Khí Nữ Nghịch Thiên: Phúc Hắc Thái Tử Phi
Chương 4: Không còn cà lăm
Tố Tố Tuyết
27/07/2015
Đệ nhất mỹ nhân Trung Tử quốc – Thịnh Y Diễm, trước kia Quân Khanh Liệt đương nhiên đã gặp qua. Trong ấn tượng của hắn, nàng nhát gan khiếp nhược, rất ít khi ra khỏi phủ, chỉ cần nàng ra ngoài, thì chính là đi tìm tứ hoàng đệ của hắn – Dực vương. Nàng quấn quít si mê tứ hoàng đệ, chẳng sợ mỗi lần đều nhận biết bao nhiêu trào phúng cùng vũ nhục, cũng không thay đổi tâm ý. Một nữ tử như vậy, mặc dù đáng thương nhưng cũng không đáng để hắn lưu tâm. Dẫu nàng có xinh đẹp cỡ nào, hắn cũng chỉ nhớ mang máng bộ dáng của nàng mà thôi.
Hôm nay, đích nữ của thái phó xuất giá, hắn thân là thái tử tự nhiên phải tới. Nghe được tin tứ hoàng đệ dẫn đội ngũ đón dâu đi đến Tiêu phủ của đại tướng quân, trong lòng hắn cười lạnh. Chỉ là hắn không ngờ tới, Thịnh Y Diễm thế nhưng vì lí do đó mà tính tình biến đổi lớn, trở nên… Khiến cho người ta kinh hãi và run sợ như thế.
Nàng như vậy là vì tứ hoàng đệ sao? Tứ hoàng đệ có gì tốt, để nàng ái mộ đến thế?
Quân Khanh Liệt nghĩ tới đây, trong lòng không tự chủ được liền đau xót, chịu không được tiến lên từng bước, hướng Thịnh Dịch Dương nói: “Sự tình còn chưa sáng tỏ, bản thái tử không thể để cho thái phó nghiêm trị Thịnh tiểu thư được, nhỡ đâu đổ oan cho nàng, thái phó tránh không được sẽ hối hận, nên bản thái tử mới ra tay ngăn cản, không ngờ lại ngộ thương thái phó, trong lòng bản thái tử thấy thật áy náy."
Thịnh Dịch Dương mặc dù là thái phó, trên danh nghĩa là tôn sư của thái tử, lại đứng hàng tam công(1), nhưng thái tử không những được hoàng thượng sủng ái, lại có thành tựu về văn hoá giáo dục cùng võ công, anh tài ngút trời, còn là thiên tử tương lai, hắn sao dám trách cứ thái tử?
Chỉ là thái tử tính tình lạnh lùng, không hay xen vào việc của người khác, giờ thái tử lại che chở Thịnh Y Diễm như thế, khiến hắn có chút kinh hãi.
Hắn áp chế lửa giận, khom người xuống, trầm giọng nói: "Thái tử nói quá lời, thần bị thương không phải lỗi của điện hạ, chỉ là thần sinh ra nghịch nữ bất hiếu như thế, thật sự là..."
Thái tử tự nhiên cũng cảm nhận được người ra tay giúp đỡ Thịnh Y Diễm không chỉ có mình hắn. Tuy hắn có võ công cao thâm, nhưng cũng không thể tìm được nơi người kia ẩn náu. Giờ nghe Thịnh Dịch Dương nói vậy, ánh mắt lạnh lùng của hắn lại quét một vòng quanh tiểu viện. Mặc dù vẫn không phát hiện ra manh mối nào như cũ, nhưng hắn vẫn cảm nhận được có một cỗ khí tức cường đại quanh quẩn đâu đây.
Rốt cuộc là ai...
Thịnh Y Diễm lại liếc mắt nhìn Quân Khanh Liệt một cái, thầm nghĩ nam tử này không đơn giản. Tuy lời nói ra toàn những câu cung kính khiêm nhường, nhưng cũng sắc bén vạch trần sự thật Thịnh Dịch Dương không hỏi nguyên nhân đã che chở nhóm thứ nữ. Chỉ là, hắn vì sao phải giúp nàng?
Mà giờ phút này, Thịnh Dịch Dương đã đưa mắt nhìn về phía Thịnh Y Diễm. Ánh mắt hắn phức tạp nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp của nàng hồi lâu, ánh mắt trải qua bao lần thay đổi bất thường, cuối cùng mới tức giận nói: "Nghịch nữ, ngươi cười cái gì? Còn không quỳ xuống nhận sai cho ta!"
Thịnh Y Diễm nhìn vẻ mặt hiện giờ của Thịnh Dịch Dương, lúc này nàng không có tâm tình đi tìm tòi nghiên cứu, chỉ nhíu nhíu khóe mắt, cười lạnh nói: "Ta cười một tên hỗn đản hồ đồ sủng thứ diệt đích, không hỏi thị phi, không rõ phải trái trắng đen, thế nhưng cũng có thể la liếm lên vị trí nhất phẩm đại thần, làm tôn sư của thái tử... Ha ha, chẳng lẽ chuyện này còn chưa đủ buồn cười sao?"
Vừa rồi khi Thịnh Y Diễm nhấc chân đạp Thịnh Nguyệt Kiều cũng là lúc mọi người mới đuổi tới, mà đây là câu nói đầu tiên của nàng trước mặt mọi người. Nghe thấy lời nói này của nàng, thanh âm lại thanh thúy dễ nghe, một chút cũng không lắp bắp, cả tiểu viện liền im lặng không một tiếng động. Không chỉ bởi vì lời này của nàng nhục mạ cha ruột của mình, cuồng vọng đến cực điểm, còn là vì đệ nhất mỹ nhân Trung Tử quốc nổi tiếng nói lắp ba lắp bắp, giờ nàng... Nàng... Thế nhưng nói chuyện bình thường!
Thịnh Dịch Dương và đại phu nhân, cùng tất cả mọi người ở đây đều khiếp sợ mở to hai mắt!
Cà lăm làm sao có thể đột nhiên bình thường, chuyện này thật không thể tưởng tượng nổi!
Gió lạnh thổi qua không một tiếng động, nửa ngày sau, Thịnh Dịch Dương mới khiếp sợ nói: "Ngươi... Bệnh của ngươi tốt rồi? Không... Không còn cà lăm?"
Cà lăm ở cổ đại bị người ta nhận định là một loại bệnh không thể cứu được, chưa từng nghe nói qua người nào bị cà lăm đột nhiên lại nói chuyện bình thường. Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người nhìn chằm chằm Thịnh Y Diễm, biểu tình đều khác nhau.
Sắc mặt đại phu nhân kinh hãi, mở to hai mắt nhìn, suýt nữa cắn vào lưỡi. Nàng ta mất nhiều tâm lực mới đem tiểu tiện nhân Thịnh Y Diễm này nuôi thành người bị cà lăm, giờ làm sao tiểu tiện nhân này lại nói chuyện tốt như thế a! Làm sao có thể!
Ánh mắt Thịnh Y Diễm thản nhiên đảo qua vẻ mặt như gặp quỷ khi nhìn nàng của đại phu nhân, nói: "Đúng nha, nữ nhi khỏi hẳn, có thể nói chuyện bình thường, khiến cho những người nào đó phải thất vọng rồi."
Nữ nhi hết bệnh rồi, chuyện này vẫn khiến Thịnh Dịch Dương cao hứng, nhưng ngay sau đó, hắn liền nghe thấy nàng nói ra lời ác độc, còn mang theo vẻ trào phúng, lại nhớ tới nàng vừa chửi mình là tên hỗn đản hồ đồ, một loại cảm giác bị xem thường cùng sỉ nhục bỗng nhiên nổi lên, cũng gợi lên trí nhớ đã bị phủ đầy bụi trong đầu hắn.
Hắn nháy mắt nổi giận, cơ hồ cắn chặt răng, nói: "Ý ngươi là sao? Ta là cha ngươi, ngươi lại nói chuyện với trưởng bối như vậy, ngay cả cung kính khiêm nhường cùng uyển chuyển đều làm không được, thế mà vẫn ở trước mặt mọi người ngỗ nghịch nhục mạ phụ thân! Đúng là nghịch nữ! Nghịch nữ!"
Thịnh Y Diễm thấy đại phu nhân bị chính mình liếc mắt một cái, mặt nàng ta mang hồ nghi, cả người run lên, trong lòng nàng liền cười lạnh, thế này mới thản nhiên nhìn về phía Thịnh Dịch Dương đang cực kỳ tức giận kia, không chút để ý nói: "Nuôi không nuôi, dạy cũng không dạy, ta mặc dù là nghịch nữ, vậy cũng do thái phó đại nhân làm người đê tiện, tạo ra nghiệt chướng."
Một câu nói của nàng khiến Thịnh Dịch Dương tức giận đến phát run cả người. Một người luôn để ý đến lễ hiếu như hắn, thì phẩm cách là yếu tố quan trọng hàng đầu.
Tử Nhi thấy tiểu thư nhà mình khinh thường giải thích, chỉ lo cãi lại, không thể khiến mọi người dễ dàng tha thứ được. Giờ, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt chỉ trích cùng không đồng tình nhìn tiểu thư. Lúc này, Tử Nhi mới từ trong kinh hồn tỉnh lại, phù phù một tiếng quỳ xuống, lớn tiếng nói: "Lão gia, người oan uổng tiểu thư. Tiểu thư rõ ràng mới là người chịu khi dễ, mấy năm nay lão gia không quan tâm tiểu thư, tiểu thư ngày ngày đều phải chịu đựng khi dễ của đại tiểu thư, tam tiểu thư, bị nhục mạ đều phải nín lặng mà nghe, phản kháng lại sẽ bị đánh bị bỏ đói! Hôm nay tiểu thư xuất giá, Dực vương lại công khai đánh vào thể diện của phủ thái phó, tiểu thư thấy bản thân khiến phủ thái phó hổ thẹn, thế là... Thế là thắt cổ tự sát để tạ tội, thiếu chút nữa liền... Thiếu chút nữa liền chết! Vậy mà, các vị tiểu thư thấy tiểu thư, trút giận thì nhiều, an ủi thì ít, không thèm lo lắng cho tiểu thư, ngược lại còn châm chọc khiêu khích tiểu thư, tìm mọi cách nhục mạ nguyền rủa tiểu thư! May mắn thay, tiểu thư tỉnh lại, thế mới xảy ra chuyện gậy ông đập lưng ông như vậy! Lão gia, người sao lại không hỏi phải trái trắng đen đã trách tội tiểu thư a!"
Lời nói của Tử Nhi khiến cho Thịnh Dịch Dương á khẩu không trả lời được. Hắn nhìn khuôn mặt lãnh diễm của Thịnh Y Diễm, cùng thái độ xa cách đạm mạc, trong lòng hắn, các loại tình cảm khác nhau cuồn cuộn dâng lên. Nhưng, dưới con mắt nhiều người như vậy, hắn lại bị nữ nhi chính mình sinh ra chỉ vào mũi mắng, thể diện của hắn bị nàng mắng không đáng một đồng như thế, sao hắn có thể bỏ qua. Mặc kệ như thế nào, nữ nhi khi gặp phụ thân lại tỏ thái độ chống đối ngỗ nghịch thì luôn là lỗi của nữ nhi.
Đứng bên cạnh, đại phu nhân thấy sắc mặt của Thịnh Dịch Dương biến đổi nhiều lần, khi nhìn Thịnh Y Diễm lại mang chút nhớ lại hồi ức, mày liễu của nàng ta nhăn lại. Làm sao nàng ta lại không biết, Thịnh Dịch Dương đang thấy bóng dáng của ai trên người Thịnh Y Diễm chứ!
Hận ý cuồn cuồn dâng lên, lại thấy nữ nhi nàng ta đứt ruột sinh ra giờ một đứa gãy ngón tay, lại còn rụng răng, ảnh hưởng tới sắc đẹp, cả đời coi như xong, đứa kia thì bị hủy dung, còn không biết có thể khỏi hẳn hay không, đây tất cả đều do tiểu tiện nhân Thịnh Y Diễm này làm. Nàng ta làm sao có thể để mặc lão gia nảy sinh thương tiếc đối với tiểu tiện nhân này? Nàng ta càng không thể dễ dàng tha thứ cho mẹ đẻ của Thịnh Y Diễm – Diệp Ly, mặc dù người đã chết nhưng vẫn chiếm được tâm của Thịnh Dịch Dương!
Không thể để cho nữ nhi của tiện nhân Diệp Ly kia có được tình thương của cha, tiểu tiện nhân kia nhất định phải trả giá bằng cả mạng sống cho hai nữ nhi!
Ánh mắt của đại phu nhân âm lệ, lập tức xoay người khóc lóc quỳ xuống, nói: “Lão gia, người đem mọi việc trong phủ giao cho thiếp thân xử lý, thiếp thân lại không quản gia cho tốt, khiến ngay cả đứa nha hoàn kia đều dám chống đối lại người, lại còn đứng trước mặt mọi người chỉ trích răn dạy cách làm việc người, đây đều là sai lầm của thiếp thân. Thiếp thân thương tiếc nhị tiểu thư từ nhỏ đã mất mẹ, đối với nàng cưng chiều quá mức, không nghĩ tới lại nuôi dạy nàng thành người bất hiếu như thế, còn đánh đập tỷ muội ruột thịt của mình, đây là lỗi nặng của thiếp thân. Lão gia, xin người hãy trách phạt thiếp thân đi!”
Đại phu nhân một phen cầu trừng phạt như thế, nhất thời khiến mọi người đối với hành động không hiểu quy củ, không biết đạo hiếu, kiêu ngạo ương ngạnh, không có nhân phẩm của chủ tớ Thịnh Y Diễm càng không thể tha thứ nổi, có vài tân khách đã bắt đầu chỉ trích Thịnh Y Diễm.
“Nữ tử không có chút mỹ đức như vậy, khó trách Dực vương không cần nàng.”
“Đúng vậy, thật sự là độc ác. Dù sao cũng là tỷ muội ruột thịt, người ta có lòng tốt đến an ủi nàng, nàng sao có thể lấy tỷ muội của mình ra trút giận đâu.”
“Lớn lên xinh đẹp như thế, không nghĩ tới lại có tâm địa độc ác như vậy.”
…
Nghe mấy lời quở trách này, Thịn Y Diễm chỉ liếc mắt nhìn đại phu nhân một cái, nữ nhân này thật có tố chất làm diễn viên a! Hay cho một ý lấy lùi để tiến, hay cho một cái đạo đức tốt a! Trách không được có thể đem thân thể này nuôi thành người bị cà lăm, làm hại thân thể này tự sát, thê thê thảm thảm mà chết đi.
Tử Nhi thấy đại phu nhân vô sỉ như thế, lại nghe mọi người chỉ trích tiểu thư nhà mình, liền có chút hoảng loạn. Nàng tự trách bản thân trong lúc cấp bách quên mất tôn ti, đem lại rắc rối cho tiểu thư, nhất thời nước mắt rơi xuống ào ào.
Thịnh Dịch Dương vốn có chút áy náy cũng bị lời nói của đại phu nhân đánh bay không còn sót lại chút gì. Thịnh Y Diễm có thể nuôi ra một đứa nha hoàn cùng nàng chỉ trích hắn như thế, đã đủ nói rõ nữ nhi này xưa nay chưa từng để phụ thân hắn trong mắt. Hắn tiến lên từng bước, nhấc chân liền muốn đạp xuống người Tử Nhi, trong miệng còn mắng: “Khá lắm, nha hoàn ngươi dám không để ý tôn ti trên dưới!”
Thấy Thịnh Dịch Dương hướng Tử Nhi đạp xuống, ánh mắt Thịnh Y Diễm nhất thời lạnh lẽo hơn vài phần. Thân mình nàng như dịch chuyển tức thời, tay phải cầm chặt bả vai Tử Nhi, đem Tử Nhi kéo về phía sau. Đồng thời, tay trái bắt được mắt cá chân của Thịnh Dịch Dương, hung hăng nắm lấy. Một thân khí chất trong trẻo lạnh lùng lại tao nhã, lặng yên không tiếng động nở rộ!
Hôm nay, đích nữ của thái phó xuất giá, hắn thân là thái tử tự nhiên phải tới. Nghe được tin tứ hoàng đệ dẫn đội ngũ đón dâu đi đến Tiêu phủ của đại tướng quân, trong lòng hắn cười lạnh. Chỉ là hắn không ngờ tới, Thịnh Y Diễm thế nhưng vì lí do đó mà tính tình biến đổi lớn, trở nên… Khiến cho người ta kinh hãi và run sợ như thế.
Nàng như vậy là vì tứ hoàng đệ sao? Tứ hoàng đệ có gì tốt, để nàng ái mộ đến thế?
Quân Khanh Liệt nghĩ tới đây, trong lòng không tự chủ được liền đau xót, chịu không được tiến lên từng bước, hướng Thịnh Dịch Dương nói: “Sự tình còn chưa sáng tỏ, bản thái tử không thể để cho thái phó nghiêm trị Thịnh tiểu thư được, nhỡ đâu đổ oan cho nàng, thái phó tránh không được sẽ hối hận, nên bản thái tử mới ra tay ngăn cản, không ngờ lại ngộ thương thái phó, trong lòng bản thái tử thấy thật áy náy."
Thịnh Dịch Dương mặc dù là thái phó, trên danh nghĩa là tôn sư của thái tử, lại đứng hàng tam công(1), nhưng thái tử không những được hoàng thượng sủng ái, lại có thành tựu về văn hoá giáo dục cùng võ công, anh tài ngút trời, còn là thiên tử tương lai, hắn sao dám trách cứ thái tử?
Chỉ là thái tử tính tình lạnh lùng, không hay xen vào việc của người khác, giờ thái tử lại che chở Thịnh Y Diễm như thế, khiến hắn có chút kinh hãi.
Hắn áp chế lửa giận, khom người xuống, trầm giọng nói: "Thái tử nói quá lời, thần bị thương không phải lỗi của điện hạ, chỉ là thần sinh ra nghịch nữ bất hiếu như thế, thật sự là..."
Thái tử tự nhiên cũng cảm nhận được người ra tay giúp đỡ Thịnh Y Diễm không chỉ có mình hắn. Tuy hắn có võ công cao thâm, nhưng cũng không thể tìm được nơi người kia ẩn náu. Giờ nghe Thịnh Dịch Dương nói vậy, ánh mắt lạnh lùng của hắn lại quét một vòng quanh tiểu viện. Mặc dù vẫn không phát hiện ra manh mối nào như cũ, nhưng hắn vẫn cảm nhận được có một cỗ khí tức cường đại quanh quẩn đâu đây.
Rốt cuộc là ai...
Thịnh Y Diễm lại liếc mắt nhìn Quân Khanh Liệt một cái, thầm nghĩ nam tử này không đơn giản. Tuy lời nói ra toàn những câu cung kính khiêm nhường, nhưng cũng sắc bén vạch trần sự thật Thịnh Dịch Dương không hỏi nguyên nhân đã che chở nhóm thứ nữ. Chỉ là, hắn vì sao phải giúp nàng?
Mà giờ phút này, Thịnh Dịch Dương đã đưa mắt nhìn về phía Thịnh Y Diễm. Ánh mắt hắn phức tạp nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp của nàng hồi lâu, ánh mắt trải qua bao lần thay đổi bất thường, cuối cùng mới tức giận nói: "Nghịch nữ, ngươi cười cái gì? Còn không quỳ xuống nhận sai cho ta!"
Thịnh Y Diễm nhìn vẻ mặt hiện giờ của Thịnh Dịch Dương, lúc này nàng không có tâm tình đi tìm tòi nghiên cứu, chỉ nhíu nhíu khóe mắt, cười lạnh nói: "Ta cười một tên hỗn đản hồ đồ sủng thứ diệt đích, không hỏi thị phi, không rõ phải trái trắng đen, thế nhưng cũng có thể la liếm lên vị trí nhất phẩm đại thần, làm tôn sư của thái tử... Ha ha, chẳng lẽ chuyện này còn chưa đủ buồn cười sao?"
Vừa rồi khi Thịnh Y Diễm nhấc chân đạp Thịnh Nguyệt Kiều cũng là lúc mọi người mới đuổi tới, mà đây là câu nói đầu tiên của nàng trước mặt mọi người. Nghe thấy lời nói này của nàng, thanh âm lại thanh thúy dễ nghe, một chút cũng không lắp bắp, cả tiểu viện liền im lặng không một tiếng động. Không chỉ bởi vì lời này của nàng nhục mạ cha ruột của mình, cuồng vọng đến cực điểm, còn là vì đệ nhất mỹ nhân Trung Tử quốc nổi tiếng nói lắp ba lắp bắp, giờ nàng... Nàng... Thế nhưng nói chuyện bình thường!
Thịnh Dịch Dương và đại phu nhân, cùng tất cả mọi người ở đây đều khiếp sợ mở to hai mắt!
Cà lăm làm sao có thể đột nhiên bình thường, chuyện này thật không thể tưởng tượng nổi!
Gió lạnh thổi qua không một tiếng động, nửa ngày sau, Thịnh Dịch Dương mới khiếp sợ nói: "Ngươi... Bệnh của ngươi tốt rồi? Không... Không còn cà lăm?"
Cà lăm ở cổ đại bị người ta nhận định là một loại bệnh không thể cứu được, chưa từng nghe nói qua người nào bị cà lăm đột nhiên lại nói chuyện bình thường. Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người nhìn chằm chằm Thịnh Y Diễm, biểu tình đều khác nhau.
Sắc mặt đại phu nhân kinh hãi, mở to hai mắt nhìn, suýt nữa cắn vào lưỡi. Nàng ta mất nhiều tâm lực mới đem tiểu tiện nhân Thịnh Y Diễm này nuôi thành người bị cà lăm, giờ làm sao tiểu tiện nhân này lại nói chuyện tốt như thế a! Làm sao có thể!
Ánh mắt Thịnh Y Diễm thản nhiên đảo qua vẻ mặt như gặp quỷ khi nhìn nàng của đại phu nhân, nói: "Đúng nha, nữ nhi khỏi hẳn, có thể nói chuyện bình thường, khiến cho những người nào đó phải thất vọng rồi."
Nữ nhi hết bệnh rồi, chuyện này vẫn khiến Thịnh Dịch Dương cao hứng, nhưng ngay sau đó, hắn liền nghe thấy nàng nói ra lời ác độc, còn mang theo vẻ trào phúng, lại nhớ tới nàng vừa chửi mình là tên hỗn đản hồ đồ, một loại cảm giác bị xem thường cùng sỉ nhục bỗng nhiên nổi lên, cũng gợi lên trí nhớ đã bị phủ đầy bụi trong đầu hắn.
Hắn nháy mắt nổi giận, cơ hồ cắn chặt răng, nói: "Ý ngươi là sao? Ta là cha ngươi, ngươi lại nói chuyện với trưởng bối như vậy, ngay cả cung kính khiêm nhường cùng uyển chuyển đều làm không được, thế mà vẫn ở trước mặt mọi người ngỗ nghịch nhục mạ phụ thân! Đúng là nghịch nữ! Nghịch nữ!"
Thịnh Y Diễm thấy đại phu nhân bị chính mình liếc mắt một cái, mặt nàng ta mang hồ nghi, cả người run lên, trong lòng nàng liền cười lạnh, thế này mới thản nhiên nhìn về phía Thịnh Dịch Dương đang cực kỳ tức giận kia, không chút để ý nói: "Nuôi không nuôi, dạy cũng không dạy, ta mặc dù là nghịch nữ, vậy cũng do thái phó đại nhân làm người đê tiện, tạo ra nghiệt chướng."
Một câu nói của nàng khiến Thịnh Dịch Dương tức giận đến phát run cả người. Một người luôn để ý đến lễ hiếu như hắn, thì phẩm cách là yếu tố quan trọng hàng đầu.
Tử Nhi thấy tiểu thư nhà mình khinh thường giải thích, chỉ lo cãi lại, không thể khiến mọi người dễ dàng tha thứ được. Giờ, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt chỉ trích cùng không đồng tình nhìn tiểu thư. Lúc này, Tử Nhi mới từ trong kinh hồn tỉnh lại, phù phù một tiếng quỳ xuống, lớn tiếng nói: "Lão gia, người oan uổng tiểu thư. Tiểu thư rõ ràng mới là người chịu khi dễ, mấy năm nay lão gia không quan tâm tiểu thư, tiểu thư ngày ngày đều phải chịu đựng khi dễ của đại tiểu thư, tam tiểu thư, bị nhục mạ đều phải nín lặng mà nghe, phản kháng lại sẽ bị đánh bị bỏ đói! Hôm nay tiểu thư xuất giá, Dực vương lại công khai đánh vào thể diện của phủ thái phó, tiểu thư thấy bản thân khiến phủ thái phó hổ thẹn, thế là... Thế là thắt cổ tự sát để tạ tội, thiếu chút nữa liền... Thiếu chút nữa liền chết! Vậy mà, các vị tiểu thư thấy tiểu thư, trút giận thì nhiều, an ủi thì ít, không thèm lo lắng cho tiểu thư, ngược lại còn châm chọc khiêu khích tiểu thư, tìm mọi cách nhục mạ nguyền rủa tiểu thư! May mắn thay, tiểu thư tỉnh lại, thế mới xảy ra chuyện gậy ông đập lưng ông như vậy! Lão gia, người sao lại không hỏi phải trái trắng đen đã trách tội tiểu thư a!"
Lời nói của Tử Nhi khiến cho Thịnh Dịch Dương á khẩu không trả lời được. Hắn nhìn khuôn mặt lãnh diễm của Thịnh Y Diễm, cùng thái độ xa cách đạm mạc, trong lòng hắn, các loại tình cảm khác nhau cuồn cuộn dâng lên. Nhưng, dưới con mắt nhiều người như vậy, hắn lại bị nữ nhi chính mình sinh ra chỉ vào mũi mắng, thể diện của hắn bị nàng mắng không đáng một đồng như thế, sao hắn có thể bỏ qua. Mặc kệ như thế nào, nữ nhi khi gặp phụ thân lại tỏ thái độ chống đối ngỗ nghịch thì luôn là lỗi của nữ nhi.
Đứng bên cạnh, đại phu nhân thấy sắc mặt của Thịnh Dịch Dương biến đổi nhiều lần, khi nhìn Thịnh Y Diễm lại mang chút nhớ lại hồi ức, mày liễu của nàng ta nhăn lại. Làm sao nàng ta lại không biết, Thịnh Dịch Dương đang thấy bóng dáng của ai trên người Thịnh Y Diễm chứ!
Hận ý cuồn cuồn dâng lên, lại thấy nữ nhi nàng ta đứt ruột sinh ra giờ một đứa gãy ngón tay, lại còn rụng răng, ảnh hưởng tới sắc đẹp, cả đời coi như xong, đứa kia thì bị hủy dung, còn không biết có thể khỏi hẳn hay không, đây tất cả đều do tiểu tiện nhân Thịnh Y Diễm này làm. Nàng ta làm sao có thể để mặc lão gia nảy sinh thương tiếc đối với tiểu tiện nhân này? Nàng ta càng không thể dễ dàng tha thứ cho mẹ đẻ của Thịnh Y Diễm – Diệp Ly, mặc dù người đã chết nhưng vẫn chiếm được tâm của Thịnh Dịch Dương!
Không thể để cho nữ nhi của tiện nhân Diệp Ly kia có được tình thương của cha, tiểu tiện nhân kia nhất định phải trả giá bằng cả mạng sống cho hai nữ nhi!
Ánh mắt của đại phu nhân âm lệ, lập tức xoay người khóc lóc quỳ xuống, nói: “Lão gia, người đem mọi việc trong phủ giao cho thiếp thân xử lý, thiếp thân lại không quản gia cho tốt, khiến ngay cả đứa nha hoàn kia đều dám chống đối lại người, lại còn đứng trước mặt mọi người chỉ trích răn dạy cách làm việc người, đây đều là sai lầm của thiếp thân. Thiếp thân thương tiếc nhị tiểu thư từ nhỏ đã mất mẹ, đối với nàng cưng chiều quá mức, không nghĩ tới lại nuôi dạy nàng thành người bất hiếu như thế, còn đánh đập tỷ muội ruột thịt của mình, đây là lỗi nặng của thiếp thân. Lão gia, xin người hãy trách phạt thiếp thân đi!”
Đại phu nhân một phen cầu trừng phạt như thế, nhất thời khiến mọi người đối với hành động không hiểu quy củ, không biết đạo hiếu, kiêu ngạo ương ngạnh, không có nhân phẩm của chủ tớ Thịnh Y Diễm càng không thể tha thứ nổi, có vài tân khách đã bắt đầu chỉ trích Thịnh Y Diễm.
“Nữ tử không có chút mỹ đức như vậy, khó trách Dực vương không cần nàng.”
“Đúng vậy, thật sự là độc ác. Dù sao cũng là tỷ muội ruột thịt, người ta có lòng tốt đến an ủi nàng, nàng sao có thể lấy tỷ muội của mình ra trút giận đâu.”
“Lớn lên xinh đẹp như thế, không nghĩ tới lại có tâm địa độc ác như vậy.”
…
Nghe mấy lời quở trách này, Thịn Y Diễm chỉ liếc mắt nhìn đại phu nhân một cái, nữ nhân này thật có tố chất làm diễn viên a! Hay cho một ý lấy lùi để tiến, hay cho một cái đạo đức tốt a! Trách không được có thể đem thân thể này nuôi thành người bị cà lăm, làm hại thân thể này tự sát, thê thê thảm thảm mà chết đi.
Tử Nhi thấy đại phu nhân vô sỉ như thế, lại nghe mọi người chỉ trích tiểu thư nhà mình, liền có chút hoảng loạn. Nàng tự trách bản thân trong lúc cấp bách quên mất tôn ti, đem lại rắc rối cho tiểu thư, nhất thời nước mắt rơi xuống ào ào.
Thịnh Dịch Dương vốn có chút áy náy cũng bị lời nói của đại phu nhân đánh bay không còn sót lại chút gì. Thịnh Y Diễm có thể nuôi ra một đứa nha hoàn cùng nàng chỉ trích hắn như thế, đã đủ nói rõ nữ nhi này xưa nay chưa từng để phụ thân hắn trong mắt. Hắn tiến lên từng bước, nhấc chân liền muốn đạp xuống người Tử Nhi, trong miệng còn mắng: “Khá lắm, nha hoàn ngươi dám không để ý tôn ti trên dưới!”
Thấy Thịnh Dịch Dương hướng Tử Nhi đạp xuống, ánh mắt Thịnh Y Diễm nhất thời lạnh lẽo hơn vài phần. Thân mình nàng như dịch chuyển tức thời, tay phải cầm chặt bả vai Tử Nhi, đem Tử Nhi kéo về phía sau. Đồng thời, tay trái bắt được mắt cá chân của Thịnh Dịch Dương, hung hăng nắm lấy. Một thân khí chất trong trẻo lạnh lùng lại tao nhã, lặng yên không tiếng động nở rộ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.