Chương 4: Hiểu lầm
Lệ Chi Lê
19/12/2021
Edit: AS
Vốn tưởng còn phải đỡ Giang Hoài Ngọc để xoát độ hảo cảm, không ngờ Giang Hoài Ngọc nhìn thoáng qua cậu, nói: "Sư phụ, đồ nhi đã luyện ổn rồi, nên sư phụ để đồ nhi tự mình làm thử xem."
Quý Lãng Nguyệt vui vẻ lui nửa bước, nhìn thiếu nữ lung lay ngự kiếm phi hành giữa không trung, tuy rằng có vẻ chưa vững lắm, nhưng không rơi xuống.
Giang Hoài Ngọc quả nhiên không hổ là nữ chính, mới bắt đầu tu luyện đã thành, chẳng khác gì mở tool hack.
Trong tiểu thuyết, Quý Lãng Nguyệt cũng có thiên tư trác tuyệt, nhưng ngự kiếm thuật phải học một ngày mới thuần thục.
Quả nhiên là người mang hào quang của nhân vật chính!
Quý Lãng Nguyệt chuẩn bị xuống núi xử lý sự vụ, chợt sau lưng truyện đến giọng nói.
"Sư phụ thật bất công."
Giọng nói này khàn khàn từ tính, rất êm tai.
Quý Lãng Nguyệt xoay người, nhìn thấy Sầm Kim tựa lưng vào cửa, tủi thân nhíu mày.
"Trời vừa sáng đã thấy sư phụ tập luyện cho sư tỷ, đồ nhi rất hâm mộ."
Lệ Vãn Kim nhìn bội kiếm dưới chân Giang Hoài Ngọc.
Là Ủng Nguyệt của Quý Lãng Nguyệt.
# BẢN ĐẦY ĐỦ Ở https://vutichvu.wordpress.com #
Bội kiếm này do lão tặc Thiên Dương kia vì cậu mà đúc thành, thân kiếm tuy tự nhiên, nhưng uy lực cực lớn, năm đó bội kiếm của các sự đệ đều tầm thường, chỉ có cậu bất đồng, nhiều năm qua, Lệ Vãn Kim chưa bao giờ thấy những người khác chạm vào thanh kiếm này.
Ủng Nguyệt, người khác không thể chạm vào.
Hiện tại lại nằm dưới chân Giang Hoài Ngọc.
Lệ Vãn Kim bắt đầu xác định, Giang Hoài Ngọc đối với Quý Lãng Nguyệt là tồn tại khác biệt.
Thú vị, sư phụ động tâm với đô nhi, đó là loạn luân, cậu vẫn luôn cứng nhắc bảo vệ cựu tiên môn, sao lại có thể phạm vào nó được?
Quý Lãng Nguyệt thoáng nhìn về phía Sầm Kim, nói:
"Sư tỷ của ngươi cần cù, giờ Dần đã dậy tu luyện."
Ngụ ý không nói cũng biết.
Cậu dạy Giang Hoài Ngọc bởi vì người ta cần mẫn dậy sớm, hắn lười biếng như thế giờ đây lại còn trách cậu?
Nếu là đệ tử bình thường chắc hẳn đã sớm đỏ mặt, bỏ đi tu luyện, nhưng Lệ Vãn Kim không phải là người bình thường.
Hắn cười rộ lên: "Thì ra là thế, sư phụ, đồ nhi không biết ngự kiếm, có thể thỉnh sư phụ truyền thụ hay không?"
"...Có thể."
Nguyên chủ không bao giờ quản loại chuyện này, nhưng hay quá hóa dở, quan tâm nữ đồ đệ, còn nam đồ đệ thì mặc kệ không hỏi han gì, rốt cuộc cũng coi như OOC.
Cậu duỗi tay triệu hoán, một thanh trường kiếm khác xé trời mà đến, bay tới chỗ hai người.
"Đến đây."
Quý Lãng Nguyệt dạy Sầm Kim chú ngữ và pháp thuật, rồi im lặng đứng bên cạnh nhìn, phát hiện Sầm Kim Không Nhục Nhích.
"Sư phụ, đồ nhi vẫn chưa hiểu."
Cũng khó trách, trong nguyên tác Sầm Kim là một nhân vật vô danh vô tính, thiên tư chắc chắn không giống nhau, chú thuật tối ngữ khó hiểu, hắn xem không tỏ nghe không hiểu là chuyện đương nhiên.
Quý Lãng Nguyệt bước lên trường kiếm, nói với Sâm Kim: "Không ngại, lên đây, ta dạy ngươi."
Lệ Vãn Kim nhếch môi bước lên thanh kiếm.
Quý Lãng Nguyệt phi cực chậm, để không dọa sợ tiểu đồ đệ phía sau, cậu vừa bấm tay niệm thần chú, vừa từ từ giảng giải những điểm quan trọng của ngự kiếm, giọng nói không nhanh không chậm, những văn cổ tối nghĩa trên bí tích được cậu giảng giải rất sinh động thú vị, khiến người vừa nghe liền hiểu.
Lệ Vãn Kim có chút bất ngờ.
Thì ra đây là dáng vẻ của Quý Lãng Nguyệt thu dẫn đồ đệ.
Ngược lại hoàn toàn với cẩu tặc Thiên Dương kia.
Thiên Dương thu đồ đệ, coi trọng nhất chính là gia cảnh, tiếp theo mới đến thiên tư, năm đó Lệ Vãn Kim là một tên không dính dáng đến hai cái đó, đây chính là nguyên nhân hắn chịu lãnh đãi ở sư môn, hơn nữa Thiên Dương tàng tư, cho nên ở sư môn, hắn kỳ thật vẫn chưa học được thứ gì.
Quý Lãng Nguyệt không tàng tư, ngược lại truyền thụ hết nhưng gì cậu, đây là thứ khó có nhất ở tiên môn, có người này, khẳng định tương lai trở thành uy hiếp lớn nhất của ma tộc.
Canh giờ còn quá sớm, mặt trời vẫn chưa lên, mây trắng vạn dặm điểm tô chút hồng nhạt, vô số đám mây ập vào hai người, mang đến cái se se lạnh.
Hai người dựa vào rất gần.
Lệ Vãn Kim cảm nhận được hương vị lành lạnh trên người Quý Lãng Nguyệt, luồng khí này có thể trấn an nội tâm đang nôn nóng của hắn, không khỏi khiến hắn muốn lại gần.
Lãnh Ngọc Hoàn đúng là chí bảo, chỉ cần sáp vào người này, đã thu được công hiệu tốt như thế.
Mắt phương Lệ Vãn Kim nhìn tấm lưng thẳng tắp của người trước mắt rất chăm chú.
Người tu tiên đều có tử huyệt, nó nằm ở sau lưng, đây là nơi luôn dành cho người thân cận nhất.
Bắt đầu từ lúc nào Quý Lãng Nguyệt thiếu cảnh giác như vậy, dễ dàng giao sau lưng cho người khác.
Lệ Vãn Kim duỗi tay trái, độc trùng rục rịch, đây là Cốt Trùng độc ác nhất Ma Giáo, cực kỳ nhỏ, lúc chui vào trong da chỉ cảm thấy hơi ngứa ngáy, có điều trong vòng nửa nén nhang, có thể gặm người chỉ còn lại khung xương.
Khi độc trùng sắp chạm vào thân thể Quý Lãng Nguyệt, Lệ Vãn Kim bỗng nhiên nhìn vào trong y phục Quý Lãng Nguyệt, thì thấy vết cắn trên xương quai xanh.
Lệ Vãn Kim thu hồi Cốt Trùng, khóe môi nhếch cao.
Tình Độc còn hai lần giải nửa, không cần nóng lòng giết cậu, hắn muốn cho con người cao cao tại thượng này nhận hết sỉ nhục nhạo báng trong thiên hạ mới bằng lòng bỏ qua.
Hắn giả vờ vô tình hỏi: "Sư phụ, trên núi này có phải có rất nhiều muỗi hay không?"
Qúy Lãng Nguyệt thưởng thức phong cách phía chân trời, hờ hững trả lời.
"Tứ phía của Thanh Vân Phong đều có kết giới, muỗi rắn chuột nào dễ dàng vào được, sao lại hỏi như vậy?"
"À trên cổ sư phụ đây là..."
Vừa dứt lời, kiếm bỗng nhiên rung lắc kịch liệt, thiếu chút nữa hai người đã cùng nhau ngã xuống.
Ngự kiếm phi hành chú trọng tâm bình khí hòa, tình huống lúc nãy, đều do nội tâm Quý Lãng Nguyệt mãnh mẽ dao động.
Ý cười Lệ Vãn Kim càng sâu.
Thực sự rất thú vị.
Hắn cho rằng người này sẽ không thèm để ý, ai ngờ đều là giả vờ.
Lệ Vãn Kim nhìn qua, Quý Lãng Nguyệt vội vang che dấu vết cắn ở xương quai xanh, bên tai và cổ chợt ửng đỏ, như một quả đào chín lự.
Lệ Vãn Kim hơi sững sốt, không biết vì sao lại nhớ về tối hôm đó, dưới ánh trăng mơ màng, khuôn mặt Quý Lãng Nguyệt ửng hồng, dáng vẻ mặc quân hái.
"Khụ khụ, chắc vô ý bị thương, không sao."
Sắc mặt Quý Lãng Nguyệt đỏ bừng, khó khăn tụ linh lực áp xuống.
[Thiếu]
Vốn tưởng còn phải đỡ Giang Hoài Ngọc để xoát độ hảo cảm, không ngờ Giang Hoài Ngọc nhìn thoáng qua cậu, nói: "Sư phụ, đồ nhi đã luyện ổn rồi, nên sư phụ để đồ nhi tự mình làm thử xem."
Quý Lãng Nguyệt vui vẻ lui nửa bước, nhìn thiếu nữ lung lay ngự kiếm phi hành giữa không trung, tuy rằng có vẻ chưa vững lắm, nhưng không rơi xuống.
Giang Hoài Ngọc quả nhiên không hổ là nữ chính, mới bắt đầu tu luyện đã thành, chẳng khác gì mở tool hack.
Trong tiểu thuyết, Quý Lãng Nguyệt cũng có thiên tư trác tuyệt, nhưng ngự kiếm thuật phải học một ngày mới thuần thục.
Quả nhiên là người mang hào quang của nhân vật chính!
Quý Lãng Nguyệt chuẩn bị xuống núi xử lý sự vụ, chợt sau lưng truyện đến giọng nói.
"Sư phụ thật bất công."
Giọng nói này khàn khàn từ tính, rất êm tai.
Quý Lãng Nguyệt xoay người, nhìn thấy Sầm Kim tựa lưng vào cửa, tủi thân nhíu mày.
"Trời vừa sáng đã thấy sư phụ tập luyện cho sư tỷ, đồ nhi rất hâm mộ."
Lệ Vãn Kim nhìn bội kiếm dưới chân Giang Hoài Ngọc.
Là Ủng Nguyệt của Quý Lãng Nguyệt.
# BẢN ĐẦY ĐỦ Ở https://vutichvu.wordpress.com #
Bội kiếm này do lão tặc Thiên Dương kia vì cậu mà đúc thành, thân kiếm tuy tự nhiên, nhưng uy lực cực lớn, năm đó bội kiếm của các sự đệ đều tầm thường, chỉ có cậu bất đồng, nhiều năm qua, Lệ Vãn Kim chưa bao giờ thấy những người khác chạm vào thanh kiếm này.
Ủng Nguyệt, người khác không thể chạm vào.
Hiện tại lại nằm dưới chân Giang Hoài Ngọc.
Lệ Vãn Kim bắt đầu xác định, Giang Hoài Ngọc đối với Quý Lãng Nguyệt là tồn tại khác biệt.
Thú vị, sư phụ động tâm với đô nhi, đó là loạn luân, cậu vẫn luôn cứng nhắc bảo vệ cựu tiên môn, sao lại có thể phạm vào nó được?
Quý Lãng Nguyệt thoáng nhìn về phía Sầm Kim, nói:
"Sư tỷ của ngươi cần cù, giờ Dần đã dậy tu luyện."
Ngụ ý không nói cũng biết.
Cậu dạy Giang Hoài Ngọc bởi vì người ta cần mẫn dậy sớm, hắn lười biếng như thế giờ đây lại còn trách cậu?
Nếu là đệ tử bình thường chắc hẳn đã sớm đỏ mặt, bỏ đi tu luyện, nhưng Lệ Vãn Kim không phải là người bình thường.
Hắn cười rộ lên: "Thì ra là thế, sư phụ, đồ nhi không biết ngự kiếm, có thể thỉnh sư phụ truyền thụ hay không?"
"...Có thể."
Nguyên chủ không bao giờ quản loại chuyện này, nhưng hay quá hóa dở, quan tâm nữ đồ đệ, còn nam đồ đệ thì mặc kệ không hỏi han gì, rốt cuộc cũng coi như OOC.
Cậu duỗi tay triệu hoán, một thanh trường kiếm khác xé trời mà đến, bay tới chỗ hai người.
"Đến đây."
Quý Lãng Nguyệt dạy Sầm Kim chú ngữ và pháp thuật, rồi im lặng đứng bên cạnh nhìn, phát hiện Sầm Kim Không Nhục Nhích.
"Sư phụ, đồ nhi vẫn chưa hiểu."
Cũng khó trách, trong nguyên tác Sầm Kim là một nhân vật vô danh vô tính, thiên tư chắc chắn không giống nhau, chú thuật tối ngữ khó hiểu, hắn xem không tỏ nghe không hiểu là chuyện đương nhiên.
Quý Lãng Nguyệt bước lên trường kiếm, nói với Sâm Kim: "Không ngại, lên đây, ta dạy ngươi."
Lệ Vãn Kim nhếch môi bước lên thanh kiếm.
Quý Lãng Nguyệt phi cực chậm, để không dọa sợ tiểu đồ đệ phía sau, cậu vừa bấm tay niệm thần chú, vừa từ từ giảng giải những điểm quan trọng của ngự kiếm, giọng nói không nhanh không chậm, những văn cổ tối nghĩa trên bí tích được cậu giảng giải rất sinh động thú vị, khiến người vừa nghe liền hiểu.
Lệ Vãn Kim có chút bất ngờ.
Thì ra đây là dáng vẻ của Quý Lãng Nguyệt thu dẫn đồ đệ.
Ngược lại hoàn toàn với cẩu tặc Thiên Dương kia.
Thiên Dương thu đồ đệ, coi trọng nhất chính là gia cảnh, tiếp theo mới đến thiên tư, năm đó Lệ Vãn Kim là một tên không dính dáng đến hai cái đó, đây chính là nguyên nhân hắn chịu lãnh đãi ở sư môn, hơn nữa Thiên Dương tàng tư, cho nên ở sư môn, hắn kỳ thật vẫn chưa học được thứ gì.
Quý Lãng Nguyệt không tàng tư, ngược lại truyền thụ hết nhưng gì cậu, đây là thứ khó có nhất ở tiên môn, có người này, khẳng định tương lai trở thành uy hiếp lớn nhất của ma tộc.
Canh giờ còn quá sớm, mặt trời vẫn chưa lên, mây trắng vạn dặm điểm tô chút hồng nhạt, vô số đám mây ập vào hai người, mang đến cái se se lạnh.
Hai người dựa vào rất gần.
Lệ Vãn Kim cảm nhận được hương vị lành lạnh trên người Quý Lãng Nguyệt, luồng khí này có thể trấn an nội tâm đang nôn nóng của hắn, không khỏi khiến hắn muốn lại gần.
Lãnh Ngọc Hoàn đúng là chí bảo, chỉ cần sáp vào người này, đã thu được công hiệu tốt như thế.
Mắt phương Lệ Vãn Kim nhìn tấm lưng thẳng tắp của người trước mắt rất chăm chú.
Người tu tiên đều có tử huyệt, nó nằm ở sau lưng, đây là nơi luôn dành cho người thân cận nhất.
Bắt đầu từ lúc nào Quý Lãng Nguyệt thiếu cảnh giác như vậy, dễ dàng giao sau lưng cho người khác.
Lệ Vãn Kim duỗi tay trái, độc trùng rục rịch, đây là Cốt Trùng độc ác nhất Ma Giáo, cực kỳ nhỏ, lúc chui vào trong da chỉ cảm thấy hơi ngứa ngáy, có điều trong vòng nửa nén nhang, có thể gặm người chỉ còn lại khung xương.
Khi độc trùng sắp chạm vào thân thể Quý Lãng Nguyệt, Lệ Vãn Kim bỗng nhiên nhìn vào trong y phục Quý Lãng Nguyệt, thì thấy vết cắn trên xương quai xanh.
Lệ Vãn Kim thu hồi Cốt Trùng, khóe môi nhếch cao.
Tình Độc còn hai lần giải nửa, không cần nóng lòng giết cậu, hắn muốn cho con người cao cao tại thượng này nhận hết sỉ nhục nhạo báng trong thiên hạ mới bằng lòng bỏ qua.
Hắn giả vờ vô tình hỏi: "Sư phụ, trên núi này có phải có rất nhiều muỗi hay không?"
Qúy Lãng Nguyệt thưởng thức phong cách phía chân trời, hờ hững trả lời.
"Tứ phía của Thanh Vân Phong đều có kết giới, muỗi rắn chuột nào dễ dàng vào được, sao lại hỏi như vậy?"
"À trên cổ sư phụ đây là..."
Vừa dứt lời, kiếm bỗng nhiên rung lắc kịch liệt, thiếu chút nữa hai người đã cùng nhau ngã xuống.
Ngự kiếm phi hành chú trọng tâm bình khí hòa, tình huống lúc nãy, đều do nội tâm Quý Lãng Nguyệt mãnh mẽ dao động.
Ý cười Lệ Vãn Kim càng sâu.
Thực sự rất thú vị.
Hắn cho rằng người này sẽ không thèm để ý, ai ngờ đều là giả vờ.
Lệ Vãn Kim nhìn qua, Quý Lãng Nguyệt vội vang che dấu vết cắn ở xương quai xanh, bên tai và cổ chợt ửng đỏ, như một quả đào chín lự.
Lệ Vãn Kim hơi sững sốt, không biết vì sao lại nhớ về tối hôm đó, dưới ánh trăng mơ màng, khuôn mặt Quý Lãng Nguyệt ửng hồng, dáng vẻ mặc quân hái.
"Khụ khụ, chắc vô ý bị thương, không sao."
Sắc mặt Quý Lãng Nguyệt đỏ bừng, khó khăn tụ linh lực áp xuống.
[Thiếu]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.