Chương 88
Nhược Thủy Lưu Ly
11/10/2018
Trong mắt Hiên Viên Mị lộ ra nụ cười, nhẹ nhàng dựa lên trán nàng, cười nói, “Thủy nhi rõ ràng đã tin, không phải sao?”
Hơi thở ấm áp phun lên mặt, Thủy nhi hơi khoái chí, nghe được hắn nói, mày nhíu lại thật chặt, đúng vậy, nàng tin, một chút hoài nghi cũng không có, chính là vì vậy mới khiến cho nàng cảm thấy nguy hiểm.
Hiên Viên Mị nhẹ giọng thở dài, “Thủy nhi…”
Thủy nhi cúi mắt không nhìn hắn, không muốn lại bị hắn hấp dẫn.
Hiên Viên Mị bất mãn nâng cằm nàng lên, “Thủy nhi, nàng rốt cuộc đang sợ hãi điều gì, ta sẽ không làm tổn thương nàng, vĩnh viễn sẽ không!” Ban đầu hắn có thể bình tĩnh dây dưa với nàng, nhưng hiện giờ hắn hơi sốt ruột khó nén, nàng trốn tránh hắn khiến cho hắn có cảm giác rất thất bại, hắn hy vọng nàng có thể giống như trước kia, toàn tâm toàn ý tin tưởng hắn.
Thủy nhi nhìn hắn, mấp máy môi, nhẹ giọng nói, “Cho dù như lời của ngươi nói, là ta yêu ngươi, nhưng hiện giờ ta cái gì cũng không nhớ rồi, ngươi có thể nhìn thấu ta, mà ta lại không cách nào không sinh lòng đề phòng ngươi, ở trong trí nhớ của ta chưa từng có tồn tại của người như vậy, ngươi khiến cho ta cảm thấy rất nguy hiểm.” Thấy Hiên Viên Mị định nói gì, Thủy nhi đưa tay che miệng hắn, tiếp tục nói, “Chẳng qua ta không nhát gan đến mức một mực trốn tránh người, nếu ban đầu có thể tiếp nhận ngươi, như vậy tiếp nhận thêm một lần nữa cũng không sao, ta tin tưởng chính ta!” Nàng sẽ không dễ dàng tiếp nhận một người, nếu như ban đầu đón nhận hắn, như vậy đã nói rõ hắn đã phá vỡ đề phòng trong lòng nàng, hơn nữa, nàng tin tưởng hắn sẽ không làm bất cứ chuyện gì tổn thương đến nàng, mặc dù nói không biết vì sao, thế nhưng nhận thức này lại chính là giống như được khắc vào sâu trong đáy lòng, mặc dù nàng muốn thoát khỏi cũng thoát không được.
Hiên Viên Mị nhếch miệng lên, nắm tay nhỏ bé của nàng hôn một cái, nhẹ giọng nói, “Tử Phong đã nghiên cứu chế tạo thuốc giải, cho dù có thành công hay không, chỉ cần nàng ở bên cạnh ta là được rồi!” Nếu nàng vẫn không cách nào nhớ lại quá khứ của bọn họ, hắn nhất định sẽ cảm thấy tiếc nuối, nhưng chỉ cần nàng vẫn còn ở bên cạnh hắn, những thứ kia cũng có thể coi thường.
Trong mắt Thủy nhi xuất hiện nụ cười, sau khi ra quyết định, trong lòng nhẹ nhõm không ít, thuận theo tâm ý của mình, tay nhỏ bé ôm cổ của hắn, hôn lên môi mỏng khêu gợi của hắn, trong lòng sinh ra một tia thỏa mãn.
Hiên Viên Mị khẽ cười một tiếng, giữ lấy gáy nàng, lưỡi dài chui vào trong miệng nàng lúc thì dịu dàng lúc lại điên cuồng mút hôn dây dưa, bàn tay suồng sã luồn vào bên trong áo nàng, đầu ngón tay êm ái xẹt qua trên da thịt nhẵn nhụi trơn mềm của nàng, Thủy nhi khẽ run, đưa tay định đẩy hắn ra, “Ngươi…”
Hiên Viên Mị vẫn không nhúc nhích, bàn tay phủ lên đầy đặn trước ngực nàng, nhàn nhạt phun ra một chữ, “Mị!”
Thủy nhi sửng sốt một chút, hơi run rẩy tiếp tục đẩy một cái, “Mị, ngươi hãy thành thật một chút!” di@en*dyan(lee^qu.donnn)
Một tay Hiên Viên Mị tum được bàn tay nhỏ bé chống trên ngực, môi lưỡi dời về phía cổ trắng nõn thon dài của nàng, bàn tay càng thêm càn rỡ trêu đùa vuốt ve đẫy đà mềm mại kia, không chút để ý nói, “Nàng thấy ta đàng hoàng khi nào?”
Thủy nhi giật giật khóe miệng, mệt cho hắn có thể nói lẽ thẳng khí hùng như vậy!
“Roẹt…”
Thủy nhi buồn bực nhìn quần áo của mình một lần nữa báo hỏng, “Ngươi có thể đừng mỗi lần đều xé nát quần áo của ta không?”
“Như vậy tương đối nhanh!” Tách hai chân của nàng ra, để cho nàng giạng chân trên đùi hắn, bàn tay dọc theo vòng eo mảnh khảnh trượt xuống, thăm dò vào giữa đùi nàng, cảm nhận được ướt át nơi đó, khóe miệng xấu xa nhếch lên.
Thủy nhi liếc mắt, lẽ thẳng khí hùng nói, “Phản ứng sinh lý bình thường.”
Hiên Viên Mị nguy hiểm híp mắt, khóe miệng vẫn mang theo nụ cười như cũ, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác da đầu tê dại, “Vậy sao?”
Hai chữ êm ái khiến Thủy nhi run lên.
Hiên Viên Mị cởi dây buộc áo ngủ ra, vóc người hoàn mỹ lộ ra, lúc này Thủy nhi mới phát hiện trên người hắn chỉ khoác một chiếc áo ngủ rộng lùng thùng.
Bàn tay nâng mông vểnh của nàng lên, lửa nóng dâng trào chống đỡ nơi mềm mại của nàng nhẹ nhàng ma sát, êm ái hỏi, “Thủy nhi có ý tứ là nam nhân khác cũng có thể?”
Nam nhân khác? Thủy nhi chán ghét nhíu nhíu mày, nhìn vẻ mặt chán ghét của nàng, không vui trong lòng Hiên Viên Mị đã biến mất tích, chỉ có điều vẫn không có ý định cứ bỏ qua cho nàng như vậy.
“Ừm…” Thủy nhi hơi run rẩy, đưa tay ôm thật chặt hắn, dán chặt thân thể nóng bỏng lên trên người của hắn, không ngừng thở gấp, nơi cổ họng bật ra tiếng rên rỉ đứt quãng, căm hận nhìn hắn chằm chằm, giận dỗi không mở miệng.
“Bệ hạ, Mặc Vương cầu kiến!”
Hiên Viên Mị cau mày, Âu Dương Mặc cầu kiến, chắc là vì chuyện của Thượng Quan Lăng mà đến, hừ lạnh một tiếng, “Để cho hắn chờ!” Liếc nhìn Thủy nhi, thấy nàng không có phản ứng gì, cũng không biết nàng có còn nhớ Âu Dương Mặc không nữa.
Hai gò má của Thủy nhi phiếm đỏ ửng, cặp mắt sương mù, bởi vì trống không trong cơ thể mà không kiên nhẫn cau mày, nhưng hiện giờ nàng đang chống đối với Hiên Viên Mị rồi, xem ai kiên trì đến cuối cùng!
Hiên Viên Mị nhìn dáng vẻ quật cường của nàng, mắt lộ ra một tia bất đắc dĩ, sao cảm giác nàng càng ngày càng không được tự nhiên rồi? Chỉ có điều thật đáng yêu, khiến cho hắn rất muốn bắt nạt nàng, cưng chiều cười cười, dán lên cánh môi đỏ thắm của nàng, dịu dàng liếm mút.
Thủy nhi cảm thấy vật to lớn nóng bỏng đang từng chút một chậm rãi đâm vào trong cơ thể nàng, cảm giác vật lạ xâm lấn khiến cho nàng run rẩy toàn thân, hung hăng cắn răng, nam nhân này chính là cố ý hành hạ nàng. die ennd kdan/le eequhyd onnn
“Thủy nhi…”
Thủy nhi ngước mắt nhìn thấy dịu dàng trong mắt hắn, tức giận trong lòng biến mất hầu như không còn, trong lòng cảm thấy hơi buồn cười, sao nàng lại so đo với hắn, hắn lại không làm ra chuyện gì quá phận, cũng chỉ vì đánh không lại hắn nên cảm thấy hơi uất ức.
Nhìn tròng mắt đỏ như máu của hắn, Thủy nhi thở hổn hển nói, “Về sau không cho phép bắt nạt ta!”
Hiên Viên Mị khẽ cười nói, “Được!” Dứt lời, eo ếch động một cái, hoàn toàn xuyên qua nàng, hoàn toàn đặt thân thể mềm mại của nàng vào trong ngực, không ngừng đẩy động thắt lưng, tùy ý đụng chạm mềm mại của nàng.
Tiếng thở dốc nặng nề và tiếng rên rỉ yêu kiều lẫn lộn chung một chỗ, vang vọng ở trong điện, một phòng kiều diễm.
Tư thế thay đổi, Hiên Viên Mị ngồi trên giường, bàn tay vô ý thức khẽ vuốt ve lưng ướt mồ hôi của Thủy nhi, cặp mắt hẹp dài khép hờ, giống như đang tự hỏi điều gì.
Thủy nhi lẳng lặng dựa vào trong cổ hắn, ngón tay như có như không quấn lấy sợi tóc màu bạc của hắn, giống như đang đi vào cõi thần tiên.
“Bệ hạ, Mặc Vương cầu kiến nương nương!” Giọng Tiêu Mạc một lần nữa truyền đến.
Môi mỏng của Hiên Viên Mị khẽ nhếch, xem ra Âu Dương Mặc đợi không kiên nhẫn được nữa! Chuyện của Thượng Quan Lăng, hắn cũng không có ý che giấu, nói vậy để lại không ít dấu vết.
Thủy nhi ngước mắt nhìn cằm kiên nghị của hắn, bệ hạ? Mị? Hắn là Hoàng đế Hiên Viên Mị của Huyền quốc?
Thủy nhi đưa tay ôm cổ hắn, nhìn thẳng vào hắn, cau mày nói, “Hiên Viên Mị, ngươi xác định không lừa gạt ta?”
Hiên Viên Mị nghi ngờ nhíu mày, cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của nàng, khẳng định nói, “Không có!”
Thủy nhi híp híp mắt, vỗ vỗ gương mặt tuấn tú của hắn, “Ngươi xác định ta sẽ yêu một Hoàng đế?” Mặc dù nàng cũng cảm giác nàng hắn là yêu hắn, nhưng yêu một Hoàng đế không giống như chuyện nàng làm ra được?
Hiên Viên Mị khẽ véo cằm nàng, bật cười nói, “Xem ra Thủy nhi rất kỳ thị Hoàng đế, vậy nếu không ta sẽ thoái vị?”
Thoái vị? Hắn xác định đây là lời mà Hoàng đế nên nói sao? Hoàng đế không phải đều sống chết chiếm cứ lấy ghế rồng cứng rắn, có chết cũng không chịu buông tay sao? Thủy nhi quan sát hắn hồi lâu, lắc đầu một cái, nhàn nhạt phun ra hai chữ, “Không cần!” Hơi không vui nhíu nhíu mày, nàng không thích tình huống chuyện gì cũng không rõ ràng.
Giống như nhìn ra được suy nghĩ trong lòng nàng, Hiên Viên Mị chỉnh mấy sợi tóc trước trán nàng, an ủi, “Chờ Tử Phong nghiên cứu ra thuốc giải liền tốt rồi, có muốn cùng ta đi gặp Âu Dương Mặc không?” dfienddn lieqiudoon
“Âu Dương Mặc, không đi, ta không phải rất quen thuộc với hắn!”
Hiên Viên Mị nhíu mày, không phải rất quen thuộc? Xem ra nàng đã quên một chuyện, đè lên trán nàng, không yên tâm căn dặn, “Ta đã thu kết giới, không cho phép chạy trốn biết không?”
Thủy nhi liếc hắn một cái, “Ta giống như người không nói uy tín sao?!”
Hiên Viên Mị cắn một cái lên môi nàng, mới đứng dậy mặc áo, nhìn bóng lưng hắn rời đi, khóe miệng Thủy nhi treo một nụ cười thản nhiên, nằm trên giường một lúc, không buồn ngủ, liền đứng dậy mặc quần áo vào, duỗi lưng một cái, định ra ngoài đi dạo.
Đột nhiên giống như có sát khí đến, bước chân Thủy nhi dừng lại một chút, lạnh lẽo tỏa ra trong mắt, hơi nghiêng người, trong khoảnh khắc tránh thoát ra khỏi khí lạnh dày đặc kia, tay phải thành trảo, bắt lấy cổ tay người tới, hơi dùng lực “Rắc rắc” một tiếng.
“A…” Một tiếng hét thảm, Thủy nhi khinh thường hừ nhẹ một tiếng, lại “Rắc rắc” mấy tiếng, trong nháy mắt liền thấy người tới tê liệt ngã xuống trên mặt đất, tứ chi rõ ràng bị bẻ gãy, trên khuôn mặt con nít hiện đầy mồ hôi lạnh, hoàn toàn tái nhợt, nhưng cho dù rất khổ sở, lại vẫn mang đầy ý hận nhìn về phía Thủy nhi.
Thủy nhi cười lạnh nói, “Có chút cốt khí! Hận ta như vậy? Ta giết chết cả nhà ngươi?”
Tất cả trong mắt Liễu Linh Tuyết đều là ý hận, cắn răng nói, “Hắn yêu ngươi như vậy, tại sao ngươi phải đối xử với hắn như thế?”
Thủy nhi nhíu mày, không hiểu nàng ta đang nói gì, đang định hỏi, lại đụng vào trong vòng ngực ấm áp.
Hiên Viên Mị cau mày nhìn nàng, “Không sao chứ?”
Thủy nhi thuận thế dựa vào trong ngực hắn, “Không sao, nàng ta còn chưa có năng lực chạm vào ta!”
Âu Dương Mặc cau mày nhìn người trên đất, “Tuyết phi, ngươi làm gì?” Nếu không phải nàng ta cầu xin hắn, hắn cũng sẽ không mang theo nàng ta đi cùng.
Tầm mắt mang theo ý hận của Liễu Linh Tuyết vẫn nhìn Thủy nhi, “Ta muốn giết nàng ta, là nàng ta hại chết bệ hạ…”
Sắc mặt Âu Dương Mặc hơi tối tăm, mới vừa rồi Hiên Viên Mị đã thừa nhận là hắn giết Lăng, Lăng đột nhiên mất tích, Huyền quốc đột nhiên mạnh mẽ cắn nuốt Diệp quốc, hắn đã sớm đoán được chuyện này không thoát khỏi liên quan tới Hiên Viên Mị, liếc nhìn Thủy nhi, nếu mà nàng ngăn cản, Hiên Viên Mị tuyệt đối sẽ không trái ý của nàng.
Thủy nhi làm như không thấy tầm mắt của hai người bọn họ, chỉ nhìn về phía Hiên Viên Mị, hỏi, “Ngươi biết xảy ra chuyện gì?” die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
Hiên Viên Mị nhìn nàng, do dự một chút, nói, “Thượng Quan Lăng chết!”
Thủy nhi khẽ nhíu nhíu mày, nhưng không dao động cảm xúc quá lớn, “Ngươi giết?” Thượng Quan Lăng đã là Hoàng đế rồi sao? Suy nghĩ một chút cũng đúng, nàng đã quên mất trí nhớ một đoạn thời gian, hắn đã lên ngôi cũng coi như bình thường.
“Vưu Diệc ra tay, coi như là ta giết!”
Thủy nhi nhìn về phía Liễu Linh Tuyết, lạnh nhạt nói, “Nghe rõ chưa vậy? Không liên quan đến ta, muốn báo thù thì tìm hắn!”
Liễu Linh Tuyết vốn thuần túy cho Thủy nhi và Hiên Viên Mị là một phe, sau khi nghe được Hiên Viên Mị thừa nhận là hắn đã giết Thượng Quan Lăng, liền cảm thấy không đáng thay Thượng Quan Lăng, tức giận tìm đến Thủy nhi báo thù, lúc này biết Thủy nhi cũng không cảm kích, ý hận đối với nàng ta ở trong lòng tiêu tán một chút, nhưng thấy nàng ta có thái độ thờ ơ như thế, lửa giận trong nháy mắt đốt mạnh mẽ hơn, “Ngươi nữ nhân này rốt cuộc có tim không? Bệ hạ chỉ vì ngươi đến mạng cũng không cần, ngươi lại vô tình với bệ hạ như vậy!”
Thủy nhi nhíu nhíu mày, “Thượng Quan Lăng vì ta ngay cả mạng cũng không cần?”
Hiên Viên Mị cũng nhíu mày, chuyện khi nào? Sao hắn lại không biết?
Liễu Linh Tuyết cho rằng nàng ta cố ý, lửa giận nung đỏ cặp mắt, hận không thể nhào tới xé Thủy nhi thành mảnh nhỏ, bất đắc dĩ lại không thể động đậy.
Âu Dương Mặc vẫn cau mày, mỹ nhân không biết Hiên Viên Mị giết Lăng, nhưng theo tình huống bọn họ như hình với bóng dường như không có khả năng, nhưng nàng lại quả thật không biết, hơn nữa ánh mắt mỹ nhân nhìn hắn rất xa cách, giống như lúc mới quen, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Không nghĩ tới đi ra ngoài thả lỏng tâm tình, lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. Hiện giờ có Mặc Thành ở đây, còn có Triển Ưng và Lăng Thiên, tạm thời khống chế được triều đình hỗn loạn, nhưng vẫn không cách nào ngăn cản Huyền quốc cắn nuốt, tình huống rất tệ, hơn nữa một khi tin tức Lăng băng hà truyền ra, sợ rằng tình huống sẽ càng thêm không thể khống chế.
Hơi thở ấm áp phun lên mặt, Thủy nhi hơi khoái chí, nghe được hắn nói, mày nhíu lại thật chặt, đúng vậy, nàng tin, một chút hoài nghi cũng không có, chính là vì vậy mới khiến cho nàng cảm thấy nguy hiểm.
Hiên Viên Mị nhẹ giọng thở dài, “Thủy nhi…”
Thủy nhi cúi mắt không nhìn hắn, không muốn lại bị hắn hấp dẫn.
Hiên Viên Mị bất mãn nâng cằm nàng lên, “Thủy nhi, nàng rốt cuộc đang sợ hãi điều gì, ta sẽ không làm tổn thương nàng, vĩnh viễn sẽ không!” Ban đầu hắn có thể bình tĩnh dây dưa với nàng, nhưng hiện giờ hắn hơi sốt ruột khó nén, nàng trốn tránh hắn khiến cho hắn có cảm giác rất thất bại, hắn hy vọng nàng có thể giống như trước kia, toàn tâm toàn ý tin tưởng hắn.
Thủy nhi nhìn hắn, mấp máy môi, nhẹ giọng nói, “Cho dù như lời của ngươi nói, là ta yêu ngươi, nhưng hiện giờ ta cái gì cũng không nhớ rồi, ngươi có thể nhìn thấu ta, mà ta lại không cách nào không sinh lòng đề phòng ngươi, ở trong trí nhớ của ta chưa từng có tồn tại của người như vậy, ngươi khiến cho ta cảm thấy rất nguy hiểm.” Thấy Hiên Viên Mị định nói gì, Thủy nhi đưa tay che miệng hắn, tiếp tục nói, “Chẳng qua ta không nhát gan đến mức một mực trốn tránh người, nếu ban đầu có thể tiếp nhận ngươi, như vậy tiếp nhận thêm một lần nữa cũng không sao, ta tin tưởng chính ta!” Nàng sẽ không dễ dàng tiếp nhận một người, nếu như ban đầu đón nhận hắn, như vậy đã nói rõ hắn đã phá vỡ đề phòng trong lòng nàng, hơn nữa, nàng tin tưởng hắn sẽ không làm bất cứ chuyện gì tổn thương đến nàng, mặc dù nói không biết vì sao, thế nhưng nhận thức này lại chính là giống như được khắc vào sâu trong đáy lòng, mặc dù nàng muốn thoát khỏi cũng thoát không được.
Hiên Viên Mị nhếch miệng lên, nắm tay nhỏ bé của nàng hôn một cái, nhẹ giọng nói, “Tử Phong đã nghiên cứu chế tạo thuốc giải, cho dù có thành công hay không, chỉ cần nàng ở bên cạnh ta là được rồi!” Nếu nàng vẫn không cách nào nhớ lại quá khứ của bọn họ, hắn nhất định sẽ cảm thấy tiếc nuối, nhưng chỉ cần nàng vẫn còn ở bên cạnh hắn, những thứ kia cũng có thể coi thường.
Trong mắt Thủy nhi xuất hiện nụ cười, sau khi ra quyết định, trong lòng nhẹ nhõm không ít, thuận theo tâm ý của mình, tay nhỏ bé ôm cổ của hắn, hôn lên môi mỏng khêu gợi của hắn, trong lòng sinh ra một tia thỏa mãn.
Hiên Viên Mị khẽ cười một tiếng, giữ lấy gáy nàng, lưỡi dài chui vào trong miệng nàng lúc thì dịu dàng lúc lại điên cuồng mút hôn dây dưa, bàn tay suồng sã luồn vào bên trong áo nàng, đầu ngón tay êm ái xẹt qua trên da thịt nhẵn nhụi trơn mềm của nàng, Thủy nhi khẽ run, đưa tay định đẩy hắn ra, “Ngươi…”
Hiên Viên Mị vẫn không nhúc nhích, bàn tay phủ lên đầy đặn trước ngực nàng, nhàn nhạt phun ra một chữ, “Mị!”
Thủy nhi sửng sốt một chút, hơi run rẩy tiếp tục đẩy một cái, “Mị, ngươi hãy thành thật một chút!” di@en*dyan(lee^qu.donnn)
Một tay Hiên Viên Mị tum được bàn tay nhỏ bé chống trên ngực, môi lưỡi dời về phía cổ trắng nõn thon dài của nàng, bàn tay càng thêm càn rỡ trêu đùa vuốt ve đẫy đà mềm mại kia, không chút để ý nói, “Nàng thấy ta đàng hoàng khi nào?”
Thủy nhi giật giật khóe miệng, mệt cho hắn có thể nói lẽ thẳng khí hùng như vậy!
“Roẹt…”
Thủy nhi buồn bực nhìn quần áo của mình một lần nữa báo hỏng, “Ngươi có thể đừng mỗi lần đều xé nát quần áo của ta không?”
“Như vậy tương đối nhanh!” Tách hai chân của nàng ra, để cho nàng giạng chân trên đùi hắn, bàn tay dọc theo vòng eo mảnh khảnh trượt xuống, thăm dò vào giữa đùi nàng, cảm nhận được ướt át nơi đó, khóe miệng xấu xa nhếch lên.
Thủy nhi liếc mắt, lẽ thẳng khí hùng nói, “Phản ứng sinh lý bình thường.”
Hiên Viên Mị nguy hiểm híp mắt, khóe miệng vẫn mang theo nụ cười như cũ, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác da đầu tê dại, “Vậy sao?”
Hai chữ êm ái khiến Thủy nhi run lên.
Hiên Viên Mị cởi dây buộc áo ngủ ra, vóc người hoàn mỹ lộ ra, lúc này Thủy nhi mới phát hiện trên người hắn chỉ khoác một chiếc áo ngủ rộng lùng thùng.
Bàn tay nâng mông vểnh của nàng lên, lửa nóng dâng trào chống đỡ nơi mềm mại của nàng nhẹ nhàng ma sát, êm ái hỏi, “Thủy nhi có ý tứ là nam nhân khác cũng có thể?”
Nam nhân khác? Thủy nhi chán ghét nhíu nhíu mày, nhìn vẻ mặt chán ghét của nàng, không vui trong lòng Hiên Viên Mị đã biến mất tích, chỉ có điều vẫn không có ý định cứ bỏ qua cho nàng như vậy.
“Ừm…” Thủy nhi hơi run rẩy, đưa tay ôm thật chặt hắn, dán chặt thân thể nóng bỏng lên trên người của hắn, không ngừng thở gấp, nơi cổ họng bật ra tiếng rên rỉ đứt quãng, căm hận nhìn hắn chằm chằm, giận dỗi không mở miệng.
“Bệ hạ, Mặc Vương cầu kiến!”
Hiên Viên Mị cau mày, Âu Dương Mặc cầu kiến, chắc là vì chuyện của Thượng Quan Lăng mà đến, hừ lạnh một tiếng, “Để cho hắn chờ!” Liếc nhìn Thủy nhi, thấy nàng không có phản ứng gì, cũng không biết nàng có còn nhớ Âu Dương Mặc không nữa.
Hai gò má của Thủy nhi phiếm đỏ ửng, cặp mắt sương mù, bởi vì trống không trong cơ thể mà không kiên nhẫn cau mày, nhưng hiện giờ nàng đang chống đối với Hiên Viên Mị rồi, xem ai kiên trì đến cuối cùng!
Hiên Viên Mị nhìn dáng vẻ quật cường của nàng, mắt lộ ra một tia bất đắc dĩ, sao cảm giác nàng càng ngày càng không được tự nhiên rồi? Chỉ có điều thật đáng yêu, khiến cho hắn rất muốn bắt nạt nàng, cưng chiều cười cười, dán lên cánh môi đỏ thắm của nàng, dịu dàng liếm mút.
Thủy nhi cảm thấy vật to lớn nóng bỏng đang từng chút một chậm rãi đâm vào trong cơ thể nàng, cảm giác vật lạ xâm lấn khiến cho nàng run rẩy toàn thân, hung hăng cắn răng, nam nhân này chính là cố ý hành hạ nàng. die ennd kdan/le eequhyd onnn
“Thủy nhi…”
Thủy nhi ngước mắt nhìn thấy dịu dàng trong mắt hắn, tức giận trong lòng biến mất hầu như không còn, trong lòng cảm thấy hơi buồn cười, sao nàng lại so đo với hắn, hắn lại không làm ra chuyện gì quá phận, cũng chỉ vì đánh không lại hắn nên cảm thấy hơi uất ức.
Nhìn tròng mắt đỏ như máu của hắn, Thủy nhi thở hổn hển nói, “Về sau không cho phép bắt nạt ta!”
Hiên Viên Mị khẽ cười nói, “Được!” Dứt lời, eo ếch động một cái, hoàn toàn xuyên qua nàng, hoàn toàn đặt thân thể mềm mại của nàng vào trong ngực, không ngừng đẩy động thắt lưng, tùy ý đụng chạm mềm mại của nàng.
Tiếng thở dốc nặng nề và tiếng rên rỉ yêu kiều lẫn lộn chung một chỗ, vang vọng ở trong điện, một phòng kiều diễm.
Tư thế thay đổi, Hiên Viên Mị ngồi trên giường, bàn tay vô ý thức khẽ vuốt ve lưng ướt mồ hôi của Thủy nhi, cặp mắt hẹp dài khép hờ, giống như đang tự hỏi điều gì.
Thủy nhi lẳng lặng dựa vào trong cổ hắn, ngón tay như có như không quấn lấy sợi tóc màu bạc của hắn, giống như đang đi vào cõi thần tiên.
“Bệ hạ, Mặc Vương cầu kiến nương nương!” Giọng Tiêu Mạc một lần nữa truyền đến.
Môi mỏng của Hiên Viên Mị khẽ nhếch, xem ra Âu Dương Mặc đợi không kiên nhẫn được nữa! Chuyện của Thượng Quan Lăng, hắn cũng không có ý che giấu, nói vậy để lại không ít dấu vết.
Thủy nhi ngước mắt nhìn cằm kiên nghị của hắn, bệ hạ? Mị? Hắn là Hoàng đế Hiên Viên Mị của Huyền quốc?
Thủy nhi đưa tay ôm cổ hắn, nhìn thẳng vào hắn, cau mày nói, “Hiên Viên Mị, ngươi xác định không lừa gạt ta?”
Hiên Viên Mị nghi ngờ nhíu mày, cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của nàng, khẳng định nói, “Không có!”
Thủy nhi híp híp mắt, vỗ vỗ gương mặt tuấn tú của hắn, “Ngươi xác định ta sẽ yêu một Hoàng đế?” Mặc dù nàng cũng cảm giác nàng hắn là yêu hắn, nhưng yêu một Hoàng đế không giống như chuyện nàng làm ra được?
Hiên Viên Mị khẽ véo cằm nàng, bật cười nói, “Xem ra Thủy nhi rất kỳ thị Hoàng đế, vậy nếu không ta sẽ thoái vị?”
Thoái vị? Hắn xác định đây là lời mà Hoàng đế nên nói sao? Hoàng đế không phải đều sống chết chiếm cứ lấy ghế rồng cứng rắn, có chết cũng không chịu buông tay sao? Thủy nhi quan sát hắn hồi lâu, lắc đầu một cái, nhàn nhạt phun ra hai chữ, “Không cần!” Hơi không vui nhíu nhíu mày, nàng không thích tình huống chuyện gì cũng không rõ ràng.
Giống như nhìn ra được suy nghĩ trong lòng nàng, Hiên Viên Mị chỉnh mấy sợi tóc trước trán nàng, an ủi, “Chờ Tử Phong nghiên cứu ra thuốc giải liền tốt rồi, có muốn cùng ta đi gặp Âu Dương Mặc không?” dfienddn lieqiudoon
“Âu Dương Mặc, không đi, ta không phải rất quen thuộc với hắn!”
Hiên Viên Mị nhíu mày, không phải rất quen thuộc? Xem ra nàng đã quên một chuyện, đè lên trán nàng, không yên tâm căn dặn, “Ta đã thu kết giới, không cho phép chạy trốn biết không?”
Thủy nhi liếc hắn một cái, “Ta giống như người không nói uy tín sao?!”
Hiên Viên Mị cắn một cái lên môi nàng, mới đứng dậy mặc áo, nhìn bóng lưng hắn rời đi, khóe miệng Thủy nhi treo một nụ cười thản nhiên, nằm trên giường một lúc, không buồn ngủ, liền đứng dậy mặc quần áo vào, duỗi lưng một cái, định ra ngoài đi dạo.
Đột nhiên giống như có sát khí đến, bước chân Thủy nhi dừng lại một chút, lạnh lẽo tỏa ra trong mắt, hơi nghiêng người, trong khoảnh khắc tránh thoát ra khỏi khí lạnh dày đặc kia, tay phải thành trảo, bắt lấy cổ tay người tới, hơi dùng lực “Rắc rắc” một tiếng.
“A…” Một tiếng hét thảm, Thủy nhi khinh thường hừ nhẹ một tiếng, lại “Rắc rắc” mấy tiếng, trong nháy mắt liền thấy người tới tê liệt ngã xuống trên mặt đất, tứ chi rõ ràng bị bẻ gãy, trên khuôn mặt con nít hiện đầy mồ hôi lạnh, hoàn toàn tái nhợt, nhưng cho dù rất khổ sở, lại vẫn mang đầy ý hận nhìn về phía Thủy nhi.
Thủy nhi cười lạnh nói, “Có chút cốt khí! Hận ta như vậy? Ta giết chết cả nhà ngươi?”
Tất cả trong mắt Liễu Linh Tuyết đều là ý hận, cắn răng nói, “Hắn yêu ngươi như vậy, tại sao ngươi phải đối xử với hắn như thế?”
Thủy nhi nhíu mày, không hiểu nàng ta đang nói gì, đang định hỏi, lại đụng vào trong vòng ngực ấm áp.
Hiên Viên Mị cau mày nhìn nàng, “Không sao chứ?”
Thủy nhi thuận thế dựa vào trong ngực hắn, “Không sao, nàng ta còn chưa có năng lực chạm vào ta!”
Âu Dương Mặc cau mày nhìn người trên đất, “Tuyết phi, ngươi làm gì?” Nếu không phải nàng ta cầu xin hắn, hắn cũng sẽ không mang theo nàng ta đi cùng.
Tầm mắt mang theo ý hận của Liễu Linh Tuyết vẫn nhìn Thủy nhi, “Ta muốn giết nàng ta, là nàng ta hại chết bệ hạ…”
Sắc mặt Âu Dương Mặc hơi tối tăm, mới vừa rồi Hiên Viên Mị đã thừa nhận là hắn giết Lăng, Lăng đột nhiên mất tích, Huyền quốc đột nhiên mạnh mẽ cắn nuốt Diệp quốc, hắn đã sớm đoán được chuyện này không thoát khỏi liên quan tới Hiên Viên Mị, liếc nhìn Thủy nhi, nếu mà nàng ngăn cản, Hiên Viên Mị tuyệt đối sẽ không trái ý của nàng.
Thủy nhi làm như không thấy tầm mắt của hai người bọn họ, chỉ nhìn về phía Hiên Viên Mị, hỏi, “Ngươi biết xảy ra chuyện gì?” die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
Hiên Viên Mị nhìn nàng, do dự một chút, nói, “Thượng Quan Lăng chết!”
Thủy nhi khẽ nhíu nhíu mày, nhưng không dao động cảm xúc quá lớn, “Ngươi giết?” Thượng Quan Lăng đã là Hoàng đế rồi sao? Suy nghĩ một chút cũng đúng, nàng đã quên mất trí nhớ một đoạn thời gian, hắn đã lên ngôi cũng coi như bình thường.
“Vưu Diệc ra tay, coi như là ta giết!”
Thủy nhi nhìn về phía Liễu Linh Tuyết, lạnh nhạt nói, “Nghe rõ chưa vậy? Không liên quan đến ta, muốn báo thù thì tìm hắn!”
Liễu Linh Tuyết vốn thuần túy cho Thủy nhi và Hiên Viên Mị là một phe, sau khi nghe được Hiên Viên Mị thừa nhận là hắn đã giết Thượng Quan Lăng, liền cảm thấy không đáng thay Thượng Quan Lăng, tức giận tìm đến Thủy nhi báo thù, lúc này biết Thủy nhi cũng không cảm kích, ý hận đối với nàng ta ở trong lòng tiêu tán một chút, nhưng thấy nàng ta có thái độ thờ ơ như thế, lửa giận trong nháy mắt đốt mạnh mẽ hơn, “Ngươi nữ nhân này rốt cuộc có tim không? Bệ hạ chỉ vì ngươi đến mạng cũng không cần, ngươi lại vô tình với bệ hạ như vậy!”
Thủy nhi nhíu nhíu mày, “Thượng Quan Lăng vì ta ngay cả mạng cũng không cần?”
Hiên Viên Mị cũng nhíu mày, chuyện khi nào? Sao hắn lại không biết?
Liễu Linh Tuyết cho rằng nàng ta cố ý, lửa giận nung đỏ cặp mắt, hận không thể nhào tới xé Thủy nhi thành mảnh nhỏ, bất đắc dĩ lại không thể động đậy.
Âu Dương Mặc vẫn cau mày, mỹ nhân không biết Hiên Viên Mị giết Lăng, nhưng theo tình huống bọn họ như hình với bóng dường như không có khả năng, nhưng nàng lại quả thật không biết, hơn nữa ánh mắt mỹ nhân nhìn hắn rất xa cách, giống như lúc mới quen, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Không nghĩ tới đi ra ngoài thả lỏng tâm tình, lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. Hiện giờ có Mặc Thành ở đây, còn có Triển Ưng và Lăng Thiên, tạm thời khống chế được triều đình hỗn loạn, nhưng vẫn không cách nào ngăn cản Huyền quốc cắn nuốt, tình huống rất tệ, hơn nữa một khi tin tức Lăng băng hà truyền ra, sợ rằng tình huống sẽ càng thêm không thể khống chế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.