Chương 8: Bỏ lệnh cấm
Tương Tương Ngọc Nhân
27/02/2014
"Như thế muội muội cung kính không bằng tuân mệnh , Phù Dung tỷ." Tiểu Cúc khom người, dịu dàng nói. Lại lôi được ta thiếu chút nữa từ trên giường té xuống ! Hoa sen, Phù Dung tỷ? ! Chẳng lẽ thân thể này tên là Phù Dung?
. .Thật sự là tự tác nghiệt không thể sống, để làm chi muốn dùng tỷ muội tương xứng a, trực tiếp để cho nàng kêu tên của ta thật tốt. . . . . ."Ách. . . . . . Tiểu Cúc muội muội, ngươi gọi thẳng tên của ta là có thể, không cần thêm chữ tỷ tỷ." Ta ôn hòa cười cười.
"Phù Dung tỷ nói gì vậy, Tiểu Cúc như vậy đã là vượt qúa lễ nghi, sao có thể gọi thẳng tục danh của nương nương ? Nếu bị Hạ Thừa tướng biết rõ, tỷ tỷ thật không có gì, muội muội ta đã có thể. . . . . ." Nói xong nàng lại cúi đầu, làm như bị ủy khuất rất lớn.
Hạ Thừa tướng? Chẳng lẽ là cha ta? Ta là nữ nhi của Thừa tướng? Nói như vậy tên của ta là kêu Hạ Phù Dung rồi. . . . . . . Quá tục tằng. Ta cố nén bị chuyện này lôi tới tác dụng phụ, xả một cái tươi cười so với khóc còn khó coi hơn , "Vậy ngươi liền thẳng gọi một tiếng tỷ tỷ đi, như vậy cũng không có làm đầu đề câu chuyện cho người ta." Nếu gọi tỷ tỷ thì có quá nhiều người , ai biết nàng kêu đích thị người nào a.
"Uh, vẫn lại là tỷ tỷ nghĩ chu đáo." Tiểu Cúc vui vẻ cười cười, "Tỷ tỷ, ngươi mau đứng lên rửa mặt ăn cơm đi, hiện tại đã quá ngọ , người đồ ăn sáng đều còn không có ăn đấy."
Gật gật đầu, Tiểu Cúc đỡ ta đứng lên, chuẩn bị hầu hạ ta rửa mặt, "Bản thân ta tới ." Chính mình tự rửa mặt hai mươi mấy năm qua, đột nhiên làm cho người ta hầu hạ thật đúng là không thói quen.
Nàng cũng không chối từ, chờ ta rửa mặt xong đi tới bên cạnh bàn, hôm nay thức ăn so với ngày hôm qua vẫn còn tốt hơn , mà còn lại nhiều không ít.
"Ta cùng ngự thiện Tiểu Đức Tử là đồng hương, lại nhờ hắn để cho ngài bỏ thêm vài món đồ ăn, tỷ tỷ có vừa ý?" Tiểu Cúc nhìn bộ dáng thần tình vui sướng của ta, cười hỏi.
"Uh, vẫn lại là muội muội săn sóc." Ta cảm kích nói, trong lòng không tin cảm thấy buồn cười, đồng hương sao? Một cái nho nhỏ thái giám, nếu không có chỗ dựa, sao dám tùy ý thay đổi thức ăn của nương nương ?"Tỷ tỷ bệnh điên đã khỏi, còn không phải toàn bộ dựa vào Tiểu Cúc muội muội tri kỷ chiếu cố sao."
Tiểu Cúc nhìn ta, rồi lại cúi đầu nghĩ nghĩ nói, "Tỷ tỷ khách khí , muội muội biết nên làm như thế nào rồi."
Cơm nước xong, Tiểu Cúc lại thu thập xong chuẩn bị rời đi, ta xoay người gọi nàng lại, "Muội muội nếu không có chuyện gì thì rảnh rỗi tới viện bồi theo giúp ta đi."
Tiểu Cúc khom người, "Là muội muội sơ sót, như thế này liền đưa cho tỷ tỷ mấy thứ đồ chơi có thể tiêu khiển tới."
Ta cười cười, "Vậy thì làm phiền muội muội lo lắng rồi."
"Không việc gì." Nói xong Tiểu Cúc đóng cửa lại.
Không bao lâu, lại truyền đến tiếng đập cửa, "Nương nương đồ của ngài đưa tới rồi."
Ta lên tiếng, lại mở cửa, nhìn đến đằng sau Tiểu Cúc đi theo mấy tiểu nha hoàn cùng thái giám, bọn hắn người người trong tay đều cầm giấy bút, mực và mấy quyển sách .
Trong lòng không tin ngầm suy nghĩ, nơi này tới cùng là triều đại nào? Nữ tử tiêu khiển không phải đánh đàn nữ công, mà là thư pháp? Mà ta lại cứ không thích viết chữ, để cho ta viết tiếng Anh coi như qua được cửa, nhưng nếu là tiếng Trung, dùng bút máy viết còn xiêu xiêu vẹo vẹo, hiện tại dùng bút lông hơn nữa còn là chữ phồn thể nên viết như thế nào? Trong lòng không tin rất đỗi căm tức.
"Chúc mừng nương nương, chúc mừng nương nương, nương nương bệnh lâu mới khỏi, muốn nhiều điều dưỡng thân thể." Tiểu Cúc nói xong lại hành đại lễ, những người khác cũng đều đi theo quỳ xuống hành lễ.
Tiểu Cúc làm việc quả nhiên lưu loát, nhanh như vậy liền đem tin tức ta hết bệnh thả ra ngoài rồi , "Miễn đi, nếu không có Tiểu Cúc chiếu cố, ta sao có thể nhanh khỏi hẳn như vậy?" Ta đi qua nâng dậy Tiểu Cúc, người ở bên ngoài xem ra, này nghiễm nhiên là một hình ảnh đẹp về chủ tử và nô tỳ a .
"Nương nương, Hoàng thượng cùng Hạ Thừa tướng giống như cũng biết chuyện này a, phỏng chừng không bao lâu người có thể chuyển ra nơi này rồi." Tiểu Cúc nhẹ nhàng cười nói.
Điều này cũng làm cho ta có chút ngoài ý muốn, nơi này tuy hẻo lánh, ngẫu nhiên cũng sẽ không hề có người tới, nhưng tổng sẽ dễ chịu hơn bên hậu cung ô khí hôi hổi kia a, "Uh, biết rõ, các ngươi đi xuống trước đi, ta nghĩ muốn nghỉ ngơi một hồi."
Tiểu Cúc khả năng thật không ngờ ta sẽ phản ứng như thế này, "Nương nương, chỉ sợ người nghỉ ngơi không được bao lâu. . . . . ." Tiểu Cúc còn không có nói xong, lại nghe được rất xa một thanh âm truyền đến, "Dư phi nương nương tiếp chỉ ~~~~"
Trong lòng rất đỗi kinh ngạc, nơi này thật sự là cao thủ nhiều như mây a, sao ta hoàn toàn không cảm giác được sự tồn tại của hắn ? Tưởng quy tưởng, cước bộ đã dời đi khỏi cửa, không hờn giận quỳ gối ngồi xuống, tôn trọng tự do như ta làm sao có thể trói buộc ở những thứ lễ giáo này? Bất quá may mà thân xiêm y này, liền tính ta ngồi , cũng nhìn không ra tới, nghiễm nhiên một bộ dáng đang quỳ .
“ Thiên tử thánh ân, khắp chốn vui mừng, hoàng ân cuồn cuộn. . . . . ." Phía trước tất cả đều là chút lời vô nghĩa, không biết là nơi này khi đọc thánh chỉ đó là tập tục hay vẫn lại là nguyên bản trên thánh chỉ liền viết như vậy. Chân chính để cho ta khó hiểu chính là ta sao vẫn không cảm giác được khí tức của hắn , cho dù có, cũng chỉ là lúc hắn nói chuyện khi đó mới cảm thấy một chút, người này công phu cao bao nhiêu?
Ngay khi lúc chân ta đã hoàn toàn tê rần , "Khâm thưởng ~~~~" một cái chuyển âm hoàn mỹ , biểu thị ta rốt cục được giải thoát rồi. Mới vừa ngẩng đầu nghĩ muốn thừa dịp thời điểm tiếp chỉ nhìn xem cao nhân này lớn lên trông thế nào, lại nhìn đến phía trước không có một bóng người!
Sao lại thế này?
"Như thế nào còn chưa tiếp chỉ?" Thanh âm truyền đến từ rất xa.
Tìm được ngọn nguồn của thanh âm , walker, ta nói như thế nào không cảm giác được khí tức của hắn a, tên thái giám chết bầm kia đứng ở bên ngoài mê cung tuyên chỉ!
Chẳng lẽ hắn là người điểu khiển chương trình trong truyền thuyết khi mà hoàng đế cử hành lễ nghi long trọng ? Vừa mới khi hắn đọc thánh chỉ khi đó cũng không có thở , nói vậy thanh âm vừa lúc nãy của hắn là từ chỗ khác vọng lại đi. Ngẫm lại có hàng vạn người đứng ở quảng trường đều có thể tinh tường nghe được thanh âm của hắn . . . . . . Thật sự, cực kỳ to.
. .Thật sự là tự tác nghiệt không thể sống, để làm chi muốn dùng tỷ muội tương xứng a, trực tiếp để cho nàng kêu tên của ta thật tốt. . . . . ."Ách. . . . . . Tiểu Cúc muội muội, ngươi gọi thẳng tên của ta là có thể, không cần thêm chữ tỷ tỷ." Ta ôn hòa cười cười.
"Phù Dung tỷ nói gì vậy, Tiểu Cúc như vậy đã là vượt qúa lễ nghi, sao có thể gọi thẳng tục danh của nương nương ? Nếu bị Hạ Thừa tướng biết rõ, tỷ tỷ thật không có gì, muội muội ta đã có thể. . . . . ." Nói xong nàng lại cúi đầu, làm như bị ủy khuất rất lớn.
Hạ Thừa tướng? Chẳng lẽ là cha ta? Ta là nữ nhi của Thừa tướng? Nói như vậy tên của ta là kêu Hạ Phù Dung rồi. . . . . . . Quá tục tằng. Ta cố nén bị chuyện này lôi tới tác dụng phụ, xả một cái tươi cười so với khóc còn khó coi hơn , "Vậy ngươi liền thẳng gọi một tiếng tỷ tỷ đi, như vậy cũng không có làm đầu đề câu chuyện cho người ta." Nếu gọi tỷ tỷ thì có quá nhiều người , ai biết nàng kêu đích thị người nào a.
"Uh, vẫn lại là tỷ tỷ nghĩ chu đáo." Tiểu Cúc vui vẻ cười cười, "Tỷ tỷ, ngươi mau đứng lên rửa mặt ăn cơm đi, hiện tại đã quá ngọ , người đồ ăn sáng đều còn không có ăn đấy."
Gật gật đầu, Tiểu Cúc đỡ ta đứng lên, chuẩn bị hầu hạ ta rửa mặt, "Bản thân ta tới ." Chính mình tự rửa mặt hai mươi mấy năm qua, đột nhiên làm cho người ta hầu hạ thật đúng là không thói quen.
Nàng cũng không chối từ, chờ ta rửa mặt xong đi tới bên cạnh bàn, hôm nay thức ăn so với ngày hôm qua vẫn còn tốt hơn , mà còn lại nhiều không ít.
"Ta cùng ngự thiện Tiểu Đức Tử là đồng hương, lại nhờ hắn để cho ngài bỏ thêm vài món đồ ăn, tỷ tỷ có vừa ý?" Tiểu Cúc nhìn bộ dáng thần tình vui sướng của ta, cười hỏi.
"Uh, vẫn lại là muội muội săn sóc." Ta cảm kích nói, trong lòng không tin cảm thấy buồn cười, đồng hương sao? Một cái nho nhỏ thái giám, nếu không có chỗ dựa, sao dám tùy ý thay đổi thức ăn của nương nương ?"Tỷ tỷ bệnh điên đã khỏi, còn không phải toàn bộ dựa vào Tiểu Cúc muội muội tri kỷ chiếu cố sao."
Tiểu Cúc nhìn ta, rồi lại cúi đầu nghĩ nghĩ nói, "Tỷ tỷ khách khí , muội muội biết nên làm như thế nào rồi."
Cơm nước xong, Tiểu Cúc lại thu thập xong chuẩn bị rời đi, ta xoay người gọi nàng lại, "Muội muội nếu không có chuyện gì thì rảnh rỗi tới viện bồi theo giúp ta đi."
Tiểu Cúc khom người, "Là muội muội sơ sót, như thế này liền đưa cho tỷ tỷ mấy thứ đồ chơi có thể tiêu khiển tới."
Ta cười cười, "Vậy thì làm phiền muội muội lo lắng rồi."
"Không việc gì." Nói xong Tiểu Cúc đóng cửa lại.
Không bao lâu, lại truyền đến tiếng đập cửa, "Nương nương đồ của ngài đưa tới rồi."
Ta lên tiếng, lại mở cửa, nhìn đến đằng sau Tiểu Cúc đi theo mấy tiểu nha hoàn cùng thái giám, bọn hắn người người trong tay đều cầm giấy bút, mực và mấy quyển sách .
Trong lòng không tin ngầm suy nghĩ, nơi này tới cùng là triều đại nào? Nữ tử tiêu khiển không phải đánh đàn nữ công, mà là thư pháp? Mà ta lại cứ không thích viết chữ, để cho ta viết tiếng Anh coi như qua được cửa, nhưng nếu là tiếng Trung, dùng bút máy viết còn xiêu xiêu vẹo vẹo, hiện tại dùng bút lông hơn nữa còn là chữ phồn thể nên viết như thế nào? Trong lòng không tin rất đỗi căm tức.
"Chúc mừng nương nương, chúc mừng nương nương, nương nương bệnh lâu mới khỏi, muốn nhiều điều dưỡng thân thể." Tiểu Cúc nói xong lại hành đại lễ, những người khác cũng đều đi theo quỳ xuống hành lễ.
Tiểu Cúc làm việc quả nhiên lưu loát, nhanh như vậy liền đem tin tức ta hết bệnh thả ra ngoài rồi , "Miễn đi, nếu không có Tiểu Cúc chiếu cố, ta sao có thể nhanh khỏi hẳn như vậy?" Ta đi qua nâng dậy Tiểu Cúc, người ở bên ngoài xem ra, này nghiễm nhiên là một hình ảnh đẹp về chủ tử và nô tỳ a .
"Nương nương, Hoàng thượng cùng Hạ Thừa tướng giống như cũng biết chuyện này a, phỏng chừng không bao lâu người có thể chuyển ra nơi này rồi." Tiểu Cúc nhẹ nhàng cười nói.
Điều này cũng làm cho ta có chút ngoài ý muốn, nơi này tuy hẻo lánh, ngẫu nhiên cũng sẽ không hề có người tới, nhưng tổng sẽ dễ chịu hơn bên hậu cung ô khí hôi hổi kia a, "Uh, biết rõ, các ngươi đi xuống trước đi, ta nghĩ muốn nghỉ ngơi một hồi."
Tiểu Cúc khả năng thật không ngờ ta sẽ phản ứng như thế này, "Nương nương, chỉ sợ người nghỉ ngơi không được bao lâu. . . . . ." Tiểu Cúc còn không có nói xong, lại nghe được rất xa một thanh âm truyền đến, "Dư phi nương nương tiếp chỉ ~~~~"
Trong lòng rất đỗi kinh ngạc, nơi này thật sự là cao thủ nhiều như mây a, sao ta hoàn toàn không cảm giác được sự tồn tại của hắn ? Tưởng quy tưởng, cước bộ đã dời đi khỏi cửa, không hờn giận quỳ gối ngồi xuống, tôn trọng tự do như ta làm sao có thể trói buộc ở những thứ lễ giáo này? Bất quá may mà thân xiêm y này, liền tính ta ngồi , cũng nhìn không ra tới, nghiễm nhiên một bộ dáng đang quỳ .
“ Thiên tử thánh ân, khắp chốn vui mừng, hoàng ân cuồn cuộn. . . . . ." Phía trước tất cả đều là chút lời vô nghĩa, không biết là nơi này khi đọc thánh chỉ đó là tập tục hay vẫn lại là nguyên bản trên thánh chỉ liền viết như vậy. Chân chính để cho ta khó hiểu chính là ta sao vẫn không cảm giác được khí tức của hắn , cho dù có, cũng chỉ là lúc hắn nói chuyện khi đó mới cảm thấy một chút, người này công phu cao bao nhiêu?
Ngay khi lúc chân ta đã hoàn toàn tê rần , "Khâm thưởng ~~~~" một cái chuyển âm hoàn mỹ , biểu thị ta rốt cục được giải thoát rồi. Mới vừa ngẩng đầu nghĩ muốn thừa dịp thời điểm tiếp chỉ nhìn xem cao nhân này lớn lên trông thế nào, lại nhìn đến phía trước không có một bóng người!
Sao lại thế này?
"Như thế nào còn chưa tiếp chỉ?" Thanh âm truyền đến từ rất xa.
Tìm được ngọn nguồn của thanh âm , walker, ta nói như thế nào không cảm giác được khí tức của hắn a, tên thái giám chết bầm kia đứng ở bên ngoài mê cung tuyên chỉ!
Chẳng lẽ hắn là người điểu khiển chương trình trong truyền thuyết khi mà hoàng đế cử hành lễ nghi long trọng ? Vừa mới khi hắn đọc thánh chỉ khi đó cũng không có thở , nói vậy thanh âm vừa lúc nãy của hắn là từ chỗ khác vọng lại đi. Ngẫm lại có hàng vạn người đứng ở quảng trường đều có thể tinh tường nghe được thanh âm của hắn . . . . . . Thật sự, cực kỳ to.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.