Chương 12: Nhớ Ba (3)
Dư Trạc
29/11/2023
Editor: Gypsy
Hôm nay cậu uống không ít, trên mặt phiếm hồng, ánh mắt nhìn cô mang theo một tia mê ly.
“Tớ còn tưởng rằng cậu sẽ không tới…” Giọng cậu mang theo ủy khuất, cố chấp nhìn cô, “Có phải chú vô cùng tức giận không? Chú ấy sẽ không cho chúng ta ở bên nhau nữa, đúng không?”
Lâm Yên theo bản năng không thích hắn nói về Lâm Thời Hằng như vậy, “Không có, ba không nói gì cả.”
Trịnh Húc chú ý tới đến biểu hiện của cô, tiến lên nắm lấy tay cô, nhận thấy Lâm Yên vô thức mâu thuẫn, trong lòng cậu căng thẳng, dùng sức nắm lấy tay cô, ôm cô vào trong ngực.
Cúi đầu ngửi mùi thơm trên cổ cô, Trịnh Húc thiếu chút nữa đỏ mắt, cậu giữ chặt đầu cô ấn trước ngực mình, chân thành xin lỗi, “Xin lỗi, tại tớ không khống chế được bản thân, để cậu phải đối mặt với chuyện hoang đường như vậy. Vốn định đợi sau khi lên đại học tớ sẽ đường đường chính chính nắm tay cậu tới cửa thăm nhà, kết quả là, lại gặp chú phải trong tình huống như vậy.”
“… Tớ xin lỗi Yên Yên, mấy ngày nay lúc nào tớ cũng gặp ác mộng, mơ thấy chú không đồng ý cho chúng ta ở bên nhau, mơ thấy chúng ta chia tay, cậu lại không muốn ra ngoài gặp tớ, cho nên tớ mới…”
Lâm Yên nhẹ nhàng thở dài, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ vào ngực cậu, dịu dàng nói, “Không phải không muốn ra ngoài gặp cậu, chỉ là, tuy rằng ba không nói không cho phép chúng ta bên nhau, nhưng dù sao đã để ba đụng phải chuyện như vậy… Trịnh Húc, đó là ba tớ, tớ không thể nào không quan tâm đến suy nghĩ của ông ấy được.”
“Tớ hiểu mà, Yên Yên…”
Trịnh Húc vuốt khóe môi đỏ thẫm của cô, cúi đầu mổ cánh môi cô một cái, khàn giọng nói, “Chỉ là tớ nhớ cậu nhiều quá thôi, hiện tại mỗi ngày tớ đều trông ngóng ngày nhập học, như vậy tớ sẽ có thể nhìn thấy cậu mỗi ngày rồi. Còn chú thì… Tớ sẽ tới tận nhà xin lỗi, được chứ?”
“Không cần đâu.” Lâm Yên mím môi.
Trịnh Húc nhìn ánh mắt trong suốt như hổ phách của cô, trong lòng đột nhiên có thêm vài phần ảo não, đều tại cậu quá nóng lòng, chẳng trách Yên Yên bực hắn, dù cho ai bị ba mẹ đụng phải một cảnh đó sợ là sẽ không kết thúc dễ dàng, càng đừng nói tới, ba Lâm Yên vẫn luôn nổi tiếng là lạnh lùng lãnh đạm, không biết mấy ngày nay Yên Yên trôi qua như thế nào.
Hôm nay cậu uống không ít, trên mặt phiếm hồng, ánh mắt nhìn cô mang theo một tia mê ly.
“Tớ còn tưởng rằng cậu sẽ không tới…” Giọng cậu mang theo ủy khuất, cố chấp nhìn cô, “Có phải chú vô cùng tức giận không? Chú ấy sẽ không cho chúng ta ở bên nhau nữa, đúng không?”
Lâm Yên theo bản năng không thích hắn nói về Lâm Thời Hằng như vậy, “Không có, ba không nói gì cả.”
Trịnh Húc chú ý tới đến biểu hiện của cô, tiến lên nắm lấy tay cô, nhận thấy Lâm Yên vô thức mâu thuẫn, trong lòng cậu căng thẳng, dùng sức nắm lấy tay cô, ôm cô vào trong ngực.
Cúi đầu ngửi mùi thơm trên cổ cô, Trịnh Húc thiếu chút nữa đỏ mắt, cậu giữ chặt đầu cô ấn trước ngực mình, chân thành xin lỗi, “Xin lỗi, tại tớ không khống chế được bản thân, để cậu phải đối mặt với chuyện hoang đường như vậy. Vốn định đợi sau khi lên đại học tớ sẽ đường đường chính chính nắm tay cậu tới cửa thăm nhà, kết quả là, lại gặp chú phải trong tình huống như vậy.”
“… Tớ xin lỗi Yên Yên, mấy ngày nay lúc nào tớ cũng gặp ác mộng, mơ thấy chú không đồng ý cho chúng ta ở bên nhau, mơ thấy chúng ta chia tay, cậu lại không muốn ra ngoài gặp tớ, cho nên tớ mới…”
Lâm Yên nhẹ nhàng thở dài, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ vào ngực cậu, dịu dàng nói, “Không phải không muốn ra ngoài gặp cậu, chỉ là, tuy rằng ba không nói không cho phép chúng ta bên nhau, nhưng dù sao đã để ba đụng phải chuyện như vậy… Trịnh Húc, đó là ba tớ, tớ không thể nào không quan tâm đến suy nghĩ của ông ấy được.”
“Tớ hiểu mà, Yên Yên…”
Trịnh Húc vuốt khóe môi đỏ thẫm của cô, cúi đầu mổ cánh môi cô một cái, khàn giọng nói, “Chỉ là tớ nhớ cậu nhiều quá thôi, hiện tại mỗi ngày tớ đều trông ngóng ngày nhập học, như vậy tớ sẽ có thể nhìn thấy cậu mỗi ngày rồi. Còn chú thì… Tớ sẽ tới tận nhà xin lỗi, được chứ?”
“Không cần đâu.” Lâm Yên mím môi.
Trịnh Húc nhìn ánh mắt trong suốt như hổ phách của cô, trong lòng đột nhiên có thêm vài phần ảo não, đều tại cậu quá nóng lòng, chẳng trách Yên Yên bực hắn, dù cho ai bị ba mẹ đụng phải một cảnh đó sợ là sẽ không kết thúc dễ dàng, càng đừng nói tới, ba Lâm Yên vẫn luôn nổi tiếng là lạnh lùng lãnh đạm, không biết mấy ngày nay Yên Yên trôi qua như thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.