sẽ làm ở bên kia, chỉ những người thân thiết với mình nhất mới mời.”
Vệ Gia Tuyền nghẹn họng nhìn anh, sao cái gì người này cũng có thể sắp xếp rõ ràng được vậy?
Hoắc Dự lại đưa tay qua sờ đầu cô, dịu dàng nói: "Đã khuya rồi, em mau ngủ đi.”
Vệ Gia Tuyền vừa ngẩng đầu lên thì thấy môi của anh, lúc này khoảng cách giữa hai người rất gần, ngay cả tiếng hô hấp cũng có thể nghe được. Nếu không phải cô vẫn còn nhớ rõ mối quan hệ thật sự của hai người thì cô đã lại gần hôn anh rồi. Nhưng cô ngượng, không dám làm.
Mấy ngày sau, hôm nào Hoắc Dự cũng về muộn, anh muốn tranh thủ vẫn còn rảnh để tăng ca, sau này cùng Vệ Gia Tuyền đi Paris rồi lại đến Los Angeles, nhất định sẽ trì hoãn không ít thời gian. Anh muốn cho Vệ Gia Tuyền tất cả những gì tốt nhất, nhưng dù sao cũng không thể quên công việc của mình.
Mấy ngày nay Vệ Gia Tuyền cũng không nhàn rỗi, ban ngày ở nhà cô đều chuẩn bị cho việc đi thử vai. Lần này Đổng An Ni giúp cô lấy được kịch bản của đạo diễn Cảnh Ung. Bộ điện ảnh này rất u ám, cô cần phải đọc kịch bản thật nhiều để tìm cảm xúc, không những vậy còn phải tìm không ít bộ điện ảnh cùng thể loại để xem.
Hiện giờ Vệ Gia Tuyền và Hoắc Dự cùng sống dưới một mái hiên, mỗi ngày nhìn thấy anh làm việc bận rộn khiến cô rất đau lòng, vì vậy mỗi ngày cô đều sẽ bớt chút thời gian làm canh với vài món ăn chờ anh về. Cô cũng không biết rằng, chuyện cô nấu ăn lại khiến cho Hoắc Dự bị đả kích trầm trọng một lần nữa.
Mọi người đều biết ba của Vệ Gia Tuyền là Vệ Đạm rất giỏi nấu ăn, mẹ Vệ Gia Tuyền là Quý Thần Hi lúc sinh cô ra đúng vào thời điểm gặp tai nạn, cũng may mọi chuyện đều đã ổn, Vệ Đạm cũng nhất quyết không cho bà sinh thêm đứa nữa. Hai vợ chồng chỉ có một đứa con là Vệ Gia Tuyền, nói Vệ Đạm là “con gái nô” cũng không quá. Khi Vệ Gia Tuyền lớn hơn chút, lần nào cô cũng muốn giúp Vệ Đạm nấu ăn. Lúc đầu Vệ Đạm không cho, nhưng sau khi thấy con gái lo lắng cho mình nên muốn giúp thì ông cũng ngầm đồng ý cho phép cô làm. Cứ năm lần bảy lượt như thế, mặc dù tài nấu nướng của Vệ Gia Tuyền không thể sánh bằng Vệ Đạm nhưng cô đã có thể tự nấu vài món ăn.
Hoắc Dự đang họp thì đột nhiên có tin nhắn WeChat gửi tới từ Vệ Gia Tuyền, cô hỏi anh khi nào về.
Hoắc Dự vội nhấn vào để nhắn lại thời gian, ra hiệu người phụ trách bộ tài vụ ngừng việc báo cáo lại. Sau khi Hoắc Dự trả lời tin nhắn xong, anh lại bảo người phụ trách bộ tài vụ tiếp tục.
Bất cứ ai cũng có thể thấy rõ nét mặt vừa rồi của Hoắc Dự dịu dàng thế nào, điều này khiến cho mọi người thầm tò mò hỏi người đó là ai. Cũng chỉ có mỗi chú Phùng nhìn thấu hết tất cả, chú thầm chút thở dài một cái đầy tang thương, có một số việc chỉ có mỗi mình biết, thật là cô đơn lạnh lẽo mà.
Hoắc Dự vừa về đến nhà thì nghe thấy tiếng động Vệ Gia Tuyền chạy ra đón, cô nhìn về phía anh rồi nói: "Anh về đúng lúc quá, em chỉ còn mỗi một bát canh là xong.”
Hoắc Dự cởi áo khoác, đi theo cô vào phòng bếp. Ánh đèn sáng ngời chiếu xuống khiến cả người Vệ Gia Tuyền như đang toả ra ánh sáng, anh dựa vào tường chăm chú nhìn cô.
Vệ Gia Tuyền nghiêng người nhìn qua thì thấy anh đứng im không nhúc nhích, bèn hỏi: "Anh Dự, hôm nay anh rất mệt sao?"
"Vẫn khoẻ.” Hoắc Dự nói xong bèn lại gần giúp cô bê thức ăn.
Chờ đến khi cả hai người ngồi xuống ăn cơm thì Hoắc Dự mới hỏi:
"Gia Tuyền, nếu như em không muốn làm đồ ăn thì cứ nói, chúng ta có thể gọi cơm hộp, cũng có thể thuê giúp việc.”
Vệ Gia Tuyền vội nói: "Không cần, dù sao gần đây em cũng rất rảnh.”
Hoắc Dự không muốn Vệ Gia Tuyền vì mình mà quá mệt mỏi, với cả anh cũng không muốn trong nhà có người khác vào ở nên cũng không tiếp tục nói về vấn đề này khi nghe cô nói vậy. Chỉ có mỗi anh biết rằng, khi vừa về nhà liền nhìn thấy Vệ Gia Tuyền, lúc đó anh rất muốn duỗi tay ôm cô vào trong lòng mình.
Vào cuối tuần, ba mẹ Vệ Gia Tuyền từ nước ngoài trở về, ba mẹ của Hoắc Dự cũng vậy. Vừa về thì ba mẹ cả hai bên lập tức hẹn nhau ăn cơm ở một nhà hàng tư nhân.
Sau khi Vệ Gia Tuyền với Hoắc Dự cầm giấy đăng ký kết hôn về, điều đầu tiên ba của Hoắc Dự, Hoắc Khải Nam, làm là gọi cho người bạn già lâu năm của mình là Vệ Đạm, chồng của Quý Thần Hi. Đã nhiều năm trôi qua, tình bạn của hai người có thể nói là vô cùng khắng khít, nói câu vì bạn bè có thể từ bỏ hết tất cả cũng không quá, nhưng bởi vì việc này mà Vệ Đạm đã rất tức giận với Hoắc Khải Nam.
Trong lòng Hoắc Khải Nam cũng biết việc Hoắc Dự làm là không đúng nên cũng không so đo với Vệ Đạm. Chờ hai bên có thời gian gặp mặt, Hoắc Khải Nam cũng không nghĩ nhiều, chủ động hẹn hai vợ chồng Vệ Đạm tới nhà họ Hoắc để gặp mặt. Lúc này Vệ Đạm đang rất tức giận, nói tại sao lại hẹn gặp ở nhà họ Hoắc chứ không phải ở nhà họ Vệ. Giờ thì Hoắc Khải Nam hoàn toàn không cho ông mặt mũi nữa, dứt khoát hẹn ở bên ngoài.
Hoắc Dự biết cuộc gặp mặt tối nay rất quan trọng, nhưng phía công ty đồng thời cũng đang có việc gấp yêu cầu anh phải lập tức đi xử lý. Chờ anh ra khỏi công ty rồi đón Vệ Gia Tuyền thì đã hơi trễ. Khi bọn họ đến nhà hàng thì ba mẹ hai bên đều đã tới rồi.
Vệ Đạm thấy Hoắc Khải Nam thì cũng không thèm nói chuyện, tính Hoắc Khải Nam cũng nóng nảy, có thể nhịn ông vài lần nhưng không thể nhịn mãi được nên cũng không thèm ngó ngàng Vệ Đạm nữa.
Hoắc Dự đến, ban đầu Vệ Đạm ông vốn rất thích anh nhưng giờ ông lại chuyển đối tượng trút giận sang người anh, ông chướng mắt nhìn mũi anh không ra mũi, nhìn mắt không ra mắt.
Vệ Gia Tuyền ngồi xuống bên cạnh Vệ Đạm, kéo ống tay áo của ba cô. Vệ Đạm thấy cô như vậy thì càng giận sôi máu, cố ý trút giận lên Hoắc Dự:
"Hoắc Dự, bác cũng là người nhìn cháu lớn lên, sao cháu lại có thể lừa Gia Tuyền chứ?"
Hoắc Dự còn chưa lên tiếng thì Hoắc Khải Nam đã nói:
"Vệ Đạm, con trai tôi tôi tự biết, sao ông lại bảo nó lừa Gia Tuyền? Ông cũng không khác gì, tôi chuẩn bị hợp đồng chuyển nhượng cho Gia Tuyền, ông lại không ký tên, ông nói xem rốt cuộc ông muốn như thế nào?"
Vẻ mặt Vệ Gia Tuyền mờ mịt, hợp đồng chuyển nhượng gì vậy?
Vệ Đạm càng tức giận:
"Hoắc Khải Nam, tôi biết nhà của chúng tôi không bằng nhà ông, nhưng đồ vật đó của ông tôi cũng không hiếm lạ gì đâu.”
Hoắc Khải Nam châm chọc ông:
"Vậy ông muốn sao? Nếu không muốn thì ngày mai cho hai đứa nó ly hôn đi?"
Vệ Gia Tuyền chưa từng nhìn thấy Vệ Đạm và Hoắc Khải Nam nói với nhau như vậy, cô ngây ra nửa ngày, nghe Hoắc Khải Nam nói như thế bèn ngây ngốc tiếp lời: "Bác Hoắc, ngày mai là chủ nhật, Cục Dân chính không mở cửa.”
Vừa rồi Vệ Đạm còn rất có khí thế cãi nhau, giờ lại bị câu nói của Vệ Gia Tuyền dội cho một gáo nước lạnh. Rõ ràng là con gái ông đang che chở cho Hoắc Dự mà.
Mẹ Hoắc Dự là Bạch Kiều cũng cảm thấy vừa rồi Hoắc Khải Nam nói thật quá đáng, vội mở miệng hoà giải: "Mọi người đừng nóng giận, hôm nay chúng ta ra đây là để thương lượng hôn sự của hai đứa nhóc mà.” Bà lại nhìn về phía Quý Thần Hi rồi nói:
"Thần Hy, hai vợ chồng tôi cũng không có ý gì khác, còn mấy việc này cứ để cho Gia Tuyền quyết định đi. Dù sao hai người cũng chỉ có một đứa con gái, chúng tôi cũng chỉ có một đứa con trai, về sau cái gì cũng là của bọn nó hết.”
Quý Thần Hi nhìn Vệ Gia Tuyền, thấy mắt con gái trông mong mình, hiển nhiên cũng bị trận cãi nhau vừa rồi làm cho sợ hãi, vội trả lời:
"Đúng vậy, Gia Tuyền tự quyết định là được. Còn chúng ta chỉ trợ giúp một chút việc cho hôn lễ thôi.”
Vệ Đạm nghiêng đầu nhìn Quý Thần Hi, hiển nhiên rất không vừa lòng với câu nói của bà, kết quả bị vợ mình trừng mắt liếc một cái liền không dám mở miệng nữa.
Thật hiếm khi thấy hai ông bạn già đã qua nửa đời người lại có lúc ấu trĩ như vậy, cũng may vợ quản nghiêm, Bạch Kiều và Quý Thần Hi vừa mới mở miệng thì tuy cả hai thỉnh thoảng vẫn châm chọc nhau nhưng cũng không còn mở miệng nói nhao nhao như vừa rồi nữa.
Vệ Gia Tuyền thấy vừa rồi Hoắc Khải Nam nói hợp đồng chuyển nhượng gì đó, thì ra là hai vợ chồng Hoắc Khải Nam muốn chuyển một số bất động sản sang cho Vệ Gia Tuyền. Vệ Gia Tuyền đương nhiên không dám nhận, theo như vốn hiểu biết của cô thì chỉ mỗi resort ở Los Angeles kia đã có giá như trên trời rồi, cô cũng không quên cô với Hoắc Dự chỉ kết hôn giả, nào dám nhận đồ vật quý như vậy.
Nhưng mà cũng không ai ép Vệ Gia Tuyền, giống như lời vừa rồi Bạch Kiều nói, về sau cái gì của bọn họ cũng sẽ đều là của vợ chồng Hoắc Dự, bọn họ làm như vậy chỉ muốn bày tỏ thành ý của mình thôi.
Vệ Đạm cũng không phải không rõ, chỉ là đứa con gái mình nâng niu trong lòng bàn tay bao nhiêu năm đột nhiên bị người người khác cướp mất, đã vậy cái gì cũng không nói cho ông biết, ông không tức giận mới là lạ. Ăn xong bữa cơm này rồi mà ông vẫn không thể hoàn toàn nói chuyện bình tĩnh với gia đình Hoắc Khải Nam, nhưng mà so với trước đã tốt hơn rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.