Khi Nữ Phó Giám Đốc Từng Đơn Phương Tôi
Chương 56: Một đêm khó xử
Hải Vân Phạm Phan
10/07/2023
"Tình yêu thường luôn đi kèm với những ham muốn thể xác "
Thực tế thì đúng là như vậy, nhưng với Hạ Vân, cô luôn cảm thấy rất lạ lẫm với vấn đề này... hay có thể nói cô thuộc trường phái 'Giữ mình đến lúc cưới' mà những bà mẹ Việt Nam hay dạy con mình...
Suy nghĩ ấy cứ làm Hạ Vân vô cùng phiền muộn trong suốt đoạn đường từ quán ăn về lại khách sạn vì tối nay cô phải lâm vào một tình huống vô cùng khó xử đó là ngủ chung phòng với người con trai cô yêu và cũng yêu cô...
...
"Làm sao tránh khỏi mấy kiểu tình huống trong truyện đây?! Mẹ ơi giúp con với..." - Hạ Vân lẩm bẩm nói.
"Hả, cậu nói mẹ cậu sao cơ?" - Minh Hào không thể nghe trọn vẹn câu nói bèn hỏi lại.
Cô nhìn cậu một lúc rồi cúi gầm mặt:
"Không, không có gì, cậu tập trung lái xe đi."
"À, ừ."
Trái lại với sự lo xa 'đen tối' từ Hạ Vân, Minh Hào dường như không quá để tâm vì chuyện đó. Đối với cậu, chỉ khi cô gái mình yêu bằng lòng nguyện ý cậu mới dám bước qua 'cái vạch an toàn' vô hình ấy.
Dường như cả hai đều đang có những suy nghĩ thầm kín khiến không khí trong xe bị bao trùm bởi hai chữ "Ngượng ngùng".
...
Về đến khách sạn, cả hai tắm rửa thay đồ sạch sẽ. Minh Hào đi đến chỗ có hộp thoại dành riêng để gọi cho người phục vụ. Hạ Vân thấy lạ thì hỏi:
"Ủa cậu định gọi phục vụ làm gì vây? Cậu cần gì sao?" - Cô thắc mắc.
Minh Hào bình thản nói:
"Tớ gọi xin thêm một bộ chăn gối để trải ở dưới cho tớ nằm. Cậu cứ nằm trên giường đi."
Trong phút chốc cảm thấy mất mát đến không kịp suy nghĩ, cô thốt lên:
"Để làm gì?"
"..."
Cậu tròn mắt nhìn Hạ Vân, biết mình đã lỡ miệng, cô lập tức chữa cháy:
"À, ý tớ là cậu gọi thêm chăn gối làm chi đâu do sáng tớ có thấy một bộ túi ngủ trong tủ ở đằng kia ấy mà..."
Minh Hào vẫn ngây thơ nghĩ ý Hạ Vân chỉ có thế, đành mon men lại gần tủ quần áo, lấy ra một bộ túi ngủ rồi đặt xuống sàn.
Cô thầm nghĩ chắc tối nay chỉ kết thúc ở đây thật rồi và... đúng vậy...
"Tớ tắt đèn nhé?" - Minh Hào hỏi cô.
"À ừ..."
Cả không gian của căn phòng chìm trong bóng tối. Dù biết mọi thứ đang rất 'đúng ý mình' và Minh Hào là một người đàng hoàng nhưng tại sao cô cứ thấy gai gai trong lòng nhỉ?
Hạ Vân trằn trọc không thể chìm vào giấc ngủ, cứ lăn qua lăn lại vì thói quen khi ở nhà của cô là phải có một vật chắn bên cạnh như gối ôm hay gấu bông cô mới ngủ được...
"Hào? Cậu còn thức không?" - Cô hỏi vu vơ.
"Ừm."
Nghe thấy Minh Hào đáp lại, cô vui vẻ ngỏ ý:
"Ở đây không có gối để tấn nên tớ không ngủ được, chúng ta cùng nói chuyện với nhau được không?" - Hạ Vân ngại ngùng giải thích.
"Hửm, tớ cũng không ngủ được do không quen chỗ." - Cậu nói vọng từ dưới lên.
"Nhưng mà nếu cậu nằm ở dưới thì hơi khó nói chuyện nhỉ?..." - Cô lí nhí trong miệng.
"Vậy...ờm... tớ lên đó nhé?" - Minh Hào gãi đầu cười khổ.
"Ừ... Được chứ."
...
Nói rồi Minh Hào đem gối của mình đặt bên cạnh chiếc gối của Hạ Vân, cô cũng nhích ra một chút cho cậu nằm.
Minh Hào có hơi chần chừ, hai bên gò má của Hạ Vân cũng đã nóng lên. Cậu chậm rãi nằm cạnh cô.
...
"Ờm, cậu nghĩ sao về việc đọc truyện?" - Minh Hào xoá tan bầu không khí ám muội.
"Cậu có mang luôn sao?"
"Ờm, tớ chỉ có conan và doraemon... Cậu thích truyện gì?" - Minh Hào có hơi xấu hổ hỏi Hạ Vân.
Cô nhìn cậu rồi bật cười thích thú:
"Tối nên tớ có hơi sợ. Nhường cho tớ doraemon nhé?"
"À, được." - Dứt lời cậu lôi từ trong túi xách nhỏ cạnh giường ra hai quyển truyện.
Hạ Vân đưa tay nhận lấy. Suốt một tiếng đồng hồ họ cứ vừa đọc vừa bàn luận về những chủ đề xung quanh cuốn truyện khiến người khác không thể nghĩ một người là phó giám đốc công ty top đầu Singapore còn một người là nhà lập trình sản phẩm đang rất được ưa chuộng...
Họ cứ thế, nói cười vui vẻ như những đứa trẻ, quên đi tất cả mọi chuyện áp lực ngoài xã hội, cũng như không để tâm đến tương lai sắp đến sẽ được tô vẽ bằng gam màu nào...
Chỉ đơn giản là hai người yêu nhau đang ở bên nhau thật vui vẻ mà thôi.
Thực tế thì đúng là như vậy, nhưng với Hạ Vân, cô luôn cảm thấy rất lạ lẫm với vấn đề này... hay có thể nói cô thuộc trường phái 'Giữ mình đến lúc cưới' mà những bà mẹ Việt Nam hay dạy con mình...
Suy nghĩ ấy cứ làm Hạ Vân vô cùng phiền muộn trong suốt đoạn đường từ quán ăn về lại khách sạn vì tối nay cô phải lâm vào một tình huống vô cùng khó xử đó là ngủ chung phòng với người con trai cô yêu và cũng yêu cô...
...
"Làm sao tránh khỏi mấy kiểu tình huống trong truyện đây?! Mẹ ơi giúp con với..." - Hạ Vân lẩm bẩm nói.
"Hả, cậu nói mẹ cậu sao cơ?" - Minh Hào không thể nghe trọn vẹn câu nói bèn hỏi lại.
Cô nhìn cậu một lúc rồi cúi gầm mặt:
"Không, không có gì, cậu tập trung lái xe đi."
"À, ừ."
Trái lại với sự lo xa 'đen tối' từ Hạ Vân, Minh Hào dường như không quá để tâm vì chuyện đó. Đối với cậu, chỉ khi cô gái mình yêu bằng lòng nguyện ý cậu mới dám bước qua 'cái vạch an toàn' vô hình ấy.
Dường như cả hai đều đang có những suy nghĩ thầm kín khiến không khí trong xe bị bao trùm bởi hai chữ "Ngượng ngùng".
...
Về đến khách sạn, cả hai tắm rửa thay đồ sạch sẽ. Minh Hào đi đến chỗ có hộp thoại dành riêng để gọi cho người phục vụ. Hạ Vân thấy lạ thì hỏi:
"Ủa cậu định gọi phục vụ làm gì vây? Cậu cần gì sao?" - Cô thắc mắc.
Minh Hào bình thản nói:
"Tớ gọi xin thêm một bộ chăn gối để trải ở dưới cho tớ nằm. Cậu cứ nằm trên giường đi."
Trong phút chốc cảm thấy mất mát đến không kịp suy nghĩ, cô thốt lên:
"Để làm gì?"
"..."
Cậu tròn mắt nhìn Hạ Vân, biết mình đã lỡ miệng, cô lập tức chữa cháy:
"À, ý tớ là cậu gọi thêm chăn gối làm chi đâu do sáng tớ có thấy một bộ túi ngủ trong tủ ở đằng kia ấy mà..."
Minh Hào vẫn ngây thơ nghĩ ý Hạ Vân chỉ có thế, đành mon men lại gần tủ quần áo, lấy ra một bộ túi ngủ rồi đặt xuống sàn.
Cô thầm nghĩ chắc tối nay chỉ kết thúc ở đây thật rồi và... đúng vậy...
"Tớ tắt đèn nhé?" - Minh Hào hỏi cô.
"À ừ..."
Cả không gian của căn phòng chìm trong bóng tối. Dù biết mọi thứ đang rất 'đúng ý mình' và Minh Hào là một người đàng hoàng nhưng tại sao cô cứ thấy gai gai trong lòng nhỉ?
Hạ Vân trằn trọc không thể chìm vào giấc ngủ, cứ lăn qua lăn lại vì thói quen khi ở nhà của cô là phải có một vật chắn bên cạnh như gối ôm hay gấu bông cô mới ngủ được...
"Hào? Cậu còn thức không?" - Cô hỏi vu vơ.
"Ừm."
Nghe thấy Minh Hào đáp lại, cô vui vẻ ngỏ ý:
"Ở đây không có gối để tấn nên tớ không ngủ được, chúng ta cùng nói chuyện với nhau được không?" - Hạ Vân ngại ngùng giải thích.
"Hửm, tớ cũng không ngủ được do không quen chỗ." - Cậu nói vọng từ dưới lên.
"Nhưng mà nếu cậu nằm ở dưới thì hơi khó nói chuyện nhỉ?..." - Cô lí nhí trong miệng.
"Vậy...ờm... tớ lên đó nhé?" - Minh Hào gãi đầu cười khổ.
"Ừ... Được chứ."
...
Nói rồi Minh Hào đem gối của mình đặt bên cạnh chiếc gối của Hạ Vân, cô cũng nhích ra một chút cho cậu nằm.
Minh Hào có hơi chần chừ, hai bên gò má của Hạ Vân cũng đã nóng lên. Cậu chậm rãi nằm cạnh cô.
...
"Ờm, cậu nghĩ sao về việc đọc truyện?" - Minh Hào xoá tan bầu không khí ám muội.
"Cậu có mang luôn sao?"
"Ờm, tớ chỉ có conan và doraemon... Cậu thích truyện gì?" - Minh Hào có hơi xấu hổ hỏi Hạ Vân.
Cô nhìn cậu rồi bật cười thích thú:
"Tối nên tớ có hơi sợ. Nhường cho tớ doraemon nhé?"
"À, được." - Dứt lời cậu lôi từ trong túi xách nhỏ cạnh giường ra hai quyển truyện.
Hạ Vân đưa tay nhận lấy. Suốt một tiếng đồng hồ họ cứ vừa đọc vừa bàn luận về những chủ đề xung quanh cuốn truyện khiến người khác không thể nghĩ một người là phó giám đốc công ty top đầu Singapore còn một người là nhà lập trình sản phẩm đang rất được ưa chuộng...
Họ cứ thế, nói cười vui vẻ như những đứa trẻ, quên đi tất cả mọi chuyện áp lực ngoài xã hội, cũng như không để tâm đến tương lai sắp đến sẽ được tô vẽ bằng gam màu nào...
Chỉ đơn giản là hai người yêu nhau đang ở bên nhau thật vui vẻ mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.