Khi Nữ Phó Giám Đốc Từng Đơn Phương Tôi
Chương 62: Xa nhưng rất gần
Hải Vân Phạm Phan
19/07/2023
Những ngày tháng đó, Hạ Vân thì tất bật với công việc tại công ty. Cô
chăm chỉ đi giao lưu với nhiều khách hàng, nhờ đó mà Moon Group Holding
cũng nhận được nhiều tài trợ hơn.
Minh Hào ở xứ sở cờ hoa cũng luôn làm việc chăm chỉ không ngừng nghỉ. Chủ tịch Jame dường như cũng rất hài lòng về cậu.
"Bảng báo cáo cậu làm khiến tôi rất hài lòng. Tuần sau cậu sẽ được chuyển lên vị trí trưởng phòng lập trình."
"Tôi đã hiểu."
...
Công việc bỗng dưng nhiều đến mức biến họ thành hai con người vô cùng bận rộn.
Nhưng dù có bận đến mấy Hạ Vân vẫn nghe theo lời Minh Hào dặn dò, vẫn luôn chăm chỉ rèn luyện sức khỏe và không bỏ bữa sáng.
Minh Hào biết tin Hạ Vân chính thức dọn đến nhà mình ở cũng yên tâm hơn vì chắc rằng cô sẽ đỡ nhớ mình hơn khi ở nhà cậu.
Thường ngày sau khi làm việc về cô sẽ ăn tối nhanh nhất có thể và nếu Minh Hào cũng không bận thì họ sẽ gọi điện thoại cho nhau.
"Alo, tớ nghe." - Minh Hào hớn hở hẳn khi được gặp cô dù đang phải phát rồ với mớ bản thảo lập trình phải đem cả về nhà để giải quyết.
"Chào buổi tối. Mọi chuyện bên cậu vẫn ổn chứ?"
"Ừm, trừ việc ngày càng bận rộn hơn thì mọi thứ vẫn tốt. Cậu thì sao?"
"Tất nhiên là tốt rồi. Đừng làm việc quá sức. Cậu ăn tối chưa đấy?" - Cô lo lắng hỏi.
"Tớ ăn rồi. Cậu cũng đừng thức khuya quá, khi thấy buồn hãy sang nhà dì Nguyệt ngủ nhé."
"Tớ biết rồi, ngày cậu trở về chúng ta lại đi xem 'Bữa tiệc ánh sáng nước' ở công viên sư tử biển được không?"
"...Ừm, nhưng mà, hình như tớ đang nhớ cậu nhiều hơn tớ nghĩ thì phải..." - Minh Hào cười khổ nói.
Hạ Vân chững lại một nhịp, lúc này cô cũng rất muốn nói mình cũng nhớ cậu điên lên được nhưng nếu làm vậy chắc chắn cậu ấy sẽ không thể dốc hết quyết tâm làm việc...
"Chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau thôi. Cùng cố gắng nào!" - Hạ Vân đốc thúc cậu với giọng điệu vui vẻ.
"Tớ biết rồi, cậu cũng cố lên nhé. Giờ tớ phải giải quyết hết mớ tài liệu để kịp báo cáo ngày mai. Tớ cúp máy được không." - Minh Hào áy náy.
"Ừm, cậu cố gắng xong sớm rồi ngủ đi nhé."
"Ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
...
Ngày qua ngày, tháng qua tháng cứ thế trôi đi. Cả Minh Hào lẫn Hạ Vân đều không thể sắp xếp được thời gian để sang thăm đối phương, những lời yêu thương dường như chỉ được truyền đạt thông qua vài cuộc gọi ngắn ngủi bị cái gọi là bận rộn vùi dập.
Thế nhưng chưa lần nào cậu hay cô ngừng cố gắng và mong chờ đến ngày được gặp lại nhau.
Cứ mỗi đêm tủi thân nhớ cậu đến rơm rướm nước mắt, Hạ Vân sẽ lấy chiếc áo cậu thường mặc ôm rồi ngủ cho qua đêm dài.
Dù luôn nhớ cậu nhưng Hạ Vân chưa từng nói ra điều đó, chỉ gọi khi đến hẹn hoặc đó là do Minh Hào gọi trước...
...
Thế rồi hơn một năm cũng trôi qua.
Vào một ngày nọ, chủ tịch Jame Chris gọi riêng Minh Hào đến văn phòng.
'Cốc, cốc, cốc'
"Vào đi"
"Thưa chủ tịch, ngài gọi tôi có việc gì?"
"Âu Minh Hào, theo những biểu hiện mà tôi thấy trong hơn một năm qua, cậu là một người rất có tài và nghiêm túc với công việc. Tôi rất hài lòng với điều đó và muốn tiến cử cậu lên vị trí phó chủ tịch." - Jame vui vẻ nói.
"Thật sao ạ? Tôi thật sự có thể trở thành phó chủ tịch của SAS sao?" - Minh Hào ngỡ ngàng với những điều cậu vừa nghe.
"Tất nhiên rồi. Thế cậu có muốn nhận vị trí đó không?"
Lý trí cậu giờ đây thật sự rất muốn nhận ngay vị trí này, vì lên được vị trí này ở một công ty lập trình hàng đầu của Mỹ đâu phải chuyện nhỏ. Nhưng...nếu cậu nhận lời, không phải cậu sẽ phải ở lại đây rất lâu sao?
Dường như nhìn thấu được tâm tư Minh Hào, Jame cười điềm đạm nói thêm:
"Cho dù khi cậu đã ở vị trí đó nhưng bất cứ khi nào cậu muốn rút về Singapore đều được. Cậu hoàn toàn có thể giải quyết mọi công việc trên máy tính, cậu quên SAS là công ty về công nghệ thông tin sao? À mà đôi khi cậu sẽ phải qua lại giữa hai nước một chút"
Nghe đến đây Minh Hào lập tức đáp lời:
"Tôi muốn nhận vị trí mà ngài giao, thưa chủ tịch."
"Được, ta hài lòng về cậu lắm rồi đấy. Sáng mai chúng ta sẽ ký hợp đồng nhé!" - Jame nói.
"Vâng thưa chủ tịch."
Ra khỏi văn phòng, Minh Hào cảm thấy vui không tả nổi. Ngày này năm sau có lẽ cậu đã ở Singapore, bên người con gái cậu yêu cùng vị trí phó chủ tịch của công ty top đầu xứ sở cờ hoa mà ai ai cũng ao ước được chạm đến.
Bỗng điện thoại cậu reo lên. Nhìn vào màn hình thấy đó là hai chữ "Bạn gái", cậu vui mừng nhấc máy, muốn kể cho cô ngay chuyện này.
Minh Hào còn chưa kịp nói lời nào thì Hạ Vân đã hét lên:
Minh Hào ở xứ sở cờ hoa cũng luôn làm việc chăm chỉ không ngừng nghỉ. Chủ tịch Jame dường như cũng rất hài lòng về cậu.
"Bảng báo cáo cậu làm khiến tôi rất hài lòng. Tuần sau cậu sẽ được chuyển lên vị trí trưởng phòng lập trình."
"Tôi đã hiểu."
...
Công việc bỗng dưng nhiều đến mức biến họ thành hai con người vô cùng bận rộn.
Nhưng dù có bận đến mấy Hạ Vân vẫn nghe theo lời Minh Hào dặn dò, vẫn luôn chăm chỉ rèn luyện sức khỏe và không bỏ bữa sáng.
Minh Hào biết tin Hạ Vân chính thức dọn đến nhà mình ở cũng yên tâm hơn vì chắc rằng cô sẽ đỡ nhớ mình hơn khi ở nhà cậu.
Thường ngày sau khi làm việc về cô sẽ ăn tối nhanh nhất có thể và nếu Minh Hào cũng không bận thì họ sẽ gọi điện thoại cho nhau.
"Alo, tớ nghe." - Minh Hào hớn hở hẳn khi được gặp cô dù đang phải phát rồ với mớ bản thảo lập trình phải đem cả về nhà để giải quyết.
"Chào buổi tối. Mọi chuyện bên cậu vẫn ổn chứ?"
"Ừm, trừ việc ngày càng bận rộn hơn thì mọi thứ vẫn tốt. Cậu thì sao?"
"Tất nhiên là tốt rồi. Đừng làm việc quá sức. Cậu ăn tối chưa đấy?" - Cô lo lắng hỏi.
"Tớ ăn rồi. Cậu cũng đừng thức khuya quá, khi thấy buồn hãy sang nhà dì Nguyệt ngủ nhé."
"Tớ biết rồi, ngày cậu trở về chúng ta lại đi xem 'Bữa tiệc ánh sáng nước' ở công viên sư tử biển được không?"
"...Ừm, nhưng mà, hình như tớ đang nhớ cậu nhiều hơn tớ nghĩ thì phải..." - Minh Hào cười khổ nói.
Hạ Vân chững lại một nhịp, lúc này cô cũng rất muốn nói mình cũng nhớ cậu điên lên được nhưng nếu làm vậy chắc chắn cậu ấy sẽ không thể dốc hết quyết tâm làm việc...
"Chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau thôi. Cùng cố gắng nào!" - Hạ Vân đốc thúc cậu với giọng điệu vui vẻ.
"Tớ biết rồi, cậu cũng cố lên nhé. Giờ tớ phải giải quyết hết mớ tài liệu để kịp báo cáo ngày mai. Tớ cúp máy được không." - Minh Hào áy náy.
"Ừm, cậu cố gắng xong sớm rồi ngủ đi nhé."
"Ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
...
Ngày qua ngày, tháng qua tháng cứ thế trôi đi. Cả Minh Hào lẫn Hạ Vân đều không thể sắp xếp được thời gian để sang thăm đối phương, những lời yêu thương dường như chỉ được truyền đạt thông qua vài cuộc gọi ngắn ngủi bị cái gọi là bận rộn vùi dập.
Thế nhưng chưa lần nào cậu hay cô ngừng cố gắng và mong chờ đến ngày được gặp lại nhau.
Cứ mỗi đêm tủi thân nhớ cậu đến rơm rướm nước mắt, Hạ Vân sẽ lấy chiếc áo cậu thường mặc ôm rồi ngủ cho qua đêm dài.
Dù luôn nhớ cậu nhưng Hạ Vân chưa từng nói ra điều đó, chỉ gọi khi đến hẹn hoặc đó là do Minh Hào gọi trước...
...
Thế rồi hơn một năm cũng trôi qua.
Vào một ngày nọ, chủ tịch Jame Chris gọi riêng Minh Hào đến văn phòng.
'Cốc, cốc, cốc'
"Vào đi"
"Thưa chủ tịch, ngài gọi tôi có việc gì?"
"Âu Minh Hào, theo những biểu hiện mà tôi thấy trong hơn một năm qua, cậu là một người rất có tài và nghiêm túc với công việc. Tôi rất hài lòng với điều đó và muốn tiến cử cậu lên vị trí phó chủ tịch." - Jame vui vẻ nói.
"Thật sao ạ? Tôi thật sự có thể trở thành phó chủ tịch của SAS sao?" - Minh Hào ngỡ ngàng với những điều cậu vừa nghe.
"Tất nhiên rồi. Thế cậu có muốn nhận vị trí đó không?"
Lý trí cậu giờ đây thật sự rất muốn nhận ngay vị trí này, vì lên được vị trí này ở một công ty lập trình hàng đầu của Mỹ đâu phải chuyện nhỏ. Nhưng...nếu cậu nhận lời, không phải cậu sẽ phải ở lại đây rất lâu sao?
Dường như nhìn thấu được tâm tư Minh Hào, Jame cười điềm đạm nói thêm:
"Cho dù khi cậu đã ở vị trí đó nhưng bất cứ khi nào cậu muốn rút về Singapore đều được. Cậu hoàn toàn có thể giải quyết mọi công việc trên máy tính, cậu quên SAS là công ty về công nghệ thông tin sao? À mà đôi khi cậu sẽ phải qua lại giữa hai nước một chút"
Nghe đến đây Minh Hào lập tức đáp lời:
"Tôi muốn nhận vị trí mà ngài giao, thưa chủ tịch."
"Được, ta hài lòng về cậu lắm rồi đấy. Sáng mai chúng ta sẽ ký hợp đồng nhé!" - Jame nói.
"Vâng thưa chủ tịch."
Ra khỏi văn phòng, Minh Hào cảm thấy vui không tả nổi. Ngày này năm sau có lẽ cậu đã ở Singapore, bên người con gái cậu yêu cùng vị trí phó chủ tịch của công ty top đầu xứ sở cờ hoa mà ai ai cũng ao ước được chạm đến.
Bỗng điện thoại cậu reo lên. Nhìn vào màn hình thấy đó là hai chữ "Bạn gái", cậu vui mừng nhấc máy, muốn kể cho cô ngay chuyện này.
Minh Hào còn chưa kịp nói lời nào thì Hạ Vân đã hét lên:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.