Chương 180
Tương Tương Ngọc Nhân
05/05/2014
Mới vừa trở lại Dư Điệp cung, đã thấy Bích Quỳnh chạy tới, "Nương nương, người mau đi xem tiểu Hồ ly của người một chút."
Thân hình Hạ Phù Dung run lên, lập tức chạy vào bên trong phòng.
"Ô ~ ô ~ ô ~" A Hu nằm ở trên gối đầu, không ngừng ngẹn ngào.
Nàng có chút gấp gáp, nó không phải là ngã bệnh chứ?
"A Hu?" Nàng lên tiếng gọi nó.
Nó vừa nghe phát hiện ra là nàng, ngẩng đầu lên nhìn, tiếng nức nở nghẹn ngào càng lớn.
Nàng ôm nó vào trong ngực, "A Hu, ngươi làm sao vậy?"
A Hu nhìn nàng, trong mắt tràn đầy đáng thương.
Nhất định là bị cảm!"Bích Quỳnh, nhanh, đi lấy chỗ thuốc trị thương hàn lần trước Phó thái y để lại."
Lúc Tiểu Cúc nhìn thấy các nàng đi vào, liền phát hiện có thêm một người đi cùng, chính là đệ đệ mà nàng ngày nhớ đêm mong.
Nàng và đệ đệ ánh mắt chạm nhau, cũng chỉ là cười nhẹ một tiếng sau đó liền cúi đầu.
Nàng xoay người, nhìn hai người đứng đó làm bộ như không biết nhau, "Ai nha, đã đến đây rồi các ngươi còn giả bộ cái gì, đi đến phòng bên cạnh mà nói chuyện, về sau không cần giả bộ là người đi đường."
Có mấy lời mặc dù Tiểu Cúc nghe không hiểu lắm, nhưng đại khái vẫn hiểu ý nàng, nhìn nàng cảm kích cười một tiếng, liền kéo đệ đệ sang căn phòng bên cạnh.
Nàng nhìn A Hu đang nằm trong ngực, đau lòng vô cùng.
Chờ một lúc lâu, rốt cuộc thuốc cũng được đưa tới.
A Hu vừa thấy, làm bộ như muốn chạy trốn.
Nàng bắt lại cái đuôi của nó, kéo nó trở lại.
"Ô ô ~~~"
"Làm sao, ngươi ô ô cũng không hữu dụng ~ ngươi ngã bệnh nên nhất định phải uống thuốc, để cho bệnh tình tốt lên có hiểu không!"
Thấy nó vẫn còn đang lưỡng lự, nàng nắm được nó nhấc lên, cứng rắn mở miệng của nó ra, "Nếu ngươi dám phun ra, xem ta thế nào thu thập ngươi!"
Bích Quỳnh nhìn cảnh tượng này, có chút không nhịn được, "Nương nương ~ có lẽ nó, nó cũng không cần dùng thuốc ?"
Nàng quay đầu mắt lạnh nhìn về phía Bích Quỳnh, "Cái gì gọi là không cần? Ngã bệnh uống thuốc, thiên kinh địa nghĩa! Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất! Ngươi có ý kiến sao?"
Bích Quỳnh vội vàng lắc đầu một cái, "Không có không có ~"
Rốt cuộc nàng cũng đem toàn bộ thuốc rót xong, hài lòng nhìn A Hu đang mệt mỏi tê liệt ngã xuống giường, "Thật biết nghe lời, không có ói."
"Ta chính là vì muốn tốt cho ngươi a ~~ chờ ngươi hết bệnh, cảm kích ta còn không kịp đâu ~ ha ha"
Lúc nàng vẫn còn đang cười khúc khích, đã nhìn thấy một cái liếc mắt của A Hu một cái liếc mắt, "Ô ô ~ ô ô ô ô ~~ ô ô ô. . . . . ." Nó càng không ngừng càu nhàu nàng.
Ánh mắt nàng nhíu lại, "Thế nào? Ngươi có ý kiến? !"
A Hu trong nháy mắt im lặng, mắt nhìn đông nhìn tây, ra vẻ như không có chuyện gì phát sinh.
Nàng hài lòng gật đầu một cái, "A Hu, ngươi trước tiên hảo hảo ngủ một giấc, đợi lát nữa bệnh sẽ tốt." Nàng nói xong đem chăn kéo lên đắp lên cho nó.
A Hu lại bất mãn kêu lên, nàng trợn mắt nhìn nó một cái, nó nức nở nghẹn ngào hai tiếng liền không có động tĩnh gì nữa.
"Nương nương, hồ ly không cần phải đắp chăn . . . . . ." Bích Quỳnh có chút không nhìn nổi nữa rồi, nương nương căn bản cũng không hiểu làm thế nào để chăm sóc người khác. . . . . .
Đầu nàng nghiêng qua nhìn một chút lại nói, "Nó bây giờ là bệnh nhân, bệnh nhân phải đắp chăn."
A Hu vừa nghe, nhụt chí đem đầu vùi lại dưới đôi vuốt.
Tiểu Cúc cùng đệ đệ của nàng vẫn còn chưa nói chuyện xong à? Lòng hiếu kỳ của nàng xông lên, làm sao nàng có thể bỏ qua cơ hội lần này?
Nàng nháy mắt với Bích Quỳnh, chỉ chỉ Tiểu Cúc bên kia, Bích Quỳnh nhất thời hiểu ngầm trong lòng.
Vừa vặn đi qua, đã thấy Bích Thanh sớm núp ở cửa nghe lén.
Nàng cùng Bích Quỳnh nhìn nhau cười một tiếng, Bích Thanh nghe thấy động tĩnh, thấy là các nàng, ngượng ngùng đứng thẳng.
Nàng ra hiệu ý bảo Bích Thanh không cần nói chuyện, cũng nghé người núp vào sau cánh cửa.
"Là tỷ tỷ thực xin lỗi ngươi, đều là tỷ tỷ vô dụng! Là tỷ tỷ hại ngươi ~"
Đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy Tiểu Cúc luống cuống nức nở như vậy.
"Không phải, không phải vậy, nếu như không có tỷ tỷ, ta đã sớm chết đói. . . . . ."
Hai tỷ muội đoán chừng đã khóc thật lâu, âm thanh cũng có chút nghẹn lại rồi.
Sau một lúc lâu, "Tốt lắm, đừng khóc, nương nương là người tốt, đã đem đệ trở lại đây, đệ chỉ cần cố gắng mà làm việc."
Lại một lát sau, "Đi, chúng ta đi ra ngoài đi."
Nghe xong lời này, ba người các nàng lập tức vội vàng chạy đi.
Chỉ nghe thấy tiếng đóng cửa vang lên, ba người các nàng vẫn còn chưa động.
"Như thế nào? Ha ha, chuyện cười ngươi có thấy buồn cười không?" Nàng lập tức nháy mắt với Bích Quỳnh.
Bích Quỳnh gật đầu liên tục, còn che miệng cười một tiếng, "Ha ha."
Bích Thanh mặt mờ mịt, "Bọn Tiểu Cúc không phải đang khóc sao? Làm sao lại buồn cười đây?"
Mặt nàng tối sầm lại, "Ngươi không nói chuyện cũng không ai nói ngươi câm."
Tiểu Cúc vừa nghe, ha ha bật cười, "Thì ra là nương nương cũng làm loại chuyện nghe trộm này?"
Nàng hung hăng trợn mắt nhìn Bích Thanh một cái, đều
Thân hình Hạ Phù Dung run lên, lập tức chạy vào bên trong phòng.
"Ô ~ ô ~ ô ~" A Hu nằm ở trên gối đầu, không ngừng ngẹn ngào.
Nàng có chút gấp gáp, nó không phải là ngã bệnh chứ?
"A Hu?" Nàng lên tiếng gọi nó.
Nó vừa nghe phát hiện ra là nàng, ngẩng đầu lên nhìn, tiếng nức nở nghẹn ngào càng lớn.
Nàng ôm nó vào trong ngực, "A Hu, ngươi làm sao vậy?"
A Hu nhìn nàng, trong mắt tràn đầy đáng thương.
Nhất định là bị cảm!"Bích Quỳnh, nhanh, đi lấy chỗ thuốc trị thương hàn lần trước Phó thái y để lại."
Lúc Tiểu Cúc nhìn thấy các nàng đi vào, liền phát hiện có thêm một người đi cùng, chính là đệ đệ mà nàng ngày nhớ đêm mong.
Nàng và đệ đệ ánh mắt chạm nhau, cũng chỉ là cười nhẹ một tiếng sau đó liền cúi đầu.
Nàng xoay người, nhìn hai người đứng đó làm bộ như không biết nhau, "Ai nha, đã đến đây rồi các ngươi còn giả bộ cái gì, đi đến phòng bên cạnh mà nói chuyện, về sau không cần giả bộ là người đi đường."
Có mấy lời mặc dù Tiểu Cúc nghe không hiểu lắm, nhưng đại khái vẫn hiểu ý nàng, nhìn nàng cảm kích cười một tiếng, liền kéo đệ đệ sang căn phòng bên cạnh.
Nàng nhìn A Hu đang nằm trong ngực, đau lòng vô cùng.
Chờ một lúc lâu, rốt cuộc thuốc cũng được đưa tới.
A Hu vừa thấy, làm bộ như muốn chạy trốn.
Nàng bắt lại cái đuôi của nó, kéo nó trở lại.
"Ô ô ~~~"
"Làm sao, ngươi ô ô cũng không hữu dụng ~ ngươi ngã bệnh nên nhất định phải uống thuốc, để cho bệnh tình tốt lên có hiểu không!"
Thấy nó vẫn còn đang lưỡng lự, nàng nắm được nó nhấc lên, cứng rắn mở miệng của nó ra, "Nếu ngươi dám phun ra, xem ta thế nào thu thập ngươi!"
Bích Quỳnh nhìn cảnh tượng này, có chút không nhịn được, "Nương nương ~ có lẽ nó, nó cũng không cần dùng thuốc ?"
Nàng quay đầu mắt lạnh nhìn về phía Bích Quỳnh, "Cái gì gọi là không cần? Ngã bệnh uống thuốc, thiên kinh địa nghĩa! Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất! Ngươi có ý kiến sao?"
Bích Quỳnh vội vàng lắc đầu một cái, "Không có không có ~"
Rốt cuộc nàng cũng đem toàn bộ thuốc rót xong, hài lòng nhìn A Hu đang mệt mỏi tê liệt ngã xuống giường, "Thật biết nghe lời, không có ói."
"Ta chính là vì muốn tốt cho ngươi a ~~ chờ ngươi hết bệnh, cảm kích ta còn không kịp đâu ~ ha ha"
Lúc nàng vẫn còn đang cười khúc khích, đã nhìn thấy một cái liếc mắt của A Hu một cái liếc mắt, "Ô ô ~ ô ô ô ô ~~ ô ô ô. . . . . ." Nó càng không ngừng càu nhàu nàng.
Ánh mắt nàng nhíu lại, "Thế nào? Ngươi có ý kiến? !"
A Hu trong nháy mắt im lặng, mắt nhìn đông nhìn tây, ra vẻ như không có chuyện gì phát sinh.
Nàng hài lòng gật đầu một cái, "A Hu, ngươi trước tiên hảo hảo ngủ một giấc, đợi lát nữa bệnh sẽ tốt." Nàng nói xong đem chăn kéo lên đắp lên cho nó.
A Hu lại bất mãn kêu lên, nàng trợn mắt nhìn nó một cái, nó nức nở nghẹn ngào hai tiếng liền không có động tĩnh gì nữa.
"Nương nương, hồ ly không cần phải đắp chăn . . . . . ." Bích Quỳnh có chút không nhìn nổi nữa rồi, nương nương căn bản cũng không hiểu làm thế nào để chăm sóc người khác. . . . . .
Đầu nàng nghiêng qua nhìn một chút lại nói, "Nó bây giờ là bệnh nhân, bệnh nhân phải đắp chăn."
A Hu vừa nghe, nhụt chí đem đầu vùi lại dưới đôi vuốt.
Tiểu Cúc cùng đệ đệ của nàng vẫn còn chưa nói chuyện xong à? Lòng hiếu kỳ của nàng xông lên, làm sao nàng có thể bỏ qua cơ hội lần này?
Nàng nháy mắt với Bích Quỳnh, chỉ chỉ Tiểu Cúc bên kia, Bích Quỳnh nhất thời hiểu ngầm trong lòng.
Vừa vặn đi qua, đã thấy Bích Thanh sớm núp ở cửa nghe lén.
Nàng cùng Bích Quỳnh nhìn nhau cười một tiếng, Bích Thanh nghe thấy động tĩnh, thấy là các nàng, ngượng ngùng đứng thẳng.
Nàng ra hiệu ý bảo Bích Thanh không cần nói chuyện, cũng nghé người núp vào sau cánh cửa.
"Là tỷ tỷ thực xin lỗi ngươi, đều là tỷ tỷ vô dụng! Là tỷ tỷ hại ngươi ~"
Đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy Tiểu Cúc luống cuống nức nở như vậy.
"Không phải, không phải vậy, nếu như không có tỷ tỷ, ta đã sớm chết đói. . . . . ."
Hai tỷ muội đoán chừng đã khóc thật lâu, âm thanh cũng có chút nghẹn lại rồi.
Sau một lúc lâu, "Tốt lắm, đừng khóc, nương nương là người tốt, đã đem đệ trở lại đây, đệ chỉ cần cố gắng mà làm việc."
Lại một lát sau, "Đi, chúng ta đi ra ngoài đi."
Nghe xong lời này, ba người các nàng lập tức vội vàng chạy đi.
Chỉ nghe thấy tiếng đóng cửa vang lên, ba người các nàng vẫn còn chưa động.
"Như thế nào? Ha ha, chuyện cười ngươi có thấy buồn cười không?" Nàng lập tức nháy mắt với Bích Quỳnh.
Bích Quỳnh gật đầu liên tục, còn che miệng cười một tiếng, "Ha ha."
Bích Thanh mặt mờ mịt, "Bọn Tiểu Cúc không phải đang khóc sao? Làm sao lại buồn cười đây?"
Mặt nàng tối sầm lại, "Ngươi không nói chuyện cũng không ai nói ngươi câm."
Tiểu Cúc vừa nghe, ha ha bật cười, "Thì ra là nương nương cũng làm loại chuyện nghe trộm này?"
Nàng hung hăng trợn mắt nhìn Bích Thanh một cái, đều
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.