Chương 153
Tương Tương Ngọc Nhân
01/04/2014
Thấy vậy nàng liền kéo lỗ tai của nó, " A Hu lười ~ mau rời giường ~~"
"Ô ô ~"
"Nó hiện tại rất suy yếu, ngươi không cần quấy rầy nó ." Thiện Xá nhìn có chút không đành lòng.
"Ngươi biết cái gì, chỉ cần khiến nó tỉnh lại lần thứ nhất, sau đó tùy ý nó ngủ bao lâu đều được, nhưng là không thể thả mặc nó trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh.” Rất nhiều người sống đời sống thực vật đều có tình huống như thế, nàng không hy vọng A Hu biến thành một con hồ ly thực vật.
Thiện Xá nửa tin nửa ngờ hỏi nàng, "Vậy phải làm như thế nào mới có thể khiến nó tỉnh lại?"
Nàng nghĩ nghĩ, lại đặt nó trở về giường, còn mình thì hướng về phía cửa sổ gầm lên, "Cứu mạng! Cứu mạng! ! A Hu ~ cứu ta! !"
Lỗ tai A Hu ngay lập tức dựng đứng lên, nhưng không có mở mắt.
"A! ! Cứu mạng!" Nói xong một chữ cuối cùng, âm thanh của nàng ngưng lại.
A Hu trong nháy mắt mở mắt.
"A Hu!" Nàng mừng rỡ chạy tới ôm lấy nó.
Đầu tiên nó cảnh giác nhìn bốn phía một lượt, quan sát nửa ngày, hình như xác định không có gì nguy hiểm, lại híp mắt nhìn về phía nàng.
Nàng lúng túng nhìn nó cười cười, "Lời nói dối của ta là có ý tốt, nếu như ta không làm như vậy, ngươi vẫn còn chưa tỉnh lại đấy."
Nó quay đầu không thèm để ý tới nàng.
"A Hu ~"
"Ô ô ~ ô ô ô. . . . . ." A Hu càng không ngừng ra bất mãn tiếng nghẹn ngào lên tiếng, làm như lời nàng nói là lời nói lảm nhảm.
Nàng muốn giải thích với nó.
"A Hu ~ ta biết mình sai lầm rồi ~ ta không nên làm như vậy ~"
A Hu vừa nghe, hướng nàng lộ ra hai hàng hàm răng, nhìn nó cười đến hình dạng gian trá này, nàng hiểu rõ vừa rồi nó cố ý làm như vậy, làm nàng nhận lầm .
Nàng cũng không cùng nó so đo, hiện tại nó nên nghỉ ngơi thật tốt, "Tốt lắm, trước tiên ngươi nên nghỉ ngơi một lát, ta muốn tự mình xuống bếp làm đồ ăn!"
Thiện Xá có chút kinh ngạc, "Ngươi biết nấu ăn?"
Nàng hướng hắn cười hắc hắc, "Không biết nhóm lửa, chỉ biết làm, có tính hay không?"
Nhân tiện Thiện Xá bắt được ba con vịt hoang, nàng vốn định nấu canh củ cải, đáng tiếc nơi này không có củ cải.
Nàng liền đổi thành vịt hoang kho tàu, làm được một nửa lại cảm thấy giống như đang xào lăn thịt vịt, cuối cùng nàng quyết định làm một món có tên là ‘tự chế’!
Bốn người còn lại đã sớm ngồi vây quanh bàn, nhìn nàng bưng ra hai đĩa lớn đen sì gì đó, ngồi thật lâu mà không dám động thủ.
"Ăn a, mau ăn a! Đừng khách khí ~" mặt nàng tràn đầy mong đợi ý bảo bọn họ nên bắt đầu đi thôi.
Thiện Xá nhìn Bích Quỳnh một cái, "Chủ tử của ngươi bảo ngươi ăn đấy."
Bích Quỳnh nhìn chằm chằm những miếng gì đó trên bàn, lớn nhỏ không đều, màu sắc quái dị, cắn cắn môi, "Bích Thanh, ngươi nếm thử một chút."
Bích Thanh nhìn thấy thứ đồ trong đĩa đen như than, lắc đầu một cái, "Tiểu Cúc, vậy ngươi nếm thử trước đi."
Sắc mặt nàng biến đổi, "Như thế nào! Ta tận tâm tận sức khổ sở làm lâu như vậy, mà các ngươi không cho ta một chút mặt mũi hay sao! Là vì ghét bỏ ta làm được không được! ?"
Bốn người vội vàng lắc đầu, "Rất tốt rất tốt."
Nàng âm thanh bỗng tăng lên, "Nếu tốt còn không mau ăn đi?"
Bốn người chỉnh tề cầm lên chiếc đũa, chậm rãi đến gần đĩa thịt vịt.
"Bích Quỳnh, tay ngươi cầm đũa run cái gì hả?"
"Không có không có, gần đây em cảm thấy trong người không thoải mái, thì thỉnh thoảng sẽ run, đây là bình thường."
"Bích Thanh! Bình thường ăn cơm ngươi gắp thức ăn nhanh nhất, thế nào hôm nay lâu như vậy còn chưa có gắp được một miếng?"
"A, em...em cũng không biết chuyện gì xảy ra, Bích Quỳnh, ta hỏi muội, tại sao ta còn không có gắp được một miếng đây."
Bích Thanh sẽ không nói dối, liền đem vấn đề đổ cho Bích Quỳnh.
"Éc. . . . . ., có thể là hôm nay tỷ còn chưa có đói thôi."
Nàng trừng mắt liếc tiểu Cúc đang lau bàn, "Cái bàn không phải rất sạch sẽ sao! Lau cái gì mà lau, mau ăn!"
Thiện Xá ở một bên đang nhẹ xoa bắp chân, nàng nhất nhìn rất không vừa mắt, "Thiện Xá! Ngươi ngay cả sức đi bắt vịt hoang còn có, vậy sao vào lúc này ngồi còn đau chân à? Ăn mau!"
"Ăn ngon không?"
"Ăn ngon. . . . . . Ăn ngon. . . . . ."
Tiết vịt nàng đặc biệt vì A Hu để lại, nhưng nó cũng không có uống..., nghe Thiện Xá nói, nó chỉ uống máu trên động vật còn sống.
Buổi tối, nàng rất hưng phấn chạy đến phòng của bọn Bích Quỳnh, "Ngày mai các ngươi muốn ăn cái gì? Nếu không thì bảo Thiện Xá đi kiếm thêm vịt hoang."
Ba người đồng loạt lắc đầu, "Chúng em về sau đổi sang ăn chay rồi."
"Ô ô ~"
"Nó hiện tại rất suy yếu, ngươi không cần quấy rầy nó ." Thiện Xá nhìn có chút không đành lòng.
"Ngươi biết cái gì, chỉ cần khiến nó tỉnh lại lần thứ nhất, sau đó tùy ý nó ngủ bao lâu đều được, nhưng là không thể thả mặc nó trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh.” Rất nhiều người sống đời sống thực vật đều có tình huống như thế, nàng không hy vọng A Hu biến thành một con hồ ly thực vật.
Thiện Xá nửa tin nửa ngờ hỏi nàng, "Vậy phải làm như thế nào mới có thể khiến nó tỉnh lại?"
Nàng nghĩ nghĩ, lại đặt nó trở về giường, còn mình thì hướng về phía cửa sổ gầm lên, "Cứu mạng! Cứu mạng! ! A Hu ~ cứu ta! !"
Lỗ tai A Hu ngay lập tức dựng đứng lên, nhưng không có mở mắt.
"A! ! Cứu mạng!" Nói xong một chữ cuối cùng, âm thanh của nàng ngưng lại.
A Hu trong nháy mắt mở mắt.
"A Hu!" Nàng mừng rỡ chạy tới ôm lấy nó.
Đầu tiên nó cảnh giác nhìn bốn phía một lượt, quan sát nửa ngày, hình như xác định không có gì nguy hiểm, lại híp mắt nhìn về phía nàng.
Nàng lúng túng nhìn nó cười cười, "Lời nói dối của ta là có ý tốt, nếu như ta không làm như vậy, ngươi vẫn còn chưa tỉnh lại đấy."
Nó quay đầu không thèm để ý tới nàng.
"A Hu ~"
"Ô ô ~ ô ô ô. . . . . ." A Hu càng không ngừng ra bất mãn tiếng nghẹn ngào lên tiếng, làm như lời nàng nói là lời nói lảm nhảm.
Nàng muốn giải thích với nó.
"A Hu ~ ta biết mình sai lầm rồi ~ ta không nên làm như vậy ~"
A Hu vừa nghe, hướng nàng lộ ra hai hàng hàm răng, nhìn nó cười đến hình dạng gian trá này, nàng hiểu rõ vừa rồi nó cố ý làm như vậy, làm nàng nhận lầm .
Nàng cũng không cùng nó so đo, hiện tại nó nên nghỉ ngơi thật tốt, "Tốt lắm, trước tiên ngươi nên nghỉ ngơi một lát, ta muốn tự mình xuống bếp làm đồ ăn!"
Thiện Xá có chút kinh ngạc, "Ngươi biết nấu ăn?"
Nàng hướng hắn cười hắc hắc, "Không biết nhóm lửa, chỉ biết làm, có tính hay không?"
Nhân tiện Thiện Xá bắt được ba con vịt hoang, nàng vốn định nấu canh củ cải, đáng tiếc nơi này không có củ cải.
Nàng liền đổi thành vịt hoang kho tàu, làm được một nửa lại cảm thấy giống như đang xào lăn thịt vịt, cuối cùng nàng quyết định làm một món có tên là ‘tự chế’!
Bốn người còn lại đã sớm ngồi vây quanh bàn, nhìn nàng bưng ra hai đĩa lớn đen sì gì đó, ngồi thật lâu mà không dám động thủ.
"Ăn a, mau ăn a! Đừng khách khí ~" mặt nàng tràn đầy mong đợi ý bảo bọn họ nên bắt đầu đi thôi.
Thiện Xá nhìn Bích Quỳnh một cái, "Chủ tử của ngươi bảo ngươi ăn đấy."
Bích Quỳnh nhìn chằm chằm những miếng gì đó trên bàn, lớn nhỏ không đều, màu sắc quái dị, cắn cắn môi, "Bích Thanh, ngươi nếm thử một chút."
Bích Thanh nhìn thấy thứ đồ trong đĩa đen như than, lắc đầu một cái, "Tiểu Cúc, vậy ngươi nếm thử trước đi."
Sắc mặt nàng biến đổi, "Như thế nào! Ta tận tâm tận sức khổ sở làm lâu như vậy, mà các ngươi không cho ta một chút mặt mũi hay sao! Là vì ghét bỏ ta làm được không được! ?"
Bốn người vội vàng lắc đầu, "Rất tốt rất tốt."
Nàng âm thanh bỗng tăng lên, "Nếu tốt còn không mau ăn đi?"
Bốn người chỉnh tề cầm lên chiếc đũa, chậm rãi đến gần đĩa thịt vịt.
"Bích Quỳnh, tay ngươi cầm đũa run cái gì hả?"
"Không có không có, gần đây em cảm thấy trong người không thoải mái, thì thỉnh thoảng sẽ run, đây là bình thường."
"Bích Thanh! Bình thường ăn cơm ngươi gắp thức ăn nhanh nhất, thế nào hôm nay lâu như vậy còn chưa có gắp được một miếng?"
"A, em...em cũng không biết chuyện gì xảy ra, Bích Quỳnh, ta hỏi muội, tại sao ta còn không có gắp được một miếng đây."
Bích Thanh sẽ không nói dối, liền đem vấn đề đổ cho Bích Quỳnh.
"Éc. . . . . ., có thể là hôm nay tỷ còn chưa có đói thôi."
Nàng trừng mắt liếc tiểu Cúc đang lau bàn, "Cái bàn không phải rất sạch sẽ sao! Lau cái gì mà lau, mau ăn!"
Thiện Xá ở một bên đang nhẹ xoa bắp chân, nàng nhất nhìn rất không vừa mắt, "Thiện Xá! Ngươi ngay cả sức đi bắt vịt hoang còn có, vậy sao vào lúc này ngồi còn đau chân à? Ăn mau!"
"Ăn ngon không?"
"Ăn ngon. . . . . . Ăn ngon. . . . . ."
Tiết vịt nàng đặc biệt vì A Hu để lại, nhưng nó cũng không có uống..., nghe Thiện Xá nói, nó chỉ uống máu trên động vật còn sống.
Buổi tối, nàng rất hưng phấn chạy đến phòng của bọn Bích Quỳnh, "Ngày mai các ngươi muốn ăn cái gì? Nếu không thì bảo Thiện Xá đi kiếm thêm vịt hoang."
Ba người đồng loạt lắc đầu, "Chúng em về sau đổi sang ăn chay rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.