Khi Nữ Phụ Thành Nhân Vật Chính
Chương 2
Thuỷ Hàn Tịnh Văn
10/07/2017
- Ồ! Vậy mà anh lại tưởng em với cô ta là bạn thân đấy!
- Hừ! Cô ta xứng làm bạn thân của em sao? Em chỉ là tội nghiệp cô ta và cũng là vì cô ta có tài sản nên em mới hạ mình làm bạn với cô ta thôi!!!
"Bốp... bốp... bốp" ba tiếng vỗ tay vang lên khiến hai người đang quấn nhau giật mình nhìn lại.
Đứng trước mặt họ chính là người mà họ vừa nói đến, khuôn mặt cả hai cùng tái mét, cả hai đều vội vàng đứng dậy mặc quần áo, nhìn hai người vội vàng tách ra nhau cô khẽ nhếch mép. Sau khi mặc quần áo xong cả hai người cùng nhìn cô nói:
- Diệp Lạc, không phải như em(cậu) thấy đâu! Bọn anh(mình)...!!!
- Không như tôi thấy??? Tôi thấy gì??? Thấy hai người quan hệ ngay trên giường tôi chuẩn bị cho ngày cưới??? Thấy hai người lăn qua lộn lại trên người không một mảnh vải che thân???
An Diệp Lạc nhìn hai người chờ nghe họ giả dối giải thích cho mình.
- Diệp Lạc! Đúng là chuyện không như em nghĩ đâu, là do bọn anh uống rượu quá đà nên say, không tự kiềm chế bản thân mình!
- Cho nên....???
- Cho nên mới xảy ra quan hệ, nhưng cậu yên tâm, tụi mình sẽ không nói gì đâu!
- Ha ha!!!
Các người nghĩ tôi là con ngốc như trước kia sao? Tin vào những lời nói dối của các người, bạn thân? Người yêu? Các người đều là những kẻ dối trá, gạt người!!!
Vừa nói, nước mắt An Diệp Lạc càng rơi nhiều hơn, hai người đối duện nghe cô nói đều sững sờ, nam nhân vội hỏi cô:
- Em đã nghe thấy những gì???
- Nghe thấy những gì??? Những gì cần biết tôi cũng đã biết, Dương Thiên Lỗi, anh là thằng khốn nạn!
- Kìa, Diệp Lạc, cậu đừng nói anh Thiên Lỗi như vậy!
- Cô còn dám lên tiếng??? Tôi đối với cô không hề giả dối, luôn dùng sự thật tâm của mình đối với cô, cô lại báo đáp tôi bằng thứ tình bạn giả dối đó? Cô có còn là con người không? Các người đều không phải là con người, cút khỏi nhà tôi ngay!!!
Hai người nhìn nhau khẽ gật đầu, cả hai cùng tới giữ chặt An Diệp Lạc, kéo cô tới gần cửa sổ, mặc sự vùng vẫy của cô, An Diệp Lạc vừa giãy vừa nói:
- Hai người, các ngươi muốn làm gì? Buông tôi ra!
- An Diệp Lạc, đáng ra chúng tôi để cô sống lâu, nhưng giờ cô đã biết rồi thì...!
- Các ngươi... các ngươi, buông... buông tôi ra!
- An Diệp Lạc, chỉ khi cô chết thì tài sản của cô sẽ thuộc về chúng tôi! Cho nên, cô phải biến mất trên đời này!
- Dương Thiên Lỗi, Triệu Hạ Nhiên, các ngươi mau buông tôi ra!
- Xin lỗi, An Diệp Lạc, ra đi thanh thản!
Hai người vừa nói xong thì đẩy An Diệp Lạc từ cửa sổ rơi ra ngoài. Nhìn cô rơi từ tầng hai mươi xuống cả hai cùng cười vui vẻ.
Ngày hôm sau, đài truyền hình đưa tin cô An Diệp Lạc tự tử từ tầng hai mươi xuống, chồng chưa cưới là Dương Thiên Lỗi cùng bạn thân là Triệu Hạ Nhiên đều đau khổ không thôi.
Sau khi đưa tang cho An Diệp Lạc xong thì hai người chính thức được nhận thừa kế tài sản của cô đó là công ty Diệp Lạc, chuyên sản xuất phụ tùng xe ô tô và cũng là một công ty làm ăn rất phát đạt.
- Hừ! Cô ta xứng làm bạn thân của em sao? Em chỉ là tội nghiệp cô ta và cũng là vì cô ta có tài sản nên em mới hạ mình làm bạn với cô ta thôi!!!
"Bốp... bốp... bốp" ba tiếng vỗ tay vang lên khiến hai người đang quấn nhau giật mình nhìn lại.
Đứng trước mặt họ chính là người mà họ vừa nói đến, khuôn mặt cả hai cùng tái mét, cả hai đều vội vàng đứng dậy mặc quần áo, nhìn hai người vội vàng tách ra nhau cô khẽ nhếch mép. Sau khi mặc quần áo xong cả hai người cùng nhìn cô nói:
- Diệp Lạc, không phải như em(cậu) thấy đâu! Bọn anh(mình)...!!!
- Không như tôi thấy??? Tôi thấy gì??? Thấy hai người quan hệ ngay trên giường tôi chuẩn bị cho ngày cưới??? Thấy hai người lăn qua lộn lại trên người không một mảnh vải che thân???
An Diệp Lạc nhìn hai người chờ nghe họ giả dối giải thích cho mình.
- Diệp Lạc! Đúng là chuyện không như em nghĩ đâu, là do bọn anh uống rượu quá đà nên say, không tự kiềm chế bản thân mình!
- Cho nên....???
- Cho nên mới xảy ra quan hệ, nhưng cậu yên tâm, tụi mình sẽ không nói gì đâu!
- Ha ha!!!
Các người nghĩ tôi là con ngốc như trước kia sao? Tin vào những lời nói dối của các người, bạn thân? Người yêu? Các người đều là những kẻ dối trá, gạt người!!!
Vừa nói, nước mắt An Diệp Lạc càng rơi nhiều hơn, hai người đối duện nghe cô nói đều sững sờ, nam nhân vội hỏi cô:
- Em đã nghe thấy những gì???
- Nghe thấy những gì??? Những gì cần biết tôi cũng đã biết, Dương Thiên Lỗi, anh là thằng khốn nạn!
- Kìa, Diệp Lạc, cậu đừng nói anh Thiên Lỗi như vậy!
- Cô còn dám lên tiếng??? Tôi đối với cô không hề giả dối, luôn dùng sự thật tâm của mình đối với cô, cô lại báo đáp tôi bằng thứ tình bạn giả dối đó? Cô có còn là con người không? Các người đều không phải là con người, cút khỏi nhà tôi ngay!!!
Hai người nhìn nhau khẽ gật đầu, cả hai cùng tới giữ chặt An Diệp Lạc, kéo cô tới gần cửa sổ, mặc sự vùng vẫy của cô, An Diệp Lạc vừa giãy vừa nói:
- Hai người, các ngươi muốn làm gì? Buông tôi ra!
- An Diệp Lạc, đáng ra chúng tôi để cô sống lâu, nhưng giờ cô đã biết rồi thì...!
- Các ngươi... các ngươi, buông... buông tôi ra!
- An Diệp Lạc, chỉ khi cô chết thì tài sản của cô sẽ thuộc về chúng tôi! Cho nên, cô phải biến mất trên đời này!
- Dương Thiên Lỗi, Triệu Hạ Nhiên, các ngươi mau buông tôi ra!
- Xin lỗi, An Diệp Lạc, ra đi thanh thản!
Hai người vừa nói xong thì đẩy An Diệp Lạc từ cửa sổ rơi ra ngoài. Nhìn cô rơi từ tầng hai mươi xuống cả hai cùng cười vui vẻ.
Ngày hôm sau, đài truyền hình đưa tin cô An Diệp Lạc tự tử từ tầng hai mươi xuống, chồng chưa cưới là Dương Thiên Lỗi cùng bạn thân là Triệu Hạ Nhiên đều đau khổ không thôi.
Sau khi đưa tang cho An Diệp Lạc xong thì hai người chính thức được nhận thừa kế tài sản của cô đó là công ty Diệp Lạc, chuyên sản xuất phụ tùng xe ô tô và cũng là một công ty làm ăn rất phát đạt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.