Chương 44: Nam Sắc
Dư Trạc
13/09/2024
Editor: L’espoir
*
“Sao vậy cô bé? Lơ đãng thế.” Triệu Nhược Nhược liếc nhìn cô mấy lần, thấy Lâm Yên chốc lát thì nhíu mày, chốc lát thì mím môi, không biết đang suy nghĩ gì, hỏi lại lần nữa: “Cậu còn chưa nói cho tớ biết, Hạ Đình thích kiểu con gái như thế nào?”
Lâm Yên hoàn hồn, liếc ngang nhìn cô ấy một cái: “Cậu ấy chỉ thích học thôi.”
“Cậu ngốc à, làm gì có ai chỉ thích học chứ.” Triệu Nhược Nhược nhìn cô như đang nhìn nữ sinh thiểu năng trí tuệ, không biết nghĩ đến cái gì, ánh mắt không nói nên lời: “Nói đi cũng phải nói lại, cậu đó, lý do gì khiến cậu lại phản đối tớ theo đuổi cậu ấy như vậy? Ngoài mấy lời sáo rỗng kiểu như hai người không phải là người cùng một thế giới hay là ảnh hưởng đến việc học của người ta mà cậu vừa nói ra, thật sự không có nguyên nhân nào khác sao?”
“Chứ còn nguyên nhân nào nữa hả?” Lâm Yên khó hiểu.
Triệu Nhược Nhược đi thẳng vào vấn đề: “Cái người mà cậu tâm sự với tớ lúc trước, không phải là Hạ Đình đó chứ?”
Phụt——
Lâm Yên thiếu chút nữa bị cô ấy làm cho chấn động phun nước, cô không dám tin nhìn Triệu Nhược Nhược: “Sao cậu có thể nghĩ như vậy?”
“Không phải là tốt rồi.” Triệu Nhược Nhược thản nhiên gật đầu: “Lần đầu chị em mi quyết định nghiêm túc theo đuổi một ai đó đấy, nếu hai chúng ta vừa ý cùng một đối tương thì quá máu chó rồi.”
Lâm Yên thấy ớn lạnh một trận, vẫn không hiểu vì sao mạch não của cô nàng Triệu Nhược Nhược có thể kỳ lạ đến vậy, cô lại khuyên nhủ thêm một câu: “Hồi lớp 7 tớ có học cùng lớp với Hạ Đình, lúc ấy có rất nhiều bạn trong lớp thích cậu ấy, nhưng cậu ấy chưa từng đáp lại ai cả.
Thêm nữa, con người cậu ấy thật sự rất lạnh lùng, bình thường chỉ khi cần thiết sẽ không nói một câu dư thừa nào đâu, mọi người đều nói cậu ấy là cao lãnh chi hoa*, cửu thiên thần nhân**, chỉ có thể nhìn từ xa.”
*ý chỉ một người hay một vật gì đó quá đẹp, vượt quá tầm với.
**thần tiên trên chín tầng mây.
Triệu Nhược Nhược phì cười một tiếng, cắn kẹo mút cười yêu nghiệt vô cùng: “Cái gì mà cửu thiên thần nhân chứ, tớ đây càng muốn kéo hắn xuống phàm trần mà!”
“Cậu——”
“Được rồi, đừng khuyên tớ nữa.” Triệu Nhược Nhược nhéo nhéo khuôn mặt non mềm của cô: “Cậu không muốn nói bí mật của cậu thì tớ sẽ không hỏi, càng khó khăn tớ càng muốn theo đuổi, thân là chị em, không cổ vũ một chút thì cũng đừng đả kích liên tục, nhé?”
“…”
Lâm Yên có thể nói gì được nữa đây? Cô chỉ đành phải gật đầu.
Triệu Nhược Nhược lại tràn đầy năng lượng, ôm bả vai cô, biện cái danh hoa mỹ hộ tống cô trở về lớp, thực chất là tới là để gần với mục tiêu chinh phục, thực hiện công cuộc biết người biết ta.
Cái gọi là trọng sắc khinh bạn, chắc là giống vậy đi.
Bọn họ lên lớp không sớm lắm, Hạ Đình đã đến lớp, hiện giờ đang ngồi ở chỗ mình giảng bài cho nữ sinh ngồi phía trước.
Triệu Nhược Nhược híp mắt, hỏi Lâm Yên: “Cô nàng đó là ai vậy?”
Lâm Yên cố gắng nhớ lại, hình như tên là… “Tống Liên, đại biểu môn ngữ văn lớp tụi tớ.”
“Ồ…” Triệu Nhược Nhược hừ cười hai tiếng, cố ý đi một vòng quanh Hạ Đình, rồi rời đi.
Mọi thứ đều sóng yên biển lặng, Lâm Yên cho rằng kế tiếp sẽ không có vấn đề gì nữa, ngoại trừ Triệu Nhược Nhược trong khoảng thời gian này càng ngày càng siêng, siêng đến mức Lâm Yên nghi ngờ có phải cái cô này có ý định chuyển trường hay không.
Nhưng chuyện cô không ngờ tới, hai tuần sau đó có một ngày——
Vào buổi trưa, giáo viên chủ nhiệm Trương gọi các đại biểu lớp học đến văn phòng để tổ chức một cuộc họp nhỏ, nội dung chính là thảo luận về việc các học sinh đại biểu môn của lớp tiếp theo nên phối hợp với giáo viên các môn học như thế nào để triển khai công tác quản lý học tập.
*
“Sao vậy cô bé? Lơ đãng thế.” Triệu Nhược Nhược liếc nhìn cô mấy lần, thấy Lâm Yên chốc lát thì nhíu mày, chốc lát thì mím môi, không biết đang suy nghĩ gì, hỏi lại lần nữa: “Cậu còn chưa nói cho tớ biết, Hạ Đình thích kiểu con gái như thế nào?”
Lâm Yên hoàn hồn, liếc ngang nhìn cô ấy một cái: “Cậu ấy chỉ thích học thôi.”
“Cậu ngốc à, làm gì có ai chỉ thích học chứ.” Triệu Nhược Nhược nhìn cô như đang nhìn nữ sinh thiểu năng trí tuệ, không biết nghĩ đến cái gì, ánh mắt không nói nên lời: “Nói đi cũng phải nói lại, cậu đó, lý do gì khiến cậu lại phản đối tớ theo đuổi cậu ấy như vậy? Ngoài mấy lời sáo rỗng kiểu như hai người không phải là người cùng một thế giới hay là ảnh hưởng đến việc học của người ta mà cậu vừa nói ra, thật sự không có nguyên nhân nào khác sao?”
“Chứ còn nguyên nhân nào nữa hả?” Lâm Yên khó hiểu.
Triệu Nhược Nhược đi thẳng vào vấn đề: “Cái người mà cậu tâm sự với tớ lúc trước, không phải là Hạ Đình đó chứ?”
Phụt——
Lâm Yên thiếu chút nữa bị cô ấy làm cho chấn động phun nước, cô không dám tin nhìn Triệu Nhược Nhược: “Sao cậu có thể nghĩ như vậy?”
“Không phải là tốt rồi.” Triệu Nhược Nhược thản nhiên gật đầu: “Lần đầu chị em mi quyết định nghiêm túc theo đuổi một ai đó đấy, nếu hai chúng ta vừa ý cùng một đối tương thì quá máu chó rồi.”
Lâm Yên thấy ớn lạnh một trận, vẫn không hiểu vì sao mạch não của cô nàng Triệu Nhược Nhược có thể kỳ lạ đến vậy, cô lại khuyên nhủ thêm một câu: “Hồi lớp 7 tớ có học cùng lớp với Hạ Đình, lúc ấy có rất nhiều bạn trong lớp thích cậu ấy, nhưng cậu ấy chưa từng đáp lại ai cả.
Thêm nữa, con người cậu ấy thật sự rất lạnh lùng, bình thường chỉ khi cần thiết sẽ không nói một câu dư thừa nào đâu, mọi người đều nói cậu ấy là cao lãnh chi hoa*, cửu thiên thần nhân**, chỉ có thể nhìn từ xa.”
*ý chỉ một người hay một vật gì đó quá đẹp, vượt quá tầm với.
**thần tiên trên chín tầng mây.
Triệu Nhược Nhược phì cười một tiếng, cắn kẹo mút cười yêu nghiệt vô cùng: “Cái gì mà cửu thiên thần nhân chứ, tớ đây càng muốn kéo hắn xuống phàm trần mà!”
“Cậu——”
“Được rồi, đừng khuyên tớ nữa.” Triệu Nhược Nhược nhéo nhéo khuôn mặt non mềm của cô: “Cậu không muốn nói bí mật của cậu thì tớ sẽ không hỏi, càng khó khăn tớ càng muốn theo đuổi, thân là chị em, không cổ vũ một chút thì cũng đừng đả kích liên tục, nhé?”
“…”
Lâm Yên có thể nói gì được nữa đây? Cô chỉ đành phải gật đầu.
Triệu Nhược Nhược lại tràn đầy năng lượng, ôm bả vai cô, biện cái danh hoa mỹ hộ tống cô trở về lớp, thực chất là tới là để gần với mục tiêu chinh phục, thực hiện công cuộc biết người biết ta.
Cái gọi là trọng sắc khinh bạn, chắc là giống vậy đi.
Bọn họ lên lớp không sớm lắm, Hạ Đình đã đến lớp, hiện giờ đang ngồi ở chỗ mình giảng bài cho nữ sinh ngồi phía trước.
Triệu Nhược Nhược híp mắt, hỏi Lâm Yên: “Cô nàng đó là ai vậy?”
Lâm Yên cố gắng nhớ lại, hình như tên là… “Tống Liên, đại biểu môn ngữ văn lớp tụi tớ.”
“Ồ…” Triệu Nhược Nhược hừ cười hai tiếng, cố ý đi một vòng quanh Hạ Đình, rồi rời đi.
Mọi thứ đều sóng yên biển lặng, Lâm Yên cho rằng kế tiếp sẽ không có vấn đề gì nữa, ngoại trừ Triệu Nhược Nhược trong khoảng thời gian này càng ngày càng siêng, siêng đến mức Lâm Yên nghi ngờ có phải cái cô này có ý định chuyển trường hay không.
Nhưng chuyện cô không ngờ tới, hai tuần sau đó có một ngày——
Vào buổi trưa, giáo viên chủ nhiệm Trương gọi các đại biểu lớp học đến văn phòng để tổ chức một cuộc họp nhỏ, nội dung chính là thảo luận về việc các học sinh đại biểu môn của lớp tiếp theo nên phối hợp với giáo viên các môn học như thế nào để triển khai công tác quản lý học tập.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.