Chương 57: Giải tán hậu cung
Nhược Thủy Lưu Ly
09/08/2018
Một ngày kia, Thủy Nguyệt Linh khó có được một mình đi dạo trong Ngự hoa viên, nhưng không nghĩ tới lại bị một nhóm nữ nhân vây công.
“Hồ ly tinh!”
“Chỉ biết mê hoặc bệ hạ, bây giờ cao hứng đi!”
“Sớm muộn gì cũng sẽ có người thu ngươi đồ yêu nghiệt!”
…
Một đám nữ nhân không có ý tốt nhìn Thủy Nguyệt Linh, mấy người cắn răng nghiến lợi, nhìn dáng vẻ, thật sự chỉ hận không thể ăn thịt nàng, uống máu của nàng, Thủy Nguyệt Linh cũng tỏ vẻ nghi ngờ, hai ngày nay nàng vẫn đàng hoàng đó chứ! Không làm chuyện gì táng tận lương tâm chứ? Đám nữ nhân này nổi điên cái gì?
Một đám nữ nhân càng nói càng phẫn nộ, cũng không biết người nào gào lên một tiếng, “Đánh chết ngươi đồ hồ ly tinh!” Sau đó một đám nữ nhân liền đánh lên.
Trong mắt Thủy Nguyệt Linh phát lạnh, nàng không gây sự cho các nàng ta, đám nữ nhân này thật sự cho rằng nàng dễ bắt nạt sao?
Không đợi nàng ra tay, một đám nữ nhân lại đột nhiên bị đánh bay ra ngoài, ngã đầy đất, Thủy Nguyệt Linh nhìn bóng lưng lạnh lẽo chắn trước mặt nàng, nhíu mày.
Đoan Mộc Hiên xoay người đưa mắt nhìn về phía Thủy Nguyệt Linh, vẫn là dáng vẻ dịu dàng lại lạnh lẽo, chỉ có điều đáy mắt nhiều thêm một số thứ, “Nương nương bị sợ hãi!”
Thủy Nguyệt Linh nhìn một đám nữ nhân rên rỉ ở trên mặt đất, nhàn nhạt cười nói, “Thừa tướng đại nhân đối đãi với phi tần hậu cung như vậy, không sợ Mị trách cứ sao?”
Trên mặt Đoan Mộc Hiên vẫn nhàn nhạt như cũ, lạnh lùng nói, “Tin tưởng nếu là bệ hạ chỉ có thể ra tay nặng hơn!”
Thủy Nguyệt Linh nhíu mày không nói, hắn nói ngược lại là sự thật, nhưng vị Thừa tướng đại nhân này ban đầu không phải còn kêu nàng tự sát sao? Bây giờ sao lại ra tay giúp nàng?
“Thủy nhi…”
Nghe được giọng Hiên Viên Mị, khóe miệng Thủy Nguyệt Linh không tự chủ được nhếch lên, quay người nhìn lại, Hiên Viên Mị đã mấy bước đi tới bên người nàng, bàn tay to với tính chiếm hữu ôm lấy hông nàng, có chút không vui nhìn Đoan Mộc Hiên.
Thủy Nguyệt Linh nhìn vẻ mặt của hắn, trong đầu có thứ gì đó chợt lóe lên, nhưng cảm thấy dường như không quan trọng, cũng không suy nghĩ nhiều, duỗi ngón tay ra chọc chọc trước ngực hắn, dẩu môi hỏi, “Mị, chàng lại làm chuyện gì táng tận lương tâm?” Nàng thật đàng hoàng, vậy cũng chỉ có thể nói lên người nào đó làm ra chuyện xấu gì!
Nghe vậy Đoan Mộc Hiên đưa mắt nhìn nàng, trong mắt có kinh ngạc nhàn nhạt, nàng lại không biết?
Hiên Viên Mị ngược lại không thấy được chuyện mình làm có gì không đúng, lạnh nhạt nói, “Cũng chỉ là giải tán hậu cung mà thôi!”
Đoan Mộc Hiên nhìn về phía Thủy Nguyệt Linh, lại không thấy nàng lộ ra vẻ mặt được sủng mà sợ hãi, thậm chí ngay cả một chút xíu kinh ngạc cũng không có, chỉ lầm bầm nói, “Khó trách!” Sau đó lại ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Mị, ai oán nói, “Chàng không thể nói trước cho ta biết một tiếng sao? Sớm biết ta sẽ không ra cửa rồi!”
Hiên Viên Mị bất đắc dĩ nói, “Không phải ta đã sớm đề cập tới với nàng rồi hả?”
“Nhưng chàng không nói khi nào hành động? Làm hại ta thiếu chút nữa bị người phá hủy!” Mặc dù đang oán trách, nhưng không nhìn ra có gì không vui, miễn cưỡng dựa vào trong ngực Hiên Viên Mị, dáng vẻ kia càng giống như đang làm nũng.
Đoan Mộc Hiên nhẹ nhàng rũ rèm mắt xuống, cảm thấy một màn kia hơi chói mắt, không muốn nhìn lại.
Hiên Viên Mị như có như không quét mắt liếc nhìn hắn, đột nhiên cúi đầu ngậm vành tai trắng như ngọc của Thủy Nguyệt Linh, mặt xấu xa nói, “Vậy Thủy nhi định trừng phạt ta như thế nào?” Nói xong còn mập mờ lè lưỡi liếm liếm.
Thủy Nguyệt Linh cảm giác được từng tầm mắt kinh khủng như muốn cắt ra trên người nàng, liếc mắt, liền đưa tay bấm lên eo hắn, thời điểm cuối cùng lại thu lực lại, vốn không đau không nhột.Hiên Viên Mị nhếch miệng lên, bàn tay mập mờ sờ tới sờ lui trên eo nàng, chuyển sang đám nữ nhân nhếch nhác trên đất kia, tầm mắt lập tức trở nên lạnh như băng, khóe miệng vẫn nhếch lên như cũ, nhưng không có một chút nhiệt độ, giọng không nhanh không chậm nói, “Các ngươi rất bất mãn với quyết định của trẫm?”
Dưới tầm mắt như vậy của hắn, đám nữ nhân kia nhịn không được run lên, nhưng mà không cam lòng trong lòng lại thắng được sợ hãi, có một người trong đó gan lớn lấy dũng khí, quỳ xuống với hắn, mở miệng nói, “Bọn tỷ muội thần thiếp từ khi vào cung tới nay đều tận tâm tận lực hầu hạ bệ hạ, bây giờ câu đầu tiên của bệ hạ là muốn đuổi toàn bộ chúng thần thiếp đi, thật sự làm cho lòng người lạnh giá!”
Hiên Viên Mị chỉ liếc mắt nhìn, liền thu hồi tầm mắt, giờ phút này nhìn Thủy Nguyệt Linh trong mắt đều là dịu dàng đến ngán, lời ra khỏi miệng lại không có tình cảm dư thừa, nghe không ra vui buồn, “Ý của ngươi là không muốn rời đi?”
Nữ nhân kia ngây ngốc, hơi hoảng hốt, hít một hơi thật sâu, gật đầu nói, “Dạ!”
Hiên Viên Mị nhàn nhạt “Nha” một tiếng, lại khiến cho nữ nhân kia càng thêm không yên, quỳ cứng ngắc, bê tai chỉ nghe tiếng tim mình nhảy lên từng tiếng, trong mắt cũng chỉ còn lại dung man tuấn mỹ kia lại loáng thoáng không bắt được.
Tầm mắt Hiên Viên Mị vẫn dừng lại trên người Thủy Nguyệt Linh, hắn thích nhìn nàng, hắn thích từng vẻ mặt, Thủy Nguyệt Linh ngước mắt liếc nhìn hắn, ánh mắt dịu dàng, lại nhích lại gần trong ngực hắn, đường cong khóe miệng Hiên Viên Mị rộng mở, trong miệng nhàn nhạt hỏi, “Còn có ai muốn lưu lại?”
Trong khoảng thời gian ngắn, đám nữ nhân kia ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, nhưng ai cũng không dám đưa ra lựa chọn, chỉ sợ một lựa chọn sai lầm, chính là muôn đời muôn kiếp không trở lại được.
Đợi thật lâu, không ai cất tiếng, Hiên Viên Mị giống như lầm bầm lầu bầu nói, “Không có ai sao?” Dứt lời ra lệnh cho Tiêu Mạc, “Đưa vị không muốn rời khỏi cung này đi lãnh cung!”
Nghe vậy, trong nháy mắt sắc mặt nữ nhân kia tái nhợt, lại giống như sợ đến choáng váng, ngay cả cầu xin tha thứ thậm chí cũng quên! Những người còn lại thì thở phào nhẹ nhõm, trong lòng vô cùng may mắn, nhưng nghĩ đến bọn họ sẽ bị đuổi ra khỏi cung, sắc vui mừng trên mặt còn chưa hoàn toàn hiện lên, liền bị khổ sở và không cam lòng thay thế.
Hiên Viên Mị cũng không có tâm tình đi để ý tới các nàng có vẻ mặt gì, ôm Thủy Nguyệt Linh xoay người rời đi, trong không trung nhàn nhạt bay tới một câu, “Chuyện này liền khổ cực Thừa tướng rồi!”
Đoan Mộc Hiên nhìn bóng lưng hai người đi xa, trong mắt đều là khổ sở.
Sáng sớm, Hiên Viên Mị mở mắt ra nhìn người trong ngực, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, êm ái rơi xuống một nụ hôn lên môi nàng, híp mắt nhìn khuôn mặt đang ngủ say, trong lòng vô cùng thỏa mãn.
Thủy Nguyệt Linh vẫn nhắm hai mắt, nhích lại gần vào trong ngực hắn, cọ cọ hai cái, khóe miệng nâng lên một chút độ cong, miễn cưỡng cười nói, “Trên mặt ta nở hoa?”
Hiên Viên Mị khẽ cười một tiếng, môi mỏng chiếm lấy môi đỏ mọng mềm mại kia khẽ liếm mút vào, trỏng mắt màu đỏ dần lộ ra tia dục vọng.
Thủy Nguyệt Linh hơi khép cặp mắt, ngón tay như có như không khẽ vạch lên trước ngực hắn, trêu đùa rất rõ ràng, không nặng không nhẹ cắn cắn lưỡi hắn, nghiêng đầu sang bên cạnh, giọng nói yêu kiều động lòng người, “Mị… Nên vào triều sớm rồi!” Nói như thế, đôi tay nhỏ bé kia lại không ngừng đốt lửa trên người hắn.
Hô hấp của Hiên Viên Mị nặng thêm một phần, híp híp mắt, lật người đè lên nàng, thô ráp nói, “Nếu Thủy nhi không nỡ để ta đi, vậy ta cũng không đi!”
Thủy Nguyệt Linh cứng lại, được rồi, chơi đùa phát hỏa! Biết rõ định lực của hắn còn chưa ra hình dáng gì, nhưng nàng chính là muốn chọc hắn!
“Thủy nhi…” Hiên Viên Mị nhanh chóng động eo, nhìn nàng dần ý loạn tình mê, dịu dàng trong mắt càng tăng lên.
“Ừm?” Rõ ràng không yên lòng, hai tay nhỏ bé vô ý thức vuốt ve trên người hắn, theo bản năng cong người lên đón lấy hắn chạy nước rút.
“A…” Khẽ cười một tiếng, Hiên Viên Mị dừng động tác lại, cúi đầu cắn vành tai nàng, hơi thở nóng rực phun lên tai nàng, chọc cho nàng khẽ run một trận, quyến rũ nói nhỏ, mang theo hấp dẫn vô tận, “Thủy nhi, muốn không?”
Thủy Nguyệt Linh trợn mắt liếc hắn, nhưng lại không có lực uy hiếp gì, mị nhãn như tơ kia ngược lại giống như đang quyến rũ, Hiên Viên Mị không nhịn được quyến rũ, một lần nữa động eo, dục vọng nóng như sắt một lần nữa đâm vào chỗ sâu nhất trong cơ thể nàng.
“Ừ… Lăng…”
Động tác của Hiên Viên Mị cứng đờ, sắc mặt biến thành hết sức khó coi.
“Hồ ly tinh!”
“Chỉ biết mê hoặc bệ hạ, bây giờ cao hứng đi!”
“Sớm muộn gì cũng sẽ có người thu ngươi đồ yêu nghiệt!”
…
Một đám nữ nhân không có ý tốt nhìn Thủy Nguyệt Linh, mấy người cắn răng nghiến lợi, nhìn dáng vẻ, thật sự chỉ hận không thể ăn thịt nàng, uống máu của nàng, Thủy Nguyệt Linh cũng tỏ vẻ nghi ngờ, hai ngày nay nàng vẫn đàng hoàng đó chứ! Không làm chuyện gì táng tận lương tâm chứ? Đám nữ nhân này nổi điên cái gì?
Một đám nữ nhân càng nói càng phẫn nộ, cũng không biết người nào gào lên một tiếng, “Đánh chết ngươi đồ hồ ly tinh!” Sau đó một đám nữ nhân liền đánh lên.
Trong mắt Thủy Nguyệt Linh phát lạnh, nàng không gây sự cho các nàng ta, đám nữ nhân này thật sự cho rằng nàng dễ bắt nạt sao?
Không đợi nàng ra tay, một đám nữ nhân lại đột nhiên bị đánh bay ra ngoài, ngã đầy đất, Thủy Nguyệt Linh nhìn bóng lưng lạnh lẽo chắn trước mặt nàng, nhíu mày.
Đoan Mộc Hiên xoay người đưa mắt nhìn về phía Thủy Nguyệt Linh, vẫn là dáng vẻ dịu dàng lại lạnh lẽo, chỉ có điều đáy mắt nhiều thêm một số thứ, “Nương nương bị sợ hãi!”
Thủy Nguyệt Linh nhìn một đám nữ nhân rên rỉ ở trên mặt đất, nhàn nhạt cười nói, “Thừa tướng đại nhân đối đãi với phi tần hậu cung như vậy, không sợ Mị trách cứ sao?”
Trên mặt Đoan Mộc Hiên vẫn nhàn nhạt như cũ, lạnh lùng nói, “Tin tưởng nếu là bệ hạ chỉ có thể ra tay nặng hơn!”
Thủy Nguyệt Linh nhíu mày không nói, hắn nói ngược lại là sự thật, nhưng vị Thừa tướng đại nhân này ban đầu không phải còn kêu nàng tự sát sao? Bây giờ sao lại ra tay giúp nàng?
“Thủy nhi…”
Nghe được giọng Hiên Viên Mị, khóe miệng Thủy Nguyệt Linh không tự chủ được nhếch lên, quay người nhìn lại, Hiên Viên Mị đã mấy bước đi tới bên người nàng, bàn tay to với tính chiếm hữu ôm lấy hông nàng, có chút không vui nhìn Đoan Mộc Hiên.
Thủy Nguyệt Linh nhìn vẻ mặt của hắn, trong đầu có thứ gì đó chợt lóe lên, nhưng cảm thấy dường như không quan trọng, cũng không suy nghĩ nhiều, duỗi ngón tay ra chọc chọc trước ngực hắn, dẩu môi hỏi, “Mị, chàng lại làm chuyện gì táng tận lương tâm?” Nàng thật đàng hoàng, vậy cũng chỉ có thể nói lên người nào đó làm ra chuyện xấu gì!
Nghe vậy Đoan Mộc Hiên đưa mắt nhìn nàng, trong mắt có kinh ngạc nhàn nhạt, nàng lại không biết?
Hiên Viên Mị ngược lại không thấy được chuyện mình làm có gì không đúng, lạnh nhạt nói, “Cũng chỉ là giải tán hậu cung mà thôi!”
Đoan Mộc Hiên nhìn về phía Thủy Nguyệt Linh, lại không thấy nàng lộ ra vẻ mặt được sủng mà sợ hãi, thậm chí ngay cả một chút xíu kinh ngạc cũng không có, chỉ lầm bầm nói, “Khó trách!” Sau đó lại ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Mị, ai oán nói, “Chàng không thể nói trước cho ta biết một tiếng sao? Sớm biết ta sẽ không ra cửa rồi!”
Hiên Viên Mị bất đắc dĩ nói, “Không phải ta đã sớm đề cập tới với nàng rồi hả?”
“Nhưng chàng không nói khi nào hành động? Làm hại ta thiếu chút nữa bị người phá hủy!” Mặc dù đang oán trách, nhưng không nhìn ra có gì không vui, miễn cưỡng dựa vào trong ngực Hiên Viên Mị, dáng vẻ kia càng giống như đang làm nũng.
Đoan Mộc Hiên nhẹ nhàng rũ rèm mắt xuống, cảm thấy một màn kia hơi chói mắt, không muốn nhìn lại.
Hiên Viên Mị như có như không quét mắt liếc nhìn hắn, đột nhiên cúi đầu ngậm vành tai trắng như ngọc của Thủy Nguyệt Linh, mặt xấu xa nói, “Vậy Thủy nhi định trừng phạt ta như thế nào?” Nói xong còn mập mờ lè lưỡi liếm liếm.
Thủy Nguyệt Linh cảm giác được từng tầm mắt kinh khủng như muốn cắt ra trên người nàng, liếc mắt, liền đưa tay bấm lên eo hắn, thời điểm cuối cùng lại thu lực lại, vốn không đau không nhột.Hiên Viên Mị nhếch miệng lên, bàn tay mập mờ sờ tới sờ lui trên eo nàng, chuyển sang đám nữ nhân nhếch nhác trên đất kia, tầm mắt lập tức trở nên lạnh như băng, khóe miệng vẫn nhếch lên như cũ, nhưng không có một chút nhiệt độ, giọng không nhanh không chậm nói, “Các ngươi rất bất mãn với quyết định của trẫm?”
Dưới tầm mắt như vậy của hắn, đám nữ nhân kia nhịn không được run lên, nhưng mà không cam lòng trong lòng lại thắng được sợ hãi, có một người trong đó gan lớn lấy dũng khí, quỳ xuống với hắn, mở miệng nói, “Bọn tỷ muội thần thiếp từ khi vào cung tới nay đều tận tâm tận lực hầu hạ bệ hạ, bây giờ câu đầu tiên của bệ hạ là muốn đuổi toàn bộ chúng thần thiếp đi, thật sự làm cho lòng người lạnh giá!”
Hiên Viên Mị chỉ liếc mắt nhìn, liền thu hồi tầm mắt, giờ phút này nhìn Thủy Nguyệt Linh trong mắt đều là dịu dàng đến ngán, lời ra khỏi miệng lại không có tình cảm dư thừa, nghe không ra vui buồn, “Ý của ngươi là không muốn rời đi?”
Nữ nhân kia ngây ngốc, hơi hoảng hốt, hít một hơi thật sâu, gật đầu nói, “Dạ!”
Hiên Viên Mị nhàn nhạt “Nha” một tiếng, lại khiến cho nữ nhân kia càng thêm không yên, quỳ cứng ngắc, bê tai chỉ nghe tiếng tim mình nhảy lên từng tiếng, trong mắt cũng chỉ còn lại dung man tuấn mỹ kia lại loáng thoáng không bắt được.
Tầm mắt Hiên Viên Mị vẫn dừng lại trên người Thủy Nguyệt Linh, hắn thích nhìn nàng, hắn thích từng vẻ mặt, Thủy Nguyệt Linh ngước mắt liếc nhìn hắn, ánh mắt dịu dàng, lại nhích lại gần trong ngực hắn, đường cong khóe miệng Hiên Viên Mị rộng mở, trong miệng nhàn nhạt hỏi, “Còn có ai muốn lưu lại?”
Trong khoảng thời gian ngắn, đám nữ nhân kia ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, nhưng ai cũng không dám đưa ra lựa chọn, chỉ sợ một lựa chọn sai lầm, chính là muôn đời muôn kiếp không trở lại được.
Đợi thật lâu, không ai cất tiếng, Hiên Viên Mị giống như lầm bầm lầu bầu nói, “Không có ai sao?” Dứt lời ra lệnh cho Tiêu Mạc, “Đưa vị không muốn rời khỏi cung này đi lãnh cung!”
Nghe vậy, trong nháy mắt sắc mặt nữ nhân kia tái nhợt, lại giống như sợ đến choáng váng, ngay cả cầu xin tha thứ thậm chí cũng quên! Những người còn lại thì thở phào nhẹ nhõm, trong lòng vô cùng may mắn, nhưng nghĩ đến bọn họ sẽ bị đuổi ra khỏi cung, sắc vui mừng trên mặt còn chưa hoàn toàn hiện lên, liền bị khổ sở và không cam lòng thay thế.
Hiên Viên Mị cũng không có tâm tình đi để ý tới các nàng có vẻ mặt gì, ôm Thủy Nguyệt Linh xoay người rời đi, trong không trung nhàn nhạt bay tới một câu, “Chuyện này liền khổ cực Thừa tướng rồi!”
Đoan Mộc Hiên nhìn bóng lưng hai người đi xa, trong mắt đều là khổ sở.
Sáng sớm, Hiên Viên Mị mở mắt ra nhìn người trong ngực, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, êm ái rơi xuống một nụ hôn lên môi nàng, híp mắt nhìn khuôn mặt đang ngủ say, trong lòng vô cùng thỏa mãn.
Thủy Nguyệt Linh vẫn nhắm hai mắt, nhích lại gần vào trong ngực hắn, cọ cọ hai cái, khóe miệng nâng lên một chút độ cong, miễn cưỡng cười nói, “Trên mặt ta nở hoa?”
Hiên Viên Mị khẽ cười một tiếng, môi mỏng chiếm lấy môi đỏ mọng mềm mại kia khẽ liếm mút vào, trỏng mắt màu đỏ dần lộ ra tia dục vọng.
Thủy Nguyệt Linh hơi khép cặp mắt, ngón tay như có như không khẽ vạch lên trước ngực hắn, trêu đùa rất rõ ràng, không nặng không nhẹ cắn cắn lưỡi hắn, nghiêng đầu sang bên cạnh, giọng nói yêu kiều động lòng người, “Mị… Nên vào triều sớm rồi!” Nói như thế, đôi tay nhỏ bé kia lại không ngừng đốt lửa trên người hắn.
Hô hấp của Hiên Viên Mị nặng thêm một phần, híp híp mắt, lật người đè lên nàng, thô ráp nói, “Nếu Thủy nhi không nỡ để ta đi, vậy ta cũng không đi!”
Thủy Nguyệt Linh cứng lại, được rồi, chơi đùa phát hỏa! Biết rõ định lực của hắn còn chưa ra hình dáng gì, nhưng nàng chính là muốn chọc hắn!
“Thủy nhi…” Hiên Viên Mị nhanh chóng động eo, nhìn nàng dần ý loạn tình mê, dịu dàng trong mắt càng tăng lên.
“Ừm?” Rõ ràng không yên lòng, hai tay nhỏ bé vô ý thức vuốt ve trên người hắn, theo bản năng cong người lên đón lấy hắn chạy nước rút.
“A…” Khẽ cười một tiếng, Hiên Viên Mị dừng động tác lại, cúi đầu cắn vành tai nàng, hơi thở nóng rực phun lên tai nàng, chọc cho nàng khẽ run một trận, quyến rũ nói nhỏ, mang theo hấp dẫn vô tận, “Thủy nhi, muốn không?”
Thủy Nguyệt Linh trợn mắt liếc hắn, nhưng lại không có lực uy hiếp gì, mị nhãn như tơ kia ngược lại giống như đang quyến rũ, Hiên Viên Mị không nhịn được quyến rũ, một lần nữa động eo, dục vọng nóng như sắt một lần nữa đâm vào chỗ sâu nhất trong cơ thể nàng.
“Ừ… Lăng…”
Động tác của Hiên Viên Mị cứng đờ, sắc mặt biến thành hết sức khó coi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.