Khi Nữ Phụ Thành Nhân Vật Chính
Chương 12
Thuỷ Hàn Tịnh Văn
16/07/2017
Sau khi đi tham quan khắp lượt công ty, Tống Nghiêm Tịch trở lại phòng
làm việc của anh ở công ty, mở chiếc máy tính lập quy trình thay đổi các bộ phận của công ty.
Cũng không biết thời gian bao lâu, cho tới khi nghe tiếng gõ cửa, anh nói vọng ra:
- Mời vào!
Cánh cửa khẽ mở, một nữ nhân viên nhẹ bước vào nói:
- Thưa chủ tịch, trời đã tối rồi chủ tịch không về sao?
- À! Tôi quên mất, cám ơn cô! Cô là thư ký của tôi đúng không?
- Dạ vâng!
- Cô tên gì?
- Trương Doanh ạ!
- Được rồi, cô về đi, tôi cũng sẽ về ngay!
- Dạ, chủ tịch!
Nữ thư ký bước ra ngoài, bàn tay nhỏ nhắn xinh xắn nhẹ vỗ lên ngực mình nói thầm:
- Vì sao đại boss lại đẹp trai vậy chứ? Tôi yêu đại boss mất rồi!
Lắc lắc đầu cô nói tiếp:
- Ầy, không được rồi! Đại boss không thuộc về mình a! Tỉnh mộng thôi, tim à ! Mày đừng khiến tao yêu đại boss nhá! Mày thương tao thì nằm im một chỗ cho tao nhờ!
Nói xong cô vội chạy ra ngoài, nếu không ra sớm cô sẽ bị trễ chuyến xe buýt.
Phía sau cánh cửa, cô khoing biết đại boss mình đã nghe được câu nói đó của mình, khẽ nhếch miệng anh nghĩ: "không ngờ cô thư ký bày của anh lại hay vậy!". Vừa nghĩ tới, trong đầu anh là hình ảnh cô gái anh gặp ở quán bar tối hôm đó, người con gái đầu tiên nảy sinh quan hệ với anh.
Bước tới cầu thang máy, lấy điện thoại trong túi quần ra bấm số, khi nghe thấy đầu dây bên kia nhấc máy, anh liền nói:
- Chú Triệu, tối nay tôi không về nhà!
....
- Tôi biết rồi!
Cúp điện thoại, tới chiếc xe Aston Martin AM-RB 001 của mình anh chạy thẳng tới quán bar tối đó, khi đến nơi anh mới giật mình không biết vì sao mình lại muốn tới nơi này, có lẽ là bởi anh ôm hy vọng được gặp lại cô lần nữa chăng???
Khẽ cười với ý nghĩ ngốc nghếch của mình, anh bước vào bên trong. Nơi này ngày nào cũng vậy, là nơi cho tầng lớp thượng lưu và giới trẻ thích cuộc sống vui chơi xa hoa này tới giải khuây.
Chọn cho mình chiếc ghế cũ không ai ngồi, sau đó gọi bồi bàn đem cho mình loại voka màu đỏ.
Anh ngồi yên lặng ở đó, tay cầm ly rượu màu đỏ khẽ đảo qua đảo lại, chỉ có động tác đơn giản như vậy của anh cũng đã thu hút ánh nhìn của các cô gái trong quán bar này.
Ánh mắt tham lam và mơ ước của họ đều thể hiện ra hết trên khuôn mặt, ai cũng muốn mình được ngồi cạnh anh, ngồi trong lòng anh. Như vậy thì dù có chết họ cũng chấp nhận.
Một cô gái nhẹ bước tới gần anh, áo đỏ ôm bó sát, lộ ra vìng eo con ong nhỏ nhắn, bộ ngực đầy đặn với cổ áo khoét hình chữ V, chiếc mông căng tròn theo từng bước chân của cô mà chuyển động, một đôi mắt xếch xinh đẹp, bờ môi màu đỏ tươi khẽ cong đầy cám dỗ.
Những đàn ông trong quán bar nhìn cô gái khẽ nuốt nước miếng, họ biết cô là ai, đó là vũ cơ nổi tiếng nhất quán bar này, đàn ông thì ước được đè cô dưới thân mình, còn phụ nữ thì ghen tị bởi thân hình nóng bỏng của cô.
- Xin chào! Anh có cần em giúp gì không???
Giọng nói nhẹ nhàng khiến anh ngẩng mặt nhìn, cũng bởi ánh sáng của anh bị che nên anh muốn nhìn xem đó là ai. Chỉ nhìn lướt qua sau đó anh cũng không để ý, đôi mắt lần nữa cúi xuống nhìn ly rượu voka của mình trên tay. Thấy anh không nói gì, cô nghĩ anh đồng ý liền ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh mình.
- Anh tên gì? Vì sao ngồi đây một mình???- cô khẽ cười
- Nếu muốn ngồi đây thì im lặng, còn không thì rời khỏi chỗ này!- anh chậm rãi nhắc nhở.
- Ai da! Sao anh nỡ lòng nào đuổi em chứ? Em thấy anh ngồi một mình cô đơn cho nên mới tới để an ủi anh nha!
Nói xong cô lại xê dịch ngồi gần anh hơn, ngón tay xinh đẹp mơn trớn trên người anh, khẽ nói vào tai anh:
- Tối nay em tự nguyện nằm dưới thân thể của anh, mặc anh càn quấy chúng!
Cũng không biết thời gian bao lâu, cho tới khi nghe tiếng gõ cửa, anh nói vọng ra:
- Mời vào!
Cánh cửa khẽ mở, một nữ nhân viên nhẹ bước vào nói:
- Thưa chủ tịch, trời đã tối rồi chủ tịch không về sao?
- À! Tôi quên mất, cám ơn cô! Cô là thư ký của tôi đúng không?
- Dạ vâng!
- Cô tên gì?
- Trương Doanh ạ!
- Được rồi, cô về đi, tôi cũng sẽ về ngay!
- Dạ, chủ tịch!
Nữ thư ký bước ra ngoài, bàn tay nhỏ nhắn xinh xắn nhẹ vỗ lên ngực mình nói thầm:
- Vì sao đại boss lại đẹp trai vậy chứ? Tôi yêu đại boss mất rồi!
Lắc lắc đầu cô nói tiếp:
- Ầy, không được rồi! Đại boss không thuộc về mình a! Tỉnh mộng thôi, tim à ! Mày đừng khiến tao yêu đại boss nhá! Mày thương tao thì nằm im một chỗ cho tao nhờ!
Nói xong cô vội chạy ra ngoài, nếu không ra sớm cô sẽ bị trễ chuyến xe buýt.
Phía sau cánh cửa, cô khoing biết đại boss mình đã nghe được câu nói đó của mình, khẽ nhếch miệng anh nghĩ: "không ngờ cô thư ký bày của anh lại hay vậy!". Vừa nghĩ tới, trong đầu anh là hình ảnh cô gái anh gặp ở quán bar tối hôm đó, người con gái đầu tiên nảy sinh quan hệ với anh.
Bước tới cầu thang máy, lấy điện thoại trong túi quần ra bấm số, khi nghe thấy đầu dây bên kia nhấc máy, anh liền nói:
- Chú Triệu, tối nay tôi không về nhà!
....
- Tôi biết rồi!
Cúp điện thoại, tới chiếc xe Aston Martin AM-RB 001 của mình anh chạy thẳng tới quán bar tối đó, khi đến nơi anh mới giật mình không biết vì sao mình lại muốn tới nơi này, có lẽ là bởi anh ôm hy vọng được gặp lại cô lần nữa chăng???
Khẽ cười với ý nghĩ ngốc nghếch của mình, anh bước vào bên trong. Nơi này ngày nào cũng vậy, là nơi cho tầng lớp thượng lưu và giới trẻ thích cuộc sống vui chơi xa hoa này tới giải khuây.
Chọn cho mình chiếc ghế cũ không ai ngồi, sau đó gọi bồi bàn đem cho mình loại voka màu đỏ.
Anh ngồi yên lặng ở đó, tay cầm ly rượu màu đỏ khẽ đảo qua đảo lại, chỉ có động tác đơn giản như vậy của anh cũng đã thu hút ánh nhìn của các cô gái trong quán bar này.
Ánh mắt tham lam và mơ ước của họ đều thể hiện ra hết trên khuôn mặt, ai cũng muốn mình được ngồi cạnh anh, ngồi trong lòng anh. Như vậy thì dù có chết họ cũng chấp nhận.
Một cô gái nhẹ bước tới gần anh, áo đỏ ôm bó sát, lộ ra vìng eo con ong nhỏ nhắn, bộ ngực đầy đặn với cổ áo khoét hình chữ V, chiếc mông căng tròn theo từng bước chân của cô mà chuyển động, một đôi mắt xếch xinh đẹp, bờ môi màu đỏ tươi khẽ cong đầy cám dỗ.
Những đàn ông trong quán bar nhìn cô gái khẽ nuốt nước miếng, họ biết cô là ai, đó là vũ cơ nổi tiếng nhất quán bar này, đàn ông thì ước được đè cô dưới thân mình, còn phụ nữ thì ghen tị bởi thân hình nóng bỏng của cô.
- Xin chào! Anh có cần em giúp gì không???
Giọng nói nhẹ nhàng khiến anh ngẩng mặt nhìn, cũng bởi ánh sáng của anh bị che nên anh muốn nhìn xem đó là ai. Chỉ nhìn lướt qua sau đó anh cũng không để ý, đôi mắt lần nữa cúi xuống nhìn ly rượu voka của mình trên tay. Thấy anh không nói gì, cô nghĩ anh đồng ý liền ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh mình.
- Anh tên gì? Vì sao ngồi đây một mình???- cô khẽ cười
- Nếu muốn ngồi đây thì im lặng, còn không thì rời khỏi chỗ này!- anh chậm rãi nhắc nhở.
- Ai da! Sao anh nỡ lòng nào đuổi em chứ? Em thấy anh ngồi một mình cô đơn cho nên mới tới để an ủi anh nha!
Nói xong cô lại xê dịch ngồi gần anh hơn, ngón tay xinh đẹp mơn trớn trên người anh, khẽ nói vào tai anh:
- Tối nay em tự nguyện nằm dưới thân thể của anh, mặc anh càn quấy chúng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.