Chương 22: Ngôi Sao Của Anh Là Cô Gái Tuyệt Vời Nhất
October Angelica
28/05/2021
Vệ Gia Tuyền vừa rời giường được không bao lâu đang chuẩn bị lấy gì để ăn đỡ một chút, thì Hoắc Dự đã quay trở lại.
Trụ sở chính của Tập đoàn nhà họ Hoắc cách căn hộ không xa, lúc trước Hoắc Dự chọn nơi này cũng vì nó gần công ty. Nhưng công việc của Hoắc Dự luôn bận rộn, anh rất hiếm khi về nhà vào buổi trưa.
Vệ Gia Tuyền đang tỉnh táo, khi nhìn thấy anh vẫn hơn ngại ngùng, cô rũ mắt xuống nói: "Anh về không báo trước với em một tiếng, em không có nấu cơm trưa.”
Trên tay Hoắc Dự cầm theo một cái túi, nghe thấy vậy vội nói: "Em không cần làm, anh có mang về một vài món.”
Vệ Gia Tuyền định đi vào bếp lấy vài cái đĩa nhưng Hoắc Dự không cho, nên cô ngoan ngoãn ngồi tại bàn ăn chờ anh lấy. Hoắc Dự nhanh chóng bày đồ ăn anh mua về ra đĩa rồi bưng lên bàn, lúc này Vệ Gia Tuyền mới nhận ra món Hoắc Dự mua về là cháo.
Vệ Gia Tuyền ăn một thìa cháo trứng muối thịt nạc, hương vị rất ngon nên cô ăn thêm vài thìa, đột nhiên ngẩng đầu lên nói: "Anh, anh ăn cháo chung với em buổi chiều có thể rất nhanh đói đó?"
"Không sao đâu.” Hoắc Dự trả lời: "Ăn uống thanh đạm cùng em một bữa.”
Vệ Gia Tuyền lại cúi đầu xuống tiếp tục ăn cháo, không muốn tiếp tục đề tài này nữa. Hoắc Dự yên lặng ăn đồ ăn, nhìn chén cháo cô ăn vẫn như cũ lại mở miệng hỏi: "Gia Tuyền, em không khỏe à?"
Vệ Gia Tuyền liếc anh một cái: "Buổi trưa anh trở về gấp như vậy là để hỏi em câu này?"
Hoắc Dự còn nghiêm túc ừ một tiếng. Vệ Gia Tuyền không muốn trả lời, cúi đầu tiếp tục ăn cháo. Thấy cô không lên tiếng, hai tai Hoắc Dự đỏ lên, anh hơi cong môi cười cũng không hỏi thêm gì.
Tối qua hai người chính thức ở bên nhau và anh không muốn cô ở nhà một mình vào hôm nay. Nhưng hôm qua anh mới xin nghỉ được nửa ngày, ngay cả cuộc họp điều hành thường kỳ vào sáng thứ hai cũng được dời sang buổi chiều, thật sự anh không dám không đi nữa. Lúc ở văn phòng anh cảm thấy thật không yên lòng, nhớ đến những chuyện mà bạn bè nói với anh, anh sợ Vệ Gia Tuyền sẽ không khỏe.
Hoắc Dự thấy Vệ Gia Tuyền có vẻ vẫn ổn, ăn xong liền thu dọn thứ mà hai người còn chưa ăn hết rồi nhanh chóng trở lại công ty. Vệ Gia Tuyền nhìn thấy tất cả những gì Hoắc Dự đã làm, biết anh chưa bao giờ là người thích nói nhiều, nhưng dùng cách thực tế hơn để cô biết anh quan tâm đến cô như thế nào.
Buổi chiều, Vệ Gia Tuyền ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách xem chương trình tạp kỹ cô chưa xem xong tối hôm qua. Nhưng tối hôm qua, cô gần như trằn trọc cả đêm bởi một lời tỏ tình nào đó. Không lâu sau cô lại buồn ngủ rồi dựa vào gối mà ngủ.
Vệ Gia Tuyền bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại, cô lấy điện thoại xem thử, chính là Bạch Kiều mẹ của Hoắc Dự đang gọi đến.
Vệ Gia Tuyền vội vàng ngồi dậy, nhấn nút trả lời.
"Gia Tuyền, con đoàn phim Giang Châu trở về rồi à?” Bạch Kiều quan tâm hỏi.
Vệ Gia Tuyền vội vàng trả lời: "Con về rồi, hôm qua con vừa về đến.”
"Về là được rồi.” Bạch Kiều nói: "Chuyện là thế này, Tổng biên tập của một tạp chí có quan hệ tốt với mẹ. Chúng ta đã gặp nhau sáng nay. Bà ấy nói với mẹ rằng trang bìa số mới nhất của tạp chí đang tìm ba người diễn viên điện ảnh mới trong hai năm gần đây. Kết quả vẫn còn thiếu một người, cô ấy nhờ mẹ giúp cô ấy tìm xem ai phù hợp. Mẹ nghĩ con vừa đóng vai nữ chính của phim lại còn đã đoạt giải Kim Ngọc Lan. Nên mẹ đã đề cử con.”
Trong lòng Vệ Gia Tuyền biết tạp chí mà Bạch Kiều nhắc đến chắc chắn không tệ, loại tạp chí lớn như vậy không biết có bao nhiêu người tranh nhau muốn được lên ảnh bìa. Nhưng nhìn chung chỉ có các ngôi sao tên tuổi hoặc người mẫu đang nổi tiếng mới được xuất hiện. Biết rằng đây là cơ hội hiếm có, cô vội vàng đồng ý và nói lời cảm ơn với bà.
Bạch Kiều nói một cách thích thú: "Chúng ta đều là người trong cùng một gia đình. Không kể đến mối quan hệ của chúng ta, mẹ nghe Tiểu Dự nói con không muốn quá nhiều người biết chuyện con và Tiểu Dự kết hôn.”
"Vâng ạ. Con không muốn biến việc riêng tư của con và anh trở thành chủ đề bàn tán của người khác.” Vệ Gia Tuyền thẳng thắn nói.
Tất nhiên, Bạch Kiều không suy nghĩ nhiều, lại nói: "Còn có một việc mẹ muốn nói với con, con chắc chắn cũng biết trong tay mẹ có không ít kịch bản, có những bộ rất hay mẹ sẽ tìm đoàn làm phim đến quay. Gần đây mẹ mới phát hiện ra một vị đạo diễn mới viết kịch bản cũng không tệ, mẹ muốn để con đóng vai chính.”
Vệ Gia Tuyền không chút nghĩ ngợi nói: "Chị Đồng chưa chọn bộ phim tiếp theo cho con. Mẹ, nếu mẹ nghĩ con phù hợp thì con sẽ nhận.”
Bạch Kiều cười nói: "Con cũng đừng nghĩ mẹ tốt đến vậy. Mẹ muốn công khai thử vai, sẽ có rất nhiều người tới thử vai. Nhưng đạo diễn của bộ phim này là người mới, mẹ cũng không đoán được phim anh ta quay sẽ như thế nào, tối đa cũng chỉ có thể giúp đỡ ê-kíp thôi. Dù sao cũng là người một nhà, tốt xấu gì cũng không muốn kéo người ngoài vào.”
Vệ Gia Tuyền vẫn rất tin tưởng vào tầm nhìn của Bạch Kiều, nhưng loại chuyện này quả thực cũng không thể biết chính xác được. Ngay cả các đạo diễn lớn cũng có lúc cho ra ‘bom xịt’ huống chi là các đạo diễn mới, những chuyện này đều rất bình thường. Cô nghe thấy Bạch Kiều nói người trong một gia đình vẫn hơn, cô rất vui mừng, không thể không đồng ý.
Lúc Hoắc Dự về nhà, Vệ Gia Tuyền đang nằm trên ghế sô pha xem kịch bản.
Gần đây nhiệt độ vẫn chưa hoàn toàn ấm lên, nhưng thủ đô hai ngày nay đã không còn ấm áp nữa, Vệ Gia Tuyền quấn một chiếc chăn nằm trên ghế sô pha. Vệ Gia Tuyền nghe thấy tiếng động, nhìn thấy Hoắc Dự đã trở về thì ngẩn người, nhìn vào đồng hồ, kinh ngạc nói: "Chết rồi, em không để ý thời gian, em còn chưa nấu cơm nữa.”
Hoắc Dự lắc đầu nói: "Anh có mang đồ ăn về, hôm nay em đừng tốn sức nữa.”
Dứt lời Hoắc Dự đã đi vào phòng bếp lấy đồ ăn bày ra đĩa, rồi mang thức ăn lên bàn. Thấy Vệ Gia Tuyền vẫn tập trung vào thứ trên tay, không khỏi thúc giục: "Em ăn cơm trước đi, sau đó lại xem tiếp.”
Vệ Gia Tuyền đáp lời nhưng cũng không nhúc nhích. Hoắc Dự bất lực đi đến trước mặt cô, bế cô lên. Vệ Gia Tuyền giật nảy mình, vội vàng ôm cô anh, sợ mình sẽ ngã xuống.
Hoắc Dự tò mò hỏi: "Đó là gì mà em xem chăm chú vậy?"
Vệ Gia Tuyền bị anh đặt vào ghế ở cạnh bàn ăn, trả lời: "Mẹ mới cho em kịch bản, muốn để em đóng vai chính.”
"Mẹ nào?” Hoắc Dự đưa đũa cho cô, hỏi xong liền đoán ra: "Chắc là mẹ anh. Mấy năm nay bà ấy rất ít khi đóng phim mà thích đi làm nhà sản xuất. Muốn xây dựng ngân sách chuyên dùng để giúp đỡ người mới trong ngành điện ảnh.”
Vệ Gia Tuyền gật đầu nói: "Câu trả lời chính xác rồi, kịch bản này thật sự không tệ.”
"Ăn cơm trước đi nào.” Hoắc Dự nói.
Sau khi hai người ăn xong, Vệ Gia Tuyền đi tắm rửa một cái rồi lại lên giường tiếp tục đọc kịch bản. Hoắc Dự còn có việc phải làm, sau khi đã xử lý xong mọi thứ trong phòng làm việc thì trở về phòng tắm rửa, lúc ra khỏi phòng tắm vẫn thấy Vệ Gia Tuyền còn đang đọc kịch bản.
Hoắc Dự nằm xuống bên cạnh ôm eo cô nói: "Gia Tuyền, mẹ có nói khi nào em vào đoàn làm phim không?"
Vệ Gia Tuyền trả lời: "Nghe nói nó vẫn đang trong giai đoạn sơ bộ và địa điểm vẫn chưa được sắp xếp hoàn chỉnh. Em còn phải chờ một thời gian.”
Hoắc Dự khẽ thở dài: "Thật sự anh không muốn để em đi quay phim.”
Lúc này Vệ Gia Tuyền mới rời mắt khỏi kịch bản hỏi: "Sao vậy?” Cô nghĩ đến lúc đó cô vào đoàn làm phim sẽ rất lâu và bận rộn nên an ủi anh: "Lần này em sẽ quay ở thủ đô. Nếu công việc không kết thúc quá muộn em có thể về nhà.”
Hoắc Dự nói: "Lời em nói đều là dự định. Anh thấy lần này em trở về từ đoàn phim đã ốm hơn rất nhiều, anh ôm cũng không còn được thoải mái như trước nữa.”
Vệ Gia Tuyền tức giận nói: "Vậy anh còn ôm em làm gì?"
Vệ Gia Tuyền đang đọc kịch bản, Hoắc Dự đặt kịch bản trên tay cô ấy sang một bên và ôm cô vào lòng anh.
"Anh không có ý gì khác, anh chỉ nghĩ là em quá gầy thôi.” Hoắc Dự hôn lên trán cô: "Anh còn nghĩ rằng thời gian này có thể khiến em béo hơn một chút, vậy mà em đã muốn đi quay phim lần nữa.”
Nhịp độ của bộ phim 《Lời chia tay mùa xuân 》 rất trầm buồn nên trong khoảng thời gian này, Vệ Gia Tuyền vì muốn nhập vai nên thường xuyên rơi vào trạng thái buồn bã và chỉ khi nói chuyện với Hoắc Dự thì cô mới cảm thấy khá hơn. Sau một thời gian dài ở trạng thái này, không thể không sút cân được. Hơn nữa để phù hợp với nhân vật nên Vệ Gia Tuyền cũng phải gầy đi. Nếu không Cảnh Ung sẽ không nhìn chằm chằm Tống Tử Văn và không để cho cô ăn vặt, vì sợ cô béo, không hợp với nhân vật.
Hoắc Dự không quan tâm những chuyện này, anh chỉ quan tâm Vệ Gia Tuyền mà thôi.
Vệ Gia Tuyền leo lên người anh, dụi mặt vào lòng anh: "Anh à, em sẽ không tùy tiện bỏ bê sức khỏe bản thân đâu, nhưng em đã chọn nghề này thì sẽ muốn cống hiến hết mình cho nó.”
Hoắc Dự ôm lấy lưng cô, nghe cô nói chuyện.
"Bà em từng sắp xếp cho em xem mắt, em cũng không đề cập về việc này với anh nhiều. Còn muốn để em kết hôn xong sẽ trở thành người phụ nữ của gia đình.” Vệ Gia Tuyền nhịn không được mà hôn anh một cái: "Sống trên đời này nên làm chút gì đó có giá trị. Có thể ngày nào đó em và anh có con, em sẽ muốn ở nhà cùng anh nuôi dưỡng con cái. Nhưng đó là chuyện của sau này, cũng có thể cả đời em cũng không muốn như vậy. Em muốn vì chính em, cũng vì chính anh mà trở nên tốt đẹp hơn, không cần phải phụ thuộc vào anh. Như thế mới xứng đáng với tình yêu của anh.”
Bàn tay Hoắc Dự đang vuốt lưng cô khẽ ngưng lại, sau đó đặt lên đầu cô xúc động nói: "Ngôi sao của anh là cô gái tốt nhất trên đời.”
Vệ Gia Tuyền cười: "Lời lẽ đường mật.”
Đột nhiên Hoắc Dự lật người đè cô xuống dưới thân, hôn từ trán xuống một cách nồng nàn và ướt át, cuối cùng giữ chặt lấy môi cô không buông.
Sau đó thật lâu, Hoắc Dự lại nép đầu vào cô cô, thấp giọng hỏi: "Gia Tuyền, em có khỏe chưa?"
Vệ Gia Tuyền không trả lời mà cắn vào bả vai anh. Hoắc Dự lại không nhịn được mà cười thành tiếng, hôn cô lần nữa.
Hai ngày sau, Đổng An Ni đi cùng Vệ Gia Tuyền đến một phim trường ở ngoại ô thủ đô. Tạp chí mà Bạch Kiều giới thiệu cho Vệ Gia Tuyền không thể nào tốt hơn, khi Đổng An Ni nhận được lời mời chính thức cô ấy mới biết rằng đây là tạp chí thời trang hàng đầu.
‘Chiếc bánh’ này ngon đến nỗi ngay cả Đổng An Ni cũng không kiềm chế được mà bộc lộ ra dáng vẻ chưa từng thấy việc này bao giờ ra bên ngoài.
Cũng không thể trách Đổng An Ni, tạp chí điện ảnh trong nước không tính là nhiều nhưng cũng không quá ít. Cả mẹ ruột và mẹ chồng của Vệ Gia Tuyền đều đã xuất hiện trên đó, họ là những diễn viên nổi tiếng ở quốc tế. Ngoài ra, có có những người khác từng được xuất hiện trên đó giống như Quý Thần Hi và Bạch Kiều đều là diễn viên chính của các bộ phim nổi tiếng.
Mặc dù Vệ Gia Tuyền hiện là nữ chính của đạo diễn Cảnh Ung nhưng mà bộ phim vẫn chưa được công chiếu, không biết liệu có thể đưa Vệ Gia Tuyền vào được hàng ngũ diễn viên điện ảnh chính thống trong tương lai hay không. Cô cũng thật may mắn, tạp chí lại đúng lúc muốn chọn người mới trong giới điện ảnh để xuất hiện lên trang bìa, lại còn được Bạch Kiều đề cử, cơ hội chỉ có lần này.
Hôm nay Vệ Gia Tuyền đi ra ngoài cũng không muộn, cô muốn đến đây sớm hơn một chút vì sợ nếu đến muộn sẽ bị nói là không tôn trọng tạp chí lớn. Cô và Đổng An Ni nghĩ rằng họ không đến muộn, nhưng họ không có hai người khác còn đến sớm hơn.
Trụ sở chính của Tập đoàn nhà họ Hoắc cách căn hộ không xa, lúc trước Hoắc Dự chọn nơi này cũng vì nó gần công ty. Nhưng công việc của Hoắc Dự luôn bận rộn, anh rất hiếm khi về nhà vào buổi trưa.
Vệ Gia Tuyền đang tỉnh táo, khi nhìn thấy anh vẫn hơn ngại ngùng, cô rũ mắt xuống nói: "Anh về không báo trước với em một tiếng, em không có nấu cơm trưa.”
Trên tay Hoắc Dự cầm theo một cái túi, nghe thấy vậy vội nói: "Em không cần làm, anh có mang về một vài món.”
Vệ Gia Tuyền định đi vào bếp lấy vài cái đĩa nhưng Hoắc Dự không cho, nên cô ngoan ngoãn ngồi tại bàn ăn chờ anh lấy. Hoắc Dự nhanh chóng bày đồ ăn anh mua về ra đĩa rồi bưng lên bàn, lúc này Vệ Gia Tuyền mới nhận ra món Hoắc Dự mua về là cháo.
Vệ Gia Tuyền ăn một thìa cháo trứng muối thịt nạc, hương vị rất ngon nên cô ăn thêm vài thìa, đột nhiên ngẩng đầu lên nói: "Anh, anh ăn cháo chung với em buổi chiều có thể rất nhanh đói đó?"
"Không sao đâu.” Hoắc Dự trả lời: "Ăn uống thanh đạm cùng em một bữa.”
Vệ Gia Tuyền lại cúi đầu xuống tiếp tục ăn cháo, không muốn tiếp tục đề tài này nữa. Hoắc Dự yên lặng ăn đồ ăn, nhìn chén cháo cô ăn vẫn như cũ lại mở miệng hỏi: "Gia Tuyền, em không khỏe à?"
Vệ Gia Tuyền liếc anh một cái: "Buổi trưa anh trở về gấp như vậy là để hỏi em câu này?"
Hoắc Dự còn nghiêm túc ừ một tiếng. Vệ Gia Tuyền không muốn trả lời, cúi đầu tiếp tục ăn cháo. Thấy cô không lên tiếng, hai tai Hoắc Dự đỏ lên, anh hơi cong môi cười cũng không hỏi thêm gì.
Tối qua hai người chính thức ở bên nhau và anh không muốn cô ở nhà một mình vào hôm nay. Nhưng hôm qua anh mới xin nghỉ được nửa ngày, ngay cả cuộc họp điều hành thường kỳ vào sáng thứ hai cũng được dời sang buổi chiều, thật sự anh không dám không đi nữa. Lúc ở văn phòng anh cảm thấy thật không yên lòng, nhớ đến những chuyện mà bạn bè nói với anh, anh sợ Vệ Gia Tuyền sẽ không khỏe.
Hoắc Dự thấy Vệ Gia Tuyền có vẻ vẫn ổn, ăn xong liền thu dọn thứ mà hai người còn chưa ăn hết rồi nhanh chóng trở lại công ty. Vệ Gia Tuyền nhìn thấy tất cả những gì Hoắc Dự đã làm, biết anh chưa bao giờ là người thích nói nhiều, nhưng dùng cách thực tế hơn để cô biết anh quan tâm đến cô như thế nào.
Buổi chiều, Vệ Gia Tuyền ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách xem chương trình tạp kỹ cô chưa xem xong tối hôm qua. Nhưng tối hôm qua, cô gần như trằn trọc cả đêm bởi một lời tỏ tình nào đó. Không lâu sau cô lại buồn ngủ rồi dựa vào gối mà ngủ.
Vệ Gia Tuyền bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại, cô lấy điện thoại xem thử, chính là Bạch Kiều mẹ của Hoắc Dự đang gọi đến.
Vệ Gia Tuyền vội vàng ngồi dậy, nhấn nút trả lời.
"Gia Tuyền, con đoàn phim Giang Châu trở về rồi à?” Bạch Kiều quan tâm hỏi.
Vệ Gia Tuyền vội vàng trả lời: "Con về rồi, hôm qua con vừa về đến.”
"Về là được rồi.” Bạch Kiều nói: "Chuyện là thế này, Tổng biên tập của một tạp chí có quan hệ tốt với mẹ. Chúng ta đã gặp nhau sáng nay. Bà ấy nói với mẹ rằng trang bìa số mới nhất của tạp chí đang tìm ba người diễn viên điện ảnh mới trong hai năm gần đây. Kết quả vẫn còn thiếu một người, cô ấy nhờ mẹ giúp cô ấy tìm xem ai phù hợp. Mẹ nghĩ con vừa đóng vai nữ chính của phim lại còn đã đoạt giải Kim Ngọc Lan. Nên mẹ đã đề cử con.”
Trong lòng Vệ Gia Tuyền biết tạp chí mà Bạch Kiều nhắc đến chắc chắn không tệ, loại tạp chí lớn như vậy không biết có bao nhiêu người tranh nhau muốn được lên ảnh bìa. Nhưng nhìn chung chỉ có các ngôi sao tên tuổi hoặc người mẫu đang nổi tiếng mới được xuất hiện. Biết rằng đây là cơ hội hiếm có, cô vội vàng đồng ý và nói lời cảm ơn với bà.
Bạch Kiều nói một cách thích thú: "Chúng ta đều là người trong cùng một gia đình. Không kể đến mối quan hệ của chúng ta, mẹ nghe Tiểu Dự nói con không muốn quá nhiều người biết chuyện con và Tiểu Dự kết hôn.”
"Vâng ạ. Con không muốn biến việc riêng tư của con và anh trở thành chủ đề bàn tán của người khác.” Vệ Gia Tuyền thẳng thắn nói.
Tất nhiên, Bạch Kiều không suy nghĩ nhiều, lại nói: "Còn có một việc mẹ muốn nói với con, con chắc chắn cũng biết trong tay mẹ có không ít kịch bản, có những bộ rất hay mẹ sẽ tìm đoàn làm phim đến quay. Gần đây mẹ mới phát hiện ra một vị đạo diễn mới viết kịch bản cũng không tệ, mẹ muốn để con đóng vai chính.”
Vệ Gia Tuyền không chút nghĩ ngợi nói: "Chị Đồng chưa chọn bộ phim tiếp theo cho con. Mẹ, nếu mẹ nghĩ con phù hợp thì con sẽ nhận.”
Bạch Kiều cười nói: "Con cũng đừng nghĩ mẹ tốt đến vậy. Mẹ muốn công khai thử vai, sẽ có rất nhiều người tới thử vai. Nhưng đạo diễn của bộ phim này là người mới, mẹ cũng không đoán được phim anh ta quay sẽ như thế nào, tối đa cũng chỉ có thể giúp đỡ ê-kíp thôi. Dù sao cũng là người một nhà, tốt xấu gì cũng không muốn kéo người ngoài vào.”
Vệ Gia Tuyền vẫn rất tin tưởng vào tầm nhìn của Bạch Kiều, nhưng loại chuyện này quả thực cũng không thể biết chính xác được. Ngay cả các đạo diễn lớn cũng có lúc cho ra ‘bom xịt’ huống chi là các đạo diễn mới, những chuyện này đều rất bình thường. Cô nghe thấy Bạch Kiều nói người trong một gia đình vẫn hơn, cô rất vui mừng, không thể không đồng ý.
Lúc Hoắc Dự về nhà, Vệ Gia Tuyền đang nằm trên ghế sô pha xem kịch bản.
Gần đây nhiệt độ vẫn chưa hoàn toàn ấm lên, nhưng thủ đô hai ngày nay đã không còn ấm áp nữa, Vệ Gia Tuyền quấn một chiếc chăn nằm trên ghế sô pha. Vệ Gia Tuyền nghe thấy tiếng động, nhìn thấy Hoắc Dự đã trở về thì ngẩn người, nhìn vào đồng hồ, kinh ngạc nói: "Chết rồi, em không để ý thời gian, em còn chưa nấu cơm nữa.”
Hoắc Dự lắc đầu nói: "Anh có mang đồ ăn về, hôm nay em đừng tốn sức nữa.”
Dứt lời Hoắc Dự đã đi vào phòng bếp lấy đồ ăn bày ra đĩa, rồi mang thức ăn lên bàn. Thấy Vệ Gia Tuyền vẫn tập trung vào thứ trên tay, không khỏi thúc giục: "Em ăn cơm trước đi, sau đó lại xem tiếp.”
Vệ Gia Tuyền đáp lời nhưng cũng không nhúc nhích. Hoắc Dự bất lực đi đến trước mặt cô, bế cô lên. Vệ Gia Tuyền giật nảy mình, vội vàng ôm cô anh, sợ mình sẽ ngã xuống.
Hoắc Dự tò mò hỏi: "Đó là gì mà em xem chăm chú vậy?"
Vệ Gia Tuyền bị anh đặt vào ghế ở cạnh bàn ăn, trả lời: "Mẹ mới cho em kịch bản, muốn để em đóng vai chính.”
"Mẹ nào?” Hoắc Dự đưa đũa cho cô, hỏi xong liền đoán ra: "Chắc là mẹ anh. Mấy năm nay bà ấy rất ít khi đóng phim mà thích đi làm nhà sản xuất. Muốn xây dựng ngân sách chuyên dùng để giúp đỡ người mới trong ngành điện ảnh.”
Vệ Gia Tuyền gật đầu nói: "Câu trả lời chính xác rồi, kịch bản này thật sự không tệ.”
"Ăn cơm trước đi nào.” Hoắc Dự nói.
Sau khi hai người ăn xong, Vệ Gia Tuyền đi tắm rửa một cái rồi lại lên giường tiếp tục đọc kịch bản. Hoắc Dự còn có việc phải làm, sau khi đã xử lý xong mọi thứ trong phòng làm việc thì trở về phòng tắm rửa, lúc ra khỏi phòng tắm vẫn thấy Vệ Gia Tuyền còn đang đọc kịch bản.
Hoắc Dự nằm xuống bên cạnh ôm eo cô nói: "Gia Tuyền, mẹ có nói khi nào em vào đoàn làm phim không?"
Vệ Gia Tuyền trả lời: "Nghe nói nó vẫn đang trong giai đoạn sơ bộ và địa điểm vẫn chưa được sắp xếp hoàn chỉnh. Em còn phải chờ một thời gian.”
Hoắc Dự khẽ thở dài: "Thật sự anh không muốn để em đi quay phim.”
Lúc này Vệ Gia Tuyền mới rời mắt khỏi kịch bản hỏi: "Sao vậy?” Cô nghĩ đến lúc đó cô vào đoàn làm phim sẽ rất lâu và bận rộn nên an ủi anh: "Lần này em sẽ quay ở thủ đô. Nếu công việc không kết thúc quá muộn em có thể về nhà.”
Hoắc Dự nói: "Lời em nói đều là dự định. Anh thấy lần này em trở về từ đoàn phim đã ốm hơn rất nhiều, anh ôm cũng không còn được thoải mái như trước nữa.”
Vệ Gia Tuyền tức giận nói: "Vậy anh còn ôm em làm gì?"
Vệ Gia Tuyền đang đọc kịch bản, Hoắc Dự đặt kịch bản trên tay cô ấy sang một bên và ôm cô vào lòng anh.
"Anh không có ý gì khác, anh chỉ nghĩ là em quá gầy thôi.” Hoắc Dự hôn lên trán cô: "Anh còn nghĩ rằng thời gian này có thể khiến em béo hơn một chút, vậy mà em đã muốn đi quay phim lần nữa.”
Nhịp độ của bộ phim 《Lời chia tay mùa xuân 》 rất trầm buồn nên trong khoảng thời gian này, Vệ Gia Tuyền vì muốn nhập vai nên thường xuyên rơi vào trạng thái buồn bã và chỉ khi nói chuyện với Hoắc Dự thì cô mới cảm thấy khá hơn. Sau một thời gian dài ở trạng thái này, không thể không sút cân được. Hơn nữa để phù hợp với nhân vật nên Vệ Gia Tuyền cũng phải gầy đi. Nếu không Cảnh Ung sẽ không nhìn chằm chằm Tống Tử Văn và không để cho cô ăn vặt, vì sợ cô béo, không hợp với nhân vật.
Hoắc Dự không quan tâm những chuyện này, anh chỉ quan tâm Vệ Gia Tuyền mà thôi.
Vệ Gia Tuyền leo lên người anh, dụi mặt vào lòng anh: "Anh à, em sẽ không tùy tiện bỏ bê sức khỏe bản thân đâu, nhưng em đã chọn nghề này thì sẽ muốn cống hiến hết mình cho nó.”
Hoắc Dự ôm lấy lưng cô, nghe cô nói chuyện.
"Bà em từng sắp xếp cho em xem mắt, em cũng không đề cập về việc này với anh nhiều. Còn muốn để em kết hôn xong sẽ trở thành người phụ nữ của gia đình.” Vệ Gia Tuyền nhịn không được mà hôn anh một cái: "Sống trên đời này nên làm chút gì đó có giá trị. Có thể ngày nào đó em và anh có con, em sẽ muốn ở nhà cùng anh nuôi dưỡng con cái. Nhưng đó là chuyện của sau này, cũng có thể cả đời em cũng không muốn như vậy. Em muốn vì chính em, cũng vì chính anh mà trở nên tốt đẹp hơn, không cần phải phụ thuộc vào anh. Như thế mới xứng đáng với tình yêu của anh.”
Bàn tay Hoắc Dự đang vuốt lưng cô khẽ ngưng lại, sau đó đặt lên đầu cô xúc động nói: "Ngôi sao của anh là cô gái tốt nhất trên đời.”
Vệ Gia Tuyền cười: "Lời lẽ đường mật.”
Đột nhiên Hoắc Dự lật người đè cô xuống dưới thân, hôn từ trán xuống một cách nồng nàn và ướt át, cuối cùng giữ chặt lấy môi cô không buông.
Sau đó thật lâu, Hoắc Dự lại nép đầu vào cô cô, thấp giọng hỏi: "Gia Tuyền, em có khỏe chưa?"
Vệ Gia Tuyền không trả lời mà cắn vào bả vai anh. Hoắc Dự lại không nhịn được mà cười thành tiếng, hôn cô lần nữa.
Hai ngày sau, Đổng An Ni đi cùng Vệ Gia Tuyền đến một phim trường ở ngoại ô thủ đô. Tạp chí mà Bạch Kiều giới thiệu cho Vệ Gia Tuyền không thể nào tốt hơn, khi Đổng An Ni nhận được lời mời chính thức cô ấy mới biết rằng đây là tạp chí thời trang hàng đầu.
‘Chiếc bánh’ này ngon đến nỗi ngay cả Đổng An Ni cũng không kiềm chế được mà bộc lộ ra dáng vẻ chưa từng thấy việc này bao giờ ra bên ngoài.
Cũng không thể trách Đổng An Ni, tạp chí điện ảnh trong nước không tính là nhiều nhưng cũng không quá ít. Cả mẹ ruột và mẹ chồng của Vệ Gia Tuyền đều đã xuất hiện trên đó, họ là những diễn viên nổi tiếng ở quốc tế. Ngoài ra, có có những người khác từng được xuất hiện trên đó giống như Quý Thần Hi và Bạch Kiều đều là diễn viên chính của các bộ phim nổi tiếng.
Mặc dù Vệ Gia Tuyền hiện là nữ chính của đạo diễn Cảnh Ung nhưng mà bộ phim vẫn chưa được công chiếu, không biết liệu có thể đưa Vệ Gia Tuyền vào được hàng ngũ diễn viên điện ảnh chính thống trong tương lai hay không. Cô cũng thật may mắn, tạp chí lại đúng lúc muốn chọn người mới trong giới điện ảnh để xuất hiện lên trang bìa, lại còn được Bạch Kiều đề cử, cơ hội chỉ có lần này.
Hôm nay Vệ Gia Tuyền đi ra ngoài cũng không muộn, cô muốn đến đây sớm hơn một chút vì sợ nếu đến muộn sẽ bị nói là không tôn trọng tạp chí lớn. Cô và Đổng An Ni nghĩ rằng họ không đến muộn, nhưng họ không có hai người khác còn đến sớm hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.