Chương 2: "ngôi Sao Của Anh, Anh Đã Trở Về Rồi, Anh Sẽ Không Đi Nữa.”
October Angelica
28/05/2021
Sản nghiệp của Tập đoàn nhà họ Hoắc rất nhiều, trước đây họ chỉ thử sức ở lĩnh vực điện ảnh và truyền thông, những năm gần đây lại có ý định phát triển mạnh hơn trong ngành này. Người sáng lập nên Công ty Truyền thông Lâm Vân chính là Cổ Nghĩa, em trai họ của Vệ Đạm, ba của Vệ Gia Tuyền. Vệ Đạm và ba của Hoắc Dự là bạn chí cốt, lần này Hoắc Dự trở về, Cổ Nghĩa biết anh có dự tính khác nên nhân dịp bữa tiệc cuối năm tối nay, ông dẫn anh gặp mặt một vài ông lớn trong giới điện ảnh cùng với một số ngôi sao, những người đó đều là những nhân vật có tiếng nói trong giới.
Cố Nghĩa cố ý chỉ dẫn, hầu như cả tối nay Hoắc Dự đều đi theo phía sau ông.
Hoắc Dự lần lượt kính rượu từng người, anh lại uống giúp Cổ Nghĩa không ít rượu. Anh tự nhận tửu lượng của mình không tệ, khi ra khỏi phòng, đầu óc của anh vẫn còn tỉnh táo như ban đầu.
Khi Hoắc Dự trở lại phòng mà Vệ Gia Tuyền và mọi người đang chơi, một vài người bên này đã say khướt, trong đó có cả Vệ Gia Tuyền.
Hoắc Dự đi đến trước người của Vệ Gia Tuyền, thấy cô đang dựa vào trên người Khương Nhã không dậy nổi thì vẻ mặt anh không tốt lắm.
Khương Nhã vừa thấy Hoắc Dự đứng trước mặt thì lập tức sợ hãi. Đến cả đứa trẻ trong giới của họ cũng biết, trước khi ra nước ngoài Hoắc Dự đối xử với Vệ Gia Tuyền không khác gì em gái ruột của mình. Nhưng anh cũng đã ra nước ngoài được vài năm, cô ấy không thể đoán chính xác thái độ hiện giờ của Hoắc Dự đối với Vệ Gia Tuyền là gì.
Khương Nhã giật khóe miệng và cười nói:
"Anh Hoắc Dự, tửu lượng của Gia Tuyền không tốt nhưng thật ra cậu ấy cũng chẳng uống được mấy ly đâu. Vừa rồi tôi đã gọi người chuẩn bị một vài căn phòng, say rồi tôi cũng chẳng có cách nào về nhà.”
Hoắc Dự vươn tay với cô: "Đưa thẻ phòng cho tôi.”
Khương Nhã vội vàng nói:
"Không sao, không cần phiền phức như vậy, tôi có thể chăm sóc Gia Tuyền.”
Hoắc Dự lặp lại lần nữa: "Đưa cho tôi.”
Khương Nhã nghĩ Hoắc Dự sẽ không làm hại Vệ Gia Tuyền nên cô ấy không phản kháng mà nhượng bộ, ngoan ngoãn đưa thẻ phòng cho Hoắc Dự.
Lúc say Vệ Gia Tuyền rất ngoan ngoãn, không khóc lóc ầm ĩ mà rất yên lặng, nếu không cẩn thận quan sát thì chẳng thể nhận ra cô ấy đã uống rượu.
Hoắc Dự nửa ôm cô tiến vào thang máy, thỉnh thoảng nhìn cô một cái, trong mắt hiện lên một ít cảm xúc nồng nhiệt khó có thể phát hiện.
Hoắc Dự đặt Vệ Gia Tuyền lên giường, cởi giày giúp cô rồi đi vào phòng tắm lấy khăn nóng lau mặt cho cô. Hôm nay cô trang điểm đậm, vốn anh muốn lau sạch sẽ khuôn mặt của cô, ai dè lại khiến cho nó trở thành một khuôn mặt đầy màu sắc.
Hoắc Dự dở khóc dở cười và cẩn thận nhìn, cuối cùng anh đành phải bỏ cuộc.
Vệ Gia Tuyền có mở mắt một lát, lập tức nắm lấy tay của Hoắc Dự không nói chuyện, một lúc sau cô như đã chìm vào giấc ngủ.
Hoắc Dự xoa đầu cô và dịu dàng nói:
"Ngôi sao của anh, anh đã trở về rồi, anh sẽ không đi nữa.”
Hoắc Dự đi ra khỏi phòng, tình cờ chạm mặt với Khương Nhã đang đưa những người say rượu khác lại đây. Anh thấy một cô gái bé nhỏ như Khương Nhã có hơi cố sức nên tiến lên đỡ hai con ma men giúp cô ấy.
Vốn Khương Nhã định sau khi thu xếp cho những người say rượu xong thì sẽ đến ở cùng với Vệ Gia Tuyền đêm nay, nhưng nửa đường lại xuất hiện Hoắc Dự, cô ấy không biết có nên ở lại hay không. Đúng lúc Khương Nhã chuẩn bị về nhà thì Hoắc Dự gọi cô ấy lại.
Trên tầng cao nhất của khách sạn này còn có một nhà hàng, Khương Nhã và Hoắc Dự đều tự gọi một ly nước rồi ngồi đối mặt với nhau.
"Không phải chuyện gì khác, tôi chỉ muốn hỏi, trong mấy năm tôi rời đi, Gia Tuyền như thế nào?”
Hoắc Dự đặt một tay lên bàn, ngón tay thon dài, các khớp xương rõ ràng.
Khương Nhã suy nghĩ một lúc rồi mới nói:
"Khi anh đi thì cậu ấy cũng còn nhỏ. Tôi còn nhớ rõ có một khoảng thời gian cậu ấy không hề vui vẻ, tôi rủ cậu ấy đi chơi mà cũng không chịu đi với chúng tôi, cứ như thế mãi cho đến khi kết thúc kỳ thi đại học lên đại học mới tốt hơn. Nhưng mà đó là chuyện bình thường, anh ngẫm lại thử xem lúc đó cậu ấy bám anh đến mức nào chứ. Cậu ấy bị người trong gia đình chiều chuộng sinh hư rồi, không có gì đáng ngạc nhiên cả.”
Hoắc Dự di chuyển bàn tay đặt trên bàn và hỏi tiếp:
"Gần đây thì sao?"
Khương Nhã trở nên do dự:
"Gần đây xảy ra không ít chuyện, không biết có nên nói với anh hay không, hay là anh hỏi trực tiếp cậu ấy đi.”
Hoắc Dự nói: "Cô nói cho tôi biết đi, tôi sẽ không để em ấy biết là do cô nói.”
Thật sự Khương Nhã không chống đỡ được trước khí thế của Hoắc Dự, vì vậy cô ấy đã nói ra hết:
"Tình huống nhà Gia Tuyền như thế nào anh biết rõ hơn tôi. Bà nội cậu ấy đã lớn tuổi, muốn cậu ấy lập gia đình sớm. Gần đây cậu ấy bị ép đi xem mắt với mấy người, đều là người trong giới. Gia Tuyền rất hiếu thảo với bà nội, tuy không nói gì nhưng chắc chắn trong lòng cậu ấy rất không vui. Hơn nữa, gần đây xem như cậu ấy vừa thất tình, thảm lắm.”
"Thất tình?” Hoắc Dự nắm chặt bàn tay đang đặt trên bàn, vẻ mặt thì vẫn như thường.
Khương Nhã gãi đầu, nhất thời không biết nên bắt đầu từ đâu:
"Chuyện là như vầy, lúc trước Gia Tuyền có ấn tượng khá tốt với nam diễn viên cùng quay một bộ phim với cô ấy, kết quả chuyện còn chưa thành thì đã bị bạn học của cậu ấy nhanh chân giành trước. Gia Tuyền thật sự xem người bạn đó là bạn thân của mình, ai biết cô ta lại lắm trò như vậy, biết rõ Gia Tuyền thích nam diễn viên đó lại còn cố ý tranh giành. Nếu Gia Tuyền không ngăn cản thì tôi đã đánh cô ả giả tạo đó một trận rồi. Là Gia Tuyền…"
Hoắc Dự không còn tâm trạng để nghe tiếp những gì Khương Nhã nói sau đó.
Khi Hoắc Dự trở về phòng của Gia Tuyền đã hơn nửa đêm. Tướng ngủ của Vệ Gia Tuyền rất không tốt, hết đá chăn lại mở mắt nói khát nước.
Hoắc Dự đỡ cô dậy uống nước, thấy bộ dáng cô ngoan ngoãn khéo léo, trái tim anh như nhũn ra. Nhưng khi anh nhớ lại những lời Khương Nhã đã nói, nhất thời lại có một ít cảm xúc khác thường dâng lên. Anh thấy cô tiếp tục ngủ thì đặt người cô xuống và đắp chăn cho cô.
Hoắc Dự dựa vào sô pha, định cứ như thế mà qua tạm một đêm. Sau khi nằm xuống, anh nhìn qua cửa sổ kính sát đất, bầu trời đen kịt không trăng cũng không sao.
Vệ Gia Tuyền tỉnh lại với cái đầu đau như muốn nứt ra, trước kia cô chưa từng uống rượu, không ngờ sau khi uống say lại khó chịu như thế. Cô từ từ mở mắt, nhìn xung quanh một chút thì phát hiện chẳng biết bản thân đang ở đâu. Cô hoảng sợ ngồi bật dậy thì thấy Hoắc Dự đang nằm trên sô pha. Anh khá cao, sô pha không thể chứa hết cơ thể anh, hơn nửa chân đều để bên ngoài, vừa nhìn đã biết anh ngủ không hề thoải mái.
Vệ Gia Tuyền lại nhìn bản thân, vẫn là chiếc váy ngày hôm qua, nhưng bây giờ nó đã nhăn nhúm. Không cần suy nghĩ cũng biết, chắc chắn là do cô uống say rồi được Hoắc Dự đưa đến căn phòng này trong khách sạn ngủ một đêm đây mà.
Vệ Gia Tuyền kéo chăn ra rồi đi vào phòng tắm. Cho đến khi cô thấy rõ bản thân ở trong gương, cô sửng sốt hai giây sau đó thét lên một tiếng.
Hoắc Dự bị tiếng thét chói tai làm cho hoảng sợ thiếu chút nữa té khỏi ghế sô pha, anh hoang mang vội vã chạy vào phòng tắm và vội vàng hỏi:
"Gia Tuyền, làm sao vậy?"
Vệ Gia Tuyền khóc không ra nước mắt, chỉ vào mặt của mình mà hỏi anh:
"Đây là do anh làm ư?"
Hoắc Dự khụ một tiếng, hiếm khi ngượng ngùng không biết nên nói cái gì.
Vệ Gia Tuyền vội vàng đến tìm Khương Nhã, cũng may tối hôm qua thấy trời đã quá muộn nên cô ấy không về nhà. Khương Nhã tẩy trang cho cô, cô ấy là người biết quan tâm và hay vui vẻ chăm sóc người khác, biết rõ hôm nay Vệ Gia Tuyền không có quần áo để thay nên sáng sớm cô ấy đã nhờ người mang quần áo đến.
Từ chỗ Khương Nhã đi ra, cuối cùng Vệ Gia Tuyền mới có cảm giác mình đã có thể ló mặt ra gặp người khác.
Hoắc Dự lái xe đưa Vệ Gia Tuyền về nhà. Vì chuyện khi sáng nên anh còn hơi ngượng ngùng, lúc sắp đưa cô đến nhà, anh mới chủ động lên tiếng, hỏi:
"Buổi tối anh đến đón em đi ăn cơm nhé?"
Vệ Gia Tuyền hơi quay mặt không nhìn anh, đáp:
"Buổi tối em có hẹn với người khác rồi.”
Vẻ mặt Hoắc Dự không thay đổi, nói: "Anh có quen không?"
Rốt cuộc Vệ Gia Tuyền cũng ngẩng đầu lên nhìn anh, cô lắc đầu nói:
"Em không biết người đó.”
Hoắc Dự nói tiếp:
"Vậy em đưa anh đến gặp người bạn mới này đi.”
Hiển nhiên Vệ Gia Tuyền muốn từ chối, nhưng đã bị anh cướp lời:
"Gia Tuyền, tối hôm qua em đã nói không giận anh rồi mà.”
Vệ Gia Tuyền thầm cười tự giễu, ngoài mặt cô vẫn cười: "Được.”
Tối hôm qua Hoắc Dự mới nghe nói đến việc gần đây Vệ Gia Tuyền bị buộc phải đi xem mắt, ai ngờ đêm nay anh đã có thể gặp đối tượng xem mắt của Vệ Gia Tuyền.
Có lẽ trước đó Vệ Gia Tuyền đã gặp mặt vài người nên cũng có chút kinh nghiệm, cô biểu hiện tự nhiên và hào phóng, trước tiên giới thiệu Hoắc Dự với đối phương:
"Đây là anh trai của tôi, anh ấy nói muốn gặp mặt anh, xin lỗi vì đã không báo trước, hy vọng anh không để ý.”
Người mà bà cụ Vệ giới thiệu cho Vệ Gia Tuyền lần này vẫn người trong giới, anh ta trông trẻ hơn so với tên đi nước ngoài về. Anh ta trạc tuổi Vệ Gia Tuyền nhưng nhìn cách ăn mặc lại giống hệt một tay chơi.
Hoắc Dự không nói gì, chỉ gật đầu với đối phương xem như chào hỏi.
Sài Tuấn Thần là đối tượng xem mắt lần này của Vệ Gia Tuyền, anh ta không để ý quá nhiều đến Hoắc Dự, hầu như anh ta chỉ nói đến chuyện chơi bời.
"Năm ngoái anh có mua một căn biệt thự ngay tại biển Aegean ở Hy Lạp. Nếu em muốn đi thì mấy ngày tới chúng ta đi chơi với nhau nhé.”
Sài Tuấn Thần nói không ngớt.
Vệ Gia Tuyền cười cười và nói nó quá xa.
Sài Tuấn Thần tiếp lời:
"Không sao cả, anh có một căn biệt thự ở bên kia biển, vừa rồi anh trai của anh có mua một chiếc du thuyền, mấy ngày cuối tuần có thể đi chơi.”
Trước mắt Vệ Gia Tuyền hiện lên gương mặt của bà nội, cô cố gắng nhẫn nhịn và phụ họa người mắt vài câu. Hoắc Dự ngồi cạnh cô cũng sắp không thể nghe nổi nữa, đúng lúc có một người đi đến và chào hỏi anh.
"Tổng giám đốc Hoắc, sao anh lại ở đây?”
Người đến mang một chiếc kính không gọng, mặc bộ đồ vest chỉnh tề, vừa nhìn đã thấy anh ta giống một doanh nhân thành đạt.
Hoắc Dự đứng dậy bắt tay với đối phương. Anh nhớ lại lời Vệ Gia Tuyền vừa giới thiệu, chỉ có thể không cam lòng mà nói: "Đi xem mắt cùng em gái.”
Sài Tuấn Vũ nở nụ cười:
"Thật là trùng hợp, tối hôm qua tôi đã nói có thời gian chúng ta sẽ ăn cơm cùng nhau, không ngờ hôm nay đã có cơ hội rồi, đúng lúc lại là buổi xem mắt của em gái của anh và em trai của tôi.”
Dứt lời, anh ta ngồi xuống bên cạnh Sài Tuấn Thần. Chẳng biết có phải trùng hợp hay sáng sớm anh ta đã đến, đợi thấy được Hoắc Dự thì mới chịu xuất hiện.
Sau khi anh trai Sài Tuấn Vũ xuất hiện, Sài Tuấn Thần trở nên ngoan ngoãn ngay lập tức. Nhìn thái độ của anh trai đối với Hoắc Dự, anh ta cũng biết lúc nãy bản thân đã nói quá nhiều.
"Em trai Tuấn Thần của tôi đã bị ba mẹ chiều hư, nói chuyện chẳng khác gì một đứa trẻ, hai người đừng nghiêm túc với nó.”
Sau khi Sài Tuấn Vũ nói những chuyện khác với Hoắc Dự, anh ta không quên cách một lúc lại nhắc đến em trai mình vài câu.
Lúc Hoắc Dự và Vệ Gia Tuyền ra khỏi nhà hàng, trời đã hoàn toàn tối sẫm.
Hoắc Dự lái xe đưa Vệ Gia Tuyền về nhà. Anh thấy Vệ Gia Tuyền quay đầu nhìn ra bên ngoài thì dừng xe ở một ngã tư, xoa đầu của cô và hỏi:
"Em cảm thấy người này như thế nào?"
Vệ Gia Tuyền lơ đãng trả lời: "Cũng được.”
"Đây mà gọi là cũng được sao?”
Mặc dù Hoắc Dự mới về nước, nhưng không phải anh chẳng biết gì về tình hình trong nước:
"Nhà họ Sài chính là một danh gia vọng tộc, vừa nhìn là biết đứa con trai út nhà họ đã bị chiều hư, chỉ biết ăn uống vui chơi.”
Vệ Gia Tuyền không để ý lắm:
"Độ tuổi này chơi bời cũng chẳng phải chuyện gì to tát. Có lần em nghe chú Cổ Nghĩa uống rượu xong phàn nàn khi còn trẻ thích chơi bời, thật ra ba em không khác gì với chú ấy, nhưng anh cũng thấy ba em yêu mẹ em biết bao nhiêu.”
Hoắc Dự hết sức kiên nhẫn, nói:
"Gia Tuyền, anh hiểu biết nhà họ Sài nhiều hơn em, anh vì muốn tốt cho em thôi.”
Vệ Gia Tuyền cắn môi, giống như thuận miệng nói:
"Anh Dự, mặc dù em gọi anh một tiếng anh nhưng anh không phải anh trai ruột của em.”
Cô còn sợ lời này chưa đủ đô, lại nói thêm một câu:
"Anh cũng đừng quan tâm đến việc em thích ai.”
Khi Vệ Gia Tuyền xuống xe, cô liếc nhìn Hoắc Dự một cái thì thấy mặt anh xanh mét vì tức giận. Cô cầm lấy túi xách rồi nói "lái xe cẩn thận", không dám nhìn nữa và quay người đi vào chung cư.
Kể từ lúc bắt đầu quay phim, Vệ Gia Tuyền đã ra ngoài ở một mình. Cô quét vân tay tiến vào căn hộ, một mình đi vào phòng khách và ngồi bệt xuống thảm ở trước cửa, cả người như mất hết sức lực. Cô ngồi đó, bất chợt nâng tay vỗ mạnh vào đầu mình, rõ ràng cô không cố ý nói như vậy, thật chẳng biết não cô đã bị chập mạch ở chỗ nào nữa. Cô một mực nói với Hoắc Dự rằng cô không hề giận anh, nhưng mọi hành vi mà cô thể hiện rõ ràng đang giận dỗi. Một khi nỗi oán giận xuất hiện thì sẽ khiến con người ta thốt ra những điều lời vô lý.
Bây giờ thì hay rồi, có lẽ một chút "tình nghĩa anh em” ấy cũng bị cô đánh mất.
Cố Nghĩa cố ý chỉ dẫn, hầu như cả tối nay Hoắc Dự đều đi theo phía sau ông.
Hoắc Dự lần lượt kính rượu từng người, anh lại uống giúp Cổ Nghĩa không ít rượu. Anh tự nhận tửu lượng của mình không tệ, khi ra khỏi phòng, đầu óc của anh vẫn còn tỉnh táo như ban đầu.
Khi Hoắc Dự trở lại phòng mà Vệ Gia Tuyền và mọi người đang chơi, một vài người bên này đã say khướt, trong đó có cả Vệ Gia Tuyền.
Hoắc Dự đi đến trước người của Vệ Gia Tuyền, thấy cô đang dựa vào trên người Khương Nhã không dậy nổi thì vẻ mặt anh không tốt lắm.
Khương Nhã vừa thấy Hoắc Dự đứng trước mặt thì lập tức sợ hãi. Đến cả đứa trẻ trong giới của họ cũng biết, trước khi ra nước ngoài Hoắc Dự đối xử với Vệ Gia Tuyền không khác gì em gái ruột của mình. Nhưng anh cũng đã ra nước ngoài được vài năm, cô ấy không thể đoán chính xác thái độ hiện giờ của Hoắc Dự đối với Vệ Gia Tuyền là gì.
Khương Nhã giật khóe miệng và cười nói:
"Anh Hoắc Dự, tửu lượng của Gia Tuyền không tốt nhưng thật ra cậu ấy cũng chẳng uống được mấy ly đâu. Vừa rồi tôi đã gọi người chuẩn bị một vài căn phòng, say rồi tôi cũng chẳng có cách nào về nhà.”
Hoắc Dự vươn tay với cô: "Đưa thẻ phòng cho tôi.”
Khương Nhã vội vàng nói:
"Không sao, không cần phiền phức như vậy, tôi có thể chăm sóc Gia Tuyền.”
Hoắc Dự lặp lại lần nữa: "Đưa cho tôi.”
Khương Nhã nghĩ Hoắc Dự sẽ không làm hại Vệ Gia Tuyền nên cô ấy không phản kháng mà nhượng bộ, ngoan ngoãn đưa thẻ phòng cho Hoắc Dự.
Lúc say Vệ Gia Tuyền rất ngoan ngoãn, không khóc lóc ầm ĩ mà rất yên lặng, nếu không cẩn thận quan sát thì chẳng thể nhận ra cô ấy đã uống rượu.
Hoắc Dự nửa ôm cô tiến vào thang máy, thỉnh thoảng nhìn cô một cái, trong mắt hiện lên một ít cảm xúc nồng nhiệt khó có thể phát hiện.
Hoắc Dự đặt Vệ Gia Tuyền lên giường, cởi giày giúp cô rồi đi vào phòng tắm lấy khăn nóng lau mặt cho cô. Hôm nay cô trang điểm đậm, vốn anh muốn lau sạch sẽ khuôn mặt của cô, ai dè lại khiến cho nó trở thành một khuôn mặt đầy màu sắc.
Hoắc Dự dở khóc dở cười và cẩn thận nhìn, cuối cùng anh đành phải bỏ cuộc.
Vệ Gia Tuyền có mở mắt một lát, lập tức nắm lấy tay của Hoắc Dự không nói chuyện, một lúc sau cô như đã chìm vào giấc ngủ.
Hoắc Dự xoa đầu cô và dịu dàng nói:
"Ngôi sao của anh, anh đã trở về rồi, anh sẽ không đi nữa.”
Hoắc Dự đi ra khỏi phòng, tình cờ chạm mặt với Khương Nhã đang đưa những người say rượu khác lại đây. Anh thấy một cô gái bé nhỏ như Khương Nhã có hơi cố sức nên tiến lên đỡ hai con ma men giúp cô ấy.
Vốn Khương Nhã định sau khi thu xếp cho những người say rượu xong thì sẽ đến ở cùng với Vệ Gia Tuyền đêm nay, nhưng nửa đường lại xuất hiện Hoắc Dự, cô ấy không biết có nên ở lại hay không. Đúng lúc Khương Nhã chuẩn bị về nhà thì Hoắc Dự gọi cô ấy lại.
Trên tầng cao nhất của khách sạn này còn có một nhà hàng, Khương Nhã và Hoắc Dự đều tự gọi một ly nước rồi ngồi đối mặt với nhau.
"Không phải chuyện gì khác, tôi chỉ muốn hỏi, trong mấy năm tôi rời đi, Gia Tuyền như thế nào?”
Hoắc Dự đặt một tay lên bàn, ngón tay thon dài, các khớp xương rõ ràng.
Khương Nhã suy nghĩ một lúc rồi mới nói:
"Khi anh đi thì cậu ấy cũng còn nhỏ. Tôi còn nhớ rõ có một khoảng thời gian cậu ấy không hề vui vẻ, tôi rủ cậu ấy đi chơi mà cũng không chịu đi với chúng tôi, cứ như thế mãi cho đến khi kết thúc kỳ thi đại học lên đại học mới tốt hơn. Nhưng mà đó là chuyện bình thường, anh ngẫm lại thử xem lúc đó cậu ấy bám anh đến mức nào chứ. Cậu ấy bị người trong gia đình chiều chuộng sinh hư rồi, không có gì đáng ngạc nhiên cả.”
Hoắc Dự di chuyển bàn tay đặt trên bàn và hỏi tiếp:
"Gần đây thì sao?"
Khương Nhã trở nên do dự:
"Gần đây xảy ra không ít chuyện, không biết có nên nói với anh hay không, hay là anh hỏi trực tiếp cậu ấy đi.”
Hoắc Dự nói: "Cô nói cho tôi biết đi, tôi sẽ không để em ấy biết là do cô nói.”
Thật sự Khương Nhã không chống đỡ được trước khí thế của Hoắc Dự, vì vậy cô ấy đã nói ra hết:
"Tình huống nhà Gia Tuyền như thế nào anh biết rõ hơn tôi. Bà nội cậu ấy đã lớn tuổi, muốn cậu ấy lập gia đình sớm. Gần đây cậu ấy bị ép đi xem mắt với mấy người, đều là người trong giới. Gia Tuyền rất hiếu thảo với bà nội, tuy không nói gì nhưng chắc chắn trong lòng cậu ấy rất không vui. Hơn nữa, gần đây xem như cậu ấy vừa thất tình, thảm lắm.”
"Thất tình?” Hoắc Dự nắm chặt bàn tay đang đặt trên bàn, vẻ mặt thì vẫn như thường.
Khương Nhã gãi đầu, nhất thời không biết nên bắt đầu từ đâu:
"Chuyện là như vầy, lúc trước Gia Tuyền có ấn tượng khá tốt với nam diễn viên cùng quay một bộ phim với cô ấy, kết quả chuyện còn chưa thành thì đã bị bạn học của cậu ấy nhanh chân giành trước. Gia Tuyền thật sự xem người bạn đó là bạn thân của mình, ai biết cô ta lại lắm trò như vậy, biết rõ Gia Tuyền thích nam diễn viên đó lại còn cố ý tranh giành. Nếu Gia Tuyền không ngăn cản thì tôi đã đánh cô ả giả tạo đó một trận rồi. Là Gia Tuyền…"
Hoắc Dự không còn tâm trạng để nghe tiếp những gì Khương Nhã nói sau đó.
Khi Hoắc Dự trở về phòng của Gia Tuyền đã hơn nửa đêm. Tướng ngủ của Vệ Gia Tuyền rất không tốt, hết đá chăn lại mở mắt nói khát nước.
Hoắc Dự đỡ cô dậy uống nước, thấy bộ dáng cô ngoan ngoãn khéo léo, trái tim anh như nhũn ra. Nhưng khi anh nhớ lại những lời Khương Nhã đã nói, nhất thời lại có một ít cảm xúc khác thường dâng lên. Anh thấy cô tiếp tục ngủ thì đặt người cô xuống và đắp chăn cho cô.
Hoắc Dự dựa vào sô pha, định cứ như thế mà qua tạm một đêm. Sau khi nằm xuống, anh nhìn qua cửa sổ kính sát đất, bầu trời đen kịt không trăng cũng không sao.
Vệ Gia Tuyền tỉnh lại với cái đầu đau như muốn nứt ra, trước kia cô chưa từng uống rượu, không ngờ sau khi uống say lại khó chịu như thế. Cô từ từ mở mắt, nhìn xung quanh một chút thì phát hiện chẳng biết bản thân đang ở đâu. Cô hoảng sợ ngồi bật dậy thì thấy Hoắc Dự đang nằm trên sô pha. Anh khá cao, sô pha không thể chứa hết cơ thể anh, hơn nửa chân đều để bên ngoài, vừa nhìn đã biết anh ngủ không hề thoải mái.
Vệ Gia Tuyền lại nhìn bản thân, vẫn là chiếc váy ngày hôm qua, nhưng bây giờ nó đã nhăn nhúm. Không cần suy nghĩ cũng biết, chắc chắn là do cô uống say rồi được Hoắc Dự đưa đến căn phòng này trong khách sạn ngủ một đêm đây mà.
Vệ Gia Tuyền kéo chăn ra rồi đi vào phòng tắm. Cho đến khi cô thấy rõ bản thân ở trong gương, cô sửng sốt hai giây sau đó thét lên một tiếng.
Hoắc Dự bị tiếng thét chói tai làm cho hoảng sợ thiếu chút nữa té khỏi ghế sô pha, anh hoang mang vội vã chạy vào phòng tắm và vội vàng hỏi:
"Gia Tuyền, làm sao vậy?"
Vệ Gia Tuyền khóc không ra nước mắt, chỉ vào mặt của mình mà hỏi anh:
"Đây là do anh làm ư?"
Hoắc Dự khụ một tiếng, hiếm khi ngượng ngùng không biết nên nói cái gì.
Vệ Gia Tuyền vội vàng đến tìm Khương Nhã, cũng may tối hôm qua thấy trời đã quá muộn nên cô ấy không về nhà. Khương Nhã tẩy trang cho cô, cô ấy là người biết quan tâm và hay vui vẻ chăm sóc người khác, biết rõ hôm nay Vệ Gia Tuyền không có quần áo để thay nên sáng sớm cô ấy đã nhờ người mang quần áo đến.
Từ chỗ Khương Nhã đi ra, cuối cùng Vệ Gia Tuyền mới có cảm giác mình đã có thể ló mặt ra gặp người khác.
Hoắc Dự lái xe đưa Vệ Gia Tuyền về nhà. Vì chuyện khi sáng nên anh còn hơi ngượng ngùng, lúc sắp đưa cô đến nhà, anh mới chủ động lên tiếng, hỏi:
"Buổi tối anh đến đón em đi ăn cơm nhé?"
Vệ Gia Tuyền hơi quay mặt không nhìn anh, đáp:
"Buổi tối em có hẹn với người khác rồi.”
Vẻ mặt Hoắc Dự không thay đổi, nói: "Anh có quen không?"
Rốt cuộc Vệ Gia Tuyền cũng ngẩng đầu lên nhìn anh, cô lắc đầu nói:
"Em không biết người đó.”
Hoắc Dự nói tiếp:
"Vậy em đưa anh đến gặp người bạn mới này đi.”
Hiển nhiên Vệ Gia Tuyền muốn từ chối, nhưng đã bị anh cướp lời:
"Gia Tuyền, tối hôm qua em đã nói không giận anh rồi mà.”
Vệ Gia Tuyền thầm cười tự giễu, ngoài mặt cô vẫn cười: "Được.”
Tối hôm qua Hoắc Dự mới nghe nói đến việc gần đây Vệ Gia Tuyền bị buộc phải đi xem mắt, ai ngờ đêm nay anh đã có thể gặp đối tượng xem mắt của Vệ Gia Tuyền.
Có lẽ trước đó Vệ Gia Tuyền đã gặp mặt vài người nên cũng có chút kinh nghiệm, cô biểu hiện tự nhiên và hào phóng, trước tiên giới thiệu Hoắc Dự với đối phương:
"Đây là anh trai của tôi, anh ấy nói muốn gặp mặt anh, xin lỗi vì đã không báo trước, hy vọng anh không để ý.”
Người mà bà cụ Vệ giới thiệu cho Vệ Gia Tuyền lần này vẫn người trong giới, anh ta trông trẻ hơn so với tên đi nước ngoài về. Anh ta trạc tuổi Vệ Gia Tuyền nhưng nhìn cách ăn mặc lại giống hệt một tay chơi.
Hoắc Dự không nói gì, chỉ gật đầu với đối phương xem như chào hỏi.
Sài Tuấn Thần là đối tượng xem mắt lần này của Vệ Gia Tuyền, anh ta không để ý quá nhiều đến Hoắc Dự, hầu như anh ta chỉ nói đến chuyện chơi bời.
"Năm ngoái anh có mua một căn biệt thự ngay tại biển Aegean ở Hy Lạp. Nếu em muốn đi thì mấy ngày tới chúng ta đi chơi với nhau nhé.”
Sài Tuấn Thần nói không ngớt.
Vệ Gia Tuyền cười cười và nói nó quá xa.
Sài Tuấn Thần tiếp lời:
"Không sao cả, anh có một căn biệt thự ở bên kia biển, vừa rồi anh trai của anh có mua một chiếc du thuyền, mấy ngày cuối tuần có thể đi chơi.”
Trước mắt Vệ Gia Tuyền hiện lên gương mặt của bà nội, cô cố gắng nhẫn nhịn và phụ họa người mắt vài câu. Hoắc Dự ngồi cạnh cô cũng sắp không thể nghe nổi nữa, đúng lúc có một người đi đến và chào hỏi anh.
"Tổng giám đốc Hoắc, sao anh lại ở đây?”
Người đến mang một chiếc kính không gọng, mặc bộ đồ vest chỉnh tề, vừa nhìn đã thấy anh ta giống một doanh nhân thành đạt.
Hoắc Dự đứng dậy bắt tay với đối phương. Anh nhớ lại lời Vệ Gia Tuyền vừa giới thiệu, chỉ có thể không cam lòng mà nói: "Đi xem mắt cùng em gái.”
Sài Tuấn Vũ nở nụ cười:
"Thật là trùng hợp, tối hôm qua tôi đã nói có thời gian chúng ta sẽ ăn cơm cùng nhau, không ngờ hôm nay đã có cơ hội rồi, đúng lúc lại là buổi xem mắt của em gái của anh và em trai của tôi.”
Dứt lời, anh ta ngồi xuống bên cạnh Sài Tuấn Thần. Chẳng biết có phải trùng hợp hay sáng sớm anh ta đã đến, đợi thấy được Hoắc Dự thì mới chịu xuất hiện.
Sau khi anh trai Sài Tuấn Vũ xuất hiện, Sài Tuấn Thần trở nên ngoan ngoãn ngay lập tức. Nhìn thái độ của anh trai đối với Hoắc Dự, anh ta cũng biết lúc nãy bản thân đã nói quá nhiều.
"Em trai Tuấn Thần của tôi đã bị ba mẹ chiều hư, nói chuyện chẳng khác gì một đứa trẻ, hai người đừng nghiêm túc với nó.”
Sau khi Sài Tuấn Vũ nói những chuyện khác với Hoắc Dự, anh ta không quên cách một lúc lại nhắc đến em trai mình vài câu.
Lúc Hoắc Dự và Vệ Gia Tuyền ra khỏi nhà hàng, trời đã hoàn toàn tối sẫm.
Hoắc Dự lái xe đưa Vệ Gia Tuyền về nhà. Anh thấy Vệ Gia Tuyền quay đầu nhìn ra bên ngoài thì dừng xe ở một ngã tư, xoa đầu của cô và hỏi:
"Em cảm thấy người này như thế nào?"
Vệ Gia Tuyền lơ đãng trả lời: "Cũng được.”
"Đây mà gọi là cũng được sao?”
Mặc dù Hoắc Dự mới về nước, nhưng không phải anh chẳng biết gì về tình hình trong nước:
"Nhà họ Sài chính là một danh gia vọng tộc, vừa nhìn là biết đứa con trai út nhà họ đã bị chiều hư, chỉ biết ăn uống vui chơi.”
Vệ Gia Tuyền không để ý lắm:
"Độ tuổi này chơi bời cũng chẳng phải chuyện gì to tát. Có lần em nghe chú Cổ Nghĩa uống rượu xong phàn nàn khi còn trẻ thích chơi bời, thật ra ba em không khác gì với chú ấy, nhưng anh cũng thấy ba em yêu mẹ em biết bao nhiêu.”
Hoắc Dự hết sức kiên nhẫn, nói:
"Gia Tuyền, anh hiểu biết nhà họ Sài nhiều hơn em, anh vì muốn tốt cho em thôi.”
Vệ Gia Tuyền cắn môi, giống như thuận miệng nói:
"Anh Dự, mặc dù em gọi anh một tiếng anh nhưng anh không phải anh trai ruột của em.”
Cô còn sợ lời này chưa đủ đô, lại nói thêm một câu:
"Anh cũng đừng quan tâm đến việc em thích ai.”
Khi Vệ Gia Tuyền xuống xe, cô liếc nhìn Hoắc Dự một cái thì thấy mặt anh xanh mét vì tức giận. Cô cầm lấy túi xách rồi nói "lái xe cẩn thận", không dám nhìn nữa và quay người đi vào chung cư.
Kể từ lúc bắt đầu quay phim, Vệ Gia Tuyền đã ra ngoài ở một mình. Cô quét vân tay tiến vào căn hộ, một mình đi vào phòng khách và ngồi bệt xuống thảm ở trước cửa, cả người như mất hết sức lực. Cô ngồi đó, bất chợt nâng tay vỗ mạnh vào đầu mình, rõ ràng cô không cố ý nói như vậy, thật chẳng biết não cô đã bị chập mạch ở chỗ nào nữa. Cô một mực nói với Hoắc Dự rằng cô không hề giận anh, nhưng mọi hành vi mà cô thể hiện rõ ràng đang giận dỗi. Một khi nỗi oán giận xuất hiện thì sẽ khiến con người ta thốt ra những điều lời vô lý.
Bây giờ thì hay rồi, có lẽ một chút "tình nghĩa anh em” ấy cũng bị cô đánh mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.