Chương 105
Tương Tương Ngọc Nhân
28/02/2014
Ta mở ra thư ra nhìn, là "Thư nhà" của phủ tướng quân gửi tới, trong thơ chỉ có hai chữ"Trở về." Hạ Phù Dung hiểu rõ nếu như không phải là chuyện quá khẩn cấp, bọn họ là sẽ không cho báo tin cho nàng, sợ rằng bên kia xảy ra chuyện gì rồi.
Không có suy nghĩ nhiều, Hạ Phù Dung vội vàng chuẩn bị một chút sẽ xuất môn.
"Nương nương." Bích Quỳnh gọi nàng lại
Hạ Phù Dung quay đầu, nhìn bộ dạng Bích Quỳnh muốn nói lại thôi có chút nghi ngờ.
"Nương nương. . . . . . Người ra ngoài. . . . . . Có cần một người hầu hạ hay không?" Bích Quỳnh cắn răng, còn là nói ra ngoài, nói xong cũng không dám nhìn vào mắt nàng, giống như sợ nhận được ánh mắt cự tuyệt của nàng.
Đây là lần đầu tiên nàng ta chủ động tranh thủ, Hạ Phù Dung gật đầu một cái. Nhìn vẻ mặt kích động kích động trong mắt nàng ta, Hạ Phù Dung bất đắc dĩ cười cười, mặc dù mang theo nàng sẽ tăng thêm rất nhiều phiền phức, nàng đồng ý, chỉ là muốn cho nàng biết, cơ hội là cần mình tranh thủ.
Dặn dò xong Bích Thanh, Hạ Phù Dung cùng Bích Quỳnh hướng y quán của phó thái y đi tới.
Đi tới cửa điện, gặp phải một tiểu thái giám đang giúp chủ tử lấy thuốc. Hạ Phù Dung và Bích Quỳnh đi vào, phó thái y vừa thấy, chuẩn bị hướng nàng hành lễ.
"Miễn lễ, phó thái y, vẫn quy củ cũ."
"Tạ Dư phi nương nương, xin ngài chờ một lát, cựu thần lập tức bốc thuốc cho ngài."
Một bên tiểu thái giám cũng liền vội thỉnh an nàng, "Nương nương ngài phượng thể không khỏe?"
"Chỉ là có chút cảm lạnh mà thôi, không có gì đáng ngại. Ngươi tên là gì?"
Tiểu thái giám có chút thụ sủng nhược kinh, "Nô tài là Tiểu Vệ tử, người hầu ở Duệ Hoa cung."
Là người của Lệ phi? Mặc dù có chút không vui, nhưng so với Quý Nhất, nàng còn rất khách khí cười với hắn.
Tiểu thái giám cầm thuốc sau đó quỳ thỉnh an nàng liền rời đi, vừa đi trong lòng vừa nghĩ , cái này chính là dư phi nương nương bị điên trong truyền thuyết rồi? Chính là kẻ chủ tử mình ghét nhất? Tại sao nàng khiến cho người ta có cảm giác tốt như vậy.
Đợi đến khi tiểu thái giám đã đi xa, Hạ Phù Dung lập tức cùng phó thái y đi vào hậu viện.
"Phó thái y, lần này ta muốn xuất cung làm việc, còn phải làm phiền ngài tìm cho Bích Quỳnh một bộ quần áo nam nhân."
Phó thái y nhìn Bích Quỳnh một chút, gật gật đầu nói, "Không thành vấn đề, nương nương chờ chốc lát."
Không lâu, phó thái y liền lấy ra một bộ trang phục của nô tài sai vặt. “Thời gian eo hẹp gấp gáp, tạm thời chỉ tìm được cái này, mong rằng Bích Quỳnh cô nương chớ ghét bỏ.”
"Phó thái y nói chi vậy, nô tỳ cảm tạ còn đến không kịp đấy."
Thời gian cấp bách, Hạ Phủ Dung từ trong lòng ngực móc ra một quyển nhạc phổ, "Đây vốn là một chút tâm ý của bản cung, mong rằng thái y không chê."
Phó thái y nhìn nhạc phổ ánh mắt sáng lên, "Tạ nương nương!"
Muốn sai người làm việc, đương nhiên là cần hiểu rõ thứ đối phương cần. Ta đã sớm phái Bích Quỳnh đi thăm dò qua, phó thái y chỉ cưới một người thê tử, đáng tiếc dưới gối cũng không có con, mặc dù như thế, phu thê vẫn cực kỳ ân ái. Thê tử của hắn phó Lưu thị yêu khúc thành si, cho nên Hạ Phù Dung liền hợp ý, mượn một số ca khúc trữ tình thời hiện đại giao cho phó thái y, quả nhiên, thê tử của hắn yêu thích không buông tay, vì muốn đáp tạ, năn nỉ phó thái y đối với việc nàng nhờ hết sức đáp ứng. Phó thái y liền đồng ý, bởi vì chuyện của ta phiền toái quá nhiều, luôn yêu cầu người khác cũng băn khoăn, liền viết một quyển cho hắn, nhìn dáng vẻ này, hắn vô cùng hưởng thụ a.
Đổi trang phục của tướng quân, Hạ Phù Dung mang theo Bích Quỳnh, tay cầm lệnh bài của mình sải bước hướng cửa cung đi tới. Lệnh bài của tướng quân có thể tự do ra vào hoàng cung , đây là đặc quyền của tướng quân, lần trước lệnh bài của Thiện Xá đã trả lại cho hắn, hiện lại chính mình có, thật là mang lại cho nàng rất nhiều trợ giúp.
Ở trên đường, Hạ Phù Dung dặn đi dặn lại, chỉ sợ bộ dạng thục nữ của Bích Quỳnh cho mặc bang.
Vừa đến phủ tướng quân, liền thấy hai vị lão nhân đang lo lắng đứng đợi ở cửa, vừa thấy được trang phục của nàng, liền song song đi lên nắm tay của nàng."Con a, ngươi đã trở lại."
Bọn họ khẳng định chính cha mẹ mà là Thiện Xá vì ta"Nhận".
Lời gửi độc giả:
Biết các bạn đợi rất khổ cực, nhưng là hi vọng mọi người có thể tha thứ a ~~
Không có suy nghĩ nhiều, Hạ Phù Dung vội vàng chuẩn bị một chút sẽ xuất môn.
"Nương nương." Bích Quỳnh gọi nàng lại
Hạ Phù Dung quay đầu, nhìn bộ dạng Bích Quỳnh muốn nói lại thôi có chút nghi ngờ.
"Nương nương. . . . . . Người ra ngoài. . . . . . Có cần một người hầu hạ hay không?" Bích Quỳnh cắn răng, còn là nói ra ngoài, nói xong cũng không dám nhìn vào mắt nàng, giống như sợ nhận được ánh mắt cự tuyệt của nàng.
Đây là lần đầu tiên nàng ta chủ động tranh thủ, Hạ Phù Dung gật đầu một cái. Nhìn vẻ mặt kích động kích động trong mắt nàng ta, Hạ Phù Dung bất đắc dĩ cười cười, mặc dù mang theo nàng sẽ tăng thêm rất nhiều phiền phức, nàng đồng ý, chỉ là muốn cho nàng biết, cơ hội là cần mình tranh thủ.
Dặn dò xong Bích Thanh, Hạ Phù Dung cùng Bích Quỳnh hướng y quán của phó thái y đi tới.
Đi tới cửa điện, gặp phải một tiểu thái giám đang giúp chủ tử lấy thuốc. Hạ Phù Dung và Bích Quỳnh đi vào, phó thái y vừa thấy, chuẩn bị hướng nàng hành lễ.
"Miễn lễ, phó thái y, vẫn quy củ cũ."
"Tạ Dư phi nương nương, xin ngài chờ một lát, cựu thần lập tức bốc thuốc cho ngài."
Một bên tiểu thái giám cũng liền vội thỉnh an nàng, "Nương nương ngài phượng thể không khỏe?"
"Chỉ là có chút cảm lạnh mà thôi, không có gì đáng ngại. Ngươi tên là gì?"
Tiểu thái giám có chút thụ sủng nhược kinh, "Nô tài là Tiểu Vệ tử, người hầu ở Duệ Hoa cung."
Là người của Lệ phi? Mặc dù có chút không vui, nhưng so với Quý Nhất, nàng còn rất khách khí cười với hắn.
Tiểu thái giám cầm thuốc sau đó quỳ thỉnh an nàng liền rời đi, vừa đi trong lòng vừa nghĩ , cái này chính là dư phi nương nương bị điên trong truyền thuyết rồi? Chính là kẻ chủ tử mình ghét nhất? Tại sao nàng khiến cho người ta có cảm giác tốt như vậy.
Đợi đến khi tiểu thái giám đã đi xa, Hạ Phù Dung lập tức cùng phó thái y đi vào hậu viện.
"Phó thái y, lần này ta muốn xuất cung làm việc, còn phải làm phiền ngài tìm cho Bích Quỳnh một bộ quần áo nam nhân."
Phó thái y nhìn Bích Quỳnh một chút, gật gật đầu nói, "Không thành vấn đề, nương nương chờ chốc lát."
Không lâu, phó thái y liền lấy ra một bộ trang phục của nô tài sai vặt. “Thời gian eo hẹp gấp gáp, tạm thời chỉ tìm được cái này, mong rằng Bích Quỳnh cô nương chớ ghét bỏ.”
"Phó thái y nói chi vậy, nô tỳ cảm tạ còn đến không kịp đấy."
Thời gian cấp bách, Hạ Phủ Dung từ trong lòng ngực móc ra một quyển nhạc phổ, "Đây vốn là một chút tâm ý của bản cung, mong rằng thái y không chê."
Phó thái y nhìn nhạc phổ ánh mắt sáng lên, "Tạ nương nương!"
Muốn sai người làm việc, đương nhiên là cần hiểu rõ thứ đối phương cần. Ta đã sớm phái Bích Quỳnh đi thăm dò qua, phó thái y chỉ cưới một người thê tử, đáng tiếc dưới gối cũng không có con, mặc dù như thế, phu thê vẫn cực kỳ ân ái. Thê tử của hắn phó Lưu thị yêu khúc thành si, cho nên Hạ Phù Dung liền hợp ý, mượn một số ca khúc trữ tình thời hiện đại giao cho phó thái y, quả nhiên, thê tử của hắn yêu thích không buông tay, vì muốn đáp tạ, năn nỉ phó thái y đối với việc nàng nhờ hết sức đáp ứng. Phó thái y liền đồng ý, bởi vì chuyện của ta phiền toái quá nhiều, luôn yêu cầu người khác cũng băn khoăn, liền viết một quyển cho hắn, nhìn dáng vẻ này, hắn vô cùng hưởng thụ a.
Đổi trang phục của tướng quân, Hạ Phù Dung mang theo Bích Quỳnh, tay cầm lệnh bài của mình sải bước hướng cửa cung đi tới. Lệnh bài của tướng quân có thể tự do ra vào hoàng cung , đây là đặc quyền của tướng quân, lần trước lệnh bài của Thiện Xá đã trả lại cho hắn, hiện lại chính mình có, thật là mang lại cho nàng rất nhiều trợ giúp.
Ở trên đường, Hạ Phù Dung dặn đi dặn lại, chỉ sợ bộ dạng thục nữ của Bích Quỳnh cho mặc bang.
Vừa đến phủ tướng quân, liền thấy hai vị lão nhân đang lo lắng đứng đợi ở cửa, vừa thấy được trang phục của nàng, liền song song đi lên nắm tay của nàng."Con a, ngươi đã trở lại."
Bọn họ khẳng định chính cha mẹ mà là Thiện Xá vì ta"Nhận".
Lời gửi độc giả:
Biết các bạn đợi rất khổ cực, nhưng là hi vọng mọi người có thể tha thứ a ~~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.