Khi Nữ Phó Giám Đốc Từng Đơn Phương Tôi
Chương 53: Cảm ơn cậu, hồng nhiên
Hải Vân Phạm Phan
06/07/2023
Minh Hào cũng chiều theo ý Hạ Vân, vui vẻ ngồi bên ghế phụ để cô lái xe.
"Người cậu muốn gặp cũng đang ở đất nước này sao? Làm sao cậu có người quen ở đây được?" - Minh Hào có chút thắc mắc.
"Một chút nữa cậu sẽ biết thôi. Tớ muốn gặp lại người đó và tớ nghĩ cậu cũng cần gặp. Ừm, chỉ thế thôi."
"Ý cậu là tớ cũng quen người đó sao?"
"Rất quen..." - Cô chỉ nói hai chữ ngắn gọn rồi vẫn tập trung tiếp tục lái xe.
...
Hạ Vân đưa cậu đến một cửa tiệm bán các loại đồ len thủ công tại trung tâm thành phố theo phong cách cổ điển.
Cô đến chiếc quầy tiếp khách hỏi bà chủ về ai đó mà cậu cũng nghe tên không rõ.
"Cậu ngồi đi, tớ muốn chúng ta cùng gặp một người."
Minh Hào không nói gì thế nhưng cậu nhìn thấu được bên ngoài Hạ Vân dù đang cố ra vẻ lãnh đạm bình tĩnh nhưng cô cứ liên tục lau mồ hôi trên lòng bàn tay. Cậu ngầm đoán chắc có lẽ đây là một người rất đáng sợ chăng?
..
Sau hơn 15 phút đồng hồ chờ đợi, hình ảnh trước mắt lại làm Minh Hào ngỡ ngàng không thốt nên lời.
"Hồng Nhiên?" - Cậu đứng bật dậy hỏi cô, nhanh trí đứng chắn tầm mắt Hạ Vân vì sợ cô vẫn còn chút ám ảnh.
"Minh Hào? Có cả Phùng Hạ Vân nữa sao?" - Hồng Nhiên cũng bị làm cho bất ngờ vì sự xuất hiện của hai người.
Hạ Vân đứng dậy, chủ động bắt tay với cô gái đối diện:
"Chào cậu. Chúng ta hãy nói chuyện một chút nhé. Cậu không phải lo lắng, tớ đã thưa chuyện với bà chủ của cậu rồi."
Hồng Nhiên nghe vậy cũng thả lỏng, bắt tay lại với cô thì phát hiện lòng bàn tay cô đang tứa ra rất nhiều mồ hôi.
"Ôi, hình như cậu đang nóng hả, tớ mở điều hoà nhé?" - Hồng Nhiên hỏi cô.
Chưa kịp để Hạ Vân trả lời, Minh Hào từ tốn lấy chiếc khăn tay từ trong túi áo vest, dịu dàng lau cho cô rồi quay sang cười trả lời Hồng Nhiên:
"À không, Vân chỉ hơi không khoẻ thôi. Cậu cứ tự nhiên nhé."
"À ừ. Tớ quên bẵng mất, hai cậu dùng trà nhé." - Hồng Nhiên nhanh nhẹn đun một ấm trà rồi rót ra ly cho hai người.
...
"Không biết Hào và Hạ Vân đến tìm tớ có chuyện gì không?" - Hồng Nhiên ngoài mặt thì hỏi như thế nhưng trong lòng đã có chút gợn sóng biết lỗi vì ngày hôm đó xém chút nữa đã chuốc thuốc Minh Hào.
Bỗng nhiên Minh Hào ra hiệu Hạ Vân đừng nói gì, nắm lấy tay cô rồi nói:
"Tớ và Hồng Nhiên có thể nói chuyện riêng chứ?"
Hạ Vân biết ý của cậu là 'Tớ sẽ kéo dài thời gian để cậu bình tĩnh' nên cũng gật đầu đồng ý với Minh Hào.
...
Không khí giữa hai người giờ đây có chút không tự nhiên. Minh Hào mở lời trước:
"Cuộc sống cậu ổn chứ?"
Hồng Nhiên thấy Minh Hào không hỏi lý do vì sao mình nghỉ việc ở Hatex liền đoán được chắc cậu đã biết mọi việc xảy ra ngày hôm đó rồi...
"Sau khi kết thúc việc làm tại Hatex Central, tớ đã sang Úc và làm ở cửa hàng này như cậu thấy bây giờ. Có thể nói tớ đang rất hài lòng với cuộc sống bấy giờ. Còn cậu? Mọi chuyện vẫn tốt đẹp chứ?"
"À, hiện tớ đang rất hạnh phúc. Chỉ ngắn gọn thế thôi."
"Thật mừng cho cậu. Có vẻ Hạ Vân là 'hạnh phúc' đó của cậu đúng chứ?" - Cô cười hỏi Minh Hào.
"Ừm."
"Thành thật mà nói, năm lớp 9 tớ đã nhận ra tình cảm của Hạ Vân dành cho cậu trước cả lúc tớ tán tỉnh cậu. Khi đó tớ vì tò mò không biết Âu Minh Hào là người như thế nào mà lọt vào được mắt xanh của Hạ Vân - Khi đó ai cũng biết gia thế cô ấy vô cùng lẫy lừng, vừa giàu, xinh đẹp lại học giỏi nên tớ mới tò mò từ từ thử tán tỉnh cậu. Khi chúng ta trong mối quan hệ đã là sau thi tuyển sinh và đang trong đợt nghỉ hè nên tớ không biết cảm xúc của Hạ Vân thế nào, tớ tưởng cô ấy sẽ ghét tớ nhưng không. Hạ Vân cao thượng hơn tớ nghĩ." - Hồng Nhiên nghẹn ngào kể.
Minh Hào đang trầm tĩnh nghe cô kể thì không hiểu hỏi:
" 'Cao thượng'? Ý cậu là sao?"
Hồng Nhiên nhìn ra ô cửa sổ, nơi Hạ Vân đang ngắm những đoá hoa len sặc sỡ sắc màu.
"Tớ được an toàn đến giờ phút này mà không bị người của Jay Wang bắt là nhờ cô ấy. Hạ Vân đã cử hai vệ sĩ sang tận đây để bảo vệ tớ mấy tháng qua. Một lần tớ cố tình bắt được hai bọn họ tra hỏi thì biết điều này... Tớ cũng muốn xin lỗi vì từng có ý định chuốc thuốc cậu..." - Hồng Nhiên cúi người xin lỗi Minh Hào.
Minh Hào đỡ cô đứng thẳng rồi nói:
"Không sao, lúc đó tớ cũng biết nhưng vẫn muốn đặt niềm tin vào người bạn cũ của mình mà không ngần ngại uống hết ly nước. Cảm ơn vì cậu đã không làm vậy. Hạ Vân, cô ấy luôn là như thế, thường chỉ thích nghe theo lý trí mà bỏ qua yêu ghét cá nhân từ trái tim. Cô ấy là một người rất tốt." - Minh Hào quay đầu nhìn theo hướng có Hạ Vân.
"Hạnh phúc nhé, bạn cũ của tớ!" - Cô cười nói.
"Cảm ơn, cậu cũng vậy."
...
Nói rồi cậu đưa tay ra bắt tay với Hồng Nhiên, mọi chuyện thật sự đã kết thúc, Hồng Nhiên đã trút bỏ được chút vương vấn cuối cùng của mình về ký ức từ một chàng trai đặc biệt, một chàng trai rất khác với những người đàn ông ngoài kia... Âu Minh Hào.
"Người cậu muốn gặp cũng đang ở đất nước này sao? Làm sao cậu có người quen ở đây được?" - Minh Hào có chút thắc mắc.
"Một chút nữa cậu sẽ biết thôi. Tớ muốn gặp lại người đó và tớ nghĩ cậu cũng cần gặp. Ừm, chỉ thế thôi."
"Ý cậu là tớ cũng quen người đó sao?"
"Rất quen..." - Cô chỉ nói hai chữ ngắn gọn rồi vẫn tập trung tiếp tục lái xe.
...
Hạ Vân đưa cậu đến một cửa tiệm bán các loại đồ len thủ công tại trung tâm thành phố theo phong cách cổ điển.
Cô đến chiếc quầy tiếp khách hỏi bà chủ về ai đó mà cậu cũng nghe tên không rõ.
"Cậu ngồi đi, tớ muốn chúng ta cùng gặp một người."
Minh Hào không nói gì thế nhưng cậu nhìn thấu được bên ngoài Hạ Vân dù đang cố ra vẻ lãnh đạm bình tĩnh nhưng cô cứ liên tục lau mồ hôi trên lòng bàn tay. Cậu ngầm đoán chắc có lẽ đây là một người rất đáng sợ chăng?
..
Sau hơn 15 phút đồng hồ chờ đợi, hình ảnh trước mắt lại làm Minh Hào ngỡ ngàng không thốt nên lời.
"Hồng Nhiên?" - Cậu đứng bật dậy hỏi cô, nhanh trí đứng chắn tầm mắt Hạ Vân vì sợ cô vẫn còn chút ám ảnh.
"Minh Hào? Có cả Phùng Hạ Vân nữa sao?" - Hồng Nhiên cũng bị làm cho bất ngờ vì sự xuất hiện của hai người.
Hạ Vân đứng dậy, chủ động bắt tay với cô gái đối diện:
"Chào cậu. Chúng ta hãy nói chuyện một chút nhé. Cậu không phải lo lắng, tớ đã thưa chuyện với bà chủ của cậu rồi."
Hồng Nhiên nghe vậy cũng thả lỏng, bắt tay lại với cô thì phát hiện lòng bàn tay cô đang tứa ra rất nhiều mồ hôi.
"Ôi, hình như cậu đang nóng hả, tớ mở điều hoà nhé?" - Hồng Nhiên hỏi cô.
Chưa kịp để Hạ Vân trả lời, Minh Hào từ tốn lấy chiếc khăn tay từ trong túi áo vest, dịu dàng lau cho cô rồi quay sang cười trả lời Hồng Nhiên:
"À không, Vân chỉ hơi không khoẻ thôi. Cậu cứ tự nhiên nhé."
"À ừ. Tớ quên bẵng mất, hai cậu dùng trà nhé." - Hồng Nhiên nhanh nhẹn đun một ấm trà rồi rót ra ly cho hai người.
...
"Không biết Hào và Hạ Vân đến tìm tớ có chuyện gì không?" - Hồng Nhiên ngoài mặt thì hỏi như thế nhưng trong lòng đã có chút gợn sóng biết lỗi vì ngày hôm đó xém chút nữa đã chuốc thuốc Minh Hào.
Bỗng nhiên Minh Hào ra hiệu Hạ Vân đừng nói gì, nắm lấy tay cô rồi nói:
"Tớ và Hồng Nhiên có thể nói chuyện riêng chứ?"
Hạ Vân biết ý của cậu là 'Tớ sẽ kéo dài thời gian để cậu bình tĩnh' nên cũng gật đầu đồng ý với Minh Hào.
...
Không khí giữa hai người giờ đây có chút không tự nhiên. Minh Hào mở lời trước:
"Cuộc sống cậu ổn chứ?"
Hồng Nhiên thấy Minh Hào không hỏi lý do vì sao mình nghỉ việc ở Hatex liền đoán được chắc cậu đã biết mọi việc xảy ra ngày hôm đó rồi...
"Sau khi kết thúc việc làm tại Hatex Central, tớ đã sang Úc và làm ở cửa hàng này như cậu thấy bây giờ. Có thể nói tớ đang rất hài lòng với cuộc sống bấy giờ. Còn cậu? Mọi chuyện vẫn tốt đẹp chứ?"
"À, hiện tớ đang rất hạnh phúc. Chỉ ngắn gọn thế thôi."
"Thật mừng cho cậu. Có vẻ Hạ Vân là 'hạnh phúc' đó của cậu đúng chứ?" - Cô cười hỏi Minh Hào.
"Ừm."
"Thành thật mà nói, năm lớp 9 tớ đã nhận ra tình cảm của Hạ Vân dành cho cậu trước cả lúc tớ tán tỉnh cậu. Khi đó tớ vì tò mò không biết Âu Minh Hào là người như thế nào mà lọt vào được mắt xanh của Hạ Vân - Khi đó ai cũng biết gia thế cô ấy vô cùng lẫy lừng, vừa giàu, xinh đẹp lại học giỏi nên tớ mới tò mò từ từ thử tán tỉnh cậu. Khi chúng ta trong mối quan hệ đã là sau thi tuyển sinh và đang trong đợt nghỉ hè nên tớ không biết cảm xúc của Hạ Vân thế nào, tớ tưởng cô ấy sẽ ghét tớ nhưng không. Hạ Vân cao thượng hơn tớ nghĩ." - Hồng Nhiên nghẹn ngào kể.
Minh Hào đang trầm tĩnh nghe cô kể thì không hiểu hỏi:
" 'Cao thượng'? Ý cậu là sao?"
Hồng Nhiên nhìn ra ô cửa sổ, nơi Hạ Vân đang ngắm những đoá hoa len sặc sỡ sắc màu.
"Tớ được an toàn đến giờ phút này mà không bị người của Jay Wang bắt là nhờ cô ấy. Hạ Vân đã cử hai vệ sĩ sang tận đây để bảo vệ tớ mấy tháng qua. Một lần tớ cố tình bắt được hai bọn họ tra hỏi thì biết điều này... Tớ cũng muốn xin lỗi vì từng có ý định chuốc thuốc cậu..." - Hồng Nhiên cúi người xin lỗi Minh Hào.
Minh Hào đỡ cô đứng thẳng rồi nói:
"Không sao, lúc đó tớ cũng biết nhưng vẫn muốn đặt niềm tin vào người bạn cũ của mình mà không ngần ngại uống hết ly nước. Cảm ơn vì cậu đã không làm vậy. Hạ Vân, cô ấy luôn là như thế, thường chỉ thích nghe theo lý trí mà bỏ qua yêu ghét cá nhân từ trái tim. Cô ấy là một người rất tốt." - Minh Hào quay đầu nhìn theo hướng có Hạ Vân.
"Hạnh phúc nhé, bạn cũ của tớ!" - Cô cười nói.
"Cảm ơn, cậu cũng vậy."
...
Nói rồi cậu đưa tay ra bắt tay với Hồng Nhiên, mọi chuyện thật sự đã kết thúc, Hồng Nhiên đã trút bỏ được chút vương vấn cuối cùng của mình về ký ức từ một chàng trai đặc biệt, một chàng trai rất khác với những người đàn ông ngoài kia... Âu Minh Hào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.