Chương 26: Hoắc Dự: “Có Thể Anh Quá Lo Lắng”
October Angelica
28/05/2021
Vào giữa tháng tư, đó là đó là sinh nhật của Cổ Vân Triết , em họ của Vệ Gia Tuyền.
Vào sinh nhật mười tám tuổi của cậu ở năm trước, Cổ Vân Triết lấy danh nghĩa làm lễ trưởng thành để trong nhà tổ chức một bữa tiệc sinh nhật lớn. Năm nay cậu mười chín tuổi, cậu cũng không dám lấy danh nghĩa như vậy, mà cậu cũng không biết xấu hổ để yêu cầu người trong nhà làm bữa tiệc lớn nữa. Nhưng tính tình thích vui vẻ, luôn thích náo nhiệt lại không hề thay đổi, vừa vặn mượn lấy lý do này để gọi tất cả mọi người tụ tập lại chơi đùa. Vài ngày trước cậu đã gọi điện thoại cho Vệ Gia Tuyền đánh điện thoại, nói với cô tụ tập cùng nhau.
Trên cơ bản, những đứa trẻ trong vòng tròn này đều có quan hệ họ hàng với nhau, và chúng đều lớn lên cùng nhau. Mọi người đều có mối quan hệ tốt. Cổ Vân Triết là người trẻ nhất trong nhóm này, ngoại trừ Tống Vận là người nhỏ tuổi nhất . Thật ra Vệ Gia Tuyền vẫn luôn yêu thương cậu, cô đã chuẩn bị tốt quà cho cậu từ lâu rồi.
Đến ngày sinh nhật của Cổ Vân Triết, Vệ Gia Tuyền còn đặt trước bánh ngọt. Lúc Hoắc Dự đi từ công ty ra sẽ hơi muộn một chút nên Vệ Gia Tuyền để anh lấy bánh ngọt rồi trực tiếp đi đến nơi tụ họp ở tối đó, một mình cô lái xe đến đó trước.
Vệ Gia Tuyền mới lên xe để đi ra ngoài thì Hoắc Dự gọi điện thoại đến.
"Gia Tuyền, anh nghĩ là em vẫn nên ở nhà đợi anh trở về đón đi. Bình thường, anh thấy em cũng không lái xe nhiều nên anh không quá yên tâm.” Hoắc Dự lên tiếng nói.
Vệ Gia Tuyền khởi động ôtô, trả lời: "Anh à, đấy là bởi vì có anh rồi nên em mới không lái xe, kỹ thuật lái xe của em vẫn tốt, em không phải là hung thần xa lộ đâu, anh không cần lo lắng cho em.”
Hoắc Dự vẫn còn lo lắng, anh lại dặn dò cô lần nữa: "Em đừng lái xe đua của nhà, anh sợ em không khống chế chân ga tốt. Cũng đừng lái xe SUV, xe quá lớn, anh sợ em phán đoán chiều ngang của thân xe không tốt, em lái xe Phaeton kia đi.” Anh mới nói xong lại cảm thấy không đúng: "Vẫn không được rồi, thân xe của Phaeton hình như hơi dài. . .”
Vệ Gia Tuyền thật không nhịn được nữa ngắt ngang lời anh: "Anh, có điều này khả năng anh không biết, thật ra mẹ em là một tay đua lái xe rất giỏi. Bà dạy em thi bằng kỹ thuật lái xe, sau khi em lấy được bằng lái xe, bà đã hướng dẫn em lái dòng xe đó một lần.” Cho nên kỹ thuật lái xe của cô tuyệt đối không có vấn đề.
"Gia Tuyền.” Hoắc Dự gọi cô một tiếng rồi tạm dừng: "Nghe em nói vậy, anh lại càng không yên tâm.”
Vệ Gia Tuyền: ". . .” Bây giờ cô đang ngồi lên chiếc xe SUV, cô không có sở thích nào đặc biệt đối với xe, nhưng trong những chiếc xe của Hoắc Dự thì cô thích cái xe SUV này hơn những cái kia, nhìn khốc cực kỳ: "Anh, anh vừa mới nói gì vậy, hình như tín hiệu mạng ở dưới ga- ra tầng hầm để xe không tốt lắm, em cúp điện thoại đây.”
Hoắc Dự đoán chắc cô đang lừa dối, anh có thể nghe thấy rất nhiều âm thanh ở bên trong di động truyền đến, anh cũng chỉ có thể thở dài. Anh cảm giác không phải anh có thêm một người vợ mà càng giống như anh đang nuôi một đứa trẻ, hơn nữa còn là một đứa trẻ khiến anh phải đặt hết tâm tư cũng không bớt lo. Cô còn dám ngay thẳng mà nói mẹ cô là tay đua lái xe giỏi gì đó, nếu cô dám lái xe như một tay đua xe trong thành phố, anh không bị dọa chết mới là lạ.
Vệ Gia Tuyền đưa quà cho Cổ Vân Triết rồi đến chỗ ăn trước, lúc này hầu hết mọi người đã đến rồi.
Vệ Gia Tuyền đưa quà cho chủ nhân của sinh nhật nhỏ trước , sau đó cô đi nói chuyện với Khương Nhã đã lâu không thấy.
"Sau khi kết hôn không còn giống như trước.” Khương Nhã đột nhiên nói.
Vệ Gia Tuyền nhíu mày: "Thế nào không giống như trước rồi hả?"
"Chỉ là một loại cảm giác.” Giọng điệu của Khương Nhã cường điệu nói: "Cả người cao thấp đều dào dạt hào quang của hạnh phúc.”
Vệ Gia Tuyền làm động tác nôn mửa, lắc lắc đầu thì nhìn thấy Tống Vận ở một bên che miệng cười, cô nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào đầu của cô ấy cười hỏi: "Sao bây giờ em mới đến?"
Làn da của Tống Vận rất trắng, nhìn rất tinh tế, nhưng là tính cách của cô ấy hướng nội, không hay thích nói chuyện. Tân thể của cô ấy cũng không được khá lắm, mọi người rất thương cô, kể cả người chị nuôi Vệ Gia Tuyền này.
Tống Vận trả lời: "Ngày mai là cuối tuần, không cần phải đến lớp học, em nói với ba mặc dù muốn thi tốt nghiệp trung học, cũng muốn kết hợp học tập và nghỉ ngơi.”
Vệ Gia Tuyền cũng nghe mẹ của cô đã nói hai vợ chồng Tống Tử Văn thường xuyên xảy ra mâu thuẫn trong việc giáo dục Tống Vận. Từ nhỏ Tống Vận đã rất thông minh, cực kì hiểu chuyện, rất nhạy cảm nhưng lại ít nói . Hai vợ chồng Tống Tử Văn hy vọng cô ấy có thể hoạt bát hơn. . Có thể sức khỏe của cô ấy không tốt, họ không yên tâm, cũng lo lắng khi để cô ấy chơi ở bên ngoài như Cổ Vân Triết. Thì ra là có Vệ Gia Tuyền và mấy người trong nhóm cùng nhau chơi đùa nên vợ chồng Tống Tử Văn mới cho cô ấy ra ngoài chơi như vậy.
Vệ Gia Tuyền cũng nói đầy khích lệ: “ Thành tích học tập của Tiểu Vận nhà chúng ta rất tốt, không cần quá lo lắng vì kỳ thi Đại Học quá khẩn trương. Nhớ khi đó chị cũng không có làm đề cả ngày.” Sức khỏe của Tống Vận không tốt cũng là do học ôn tập quá mệt mỏi . . . Làm nhiều quá có khi lại phản tác dụng.
"Chị ơi, anh rể có tới đây không?” Cổ Vân Triết chạy đến bên cạnh Vệ Gia Tuyền hỏi.
Vệ Gia Tuyền trả lời: "Anh ấy có đến nhưng sẽ hơi muộn một chút. Em đã nói với chị là dùng bữa tối xong sẽ di chuyển đến một nơi khác, nên chị đã nói với anh ấy đợi một lúc rồi đi thẳng tới nhà của chú họ luôn.” Ba của Cổ Vân Triết là Cổ Nghĩa có câu lạc bộ đã hoạt động kinh doanh được nhiều năm, đây cũng là nơi mọi người yêu thích nhất để tụ tập.
"Vậy được, để em nói với bên kia cũng chuẩn bị ít đồ ăn, không thể để anh rể của em đến bị bụng đói được.” Từ khi cậu gọi Hoắc Dự là anh rể thì thấy thuận miệng vô cùng.
Khương Nhã không thể tưởng được nói: "Vân Triết, cậu chưa từng sợ anh Hoắc Dự sao?"
Cổ Vân Triết còn không hiểu rõ vấn đề: "Đó là anh rể của mình, tại sao mình phải sợ anh ấy?"
Khương Nhã lắc lắc đầu, Hoắc Dự lớn tuổi hơn cậu ấy không ít. Từ nhỏ anh đã khác so với các đứa trẻ của mọi nhà, bản thân anh có tính cách lạnh lùng. Sau khi anh tiếp quản tập đoàn nhà họ Hoắc thì khí thế cả người càng không giống, cũng chỉ có người không có đầu óc như Cổ Vân Triết này mới không sợ.
Sau khi dùng xong bữa tối, một đoàn người từ phòng riêng đều đi ra bãi đậu để xe.
Khi đến chỗ để xe, Cổ Vân Triết nhìn thấy Vệ Gia Tuyền mở ra một chiếc xe thì mồm cậu há hốc ra. Cậu vội vàng chạy lại từ của kính ngăn cách của xe gọi với vào trong: "Chị, để cho em lái chiếc xe này, em thích chiếc xe này quá rồi.”
Vệ Gia Tuyền thấy đôi mắt của Cổ Vân Triết nhìn chằm chằm đến nỗi lấp lánh ánh sao rồi. Hôm nay cũng là sinh nhật của cậu ấy, ưu tiên cho cậu ấy là lớn nhất nên cô nhường ghế điều khiển xe cho để cậu lái.
Trời vừa mới tối xuống thì thành phố hay tắc đường, kỹ thuật lái xe của Cổ Vân Triết không tính là tốt. Cậu luôn sử dụng chân ga và phanh. Chiếc xe này có giá trị xa xỉ. Những chiếc xe đi theo phía sau cậu ta hoặc là biến mất hút hoặc là cách cậu ấy rất xa.
Tống Vận và Vệ Gia Tuyền ngồi cùng nhau, trên đường đi sắc mặt của cô gái nhỏ không được tốt lắm, cũng không biết là bị say xe hay là bị dọa cho sợ hãi. Vệ Gia Tuyền trách móc yêu cầu Cổ Vân Triết tấp xe vào lề đường vài lần để cô lên lái nhưng Cổ Vân Triết không nhường lại cho cô.
Cũng may cuối cùng xe đến được địa điểm không gặp bất cứ sự cố nào, Cổ Vân Triết lái xe đến khu vực gara ô tô, cậu tìm được một vị trí để đỗ xe, lập tức lùi xe vào chỗ đỗ.
Vệ Gia Tuyền cảm giác được vị trí đỗ không sai biệt lắm, vội vàng lên tiếng nhắc nhở: "Vân triết, dừng lại đi.”
Dưới chân Cổ Vân Triết lại không khống chế tốt lại còn đột nhiên tăng tốc độ.
Vệ Gia Tuyền hét lên: "Mau dừng lại.”
Lời của Vệ Gia Tuyền còn chưa nói xong thì đã có một tiếng động lớn, mông xe đã đâm vào tường.
Rõ ràng Tống Vận bị dọa sợ hãi, Vệ Gia Tuyền vội vàng ôm lấy vai của cô an ủi vài câu, dỗ dành cô xuống xe trước.
Cổ Vân Triết cũng bị dọa cho sợ hãi, cậu run rẩy hỏi Vệ Gia Tuyền: "Chị ơi, xe này là của chị hay là của anh rể ạ?” Lúc trước cậu ấy không thấy Vệ Gia Tuyền lái chiếc xe này, trong lòng cậu đã có cảm giác không ổn.
Vệ Gia Tuyền cười lạnh lên tiếng nói: "Của anh rể cậu, tự cậu đi tìm người sửa cho tốt đi. Còn may đây là câu lạc bộ của nhà mình, nếu không thì cậu còn phải bỏ ra chi phí sửa chữa cho họ nữa.”
Cổ Vân Triết ôm lấy cánh tay của Vệ Gia Tuyền nói: "Chị ơi, chị phải cứu em, một tháng tiền tiêu vặt của em cũng không có bao nhiêu, làm sao có đủ tiền để sửa chữa chiếc xe này.”
Vệ Gia Tuyền nhếch môi cười nói: "Chị nhớ kỹ khi em mười tám tuổi đã nói rằng em đã trưởng thành. Làm một người trưởng thành, em phải có trách nhiệm với tất cả hành động của bản thân mình.”
Cổ Vân Triết suýt khóc: "Chị ơi, kể cả chị có bán em đi cũng đền không nổi. Nếu ba em mà biết, chắc chắn mắng em chết mất, chị hãy để cho em thuận lợi trôi qua hết sinh nhật mười chín tuổi này. Anh rể đối xử với chị tốt như vậy, chị hãy nói với anh ấy là chị không cẩn thận đụng vào, chắc chắn anh ấy sẽ không nói gì chị đâu.”
Vệ Gia Tuyền cảm thấy cậu ấy như vậy phiền chết đi được bèn gật đầu qua loa.
Phòng bao đã được đặt trước, khi Cổ Vân Triết đến nơi như cá gặp nước, không đến một lúc cậu đã chơi vui vẻ còn kéo lấy mọi người muốn chụp ảnh chung.
Vệ Gia Tuyền nhìn thấy sắc mặt của Tống Vận vẫn không tốt, cô hỏi và xác định được cô ấy bị say xe bèn đứng dậy đi tìm người mua thuốc say xe cho cô lại đây cho nên trong ảnh chụp chung không có cô.
Vệ Gia Tuyền nhờ quản lý ở đây giúp sắp xếp người mua thuốc say tàu xe ở hiệu thuốc gần đó, cô vẫn luôn đợi lấy được thuốc về rồi mới quay vào phòng bao, không nghĩ đến khi cô mới mở cửa ra thì gặp phải vị khách không mời mà đến.
"Vân Triết, anh vẫn còn nhớ kỹ em đi? Mới năm ngoái trong cuộc họp thường niên của công ty, hai chúng ta còn trò chuyện qua.” Mai Lâm đang đứng ở cửa ra vào, lúc nói chuyện trên mặt cô ấy lộ ra vẻ kinh ngạc mang theo vui mừng.
Năm ngoái, Mai Lâm đã đạt danh hiệu nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, bộ phim điện ảnh cô tham gia diễn xuất được coi là một tác phẩm lớn. Trong hai năm này cô được lăng xê cũng mạnh mẽ, tất cả mọi người có mặt ở đây đều nhận ra cô.
Khương Nhã nhìn thấy dáng vẻ của Cổ Vân Triết choáng váng mơ hồ, chủ yếu là anh vẫn còn đang tự hỏi nên nói gì với người này bèn cười lên tiếng nói: "Không có chuyện gì, hôm nay chỉ là bữa tiệc riêng của chúng ta.” Giọng điệu tự nhiên là không hoan nghênh người ngoài.
Mai Lâm vội hỏi: "Tôi biết là bữa tiệc riêng rồi, hôm nay tôi ở bên này cũng thế. Tình cờ gặp nhau thấy cũng là do duyên phận, tuổi của mọi người tuổi cũng không chênh lệch nhiều lắm, chúng ta hãy cùng nhau chơi đùa đi.”
Khương Nhã cười cười nhưng ánh mắt lại lạnh xuống: "Đều nói là bữa tiệc riêng rồi, có người ngoài ở đây chúng tôi nói chuyện không được thoải mái.” Lần này cô hoàn toàn không chừa mặt mũi cho cô ta luôn.
Mai Lâm đang suy nghĩ xem nên trả lời như thế nào thì vừa quay đầu lại cô ta đã nhìn thấy Vệ Gia Tuyền đứng ở sau lưng.
Hôm nay Mai Lâm cũng tình cờ chơi ở gần đây, Cổ Vân Triết vừa mới đăng một cập nhật lên Weibo thì bị người đại diện của Mai Lâm nhìn thấy. Trong nháy mắt anh ta đã biết bọn họ đang ở đâu nên để cho Mai Lâm lại đây thử vận khí một lần. Luôn luôn không có hại khi tạo mối quan hệ tốt đẹp với thái tử của công ty.
Vị Mai Lâm này kể từ khi tham gia diễn xuất, cô cùng với người đại diện của cô giống nhau đều sẽ nâng cao đạp thấp. Nhìn cô ta trong trẻo, ngoan ngoãn, những người trên cơ cô ta thì cô ta muốn làm người tốt cũng nói chuyện rất tốt. Tất cả mọi người đều là người có mặt mũi, hơn phân nửa đều sẽ cho cô ta mặt mũi, ít nhất sẽ không biểu hiện bất mãn trên mặt. Có thể có người lớn tuổi hoặc nhỏ tuổi hơn hay là tuổi tác không chênh lệch nhiều thì cô ta biểu hiện ra sẽ không có gì, nhưng khi nói chuyện cô ta đều châm chọc, chế nhạo. Giống như lần trước cô ta luôn lấy lấy Vệ Gia Tuyền để nói chuyện, mới bắt đầu Vệ Gia Tuyền không dám khẳng định những lời cô ta nói có ý tứ gì khác không.
Thủ đoạn này Mai Lâm cũng dùng trên internet, người đại diện của cô ta đặc biệt vui vẻ tìm những minh tinh khác để giẫm lên, nhưng những tên tuổi thật sự lớn cô ta lại không dám giẫm lên, thường những minh tinh bị mọi người giẫm lên cũng có à có khổ không thể nói ra.
Mai Lâm vừa nhìn thấy Vệ Gia Tuyền bèn có ý tưởng, cô ta vội vàng ngăn Vệ Gia Tuyền lại nói: “ Chị Gia Tuyền cũng đến đây ạ. Em và chị Gia Tuyền đều là nghệ sĩ của Lâm Vân, tất cả mọi người đều cùng một công ty. Thế nào mà hôm nay mọi người đều ở đây thì chúng ta cùng nhau chơi vui đi.”
Trên mặt cô ta nhìn không ra cái gì nhưng trong lòng còn đang xem thường Vệ Gia Tuyền. Lần trước chụp ảnh bìa tạp chí, Hàn Thiền không thèm đếm xỉa gì đến cô ta, Vệ Gia Tuyền nghe cô ta nói cũng trả lời rất qua loa. Cô ta nói nội bộ công ty đều đồn thổi chuyện Vệ Gia Tuyền là con gái riêng của ông tổng giám đốc công ty, mà trước đó không lâu có tin đồn Vệ Gia Tuyền thông đồng với vua màn ảnh Tống Tử Văn, bản thân cô còn giả vờ kiêu ngạo. Cô ta vừa nghe được cô gái tóc ngắn không thích cô ta, nếu đã như vậy không bằng cô ta lấy một người mà bọn họ càng ghét hơn đến.
Vệ Gia Tuyền thấy Mai Lâm nói xong còn không quên trừng mắt nhìn cô, giống như là đang nhắc nhở cô nhanh nói chuyện đi. Cô nhíu lông mày nhìn biểu hiện của Mai Lâm giống như đang nhìn một kẻ đầu óc chậm phát triển.
Khương Nhã đoán ra vài phần Mai Lâm đang suy nghĩ gì, cô không nhịn được cười.
Cổ Vân Triết mơ hồ cả buổi vẫn chưa nghĩ ra, lúc này cậu ấy cũng hơi có chút phản ứng lại đây, cậu khó hiểu nói: "Chị của tôi vốn là cùng chúng ta vẫn ở đây chơi đùa đấy, cô là ai vậy? Chỗ này chúng tôi đều là người một nhà, không cần ở cùng một chỗ với cô, cô vẫn luôn lôi ngăn chị tôi lại để làm cái gì?"
Lời nói của Cổ Vân Triết hoàn toàn ra ngoài ý liệu của Mai Lâm, cô ta ngẩn người. Phản ứng đầu tiên của cô ta suy nghĩ tới Vệ Gia Tuyền là con gái riêng của tổng giám đốc Lâm Vân, nhưng nếu thật sự là con gái riêng thì không có khả năng Cổ Vân Triết lại khách sáo với Vệ Gia Tuyền như thế. Trong thời gian ngắn ngủn, đầu óc của cô ta đã suy nghĩ ra vô số ý niệm, cuối cùng cô ta kết luận Vệ Gia Tuyền chỉ sợ sẽ là con gái của Cổ Nghĩa và vợ ông ta, chỉ là người ta có tiền không muốn rêu rao nên cố tình che dấu thân phận, có lẽ còn sửa lại cả tên gọi.
Sau khi Mai Lâm nghĩ đến điều này, huyết sắc trên mặt cô ta nhanh chóng biến mất, cô ta nghĩ đến bản thân đã làm những việc trong thời gian vừa qua thì sau lưng cô ta đều bắt đầu toát ra mồ hôi lạnh. Cô ta bỏ tay của Vệ Gia Tuyền ra và bỏ chạy gần như trối chết.
Khương Nhã vỗ tay và thổi huýt sáo: "Đặc sắc, thật là đặc sắc, mình còn chưa mở miệng mắng người đã bị dọa chạy mất rồi.”
Bình thường Khương Nhã cũng vui vẻ xem bát quái, là một trong những fan cứng trong nhóm fan của Vệ Gia Tuyền, chỉ là bình thường cô hay khoác lên người áo vest nên không có nhiều người biết cô. Thời gian trước Vệ Gia Tuyền tham dự chụp ảnh bìa tạp chí đã gặp chuyện rắc rối, thậm chí nhóm fan của Mai Lâm còn chạy đi tìm tổng biên tập Lưu Lệ yêu cầu giải thích nhưng kết quả không đạt được như ý. Trước đây, cô còn có một trận giao phong với fan của Mai Lâm cho nên mới biết rõ tính tình của người này, đối với những thói quen mà Mai Lâm thích sử dụng cũng coi như biết rõ một ít, nhưng cô cũng không nghĩ đến người thật lại một lời khó nói hết như thế.
Cổ Vân Triết sờ sau đầu lắp bắp: “ Thần kinh của người này có vấn đề sao?"
Khương Nhã cười lắc đầu nói: "Gia Tuyền, xem ra có người cho rằng cậu không quyền không thế, còn thích thông đồng người để nổi tiếng. Cậu nên nói cho họ biết ba mẹ của cậu là ai đi, đảm bảo sau này họ nhìn thấy cậu sẽ đi đường vòng.”
Vệ Gia Tuyền lúc này đã ngồi xuống lấy nước cho Tống Vận uống thuốc, cô nghe nói như thế thì trả lời: "Đấy là do tính cách, nhân phẩm của cô ta xâu, có quan hệ gì đến ba mẹ của mình là ai chứ.”
Khương Nhã gật đầu, chuyện này cũng có đạo lý, cũng không phải tất cả mọi người đều nghĩ như thế.
Đêm nay Hoắc Dự có việc hơi bận nên anh tới cũng hơi muộn.
Cổ Vân Triết nhìn thấy Hoắc Dự mang bánh sinh nhật đến, hình tượng anh rể Hoắc Dự càng ngày càng cao trong lòng cậu. Nhưng vừa nghĩ tới chiếc xe bị mình đâm hỏng còn trong gara tầng hầm thì cậu lại cảm thấy tội lỗi.
Ngay khi Chiếc bánh sinh nhật được Hoắc Dự mang đến cho Cổ Vân Triết thì tất cả mọi người tập trung ở một chỗ thắp nến và hát chúc mừng sinh nhật cậu.
Cổ Vân Triết cười giống như một kẻ ngốc, lúc thổi nến để ước một điều cậu đã trực tiếp nói ra: "Hi vọng tôi có thể có tiền, có rất nhiều rất nhiều tiền.”
Khương Nhã nôn mửa: "Thấp kém.”
Một cậu thiếu niên cùng trường học với Cổ Vân Triết còn nói phụ họa theo: "Đúng vậy, thấp kém, dù sao tôi cũng sẽ không ước như vậy, tôi cảm thấy cái gì tôi cũng thiếu, chỉ là không thiếu tiền.”
Lời nói của cậu vừa dứt thì cậu đã bị Cổ Vân Triết đánh cho một trận tơi tả.
Bánh sinh nhật mà Hoắc Dự mang tới rất lớn, đến cuối cùng mọi người cũng không ăn hết nhiều, công dụng lớn nhất của nó chính là dùng kem bôi đầy trên mặt của Cổ Vân Triết.
Sau khi uống thuốc Vệ Gia Tuyền đưa cho thì Tống Vận đã đỡ hơn nhiều, cô nhìn mọi người đều vui vẻ nên cũng chạy lại bôi kem lên đầu tóc của Cổ Vân Triết.
Cổ Vân Triết vừa ngẩng đầu lên thì thấy Tống Vận cười rất vui vẻ, cậu nhếch miệng lên nhưng cũng không dám nói gì với cô.
Ngày mai là cuối tuần, tất cả mọi người đều chơi hết mình.
Hoắc Dự nhớ tới chuyện lần trước anh cùng Khương Nhã mang một người uống say vào trong phòng khách sạn, cho nên anh vẫn nói vài câu để tất cả mọi người uống ít thôi.
Hoắc Dự rất có dáng tôn nghiêm đáng sợ, anh nói một câu thì mọi người thật sự uống ít, không dám uống say. Mãi cho đến nửa đêm thì bữa tiệc này mới tan.
Vệ Gia Tuyền thấy Tống Vận ngáp không ngừng bèn nói với Hoắc Dự đưa cô ấy trở về nhà trước.
Vệ Gia Tuyền cầm lấy tay của Tống Vận, mãi cho đến khi cô xuống thang máy đi về phía gara tầng hầm để xe mới đột nhiên nhớ tới bị đụng xe.
"Anh, có chuyện em muốn nói với anh.” Vệ Gia Tuyền cảm giác được bản thân mình cười rất miễn cưỡng.
Hoắc Dự nghi hoặc: "Có chuyện gì vậy?"
"Chỉ là. . .” Vệ Gia Tuyền nịnh hót cười cười: "Em vừa đâm xe của anh một phát.”
Hoắc Dự nhíu mày: "Đây là em nói kỹ thuật lái xe sao?"
Vệ Gia Tuyền vội vàng nói: "Chiếc xe kia giống như anh nói vậy, nó hơi lớn một chút, xác thực không dễ điều khiển.” Nói xong cô còn làm ra động tác: "Chỉ là va chạm trầy xước một chút ít.”
Tống Vận vốn mơ màng cảm thấy muốn ngủ vô cùng nhưng khi nghe được Vệ Gia Tuyền nói bèn nhìn cô một cái đã thấy cô nháy mắt với mình, lời giải thích cô định nói ra giúp cô ấy lại nuốt xuống.
Hoắc Dự để cô mang theo mình đi xem, hiển nhiên anh không tin những gì cô nói, kết quả cũng không để anh thất vọng, cả cái mông xe đều biến dạng rồi.
Có Tống Vận ở đây, Hoắc Dự cũng không nói quá nhiều: "Đi lên xe kia của anh, trước tiên đưa Tiểu Vận trở về nhà, ngày mai anh sẽ tìm người đến mang xe đi sửa.”
Thủ đô vào nửa đêm trở nên rất an tĩnh, trên đường phố so ban ngày xe ít đi rất nhiều, Hoắc Dự cũng không tốn nhiều thời gian để đưa Tống Vận về nhà.
Tống Vận rất ngoan ngoãn chào tạm biệt hai người, cô nhìn bọn họ rời đi.
Không có Tống Vận ở đây, Hoắc Dự cũng không cố kị nói chuyện: "Ngôi sao của anh, sau này không cho phép em lái xe, anh có thời gian rảnh anh sẽ đưa em đi, khi anh không có thời gian anh sẽ bố trí tài xế cho em.”
Vệ Gia Tuyền vội vàng nói: "Anh, thật sự chỉ là ngoài ý muốn, khi ấy tên nhóc Cổ Vân Triết kia cứ ở bên cạnh em nói chuyện, em không chú ý.”
Hoắc Dự căn bản không tin lời nói của cô: "Được rồi, sau này cứ như vậy đi.”
Mặc dù Vệ Gia Tuyền không thích lái xe cho lắm nhưng đôi khi tự mình lái xe cũng rất thuận tiện, cô ngập ngừng nói: "Anh, nếu như em nói xe là bị tên khốn Cổ Vân Triết kia đụng phải anh có còn tin em không?"
Hoắc Dự nhìn cô một cái, rõ ràng là không tin.
Vệ Gia Tuyền thở dài, bực bội nói: "Thật sự không phải em, em đang nhận tội thay cậu ta.”
Hoắc Dự trừng mắt nhìn, anh nhịn xuống kiên nhẫn đợi cô nói tiếp.
Vệ Gia Tuyền thở dài, áp chế bực bội xuống nói: "Vậy bây giờ anh xuống xe để em lái cho, cũng để anh cảm thụ qua kỹ thuật lái xe của em.”
Hoắc Dự cười nói: "Anh chịu trách nhiệm với tính mạng của anh đồng thời anh càng muốn chịu trách nhiệm cả tính mạng của em nữa.”
Vệ Gia Tuyền không nghĩ đến biến khéo thành vụng như vậy, sau đó trên đường đi cô cũng không nói chuyện nữa.
Về đến nhà, hai người đi tắm rửa ở hai phòng khác nhau.
Lúc Hoắc Dự quay trở lại phòng ngủ chính thì thấy Vệ Gia Tuyền đang nằm quay lưng về phía anh, cũng không biết cô đã ngủ chưa.
Hoắc Dự từ ôm lấy cô từ phía sau, bất đắc dĩ nói: "Nếu lần sau gặp được đường đi ngon và ổn định, anh sẽ để em lái xe.”
Vệ Gia Tuyền mở to mắt, bĩu môi nói: "Thật là do Vân Triết làm mà, anh có thể đi điều tra. Cậu ấy sợ ba của cậu mắng mà hôm nay là sinh nhật cậu ấy, em mới nhận tội thay cậu ta. Nếu em biết vì như vậy anh sẽ không cho em lái xe thì cậu ấy có tỏ ra đáng thương như thế nào đi nữa em cũng sẽ không đồng ý.”
Hoắc Dự xoay người cô lại ôm vào trong lòng mình, mặt đối mặt hôn lên mí mắt cô nói: "Em đừng tức giận, anh không nói là em không thể lái xe, nhưng nhất định phải có anh đi cùng.”
Vệ Gia Tuyền oán trách một câu: "Anh đang biến em thành búp bê sứ rồi.”
Hoắc Dự vuốt mái tóc của cô: "Phiền rồi hả?"
Vệ Gia Tuyền lắc đầu nói: "Không phải phiền, em cảm giác được ngọt ngào, một gánh nặng ngọt ngào.”
"Ngôi sao của anh.” Hoắc Dự tiếp tục vuốt tóc của cô: "Có thể do anh quá lo lắng.” Anh có chút suy nghĩ chân thật mà không dám để cô biết rõ. Đôi khi mình để ý một người quá nhiều sẽ làm ra một ít việc ngay cả chính bản thân mình cũng không có cách nào lý giải nổi.
Vệ Gia Tuyền vươn tay ôm lấy anh nói: "Em cũng không thật sự tức giận, em mệt rồi, cảm thấy buồn ngủ rồi.”
Hoắc Dự cúi đầu hôn cô một cái, nhẹ nhàng "ừ” một tiếng.
Sáng sớm hôm sau, Vệ Gia Tuyền kéo cánh tay của Hoắc Dự đang ôm lấy cô ra, tay chân nhẹ nhàng xuống giường. Cô đi tới phòng khách, lấy ra di động nhấn số điện thoại của Cổ Vân Triết, cô nhấn mạnh đến mức màn hình điện thoại di động suýt bị cô làm hỏng.
Đêm hôm qua Cổ Vân Triết điên rồ đến nửa đêm, lúc này cậu đang ôm chăn, mền ngủ say sưa thì bị nhạc chuông của di động vang lên đánh thức, cậu không chút nghĩ ngợi đã tắt máy.
Vệ Gia Tuyền đoán được nhất định cậu ấy còn chưa thức dậy, cô lại bấm điện thoại một lần nữa đến khi nào đối phương nghe điện thoại thì thôi.
Quả nhiên Cổ Vân Triết bị gọi đến mức cảm thấy phiền nhưng khi nhìn thấy số điện thoại là của Vệ Gia Tuyền, cậu đành phải nhận mệnh nghe điện thoại.
"Chị à, ngày thứ hai sau sinh nhật sao chị không để cho em ngủ ngon, chị có phải là chị của em nữa hay không vậy?” Cổ Vân Triết phàn nàn nói.
Vệ Gia Tuyền trả lời: "Chị không phải là chị của em, chị chỉ là chị họ của em thôi.”
Cổ Vân Triết nghe được giọng điệu của cô không tốt lắm, trong nháy mắt thanh tỉnh lên vội vàng hỏi: "Chị à, sáng sớm ai đã chọc giận chị rồi hả?"
Vệ Gia Tuyền cười lạnh nói: "Trừ cậu ra còn ai có thể chứ.”
"Không thế nào là em đâu.” Sau khi Cổ Vân Triết nói xong mới phản ứng lại: "Sẽ không phải là do cái xe kia đã khiến cho chị và anh rể có mâu thuẫn gia đình chứ? Chị à, em nói thật nhé, nếu anh rể vì một chiếc xe mà tức giận với chị, đó chính là anh ấy không đúng rồi. Mặc dù. . . Mặc dù chiếc xe kia có giá trị hơi xa xỉ chút. . .” Nói cuối cùng một câu ngay cả bản thân cậu ta cũng cảm thấy lương tâm cắn rứt mà giọng cũng nhỏ hơn rất nhiều.
Vệ Gia Tuyền cảnh cáo nói: "Tóm lại, sau này em cũng đừng trông cậy vào chị lại giúp em dọn dẹp những chuyện hỗn độn nữa.”
Cổ Vân Triết vội vàng nói: "Chị ơi, em biết rõ em sai rồi.”
Cậu còn chưa nói xong thì điện thoại đã bị tắt rồi.
Cổ Vân Triết thầm nghĩ không xong rồi, chẳng lẽ là do sự việc cậu gây ra đã khiến cho chị và anh rể cãi nhau?
Nói đến cũng khéo, sinh nhật của Cổ Vân Triết và bà nội của Vệ Gia Tuyền trùng hợp cách nhau đúng một tuần. Sinh nhật của Cổ Vân Triết vừa qua đi thì đến sinh nhật của bà nội Vệ.
Bà nội Vệ không để ý nhiều như vậy, cũng không làm tiệc chúc thọ mà chỉ là người trong nhà họ Vệ cùng nhau ăn cơm.
Hoắc Dự biết rõ địa vị của bà nội Vệ ở trong lòng Vệ Gia Tuyền như thế nào cho nên sáng sớm anh đã gọi bà giúp việc chuẩn bị một bộ trang sức. Chuyện này anh cũng không hiểu nhiều, vẫn là bà giúp việc tương đối chuyên nghiệp hơn. Trong dịp Tết Nguyên Đán mừng năm mới, Bạch Kiều đã đưa cho Vệ Gia Tuyền một bộ trang sức cũng là do bà giúp việc của Hoắc Dự lựa chọn hộ.
Hôm nay. liên hoan ở trong nhà mình. Vệ Gia Tuyền suy nghĩ khẳng định ba của cô lại làm đầu bếp nên sáng sớm cô và Hoắc Dự đã đến nhà họ Vệ.
Vệ Gia Tuyền đoán không sai, bình thường vào những ngày này, Vệ Đạm không thể trốn tránh, Vệ Gia Tuyền chào hỏi những người khác trong nhà xong, sau đó cô vội vàng đi giúp đỡ ba của cô.
Hoắc Dự vừa thấy vậy cũng vội vàng muốn theo vào nhà bếp nhưng anh lại bị Vệ Gia Tuyền trực tiếp đuổi đi.
"Anh, thừa nhận bản thân mình không có thiên phú trong việc này cũng không phải là việc gì bị mất mặt cả.” Vệ Gia Tuyền cười nói.
Hoắc Dự trừng mắt nhìn rồi đưa tay ra nhéo nhéo cái mũi của cô.
Vệ Đạm vừa xoay người lại thì thấy hành động thân mật của hai người, ông bèn lập tức ho hai tiếng thật to.
Hoắc Dự ghen tị thu tay về, anh nhìn về phía Vệ Gia Tuyền làm vẻ mặt bất đắc dĩ.
Hôm nay người nhà họ Vệ tập trung khá đầy đủ, cũng chỉ có Vệ Gia Kỳ là người bận rộn chưa thấy trở về do bây giờ cô ấy đã tiếp quản tập đoàn nhà họ Vệ.
Bác cả Vệ của Vệ Gia Tuyền đã từng nắm quyền chỉ đạo tập đoàn nhà họ Vệ, bây giờ ông đang ngồi đọc báo giấy, khi nhìn thấy Hoắc Dự đến thì ông vội vàng ra hiệu để anh ngồi xuống bên cạnh ông.
Vệ Minh Hiển rất vui vẻ khi nhìn thấy Hoắc Dự, ông hỏi anh rất nhiều chuyện liên quan đến kinh doanh.
Hoắc Dự cũng không giấu giếm gì, ông hỏi vấn đề gì anh đều trả lời tất cả, anh còn nói thêm đi về một số vấn đề mà anh hay gặp phải.
Vệ Minh Hiển cũng biết cái gì sẽ nói cho anh cái đó, ông còn nói cho anh biết một số ý kiến quan điểm của mình.
Thật ra một chút vấn đề kia của Hoắc Dự cũng có thể hỏi những người khác, chẳng hạn như ông Phùng ở bên cạnh anh, ông ấy là trợ lý đã làm việc ở tập đoàn nhà họ Hoắc nhiều năm, hay là ba của anh, họ đều là lựa chọn tốt. Nhưng có thể là cùng một công việc, nhưng không phải là cùng một người thì cũng sẽ có cách nhìn, quan điểm không giống nhau, nhất là những người đã ở vị trí cao lâu năm lại có những quan điểm riêng.
Vợ của ông là Quách Mạn thấy hai người trò chuyện được hợp ý, cũng vài lần bà giúp hai người pha thêm nước trà nhưng bà cũng không tham gia, thỉnh thoảng bà còn đi nhà bếp nhìn xem giúp một số việc.
Gần đây bà nội Vệ say mê trồng hoa, bà ở bên trong sân sau làm việc gần nửa ngày mới trở về. Khi bà nhìn thấy Hoắc Dự bèn gọi anh đi.
"Tiểu Dự, bà hỏi cháu chuyện này cháu không được lừa dối bà nội.” Bà nội Vệ sống cũng đã lớn tuổi, trên mặt bà tràn đầy nếp nhăn, nhưng khi ánh mắt của bà nhìn về phía Hoắc Dự vẫn còn rất thanh minh.
Hoắc Dự còn đang ngạc nhiên:"Bà nội, bà muốn hỏi gì cứ hỏi đi ạ.”
Bà nội Vệ còn hơi nhỏ giọng xuống: "Cháu và Gia Tuyền chuẩn bị bao giờ thì có đứa nhở đấy?"
Hoắc Dự ngẩn người, nhưng rất nhanh anh lại cảm thấy hắn sớm nên nghĩ đến. trước kia bà nội Vệ luôn giục Vệ Gia Tuyền kết hôn. Bây giờ Vệ Gia Tuyền kết hôn rồi thì bà lại thúc giục sinh con, nói không chừng bọn họ thật sự có một đứa con sau lại sẽ bị thúc giục đẻ đứa thứ hai.
Hoắc Dự thành thật trả lời: "Bà nội, cháu và Gia Tuyền còn chưa có ý định chuyện này.”
Bà nội Vệ nhăn nhíu mày hỏi: "Có phải Gia Tuyền không muốn có hay sao?"
Hoắc Dự vội vàng nói: "Không phải như vậy đâu ạ, chủ yếu vẫn ý của cháu. Chúng cháu mới kết hôn không bao lâu, trên tay của Gia Tuyền còn có hợp đồng, không có khả năng sớm có con như thế.”
Bà nội Vệ hơi giãn lông mày ra lại nói: "Tiểu Dự, không phải bà muốn thúc giục các cháu có con luôn, bà cảm thấy có một số việc các cháu nên sớm có ý định trước. Gia Tuyền cháu bà kia bình thường rất nghe lời, nhưng con bé rất có chủ ý của mình, cháu không thể mọi chuyện đều chiều theo con bé được.”
Hoắc Dự gật đầu nói vâng.
Bà nội Vệ lại thở dài nói: "Trước kia bà hiểu cháu là người nhỏ tuổi tốt nhất ở bên trong, bà chờ cháu cưới Gia Tuyền, bà lại sợ cháu đối xử với con bé không tốt. Nhưng có thể bây giờ bà lại sợ cháu đối xử với con bé quá tốt.” Bà nhìn Hoắc Dự bố trí hôn lễ, còn có những việc nhỏ khác anh làm cho Vệ Gia Tuyền, ở đâu còn không biết anh rất coi trọng Vệ Gia Tuyền chứ.
Hoắc Dự cười nói: "Bà nội, cháu cũng có chừng mực mà.”
Lúc này Bà nội Vệ mới cảm thấy được.
Đến khoảng giữa trưa, Vệ Gia Kỳ mới vội vàng từ bên ngoài trở về.
Bà nội Vệ nhận quà từ trong tay cô không vui nói: "Tô Trần đâu?"
Vệ Gia Kỳ trả lời: "Có thông báo, anh ấy ở xa quá không kịp quay về.”
Bà nội Vệ nhỏ giọng oán trách vài câu rồi để mọi người ngồi xuống ăn cơm.
Sau khi ăn cơm xong, bà nội Vệ lên trên lầu nghỉ ngơi. Hoắc Dự và Vệ Gia Kỳ đều có chuyện cần làm, một trước một sau đi ra.
Lúc này Quý Thần Hi mới nhỏ giọng nói với Quách Mạn: "Thiếu một người, em nhìn mẹ không vui lắm.”
Quách Mạn cười nói: "Mẹ lớn tuổi rồi, chỉ là tính tình trẻ con thoi, không cần để ý đến, một lát nữa để Gia Tuyền đi dỗ dành là tốt rồi.”
Vệ Gia Tuyền bị ủy thác trách nhiệm cao cả đành đợi bà nội Vệ tỉnh lại, sau đó cô đi theo bà đến sân sau ở bên trong dạo chơi, thuận tiện nhìn ngắm hoa cỏ bà chăm sóc.
Bà nội Vệ ngủ một giấc dậy cảm thấy cũng không có không vui như lúc trưa nữa, bà còn chỉ cho Vệ Gia Tuyền một ít loài hoa mà bà mới trồng xuống gần đây, thích thú nhiệt tình giới thiệu cho cô.
Sau đó đi trở về, bà nội Vệ đột nhiên hỏi Vệ Gia Tuyền: “ Gia Tuyền, có phải cháu còn chưa muốn có con phải không?"
Vệ Gia Tuyền không nghĩ đến chủ đề thay đổi nhanh chóng như vậy, nhưng cô vẫn nói thật: "Cháu vẫn còn nhỏ ạ.”
Bà nội Vệ trịnh trọng nghiêm túc, chân thành nói: "Bà nói nhiều cháu lại cảm thấy bà phiền nhưng bà vẫn phải nói. Bây giờ tuổi cháu còn nhỏ nên cảm thấy sinh con còn sớm. Nhưng lấy ví dụ là mẹ của cháu để nói đi, lúc mẹ cháu mang thai cháu rồi sau này sinh ra cháu xong mới luôn vội vàng bận rộn với sự nghiệp của mình. Trong vài năm còn trẻ này, cháu sinh con sớm thì hồi phục sớm hơn, đến lúc đó cháu muốn đóng phim thì có thể tiếp tục đóng phim.”
Vệ Gia Tuyền cẩn thận nghĩ, cô luôn cảm thấy lời của bà nội Vệ nói rất quen tai, suy nghĩ một lúc rốt cuộc cô cũng nhớ ra, hóa ra đây là lời bà nói trước khi chú của cô kết hôn, bây giờ bà đã thay hai chữ "Kết hôn” trở thành "Sinh con".
Vệ Gia Tuyền rất có kinh nghiệm trong những chuyện này, cô vội vàng ngoan ngoãn đồng ý, hoàn toàn không dám phản bác.
Bà nội Vệ thấy Vệ Gia Tuyền phối hợp như thế, tâm trạng của bà rõ ràng lại tốt hơn một tí.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình :
Bạn học Cổ Vân Triết và ba của cậu ấy Cổ Nghĩa đã cố gắng chăm chỉ hỗ trợ nhân vật nam nữ của chúng ta, nếu như chúng ta muốn trao giải nam diễn viên phụ xuất sắc nhất thì nhất định là là hai ba con bọn họ.
Cổ Nghĩa, Cổ Vân Triết :. . .
Vào sinh nhật mười tám tuổi của cậu ở năm trước, Cổ Vân Triết lấy danh nghĩa làm lễ trưởng thành để trong nhà tổ chức một bữa tiệc sinh nhật lớn. Năm nay cậu mười chín tuổi, cậu cũng không dám lấy danh nghĩa như vậy, mà cậu cũng không biết xấu hổ để yêu cầu người trong nhà làm bữa tiệc lớn nữa. Nhưng tính tình thích vui vẻ, luôn thích náo nhiệt lại không hề thay đổi, vừa vặn mượn lấy lý do này để gọi tất cả mọi người tụ tập lại chơi đùa. Vài ngày trước cậu đã gọi điện thoại cho Vệ Gia Tuyền đánh điện thoại, nói với cô tụ tập cùng nhau.
Trên cơ bản, những đứa trẻ trong vòng tròn này đều có quan hệ họ hàng với nhau, và chúng đều lớn lên cùng nhau. Mọi người đều có mối quan hệ tốt. Cổ Vân Triết là người trẻ nhất trong nhóm này, ngoại trừ Tống Vận là người nhỏ tuổi nhất . Thật ra Vệ Gia Tuyền vẫn luôn yêu thương cậu, cô đã chuẩn bị tốt quà cho cậu từ lâu rồi.
Đến ngày sinh nhật của Cổ Vân Triết, Vệ Gia Tuyền còn đặt trước bánh ngọt. Lúc Hoắc Dự đi từ công ty ra sẽ hơi muộn một chút nên Vệ Gia Tuyền để anh lấy bánh ngọt rồi trực tiếp đi đến nơi tụ họp ở tối đó, một mình cô lái xe đến đó trước.
Vệ Gia Tuyền mới lên xe để đi ra ngoài thì Hoắc Dự gọi điện thoại đến.
"Gia Tuyền, anh nghĩ là em vẫn nên ở nhà đợi anh trở về đón đi. Bình thường, anh thấy em cũng không lái xe nhiều nên anh không quá yên tâm.” Hoắc Dự lên tiếng nói.
Vệ Gia Tuyền khởi động ôtô, trả lời: "Anh à, đấy là bởi vì có anh rồi nên em mới không lái xe, kỹ thuật lái xe của em vẫn tốt, em không phải là hung thần xa lộ đâu, anh không cần lo lắng cho em.”
Hoắc Dự vẫn còn lo lắng, anh lại dặn dò cô lần nữa: "Em đừng lái xe đua của nhà, anh sợ em không khống chế chân ga tốt. Cũng đừng lái xe SUV, xe quá lớn, anh sợ em phán đoán chiều ngang của thân xe không tốt, em lái xe Phaeton kia đi.” Anh mới nói xong lại cảm thấy không đúng: "Vẫn không được rồi, thân xe của Phaeton hình như hơi dài. . .”
Vệ Gia Tuyền thật không nhịn được nữa ngắt ngang lời anh: "Anh, có điều này khả năng anh không biết, thật ra mẹ em là một tay đua lái xe rất giỏi. Bà dạy em thi bằng kỹ thuật lái xe, sau khi em lấy được bằng lái xe, bà đã hướng dẫn em lái dòng xe đó một lần.” Cho nên kỹ thuật lái xe của cô tuyệt đối không có vấn đề.
"Gia Tuyền.” Hoắc Dự gọi cô một tiếng rồi tạm dừng: "Nghe em nói vậy, anh lại càng không yên tâm.”
Vệ Gia Tuyền: ". . .” Bây giờ cô đang ngồi lên chiếc xe SUV, cô không có sở thích nào đặc biệt đối với xe, nhưng trong những chiếc xe của Hoắc Dự thì cô thích cái xe SUV này hơn những cái kia, nhìn khốc cực kỳ: "Anh, anh vừa mới nói gì vậy, hình như tín hiệu mạng ở dưới ga- ra tầng hầm để xe không tốt lắm, em cúp điện thoại đây.”
Hoắc Dự đoán chắc cô đang lừa dối, anh có thể nghe thấy rất nhiều âm thanh ở bên trong di động truyền đến, anh cũng chỉ có thể thở dài. Anh cảm giác không phải anh có thêm một người vợ mà càng giống như anh đang nuôi một đứa trẻ, hơn nữa còn là một đứa trẻ khiến anh phải đặt hết tâm tư cũng không bớt lo. Cô còn dám ngay thẳng mà nói mẹ cô là tay đua lái xe giỏi gì đó, nếu cô dám lái xe như một tay đua xe trong thành phố, anh không bị dọa chết mới là lạ.
Vệ Gia Tuyền đưa quà cho Cổ Vân Triết rồi đến chỗ ăn trước, lúc này hầu hết mọi người đã đến rồi.
Vệ Gia Tuyền đưa quà cho chủ nhân của sinh nhật nhỏ trước , sau đó cô đi nói chuyện với Khương Nhã đã lâu không thấy.
"Sau khi kết hôn không còn giống như trước.” Khương Nhã đột nhiên nói.
Vệ Gia Tuyền nhíu mày: "Thế nào không giống như trước rồi hả?"
"Chỉ là một loại cảm giác.” Giọng điệu của Khương Nhã cường điệu nói: "Cả người cao thấp đều dào dạt hào quang của hạnh phúc.”
Vệ Gia Tuyền làm động tác nôn mửa, lắc lắc đầu thì nhìn thấy Tống Vận ở một bên che miệng cười, cô nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào đầu của cô ấy cười hỏi: "Sao bây giờ em mới đến?"
Làn da của Tống Vận rất trắng, nhìn rất tinh tế, nhưng là tính cách của cô ấy hướng nội, không hay thích nói chuyện. Tân thể của cô ấy cũng không được khá lắm, mọi người rất thương cô, kể cả người chị nuôi Vệ Gia Tuyền này.
Tống Vận trả lời: "Ngày mai là cuối tuần, không cần phải đến lớp học, em nói với ba mặc dù muốn thi tốt nghiệp trung học, cũng muốn kết hợp học tập và nghỉ ngơi.”
Vệ Gia Tuyền cũng nghe mẹ của cô đã nói hai vợ chồng Tống Tử Văn thường xuyên xảy ra mâu thuẫn trong việc giáo dục Tống Vận. Từ nhỏ Tống Vận đã rất thông minh, cực kì hiểu chuyện, rất nhạy cảm nhưng lại ít nói . Hai vợ chồng Tống Tử Văn hy vọng cô ấy có thể hoạt bát hơn. . Có thể sức khỏe của cô ấy không tốt, họ không yên tâm, cũng lo lắng khi để cô ấy chơi ở bên ngoài như Cổ Vân Triết. Thì ra là có Vệ Gia Tuyền và mấy người trong nhóm cùng nhau chơi đùa nên vợ chồng Tống Tử Văn mới cho cô ấy ra ngoài chơi như vậy.
Vệ Gia Tuyền cũng nói đầy khích lệ: “ Thành tích học tập của Tiểu Vận nhà chúng ta rất tốt, không cần quá lo lắng vì kỳ thi Đại Học quá khẩn trương. Nhớ khi đó chị cũng không có làm đề cả ngày.” Sức khỏe của Tống Vận không tốt cũng là do học ôn tập quá mệt mỏi . . . Làm nhiều quá có khi lại phản tác dụng.
"Chị ơi, anh rể có tới đây không?” Cổ Vân Triết chạy đến bên cạnh Vệ Gia Tuyền hỏi.
Vệ Gia Tuyền trả lời: "Anh ấy có đến nhưng sẽ hơi muộn một chút. Em đã nói với chị là dùng bữa tối xong sẽ di chuyển đến một nơi khác, nên chị đã nói với anh ấy đợi một lúc rồi đi thẳng tới nhà của chú họ luôn.” Ba của Cổ Vân Triết là Cổ Nghĩa có câu lạc bộ đã hoạt động kinh doanh được nhiều năm, đây cũng là nơi mọi người yêu thích nhất để tụ tập.
"Vậy được, để em nói với bên kia cũng chuẩn bị ít đồ ăn, không thể để anh rể của em đến bị bụng đói được.” Từ khi cậu gọi Hoắc Dự là anh rể thì thấy thuận miệng vô cùng.
Khương Nhã không thể tưởng được nói: "Vân Triết, cậu chưa từng sợ anh Hoắc Dự sao?"
Cổ Vân Triết còn không hiểu rõ vấn đề: "Đó là anh rể của mình, tại sao mình phải sợ anh ấy?"
Khương Nhã lắc lắc đầu, Hoắc Dự lớn tuổi hơn cậu ấy không ít. Từ nhỏ anh đã khác so với các đứa trẻ của mọi nhà, bản thân anh có tính cách lạnh lùng. Sau khi anh tiếp quản tập đoàn nhà họ Hoắc thì khí thế cả người càng không giống, cũng chỉ có người không có đầu óc như Cổ Vân Triết này mới không sợ.
Sau khi dùng xong bữa tối, một đoàn người từ phòng riêng đều đi ra bãi đậu để xe.
Khi đến chỗ để xe, Cổ Vân Triết nhìn thấy Vệ Gia Tuyền mở ra một chiếc xe thì mồm cậu há hốc ra. Cậu vội vàng chạy lại từ của kính ngăn cách của xe gọi với vào trong: "Chị, để cho em lái chiếc xe này, em thích chiếc xe này quá rồi.”
Vệ Gia Tuyền thấy đôi mắt của Cổ Vân Triết nhìn chằm chằm đến nỗi lấp lánh ánh sao rồi. Hôm nay cũng là sinh nhật của cậu ấy, ưu tiên cho cậu ấy là lớn nhất nên cô nhường ghế điều khiển xe cho để cậu lái.
Trời vừa mới tối xuống thì thành phố hay tắc đường, kỹ thuật lái xe của Cổ Vân Triết không tính là tốt. Cậu luôn sử dụng chân ga và phanh. Chiếc xe này có giá trị xa xỉ. Những chiếc xe đi theo phía sau cậu ta hoặc là biến mất hút hoặc là cách cậu ấy rất xa.
Tống Vận và Vệ Gia Tuyền ngồi cùng nhau, trên đường đi sắc mặt của cô gái nhỏ không được tốt lắm, cũng không biết là bị say xe hay là bị dọa cho sợ hãi. Vệ Gia Tuyền trách móc yêu cầu Cổ Vân Triết tấp xe vào lề đường vài lần để cô lên lái nhưng Cổ Vân Triết không nhường lại cho cô.
Cũng may cuối cùng xe đến được địa điểm không gặp bất cứ sự cố nào, Cổ Vân Triết lái xe đến khu vực gara ô tô, cậu tìm được một vị trí để đỗ xe, lập tức lùi xe vào chỗ đỗ.
Vệ Gia Tuyền cảm giác được vị trí đỗ không sai biệt lắm, vội vàng lên tiếng nhắc nhở: "Vân triết, dừng lại đi.”
Dưới chân Cổ Vân Triết lại không khống chế tốt lại còn đột nhiên tăng tốc độ.
Vệ Gia Tuyền hét lên: "Mau dừng lại.”
Lời của Vệ Gia Tuyền còn chưa nói xong thì đã có một tiếng động lớn, mông xe đã đâm vào tường.
Rõ ràng Tống Vận bị dọa sợ hãi, Vệ Gia Tuyền vội vàng ôm lấy vai của cô an ủi vài câu, dỗ dành cô xuống xe trước.
Cổ Vân Triết cũng bị dọa cho sợ hãi, cậu run rẩy hỏi Vệ Gia Tuyền: "Chị ơi, xe này là của chị hay là của anh rể ạ?” Lúc trước cậu ấy không thấy Vệ Gia Tuyền lái chiếc xe này, trong lòng cậu đã có cảm giác không ổn.
Vệ Gia Tuyền cười lạnh lên tiếng nói: "Của anh rể cậu, tự cậu đi tìm người sửa cho tốt đi. Còn may đây là câu lạc bộ của nhà mình, nếu không thì cậu còn phải bỏ ra chi phí sửa chữa cho họ nữa.”
Cổ Vân Triết ôm lấy cánh tay của Vệ Gia Tuyền nói: "Chị ơi, chị phải cứu em, một tháng tiền tiêu vặt của em cũng không có bao nhiêu, làm sao có đủ tiền để sửa chữa chiếc xe này.”
Vệ Gia Tuyền nhếch môi cười nói: "Chị nhớ kỹ khi em mười tám tuổi đã nói rằng em đã trưởng thành. Làm một người trưởng thành, em phải có trách nhiệm với tất cả hành động của bản thân mình.”
Cổ Vân Triết suýt khóc: "Chị ơi, kể cả chị có bán em đi cũng đền không nổi. Nếu ba em mà biết, chắc chắn mắng em chết mất, chị hãy để cho em thuận lợi trôi qua hết sinh nhật mười chín tuổi này. Anh rể đối xử với chị tốt như vậy, chị hãy nói với anh ấy là chị không cẩn thận đụng vào, chắc chắn anh ấy sẽ không nói gì chị đâu.”
Vệ Gia Tuyền cảm thấy cậu ấy như vậy phiền chết đi được bèn gật đầu qua loa.
Phòng bao đã được đặt trước, khi Cổ Vân Triết đến nơi như cá gặp nước, không đến một lúc cậu đã chơi vui vẻ còn kéo lấy mọi người muốn chụp ảnh chung.
Vệ Gia Tuyền nhìn thấy sắc mặt của Tống Vận vẫn không tốt, cô hỏi và xác định được cô ấy bị say xe bèn đứng dậy đi tìm người mua thuốc say xe cho cô lại đây cho nên trong ảnh chụp chung không có cô.
Vệ Gia Tuyền nhờ quản lý ở đây giúp sắp xếp người mua thuốc say tàu xe ở hiệu thuốc gần đó, cô vẫn luôn đợi lấy được thuốc về rồi mới quay vào phòng bao, không nghĩ đến khi cô mới mở cửa ra thì gặp phải vị khách không mời mà đến.
"Vân Triết, anh vẫn còn nhớ kỹ em đi? Mới năm ngoái trong cuộc họp thường niên của công ty, hai chúng ta còn trò chuyện qua.” Mai Lâm đang đứng ở cửa ra vào, lúc nói chuyện trên mặt cô ấy lộ ra vẻ kinh ngạc mang theo vui mừng.
Năm ngoái, Mai Lâm đã đạt danh hiệu nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, bộ phim điện ảnh cô tham gia diễn xuất được coi là một tác phẩm lớn. Trong hai năm này cô được lăng xê cũng mạnh mẽ, tất cả mọi người có mặt ở đây đều nhận ra cô.
Khương Nhã nhìn thấy dáng vẻ của Cổ Vân Triết choáng váng mơ hồ, chủ yếu là anh vẫn còn đang tự hỏi nên nói gì với người này bèn cười lên tiếng nói: "Không có chuyện gì, hôm nay chỉ là bữa tiệc riêng của chúng ta.” Giọng điệu tự nhiên là không hoan nghênh người ngoài.
Mai Lâm vội hỏi: "Tôi biết là bữa tiệc riêng rồi, hôm nay tôi ở bên này cũng thế. Tình cờ gặp nhau thấy cũng là do duyên phận, tuổi của mọi người tuổi cũng không chênh lệch nhiều lắm, chúng ta hãy cùng nhau chơi đùa đi.”
Khương Nhã cười cười nhưng ánh mắt lại lạnh xuống: "Đều nói là bữa tiệc riêng rồi, có người ngoài ở đây chúng tôi nói chuyện không được thoải mái.” Lần này cô hoàn toàn không chừa mặt mũi cho cô ta luôn.
Mai Lâm đang suy nghĩ xem nên trả lời như thế nào thì vừa quay đầu lại cô ta đã nhìn thấy Vệ Gia Tuyền đứng ở sau lưng.
Hôm nay Mai Lâm cũng tình cờ chơi ở gần đây, Cổ Vân Triết vừa mới đăng một cập nhật lên Weibo thì bị người đại diện của Mai Lâm nhìn thấy. Trong nháy mắt anh ta đã biết bọn họ đang ở đâu nên để cho Mai Lâm lại đây thử vận khí một lần. Luôn luôn không có hại khi tạo mối quan hệ tốt đẹp với thái tử của công ty.
Vị Mai Lâm này kể từ khi tham gia diễn xuất, cô cùng với người đại diện của cô giống nhau đều sẽ nâng cao đạp thấp. Nhìn cô ta trong trẻo, ngoan ngoãn, những người trên cơ cô ta thì cô ta muốn làm người tốt cũng nói chuyện rất tốt. Tất cả mọi người đều là người có mặt mũi, hơn phân nửa đều sẽ cho cô ta mặt mũi, ít nhất sẽ không biểu hiện bất mãn trên mặt. Có thể có người lớn tuổi hoặc nhỏ tuổi hơn hay là tuổi tác không chênh lệch nhiều thì cô ta biểu hiện ra sẽ không có gì, nhưng khi nói chuyện cô ta đều châm chọc, chế nhạo. Giống như lần trước cô ta luôn lấy lấy Vệ Gia Tuyền để nói chuyện, mới bắt đầu Vệ Gia Tuyền không dám khẳng định những lời cô ta nói có ý tứ gì khác không.
Thủ đoạn này Mai Lâm cũng dùng trên internet, người đại diện của cô ta đặc biệt vui vẻ tìm những minh tinh khác để giẫm lên, nhưng những tên tuổi thật sự lớn cô ta lại không dám giẫm lên, thường những minh tinh bị mọi người giẫm lên cũng có à có khổ không thể nói ra.
Mai Lâm vừa nhìn thấy Vệ Gia Tuyền bèn có ý tưởng, cô ta vội vàng ngăn Vệ Gia Tuyền lại nói: “ Chị Gia Tuyền cũng đến đây ạ. Em và chị Gia Tuyền đều là nghệ sĩ của Lâm Vân, tất cả mọi người đều cùng một công ty. Thế nào mà hôm nay mọi người đều ở đây thì chúng ta cùng nhau chơi vui đi.”
Trên mặt cô ta nhìn không ra cái gì nhưng trong lòng còn đang xem thường Vệ Gia Tuyền. Lần trước chụp ảnh bìa tạp chí, Hàn Thiền không thèm đếm xỉa gì đến cô ta, Vệ Gia Tuyền nghe cô ta nói cũng trả lời rất qua loa. Cô ta nói nội bộ công ty đều đồn thổi chuyện Vệ Gia Tuyền là con gái riêng của ông tổng giám đốc công ty, mà trước đó không lâu có tin đồn Vệ Gia Tuyền thông đồng với vua màn ảnh Tống Tử Văn, bản thân cô còn giả vờ kiêu ngạo. Cô ta vừa nghe được cô gái tóc ngắn không thích cô ta, nếu đã như vậy không bằng cô ta lấy một người mà bọn họ càng ghét hơn đến.
Vệ Gia Tuyền thấy Mai Lâm nói xong còn không quên trừng mắt nhìn cô, giống như là đang nhắc nhở cô nhanh nói chuyện đi. Cô nhíu lông mày nhìn biểu hiện của Mai Lâm giống như đang nhìn một kẻ đầu óc chậm phát triển.
Khương Nhã đoán ra vài phần Mai Lâm đang suy nghĩ gì, cô không nhịn được cười.
Cổ Vân Triết mơ hồ cả buổi vẫn chưa nghĩ ra, lúc này cậu ấy cũng hơi có chút phản ứng lại đây, cậu khó hiểu nói: "Chị của tôi vốn là cùng chúng ta vẫn ở đây chơi đùa đấy, cô là ai vậy? Chỗ này chúng tôi đều là người một nhà, không cần ở cùng một chỗ với cô, cô vẫn luôn lôi ngăn chị tôi lại để làm cái gì?"
Lời nói của Cổ Vân Triết hoàn toàn ra ngoài ý liệu của Mai Lâm, cô ta ngẩn người. Phản ứng đầu tiên của cô ta suy nghĩ tới Vệ Gia Tuyền là con gái riêng của tổng giám đốc Lâm Vân, nhưng nếu thật sự là con gái riêng thì không có khả năng Cổ Vân Triết lại khách sáo với Vệ Gia Tuyền như thế. Trong thời gian ngắn ngủn, đầu óc của cô ta đã suy nghĩ ra vô số ý niệm, cuối cùng cô ta kết luận Vệ Gia Tuyền chỉ sợ sẽ là con gái của Cổ Nghĩa và vợ ông ta, chỉ là người ta có tiền không muốn rêu rao nên cố tình che dấu thân phận, có lẽ còn sửa lại cả tên gọi.
Sau khi Mai Lâm nghĩ đến điều này, huyết sắc trên mặt cô ta nhanh chóng biến mất, cô ta nghĩ đến bản thân đã làm những việc trong thời gian vừa qua thì sau lưng cô ta đều bắt đầu toát ra mồ hôi lạnh. Cô ta bỏ tay của Vệ Gia Tuyền ra và bỏ chạy gần như trối chết.
Khương Nhã vỗ tay và thổi huýt sáo: "Đặc sắc, thật là đặc sắc, mình còn chưa mở miệng mắng người đã bị dọa chạy mất rồi.”
Bình thường Khương Nhã cũng vui vẻ xem bát quái, là một trong những fan cứng trong nhóm fan của Vệ Gia Tuyền, chỉ là bình thường cô hay khoác lên người áo vest nên không có nhiều người biết cô. Thời gian trước Vệ Gia Tuyền tham dự chụp ảnh bìa tạp chí đã gặp chuyện rắc rối, thậm chí nhóm fan của Mai Lâm còn chạy đi tìm tổng biên tập Lưu Lệ yêu cầu giải thích nhưng kết quả không đạt được như ý. Trước đây, cô còn có một trận giao phong với fan của Mai Lâm cho nên mới biết rõ tính tình của người này, đối với những thói quen mà Mai Lâm thích sử dụng cũng coi như biết rõ một ít, nhưng cô cũng không nghĩ đến người thật lại một lời khó nói hết như thế.
Cổ Vân Triết sờ sau đầu lắp bắp: “ Thần kinh của người này có vấn đề sao?"
Khương Nhã cười lắc đầu nói: "Gia Tuyền, xem ra có người cho rằng cậu không quyền không thế, còn thích thông đồng người để nổi tiếng. Cậu nên nói cho họ biết ba mẹ của cậu là ai đi, đảm bảo sau này họ nhìn thấy cậu sẽ đi đường vòng.”
Vệ Gia Tuyền lúc này đã ngồi xuống lấy nước cho Tống Vận uống thuốc, cô nghe nói như thế thì trả lời: "Đấy là do tính cách, nhân phẩm của cô ta xâu, có quan hệ gì đến ba mẹ của mình là ai chứ.”
Khương Nhã gật đầu, chuyện này cũng có đạo lý, cũng không phải tất cả mọi người đều nghĩ như thế.
Đêm nay Hoắc Dự có việc hơi bận nên anh tới cũng hơi muộn.
Cổ Vân Triết nhìn thấy Hoắc Dự mang bánh sinh nhật đến, hình tượng anh rể Hoắc Dự càng ngày càng cao trong lòng cậu. Nhưng vừa nghĩ tới chiếc xe bị mình đâm hỏng còn trong gara tầng hầm thì cậu lại cảm thấy tội lỗi.
Ngay khi Chiếc bánh sinh nhật được Hoắc Dự mang đến cho Cổ Vân Triết thì tất cả mọi người tập trung ở một chỗ thắp nến và hát chúc mừng sinh nhật cậu.
Cổ Vân Triết cười giống như một kẻ ngốc, lúc thổi nến để ước một điều cậu đã trực tiếp nói ra: "Hi vọng tôi có thể có tiền, có rất nhiều rất nhiều tiền.”
Khương Nhã nôn mửa: "Thấp kém.”
Một cậu thiếu niên cùng trường học với Cổ Vân Triết còn nói phụ họa theo: "Đúng vậy, thấp kém, dù sao tôi cũng sẽ không ước như vậy, tôi cảm thấy cái gì tôi cũng thiếu, chỉ là không thiếu tiền.”
Lời nói của cậu vừa dứt thì cậu đã bị Cổ Vân Triết đánh cho một trận tơi tả.
Bánh sinh nhật mà Hoắc Dự mang tới rất lớn, đến cuối cùng mọi người cũng không ăn hết nhiều, công dụng lớn nhất của nó chính là dùng kem bôi đầy trên mặt của Cổ Vân Triết.
Sau khi uống thuốc Vệ Gia Tuyền đưa cho thì Tống Vận đã đỡ hơn nhiều, cô nhìn mọi người đều vui vẻ nên cũng chạy lại bôi kem lên đầu tóc của Cổ Vân Triết.
Cổ Vân Triết vừa ngẩng đầu lên thì thấy Tống Vận cười rất vui vẻ, cậu nhếch miệng lên nhưng cũng không dám nói gì với cô.
Ngày mai là cuối tuần, tất cả mọi người đều chơi hết mình.
Hoắc Dự nhớ tới chuyện lần trước anh cùng Khương Nhã mang một người uống say vào trong phòng khách sạn, cho nên anh vẫn nói vài câu để tất cả mọi người uống ít thôi.
Hoắc Dự rất có dáng tôn nghiêm đáng sợ, anh nói một câu thì mọi người thật sự uống ít, không dám uống say. Mãi cho đến nửa đêm thì bữa tiệc này mới tan.
Vệ Gia Tuyền thấy Tống Vận ngáp không ngừng bèn nói với Hoắc Dự đưa cô ấy trở về nhà trước.
Vệ Gia Tuyền cầm lấy tay của Tống Vận, mãi cho đến khi cô xuống thang máy đi về phía gara tầng hầm để xe mới đột nhiên nhớ tới bị đụng xe.
"Anh, có chuyện em muốn nói với anh.” Vệ Gia Tuyền cảm giác được bản thân mình cười rất miễn cưỡng.
Hoắc Dự nghi hoặc: "Có chuyện gì vậy?"
"Chỉ là. . .” Vệ Gia Tuyền nịnh hót cười cười: "Em vừa đâm xe của anh một phát.”
Hoắc Dự nhíu mày: "Đây là em nói kỹ thuật lái xe sao?"
Vệ Gia Tuyền vội vàng nói: "Chiếc xe kia giống như anh nói vậy, nó hơi lớn một chút, xác thực không dễ điều khiển.” Nói xong cô còn làm ra động tác: "Chỉ là va chạm trầy xước một chút ít.”
Tống Vận vốn mơ màng cảm thấy muốn ngủ vô cùng nhưng khi nghe được Vệ Gia Tuyền nói bèn nhìn cô một cái đã thấy cô nháy mắt với mình, lời giải thích cô định nói ra giúp cô ấy lại nuốt xuống.
Hoắc Dự để cô mang theo mình đi xem, hiển nhiên anh không tin những gì cô nói, kết quả cũng không để anh thất vọng, cả cái mông xe đều biến dạng rồi.
Có Tống Vận ở đây, Hoắc Dự cũng không nói quá nhiều: "Đi lên xe kia của anh, trước tiên đưa Tiểu Vận trở về nhà, ngày mai anh sẽ tìm người đến mang xe đi sửa.”
Thủ đô vào nửa đêm trở nên rất an tĩnh, trên đường phố so ban ngày xe ít đi rất nhiều, Hoắc Dự cũng không tốn nhiều thời gian để đưa Tống Vận về nhà.
Tống Vận rất ngoan ngoãn chào tạm biệt hai người, cô nhìn bọn họ rời đi.
Không có Tống Vận ở đây, Hoắc Dự cũng không cố kị nói chuyện: "Ngôi sao của anh, sau này không cho phép em lái xe, anh có thời gian rảnh anh sẽ đưa em đi, khi anh không có thời gian anh sẽ bố trí tài xế cho em.”
Vệ Gia Tuyền vội vàng nói: "Anh, thật sự chỉ là ngoài ý muốn, khi ấy tên nhóc Cổ Vân Triết kia cứ ở bên cạnh em nói chuyện, em không chú ý.”
Hoắc Dự căn bản không tin lời nói của cô: "Được rồi, sau này cứ như vậy đi.”
Mặc dù Vệ Gia Tuyền không thích lái xe cho lắm nhưng đôi khi tự mình lái xe cũng rất thuận tiện, cô ngập ngừng nói: "Anh, nếu như em nói xe là bị tên khốn Cổ Vân Triết kia đụng phải anh có còn tin em không?"
Hoắc Dự nhìn cô một cái, rõ ràng là không tin.
Vệ Gia Tuyền thở dài, bực bội nói: "Thật sự không phải em, em đang nhận tội thay cậu ta.”
Hoắc Dự trừng mắt nhìn, anh nhịn xuống kiên nhẫn đợi cô nói tiếp.
Vệ Gia Tuyền thở dài, áp chế bực bội xuống nói: "Vậy bây giờ anh xuống xe để em lái cho, cũng để anh cảm thụ qua kỹ thuật lái xe của em.”
Hoắc Dự cười nói: "Anh chịu trách nhiệm với tính mạng của anh đồng thời anh càng muốn chịu trách nhiệm cả tính mạng của em nữa.”
Vệ Gia Tuyền không nghĩ đến biến khéo thành vụng như vậy, sau đó trên đường đi cô cũng không nói chuyện nữa.
Về đến nhà, hai người đi tắm rửa ở hai phòng khác nhau.
Lúc Hoắc Dự quay trở lại phòng ngủ chính thì thấy Vệ Gia Tuyền đang nằm quay lưng về phía anh, cũng không biết cô đã ngủ chưa.
Hoắc Dự từ ôm lấy cô từ phía sau, bất đắc dĩ nói: "Nếu lần sau gặp được đường đi ngon và ổn định, anh sẽ để em lái xe.”
Vệ Gia Tuyền mở to mắt, bĩu môi nói: "Thật là do Vân Triết làm mà, anh có thể đi điều tra. Cậu ấy sợ ba của cậu mắng mà hôm nay là sinh nhật cậu ấy, em mới nhận tội thay cậu ta. Nếu em biết vì như vậy anh sẽ không cho em lái xe thì cậu ấy có tỏ ra đáng thương như thế nào đi nữa em cũng sẽ không đồng ý.”
Hoắc Dự xoay người cô lại ôm vào trong lòng mình, mặt đối mặt hôn lên mí mắt cô nói: "Em đừng tức giận, anh không nói là em không thể lái xe, nhưng nhất định phải có anh đi cùng.”
Vệ Gia Tuyền oán trách một câu: "Anh đang biến em thành búp bê sứ rồi.”
Hoắc Dự vuốt mái tóc của cô: "Phiền rồi hả?"
Vệ Gia Tuyền lắc đầu nói: "Không phải phiền, em cảm giác được ngọt ngào, một gánh nặng ngọt ngào.”
"Ngôi sao của anh.” Hoắc Dự tiếp tục vuốt tóc của cô: "Có thể do anh quá lo lắng.” Anh có chút suy nghĩ chân thật mà không dám để cô biết rõ. Đôi khi mình để ý một người quá nhiều sẽ làm ra một ít việc ngay cả chính bản thân mình cũng không có cách nào lý giải nổi.
Vệ Gia Tuyền vươn tay ôm lấy anh nói: "Em cũng không thật sự tức giận, em mệt rồi, cảm thấy buồn ngủ rồi.”
Hoắc Dự cúi đầu hôn cô một cái, nhẹ nhàng "ừ” một tiếng.
Sáng sớm hôm sau, Vệ Gia Tuyền kéo cánh tay của Hoắc Dự đang ôm lấy cô ra, tay chân nhẹ nhàng xuống giường. Cô đi tới phòng khách, lấy ra di động nhấn số điện thoại của Cổ Vân Triết, cô nhấn mạnh đến mức màn hình điện thoại di động suýt bị cô làm hỏng.
Đêm hôm qua Cổ Vân Triết điên rồ đến nửa đêm, lúc này cậu đang ôm chăn, mền ngủ say sưa thì bị nhạc chuông của di động vang lên đánh thức, cậu không chút nghĩ ngợi đã tắt máy.
Vệ Gia Tuyền đoán được nhất định cậu ấy còn chưa thức dậy, cô lại bấm điện thoại một lần nữa đến khi nào đối phương nghe điện thoại thì thôi.
Quả nhiên Cổ Vân Triết bị gọi đến mức cảm thấy phiền nhưng khi nhìn thấy số điện thoại là của Vệ Gia Tuyền, cậu đành phải nhận mệnh nghe điện thoại.
"Chị à, ngày thứ hai sau sinh nhật sao chị không để cho em ngủ ngon, chị có phải là chị của em nữa hay không vậy?” Cổ Vân Triết phàn nàn nói.
Vệ Gia Tuyền trả lời: "Chị không phải là chị của em, chị chỉ là chị họ của em thôi.”
Cổ Vân Triết nghe được giọng điệu của cô không tốt lắm, trong nháy mắt thanh tỉnh lên vội vàng hỏi: "Chị à, sáng sớm ai đã chọc giận chị rồi hả?"
Vệ Gia Tuyền cười lạnh nói: "Trừ cậu ra còn ai có thể chứ.”
"Không thế nào là em đâu.” Sau khi Cổ Vân Triết nói xong mới phản ứng lại: "Sẽ không phải là do cái xe kia đã khiến cho chị và anh rể có mâu thuẫn gia đình chứ? Chị à, em nói thật nhé, nếu anh rể vì một chiếc xe mà tức giận với chị, đó chính là anh ấy không đúng rồi. Mặc dù. . . Mặc dù chiếc xe kia có giá trị hơi xa xỉ chút. . .” Nói cuối cùng một câu ngay cả bản thân cậu ta cũng cảm thấy lương tâm cắn rứt mà giọng cũng nhỏ hơn rất nhiều.
Vệ Gia Tuyền cảnh cáo nói: "Tóm lại, sau này em cũng đừng trông cậy vào chị lại giúp em dọn dẹp những chuyện hỗn độn nữa.”
Cổ Vân Triết vội vàng nói: "Chị ơi, em biết rõ em sai rồi.”
Cậu còn chưa nói xong thì điện thoại đã bị tắt rồi.
Cổ Vân Triết thầm nghĩ không xong rồi, chẳng lẽ là do sự việc cậu gây ra đã khiến cho chị và anh rể cãi nhau?
Nói đến cũng khéo, sinh nhật của Cổ Vân Triết và bà nội của Vệ Gia Tuyền trùng hợp cách nhau đúng một tuần. Sinh nhật của Cổ Vân Triết vừa qua đi thì đến sinh nhật của bà nội Vệ.
Bà nội Vệ không để ý nhiều như vậy, cũng không làm tiệc chúc thọ mà chỉ là người trong nhà họ Vệ cùng nhau ăn cơm.
Hoắc Dự biết rõ địa vị của bà nội Vệ ở trong lòng Vệ Gia Tuyền như thế nào cho nên sáng sớm anh đã gọi bà giúp việc chuẩn bị một bộ trang sức. Chuyện này anh cũng không hiểu nhiều, vẫn là bà giúp việc tương đối chuyên nghiệp hơn. Trong dịp Tết Nguyên Đán mừng năm mới, Bạch Kiều đã đưa cho Vệ Gia Tuyền một bộ trang sức cũng là do bà giúp việc của Hoắc Dự lựa chọn hộ.
Hôm nay. liên hoan ở trong nhà mình. Vệ Gia Tuyền suy nghĩ khẳng định ba của cô lại làm đầu bếp nên sáng sớm cô và Hoắc Dự đã đến nhà họ Vệ.
Vệ Gia Tuyền đoán không sai, bình thường vào những ngày này, Vệ Đạm không thể trốn tránh, Vệ Gia Tuyền chào hỏi những người khác trong nhà xong, sau đó cô vội vàng đi giúp đỡ ba của cô.
Hoắc Dự vừa thấy vậy cũng vội vàng muốn theo vào nhà bếp nhưng anh lại bị Vệ Gia Tuyền trực tiếp đuổi đi.
"Anh, thừa nhận bản thân mình không có thiên phú trong việc này cũng không phải là việc gì bị mất mặt cả.” Vệ Gia Tuyền cười nói.
Hoắc Dự trừng mắt nhìn rồi đưa tay ra nhéo nhéo cái mũi của cô.
Vệ Đạm vừa xoay người lại thì thấy hành động thân mật của hai người, ông bèn lập tức ho hai tiếng thật to.
Hoắc Dự ghen tị thu tay về, anh nhìn về phía Vệ Gia Tuyền làm vẻ mặt bất đắc dĩ.
Hôm nay người nhà họ Vệ tập trung khá đầy đủ, cũng chỉ có Vệ Gia Kỳ là người bận rộn chưa thấy trở về do bây giờ cô ấy đã tiếp quản tập đoàn nhà họ Vệ.
Bác cả Vệ của Vệ Gia Tuyền đã từng nắm quyền chỉ đạo tập đoàn nhà họ Vệ, bây giờ ông đang ngồi đọc báo giấy, khi nhìn thấy Hoắc Dự đến thì ông vội vàng ra hiệu để anh ngồi xuống bên cạnh ông.
Vệ Minh Hiển rất vui vẻ khi nhìn thấy Hoắc Dự, ông hỏi anh rất nhiều chuyện liên quan đến kinh doanh.
Hoắc Dự cũng không giấu giếm gì, ông hỏi vấn đề gì anh đều trả lời tất cả, anh còn nói thêm đi về một số vấn đề mà anh hay gặp phải.
Vệ Minh Hiển cũng biết cái gì sẽ nói cho anh cái đó, ông còn nói cho anh biết một số ý kiến quan điểm của mình.
Thật ra một chút vấn đề kia của Hoắc Dự cũng có thể hỏi những người khác, chẳng hạn như ông Phùng ở bên cạnh anh, ông ấy là trợ lý đã làm việc ở tập đoàn nhà họ Hoắc nhiều năm, hay là ba của anh, họ đều là lựa chọn tốt. Nhưng có thể là cùng một công việc, nhưng không phải là cùng một người thì cũng sẽ có cách nhìn, quan điểm không giống nhau, nhất là những người đã ở vị trí cao lâu năm lại có những quan điểm riêng.
Vợ của ông là Quách Mạn thấy hai người trò chuyện được hợp ý, cũng vài lần bà giúp hai người pha thêm nước trà nhưng bà cũng không tham gia, thỉnh thoảng bà còn đi nhà bếp nhìn xem giúp một số việc.
Gần đây bà nội Vệ say mê trồng hoa, bà ở bên trong sân sau làm việc gần nửa ngày mới trở về. Khi bà nhìn thấy Hoắc Dự bèn gọi anh đi.
"Tiểu Dự, bà hỏi cháu chuyện này cháu không được lừa dối bà nội.” Bà nội Vệ sống cũng đã lớn tuổi, trên mặt bà tràn đầy nếp nhăn, nhưng khi ánh mắt của bà nhìn về phía Hoắc Dự vẫn còn rất thanh minh.
Hoắc Dự còn đang ngạc nhiên:"Bà nội, bà muốn hỏi gì cứ hỏi đi ạ.”
Bà nội Vệ còn hơi nhỏ giọng xuống: "Cháu và Gia Tuyền chuẩn bị bao giờ thì có đứa nhở đấy?"
Hoắc Dự ngẩn người, nhưng rất nhanh anh lại cảm thấy hắn sớm nên nghĩ đến. trước kia bà nội Vệ luôn giục Vệ Gia Tuyền kết hôn. Bây giờ Vệ Gia Tuyền kết hôn rồi thì bà lại thúc giục sinh con, nói không chừng bọn họ thật sự có một đứa con sau lại sẽ bị thúc giục đẻ đứa thứ hai.
Hoắc Dự thành thật trả lời: "Bà nội, cháu và Gia Tuyền còn chưa có ý định chuyện này.”
Bà nội Vệ nhăn nhíu mày hỏi: "Có phải Gia Tuyền không muốn có hay sao?"
Hoắc Dự vội vàng nói: "Không phải như vậy đâu ạ, chủ yếu vẫn ý của cháu. Chúng cháu mới kết hôn không bao lâu, trên tay của Gia Tuyền còn có hợp đồng, không có khả năng sớm có con như thế.”
Bà nội Vệ hơi giãn lông mày ra lại nói: "Tiểu Dự, không phải bà muốn thúc giục các cháu có con luôn, bà cảm thấy có một số việc các cháu nên sớm có ý định trước. Gia Tuyền cháu bà kia bình thường rất nghe lời, nhưng con bé rất có chủ ý của mình, cháu không thể mọi chuyện đều chiều theo con bé được.”
Hoắc Dự gật đầu nói vâng.
Bà nội Vệ lại thở dài nói: "Trước kia bà hiểu cháu là người nhỏ tuổi tốt nhất ở bên trong, bà chờ cháu cưới Gia Tuyền, bà lại sợ cháu đối xử với con bé không tốt. Nhưng có thể bây giờ bà lại sợ cháu đối xử với con bé quá tốt.” Bà nhìn Hoắc Dự bố trí hôn lễ, còn có những việc nhỏ khác anh làm cho Vệ Gia Tuyền, ở đâu còn không biết anh rất coi trọng Vệ Gia Tuyền chứ.
Hoắc Dự cười nói: "Bà nội, cháu cũng có chừng mực mà.”
Lúc này Bà nội Vệ mới cảm thấy được.
Đến khoảng giữa trưa, Vệ Gia Kỳ mới vội vàng từ bên ngoài trở về.
Bà nội Vệ nhận quà từ trong tay cô không vui nói: "Tô Trần đâu?"
Vệ Gia Kỳ trả lời: "Có thông báo, anh ấy ở xa quá không kịp quay về.”
Bà nội Vệ nhỏ giọng oán trách vài câu rồi để mọi người ngồi xuống ăn cơm.
Sau khi ăn cơm xong, bà nội Vệ lên trên lầu nghỉ ngơi. Hoắc Dự và Vệ Gia Kỳ đều có chuyện cần làm, một trước một sau đi ra.
Lúc này Quý Thần Hi mới nhỏ giọng nói với Quách Mạn: "Thiếu một người, em nhìn mẹ không vui lắm.”
Quách Mạn cười nói: "Mẹ lớn tuổi rồi, chỉ là tính tình trẻ con thoi, không cần để ý đến, một lát nữa để Gia Tuyền đi dỗ dành là tốt rồi.”
Vệ Gia Tuyền bị ủy thác trách nhiệm cao cả đành đợi bà nội Vệ tỉnh lại, sau đó cô đi theo bà đến sân sau ở bên trong dạo chơi, thuận tiện nhìn ngắm hoa cỏ bà chăm sóc.
Bà nội Vệ ngủ một giấc dậy cảm thấy cũng không có không vui như lúc trưa nữa, bà còn chỉ cho Vệ Gia Tuyền một ít loài hoa mà bà mới trồng xuống gần đây, thích thú nhiệt tình giới thiệu cho cô.
Sau đó đi trở về, bà nội Vệ đột nhiên hỏi Vệ Gia Tuyền: “ Gia Tuyền, có phải cháu còn chưa muốn có con phải không?"
Vệ Gia Tuyền không nghĩ đến chủ đề thay đổi nhanh chóng như vậy, nhưng cô vẫn nói thật: "Cháu vẫn còn nhỏ ạ.”
Bà nội Vệ trịnh trọng nghiêm túc, chân thành nói: "Bà nói nhiều cháu lại cảm thấy bà phiền nhưng bà vẫn phải nói. Bây giờ tuổi cháu còn nhỏ nên cảm thấy sinh con còn sớm. Nhưng lấy ví dụ là mẹ của cháu để nói đi, lúc mẹ cháu mang thai cháu rồi sau này sinh ra cháu xong mới luôn vội vàng bận rộn với sự nghiệp của mình. Trong vài năm còn trẻ này, cháu sinh con sớm thì hồi phục sớm hơn, đến lúc đó cháu muốn đóng phim thì có thể tiếp tục đóng phim.”
Vệ Gia Tuyền cẩn thận nghĩ, cô luôn cảm thấy lời của bà nội Vệ nói rất quen tai, suy nghĩ một lúc rốt cuộc cô cũng nhớ ra, hóa ra đây là lời bà nói trước khi chú của cô kết hôn, bây giờ bà đã thay hai chữ "Kết hôn” trở thành "Sinh con".
Vệ Gia Tuyền rất có kinh nghiệm trong những chuyện này, cô vội vàng ngoan ngoãn đồng ý, hoàn toàn không dám phản bác.
Bà nội Vệ thấy Vệ Gia Tuyền phối hợp như thế, tâm trạng của bà rõ ràng lại tốt hơn một tí.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình :
Bạn học Cổ Vân Triết và ba của cậu ấy Cổ Nghĩa đã cố gắng chăm chỉ hỗ trợ nhân vật nam nữ của chúng ta, nếu như chúng ta muốn trao giải nam diễn viên phụ xuất sắc nhất thì nhất định là là hai ba con bọn họ.
Cổ Nghĩa, Cổ Vân Triết :. . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.