Chương 189
Tương Tương Ngọc Nhân
19/05/2014
Tu Hồng Miễn thấy mắt nàng lộ ra sự khẩn trương, tâm tình càng thêm thoải mái, "Ai khi dễ ngươi? Trẫm chỉ là làm chuyện hợp lẽ mà phu thê nên làm."
Nghe hắn nói như thế, nàng lập tức bật người ngồi dậy, ngồi chồm hỗm ở trên giường, kéo lấy ống tay áo của hắn, "Lão đại ~~ ta biết lần này mình sai rồi ~ người cứ lên trên giường ngủ, để cho ta ngủ phía dưới cũng được, ta đều không có dị nghị!"
Một tay Tu Hồng Miễn kéo lấy ống tay áo của mình, "Bây giờ nói những thứ này. . . . . . Không cảm thấy quá muộn rồi sao?"
Thấy chiêu này không được, nàng lại đổi phương thức khác, khóc rống lên, "Các ngươi đều khi dễ ta ~~ Lệ phi hãm hại ta ~ Thái hậu không thích ta ~ ngay cả ngươi cũng đối với ta như vậy ~ ta sống còn có ý nghĩa gì nữa. . . ." Nói xong, nàng ống tay áo hắn kéo đến, làm bộ muốn lau nước mũi.
Tu Hồng Miễn bất chợt nhanh chóng kéo ống tay áo lại, nàng biết ngay mà hắn rất sạch sẽ!
"Ngươi thật sự coi trẫm là đứa ngốc sao? Nếu như không phải là ngươi cố ý làm cho Lệ nhi hiểu lầm, nàng ta làm sao có thể lại đi phao tin đồn nhảm là ngươi mang thai? Trẫm đã cho phép ngươi càn quấy, ngươi còn không hài lòng phải không?"
Nàng sững sờ, hắn đều biết sao? !
Tu Hồng Miễn cười như không cười nhìn nàng, chính hắn cũng không giải thích nổi, tại sao hắn lại rất thích nhìn dáng vẻ hoang mang sợ hãi của nàng.
Trên người hắn cuối cũng cũng chỉ còn lại một cái áo lót, Tu Hồng Miễn hình như không thể bình tĩnh nổi nữa, một tay giật áo xuống.
"Ngươi...ngươi, ngươi muốn làm gì! Ta...ta nói cho ngươi biết ~ nếu ta bất chợt làm ngươi bị thương, ngươi ~ ngươi cũng đừng hối hận!"
Hô hấp của Tu Hồng Miễn càng ngày càng nặng nề, "Chỉ bằng ngươi?"
Cảm nhận được hơi thở của hắn cách nàng càng ngày càng gần, cả người nàng bắt đầu tê tê , không nói lên được rốt cuộc đây là cảm giác kỳ quái gì.
"Chờ một chút!" Thấy hắn đã sắp chạm vào nàng, nàng cố gắng bắt mình phải bình tĩnh lại, "Ta. . . . . . Ta có chuyện muốn nói cho ngươi ."
Tu Hồng Miễn đem ngón trỏ nhẹ nhàng chạm vào môi nàng, "Có lời gì, ngày mai nói tiếp."
Nói xong, liền áp lên thân thể nàng.
Cảm nhận được sự áp bức đến từ thân thể phía trên, trong nháy mắt thân thể nàng cứng lại, khẩn trương đến mức hô hấp cũng có chút khó khăn.
"Nhắm mắt lại." Âm thanh của hắn có chút khàn khàn, mang theo từ tính.
Nàng hít sâu một hơi, đem mắt nhẹ nhàng nhắm lại.
Tu Hồng Miễn nhìn nàng dần dần khép lại mí mắt, một cặp lông mi thon dài, cong vút, bởi vì khẩn trương mà không ngừng khẽ run.
Từ từ, hắn đem tầm mắt dời đến đôi môi đỏ mọng của nàng.
Giống như một chú chuồn chuồn, hắn chạm khẽ xuống phía trên.
Cảm giác ấm áp trong nháy mắt, làm nàng sợ bất chợt mở mắt ra.
Đối diện là cặp mắt đầy sự đùa giỡng của Tu Hồng Miễn.
Nàng có chút ảo não, không cam lòng bị hắn đùa giỡng trong lòng bàn tay như vậy.
Trong đầu nàng đột nhiên nhảy ra một ý nghĩ tà ác. Nghe nói. . . . . . Ở trong lòng của nam nhân, nữ nhân càng giãy giụa, sẽ càng kích thích dục vọng nguyên thuỷ của bọn họ.
Ban đầu nàng giả vờ từ chối, còn phối hợp chuyển động đầu sang hai bên không ngừng, làm cho nụ hôn thứ hai của Tu Hồng Miễn rơi vào trên gương mặt của nàng.
Dần dần, bụng dưới của nàng cũng cảm nhận được thứ gì đó rất cứng rắn, càng làm cho nàng có cảm giác bị áp bức nhiều hơn.
Ngay lúc nàng vừa nhấc lên ánh mắt, đối mặt với ánh mắt thâm thuý đen như mực của Tu Hồng Miễn.
Nàng thề rằng giờ phút này nàng vô cùng hối hận.
Nàng ngượng ngùng cười cười, "Hôm nay tới đây thôi." Nói xong, nàng liền muốn muốn đẩy hắn ra.
Nhưng đến khi nàng sắp dùng hết hơi sức toàn thân, thế nhưng hắn lại vẫn không nhúc nhích chút nào.
Tu Hồng Miễn ngoắc ngoắc môi, "Nàng đã đem dục vọng của trẫm khơi lên, mà còn muốn kết thúc như vậy sao?"
Nói xong, hắn khoát tay, liền đem hai tay của nàng kéo lên trên đỉnh đầu, một cái tay khác lại nắm lấy cằm của nàng, "Trẫm hôm nay sẽ dạy cho ngươi thế nào mới là kết thúc hoàn mĩ."
Vừa dứt lời, môi của hắn đã đặt lên môi nàng.
Nụ hôn này khác với những nụ hôm trước đó, lần này là dây dưa kéo dài .
Cảm giác nóng bỏng trên môi làm cho nàng không chống đỡ nổi, nhân lúc nàng không hề phòng bị hắn khẽ cạy hàm răng nàng, đòi lấy nhiều ngọt ngào hơn.
Nàng rất muốn đem môi dời đi, nhưng tay hắn lại đặt trên cằm nàng, để cho nàng ngay cả hoạt động một chút cũng không được.
Hạ quyết tâm, nàng cố gắng nâng chân đá lên người nằm bên trên.
Nghe hắn nói như thế, nàng lập tức bật người ngồi dậy, ngồi chồm hỗm ở trên giường, kéo lấy ống tay áo của hắn, "Lão đại ~~ ta biết lần này mình sai rồi ~ người cứ lên trên giường ngủ, để cho ta ngủ phía dưới cũng được, ta đều không có dị nghị!"
Một tay Tu Hồng Miễn kéo lấy ống tay áo của mình, "Bây giờ nói những thứ này. . . . . . Không cảm thấy quá muộn rồi sao?"
Thấy chiêu này không được, nàng lại đổi phương thức khác, khóc rống lên, "Các ngươi đều khi dễ ta ~~ Lệ phi hãm hại ta ~ Thái hậu không thích ta ~ ngay cả ngươi cũng đối với ta như vậy ~ ta sống còn có ý nghĩa gì nữa. . . ." Nói xong, nàng ống tay áo hắn kéo đến, làm bộ muốn lau nước mũi.
Tu Hồng Miễn bất chợt nhanh chóng kéo ống tay áo lại, nàng biết ngay mà hắn rất sạch sẽ!
"Ngươi thật sự coi trẫm là đứa ngốc sao? Nếu như không phải là ngươi cố ý làm cho Lệ nhi hiểu lầm, nàng ta làm sao có thể lại đi phao tin đồn nhảm là ngươi mang thai? Trẫm đã cho phép ngươi càn quấy, ngươi còn không hài lòng phải không?"
Nàng sững sờ, hắn đều biết sao? !
Tu Hồng Miễn cười như không cười nhìn nàng, chính hắn cũng không giải thích nổi, tại sao hắn lại rất thích nhìn dáng vẻ hoang mang sợ hãi của nàng.
Trên người hắn cuối cũng cũng chỉ còn lại một cái áo lót, Tu Hồng Miễn hình như không thể bình tĩnh nổi nữa, một tay giật áo xuống.
"Ngươi...ngươi, ngươi muốn làm gì! Ta...ta nói cho ngươi biết ~ nếu ta bất chợt làm ngươi bị thương, ngươi ~ ngươi cũng đừng hối hận!"
Hô hấp của Tu Hồng Miễn càng ngày càng nặng nề, "Chỉ bằng ngươi?"
Cảm nhận được hơi thở của hắn cách nàng càng ngày càng gần, cả người nàng bắt đầu tê tê , không nói lên được rốt cuộc đây là cảm giác kỳ quái gì.
"Chờ một chút!" Thấy hắn đã sắp chạm vào nàng, nàng cố gắng bắt mình phải bình tĩnh lại, "Ta. . . . . . Ta có chuyện muốn nói cho ngươi ."
Tu Hồng Miễn đem ngón trỏ nhẹ nhàng chạm vào môi nàng, "Có lời gì, ngày mai nói tiếp."
Nói xong, liền áp lên thân thể nàng.
Cảm nhận được sự áp bức đến từ thân thể phía trên, trong nháy mắt thân thể nàng cứng lại, khẩn trương đến mức hô hấp cũng có chút khó khăn.
"Nhắm mắt lại." Âm thanh của hắn có chút khàn khàn, mang theo từ tính.
Nàng hít sâu một hơi, đem mắt nhẹ nhàng nhắm lại.
Tu Hồng Miễn nhìn nàng dần dần khép lại mí mắt, một cặp lông mi thon dài, cong vút, bởi vì khẩn trương mà không ngừng khẽ run.
Từ từ, hắn đem tầm mắt dời đến đôi môi đỏ mọng của nàng.
Giống như một chú chuồn chuồn, hắn chạm khẽ xuống phía trên.
Cảm giác ấm áp trong nháy mắt, làm nàng sợ bất chợt mở mắt ra.
Đối diện là cặp mắt đầy sự đùa giỡng của Tu Hồng Miễn.
Nàng có chút ảo não, không cam lòng bị hắn đùa giỡng trong lòng bàn tay như vậy.
Trong đầu nàng đột nhiên nhảy ra một ý nghĩ tà ác. Nghe nói. . . . . . Ở trong lòng của nam nhân, nữ nhân càng giãy giụa, sẽ càng kích thích dục vọng nguyên thuỷ của bọn họ.
Ban đầu nàng giả vờ từ chối, còn phối hợp chuyển động đầu sang hai bên không ngừng, làm cho nụ hôn thứ hai của Tu Hồng Miễn rơi vào trên gương mặt của nàng.
Dần dần, bụng dưới của nàng cũng cảm nhận được thứ gì đó rất cứng rắn, càng làm cho nàng có cảm giác bị áp bức nhiều hơn.
Ngay lúc nàng vừa nhấc lên ánh mắt, đối mặt với ánh mắt thâm thuý đen như mực của Tu Hồng Miễn.
Nàng thề rằng giờ phút này nàng vô cùng hối hận.
Nàng ngượng ngùng cười cười, "Hôm nay tới đây thôi." Nói xong, nàng liền muốn muốn đẩy hắn ra.
Nhưng đến khi nàng sắp dùng hết hơi sức toàn thân, thế nhưng hắn lại vẫn không nhúc nhích chút nào.
Tu Hồng Miễn ngoắc ngoắc môi, "Nàng đã đem dục vọng của trẫm khơi lên, mà còn muốn kết thúc như vậy sao?"
Nói xong, hắn khoát tay, liền đem hai tay của nàng kéo lên trên đỉnh đầu, một cái tay khác lại nắm lấy cằm của nàng, "Trẫm hôm nay sẽ dạy cho ngươi thế nào mới là kết thúc hoàn mĩ."
Vừa dứt lời, môi của hắn đã đặt lên môi nàng.
Nụ hôn này khác với những nụ hôm trước đó, lần này là dây dưa kéo dài .
Cảm giác nóng bỏng trên môi làm cho nàng không chống đỡ nổi, nhân lúc nàng không hề phòng bị hắn khẽ cạy hàm răng nàng, đòi lấy nhiều ngọt ngào hơn.
Nàng rất muốn đem môi dời đi, nhưng tay hắn lại đặt trên cằm nàng, để cho nàng ngay cả hoạt động một chút cũng không được.
Hạ quyết tâm, nàng cố gắng nâng chân đá lên người nằm bên trên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.