Chương 4: Bí mật
Tương Tương Ngọc Nhân
27/02/2014
Chỉ chốc lát sau Tiểu Cúc đã trở lại, trong mâm là rất nhiều loại thức ăn. Ta ngồi ở đây đều đã ngửi thấy được hương vị, nhìn lại một mâm đồ ăn tốt xem như thế, không hổ là đầu bếp trong hoàng cung, quả nhiên tay nghề không tầm thường.
Ngồi xuống không để ý hình tượng bắt đầu ăn nhiều , đói chết ta đây đói chết ta đây ~
Trong lúc vô ý văng đến bên cạnh , Tiểu Cúc miệng nhanh méo xệch, không tin có chút cảm thấy kỳ quái, nguyên chủ nhân thân thể này không phải điên rồi sao, kẻ điên ăn cơm nào có cái gì cần phải chú ý ? Chẳng lẽ nàng thật là giả điên. . . . . .
"Nương nương. . . . . ." Nhìn Tiểu Cúc bộ dáng muốn nói lại thôi, ta bĩu bĩu môi, ý bảo nàng nói. Nàng xem ta trong miệng ngậm đầy thức ăn , nhíu nhíu mày, "Nương nương hà tất hư hại chính mình như vậy a."
Ta ngẩn người, làm sao vậy, không phải là ăn cơm nhanh một chút sao, có cần phải nói khó nghe như thế a...? Đột nhiên ngưng mi nhìn ngoài cửa sổ, hạ giọng nói, "Ta hiện tại đúng là một người điên , làm cái gì không cần phụ trách, chẳng lẽ ngươi cũng không cần?"
Nàng giống như bừng tỉnh đại ngộ lại cấp cho ta một cái tươi cười đầy cảm kích , sau đó thay đổi giọng điệu lạnh lùng "Liền tính ngươi là người điên , dù sao hoàng thượng nhân từ, không có đem ngươi nhốt vào lãnh cung hoặc cho về nhà , ngươi cũng coi như là một nương nương, làm sao có thể không tuân thủ pháp lệnh ăn cơm như vậy? Làm thấp đi giá trị của bản thân ngươi là chuyện nhỏ , làm mất tôn nghiêm của hoàng thất không phải là ngươi có thể phụ trách ." Nói xong lại đem đồ ăn trong chén ta bỏ xuống một bên, một lần nữa giúp ta gắp một món ăn khác đưa tới trước mặt.
Quả nhiên là người thông minh. Ta thích cùng người thông minh nói chuyện, có thể không mất rất nhiều lực. Xem ra nàng cũng rõ ràng Thanh U các này của ta không hề thanh tịnh giống như bề ngoài của nó.
Cực kỳ áp lực ăn xong bữa cơm này, nước tắm cũng đã chuẩn bị tốt , ba thùng đầy tràn, ta vừa ý quay đầu hướng nàng cười cười, nha đầu này thật sự cực kỳ thông minh a.
"Nếu không có việc gì ngươi trước hết ra ngoài đi." Ta không thói quen thời điểm tắm rửa còn có người ở bên cạnh, "Sân bên ngoài thật bẩn, chó con béo ú chạy quanh sân rất bẩn , giúp ta quét sạch sẽ ~~" hướng nàng ngây ngốc cười.
Nàng hé miệng cười, hiểu ý nói, "Bà điên đúng là bà điên, nơi này làm gì có chó?"
Ta ra sức gật đầu, "Có chó có chó, lại vẫn là chó béo, thối tha chết đi!" Giả điên ta cũng không phải hẳn không.
“được, được, được. Ta ra ngoài giúp ngươi nhìn xem, nhanh đi tắm rửa đi, ngươi mà không tắm nữa thì ta thấy cũng thối tha lắm rồi." Tiểu Cúc nói xong, che miệng cười trộm đi ra ngoài.
Nha đầu chết tiệt kia, cư nhiên dám nhân cơ hội đùa cợt ta thối tha. Nhẹ nhàng cười, lại bắt đầu gỡ xuống mấy cái kim băng cố định tóc trên đầu , bên ngoài "Đồ bỏ đi" Tiểu Cúc khẳng định sẽ rõ ràng dọn dẹp sạch sẽ .
Này ba thùng nước, ta quyết định trước dùng một thùng gội đầu, một thùng tắm rửa, một thùng tráng lại. Bất quá. . . . . . Hiện tại mặt ta khẳng định vặn vẹo rất khó coi, bởi vì ta phát hiện khi ta tháo hết mấy cái kim băng cố định tóc mà tóc lại như cũ không hề xõa ra.
Quả nhiên đã đầy dầu và mồ hôi bết lại thành cục rồi , ghê tởm rùng mình một cái, nổi da gà nháy mắt lan khắp toàn thân. Thật sự là không nghĩ muốn đi đụng chạm tóc bẩn như thế, lại cúi người, đem tóc ngập ở trong nước, giống như máy trộn bê-tông ở trong nước quấy động, vẫn là trước đem tóc làm mềm rồi nói sau. . . . . .
Chỉ nghe trong thùng nước truyền đến" bộp" một tiếng, trong lòng ta chợt lạnh, hẳn không là quấy đến quá dùng lực, tóc rụng xuống đi? Làm sao cứng rắn đến mức có thể va chạm ra tiếng rồi hả ? Nhíu nhíu mày, cũng không quản nước có bẩn hay không lại nhảy vào trong thùng nước.
"Đã lâu không có tắm rửa ~~~" ta thoải mái hưởng thụ cảm giác mát lạnh của nước , rõ ràng phát hiện chính mình còn không có quần áo để thay. Làm sao bây giờ, lỡ làm ướt rồi. Ta giống như chỉ có một bộ này. . . . . . Bất đắc dĩ nhìn quần áo bẩn trên người ngượng ngùng thở dài, nhớ lại nên xử lý như thế nào mới tốt.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, "Nương nương, Tiểu Cúc nghĩ đến nương nương không xiêm y để mặc , tiện cầm mấy bộ của chính mình đến đây, nương nương đừng nên ghét bỏ."
Ta hưng phấn mà kêu Tiểu Cúc, "Mau vào mau vào, ta vừa mới mặc quần áo nhảy vào trong nước, đang lo mặc không có đồ để mặc a."
Nhìn Tiểu Cúc cầm vài bộ quần áo gọn gàng sạch sẽ tiến vào, ánh mắt ta đều nhanh cười đến híp lại rồi.
"Xem nương nương nóng vội kìa, tại sao y phục cũng không cởi liền. . . . . . Ha ha" còn chưa nói xong nàng lại che mặt nở nụ cười.
Ta giả giận trở mặt, "Còn dám đùa cợt ta, còn không phải bởi vì nghe xong ngươi nói ta vội vàng phải đi tắm rửa thôi. Hì hì" nói xong lại vui cười đứng dậy.
Nàng mấp máy miệng, nghiêm mặt nói, "Yên tâm, bên ngoài đồ bỏ đi đều đã giúp ngươi rửa sạch sạch sẽ rồi."
Ta vừa ý gật gật đầu. Nàng lại nói, "Ngươi xem ngươi, sao lại vẫn mặc y phục ướt ở bên trong , còn không mau cởi ra, ta giúp ngươi giặt sạch đi."
Ta cũng mới nhớ tới chính mình bây giờ còn là mặc đồ ướt , đứng lên lại ngồi xuống, lại do dự có nên đưa nàng hay không , "Tiểu Cúc. . . . . ."
"Nương nương, ta là phụng mệnh tới hầu hạ người , những thứ này đều là thuộc bổn phận của ta, giao cho ta là được." Tiểu Cúc nhu thuận giải trừ sầu lo của ta.
"Vậy làm phiền ngươi , hiện tại cũng chỉ có ngươi mới tốt với ta như vậy , Tiểu Cúc. . . . . ." Ta cảm kích nhìn nàng.
Không đợi ta nói xong, Tiểu Cúc lại ngắt lời nói, "Nương nương nói gì vậy, có thể hầu hạ chủ tử thật tốt là chuyện vui vẻ nhất của chúng ta rồi." Nói xong trong mắt mà lại ẩn ẩn nước.
Ta hướng nàng cười cười, lại đem quần áo ướt đều đưa cho nàng, nàng đem một bộ quần áo mới treo ở trên lưng ghế dựa cạnh thùng tắm, còn mấy bộ khác bỏ vào trong một cái rương, "Nương nương, về sau nơi này liền để y phục đi."
Ta cười gật gật đầu, lại bắt đầu tắm rửa, nàng cũng thức thời đóng cửa lại đi ra ngoài.
Đợi cho nàng đi xa, trên mặt ta tươi cười liền biến mất.
Ngồi xuống không để ý hình tượng bắt đầu ăn nhiều , đói chết ta đây đói chết ta đây ~
Trong lúc vô ý văng đến bên cạnh , Tiểu Cúc miệng nhanh méo xệch, không tin có chút cảm thấy kỳ quái, nguyên chủ nhân thân thể này không phải điên rồi sao, kẻ điên ăn cơm nào có cái gì cần phải chú ý ? Chẳng lẽ nàng thật là giả điên. . . . . .
"Nương nương. . . . . ." Nhìn Tiểu Cúc bộ dáng muốn nói lại thôi, ta bĩu bĩu môi, ý bảo nàng nói. Nàng xem ta trong miệng ngậm đầy thức ăn , nhíu nhíu mày, "Nương nương hà tất hư hại chính mình như vậy a."
Ta ngẩn người, làm sao vậy, không phải là ăn cơm nhanh một chút sao, có cần phải nói khó nghe như thế a...? Đột nhiên ngưng mi nhìn ngoài cửa sổ, hạ giọng nói, "Ta hiện tại đúng là một người điên , làm cái gì không cần phụ trách, chẳng lẽ ngươi cũng không cần?"
Nàng giống như bừng tỉnh đại ngộ lại cấp cho ta một cái tươi cười đầy cảm kích , sau đó thay đổi giọng điệu lạnh lùng "Liền tính ngươi là người điên , dù sao hoàng thượng nhân từ, không có đem ngươi nhốt vào lãnh cung hoặc cho về nhà , ngươi cũng coi như là một nương nương, làm sao có thể không tuân thủ pháp lệnh ăn cơm như vậy? Làm thấp đi giá trị của bản thân ngươi là chuyện nhỏ , làm mất tôn nghiêm của hoàng thất không phải là ngươi có thể phụ trách ." Nói xong lại đem đồ ăn trong chén ta bỏ xuống một bên, một lần nữa giúp ta gắp một món ăn khác đưa tới trước mặt.
Quả nhiên là người thông minh. Ta thích cùng người thông minh nói chuyện, có thể không mất rất nhiều lực. Xem ra nàng cũng rõ ràng Thanh U các này của ta không hề thanh tịnh giống như bề ngoài của nó.
Cực kỳ áp lực ăn xong bữa cơm này, nước tắm cũng đã chuẩn bị tốt , ba thùng đầy tràn, ta vừa ý quay đầu hướng nàng cười cười, nha đầu này thật sự cực kỳ thông minh a.
"Nếu không có việc gì ngươi trước hết ra ngoài đi." Ta không thói quen thời điểm tắm rửa còn có người ở bên cạnh, "Sân bên ngoài thật bẩn, chó con béo ú chạy quanh sân rất bẩn , giúp ta quét sạch sẽ ~~" hướng nàng ngây ngốc cười.
Nàng hé miệng cười, hiểu ý nói, "Bà điên đúng là bà điên, nơi này làm gì có chó?"
Ta ra sức gật đầu, "Có chó có chó, lại vẫn là chó béo, thối tha chết đi!" Giả điên ta cũng không phải hẳn không.
“được, được, được. Ta ra ngoài giúp ngươi nhìn xem, nhanh đi tắm rửa đi, ngươi mà không tắm nữa thì ta thấy cũng thối tha lắm rồi." Tiểu Cúc nói xong, che miệng cười trộm đi ra ngoài.
Nha đầu chết tiệt kia, cư nhiên dám nhân cơ hội đùa cợt ta thối tha. Nhẹ nhàng cười, lại bắt đầu gỡ xuống mấy cái kim băng cố định tóc trên đầu , bên ngoài "Đồ bỏ đi" Tiểu Cúc khẳng định sẽ rõ ràng dọn dẹp sạch sẽ .
Này ba thùng nước, ta quyết định trước dùng một thùng gội đầu, một thùng tắm rửa, một thùng tráng lại. Bất quá. . . . . . Hiện tại mặt ta khẳng định vặn vẹo rất khó coi, bởi vì ta phát hiện khi ta tháo hết mấy cái kim băng cố định tóc mà tóc lại như cũ không hề xõa ra.
Quả nhiên đã đầy dầu và mồ hôi bết lại thành cục rồi , ghê tởm rùng mình một cái, nổi da gà nháy mắt lan khắp toàn thân. Thật sự là không nghĩ muốn đi đụng chạm tóc bẩn như thế, lại cúi người, đem tóc ngập ở trong nước, giống như máy trộn bê-tông ở trong nước quấy động, vẫn là trước đem tóc làm mềm rồi nói sau. . . . . .
Chỉ nghe trong thùng nước truyền đến" bộp" một tiếng, trong lòng ta chợt lạnh, hẳn không là quấy đến quá dùng lực, tóc rụng xuống đi? Làm sao cứng rắn đến mức có thể va chạm ra tiếng rồi hả ? Nhíu nhíu mày, cũng không quản nước có bẩn hay không lại nhảy vào trong thùng nước.
"Đã lâu không có tắm rửa ~~~" ta thoải mái hưởng thụ cảm giác mát lạnh của nước , rõ ràng phát hiện chính mình còn không có quần áo để thay. Làm sao bây giờ, lỡ làm ướt rồi. Ta giống như chỉ có một bộ này. . . . . . Bất đắc dĩ nhìn quần áo bẩn trên người ngượng ngùng thở dài, nhớ lại nên xử lý như thế nào mới tốt.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, "Nương nương, Tiểu Cúc nghĩ đến nương nương không xiêm y để mặc , tiện cầm mấy bộ của chính mình đến đây, nương nương đừng nên ghét bỏ."
Ta hưng phấn mà kêu Tiểu Cúc, "Mau vào mau vào, ta vừa mới mặc quần áo nhảy vào trong nước, đang lo mặc không có đồ để mặc a."
Nhìn Tiểu Cúc cầm vài bộ quần áo gọn gàng sạch sẽ tiến vào, ánh mắt ta đều nhanh cười đến híp lại rồi.
"Xem nương nương nóng vội kìa, tại sao y phục cũng không cởi liền. . . . . . Ha ha" còn chưa nói xong nàng lại che mặt nở nụ cười.
Ta giả giận trở mặt, "Còn dám đùa cợt ta, còn không phải bởi vì nghe xong ngươi nói ta vội vàng phải đi tắm rửa thôi. Hì hì" nói xong lại vui cười đứng dậy.
Nàng mấp máy miệng, nghiêm mặt nói, "Yên tâm, bên ngoài đồ bỏ đi đều đã giúp ngươi rửa sạch sạch sẽ rồi."
Ta vừa ý gật gật đầu. Nàng lại nói, "Ngươi xem ngươi, sao lại vẫn mặc y phục ướt ở bên trong , còn không mau cởi ra, ta giúp ngươi giặt sạch đi."
Ta cũng mới nhớ tới chính mình bây giờ còn là mặc đồ ướt , đứng lên lại ngồi xuống, lại do dự có nên đưa nàng hay không , "Tiểu Cúc. . . . . ."
"Nương nương, ta là phụng mệnh tới hầu hạ người , những thứ này đều là thuộc bổn phận của ta, giao cho ta là được." Tiểu Cúc nhu thuận giải trừ sầu lo của ta.
"Vậy làm phiền ngươi , hiện tại cũng chỉ có ngươi mới tốt với ta như vậy , Tiểu Cúc. . . . . ." Ta cảm kích nhìn nàng.
Không đợi ta nói xong, Tiểu Cúc lại ngắt lời nói, "Nương nương nói gì vậy, có thể hầu hạ chủ tử thật tốt là chuyện vui vẻ nhất của chúng ta rồi." Nói xong trong mắt mà lại ẩn ẩn nước.
Ta hướng nàng cười cười, lại đem quần áo ướt đều đưa cho nàng, nàng đem một bộ quần áo mới treo ở trên lưng ghế dựa cạnh thùng tắm, còn mấy bộ khác bỏ vào trong một cái rương, "Nương nương, về sau nơi này liền để y phục đi."
Ta cười gật gật đầu, lại bắt đầu tắm rửa, nàng cũng thức thời đóng cửa lại đi ra ngoài.
Đợi cho nàng đi xa, trên mặt ta tươi cười liền biến mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.