Chương 206
Tương Tương Ngọc Nhân
21/06/2014
"Đường đại ca?" Một bên mặt Dật Thiên cũng co rút lại.
Nàng nổi giận gầm lên một tiếng, "Thì !Làm! Sao!"
Dật Thiên lập tức lắc đầu như trống bỏi, Đường Kính cũng bị tiếng hét của nàng làm cho sợ hãi lùi lại.
Nàng lập tức đổi lại một vẻ mặt vô cùng dịu dàng, "Đường đại ca, chớ cùng hắn chấp nhặt."
Đường Kính lau mồ hôi lạnh trên trán, cười xấu hổ một chút rồi quay đầu lại.
"Đường mỗ là người độc thân, hành tẩu giang hồ, bốn biển là nhà. Lần này tiến về phía Kiền Sở, chỉ vì muốn tìm một người."
Nàng nghe thấy vậy ánh mắt sáng lên, hắn độc thân sao? ? Quả thật quá tuyệt vời! !
Đường Kính thấy hai mắt nàng sáng như sao, chứa đầy vẻ hưng phấn, không tự giác được quay mặt đi.
"Đường đại ca, tiểu nữ tên là Trì Tô, cũng là một thân một mình, bởi vì gia đạo trung lạc, nên đành phải lưu lạc cùng mấy gia đinh trong nhà, nếu như Đường đại ca không ngại, có thể đồng hành cùng với chúng ta, mọi người cùng nhau đi cũng tốt, có thể chiếu ứng lẫn nhau."
Một bên vẻ mặt Dật Thiên như đang sụp đổ, hình như hắn rất bất mãn khi bị nàng nói là gia đinh.
Nàng không về phía hắn, nàng nhìn Đường Kính.
Đường Kính gật đầu một cái, "Cũng được, một mình ngươi là một cô nương, hành tẩu giang hồ quả thật bất tiện, Đường mỗ coi như đi cùng cô nương một đoạn đường cũng tốt."
Trong lòng nàng không ngừng kích động, "Cám ơn Đường đại ca!"
Dật Thiên hừ lạnh một tiếng, quay đầu sang chỗ khác.
Trong ba người bọn họ, hôi nách có võ công cao nhất, nhưng là bởi vì tính tình hắn tương đối cô độc, cho nên không thể làm một thủ lĩnh tốt. Tam Phong là thủ lĩnh của mấy người bọn họ, mặc dù võ công hơi thấp hơn so với hôi nách, nhưng lại khá thân thiện và quyết đoán. Dật Thiên, võ công thấp nhất trong ba người, nhưng mà, không có ai có thể tốt hơn so với hắn. Nàng nghĩ Thiện Xá phái hắn theo, chính là theo làm bạn với nàng.
Đang lúc mọi người nói chuyện, mưa đã nhỏ hơn rất nhiều.
"Nếu mưa đã tạnh, chúng ta xuống cưỡi ngựa thôi." Đường Kính nhìn bên ngoài một chút, "Băng qua ngọn núi trước mặt, thì đã đến lãnh địa của Kiền Sở rồi."
Nàng ngây ngốc cười nhìn hắn xuống xe ngựa, kéo con ngựa của hắn lại, xoay người lên ngựa.
Sao không thể dùng một chữ mãnh chứ? !
"Đừng nhìn nữa! Cẩn thận rơi cả tròng mắt ra ngoài mất" Dật Thiên mất hứng cắt đứt nàng.
Nàng liếc hắn một cái, "Ngươi hãy học tập Đường đại ca một chút nhi đi!"
Dật Thiên trợn mắt nhìn nàng một cái, "Ta sao phải học hắn? Hừ, nhìn hắn cái dạng kia, cũng biết nhất định là gian tế được người khác phái tới."
Nàng nhìn Dật Thiên, "Ngươi nói những lời này mà không thấy xấu hổ sao?"
Dật Thiên tự biết đuối lý, tức giận nghiêng đầu.
Hôi nách lần đầu tiên chủ động nói với nàng một câu, "Tính tình Dật Thiên vẫn luôn là như vậy."
Nàng vẻ mặt nịnh hót nhìn về phía hôi nách, "Hôi nách ~ ngươi rốt cuộc nguyện ý nói chuyện với ta rồi?"
Hôi nách vẫn như cũ duy trì mặt thối của hắn, nhìn cũng chưa thèm nhìn nàng một cái, "Ngươi cũng chính cái tính này."
Nàng híp híp mắt, tính khí của nàng thế nào? Nàng đây chính là rộng rãi ~ không chấp nhặt với hắn ~
Trong khách điếm.
Thượng Quan Lệ: "Thái hậu, hiện tại có lẽ Dung nhi rời đi, nhưng ngộ nhỡ một ngày nào đó nàng ta lại quay trở lại thì làm sao đây? Không phải sẽ trở thành kẻ địch của người sao?"
Thái hậu cười nhạt một tiếng: "Hừ, yên tâm đi, ai gia có thể để cho nàng cứ ở bên ngoài tiêu dao sao?"
Trong mắt Thượng Quan Lệ thoáng qua một tia hận ý: "Lần trước nàng ta ở trong ngục, độc dược mà Thái hậu cho Lệ nhi cũng không độc chết được nàng, chỉ sợ. . . . . ."
Ánh mắt Thái hậu ngoan độc: "Nàng ta lập tức sẽ phải rời đi Thánh Dụ, ai gia tự có biện pháp."
Thượng Quan Lệ mặt mày hớn hở: "Thái hậu anh minh." Nếu không phải là Thái hậu, nàng cũng không thể bò lên tới vị trí hiện tại. Chiêu này của Thái hậu quả nhiên lợi hại, ngoài mặt như đang đối địch với nàng, nhưng lại âm thầm dạy nàng phải làm thế nào để diệt trừ từng cái chướng ngại vật một. Kể từ đó, không chỉ củng cố thêm địa vị của Thái hậu, mà cũng làm cho địa vị của nàng trong hậu cung càng thêm vững chắc.
Nhìn bóng lưng Thượng Quan Lệ rời đi, trong mắt Thái hậu thoáng qua một tia lạnh lẽo, Thượng Quan Lệ này, hình như đã không còn giá trị lợi dụng nữa rồi.
Nàng nổi giận gầm lên một tiếng, "Thì !Làm! Sao!"
Dật Thiên lập tức lắc đầu như trống bỏi, Đường Kính cũng bị tiếng hét của nàng làm cho sợ hãi lùi lại.
Nàng lập tức đổi lại một vẻ mặt vô cùng dịu dàng, "Đường đại ca, chớ cùng hắn chấp nhặt."
Đường Kính lau mồ hôi lạnh trên trán, cười xấu hổ một chút rồi quay đầu lại.
"Đường mỗ là người độc thân, hành tẩu giang hồ, bốn biển là nhà. Lần này tiến về phía Kiền Sở, chỉ vì muốn tìm một người."
Nàng nghe thấy vậy ánh mắt sáng lên, hắn độc thân sao? ? Quả thật quá tuyệt vời! !
Đường Kính thấy hai mắt nàng sáng như sao, chứa đầy vẻ hưng phấn, không tự giác được quay mặt đi.
"Đường đại ca, tiểu nữ tên là Trì Tô, cũng là một thân một mình, bởi vì gia đạo trung lạc, nên đành phải lưu lạc cùng mấy gia đinh trong nhà, nếu như Đường đại ca không ngại, có thể đồng hành cùng với chúng ta, mọi người cùng nhau đi cũng tốt, có thể chiếu ứng lẫn nhau."
Một bên vẻ mặt Dật Thiên như đang sụp đổ, hình như hắn rất bất mãn khi bị nàng nói là gia đinh.
Nàng không về phía hắn, nàng nhìn Đường Kính.
Đường Kính gật đầu một cái, "Cũng được, một mình ngươi là một cô nương, hành tẩu giang hồ quả thật bất tiện, Đường mỗ coi như đi cùng cô nương một đoạn đường cũng tốt."
Trong lòng nàng không ngừng kích động, "Cám ơn Đường đại ca!"
Dật Thiên hừ lạnh một tiếng, quay đầu sang chỗ khác.
Trong ba người bọn họ, hôi nách có võ công cao nhất, nhưng là bởi vì tính tình hắn tương đối cô độc, cho nên không thể làm một thủ lĩnh tốt. Tam Phong là thủ lĩnh của mấy người bọn họ, mặc dù võ công hơi thấp hơn so với hôi nách, nhưng lại khá thân thiện và quyết đoán. Dật Thiên, võ công thấp nhất trong ba người, nhưng mà, không có ai có thể tốt hơn so với hắn. Nàng nghĩ Thiện Xá phái hắn theo, chính là theo làm bạn với nàng.
Đang lúc mọi người nói chuyện, mưa đã nhỏ hơn rất nhiều.
"Nếu mưa đã tạnh, chúng ta xuống cưỡi ngựa thôi." Đường Kính nhìn bên ngoài một chút, "Băng qua ngọn núi trước mặt, thì đã đến lãnh địa của Kiền Sở rồi."
Nàng ngây ngốc cười nhìn hắn xuống xe ngựa, kéo con ngựa của hắn lại, xoay người lên ngựa.
Sao không thể dùng một chữ mãnh chứ? !
"Đừng nhìn nữa! Cẩn thận rơi cả tròng mắt ra ngoài mất" Dật Thiên mất hứng cắt đứt nàng.
Nàng liếc hắn một cái, "Ngươi hãy học tập Đường đại ca một chút nhi đi!"
Dật Thiên trợn mắt nhìn nàng một cái, "Ta sao phải học hắn? Hừ, nhìn hắn cái dạng kia, cũng biết nhất định là gian tế được người khác phái tới."
Nàng nhìn Dật Thiên, "Ngươi nói những lời này mà không thấy xấu hổ sao?"
Dật Thiên tự biết đuối lý, tức giận nghiêng đầu.
Hôi nách lần đầu tiên chủ động nói với nàng một câu, "Tính tình Dật Thiên vẫn luôn là như vậy."
Nàng vẻ mặt nịnh hót nhìn về phía hôi nách, "Hôi nách ~ ngươi rốt cuộc nguyện ý nói chuyện với ta rồi?"
Hôi nách vẫn như cũ duy trì mặt thối của hắn, nhìn cũng chưa thèm nhìn nàng một cái, "Ngươi cũng chính cái tính này."
Nàng híp híp mắt, tính khí của nàng thế nào? Nàng đây chính là rộng rãi ~ không chấp nhặt với hắn ~
Trong khách điếm.
Thượng Quan Lệ: "Thái hậu, hiện tại có lẽ Dung nhi rời đi, nhưng ngộ nhỡ một ngày nào đó nàng ta lại quay trở lại thì làm sao đây? Không phải sẽ trở thành kẻ địch của người sao?"
Thái hậu cười nhạt một tiếng: "Hừ, yên tâm đi, ai gia có thể để cho nàng cứ ở bên ngoài tiêu dao sao?"
Trong mắt Thượng Quan Lệ thoáng qua một tia hận ý: "Lần trước nàng ta ở trong ngục, độc dược mà Thái hậu cho Lệ nhi cũng không độc chết được nàng, chỉ sợ. . . . . ."
Ánh mắt Thái hậu ngoan độc: "Nàng ta lập tức sẽ phải rời đi Thánh Dụ, ai gia tự có biện pháp."
Thượng Quan Lệ mặt mày hớn hở: "Thái hậu anh minh." Nếu không phải là Thái hậu, nàng cũng không thể bò lên tới vị trí hiện tại. Chiêu này của Thái hậu quả nhiên lợi hại, ngoài mặt như đang đối địch với nàng, nhưng lại âm thầm dạy nàng phải làm thế nào để diệt trừ từng cái chướng ngại vật một. Kể từ đó, không chỉ củng cố thêm địa vị của Thái hậu, mà cũng làm cho địa vị của nàng trong hậu cung càng thêm vững chắc.
Nhìn bóng lưng Thượng Quan Lệ rời đi, trong mắt Thái hậu thoáng qua một tia lạnh lẽo, Thượng Quan Lệ này, hình như đã không còn giá trị lợi dụng nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.