Chương 9: "nhà Họ Vệ Đã Cho Anh Bảo Vật Quý Nhất Của Nhà Họ Rồi.”
October Angelica
28/05/2021
Cả đêm hôm đó Vệ Gia Tuyền không hề chợp mắt, lúc cô mơ màng ngủ được thì trời đã gần sáng. Nhưng sau khi chìm vào giấc ngủ, cô đã ngủ rất sâu. Khi Hoắc Dự tỉnh dậy nhìn thấy Vệ Gia Tuyền vẫn đang ngủ, mái tóc mượt mà xõa trên gối, môi hơi mím lại.
Hoắc Dự xích lại gần cô thêm một chút, nhỏ giọng gọi tên cô nhưng cô không có chút phản ứng nào. Anh cũng không biết mình đã nghĩ gì, đến khi lấy lại tinh thần, anh đã cúi đầu hôn lên khóe miệng cô.
Hoắc Dự nhìn cô một lúc rồi đứng dậy đi vào phòng để tắm rửa sạch sẽ, sau đó đi xuống lầu. Người già thường dậy sớm, lúc Hoắc Dự đi xuống lầu thì thấy bà nội và ông Tần vừa trở về sau khi đi dạo.
Bà nội Hoắc Dự nhìn thấy anh nói:
"Bữa sáng đã chuẩn bị sẵn trong bếp, con xem Gia Tuyền thích ăn món gì.
Hoắc Dư vội vàng nói:
"Không biết có phải do không hợp thời tiết không mà tối qua Gia Tuyền ngủ không ngon, lát nữa con sẽ gọi cô ấy.”
Bà nội Hoắc Dự không tìm hiểu thêm đó có phải sự thật không, chỉ cười cười mà không hỏi thêm nữa.
Vệ Gia Tuyền bị tiếng nhạc vui vẻ đánh thức, cô mở mắt ra nghe kỹ thì thấy cô bé Tần Văn tóc vàng đã ngồi trên giường từ lúc nào, trên tay cô bé đang cầm điện thoại đang phát một bài đồng dao tiếng Pháp.
Vệ Gia Tuyền tựa đầu trên gối nhìn cô bé, cười nói: "Sao em lại ở đây?"
Tần Văn nằm xuống bên cạnh cô, nở nụ cười tươi tắn:
"Anh họ bảo em đến gọi chị dậy.”
Vệ Gia Tuyền có hơi khó hiểu: "Đã muộn như vậy rồi sao?” Vừa nói vừa mở đồng hồ xem giờ, thấy đã gần trưa thì cô ngẩn người ra.
Tần Văn vẫn đang cười haha bên cạnh cô:
"Em vẫn chưa làm xong bài tập. Lúc sáng bà ngoại gọi em dậy, em thấy chẳng vui tí nào, nhưng mà không ngờ có người còn dậy muộn hơn em luôn.”
Vệ Gia Tuyền thực sự xấu hổ khi nghe những gì cô bé nói, sao cô lại ngủ đến tận giờ này vào ngày đầu tiên ở nhà bà nội Hoắc Dự chứ.
"Vậy để chị xuống nhà.” Vệ Gia Tuyền đứng dậy rời khỏi giường.
Tần Văn ngồi xếp bằng trên giường, trên tay ôm một búp bê Barbie nói:
"Vậy chị nhanh lên nhá, anh họ nói sắp ăn trưa rồi.”
Vệ Gia Tuyền "ừm” một tiếng, mơ mơ màng màng đi rửa mặt.
Khi Vệ Gia Tuyền và Tần Văn dắt tay nhau đến phòng ăn, đồ ăn đã được bày sẵn trên bàn.
Thấy cô đến, Hoắc Dự không nói lời nào, chỉ chớp mắt nhìn cô, im lặng không nói lời nào. Vệ Gia Tuyền đỏ bừng mặt, lúc này bà nội của Hoắc Dự ra hiệu cho cô ngồi xuống ăn cơm.
"Bà không biết cháu thích ăn gì nên bà đã hỏi Tiểu Dự.”
Bà nội của Hoắc Dự cũng không quá để ý việc Vệ Gia Tuyền dậy muộn:
"Bà nội đã làm thử mấy món nó nói thử xem. Cũng không biết mùi vị thế nào, nếu chút nữa ăn không ngon con cũng cố ăn một ít nhé.”
Vệ Gia Tuyền nhìn thấy trên bàn có rất nhiều món ăn mà cô yêu thích, trông đều rất ngon, chắc hẳn không thể nào khó ăn được. Bà nội của Hoắc Vũ thật dễ gần, cô dậy muộn cũng không nói gì cả.
Sắc mặt của Hoắc Dự nhanh chóng thay đổi khi nghe lời nói của bà nội mình, nhưng người khác không chú ý đến anh nên không ai phát hiện. Lúc này anh không thể nào không thừa nhận rằng trên đời này thật sự có những điều mà anh không giỏi.
Vệ Gia Tuyền dậy quá muộn nên giờ rất đói, ngồi xuống bàn rồi ăn rất nhiều. Thấy cô có vẻ rất thích những món ăn mình nấu, ông Tần lại hỏi cô thích ăn gì để nếu hôm nay có món gì chưa nấu thì lần sau nấu.
Vệ Gia Tuyền còn chưa kịp nói lời nào thì cô bé Tần Văn đã hớn hở nói về một loạt đồ ăn vặt mà cô bé thích, hiển nhiên là cô bé bị bà ngoại dạy dỗ vài câu. Sau bữa trưa, bà nội Hoắc Dự nói muốn đi ra ngoài dạo nên rủ Hoắc Dự và Vệ Gia Tuyền đi cùng.
Thứ không thể thiếu nhất ở thành phố Paris này chính là những cửa hàng sang trọng. Mới đầu Vệ Gia Tuyền còn tưởng đi dạo của bà nội Hoắc Dự là đi dạo thật, sở dĩ để Hoắc Dự đi theo là vì muốn ở gần cháu trai đã xa mình khá lâu nhiều hơn, Hoắc Dư cũng có thể xách đồ giúp bà. Nhưng sau khi đi dạo qua mấy cửa hàng liền, bà nội Hoắc Dư không mua bao nhiêu cho mình mà lại mua cho Vệ Gia Tuyền không ít, cô mới nhận ra mục đích của bà nội Hoặc Dư khi gọi họ đi cùng.
"Gia Tuyền, bà thấy chiếc khăn choàng lụa này đẹp quá, cháu thử choàng lên cho bà xem nào.”
Bà nội Hoắc Dự đi vào một cửa tiệm và bảo Vệ Gia Tuyền mặc thử, bà khen đẹp rồi gọi nhân viên đến thanh toán. Qua mấy lần như thế, Vệ Gia Tuyền sao lại không nhận ra được ý định của bà nội Hoắc Dự, thế là cô vội nói không muốn thử.
Vệ Gia Tuyền nghĩ rằng cô không thử thì bà nội Hoắc Dự sẽ không mua nữa, nhưng không ngờ bà ấy vẫn mua rất nhiều. Trong lúc bà nội Hoắc Dự đi ở phía trước, Vệ Gia Tuyền đi chậm lại mấy bước rồi kéo Hoắc Dự tới bên cạnh mình, trầm giọng nói:
"Bà nội anh là người nghiện mua sắm hả?"
Hoắc Dự lắc đầu cười:
"Tất nhiên là không phải. Anh nghĩ là bà nội đã muốn chuẩn bị quà cho em từ lâu, nhưng bà không tìm được cái gì vừa ý nên mới đưa em đi mua. Em đừng nên có gánh nặng tâm lý, mặc dù là công ty của ông nội đã chuyển giao sang cho người khác từ mấy năm trước nhưng thật ra ông bà vẫn khá giàu có.”
Vệ Gia Tuyền cúi đầu nhìn túi lớn túi nhỏ mà Hoắc Dự đang cầm trên tay, cô cũng đang xách không ít. Nhưng khi nhìn bà nội Hoắc Dự đang đi phía trước, thấy có vẻ bà không có ý định dừng lại.
Buổi tối, bà nội Hoắc Dự đưa hai người họ đi đến một nhà hàng ăn tối. Lúc mọi người đến nơi, ông Tần và Tần Văn đã đến rồi.
Không gian của nhà hàng này rất tốt, đồ ăn rất ngon, có điều không biết sao Tần Văn cứ luôn quấn lấy cô, chen vào chỗ của Hoắc Dự để được ngồi cạnh Vệ Gia Tuyền. Sau khi rời khỏi nhà hàng trở về nhà, Tần Văn ngày càng xấu xa hơn, thậm chí còn ồn ào đòi ngủ chung với Vệ Gia Tuyền.
Bà nội Hoắc Dự ở bên cạnh không kiềm được mà bật cười, nhưng bà vẫn chưa quên Hoắc Dự và Vệ Gia Tuyền mới kết hôn, nếu Tần Văn trở thành bóng đèn thì đúng là không còn gì để nói. Thật lâu sau, cuối cùng bà mới dỗ được Tần Văn không ngủ chung với cô nữa.
Với kinh nghiệm từ đêm qua, đêm khi Vệ Gia Tuyền và Hoắc Dự ngủ chung giường đã không còn ngại ngùng như hôm qua nữa.
Trước đó, Hoắc Dự đã tăng ca điên cuồng ở công ty vì muốn kéo dài thời gian của hai người ra chút, nhưng không phải là hoàn toàn không có việc gì để giải quyết. Tập đoàn nhà họ Hoắc khổng lồ sở hữu các doanh nghiệp trong và ngoài nước nên mỗi ngày đều có rất nhiều yêu cầu cần Hoắc Dự giải quyết.
Khi Vệ Gia Tuyền dựa vào giường để đọc sách thì Hoắc Dự đang đứng ngoài ban công để nói chuyện điện thoại.
Mãi cho đến gần nửa đêm, cuối cùng thì Hoắc Dự cũng đã hoàn thành xong công việc của mình. Thấy Vệ Gia Tuyền đã nằm xuống, anh cũng nhanh chóng tắt đèn rồi nhẹ nhàng nằm xuống giường.
"Anh Dự, bỗng dưng em muốn nói với anh một chuyện.”
Vệ Gia Tuyền nghiêng người quay về phía anh.
Trong phòng không có đèn nhưng khi Hoắc Dự nhìn cô, anh vẫn có thể nhìn rõ đường nét trên khuôn mặt cô. Anh hỏi: "Sao vậy?"
Vệ Gia Tuyền nói đùa:
"Em và anh kết hôn, mẹ anh vừa gặp em đã cho một cái vòng ngọc, nhìn là biết cũng không hề rẻ. Ba anh muốn cho em một bất động sản, hôm nay bà anh lại mua cho em nhiều đồ như vậy. Em chỉ nghĩ, hình như gia đình em không cho anh bất cứ thứ gì cả, anh có bị lỗ không?"
Hoắc Dự dừng lại, đột nhiên duỗi tay ra chậm rãi chạm vào mặt cô, thấp giọng cười nói:
"Nhà họ Vệ đã cho anh bảo vật quý nhất của nhà họ rồi, em nghĩ anh lỗ chỗ nào?"
Câu nói này khiến cho Vệ Gia Tuyền không thể nói thêm gì nữa nhưng trong vẫn cảm thấy ngọt ngào. Một lúc sau, cô vẫn muốn hỏi Hoắc Dự rằng có phải anh đã quên mất chuyện hai người chỉ kết hôn giả không, nhưng khi lời nói đến môi, cô lại không muốn hỏi nữa, cô coi đó là sự thật.
Sáng sớm hôm sau, Vệ Gia Tuyền bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại, cô dụi dụi mắt, đưa tay tìm điện thoại mà không thấy, thế nhưng tiếng chuông đã không còn vàng nữa. Cô mở mắt ra nhìn thử, không ngờ là Hoắc Dự đã trả lời điện thoại giúp cô.
"Xin chào, cho hỏi có việc gì không?"
"Cô ấy còn đang ngủ, hay là chờ cô ấy thức dậy rồi cô ấy gọi lại cho cô nhé?"
Vệ Gia Tuyền nhìn anh tắt điện thoại sau khi nói chuyện với người kia xong.
Cô vội vàng ngồi dậy, lấy điện thoại trên tay anh nhìn xem, cũng may là Đổng An Ni, không phải là người ngoài.
Nhìn thấy phản ứng của cô, Hoắc Dự cố ý nói:
"Gia Tuyền, em không muốn người khác hiểu lầm à?"
Vệ Gia Tuyền cảm thấy không nên trả lời câu hỏi này sẽ tốt hơn, vì vậy cô đột ngột chuyển chủ đề:
"Là người đại diện của em, chắc là có việc cần tìm em rồi. Để em gọi lại cho cô ấy.” Nói xong cô bước xuống giường gọi lại.
Nhìn bóng lưng cô vội vàng chạy đi, Hoắc Dự khẽ thở dài. Anh không thể nói rõ tâm trạng hiện giờ của mình, anh muốn cho cô những điều tốt nhất, nhưng lại sợ bộc lộ ra tâm tư của mình quá nhiều. Theo sự hiểu biết của anh về Vệ Gia Tuyền, cô dám nói với anh là kết hôn giả thì đã cho rằng anh không thích cô. Anh muốn nói gì đó, nhưng lại sợ nói ra sự thật thì Vệ Gia Tuyền sẽ bỏ đi, chưa kể cô còn chưa buông bỏ được Lăng Tử Việt đó nữa.
Đổng An Ni cũng không ngờ lại nhận được cuộc gọi của Vệ Gia Tuyền sớm như vậy, chị không khỏi nói đùa: "Vừa rồi chồng em nghe điện thoại đấy à?"
"Đúng vậy.” Vệ Gia Tuyền trả lời:
"Chị Đổng, chị đừng trêu em, tìm em có việc gì không?"
Đổng An Ni cũng không thừa nước đục thả câu:
"Gia Tuyền, có một tin tốt, một tin xấu. Tin tốt là đã có quyết định cho vai nữ chính trong bộ phim điện ảnh của đạo diễn Cảnh, là em. Tin xấu là vai nữ phụ quan trọng trong phim do Kỳ Vũ Mông đóng. Chị nghe nói Kỳ Vũ Mông đã thể hiện rất tốt trong buổi thử vai hôm đó, biên kịch và đạo diễn Cảnh đều cảm thấy điều này thật đáng tiếc nên đã chọn một vai phụ phù hợp với Kỳ Vũ Mông.”
Vệ Gia Tuyền thật sự không còn quan tâm đến người này nữa, điều duy nhất khiến cô lo lắng là có thể Kỳ Vũ Mông sẽ làm ra chuyện gì đó, vì nay hai người đã cùng một đoàn làm phim, ngoài việc quay phim cô còn phải chú ý đến cô ta nữa, khá là phiền phức.
"Chị Đổng, không sao đâu, lấy được vai nữ chính của đạo diễn Cảnh đã là bất ngờ rồi.” Vệ Gia Tuyền an ủi chị.
Đổng An Ni cũng nói:
"Kỳ Vũ Mông được diễn vai phụ, có khả năng không có nhiều đất diễn, chắc là không ở đoàn làm phim lâu đâu. Lúc đó chị sẽ quan sát cô ta.”
Vệ Gia Tuyền nói chuyện điện thoại xong thì thấy Hoắc Dự đã thay một bộ quần áo trông khá nghiêm túc, tò mò hỏi: "Chúng ta đi ra ngoài sao?"
Hoắc Dự bất lực nói:
"Thay quần áo nhanh đi, anh đưa em đi thử váy cưới.”
Bấy giờ Vệ Gia Tuyền mới nhớ ra ngày đầu tiên đến đây anh có nói cô út của anh sẽ về vào hôm nay, mà váy cưới của cô thì do chính tay cô ấy thiết kế. Hôm qua cô ngủ rất lâu, sau đó lại đi mua sắm cùng bà nội Hoắc Dự nên đã quên mất một việc quan trọng như vậy.
Vệ Gia Tuyền đang tìm kiếm quần áo mặc ra ngoài thì đột nhiên quay đầu hỏi Hoắc Dự:
"Anh à, váy cưới chuẩn bị xong rồi, nhưng chưa hỏi em muốn mặc váy cưới kiểu gì mà?"
Hoắc Dự nói với vẻ chắc chắn:
"Những thứ khác thì không biết chứ cô út anh rất có tài thiết kế đó, em sẽ thích thôi.”
Vệ Gia Tuyền tạm thời tin anh, vừa hay đã tìm được bộ quần áo muốn mặc hôm nay. Thấy Hoắc Dự vẫn chưa đi, cô khụ một tiếng:
"Anh Dự, em muốn thay quần áo.”
Hoắc Dự cười: "Vậy anh đợi em dưới lầu.” Nói xong thì rời đi.
Khi Vệ Gia Tuyền xuống lầu, Hoắc Dự đang nói chuyện cùng với bà nội, Tần Văn cũng đứng bên cạnh nói không ngừng nhưng lại không có ai chú ý đến cô bé. Cô bé vừa nhìn thấy Vệ Gia Tuyền xuất hiện liền chạy đến, ôm lấy chân cô.
Vệ Gia Tuyền sờ đầu cô bé, hỏi:
"Văn Văn, muốn đi ra ngoài cùng bọn chị sao?"
Tần Văn vui vẻ gật đầu nói:
"Anh họ nói chỉ cần em gọi chị là chị dâu thì anh ấy sẽ dẫn em đi chơi.”
Tần Văn luôn gọi cô là chị kể từ khi gặp Vệ Gia Tuyền. Theo quan điểm của Vệ Gia Tuyền thì chị dâu và chị gái nghe cũng không khác nhau là mấy, nhưng không hiểu sao Hoắc Dự lại quan tâm đến như vậy.
Tần Văn gọi cô là chị dâu nhưng cũng không được đi theo đến cửa hàng của mẹ mình như ý muốn, vì hôm nay cô bé phải đi học. Cô bé không ngờ Hoắc Dự chỉ hứa suông với mình, khóc rất lâu nhưng vẫn bị ông nội mình dắt đi học. Trên đường đi, cô bé hứa với lòng rằng sẽ không làm bạn với anh họ nữa.
Tác giả có lời muốn nói:
Hoắc Dự: Chính là cái bà tác giả có thuốc Đông y trong tên đã ép tôi nói những lời sến súa.
Hoắc Dự xích lại gần cô thêm một chút, nhỏ giọng gọi tên cô nhưng cô không có chút phản ứng nào. Anh cũng không biết mình đã nghĩ gì, đến khi lấy lại tinh thần, anh đã cúi đầu hôn lên khóe miệng cô.
Hoắc Dự nhìn cô một lúc rồi đứng dậy đi vào phòng để tắm rửa sạch sẽ, sau đó đi xuống lầu. Người già thường dậy sớm, lúc Hoắc Dự đi xuống lầu thì thấy bà nội và ông Tần vừa trở về sau khi đi dạo.
Bà nội Hoắc Dự nhìn thấy anh nói:
"Bữa sáng đã chuẩn bị sẵn trong bếp, con xem Gia Tuyền thích ăn món gì.
Hoắc Dư vội vàng nói:
"Không biết có phải do không hợp thời tiết không mà tối qua Gia Tuyền ngủ không ngon, lát nữa con sẽ gọi cô ấy.”
Bà nội Hoắc Dự không tìm hiểu thêm đó có phải sự thật không, chỉ cười cười mà không hỏi thêm nữa.
Vệ Gia Tuyền bị tiếng nhạc vui vẻ đánh thức, cô mở mắt ra nghe kỹ thì thấy cô bé Tần Văn tóc vàng đã ngồi trên giường từ lúc nào, trên tay cô bé đang cầm điện thoại đang phát một bài đồng dao tiếng Pháp.
Vệ Gia Tuyền tựa đầu trên gối nhìn cô bé, cười nói: "Sao em lại ở đây?"
Tần Văn nằm xuống bên cạnh cô, nở nụ cười tươi tắn:
"Anh họ bảo em đến gọi chị dậy.”
Vệ Gia Tuyền có hơi khó hiểu: "Đã muộn như vậy rồi sao?” Vừa nói vừa mở đồng hồ xem giờ, thấy đã gần trưa thì cô ngẩn người ra.
Tần Văn vẫn đang cười haha bên cạnh cô:
"Em vẫn chưa làm xong bài tập. Lúc sáng bà ngoại gọi em dậy, em thấy chẳng vui tí nào, nhưng mà không ngờ có người còn dậy muộn hơn em luôn.”
Vệ Gia Tuyền thực sự xấu hổ khi nghe những gì cô bé nói, sao cô lại ngủ đến tận giờ này vào ngày đầu tiên ở nhà bà nội Hoắc Dự chứ.
"Vậy để chị xuống nhà.” Vệ Gia Tuyền đứng dậy rời khỏi giường.
Tần Văn ngồi xếp bằng trên giường, trên tay ôm một búp bê Barbie nói:
"Vậy chị nhanh lên nhá, anh họ nói sắp ăn trưa rồi.”
Vệ Gia Tuyền "ừm” một tiếng, mơ mơ màng màng đi rửa mặt.
Khi Vệ Gia Tuyền và Tần Văn dắt tay nhau đến phòng ăn, đồ ăn đã được bày sẵn trên bàn.
Thấy cô đến, Hoắc Dự không nói lời nào, chỉ chớp mắt nhìn cô, im lặng không nói lời nào. Vệ Gia Tuyền đỏ bừng mặt, lúc này bà nội của Hoắc Dự ra hiệu cho cô ngồi xuống ăn cơm.
"Bà không biết cháu thích ăn gì nên bà đã hỏi Tiểu Dự.”
Bà nội của Hoắc Dự cũng không quá để ý việc Vệ Gia Tuyền dậy muộn:
"Bà nội đã làm thử mấy món nó nói thử xem. Cũng không biết mùi vị thế nào, nếu chút nữa ăn không ngon con cũng cố ăn một ít nhé.”
Vệ Gia Tuyền nhìn thấy trên bàn có rất nhiều món ăn mà cô yêu thích, trông đều rất ngon, chắc hẳn không thể nào khó ăn được. Bà nội của Hoắc Vũ thật dễ gần, cô dậy muộn cũng không nói gì cả.
Sắc mặt của Hoắc Dự nhanh chóng thay đổi khi nghe lời nói của bà nội mình, nhưng người khác không chú ý đến anh nên không ai phát hiện. Lúc này anh không thể nào không thừa nhận rằng trên đời này thật sự có những điều mà anh không giỏi.
Vệ Gia Tuyền dậy quá muộn nên giờ rất đói, ngồi xuống bàn rồi ăn rất nhiều. Thấy cô có vẻ rất thích những món ăn mình nấu, ông Tần lại hỏi cô thích ăn gì để nếu hôm nay có món gì chưa nấu thì lần sau nấu.
Vệ Gia Tuyền còn chưa kịp nói lời nào thì cô bé Tần Văn đã hớn hở nói về một loạt đồ ăn vặt mà cô bé thích, hiển nhiên là cô bé bị bà ngoại dạy dỗ vài câu. Sau bữa trưa, bà nội Hoắc Dự nói muốn đi ra ngoài dạo nên rủ Hoắc Dự và Vệ Gia Tuyền đi cùng.
Thứ không thể thiếu nhất ở thành phố Paris này chính là những cửa hàng sang trọng. Mới đầu Vệ Gia Tuyền còn tưởng đi dạo của bà nội Hoắc Dự là đi dạo thật, sở dĩ để Hoắc Dự đi theo là vì muốn ở gần cháu trai đã xa mình khá lâu nhiều hơn, Hoắc Dư cũng có thể xách đồ giúp bà. Nhưng sau khi đi dạo qua mấy cửa hàng liền, bà nội Hoắc Dư không mua bao nhiêu cho mình mà lại mua cho Vệ Gia Tuyền không ít, cô mới nhận ra mục đích của bà nội Hoặc Dư khi gọi họ đi cùng.
"Gia Tuyền, bà thấy chiếc khăn choàng lụa này đẹp quá, cháu thử choàng lên cho bà xem nào.”
Bà nội Hoắc Dự đi vào một cửa tiệm và bảo Vệ Gia Tuyền mặc thử, bà khen đẹp rồi gọi nhân viên đến thanh toán. Qua mấy lần như thế, Vệ Gia Tuyền sao lại không nhận ra được ý định của bà nội Hoắc Dự, thế là cô vội nói không muốn thử.
Vệ Gia Tuyền nghĩ rằng cô không thử thì bà nội Hoắc Dự sẽ không mua nữa, nhưng không ngờ bà ấy vẫn mua rất nhiều. Trong lúc bà nội Hoắc Dự đi ở phía trước, Vệ Gia Tuyền đi chậm lại mấy bước rồi kéo Hoắc Dự tới bên cạnh mình, trầm giọng nói:
"Bà nội anh là người nghiện mua sắm hả?"
Hoắc Dự lắc đầu cười:
"Tất nhiên là không phải. Anh nghĩ là bà nội đã muốn chuẩn bị quà cho em từ lâu, nhưng bà không tìm được cái gì vừa ý nên mới đưa em đi mua. Em đừng nên có gánh nặng tâm lý, mặc dù là công ty của ông nội đã chuyển giao sang cho người khác từ mấy năm trước nhưng thật ra ông bà vẫn khá giàu có.”
Vệ Gia Tuyền cúi đầu nhìn túi lớn túi nhỏ mà Hoắc Dự đang cầm trên tay, cô cũng đang xách không ít. Nhưng khi nhìn bà nội Hoắc Dự đang đi phía trước, thấy có vẻ bà không có ý định dừng lại.
Buổi tối, bà nội Hoắc Dự đưa hai người họ đi đến một nhà hàng ăn tối. Lúc mọi người đến nơi, ông Tần và Tần Văn đã đến rồi.
Không gian của nhà hàng này rất tốt, đồ ăn rất ngon, có điều không biết sao Tần Văn cứ luôn quấn lấy cô, chen vào chỗ của Hoắc Dự để được ngồi cạnh Vệ Gia Tuyền. Sau khi rời khỏi nhà hàng trở về nhà, Tần Văn ngày càng xấu xa hơn, thậm chí còn ồn ào đòi ngủ chung với Vệ Gia Tuyền.
Bà nội Hoắc Dự ở bên cạnh không kiềm được mà bật cười, nhưng bà vẫn chưa quên Hoắc Dự và Vệ Gia Tuyền mới kết hôn, nếu Tần Văn trở thành bóng đèn thì đúng là không còn gì để nói. Thật lâu sau, cuối cùng bà mới dỗ được Tần Văn không ngủ chung với cô nữa.
Với kinh nghiệm từ đêm qua, đêm khi Vệ Gia Tuyền và Hoắc Dự ngủ chung giường đã không còn ngại ngùng như hôm qua nữa.
Trước đó, Hoắc Dự đã tăng ca điên cuồng ở công ty vì muốn kéo dài thời gian của hai người ra chút, nhưng không phải là hoàn toàn không có việc gì để giải quyết. Tập đoàn nhà họ Hoắc khổng lồ sở hữu các doanh nghiệp trong và ngoài nước nên mỗi ngày đều có rất nhiều yêu cầu cần Hoắc Dự giải quyết.
Khi Vệ Gia Tuyền dựa vào giường để đọc sách thì Hoắc Dự đang đứng ngoài ban công để nói chuyện điện thoại.
Mãi cho đến gần nửa đêm, cuối cùng thì Hoắc Dự cũng đã hoàn thành xong công việc của mình. Thấy Vệ Gia Tuyền đã nằm xuống, anh cũng nhanh chóng tắt đèn rồi nhẹ nhàng nằm xuống giường.
"Anh Dự, bỗng dưng em muốn nói với anh một chuyện.”
Vệ Gia Tuyền nghiêng người quay về phía anh.
Trong phòng không có đèn nhưng khi Hoắc Dự nhìn cô, anh vẫn có thể nhìn rõ đường nét trên khuôn mặt cô. Anh hỏi: "Sao vậy?"
Vệ Gia Tuyền nói đùa:
"Em và anh kết hôn, mẹ anh vừa gặp em đã cho một cái vòng ngọc, nhìn là biết cũng không hề rẻ. Ba anh muốn cho em một bất động sản, hôm nay bà anh lại mua cho em nhiều đồ như vậy. Em chỉ nghĩ, hình như gia đình em không cho anh bất cứ thứ gì cả, anh có bị lỗ không?"
Hoắc Dự dừng lại, đột nhiên duỗi tay ra chậm rãi chạm vào mặt cô, thấp giọng cười nói:
"Nhà họ Vệ đã cho anh bảo vật quý nhất của nhà họ rồi, em nghĩ anh lỗ chỗ nào?"
Câu nói này khiến cho Vệ Gia Tuyền không thể nói thêm gì nữa nhưng trong vẫn cảm thấy ngọt ngào. Một lúc sau, cô vẫn muốn hỏi Hoắc Dự rằng có phải anh đã quên mất chuyện hai người chỉ kết hôn giả không, nhưng khi lời nói đến môi, cô lại không muốn hỏi nữa, cô coi đó là sự thật.
Sáng sớm hôm sau, Vệ Gia Tuyền bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại, cô dụi dụi mắt, đưa tay tìm điện thoại mà không thấy, thế nhưng tiếng chuông đã không còn vàng nữa. Cô mở mắt ra nhìn thử, không ngờ là Hoắc Dự đã trả lời điện thoại giúp cô.
"Xin chào, cho hỏi có việc gì không?"
"Cô ấy còn đang ngủ, hay là chờ cô ấy thức dậy rồi cô ấy gọi lại cho cô nhé?"
Vệ Gia Tuyền nhìn anh tắt điện thoại sau khi nói chuyện với người kia xong.
Cô vội vàng ngồi dậy, lấy điện thoại trên tay anh nhìn xem, cũng may là Đổng An Ni, không phải là người ngoài.
Nhìn thấy phản ứng của cô, Hoắc Dự cố ý nói:
"Gia Tuyền, em không muốn người khác hiểu lầm à?"
Vệ Gia Tuyền cảm thấy không nên trả lời câu hỏi này sẽ tốt hơn, vì vậy cô đột ngột chuyển chủ đề:
"Là người đại diện của em, chắc là có việc cần tìm em rồi. Để em gọi lại cho cô ấy.” Nói xong cô bước xuống giường gọi lại.
Nhìn bóng lưng cô vội vàng chạy đi, Hoắc Dự khẽ thở dài. Anh không thể nói rõ tâm trạng hiện giờ của mình, anh muốn cho cô những điều tốt nhất, nhưng lại sợ bộc lộ ra tâm tư của mình quá nhiều. Theo sự hiểu biết của anh về Vệ Gia Tuyền, cô dám nói với anh là kết hôn giả thì đã cho rằng anh không thích cô. Anh muốn nói gì đó, nhưng lại sợ nói ra sự thật thì Vệ Gia Tuyền sẽ bỏ đi, chưa kể cô còn chưa buông bỏ được Lăng Tử Việt đó nữa.
Đổng An Ni cũng không ngờ lại nhận được cuộc gọi của Vệ Gia Tuyền sớm như vậy, chị không khỏi nói đùa: "Vừa rồi chồng em nghe điện thoại đấy à?"
"Đúng vậy.” Vệ Gia Tuyền trả lời:
"Chị Đổng, chị đừng trêu em, tìm em có việc gì không?"
Đổng An Ni cũng không thừa nước đục thả câu:
"Gia Tuyền, có một tin tốt, một tin xấu. Tin tốt là đã có quyết định cho vai nữ chính trong bộ phim điện ảnh của đạo diễn Cảnh, là em. Tin xấu là vai nữ phụ quan trọng trong phim do Kỳ Vũ Mông đóng. Chị nghe nói Kỳ Vũ Mông đã thể hiện rất tốt trong buổi thử vai hôm đó, biên kịch và đạo diễn Cảnh đều cảm thấy điều này thật đáng tiếc nên đã chọn một vai phụ phù hợp với Kỳ Vũ Mông.”
Vệ Gia Tuyền thật sự không còn quan tâm đến người này nữa, điều duy nhất khiến cô lo lắng là có thể Kỳ Vũ Mông sẽ làm ra chuyện gì đó, vì nay hai người đã cùng một đoàn làm phim, ngoài việc quay phim cô còn phải chú ý đến cô ta nữa, khá là phiền phức.
"Chị Đổng, không sao đâu, lấy được vai nữ chính của đạo diễn Cảnh đã là bất ngờ rồi.” Vệ Gia Tuyền an ủi chị.
Đổng An Ni cũng nói:
"Kỳ Vũ Mông được diễn vai phụ, có khả năng không có nhiều đất diễn, chắc là không ở đoàn làm phim lâu đâu. Lúc đó chị sẽ quan sát cô ta.”
Vệ Gia Tuyền nói chuyện điện thoại xong thì thấy Hoắc Dự đã thay một bộ quần áo trông khá nghiêm túc, tò mò hỏi: "Chúng ta đi ra ngoài sao?"
Hoắc Dự bất lực nói:
"Thay quần áo nhanh đi, anh đưa em đi thử váy cưới.”
Bấy giờ Vệ Gia Tuyền mới nhớ ra ngày đầu tiên đến đây anh có nói cô út của anh sẽ về vào hôm nay, mà váy cưới của cô thì do chính tay cô ấy thiết kế. Hôm qua cô ngủ rất lâu, sau đó lại đi mua sắm cùng bà nội Hoắc Dự nên đã quên mất một việc quan trọng như vậy.
Vệ Gia Tuyền đang tìm kiếm quần áo mặc ra ngoài thì đột nhiên quay đầu hỏi Hoắc Dự:
"Anh à, váy cưới chuẩn bị xong rồi, nhưng chưa hỏi em muốn mặc váy cưới kiểu gì mà?"
Hoắc Dự nói với vẻ chắc chắn:
"Những thứ khác thì không biết chứ cô út anh rất có tài thiết kế đó, em sẽ thích thôi.”
Vệ Gia Tuyền tạm thời tin anh, vừa hay đã tìm được bộ quần áo muốn mặc hôm nay. Thấy Hoắc Dự vẫn chưa đi, cô khụ một tiếng:
"Anh Dự, em muốn thay quần áo.”
Hoắc Dự cười: "Vậy anh đợi em dưới lầu.” Nói xong thì rời đi.
Khi Vệ Gia Tuyền xuống lầu, Hoắc Dự đang nói chuyện cùng với bà nội, Tần Văn cũng đứng bên cạnh nói không ngừng nhưng lại không có ai chú ý đến cô bé. Cô bé vừa nhìn thấy Vệ Gia Tuyền xuất hiện liền chạy đến, ôm lấy chân cô.
Vệ Gia Tuyền sờ đầu cô bé, hỏi:
"Văn Văn, muốn đi ra ngoài cùng bọn chị sao?"
Tần Văn vui vẻ gật đầu nói:
"Anh họ nói chỉ cần em gọi chị là chị dâu thì anh ấy sẽ dẫn em đi chơi.”
Tần Văn luôn gọi cô là chị kể từ khi gặp Vệ Gia Tuyền. Theo quan điểm của Vệ Gia Tuyền thì chị dâu và chị gái nghe cũng không khác nhau là mấy, nhưng không hiểu sao Hoắc Dự lại quan tâm đến như vậy.
Tần Văn gọi cô là chị dâu nhưng cũng không được đi theo đến cửa hàng của mẹ mình như ý muốn, vì hôm nay cô bé phải đi học. Cô bé không ngờ Hoắc Dự chỉ hứa suông với mình, khóc rất lâu nhưng vẫn bị ông nội mình dắt đi học. Trên đường đi, cô bé hứa với lòng rằng sẽ không làm bạn với anh họ nữa.
Tác giả có lời muốn nói:
Hoắc Dự: Chính là cái bà tác giả có thuốc Đông y trong tên đã ép tôi nói những lời sến súa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.