Chương 71: Hãm hại
Nhược Thủy Lưu Ly
06/09/2018
Thủy nhi cười nhạo một tiếng, thật sự cảm thấy hơi buồn cười, “Tại sao
ta phải cho ngươi? Ngươi đừng quên, đó là nam nhân của ta, bây giờ là
ngươi ở đây giành với ta, không phải là ta giành với ngươi!”
Thủy Nguyệt Linh lại không cho là như vậy, lẽ thẳng khí hùng nói, “Nếu như không có ngươi, hắn yêu sẽ là ta.”
Thủy nhi không nói, khóe miệng hơi nhếch lên, tất cả trong mắt đều là châm chọc, Thủy Nguyệt Linh tiếp tục nói, “Nếu như không phải là ta, ngươi chỉ là một cô hồn dã quỷ, vốn không có khả năng cùng hắn, ngươi không thể vong ân phụ nghĩa như vậy!”
Nàng vong ân phụ nghĩa? Thủy nhi cười lạnh nói, “Thủy Nguyệt Linh, ngươi nên biết ta vốn không phải người tốt lành gì! Nếu như ngươi thật lòng muốn chết, lặp đi lặp lại nhiều lần có ý đồ không an phận với người của ta…” Nàng ta thật sự cho rằng nàng không dám giết nàng ta sao?
“Ngươi… Ngươi làm cái gì?” Thủy Nguyệt Linh cảm thấy sát khí trên người Thủy nhi ép tới khiến cho người ta thở không nổi, mắt lộ ra một tia sợ hãi.
“Thế nào?” Hiên Viên Mị cảm nhận được sát khí kia, cũng không quản nhiều như vậy, trực tiếp vọt vào.
Nhìn thấy hắn, sát khí trên người Thủy nhi thoáng chốc thu lại, sắc mặt hòa hoãn không ít, một khắc kia nàng thật lòng muốn giết chết Thủy Nguyệt Linh, nhưng mà nếu Mị muốn đưa nàng ta trở về, vậy thì đưa trở về đi!
“Khụ khụ…” Thủy Nguyệt Linh đột nhiên ôm cổ của mình… Sợ hãi nhìn Thủy nhi, “Ngươi… Ngươi cho ta ăn cái gì?”
Thủy nhi lười không muốn để ý đến nàng ta, đưa mắt ý bảo Tiêu Mạc dẫn nàng ta đi, “Đừng mà…” Thủy Nguyệt Linh chỉ kêu ra được hai chữ, sau đó liền hoàn toàn câm nín rồi, nghĩ đến là Tiêu Mạc khiến cho nàng ta không có cách nào mở miệng.
Hiên Viên Mị kéo Thủy nhi vào trong ngực, cau mày hỏi, “Nữ nhân kia nói gì với nàng vậy hả?”
Thủy nhi cọ xát ở trong lòng hắn, cười nhìn hắn nói, “Nàng ta kêu ta nhường chàng cho nàng ta.” di1enda4nle3qu21ydo0n
Sắc mặt Hiên Viên Mị trầm xuống, lạnh lùng nói, “Nàng nên giết nàng ta.”
“Không phải chàng muốn đưa nàng ta cho Thượng Quan Lăng sao?” Để cho nàng ta đi đấu một trận với tỷ tỷ của nàng còn có hai nữ nhân kia cũng không tồi, chắc là màn kịch vui.
Hiên Viên Mị nhíu nhíu mày, cũng không rối rắm nữa, có chút ngạc nhiên hỏi, “Nàng cho nàng ta ăn thuốc gì?”
“Còn chưa đặt tên! Dù sao chính là để cho nàng ta mỗi ngày đau một canh giờ, vừa đúng khiến Thượng Quan Lăng đau lòng, mới có thể càng yêu nàng ta!” Đắc tội người của nàng, làm sao có thể toàn thân mà lui?
“Hừ!” Hiên Viên Mị nguy hiểm nhìn nàng, lành lạnh nói, “Xác thực sẽ rất đau lòng!”
Thủy nhi nhìn vẻ mặt thối tha của hắn bật cười, “Mị…”
Tiêu Mạc suy nghĩ một chút, nếu quang minh chánh đại đưa đi, giống như không được tốt lắm, vì vậy liền len lén ẩn vào trong tẩm điện của Thượng Quan Lăng, Thái Hòa điện, đặt Thủy Nguyệt Linh ở trên long sàng, còn tự chủ trương đút nhuyễn kinh tán cùng mị dược cho nàng ta, sau đó nghe nói Thượng Quan Lăng ở Ngự Thư phòng, liền để cho người ta dẫn đường, dẫn hắn đi Ngự Thư phòng.
“Ai?”
Bị thị vệ ngăn lại, Tiêu Mạc vẫn là dáng vẻ nho nhã lễ độ, hắn vốn cũng không định gặp Thượng Quan Lăng, “Phiền toái thông truyền một tiếng, nói Hiên Viên bệ hạ có quà tặng đưa cho Lăng Đế bệ hạ, mời hắn trở về Thái Hòa điện một chuyến.”
Không thể không nói, Tiêu Mạc có thể đi theo bên cạnh Hiên Viên Mị không phải không có lý do.
Thượng Quan Lăng nghe thị vệ bẩm báo, nhíu nhíu mày, trong lòng vừa suy đoán Hiên Viên Mị rốt cuộc định làm cái gì, vừa đi tới Thái Hòa điện.
Chỉ là hắn không nghĩ tới trở lại Thái Hòa điện sẽ nhìn thấy tình cảnh như thế, toàn thân Thủy Nguyệt Linh trần truồng nằm ở trên long sàng, trên mặt phiếm đỏ ửng không bình thường, toàn thân cũng bị nhuộm thành màu phấn hồng câu người, cặp mắt nhiễm hơi nước, quyến rũ động lòng người, bởi vì Tiêu Mạc cho nàng đồng thời sử dụng nhuyễn kinh tán và mị dược, cho nên lúc này toàn thân nàng nóng ran khó nhịn, nhưng bởi vì toàn thân vô lực, thân thể chỉ khẽ giãy dụa, lại hết sức mê người.
Lúc này Thượng Quan Lăng đã không có tâm tư đi suy tư dụng ý của Hiên Viên Mị, nữ nhân nằm ở trên giường là người mà hắn vẫn tâm tâm niệm niệm lâu như vậy tới nay, hôm nay vẫn là dáng vẻ mê người như vậy, Thượng Quan Lăng đâu còn nhịn được?
“Linh nhi…” Âm thanh khàn khàn kêu cái tên khắc vào đáy lòng, Thượng Quan Lăng dịu dàng ôm nàng vào trong ngực, dáng vẻ thận trọng kia, giống như nàng là trân bảo dễ vỡ.
Cách thời gian tỷ võ còn có mấy ngày, thời gian mấy ngày nay, trừ chuẩn bị tỷ võ ra, Diệp quốc làm chủ nhà rất có quyết đoán cử hành bữa tiệc bảy ngày liên tiếp, tiệc tẩy trần lúc trước có thể nói là đặc biệt cử hành vì Hiên Viên Mị, mà bữa tiệc bảy ngày là để các quốc quân quốc gia chơi đùa, dĩ nhiên cũng không nhất định phải trình diện, nhưng tất cả Hoàng đế nước nhỏ sao lại dám làm bộ làm tịch? Đều đàng hoàng đến từ sáng sớm, nhưng đợi thật lâu, đều không thấy bóng dáng Hiên Viên đế và Lăng đế, bọn họ cũng không dám đi, chỉ có điều không có hai người này, bọn họ ngược lại chơi được thoải mái hơn, một đám trái ôm phải ấp, rất sung sướng.
Ánh nắng tươi sáng, gió nhẹ thổi lất phất, khí trời đẹp như vậy, Thủy nhi lại chỉ muốn ngủ, tội đầu sỏ dĩ nhiên là con hồ ly háo sắc mặt khẩn cầu kia!
Hiên Viên Mị ôm thân thể mềm mại trong ngực, tiếp theo ngửi hơi thở tươi mát kia trên cổ nàng, mặt thỏa mãn.
Hơi thở ấm áp phun lên cần cổ, hơi ngứa ngáy, Thủy nhi né tránh, không tình nguyện mở mắt ra, bất đắc dĩ nói: “Mị… Chàng không thể để cho ta ngủ yên sao?”
Hiên Viên Mị hôn môi của nàng, vô tội nói, “Ta cái gì cũng không làm.” Hắn đã thành thật rồi, không thừa dịp nàng ngủ lại ăn sạch nàng, nhưng mà bây giờ nếu tỉnh…
“Hiên Viên Mị!” Thủy nhi nhìn chằm chằm bàn tay lướt qua lướt lại trước ngực, nâng lên một cước đá ra ngoài. Dieễn ddàn lee quiy đôn
Hiên Viên Mị một phát bắt được cổ chân mịn màng kia, ngón cái mập mờ vuốt ve, ma quỷ cười nói, “Thủy nhi, nàng vốn không phải là đối thủ của ta!”
Thủy nhi có phần cắn răng nghiến lợi, nhớ ngày đó thân là sát thủ ngũ hành, Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, mặc dù nàng đứng hàng thứ ba, nhưng trên thực tế năng lực của nàng áp đảo trên Kim, chỉ có điều nàng hiểu được che giấu, sao nàng không hiểu đạo lý súng bắn chim đầu đàn? Nhưng bây giờ lại bị người áp chế gắt gao, Thủy nhi cảm thấy rất uất ức, căm hận nhìn chằm chằm nam nhân trên người, “Hiên Viên Mị, nhường ta một chút sẽ chết sao!”
Hiên Viên Mị nhìn dáng vẻ giận dỗi khó có được của nàng, tính khí tốt buông cổ chân nàng ra, hiên ngang lẫm liệt nói: “Nàng đá đi!”
Thủy nhi “Phì” một tiếng bật cười, lập tức hoàn toàn rách công rồi.
Hiên Viên Mị khẽ cười ôm nàng vào trong ngực, dịu dàng hỏi, “Muốn đi tham gia bữa tiệc không?”
Thủy nhi khẽ tựa đầu vào trên vai hắn, suy nghĩ một chút, gật dầu, nàng thật sự tò mò Thượng Quan Lăng và Thủy Nguyệt Linh sẽ có tiến triển như thế nào.
Vốn theo tính cách của nàng, Thượng Quan Lăng tổn thương nàng, nàng nhất định sẽ khiến cho hắn trả giá thật lớn, nhưng khi trước bị Hiên Viên Mị áp giải về Huyền quốc, cho nên liền không giải quyết được gì rồi, mà bây giờ nàng không muốn báo thù, chủ yếu sợ Hiên Viên Mị ăn giấm lung tung, nàng không muốn bởi vì một chút chuyện không đáng nói đến này khiến cho hắn mất hứng.
Thủy Nguyệt Linh vừa mở mắt liền đối mặt với một đôi mắt thâm thúy, dịu dàng trong mắt kia tiêu trừ sợ hãi trong lòng nàng, nhớ mang máng lửa nóng triền miên tối hôm qua, hắn dịu dàng lại mạnh mẽ chiếm đoạt, trên mặt thoáng chốc hiện lên rặng mây đỏ, nghiêng tầm mắt sang bên cạnh không dám nhìn hắn.
Thượng Quan Lăng nhìn dáng vẻ thẹn thùng của nàng, trong lòng hoàn toàn mềm mại, “Linh nhi.” Nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, hôn lên môi đỏ mọng ngọt ngào kia.
Thủy Nguyệt Linh có phần không được lưu loát đáp lại nụ hôn của hắn, cánh tay nhẹ nhàng ôm lấy hắn, Thượng Quan Lăng nhìn dáng vẻ yêu kiều hấp dẫn này của nàng, bụng dưới căng thẳng, hô hấp thoáng chốc trở nên nặng nề, bàn tay vội vàng tách hai chân của nàng ra, động thân tiến vào.
Lại một trận triền miên kịch liệt, Thượng Quan Lăng dịu dàng, Thủy Nguyệt Linh động lòng, thé nhưng khi nàng và Thượng Quan Lăng đi tới Ngự hoa viên, nhìn thấy Hiên Viên Mị và Thủy nhi không coi ai ra gì mà thân thiết thì không cam lòng trong lòng lại xông lên.
Nhìn Thượng Quan Lăng và Thủy Nguyệt Linh cùng xuất hiện, phi tần tới tham gia yến hội đều thay đổi sắc mặt, đương nhiên cũng bao gồm Lăng Mạn Điệp và Triển Tuyết Nhạn, Thủy Doanh Doanh ngược lại chưa tới, bởi vì thân phận hiện giờ của nàng ta thật sự quá tế nhị.
Mà quốc quân của các quốc gia khác đang chuyển động tâm tư, lại khôi phục chơi đùa, giống như chuyện gì cũng không xảy ra, Âu Dương Mặc cắm đầu cắm cổ rót rượu, liếc nhìn hai người, bất đắc dĩ lắc đầu một cái, sau đó ngửa đầu uống cạn rượu trong ly.
Thủy nhi quan sát hai người, nghiền ngẫm nhíu mày, lúc trước Thủy Nguyệt Linh chẳng phải không Mị không thể sao? Nhưng bây giờ mặt thẹn thùng dựa vào trong ngực một na nhân khác, đây coi là chuyện gì? die nd da nl e q uu ydo n
Thủy nhi vốn định nhìn mấy nữ nhân kia tranh đấu gay gắt, nhưng chưa từng nghĩ tới người ta còn chưa đấu, Thủy Nguyệt Linh lại tới tìm nàng gây chuyện trước rồi.
Thủy Nguyệt Linh tiếp nhận toàn bộ dịu dàng sủng ái của Thượng Quan Lăng, dáng vẻ tiểu nữ nhân hạnh phúc, nhưng nàng vừa nhìn thấy Hiên Viên Mị và Thủy nhi thân mật, không cam lòng ghen tỵ trong lòng lập tức xông ra toàn bộ, gặm nhấm lòng của nàng, nhất là sau lần đầu tiên độc phát tác, nhịn đau đớn thấu xương một canh giờ, trong lòng nàng càng thêm hận Thủy nhi thấu xương.
Một ngày kia vừa đúng Thượng Quan Lăng và Hiên Viên Mị có chính sự cần bàn, Thủy Nguyệt Linh liền hẹn Thủy nhi tới đình hóng mát tâm sự, tâm tình của Thủy Nguyệt Linh che đậy không tính là tốt, Thủy nhi tất nhiên phát hiện ra, chỉ có điều Hiên Viên Mị không có ở đây, nàng có phần nhàm chán, theo nàng ta vui đùa một chút cũng không sa.
Như nhi cũng không tới Diệp quốc, bên cạnh Thủy nhi không có ai, chỉ có Ảnh ở chỗ tối, bên cạnh Thủy Nguyệt Linh ngược lại đi theo mấy cung nữ, để cung nữ sau lưng lui ra, Thủy Nguyệt Linh nhìn Thủy nhi, không e dè nói: “Ta thật sự vô cùng chán ghét ngươi!”
Thủy nhi không hề tức giận chút nào, khẽ cười nói, “Ta cũng không thích ngươi!”
“Ngươi!” Thủy Nguyệt Linh đè tức giận trong lòng xuống, một lát sau, mới lên tiếng, “Khi ta rất nhỏ mẫu thân đã bệnh chết, phụ thân không thích ta, ta ngay cả gặp mặt ông một lần cũng là hy vọng xa vời, sau đó lại gả vào trong Vương phủ, vốn tưởng rằng đó là hạnh phúc của ta, nhưng lại không ngờ đây chẳng qua chỉ là một cơn ác mộng, ta thật sự tuyệt vọng, cho nên không muốn tỉnh lại đối mặt với thế giới này, vừa đúng ngươi tiến vào thân thể của ta, ta liền yên tâm ngủ say, nhưng nhìn Lăng dần dần mềm đi, càng ngày càng để ý tới ngươi, ta không nhịn được mà nghĩ, nếu như lúc đầu hắn dịu dàng với ta như vậy chắc rất tốt, ta rất không cam lòng, rõ ràng đều cùng thân thể, tại sao ngươi có thể lấy được hắn dịu dàng đối xử, ta cũng có thể như vậy! Cho nên ta gạt linh hồn của ngươi ra, muốn phần dịu dàng thuộc về ta kia, nhưng lại không ngờ lấy được chỉ là một cơn ác mộng khác, ta mới ý thức được thì ra hạnh phúc vĩnh viễn không thuộc về ta, đã như vậy, ta cần gì phải tỉnh táo gặp phải những khổ sở này, cho nên ta lựa chọn lại một lần nữa ngủ say, nhưng mà sau khi nhìn thấy Hiên Viên Mị vì ngươi làm ra nhiều chuyện như vậy, ta vẫn không nhịn được hấp dẫn, một lần nữa gạt ngươi ra, nhưng không nghĩ tới hắn lại vừa liếc nhìn đã nhận ra ta không phải ngươi, càng không nghĩ tới hắn sao mà tuyệt tình như vậy!”
Thủy Nguyệt Linh dừng một chút, ánh mắt hơi mơ màng, cũng không biết đang suy nghĩ gì, sau đó lại tiếp tục nói, “Hiện giờ Lăng đối xử với ta rất tốt, ta chưa từng có hạnh phúc như vậy, nhưng lại thủy chung không theo kịp Hiên Viên Mị đối xử tốt với ngươi, cho nên ta rất không cam lòng, ta ghen tỵ ngươi, tại sao ngươi có thể hạnh phúc hơn ta? Hơn nữa ngươi lại bỏ thuốc cho ta, khiến cho ta chịu khổ sở như vậy, nếu như không phải vì ta, ngươi sẽ có ngày hôm nay sao? Ngươi đồ nữ nhân không biết đội ơn báo đáp tại sao lại hạnh phúc hơn ta? Ta hận ngươi, ta muốn ngươi khổ sở, ta muốn Hiên Viên Mị biết ngươi ác độc!” Nói đến sau cùng càng lúc càng kích động, nhưng lại lo sợ có người nghe được, cho nên giọng nói ép tới rất nhỏ, nhưng gầm gào thấp như vậy càng có thể khiến cho người ta cảm nhận được rõ ràng sự điên cuồng của nàng, ngay cả khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú cũng bởi vì tâm tình kích động mà hơi vặn vẹo.
“Lăng đế bệ hạ dường như có phần không yên lòng?” Hiên Viên Mị đây là biết rõ còn hỏi, hắn biết Thượng Quan Lăng vì thân thể Thủy Nguyệt Linh mà lo lăng, nhưng Thủy nhi hạ thuốc, những thứ Ngự y kia sợ rằng cái gì cũng không tra ra được.
Thủy Nguyệt Linh từ xa xa nghe được những lời này của Hiên Viên Mị, vội vàng đút cây dao găm vào trong tay Thủy nhi, kéo tay của nàng đâm về phía mình, trong miệng kêu to, “Đừng mà…”
Thủy nhi cười nhạo một tiếng, màn xiếc hãm hại này thật đúng là nhìn quen mắt, không phải nàng ta định dùng chiêu số ban đầu Lăng Mạn Điệp hãm hại nàng ta dùng trên người nàng chứ? Học để dùng, nên khen nàng ta thông minh sao?
Thượng Quan Lăng nghe được giọng nói của Thủy Nguyệt Linh vội vàng lao về phía đình hóng mát, Hiên Viên Mị nhíu nhíu mày, cũng đi theo sát.
Thượng Quan Lăng vừa nhìn đã thấy Thủy nhi cầm dao găm đâm về phía Thủy Nguyệt Linh, trong lòng kinh sợ, cũng không cần biết Thủy nhi là người của Hiên Viên Mị, một tay kéo Thủy Nguyệt Linh vào trong ngực, né tránh dao găm lóe lên ánh lạnh kia, tất cả trong mắt đều là sát ý, bàn tay tụ tập linh lực không chút lưu tình chụp về phía ngực Thủy nhi, nhưng lại chụp vào khoảng không.
Hiên Viên Mị che chở Thủy nhi vào trong ngực, trên người không hề che giấu càng tức giận hơn Thượng Quan Lăng, nói từng câu từng chữ, “Thượng Quan Lăng, ngươi dám động vào nàng, ta muốn cả Diệp quốc của ngươi chôn theo!”
Thủy Nguyệt Linh lại không cho là như vậy, lẽ thẳng khí hùng nói, “Nếu như không có ngươi, hắn yêu sẽ là ta.”
Thủy nhi không nói, khóe miệng hơi nhếch lên, tất cả trong mắt đều là châm chọc, Thủy Nguyệt Linh tiếp tục nói, “Nếu như không phải là ta, ngươi chỉ là một cô hồn dã quỷ, vốn không có khả năng cùng hắn, ngươi không thể vong ân phụ nghĩa như vậy!”
Nàng vong ân phụ nghĩa? Thủy nhi cười lạnh nói, “Thủy Nguyệt Linh, ngươi nên biết ta vốn không phải người tốt lành gì! Nếu như ngươi thật lòng muốn chết, lặp đi lặp lại nhiều lần có ý đồ không an phận với người của ta…” Nàng ta thật sự cho rằng nàng không dám giết nàng ta sao?
“Ngươi… Ngươi làm cái gì?” Thủy Nguyệt Linh cảm thấy sát khí trên người Thủy nhi ép tới khiến cho người ta thở không nổi, mắt lộ ra một tia sợ hãi.
“Thế nào?” Hiên Viên Mị cảm nhận được sát khí kia, cũng không quản nhiều như vậy, trực tiếp vọt vào.
Nhìn thấy hắn, sát khí trên người Thủy nhi thoáng chốc thu lại, sắc mặt hòa hoãn không ít, một khắc kia nàng thật lòng muốn giết chết Thủy Nguyệt Linh, nhưng mà nếu Mị muốn đưa nàng ta trở về, vậy thì đưa trở về đi!
“Khụ khụ…” Thủy Nguyệt Linh đột nhiên ôm cổ của mình… Sợ hãi nhìn Thủy nhi, “Ngươi… Ngươi cho ta ăn cái gì?”
Thủy nhi lười không muốn để ý đến nàng ta, đưa mắt ý bảo Tiêu Mạc dẫn nàng ta đi, “Đừng mà…” Thủy Nguyệt Linh chỉ kêu ra được hai chữ, sau đó liền hoàn toàn câm nín rồi, nghĩ đến là Tiêu Mạc khiến cho nàng ta không có cách nào mở miệng.
Hiên Viên Mị kéo Thủy nhi vào trong ngực, cau mày hỏi, “Nữ nhân kia nói gì với nàng vậy hả?”
Thủy nhi cọ xát ở trong lòng hắn, cười nhìn hắn nói, “Nàng ta kêu ta nhường chàng cho nàng ta.” di1enda4nle3qu21ydo0n
Sắc mặt Hiên Viên Mị trầm xuống, lạnh lùng nói, “Nàng nên giết nàng ta.”
“Không phải chàng muốn đưa nàng ta cho Thượng Quan Lăng sao?” Để cho nàng ta đi đấu một trận với tỷ tỷ của nàng còn có hai nữ nhân kia cũng không tồi, chắc là màn kịch vui.
Hiên Viên Mị nhíu nhíu mày, cũng không rối rắm nữa, có chút ngạc nhiên hỏi, “Nàng cho nàng ta ăn thuốc gì?”
“Còn chưa đặt tên! Dù sao chính là để cho nàng ta mỗi ngày đau một canh giờ, vừa đúng khiến Thượng Quan Lăng đau lòng, mới có thể càng yêu nàng ta!” Đắc tội người của nàng, làm sao có thể toàn thân mà lui?
“Hừ!” Hiên Viên Mị nguy hiểm nhìn nàng, lành lạnh nói, “Xác thực sẽ rất đau lòng!”
Thủy nhi nhìn vẻ mặt thối tha của hắn bật cười, “Mị…”
Tiêu Mạc suy nghĩ một chút, nếu quang minh chánh đại đưa đi, giống như không được tốt lắm, vì vậy liền len lén ẩn vào trong tẩm điện của Thượng Quan Lăng, Thái Hòa điện, đặt Thủy Nguyệt Linh ở trên long sàng, còn tự chủ trương đút nhuyễn kinh tán cùng mị dược cho nàng ta, sau đó nghe nói Thượng Quan Lăng ở Ngự Thư phòng, liền để cho người ta dẫn đường, dẫn hắn đi Ngự Thư phòng.
“Ai?”
Bị thị vệ ngăn lại, Tiêu Mạc vẫn là dáng vẻ nho nhã lễ độ, hắn vốn cũng không định gặp Thượng Quan Lăng, “Phiền toái thông truyền một tiếng, nói Hiên Viên bệ hạ có quà tặng đưa cho Lăng Đế bệ hạ, mời hắn trở về Thái Hòa điện một chuyến.”
Không thể không nói, Tiêu Mạc có thể đi theo bên cạnh Hiên Viên Mị không phải không có lý do.
Thượng Quan Lăng nghe thị vệ bẩm báo, nhíu nhíu mày, trong lòng vừa suy đoán Hiên Viên Mị rốt cuộc định làm cái gì, vừa đi tới Thái Hòa điện.
Chỉ là hắn không nghĩ tới trở lại Thái Hòa điện sẽ nhìn thấy tình cảnh như thế, toàn thân Thủy Nguyệt Linh trần truồng nằm ở trên long sàng, trên mặt phiếm đỏ ửng không bình thường, toàn thân cũng bị nhuộm thành màu phấn hồng câu người, cặp mắt nhiễm hơi nước, quyến rũ động lòng người, bởi vì Tiêu Mạc cho nàng đồng thời sử dụng nhuyễn kinh tán và mị dược, cho nên lúc này toàn thân nàng nóng ran khó nhịn, nhưng bởi vì toàn thân vô lực, thân thể chỉ khẽ giãy dụa, lại hết sức mê người.
Lúc này Thượng Quan Lăng đã không có tâm tư đi suy tư dụng ý của Hiên Viên Mị, nữ nhân nằm ở trên giường là người mà hắn vẫn tâm tâm niệm niệm lâu như vậy tới nay, hôm nay vẫn là dáng vẻ mê người như vậy, Thượng Quan Lăng đâu còn nhịn được?
“Linh nhi…” Âm thanh khàn khàn kêu cái tên khắc vào đáy lòng, Thượng Quan Lăng dịu dàng ôm nàng vào trong ngực, dáng vẻ thận trọng kia, giống như nàng là trân bảo dễ vỡ.
Cách thời gian tỷ võ còn có mấy ngày, thời gian mấy ngày nay, trừ chuẩn bị tỷ võ ra, Diệp quốc làm chủ nhà rất có quyết đoán cử hành bữa tiệc bảy ngày liên tiếp, tiệc tẩy trần lúc trước có thể nói là đặc biệt cử hành vì Hiên Viên Mị, mà bữa tiệc bảy ngày là để các quốc quân quốc gia chơi đùa, dĩ nhiên cũng không nhất định phải trình diện, nhưng tất cả Hoàng đế nước nhỏ sao lại dám làm bộ làm tịch? Đều đàng hoàng đến từ sáng sớm, nhưng đợi thật lâu, đều không thấy bóng dáng Hiên Viên đế và Lăng đế, bọn họ cũng không dám đi, chỉ có điều không có hai người này, bọn họ ngược lại chơi được thoải mái hơn, một đám trái ôm phải ấp, rất sung sướng.
Ánh nắng tươi sáng, gió nhẹ thổi lất phất, khí trời đẹp như vậy, Thủy nhi lại chỉ muốn ngủ, tội đầu sỏ dĩ nhiên là con hồ ly háo sắc mặt khẩn cầu kia!
Hiên Viên Mị ôm thân thể mềm mại trong ngực, tiếp theo ngửi hơi thở tươi mát kia trên cổ nàng, mặt thỏa mãn.
Hơi thở ấm áp phun lên cần cổ, hơi ngứa ngáy, Thủy nhi né tránh, không tình nguyện mở mắt ra, bất đắc dĩ nói: “Mị… Chàng không thể để cho ta ngủ yên sao?”
Hiên Viên Mị hôn môi của nàng, vô tội nói, “Ta cái gì cũng không làm.” Hắn đã thành thật rồi, không thừa dịp nàng ngủ lại ăn sạch nàng, nhưng mà bây giờ nếu tỉnh…
“Hiên Viên Mị!” Thủy nhi nhìn chằm chằm bàn tay lướt qua lướt lại trước ngực, nâng lên một cước đá ra ngoài. Dieễn ddàn lee quiy đôn
Hiên Viên Mị một phát bắt được cổ chân mịn màng kia, ngón cái mập mờ vuốt ve, ma quỷ cười nói, “Thủy nhi, nàng vốn không phải là đối thủ của ta!”
Thủy nhi có phần cắn răng nghiến lợi, nhớ ngày đó thân là sát thủ ngũ hành, Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, mặc dù nàng đứng hàng thứ ba, nhưng trên thực tế năng lực của nàng áp đảo trên Kim, chỉ có điều nàng hiểu được che giấu, sao nàng không hiểu đạo lý súng bắn chim đầu đàn? Nhưng bây giờ lại bị người áp chế gắt gao, Thủy nhi cảm thấy rất uất ức, căm hận nhìn chằm chằm nam nhân trên người, “Hiên Viên Mị, nhường ta một chút sẽ chết sao!”
Hiên Viên Mị nhìn dáng vẻ giận dỗi khó có được của nàng, tính khí tốt buông cổ chân nàng ra, hiên ngang lẫm liệt nói: “Nàng đá đi!”
Thủy nhi “Phì” một tiếng bật cười, lập tức hoàn toàn rách công rồi.
Hiên Viên Mị khẽ cười ôm nàng vào trong ngực, dịu dàng hỏi, “Muốn đi tham gia bữa tiệc không?”
Thủy nhi khẽ tựa đầu vào trên vai hắn, suy nghĩ một chút, gật dầu, nàng thật sự tò mò Thượng Quan Lăng và Thủy Nguyệt Linh sẽ có tiến triển như thế nào.
Vốn theo tính cách của nàng, Thượng Quan Lăng tổn thương nàng, nàng nhất định sẽ khiến cho hắn trả giá thật lớn, nhưng khi trước bị Hiên Viên Mị áp giải về Huyền quốc, cho nên liền không giải quyết được gì rồi, mà bây giờ nàng không muốn báo thù, chủ yếu sợ Hiên Viên Mị ăn giấm lung tung, nàng không muốn bởi vì một chút chuyện không đáng nói đến này khiến cho hắn mất hứng.
Thủy Nguyệt Linh vừa mở mắt liền đối mặt với một đôi mắt thâm thúy, dịu dàng trong mắt kia tiêu trừ sợ hãi trong lòng nàng, nhớ mang máng lửa nóng triền miên tối hôm qua, hắn dịu dàng lại mạnh mẽ chiếm đoạt, trên mặt thoáng chốc hiện lên rặng mây đỏ, nghiêng tầm mắt sang bên cạnh không dám nhìn hắn.
Thượng Quan Lăng nhìn dáng vẻ thẹn thùng của nàng, trong lòng hoàn toàn mềm mại, “Linh nhi.” Nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, hôn lên môi đỏ mọng ngọt ngào kia.
Thủy Nguyệt Linh có phần không được lưu loát đáp lại nụ hôn của hắn, cánh tay nhẹ nhàng ôm lấy hắn, Thượng Quan Lăng nhìn dáng vẻ yêu kiều hấp dẫn này của nàng, bụng dưới căng thẳng, hô hấp thoáng chốc trở nên nặng nề, bàn tay vội vàng tách hai chân của nàng ra, động thân tiến vào.
Lại một trận triền miên kịch liệt, Thượng Quan Lăng dịu dàng, Thủy Nguyệt Linh động lòng, thé nhưng khi nàng và Thượng Quan Lăng đi tới Ngự hoa viên, nhìn thấy Hiên Viên Mị và Thủy nhi không coi ai ra gì mà thân thiết thì không cam lòng trong lòng lại xông lên.
Nhìn Thượng Quan Lăng và Thủy Nguyệt Linh cùng xuất hiện, phi tần tới tham gia yến hội đều thay đổi sắc mặt, đương nhiên cũng bao gồm Lăng Mạn Điệp và Triển Tuyết Nhạn, Thủy Doanh Doanh ngược lại chưa tới, bởi vì thân phận hiện giờ của nàng ta thật sự quá tế nhị.
Mà quốc quân của các quốc gia khác đang chuyển động tâm tư, lại khôi phục chơi đùa, giống như chuyện gì cũng không xảy ra, Âu Dương Mặc cắm đầu cắm cổ rót rượu, liếc nhìn hai người, bất đắc dĩ lắc đầu một cái, sau đó ngửa đầu uống cạn rượu trong ly.
Thủy nhi quan sát hai người, nghiền ngẫm nhíu mày, lúc trước Thủy Nguyệt Linh chẳng phải không Mị không thể sao? Nhưng bây giờ mặt thẹn thùng dựa vào trong ngực một na nhân khác, đây coi là chuyện gì? die nd da nl e q uu ydo n
Thủy nhi vốn định nhìn mấy nữ nhân kia tranh đấu gay gắt, nhưng chưa từng nghĩ tới người ta còn chưa đấu, Thủy Nguyệt Linh lại tới tìm nàng gây chuyện trước rồi.
Thủy Nguyệt Linh tiếp nhận toàn bộ dịu dàng sủng ái của Thượng Quan Lăng, dáng vẻ tiểu nữ nhân hạnh phúc, nhưng nàng vừa nhìn thấy Hiên Viên Mị và Thủy nhi thân mật, không cam lòng ghen tỵ trong lòng lập tức xông ra toàn bộ, gặm nhấm lòng của nàng, nhất là sau lần đầu tiên độc phát tác, nhịn đau đớn thấu xương một canh giờ, trong lòng nàng càng thêm hận Thủy nhi thấu xương.
Một ngày kia vừa đúng Thượng Quan Lăng và Hiên Viên Mị có chính sự cần bàn, Thủy Nguyệt Linh liền hẹn Thủy nhi tới đình hóng mát tâm sự, tâm tình của Thủy Nguyệt Linh che đậy không tính là tốt, Thủy nhi tất nhiên phát hiện ra, chỉ có điều Hiên Viên Mị không có ở đây, nàng có phần nhàm chán, theo nàng ta vui đùa một chút cũng không sa.
Như nhi cũng không tới Diệp quốc, bên cạnh Thủy nhi không có ai, chỉ có Ảnh ở chỗ tối, bên cạnh Thủy Nguyệt Linh ngược lại đi theo mấy cung nữ, để cung nữ sau lưng lui ra, Thủy Nguyệt Linh nhìn Thủy nhi, không e dè nói: “Ta thật sự vô cùng chán ghét ngươi!”
Thủy nhi không hề tức giận chút nào, khẽ cười nói, “Ta cũng không thích ngươi!”
“Ngươi!” Thủy Nguyệt Linh đè tức giận trong lòng xuống, một lát sau, mới lên tiếng, “Khi ta rất nhỏ mẫu thân đã bệnh chết, phụ thân không thích ta, ta ngay cả gặp mặt ông một lần cũng là hy vọng xa vời, sau đó lại gả vào trong Vương phủ, vốn tưởng rằng đó là hạnh phúc của ta, nhưng lại không ngờ đây chẳng qua chỉ là một cơn ác mộng, ta thật sự tuyệt vọng, cho nên không muốn tỉnh lại đối mặt với thế giới này, vừa đúng ngươi tiến vào thân thể của ta, ta liền yên tâm ngủ say, nhưng nhìn Lăng dần dần mềm đi, càng ngày càng để ý tới ngươi, ta không nhịn được mà nghĩ, nếu như lúc đầu hắn dịu dàng với ta như vậy chắc rất tốt, ta rất không cam lòng, rõ ràng đều cùng thân thể, tại sao ngươi có thể lấy được hắn dịu dàng đối xử, ta cũng có thể như vậy! Cho nên ta gạt linh hồn của ngươi ra, muốn phần dịu dàng thuộc về ta kia, nhưng lại không ngờ lấy được chỉ là một cơn ác mộng khác, ta mới ý thức được thì ra hạnh phúc vĩnh viễn không thuộc về ta, đã như vậy, ta cần gì phải tỉnh táo gặp phải những khổ sở này, cho nên ta lựa chọn lại một lần nữa ngủ say, nhưng mà sau khi nhìn thấy Hiên Viên Mị vì ngươi làm ra nhiều chuyện như vậy, ta vẫn không nhịn được hấp dẫn, một lần nữa gạt ngươi ra, nhưng không nghĩ tới hắn lại vừa liếc nhìn đã nhận ra ta không phải ngươi, càng không nghĩ tới hắn sao mà tuyệt tình như vậy!”
Thủy Nguyệt Linh dừng một chút, ánh mắt hơi mơ màng, cũng không biết đang suy nghĩ gì, sau đó lại tiếp tục nói, “Hiện giờ Lăng đối xử với ta rất tốt, ta chưa từng có hạnh phúc như vậy, nhưng lại thủy chung không theo kịp Hiên Viên Mị đối xử tốt với ngươi, cho nên ta rất không cam lòng, ta ghen tỵ ngươi, tại sao ngươi có thể hạnh phúc hơn ta? Hơn nữa ngươi lại bỏ thuốc cho ta, khiến cho ta chịu khổ sở như vậy, nếu như không phải vì ta, ngươi sẽ có ngày hôm nay sao? Ngươi đồ nữ nhân không biết đội ơn báo đáp tại sao lại hạnh phúc hơn ta? Ta hận ngươi, ta muốn ngươi khổ sở, ta muốn Hiên Viên Mị biết ngươi ác độc!” Nói đến sau cùng càng lúc càng kích động, nhưng lại lo sợ có người nghe được, cho nên giọng nói ép tới rất nhỏ, nhưng gầm gào thấp như vậy càng có thể khiến cho người ta cảm nhận được rõ ràng sự điên cuồng của nàng, ngay cả khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú cũng bởi vì tâm tình kích động mà hơi vặn vẹo.
“Lăng đế bệ hạ dường như có phần không yên lòng?” Hiên Viên Mị đây là biết rõ còn hỏi, hắn biết Thượng Quan Lăng vì thân thể Thủy Nguyệt Linh mà lo lăng, nhưng Thủy nhi hạ thuốc, những thứ Ngự y kia sợ rằng cái gì cũng không tra ra được.
Thủy Nguyệt Linh từ xa xa nghe được những lời này của Hiên Viên Mị, vội vàng đút cây dao găm vào trong tay Thủy nhi, kéo tay của nàng đâm về phía mình, trong miệng kêu to, “Đừng mà…”
Thủy nhi cười nhạo một tiếng, màn xiếc hãm hại này thật đúng là nhìn quen mắt, không phải nàng ta định dùng chiêu số ban đầu Lăng Mạn Điệp hãm hại nàng ta dùng trên người nàng chứ? Học để dùng, nên khen nàng ta thông minh sao?
Thượng Quan Lăng nghe được giọng nói của Thủy Nguyệt Linh vội vàng lao về phía đình hóng mát, Hiên Viên Mị nhíu nhíu mày, cũng đi theo sát.
Thượng Quan Lăng vừa nhìn đã thấy Thủy nhi cầm dao găm đâm về phía Thủy Nguyệt Linh, trong lòng kinh sợ, cũng không cần biết Thủy nhi là người của Hiên Viên Mị, một tay kéo Thủy Nguyệt Linh vào trong ngực, né tránh dao găm lóe lên ánh lạnh kia, tất cả trong mắt đều là sát ý, bàn tay tụ tập linh lực không chút lưu tình chụp về phía ngực Thủy nhi, nhưng lại chụp vào khoảng không.
Hiên Viên Mị che chở Thủy nhi vào trong ngực, trên người không hề che giấu càng tức giận hơn Thượng Quan Lăng, nói từng câu từng chữ, “Thượng Quan Lăng, ngươi dám động vào nàng, ta muốn cả Diệp quốc của ngươi chôn theo!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.