Khi Nữ Phó Giám Đốc Từng Đơn Phương Tôi
Chương 115: HỒ BƠI VÔ CỰC
Hải Vân Phạm Phan
16/09/2023
“Chúng ta về lại khách sạn thôi.” - Minh Hào nói rồi đưa bàn tay của mình ra.
Hạ Vân gật đầu rồi nắm tay cậu để bắt xe về khách sạn.
…
Đứng trong sảnh khách sạn, cậu tiếc nuối nhìn Hạ Vân nói:
“Tiếc quá, đáng lẽ tớ sẽ đưa cậu đến trải nghiệm bể bơi vô cực nổi tiếng nhất ở đây nhưng chúng ta đã lỡ hẹn mất rồi. Chắc có lẽ đành phải dời qua sáng hôm sau?”
Hạ Vân suy nghĩ một lúc rồi nói:
“Bây giờ chúng ta đi luôn thì sao? Tớ muốn được trải nghiệm khung cảnh từ bể bơi về đêm hơn.”
Minh Hào cũng gật đầu chiều theo ý cô:
“Vậy cậu lên phòng chuẩn bị đồ rồi chúng ta đi.”
“Ừm!” - Hạ Vân vui vẻ nói.
…
Cậu chỉ phải chờ trước phòng Hạ Vân chưa đến 15 phút, cô bước ra với một chiếc áo choàng có sẵn của khách sạn. Còn về phần của Minh Hào cậu đã mặc sẵn quần đùi bơi cùng với áo thun chỉ việc lên tới nơi và cởi bỏ chiếc áo thun thôi.
Cậu có chút hơi tò mò về mẫu đồ bơi mà Hạ Vân đang mặc, đôi lúc cậu còn phải tự vỗ vào mặt mình để tránh khỏi những suy nghĩ lung tung…
…
Khi cả hai có mặt ở hồ bơi đã là gần mười giờ đêm và khi này cả một bể bơi rộng lớn chỉ còn mỗi hai người họ. Dọc theo bờ hồ là một hàng dừa cao xanh mướt, một dãy ghế được bố trí xen kẽ với những cây dừa. Đèn vàng được bật chiếu sáng cho không gian cà phê bên cạnh hồ ánh xuống mặt bể bơi xanh trong.
“Nơi này sẽ đóng cửa lúc 11 giờ đêm. Vẫn còn đủ thời gian cho chúng ta nhỉ?” - Hạ Vân nói.
“Ừm, vậy… Tớ xuống hồ trước nhé?...”
Nói rồi Minh Hào nép sang một góc rồi từ từ bỏ cởi chiếc áo thun trắng trên người mình để lộ ra cơ thể rắn chắc.
Ánh mắt Hạ Vân bắt đầu trở nên bối rối cứ đảo qua đảo lại không có điểm nhìn chính xác.
Minh Hào trông thấy cô ngại ngùng như thế thì chỉ cười rồi bước chầm chậm xuống hồ. Bỗng dưng lúc này cô thốt ra một câu hỏi không thể ngớ ngẩn hơn:
“Tớ mặc luôn chiếc áo choàng này xuống hồ được không?”
Cậu cười bất lực rồi chỉ vào tấm biển quy định khi xuống hồ và ngay ở dòng đầu tiên là dòng chữ: ‘Mặc đúng trang phục phù hợp.’
Cô thở dài một tiếng rồi tháo dây buộc áo choàng… nhưng trang phục của cô… chẳng khác nào những trang phục của các vận động viên bơi lội… vô cùng kín cổng cao tường…
“Cậu mặc kiểu trang phục này nhưng vẫn ngại sao?” - Minh Hào lại bật cười hỏi Hạ Vân.
“Cậu mặc kệ tớ đi mà…”
Hạ Vân cũng liền xuống hồ ngay sau đó. Không hổ danh với tên gọi bể bơi vô cực khi mà phần thành hồ được làm ngang bằng với mặt nước tạo cảm giác không có điểm dừng.
Minh Hào đi về phía Hạ Vân đang đứng. Cậu bắt chéo hai tay lên thành hồ, trước mắt là những tòa cao ốc sáng đèn chói lóa, nhìn xa xa còn thấy cả trụ sở của Moon Group Holding.
Dường như không gian ở đây đẹp đến mức khiến Hạ Vân quên mất đi sự hiện diện của Minh Hào.
Cậu chống tay ngắm nhìn gương mặt của Hạ Vân. Khi cô vừa quay mặt lại đã bắt gặp ánh mắt của cậu.
“Nơi này đẹp quá!”
“Ừm, rất đẹp.” - Minh Hào không hề đảo mắt đi chỗ khác mà vẫn chỉ nhìn cô chăm chú.
“Cậu vẫn chưa nhìn mà?” - Cô ngượng ngùng quay mặt lại về phía thành phố.
Minh Hào cười thầm rồi cũng tiếp tục ngắm nhìn thành phố. Một cơn gió thổi qua mát lạnh như đang thôi thúc cô làm gì đó.
Hạ Vân e dè nhìn Minh Hào. Cậu thấy cô cứ như muốn nói gì đó nhưng lại không nói được.
“Cậu có chuyện gì muốn nói với tớ sao?”
“... À, không có gì đâu, để từ từ đ…”
Cô chưa kịp dứt câu đã bị cánh tay to lớn của cậu kéo sát lại gần. Tim cô như hẫng một nhịp rồi sau đó liền đập mạnh liên hồi.
“Cho cậu 5 phút để lấy tinh thần.”
Nội tâm Hạ Vân như muốn hét vào mặt cậu rằng: ‘Trong tình huống này mà còn bắt lấy tinh thần nữa?! Muốn mình đứng tim rồi ngất tại chỗ sao? 5 phút á? Mình tụt huyết áp mất!’
Thế nhưng cô đã dìm câu nói ấy xuống bụng, tay cô cứ lúng túng không biết đặt ở đâu. Vẻ mặt bối rối ấy của cô lại khiến Minh Hào cảm thấy thật đáng yêu. Cậu bắt lấy hai bàn tay cô đặt lên ngực mình.
Hạ Vân giật thót mình vì cảm nhận rõ ràng bờ ngực săn chắc của cậu.
“Nếu cậu không nói nhanh tớ sẽ không chịu nổi đâu.”
Không chịu nổi gì cơ? Không chịu nổi mà mặt cậu không chút biến sắc thế à?
Hạ Vân hít thở sâu một lúc rồi nhìn Minh Hào thật chăm chú. Lúc này hai gò má của cậu mới nóng lên.
“Em yêu anh, Âu Minh Hào.”
Minh Hào ngỡ ngàng nhìn Hạ Vân, cậu như không tin được vào tai mình.
Thế nhưng không chỉ dừng ở đó, Hạ Vân tiến đến gần Minh Hào hơn, khẽ nhón nhân đặt lên môi cậu một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn phớt.
Tim cậu xao xuyến lên từng, đợt. Cậu không kiềm lòng được, môi cậu ép xuống môi Hạ Vân. Cô nhắm mắt lại, cậu dịu dàng như gió thoảng mà hôn cô…
Đầu lưỡi cậu lướt nhẹ qua môi Hạ Vân như có một luồng điện xẹt qua. Vài tiếng nỉ non ngắt quãng từ cô khiến cậu càng không dừng lại được.
Cô vụng về đáp lại cậu, hai tay ôm chặt lấy cổ cậu, cảm giác tê dại dâng cao khiến Hạ Vân như bị cuốn vào luồng xúc cảm hạnh phúc này.
Nụ hôn quấn quýt si mê, xa cách bao nhiêu ngày chờ đợi, sau bao nhiêu ngày mệt mỏi cố gắng vì nhau đã được cảm giác ngọt ngào nơi đầu lưỡi này cuốn đi hết.
Hạ Vân gật đầu rồi nắm tay cậu để bắt xe về khách sạn.
…
Đứng trong sảnh khách sạn, cậu tiếc nuối nhìn Hạ Vân nói:
“Tiếc quá, đáng lẽ tớ sẽ đưa cậu đến trải nghiệm bể bơi vô cực nổi tiếng nhất ở đây nhưng chúng ta đã lỡ hẹn mất rồi. Chắc có lẽ đành phải dời qua sáng hôm sau?”
Hạ Vân suy nghĩ một lúc rồi nói:
“Bây giờ chúng ta đi luôn thì sao? Tớ muốn được trải nghiệm khung cảnh từ bể bơi về đêm hơn.”
Minh Hào cũng gật đầu chiều theo ý cô:
“Vậy cậu lên phòng chuẩn bị đồ rồi chúng ta đi.”
“Ừm!” - Hạ Vân vui vẻ nói.
…
Cậu chỉ phải chờ trước phòng Hạ Vân chưa đến 15 phút, cô bước ra với một chiếc áo choàng có sẵn của khách sạn. Còn về phần của Minh Hào cậu đã mặc sẵn quần đùi bơi cùng với áo thun chỉ việc lên tới nơi và cởi bỏ chiếc áo thun thôi.
Cậu có chút hơi tò mò về mẫu đồ bơi mà Hạ Vân đang mặc, đôi lúc cậu còn phải tự vỗ vào mặt mình để tránh khỏi những suy nghĩ lung tung…
…
Khi cả hai có mặt ở hồ bơi đã là gần mười giờ đêm và khi này cả một bể bơi rộng lớn chỉ còn mỗi hai người họ. Dọc theo bờ hồ là một hàng dừa cao xanh mướt, một dãy ghế được bố trí xen kẽ với những cây dừa. Đèn vàng được bật chiếu sáng cho không gian cà phê bên cạnh hồ ánh xuống mặt bể bơi xanh trong.
“Nơi này sẽ đóng cửa lúc 11 giờ đêm. Vẫn còn đủ thời gian cho chúng ta nhỉ?” - Hạ Vân nói.
“Ừm, vậy… Tớ xuống hồ trước nhé?...”
Nói rồi Minh Hào nép sang một góc rồi từ từ bỏ cởi chiếc áo thun trắng trên người mình để lộ ra cơ thể rắn chắc.
Ánh mắt Hạ Vân bắt đầu trở nên bối rối cứ đảo qua đảo lại không có điểm nhìn chính xác.
Minh Hào trông thấy cô ngại ngùng như thế thì chỉ cười rồi bước chầm chậm xuống hồ. Bỗng dưng lúc này cô thốt ra một câu hỏi không thể ngớ ngẩn hơn:
“Tớ mặc luôn chiếc áo choàng này xuống hồ được không?”
Cậu cười bất lực rồi chỉ vào tấm biển quy định khi xuống hồ và ngay ở dòng đầu tiên là dòng chữ: ‘Mặc đúng trang phục phù hợp.’
Cô thở dài một tiếng rồi tháo dây buộc áo choàng… nhưng trang phục của cô… chẳng khác nào những trang phục của các vận động viên bơi lội… vô cùng kín cổng cao tường…
“Cậu mặc kiểu trang phục này nhưng vẫn ngại sao?” - Minh Hào lại bật cười hỏi Hạ Vân.
“Cậu mặc kệ tớ đi mà…”
Hạ Vân cũng liền xuống hồ ngay sau đó. Không hổ danh với tên gọi bể bơi vô cực khi mà phần thành hồ được làm ngang bằng với mặt nước tạo cảm giác không có điểm dừng.
Minh Hào đi về phía Hạ Vân đang đứng. Cậu bắt chéo hai tay lên thành hồ, trước mắt là những tòa cao ốc sáng đèn chói lóa, nhìn xa xa còn thấy cả trụ sở của Moon Group Holding.
Dường như không gian ở đây đẹp đến mức khiến Hạ Vân quên mất đi sự hiện diện của Minh Hào.
Cậu chống tay ngắm nhìn gương mặt của Hạ Vân. Khi cô vừa quay mặt lại đã bắt gặp ánh mắt của cậu.
“Nơi này đẹp quá!”
“Ừm, rất đẹp.” - Minh Hào không hề đảo mắt đi chỗ khác mà vẫn chỉ nhìn cô chăm chú.
“Cậu vẫn chưa nhìn mà?” - Cô ngượng ngùng quay mặt lại về phía thành phố.
Minh Hào cười thầm rồi cũng tiếp tục ngắm nhìn thành phố. Một cơn gió thổi qua mát lạnh như đang thôi thúc cô làm gì đó.
Hạ Vân e dè nhìn Minh Hào. Cậu thấy cô cứ như muốn nói gì đó nhưng lại không nói được.
“Cậu có chuyện gì muốn nói với tớ sao?”
“... À, không có gì đâu, để từ từ đ…”
Cô chưa kịp dứt câu đã bị cánh tay to lớn của cậu kéo sát lại gần. Tim cô như hẫng một nhịp rồi sau đó liền đập mạnh liên hồi.
“Cho cậu 5 phút để lấy tinh thần.”
Nội tâm Hạ Vân như muốn hét vào mặt cậu rằng: ‘Trong tình huống này mà còn bắt lấy tinh thần nữa?! Muốn mình đứng tim rồi ngất tại chỗ sao? 5 phút á? Mình tụt huyết áp mất!’
Thế nhưng cô đã dìm câu nói ấy xuống bụng, tay cô cứ lúng túng không biết đặt ở đâu. Vẻ mặt bối rối ấy của cô lại khiến Minh Hào cảm thấy thật đáng yêu. Cậu bắt lấy hai bàn tay cô đặt lên ngực mình.
Hạ Vân giật thót mình vì cảm nhận rõ ràng bờ ngực săn chắc của cậu.
“Nếu cậu không nói nhanh tớ sẽ không chịu nổi đâu.”
Không chịu nổi gì cơ? Không chịu nổi mà mặt cậu không chút biến sắc thế à?
Hạ Vân hít thở sâu một lúc rồi nhìn Minh Hào thật chăm chú. Lúc này hai gò má của cậu mới nóng lên.
“Em yêu anh, Âu Minh Hào.”
Minh Hào ngỡ ngàng nhìn Hạ Vân, cậu như không tin được vào tai mình.
Thế nhưng không chỉ dừng ở đó, Hạ Vân tiến đến gần Minh Hào hơn, khẽ nhón nhân đặt lên môi cậu một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn phớt.
Tim cậu xao xuyến lên từng, đợt. Cậu không kiềm lòng được, môi cậu ép xuống môi Hạ Vân. Cô nhắm mắt lại, cậu dịu dàng như gió thoảng mà hôn cô…
Đầu lưỡi cậu lướt nhẹ qua môi Hạ Vân như có một luồng điện xẹt qua. Vài tiếng nỉ non ngắt quãng từ cô khiến cậu càng không dừng lại được.
Cô vụng về đáp lại cậu, hai tay ôm chặt lấy cổ cậu, cảm giác tê dại dâng cao khiến Hạ Vân như bị cuốn vào luồng xúc cảm hạnh phúc này.
Nụ hôn quấn quýt si mê, xa cách bao nhiêu ngày chờ đợi, sau bao nhiêu ngày mệt mỏi cố gắng vì nhau đã được cảm giác ngọt ngào nơi đầu lưỡi này cuốn đi hết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.