Chương 50: Cắn Bả Vai
Dư Trạc
13/09/2024
Editor: L’espoir
*
Lâm Thời Hằng nghĩ đến lời nói cuối cùng của Trác Văn Thăng, lông mày khẽ nhíu lại, chờ người rời đi một lúc lâu, hắn mới vuốt lại quần áo không có nếp nhăn của mình, đứng dậy gõ đi tới cửa phòng Lâm Yên.
Sau một vài tiếng gõ cửa tượng trưng, hắn nắm lấy tay nắm cửa đẩy cửa ra.
Lâm Yên đang nghiêng người nằm trên giường, trông có vẻ như đang ngủ say.
Lâm Thời Hằng nhướng mày, tiến lên nhìn cô chằm chằm, ngồi xuống mép giường, ngón tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hai cái, cô bé trên giường hơi run mi, bả vai khẽ run rẩy.
“Buồn ngủ?” Ngữ điệu của hắn vẫn như thường lệ: “Sao về đến nhà là vào phòng ngủ luôn rồi?”
Lâm Yên mơ mơ màng màng mở mắt ra, bộ dáng vừa mới ngủ dậy, còn che miệng ngáp ngắn một cái, thần thái muôn phần ngoan ngoãn, nhìn hắn nói: “Vừa nãy đi dạo cùng đám Nhược Nhược một lát, có chút mệt mỏi, con không ăn cơm tối đâu ba, con muốn đi ngủ sớm một chút.”
“Cùng Nhược Nhược?”
“À…” Lâm Yên cùng hắn nhìn nhau, giữ bình tĩnh gật đầu: “Còn có một số bạn khác nữa, bọn con đi chơi cùng nhau một lát.”
“Phải không?”
Lâm Thời Hằng nhếch môi, ý cười lại chưa tới đáy mắt, thuận miệng hỏi: “Đi đâu chơi đấy? Còn có thể bị bác Trác con bắt gặp.”
“…” Lâm Yên cắn cắn môi, ngón tay nắm chặt góc chăn, dưới ánh mắt trầm tĩnh của hắn quay mặt đi im lặng không lên tiếng.
Tầm mắt Lâm Thời Hằng dừng lại trên vết đỏ nhạt trên cổ cô.
Ánh mắt hắn sâu thẳm, giơ tay lên vuốt ve trên vết đỏ ấy: “Đây là làm sao thế?”
Lâm Yên run lên, ý thức được cái gì đó, bối rối nói: “Không, không cẩn thận để muỗi đốt.”
“Phải không?” Ngữ điệu của hắn vẫn bình đạm như trước, giây lát sau gật đầu đồng ý: “Muỗi không an phận quả thật khiến người ta chán ghét.”
Lâm Yên không dám nói chuyện, tim đập nhanh đến mức không nói gì được.
Hắn nhìn cô: “Sao lại không nói gì?”
“Sợ chọc giận ba.” Cô chớp chớp đôi mắt to ngập nước nhìn hắn, biểu cảm chân thành đến mức không thể nào chân thành hơn nữa.
Lâm Thời Hằng cúi người hôn lên trán cô một cái, ngón tay vẫn vân vê trên cổ cô như cũ, nhẹ giọng hỏi: “Vậy con nói xem, tại sao ba lại tức giận?”
Cô nói không nên lời, hoảng hốt không thể giải thích được, không dám đối diện với Lâm Thời Hằng.
“Ra ngoài chơi còn tắm rửa?” Tiến sát gần, có thể ngửi thấy mùi sữa tắm nhàn nhạt trên người cô.
Cô vừa mới trở về không lâu, hiển nhiên là đã tắm rửa ở ngoài, ngữ điệu Lâm Thời Hằng nhạt đi không ít.
Lâm Yên khẩn trương nói: “Chơi… Chơi mệt nên đổ mồ hôi đầy người, nên tắm rửa sạch sẽ ở bên ngoài, cô không bịa ra, nói đến cuối cùng chính mình cảm thấy cái cớ này quá mức hoang đường và vụng về.
Quả nhiên Lâm Thời Hằng không tin, hắn nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Từ nhỏ đã không biết nói dối, vừa nói dối lỗ tai sẽ đỏ lên.”
Lần nào cũng lặp lại lỗi cũ.
“Thích nó lắm hả?” Lâm Thời Hằng đi thẳng vào vấn đề, dò hỏi về tình cảm của cô đối với Trịnh Húc, thấy vẻ mặt cô kinh ngạc, hắn giải thích: “Bạn trai của con đấy.”
“Thích gì ở nó?”
Lâm Yên rũ mắt suy nghĩ cẩn thận, vì sao cô ở bên Trịnh Húc?
Hai người là bạn cùng lớp tiểu học, lên cấp hai cũng học chung trường, cho tới nay Trịnh Húc đều đặt cô lên hàng đầu trong mọi nhu cầu của mình, bất cứ việc gì của cô cậu đều chú ý, sẵn sàng bao dung tất cả những lần nóng nảy nhỏ của cô, từ khi còn là trẻ con cho đến thiếu nữ, trong giai đoạn mà ý thức về tình cảm bắt đầu nảy nở, toàn bộ hành trình cậu đều ở bên bảo vệ cô giống như một kỵ sĩ, ngăn chặn mọi tiếp xúc của cô với người khác giới khác, khiến cho cô quen ở chung với cậu như một lẽ đương nhiên.
Ở bên nhau, dường như cũng là chuyện nước chảy thành sông, tự nhiên mà đến.
*
Lâm Thời Hằng nghĩ đến lời nói cuối cùng của Trác Văn Thăng, lông mày khẽ nhíu lại, chờ người rời đi một lúc lâu, hắn mới vuốt lại quần áo không có nếp nhăn của mình, đứng dậy gõ đi tới cửa phòng Lâm Yên.
Sau một vài tiếng gõ cửa tượng trưng, hắn nắm lấy tay nắm cửa đẩy cửa ra.
Lâm Yên đang nghiêng người nằm trên giường, trông có vẻ như đang ngủ say.
Lâm Thời Hằng nhướng mày, tiến lên nhìn cô chằm chằm, ngồi xuống mép giường, ngón tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hai cái, cô bé trên giường hơi run mi, bả vai khẽ run rẩy.
“Buồn ngủ?” Ngữ điệu của hắn vẫn như thường lệ: “Sao về đến nhà là vào phòng ngủ luôn rồi?”
Lâm Yên mơ mơ màng màng mở mắt ra, bộ dáng vừa mới ngủ dậy, còn che miệng ngáp ngắn một cái, thần thái muôn phần ngoan ngoãn, nhìn hắn nói: “Vừa nãy đi dạo cùng đám Nhược Nhược một lát, có chút mệt mỏi, con không ăn cơm tối đâu ba, con muốn đi ngủ sớm một chút.”
“Cùng Nhược Nhược?”
“À…” Lâm Yên cùng hắn nhìn nhau, giữ bình tĩnh gật đầu: “Còn có một số bạn khác nữa, bọn con đi chơi cùng nhau một lát.”
“Phải không?”
Lâm Thời Hằng nhếch môi, ý cười lại chưa tới đáy mắt, thuận miệng hỏi: “Đi đâu chơi đấy? Còn có thể bị bác Trác con bắt gặp.”
“…” Lâm Yên cắn cắn môi, ngón tay nắm chặt góc chăn, dưới ánh mắt trầm tĩnh của hắn quay mặt đi im lặng không lên tiếng.
Tầm mắt Lâm Thời Hằng dừng lại trên vết đỏ nhạt trên cổ cô.
Ánh mắt hắn sâu thẳm, giơ tay lên vuốt ve trên vết đỏ ấy: “Đây là làm sao thế?”
Lâm Yên run lên, ý thức được cái gì đó, bối rối nói: “Không, không cẩn thận để muỗi đốt.”
“Phải không?” Ngữ điệu của hắn vẫn bình đạm như trước, giây lát sau gật đầu đồng ý: “Muỗi không an phận quả thật khiến người ta chán ghét.”
Lâm Yên không dám nói chuyện, tim đập nhanh đến mức không nói gì được.
Hắn nhìn cô: “Sao lại không nói gì?”
“Sợ chọc giận ba.” Cô chớp chớp đôi mắt to ngập nước nhìn hắn, biểu cảm chân thành đến mức không thể nào chân thành hơn nữa.
Lâm Thời Hằng cúi người hôn lên trán cô một cái, ngón tay vẫn vân vê trên cổ cô như cũ, nhẹ giọng hỏi: “Vậy con nói xem, tại sao ba lại tức giận?”
Cô nói không nên lời, hoảng hốt không thể giải thích được, không dám đối diện với Lâm Thời Hằng.
“Ra ngoài chơi còn tắm rửa?” Tiến sát gần, có thể ngửi thấy mùi sữa tắm nhàn nhạt trên người cô.
Cô vừa mới trở về không lâu, hiển nhiên là đã tắm rửa ở ngoài, ngữ điệu Lâm Thời Hằng nhạt đi không ít.
Lâm Yên khẩn trương nói: “Chơi… Chơi mệt nên đổ mồ hôi đầy người, nên tắm rửa sạch sẽ ở bên ngoài, cô không bịa ra, nói đến cuối cùng chính mình cảm thấy cái cớ này quá mức hoang đường và vụng về.
Quả nhiên Lâm Thời Hằng không tin, hắn nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Từ nhỏ đã không biết nói dối, vừa nói dối lỗ tai sẽ đỏ lên.”
Lần nào cũng lặp lại lỗi cũ.
“Thích nó lắm hả?” Lâm Thời Hằng đi thẳng vào vấn đề, dò hỏi về tình cảm của cô đối với Trịnh Húc, thấy vẻ mặt cô kinh ngạc, hắn giải thích: “Bạn trai của con đấy.”
“Thích gì ở nó?”
Lâm Yên rũ mắt suy nghĩ cẩn thận, vì sao cô ở bên Trịnh Húc?
Hai người là bạn cùng lớp tiểu học, lên cấp hai cũng học chung trường, cho tới nay Trịnh Húc đều đặt cô lên hàng đầu trong mọi nhu cầu của mình, bất cứ việc gì của cô cậu đều chú ý, sẵn sàng bao dung tất cả những lần nóng nảy nhỏ của cô, từ khi còn là trẻ con cho đến thiếu nữ, trong giai đoạn mà ý thức về tình cảm bắt đầu nảy nở, toàn bộ hành trình cậu đều ở bên bảo vệ cô giống như một kỵ sĩ, ngăn chặn mọi tiếp xúc của cô với người khác giới khác, khiến cho cô quen ở chung với cậu như một lẽ đương nhiên.
Ở bên nhau, dường như cũng là chuyện nước chảy thành sông, tự nhiên mà đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.