Chương 50: Hóa Ra Là Anh Thích Em Trước
October Angelica
28/05/2021
Lúc Hứa Như nhìn thấy Hoắc Dự vẻ mặt trở nên rất kỳ quái, thế nhưng cô nhanh chóng cười chào hỏi với anh: "Hoắc Dự, đã lâu không gặp” Cô vừa nói vừa nhìn Vệ Gia Tuyền: "Em nên sớm nghĩ đến anh sẽ tới cùng Gia Tuyền mới phải, em từng nhìn thấy tin tức hai người kết hôn trên mạng.”
Hoắc Dự cũng không nói nhiều với cô, chỉ khẽ vuốt cằm, nói rằng: "Hóa ra cô làm việc ở đây à. Nhà tôi có ông cụ sức khỏe không tốt lắm nằm điều dưỡng tại đây, mới vừa làm thủ tục xuất viện xong. Ông ấy ồn ào nói không muốn ở bệnh viện, đòi về nhà. Tôi và Gia Tuyền đi trước nhé.”
Ban nãy Hứa Như nghe thấy Vệ Gia Tuyền nói chuẩn bị làm thủ tục xuất viện, còn nói là bạn cô ấy bị bệnh. Nhưng hiện tại cô lại thấy rõ ràng Hoắc Dự mới là người làm thủ tục xuất viện, hơn nữa người bệnh cũng không phải là bạn bè của Vệ Gia Tuyền.
Hứa Như tựa như đã đoán được cái gì đó, trong lòng thầm thở dài, xem ra Vệ Gia Tuyền không muốn cho cô biết Hoắc Dự đang ở đây.
Hứa Như thấy Hoắc Dự không muốn nhiều lời với mình, đương nhiên cũng không miễn cưỡng, cười rồi nói tạm biệt với anh.
Hoắc Dự kéo tay Vệ Gia Tuyền, dắt cô đi về phía phòng bệnh của quản gia, vừa đi vừa mở miệng nói: "Em đi tìm anh sao?"
Lúc này Vệ Gia Tuyền mới nhớ đến chuyện chính mà mình quên mất: "Em muốn đi mua cho ông nội Trần ít hoa quả.”
Hoắc Dự bảo cô: "Không cần mua, mình về nhà thôi em. Trong nhà có rồi.”
Vệ Gia Tuyền gật gật đầu: "Vâng.”
Trên đường trở về, tinh thần của quản gia vẫn không tốt lắm, Vệ Gia Tuyền ngồi cùng ông ở hàng ghế phía sau, chỉ một chốc ông đã nhắm chặt hai mắt lại.
Vệ Gia Tuyền nhìn ra phía ngoài cửa xe, nhớ tới những chuyện của nhiều năm trước kia.
Hứa Như và Hoắc Dự là bạn học cấp ba của nhau, sau đó hai người còn thi đậu cùng một trường đại học.
Lúc đầu Vệ Gia Tuyền cũng không quen biết Hứa Như. Sau khi Hoắc Dự lên đại học, trong một lần Hoắc Dự mang cô ra ngoài chơi cô đã nhìn thấy Hứa Như lần đầu tiên. Lần đó là một buổi gặp mặt bình thường, có bạn học và bạn thân của Hoắc Dự. Hứa Như là do bạn anh đưa đến.
Khi đó Hoắc Dự và Hứa Như đều học đại học ở Đế Đô. Sau khi hai người nhập học đã lập tức trở thành "Giáo thảo” và "Hoa khôi” của trường, đi chung một chỗ luôn có người ồn ào bàn luận. Những lúc như thế, xưa nay Hoắc Dự đều không phản ứng, chỉ có Hứa Như dù sao cũng là con gái, nên sẽ đỏ mặt.
Sau đó Hứa Như tìm tới Vệ Gia Tuyền, nói với cô rằng, cô ấy thích Hoắc Dự, muốn từ chỗ Vệ Gia Tuyền tìm hiểu những thứ Hoắc Dự thích. Còn muốn cô giúp đỡ cô ấy. Lúc ấy Vệ Gia Tuyền ỷ vào việc tuổi còn nhỏ, bày ra dáng vẻ được chiều chuộng sinh hư. Cô biết rõ những thứ Hoắc Dự thích, nhưng cố ý không nói, còn làm bộ nghe không hiểu ý tứ của Hứa Như.
Sau đó thời gian trôi qua rất nhanh, Vệ Gia Tuyền thấy Hứa Như chưa thành công, còn thở phào nhẹ nhõm. Đôi khi cô cũng sẽ thấy xấu hổ vì những tâm tư trước đó của mình. Đột nhiên có một ngày, Hứa Như tìm tới Vệ Gia Tuyền lần nữa. Lần này xem ra đúng là cô ấy rất khó vượt qua. Hóa ra cô ấy đã lấy toàn bộ dũng khí tìm Hoắc Dự biểu đạt tình cảm của cô ấy với anh, hình như Hoắc Dự không đồng ý. Hứa Như bị đả kích. Mà đoạn thời gian đó đúng lúc cô ấy có cơ hội ra nước ngoài du học. Sau khi đắn đo suy nghĩ cô ấy quyết định ra nước ngoài học tập. Thế nên lần đó cô ấy tìm tới Vệ Gia Tuyền là để nói lời tạm biệt với cô trước khi đi.
Vệ Gia Tuyền thấy dáng vẻ khổ sở của Hứa Như, tâm trạng cô cũng không tốt lắm. Còn vì sao không tốt, chính cô cũng không nói rõ được.
Không lâu sau đó, Hoắc Dự cũng đột nhiên nói muốn ra nước ngoài, cũng là nước Mỹ.
Lúc đó Vệ Gia Tuyền cũng không biết tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy. Cô lập tức nghĩ đến chuyện sau khi Hoắc Dự từ chối người ta xong lại hối hận muốn đi qua đó tìm người ta về. Phàm là con người ai cũng như vậy, thứ không chiếm được mới là tốt đẹp nhất.
Hơn nữa thời gian mà Hứa Như và Hoắc Dự ra nước ngoài trước sau thực sự cách nhau quá gần, Vệ Gia Tuyền đương nhiên sẽ cho rằng Hoắc Dự qua đó theo đuổi Hứa Như. Cô khóc lóc cầu xin Hoắc Dự đừng đi. Bởi vì cô sợ, sợ Hoắc Dự vừa qua đó sẽ nên duyên với người khác. Có lẽ Hoắc Dự căn bản không thèm để ý đến yêu cầu của cô. Anh đi vô cùng kiên quyết.
Bây giờ Vệ Gia Tuyền nghĩ lại tâm trạng lúc đó, vẫn còn có thể cảm nhận được loại khổ sở kia.
"Gia Tuyền, về đến nhà rồi.” Hoắc Dự dừng xe lại, đỡ quản gia xuống xe, rồi đi qua gọi Vệ Gia Tuyền.
Vệ Gia Tuyền xốc lại tinh thần, mở cửa xuống xe.
Trước khi ra khỏi bệnh viện Hoắc Dự đã gọi thầy thuốc gia đình lại đây, thầy thuốc gia đình đến sớm hơn so với bọn họ một chút.
Hoắc Dự đỡ quản gia để thầy thuốc gia đình làm một chút kiểm tra cho ông. Sau khi làm xong kiểm tra, lại nhìn quản gia đàng hoàng về phòng nghỉ ngơi, anh mới có thời gian đi ra vườn hoa nhỏ ở phía sau biệt thự tìm Vệ Gia Tuyền.
Hoắc Dự nắm chặt tay Vệ Gia Tuyền, nói rằng: "Vào bên trong nhà thôi em.” Nói xong cũng không nói thêm lời nào cứ thế kéo Vệ Gia Tuyền vào trong.
Dọc theo đường đi bước chân Hoắc Dự vẫn liên tục không ngừng, bàn tay anh nắm lấy tay Vệ Gia Tuyền trở lại gian phòng của hai người.
Hoắc Dự đóng cửa lại, lo lắng nhìn Vệ Gia Tuyền hỏi: "Ngôi sao của anh, em sao thế?"
Vệ Gia Tuyền lắc đầu nói: "Em không sao.” Cô còn làm ra vẻ mặt kỳ lạ hỏi: "Em chỉ lo lắng cho ông nội Trần thôi.”
Hoắc Dự khoanh hai tay lại, đôi mắt vô cùng thật lòng nhìn cô: "Nói thật, Gia Tuyền.”
Vệ Gia Tuyền cười nói: "Thật cái gì chứ.”
Hoắc Dự kéo cô đến cái ghế sa lông bên cửa sổ ngồi xuống, thở dài nói: "Bởi vì Hứa Như sao?” Ở bệnh viện lúc gặp phải Hứa Như, anh đã nhận ra được sắc mặt Vệ Gia Tuyền khó coi, nhưng anh vẫn không nghĩ ra được nguyên nhân do đâu: "Gia Tuyền, anh và Hứa Như chưa từng có gì với nhau cả. Rốt cuộc em đang miên man suy nghĩ cái gì thế?” Anh mặc kệ Vệ Gia Tuyền có phải vì chuyện này mà suy nghĩ nhiều hay không, anh cứ giải thích thêm vài câu chắc chắn sẽ không sai.
Vệ Gia Tuyền rõ ràng không tin nói: "Anh và Hứa Như chưa từng có gì với nhau sao?"
Hoắc Dự thấy cô hỏi lại mình như thế mới ý thức được chỉ sợ là cô có hiểu lầm gì đó. Anh nhìn chằm chằm vào cô hỏi: "Em cho rằng giữa hai bọn anh nên có cái gì?"
Vệ Gia Tuyền suy nghĩ một chút, cắn cắn môi dưới, rồi mới mở miệng nói: "Anh, tuy rằng hai chúng ta đã kết hôn, nhưng anh không cần vì muốn dỗ dành em hài lòng mà phủ nhận quá khứ của anh. Dù sao đi nữa bây giờ chúng ta đã kết hôn rồi, anh có muốn bỏ em cũng không được.”
Hoắc Dự không nhịn được bật cười. Anh vươn tay ôm cô vào trong lồng ngực hỏi: "Em đang nói cái gì thế?"
Vệ Gia Tuyền híp híp mắt lại, không đồng ý bảo: "Năm đó anh ra nước ngoài vì Hứa Như, em sẽ không tính toán. Tại sao ban nãy anh không nói thật?"
Hoắc Dự thu lại nụ cười bên môi, trả lời: "Anh ra nước ngoài không phải vì Hứa Như.” Bây giờ nhớ tới phản ứng khác thường của Vệ Gia Tuyền lúc trước, anh mới dần dần thông suốt hết thảy mọi nguyên do trong đó: "Em vẫn cho là anh vì theo đuổi Hứa Như mới ra nước ngoài sao?"
Vệ Gia Tuyền nửa tin nửa ngờ hỏi lại anh: "Chẳng lẽ không đúng sao?” Không phải cô không tin Hoắc Dự. Thực sự là sau khi hai người kết hôn, Hoắc Dự đối xử với cô có thể nói là tốt vô điều kiện. Nếu chỉ vì dỗ dành cho cô hài lòng, anh nửa thật nửa giả nói mấy lời cũng không hẳn là không thể.
Hoắc Dự hôn cô một cái, nghiêm túc nói: "Gia Tuyền, cho dù em không muốn biết anh ra nước ngoài là vì ai anh cũng phải nói. Là vì ba anh.” Hoắc Dự thở dài: "Có mấy lời vốn anh vẫn không muốn nói cho ai biết, nhưng có lẽ bây giờ không nói không được rồi. Năm ấy ba anh gặp chuyện không may. Tuy rằng không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cũng phải nằm viện một thời gian. Vì một số nguyên nhân không tiện nói, nên không lộ chuyện cho người ngoài biết.”
Vệ Gia Tuyền giật mình hỏi: "Xảy ra chuyện gì thế anh?"
Hoắc Dự sờ sờ đầu cô, chậm rãi nói: "Chăc hẳn em cũng đã biết lúc ba anh mười mấy tuồi thì ông nội anh xảy ra tai nạn xe cộ qua đời. Vụ tai nạn kia đúng là vô cùng bất ngờ. Trước khi ông nội anh gặp tai nạn, bà nội anh vừa chính thức ly hôn với ông ấy. Sau khi ly hôn bà nội anh mang theo ba anh về nước. Khi đó thân thể cụ nội anh vẫn còn khá tốt, lại cảm thấy sau khi ly hôn con mình cũng không vui vẻ gì. Nên cũng mặc ba anh theo bà nội anh về nước. Sau đó ông nội anh đột nhiên qua đời. Lúc đầu, ba anh chỉ định ra nước ngoài để tham dự lễ tang, nào có biết suy nghĩ của mấy người nhà họ Hoắc khác bắt đầu rục rịch. Có lẽ bọn họ cảm thấy khi đó ba anh còn nhỏ, chỉ cần một già một trẻ là cụ nội anh hoặc ba anh không còn, tập đoàn nhà họ Hoắc sẽ trở thành vật trong túi bọn họ.”
Vệ Gia Tuyền nhíu mày nói: "Sau đó thì sao?"
Hoắc Dự tiếp tục nói: "Sau đó cụ nội anh cũng coi như mạnh tay, lập tức giải quyết những người kia. Trong một quãng thời gian rất dài sau đó, mặc kệ là bên người cụ nội hay ba anh đều có rất nhiều người theo.”
Vệ Gia Tuyền không hiểu nói: "Nhưng chuyện này cũng là chuyện của rất nhiều năm về trước rồi. Sau này chẳng phải ba anh vẫn đem chuyện làm ăn của tập đoàn nhà họ Hoắc trả lại bọn họ rồi quay trở về nước làm việc sao?"
Hoắc Dự lắc đầu: "Bọn anh cũng nghĩ như thế, nhưng cụ nội anh làm giàu bên đó, ba anh cũng không thể nói bỏ là bỏ được. Cách một quãng thời gian ông ấy sẽ về Los Angeles một lần. Tuy rằng cụ nội anh đã ra tay giải quyết những người kia, nhưng dù sao cũng đều là người nhà họ Hoắc, cụ cũng không thể đuổi tận giết tuyệt được. Vì thế ba anh đã bị bọn họ trả thù. Ba anh xảy ra chuyện như vậy, anh nhất định phải đứng ra giải quyết những việc này. Giống như ông ấy lúc trước bảo vệ cụ nội.”
Hoắc Dự cúi đầu nhìn Vệ Gia Tuyền đột nhiên cười khẽ: "Anh phải đi, em khóc nói không được. Lúc ấy anh rất muốn mang em đi cùng. Chưa nói đến chuyện ba anh có đồng ý hay không, anh cũng không thể mang em theo được. Cũng chính là khi ấy anh mới cảm nhận được tâm tình của ba anh năm đó. Trước khi ba anh ra nước ngoài tham dự tang lễ hai người đã bên nhau rồi. Trước khi đi ba anh còn để mẹ anh phải chờ ông ấy. Nhưng sau khi ông ấy ra nước ngoài rồi, lại sợ chính mình xảy ra chuyện, nên cả một quãng thời gian rất dài cũng không liên hệ với mẹ anh. Nếu là trước đây anh sẽ nghĩ, đã không dứt bỏ được, sao lại cam lòng như vậy. Sau đó anh cũng đã tự mình hiểu.”
Vệ Gia Tuyền không biết bắt đầu từ lúc nào mắt cô nhịn không được bắt đầu nóng lên, nước mắt cũng dần dần tụ lại.
"Còn em đấy, cái con nhỏ vô lương tâm. Vất vả lắm anh mới về nước được một lần, qua nhà em tìm em, em lại lấy cớ nói có việc không ở nhà.” Hoắc Dự mang theo vài phần ai oán nói: "Anh biết em tức giận, nhưng anh cũng không có cách nào nói cho em hiểu. Quan trọng hơn nữa là, anh cũng không nghĩ tới chuyện em cũng thích anh.” Bởi vì không nghĩ tới, bởi vì chưa từng có bất kỳ hứa hẹn nào, thế nên ngay cả tư cách hứa hẹn như ba mẹ mình, anh cũng không có. Lấy tình hình khi đó ra mà nói, anh cũng không dám nói ra tình cảm của bản thân cho Vệ Gia Tuyền biết. Anh chỉ sợ, đột nhiên có ngày nào đó bên người cô sẽ xuất hiện một người khác không phải anh.
Yêu quá sinh lo lắng. Một tình yêu chân thành được vun đắp, có thể khiến con người ta vì đối phương trở nên mạnh mẽ, dũng cảm, cũng có thể khiến con người ta trở nên yếu đuối, nhu nhược.
"Em sẽ không thể tưởng tượng được, lúc em nói với anh, em muốn kết hôn cùng anh, anh đã vui đến thế nào đâu.” Hoắc Dự lại hôn cô một cái.
Nước mắt Vệ Gia Tuyền theo hai bên gò má đi xuống, cô nghẹn ngào ôm lấy anh thủ thỉ: "Tại sao anh không nói cho em biết? Em còn tưởng rằng anh ra nước ngoài vì theo đuổi Hứa Như, còn lo lắng đột nhiên có một ngày nào đó anh sẽ kết hôn với cô ấy.”
"Làm sao có thể như vậy chứ?” Sắc mặt Hoắc Dự cũng có chút thay đổi: "Em cũng nên ngẫm lại xem. Nếu như anh không có cảm tình với em, cho dù có xem em là em gái mà chiều chuộng, cũng không thể dung túng em đến mức độ này được.”
Vệ Gia Tuyền khịt khịt mũi: "Anh ơi, em xin lỗi.” Tuy rằng bốn năm kia cô sống không dễ chịu. Nhưng bây giờ cô đã biết, khi ấy Hoắc Dự còn không dễ chịu hơn cô rất nhiều. Thế mà khi hai người gặp lại nhau, điều anh quan tâm nhất lại là cô có còn tức giận hay không.
Hoắc Dự cười nói: "Đừng bao giờ nói với anh ba chữ này. Không phải hiện tại chúng ta rất tốt sao?"
Vệ Gia Tuyền vẫn khóc, có một số việc cô đã nín nhịn trong lòng quá lâu, chưa bao giờ nghĩ chân tướng lại là như vậy.
Vệ Gia Tuyền đột nhiên nói: "Hóa ra là anh thích em trước chứ không phải em thích anh trước.”
Hoắc Dự không nghĩ tới lúc này rồi mà cô còn xoắn xuýt việc này, ngoại trừ đáp lại, anh còn có thể làm gì cơ chứ?
Hoắc Dự cũng không nói nhiều với cô, chỉ khẽ vuốt cằm, nói rằng: "Hóa ra cô làm việc ở đây à. Nhà tôi có ông cụ sức khỏe không tốt lắm nằm điều dưỡng tại đây, mới vừa làm thủ tục xuất viện xong. Ông ấy ồn ào nói không muốn ở bệnh viện, đòi về nhà. Tôi và Gia Tuyền đi trước nhé.”
Ban nãy Hứa Như nghe thấy Vệ Gia Tuyền nói chuẩn bị làm thủ tục xuất viện, còn nói là bạn cô ấy bị bệnh. Nhưng hiện tại cô lại thấy rõ ràng Hoắc Dự mới là người làm thủ tục xuất viện, hơn nữa người bệnh cũng không phải là bạn bè của Vệ Gia Tuyền.
Hứa Như tựa như đã đoán được cái gì đó, trong lòng thầm thở dài, xem ra Vệ Gia Tuyền không muốn cho cô biết Hoắc Dự đang ở đây.
Hứa Như thấy Hoắc Dự không muốn nhiều lời với mình, đương nhiên cũng không miễn cưỡng, cười rồi nói tạm biệt với anh.
Hoắc Dự kéo tay Vệ Gia Tuyền, dắt cô đi về phía phòng bệnh của quản gia, vừa đi vừa mở miệng nói: "Em đi tìm anh sao?"
Lúc này Vệ Gia Tuyền mới nhớ đến chuyện chính mà mình quên mất: "Em muốn đi mua cho ông nội Trần ít hoa quả.”
Hoắc Dự bảo cô: "Không cần mua, mình về nhà thôi em. Trong nhà có rồi.”
Vệ Gia Tuyền gật gật đầu: "Vâng.”
Trên đường trở về, tinh thần của quản gia vẫn không tốt lắm, Vệ Gia Tuyền ngồi cùng ông ở hàng ghế phía sau, chỉ một chốc ông đã nhắm chặt hai mắt lại.
Vệ Gia Tuyền nhìn ra phía ngoài cửa xe, nhớ tới những chuyện của nhiều năm trước kia.
Hứa Như và Hoắc Dự là bạn học cấp ba của nhau, sau đó hai người còn thi đậu cùng một trường đại học.
Lúc đầu Vệ Gia Tuyền cũng không quen biết Hứa Như. Sau khi Hoắc Dự lên đại học, trong một lần Hoắc Dự mang cô ra ngoài chơi cô đã nhìn thấy Hứa Như lần đầu tiên. Lần đó là một buổi gặp mặt bình thường, có bạn học và bạn thân của Hoắc Dự. Hứa Như là do bạn anh đưa đến.
Khi đó Hoắc Dự và Hứa Như đều học đại học ở Đế Đô. Sau khi hai người nhập học đã lập tức trở thành "Giáo thảo” và "Hoa khôi” của trường, đi chung một chỗ luôn có người ồn ào bàn luận. Những lúc như thế, xưa nay Hoắc Dự đều không phản ứng, chỉ có Hứa Như dù sao cũng là con gái, nên sẽ đỏ mặt.
Sau đó Hứa Như tìm tới Vệ Gia Tuyền, nói với cô rằng, cô ấy thích Hoắc Dự, muốn từ chỗ Vệ Gia Tuyền tìm hiểu những thứ Hoắc Dự thích. Còn muốn cô giúp đỡ cô ấy. Lúc ấy Vệ Gia Tuyền ỷ vào việc tuổi còn nhỏ, bày ra dáng vẻ được chiều chuộng sinh hư. Cô biết rõ những thứ Hoắc Dự thích, nhưng cố ý không nói, còn làm bộ nghe không hiểu ý tứ của Hứa Như.
Sau đó thời gian trôi qua rất nhanh, Vệ Gia Tuyền thấy Hứa Như chưa thành công, còn thở phào nhẹ nhõm. Đôi khi cô cũng sẽ thấy xấu hổ vì những tâm tư trước đó của mình. Đột nhiên có một ngày, Hứa Như tìm tới Vệ Gia Tuyền lần nữa. Lần này xem ra đúng là cô ấy rất khó vượt qua. Hóa ra cô ấy đã lấy toàn bộ dũng khí tìm Hoắc Dự biểu đạt tình cảm của cô ấy với anh, hình như Hoắc Dự không đồng ý. Hứa Như bị đả kích. Mà đoạn thời gian đó đúng lúc cô ấy có cơ hội ra nước ngoài du học. Sau khi đắn đo suy nghĩ cô ấy quyết định ra nước ngoài học tập. Thế nên lần đó cô ấy tìm tới Vệ Gia Tuyền là để nói lời tạm biệt với cô trước khi đi.
Vệ Gia Tuyền thấy dáng vẻ khổ sở của Hứa Như, tâm trạng cô cũng không tốt lắm. Còn vì sao không tốt, chính cô cũng không nói rõ được.
Không lâu sau đó, Hoắc Dự cũng đột nhiên nói muốn ra nước ngoài, cũng là nước Mỹ.
Lúc đó Vệ Gia Tuyền cũng không biết tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy. Cô lập tức nghĩ đến chuyện sau khi Hoắc Dự từ chối người ta xong lại hối hận muốn đi qua đó tìm người ta về. Phàm là con người ai cũng như vậy, thứ không chiếm được mới là tốt đẹp nhất.
Hơn nữa thời gian mà Hứa Như và Hoắc Dự ra nước ngoài trước sau thực sự cách nhau quá gần, Vệ Gia Tuyền đương nhiên sẽ cho rằng Hoắc Dự qua đó theo đuổi Hứa Như. Cô khóc lóc cầu xin Hoắc Dự đừng đi. Bởi vì cô sợ, sợ Hoắc Dự vừa qua đó sẽ nên duyên với người khác. Có lẽ Hoắc Dự căn bản không thèm để ý đến yêu cầu của cô. Anh đi vô cùng kiên quyết.
Bây giờ Vệ Gia Tuyền nghĩ lại tâm trạng lúc đó, vẫn còn có thể cảm nhận được loại khổ sở kia.
"Gia Tuyền, về đến nhà rồi.” Hoắc Dự dừng xe lại, đỡ quản gia xuống xe, rồi đi qua gọi Vệ Gia Tuyền.
Vệ Gia Tuyền xốc lại tinh thần, mở cửa xuống xe.
Trước khi ra khỏi bệnh viện Hoắc Dự đã gọi thầy thuốc gia đình lại đây, thầy thuốc gia đình đến sớm hơn so với bọn họ một chút.
Hoắc Dự đỡ quản gia để thầy thuốc gia đình làm một chút kiểm tra cho ông. Sau khi làm xong kiểm tra, lại nhìn quản gia đàng hoàng về phòng nghỉ ngơi, anh mới có thời gian đi ra vườn hoa nhỏ ở phía sau biệt thự tìm Vệ Gia Tuyền.
Hoắc Dự nắm chặt tay Vệ Gia Tuyền, nói rằng: "Vào bên trong nhà thôi em.” Nói xong cũng không nói thêm lời nào cứ thế kéo Vệ Gia Tuyền vào trong.
Dọc theo đường đi bước chân Hoắc Dự vẫn liên tục không ngừng, bàn tay anh nắm lấy tay Vệ Gia Tuyền trở lại gian phòng của hai người.
Hoắc Dự đóng cửa lại, lo lắng nhìn Vệ Gia Tuyền hỏi: "Ngôi sao của anh, em sao thế?"
Vệ Gia Tuyền lắc đầu nói: "Em không sao.” Cô còn làm ra vẻ mặt kỳ lạ hỏi: "Em chỉ lo lắng cho ông nội Trần thôi.”
Hoắc Dự khoanh hai tay lại, đôi mắt vô cùng thật lòng nhìn cô: "Nói thật, Gia Tuyền.”
Vệ Gia Tuyền cười nói: "Thật cái gì chứ.”
Hoắc Dự kéo cô đến cái ghế sa lông bên cửa sổ ngồi xuống, thở dài nói: "Bởi vì Hứa Như sao?” Ở bệnh viện lúc gặp phải Hứa Như, anh đã nhận ra được sắc mặt Vệ Gia Tuyền khó coi, nhưng anh vẫn không nghĩ ra được nguyên nhân do đâu: "Gia Tuyền, anh và Hứa Như chưa từng có gì với nhau cả. Rốt cuộc em đang miên man suy nghĩ cái gì thế?” Anh mặc kệ Vệ Gia Tuyền có phải vì chuyện này mà suy nghĩ nhiều hay không, anh cứ giải thích thêm vài câu chắc chắn sẽ không sai.
Vệ Gia Tuyền rõ ràng không tin nói: "Anh và Hứa Như chưa từng có gì với nhau sao?"
Hoắc Dự thấy cô hỏi lại mình như thế mới ý thức được chỉ sợ là cô có hiểu lầm gì đó. Anh nhìn chằm chằm vào cô hỏi: "Em cho rằng giữa hai bọn anh nên có cái gì?"
Vệ Gia Tuyền suy nghĩ một chút, cắn cắn môi dưới, rồi mới mở miệng nói: "Anh, tuy rằng hai chúng ta đã kết hôn, nhưng anh không cần vì muốn dỗ dành em hài lòng mà phủ nhận quá khứ của anh. Dù sao đi nữa bây giờ chúng ta đã kết hôn rồi, anh có muốn bỏ em cũng không được.”
Hoắc Dự không nhịn được bật cười. Anh vươn tay ôm cô vào trong lồng ngực hỏi: "Em đang nói cái gì thế?"
Vệ Gia Tuyền híp híp mắt lại, không đồng ý bảo: "Năm đó anh ra nước ngoài vì Hứa Như, em sẽ không tính toán. Tại sao ban nãy anh không nói thật?"
Hoắc Dự thu lại nụ cười bên môi, trả lời: "Anh ra nước ngoài không phải vì Hứa Như.” Bây giờ nhớ tới phản ứng khác thường của Vệ Gia Tuyền lúc trước, anh mới dần dần thông suốt hết thảy mọi nguyên do trong đó: "Em vẫn cho là anh vì theo đuổi Hứa Như mới ra nước ngoài sao?"
Vệ Gia Tuyền nửa tin nửa ngờ hỏi lại anh: "Chẳng lẽ không đúng sao?” Không phải cô không tin Hoắc Dự. Thực sự là sau khi hai người kết hôn, Hoắc Dự đối xử với cô có thể nói là tốt vô điều kiện. Nếu chỉ vì dỗ dành cho cô hài lòng, anh nửa thật nửa giả nói mấy lời cũng không hẳn là không thể.
Hoắc Dự hôn cô một cái, nghiêm túc nói: "Gia Tuyền, cho dù em không muốn biết anh ra nước ngoài là vì ai anh cũng phải nói. Là vì ba anh.” Hoắc Dự thở dài: "Có mấy lời vốn anh vẫn không muốn nói cho ai biết, nhưng có lẽ bây giờ không nói không được rồi. Năm ấy ba anh gặp chuyện không may. Tuy rằng không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cũng phải nằm viện một thời gian. Vì một số nguyên nhân không tiện nói, nên không lộ chuyện cho người ngoài biết.”
Vệ Gia Tuyền giật mình hỏi: "Xảy ra chuyện gì thế anh?"
Hoắc Dự sờ sờ đầu cô, chậm rãi nói: "Chăc hẳn em cũng đã biết lúc ba anh mười mấy tuồi thì ông nội anh xảy ra tai nạn xe cộ qua đời. Vụ tai nạn kia đúng là vô cùng bất ngờ. Trước khi ông nội anh gặp tai nạn, bà nội anh vừa chính thức ly hôn với ông ấy. Sau khi ly hôn bà nội anh mang theo ba anh về nước. Khi đó thân thể cụ nội anh vẫn còn khá tốt, lại cảm thấy sau khi ly hôn con mình cũng không vui vẻ gì. Nên cũng mặc ba anh theo bà nội anh về nước. Sau đó ông nội anh đột nhiên qua đời. Lúc đầu, ba anh chỉ định ra nước ngoài để tham dự lễ tang, nào có biết suy nghĩ của mấy người nhà họ Hoắc khác bắt đầu rục rịch. Có lẽ bọn họ cảm thấy khi đó ba anh còn nhỏ, chỉ cần một già một trẻ là cụ nội anh hoặc ba anh không còn, tập đoàn nhà họ Hoắc sẽ trở thành vật trong túi bọn họ.”
Vệ Gia Tuyền nhíu mày nói: "Sau đó thì sao?"
Hoắc Dự tiếp tục nói: "Sau đó cụ nội anh cũng coi như mạnh tay, lập tức giải quyết những người kia. Trong một quãng thời gian rất dài sau đó, mặc kệ là bên người cụ nội hay ba anh đều có rất nhiều người theo.”
Vệ Gia Tuyền không hiểu nói: "Nhưng chuyện này cũng là chuyện của rất nhiều năm về trước rồi. Sau này chẳng phải ba anh vẫn đem chuyện làm ăn của tập đoàn nhà họ Hoắc trả lại bọn họ rồi quay trở về nước làm việc sao?"
Hoắc Dự lắc đầu: "Bọn anh cũng nghĩ như thế, nhưng cụ nội anh làm giàu bên đó, ba anh cũng không thể nói bỏ là bỏ được. Cách một quãng thời gian ông ấy sẽ về Los Angeles một lần. Tuy rằng cụ nội anh đã ra tay giải quyết những người kia, nhưng dù sao cũng đều là người nhà họ Hoắc, cụ cũng không thể đuổi tận giết tuyệt được. Vì thế ba anh đã bị bọn họ trả thù. Ba anh xảy ra chuyện như vậy, anh nhất định phải đứng ra giải quyết những việc này. Giống như ông ấy lúc trước bảo vệ cụ nội.”
Hoắc Dự cúi đầu nhìn Vệ Gia Tuyền đột nhiên cười khẽ: "Anh phải đi, em khóc nói không được. Lúc ấy anh rất muốn mang em đi cùng. Chưa nói đến chuyện ba anh có đồng ý hay không, anh cũng không thể mang em theo được. Cũng chính là khi ấy anh mới cảm nhận được tâm tình của ba anh năm đó. Trước khi ba anh ra nước ngoài tham dự tang lễ hai người đã bên nhau rồi. Trước khi đi ba anh còn để mẹ anh phải chờ ông ấy. Nhưng sau khi ông ấy ra nước ngoài rồi, lại sợ chính mình xảy ra chuyện, nên cả một quãng thời gian rất dài cũng không liên hệ với mẹ anh. Nếu là trước đây anh sẽ nghĩ, đã không dứt bỏ được, sao lại cam lòng như vậy. Sau đó anh cũng đã tự mình hiểu.”
Vệ Gia Tuyền không biết bắt đầu từ lúc nào mắt cô nhịn không được bắt đầu nóng lên, nước mắt cũng dần dần tụ lại.
"Còn em đấy, cái con nhỏ vô lương tâm. Vất vả lắm anh mới về nước được một lần, qua nhà em tìm em, em lại lấy cớ nói có việc không ở nhà.” Hoắc Dự mang theo vài phần ai oán nói: "Anh biết em tức giận, nhưng anh cũng không có cách nào nói cho em hiểu. Quan trọng hơn nữa là, anh cũng không nghĩ tới chuyện em cũng thích anh.” Bởi vì không nghĩ tới, bởi vì chưa từng có bất kỳ hứa hẹn nào, thế nên ngay cả tư cách hứa hẹn như ba mẹ mình, anh cũng không có. Lấy tình hình khi đó ra mà nói, anh cũng không dám nói ra tình cảm của bản thân cho Vệ Gia Tuyền biết. Anh chỉ sợ, đột nhiên có ngày nào đó bên người cô sẽ xuất hiện một người khác không phải anh.
Yêu quá sinh lo lắng. Một tình yêu chân thành được vun đắp, có thể khiến con người ta vì đối phương trở nên mạnh mẽ, dũng cảm, cũng có thể khiến con người ta trở nên yếu đuối, nhu nhược.
"Em sẽ không thể tưởng tượng được, lúc em nói với anh, em muốn kết hôn cùng anh, anh đã vui đến thế nào đâu.” Hoắc Dự lại hôn cô một cái.
Nước mắt Vệ Gia Tuyền theo hai bên gò má đi xuống, cô nghẹn ngào ôm lấy anh thủ thỉ: "Tại sao anh không nói cho em biết? Em còn tưởng rằng anh ra nước ngoài vì theo đuổi Hứa Như, còn lo lắng đột nhiên có một ngày nào đó anh sẽ kết hôn với cô ấy.”
"Làm sao có thể như vậy chứ?” Sắc mặt Hoắc Dự cũng có chút thay đổi: "Em cũng nên ngẫm lại xem. Nếu như anh không có cảm tình với em, cho dù có xem em là em gái mà chiều chuộng, cũng không thể dung túng em đến mức độ này được.”
Vệ Gia Tuyền khịt khịt mũi: "Anh ơi, em xin lỗi.” Tuy rằng bốn năm kia cô sống không dễ chịu. Nhưng bây giờ cô đã biết, khi ấy Hoắc Dự còn không dễ chịu hơn cô rất nhiều. Thế mà khi hai người gặp lại nhau, điều anh quan tâm nhất lại là cô có còn tức giận hay không.
Hoắc Dự cười nói: "Đừng bao giờ nói với anh ba chữ này. Không phải hiện tại chúng ta rất tốt sao?"
Vệ Gia Tuyền vẫn khóc, có một số việc cô đã nín nhịn trong lòng quá lâu, chưa bao giờ nghĩ chân tướng lại là như vậy.
Vệ Gia Tuyền đột nhiên nói: "Hóa ra là anh thích em trước chứ không phải em thích anh trước.”
Hoắc Dự không nghĩ tới lúc này rồi mà cô còn xoắn xuýt việc này, ngoại trừ đáp lại, anh còn có thể làm gì cơ chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.