Chương 178
Tương Tương Ngọc Nhân
01/05/2014
"Nương nương ~ xin hãy cứu cứu đệ đệ của ta! Cứu cứu đệ đệ của ta!"
Đệ đệ? Hạ Phù Dung Phù Dung nghi ngờ nhìn về phía nàng, "Ngươi nói rõ ràng chút, đem những chuyện đã trải qua cặn kẽ nói cho ta nghe, ta sẽ giúp cho ngươi, tin tưởng ta."
Hạ Phù Dung Phù Dung bình tĩnh nhìn chăm chú vào nàng, làm cho tâm tình của nàng cũng hơi bình phục lại một chút.
Tiểu Cúc liếc nhìn Bích Quỳnh đang đứng một bên, ánh mắt Bích Quỳnh tối lại, liền hiểu ý khom người, "Nô tỳ đi lấy cho nương nương một ly trà ." Nói xong, Bích Quỳnh liền xoay người đi ra ngoài.
Hạ Phù Dung rất muốn gọi ở nàng ấy, nói nàng ấy có thể lưu lại.
"Từ lúc nô tỳ còn rất nhỏ, mẫu thân đã qua đời, ta chưa từng gặp qua phụ thân, ngay cả hàng xóm xung quanh cũng không biết cha của ta là ai, bọn họ chỉ biết là mẹ ta từ khi mới bắt đầu mang thai ta đã một thân một mình, người không có thành thân. Sau đó, người hàng xóm sát vách thấy ta quá đáng thương, liền đem ta nhận nuôi, sống chung với đứa con trai hai tuổi của bọn họ. Bọn họ đối với ta rất tốt, ta cùng đệ đệ trải qua một cuộc sống không buồn không lo. Sau đó lại có một ngày, đột nhiên xảy ra hỏa hoạn, bọn họ vì cứu ta cùng đệ đệ, mà bị lửa thiêu chết. Sau đó ta mang theo đệ đệ lưu lạc tứ xứ."
Hạ Phù Dung đang nghĩ, trận hoả hoạn mà Tiểu Cúc nói kia, liệu có phải mà trận hoả hoạn của Y Tháp tộc không ?
"Lúc đó chúng ta đều còn nhỏ, căn bản không hiểu làm thế nào để có thể sinh tồn, đệ đệ đã sắp chết đói. Lúc bấy giờ ta không còn biện pháp nào, không thể làm gì khác hơn là trộm túi tiền của một vị viên ngoại giàu có, sau khi đem túi tiền giao cho đệ đệ, ta bảo đệ đệ trốn trước, một mình cHạ Phù Dungy đi đánh lạc hướng những người đó."
"Sau đó nô tỳ liền gặp mẫu thân của người, dưới tình thế cấp bách, không thể làm gì khác hơn là bịa ra một lời nói dối nửa thật nửa giả."
Hạ Phù Dung gật đầu một cái, trong hoàn cảnh như vậy, không trách được mẹ nàng sẽ không chút do dự nhận nàng, "Sau đó đệ đệ của ngươi thế nào?"
"Hắn sau đó vẫn bị người của viên ngoại kia bắt được, đưa vào hoàng cung, trở thành thái giám. . . . . ." Khi Tiểu Cúc nói những lời này vẫn nở một nụ cười.
Trong lòng Hạ Phù Dung có chút khó chịu, khi nàng ấy biết được tin tức này thì tâm tình rốt cuộc ra sao? Người đã sinh ra nàng ấy lần thứ 2, lại vì muốn cứu nàng ấy từ trong biển lửa ra mà phải hy sinh thân mình, đó chính là dùng chính sinh mạng của bọn họ để đổi lại sinh mạng lần thứ 3 cho Tiểu Cúc. Nhưng đứa con trai của bọn họ, nàng chẳng những không chăm sóc tốt, lại còn để cho hắn biến thành. . . . . .
"Hắn bây giờ đang là người hầu ở trong cung nào?" Nếu như có thể, Hạ Phù Dung sẽ đón hắn tới đây.
"Duệ Hoa cung."
Nàng sững sờ, không trách được, không trách được Tiểu Cúc lại phản bội nàng, thì ra là Thượng Quan Lệ là bắt được nắm được nỗi đau của Tiểu Cúc.
"Yên tâm, ta sẽ giúp ngươi đưa đệ đệ của ngươi về."
Ánh mắt Tiểu Cúc phức tạp nhìn nàng, nàng khẽ mỉm cười, "Chuyện mà ta có thể vì ngươi làm, cũng chỉ có điểm này mà thôi."
Tiểu Cúc chỉ cảm thấy cổ họng nghẹn ngào, điểm này? Chỉ có điểm này sao? Ai cũng biết Lệ phi luôn luôn cũng nhằm vào nương nương, muốn đi cứu đệ đệ của nàng, nói dễ vậy sao. Huống chi. . . . . . Lệ phi còn biết thân thế của mình. . . . . .
"Thượng Quan Lệ cùng Y Tháp tộc có quan hệ gì sao? Vì sao ngươi lại bị dụng hình?"
Ánh mắt Tiểu Cúc chợt tối lại, "Đều là do - có người hãm hại."
Ngắn ngủn bốn chữ, Tiểu Cúc đã nói rõ những khổ sở trong lòng.
Hạ Phù Dung không tiếp tục đề tài này nữa, nàng biết rõ tín ngưỡng của bọn họ đối chủng tộc của mình.
"Vậy vì sao trà do ngươi pha bên trong lại có độc?"
Tiểu Cúc hình như đang cố gắng nhớ lại, lắc đầu một cái, "Nương nương, nô tỳ thật không có hạ độc ở trong trà"
Hạ Phù Dung gật đầu một cái, "Ta tin tưởng ngươi."
Tiểu Cúc cố gắng nhớ lại, không muốn bỏ qua cho bất cứ một khả năng nhỏ nhoi nào, "Nương nương, nô tỳ nhớ ngày đó có vị cung nữ đưa cho nô tỳ một cây lược."
Hạ Phù Dung chợt bừng tỉnh, "Thì ra là như vậy."
Vị cung nữ này đưa cho Tiểu Cúc một cây lược thì nhất định đó là ám hiệu muốn nàng mỗi ngày dùng, cho nên tiểu Cúc mới có thể ngày ngày chải đầu, lại càng không chán ghét phiền phức đi dạy Bích Thanh. Chỉ cần tay của bọn họ cầm qua cây lược, khi đụng vào lá trà thì liền dính lên.
Hạ Phù Dung đem lược ngâm vào trong nước, nhìn nước sôi trào, các nàng ngây dại. Thứ kịch độc như vậy, không biết uống vào người sẽ như thế nào. . . . . .
Bởi vì nước không thể rửa sạch, cho nên nàng bảo bọn họ cẩn thận dùng xà phòng rửa rất nhiều lần.
Biết Tiểu Cúc bị hạ độc chỉ có Thượng Quan Lệ, như vậy cái cung nữ kia nhất định là do Thượng Quan Lệ phái tới.
Hạ Phù Dung tà tà cười một tiếng, chọc cho ba người kia đều là run lên, nương nương muốn bắt đầu phản kích. . . . . .
Đệ đệ? Hạ Phù Dung Phù Dung nghi ngờ nhìn về phía nàng, "Ngươi nói rõ ràng chút, đem những chuyện đã trải qua cặn kẽ nói cho ta nghe, ta sẽ giúp cho ngươi, tin tưởng ta."
Hạ Phù Dung Phù Dung bình tĩnh nhìn chăm chú vào nàng, làm cho tâm tình của nàng cũng hơi bình phục lại một chút.
Tiểu Cúc liếc nhìn Bích Quỳnh đang đứng một bên, ánh mắt Bích Quỳnh tối lại, liền hiểu ý khom người, "Nô tỳ đi lấy cho nương nương một ly trà ." Nói xong, Bích Quỳnh liền xoay người đi ra ngoài.
Hạ Phù Dung rất muốn gọi ở nàng ấy, nói nàng ấy có thể lưu lại.
"Từ lúc nô tỳ còn rất nhỏ, mẫu thân đã qua đời, ta chưa từng gặp qua phụ thân, ngay cả hàng xóm xung quanh cũng không biết cha của ta là ai, bọn họ chỉ biết là mẹ ta từ khi mới bắt đầu mang thai ta đã một thân một mình, người không có thành thân. Sau đó, người hàng xóm sát vách thấy ta quá đáng thương, liền đem ta nhận nuôi, sống chung với đứa con trai hai tuổi của bọn họ. Bọn họ đối với ta rất tốt, ta cùng đệ đệ trải qua một cuộc sống không buồn không lo. Sau đó lại có một ngày, đột nhiên xảy ra hỏa hoạn, bọn họ vì cứu ta cùng đệ đệ, mà bị lửa thiêu chết. Sau đó ta mang theo đệ đệ lưu lạc tứ xứ."
Hạ Phù Dung đang nghĩ, trận hoả hoạn mà Tiểu Cúc nói kia, liệu có phải mà trận hoả hoạn của Y Tháp tộc không ?
"Lúc đó chúng ta đều còn nhỏ, căn bản không hiểu làm thế nào để có thể sinh tồn, đệ đệ đã sắp chết đói. Lúc bấy giờ ta không còn biện pháp nào, không thể làm gì khác hơn là trộm túi tiền của một vị viên ngoại giàu có, sau khi đem túi tiền giao cho đệ đệ, ta bảo đệ đệ trốn trước, một mình cHạ Phù Dungy đi đánh lạc hướng những người đó."
"Sau đó nô tỳ liền gặp mẫu thân của người, dưới tình thế cấp bách, không thể làm gì khác hơn là bịa ra một lời nói dối nửa thật nửa giả."
Hạ Phù Dung gật đầu một cái, trong hoàn cảnh như vậy, không trách được mẹ nàng sẽ không chút do dự nhận nàng, "Sau đó đệ đệ của ngươi thế nào?"
"Hắn sau đó vẫn bị người của viên ngoại kia bắt được, đưa vào hoàng cung, trở thành thái giám. . . . . ." Khi Tiểu Cúc nói những lời này vẫn nở một nụ cười.
Trong lòng Hạ Phù Dung có chút khó chịu, khi nàng ấy biết được tin tức này thì tâm tình rốt cuộc ra sao? Người đã sinh ra nàng ấy lần thứ 2, lại vì muốn cứu nàng ấy từ trong biển lửa ra mà phải hy sinh thân mình, đó chính là dùng chính sinh mạng của bọn họ để đổi lại sinh mạng lần thứ 3 cho Tiểu Cúc. Nhưng đứa con trai của bọn họ, nàng chẳng những không chăm sóc tốt, lại còn để cho hắn biến thành. . . . . .
"Hắn bây giờ đang là người hầu ở trong cung nào?" Nếu như có thể, Hạ Phù Dung sẽ đón hắn tới đây.
"Duệ Hoa cung."
Nàng sững sờ, không trách được, không trách được Tiểu Cúc lại phản bội nàng, thì ra là Thượng Quan Lệ là bắt được nắm được nỗi đau của Tiểu Cúc.
"Yên tâm, ta sẽ giúp ngươi đưa đệ đệ của ngươi về."
Ánh mắt Tiểu Cúc phức tạp nhìn nàng, nàng khẽ mỉm cười, "Chuyện mà ta có thể vì ngươi làm, cũng chỉ có điểm này mà thôi."
Tiểu Cúc chỉ cảm thấy cổ họng nghẹn ngào, điểm này? Chỉ có điểm này sao? Ai cũng biết Lệ phi luôn luôn cũng nhằm vào nương nương, muốn đi cứu đệ đệ của nàng, nói dễ vậy sao. Huống chi. . . . . . Lệ phi còn biết thân thế của mình. . . . . .
"Thượng Quan Lệ cùng Y Tháp tộc có quan hệ gì sao? Vì sao ngươi lại bị dụng hình?"
Ánh mắt Tiểu Cúc chợt tối lại, "Đều là do - có người hãm hại."
Ngắn ngủn bốn chữ, Tiểu Cúc đã nói rõ những khổ sở trong lòng.
Hạ Phù Dung không tiếp tục đề tài này nữa, nàng biết rõ tín ngưỡng của bọn họ đối chủng tộc của mình.
"Vậy vì sao trà do ngươi pha bên trong lại có độc?"
Tiểu Cúc hình như đang cố gắng nhớ lại, lắc đầu một cái, "Nương nương, nô tỳ thật không có hạ độc ở trong trà"
Hạ Phù Dung gật đầu một cái, "Ta tin tưởng ngươi."
Tiểu Cúc cố gắng nhớ lại, không muốn bỏ qua cho bất cứ một khả năng nhỏ nhoi nào, "Nương nương, nô tỳ nhớ ngày đó có vị cung nữ đưa cho nô tỳ một cây lược."
Hạ Phù Dung chợt bừng tỉnh, "Thì ra là như vậy."
Vị cung nữ này đưa cho Tiểu Cúc một cây lược thì nhất định đó là ám hiệu muốn nàng mỗi ngày dùng, cho nên tiểu Cúc mới có thể ngày ngày chải đầu, lại càng không chán ghét phiền phức đi dạy Bích Thanh. Chỉ cần tay của bọn họ cầm qua cây lược, khi đụng vào lá trà thì liền dính lên.
Hạ Phù Dung đem lược ngâm vào trong nước, nhìn nước sôi trào, các nàng ngây dại. Thứ kịch độc như vậy, không biết uống vào người sẽ như thế nào. . . . . .
Bởi vì nước không thể rửa sạch, cho nên nàng bảo bọn họ cẩn thận dùng xà phòng rửa rất nhiều lần.
Biết Tiểu Cúc bị hạ độc chỉ có Thượng Quan Lệ, như vậy cái cung nữ kia nhất định là do Thượng Quan Lệ phái tới.
Hạ Phù Dung tà tà cười một tiếng, chọc cho ba người kia đều là run lên, nương nương muốn bắt đầu phản kích. . . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.