Chương 220
Tương Tương Ngọc Nhân
12/07/2014
Thiện Xá thấy nàng cắn răng hít sâu một hơi, hắn cũng không cách nào tưởng tượng được sự khổ sở mà nàng đang phải chịu đựng.
"Còn cái đinh này không thể rút ra ngay được, nếu không ngươi không cách nào chịu được đâu."
Nàng khẽ rên một tiếng, coi như là đáp hắn.
Đã đều như vậy rồi, còn có thể làm sao đây?
Hắn hiện tại đang khổ não làm thế nào để ôm nàng lên, bởi vì bất luận đụng phải đâu, cũng sẽ đụng phải vết thương của nàng.
"Nhịn một chút." Hắn lưu loát bế ngang người nàng.
Nàng hiểu rõ, hắn làm như vậy là đã cố gắng hết sức để không động vào vết thương của nàng rồi, nhưng khi nàng bị nhấc lên, làm cho hai chân rút ra khỏi đinh bản, nàng liền đau đến mất đi tri giác.
. . . . . .
Tu Hồng Miễn rốt cuộc cùng tìm được tới nơi, nữ nhân này thế nhưng đến trấn Thiệu Trì của Kiền Sở, ở trong phủ một tên họ Chung. Nếu không phải ngay từ đầu hắn đã tăng thêm ám vệ phái tới biên cảnh, thì sợ rằng muốn tìm được nơi này, thật sự đúng không phải là chuyện dễ dàng.
Vừa đến trước phủ đệ, đột nhiên hắn nhìn thấy một người len lén mò từ bên trong ra, cố gắng chạy ra ngoài.
Người nào?
Tu Hồng Miễn không tiếng động theo sát bên hắn ta, trực giác mách bảo cho hắn biết người này cũng không phải là người tốt lành gì.
Đi theo hắn ta tới một hẻm nhỏ, đoán chừng đó là nơi mà hắn ta muốn đến, đến lúc đó chỉ sợ không tiện tra hỏi cái gì.
Tu Hồng Miễn một thanh đi lên bắt được người nọ.
Lục gia bị người một phát bắt được, đầu tiên là cả kinh, chẳng lẽ đây là Thiện Xá đuổi theo hắn? Ngay sau đó là một gương mặt tức giận, tên Thiện Xá kia không thể có thuật phân thân được, làm sao có thể đuổi kịp hắn cơ chứ? Nhất định là một tên nô tài ngu ngốc nào đó đi!
Quay đầu vừa nhìn, hắn đã bị sợ đến thân thể mềm nhũn, liền quỳ xuống.
"Nô, nô tài tham kiến hoàng thượng. . . . . ."
Thân thể Lục gia run rẩy, bị sợ đến mặt trắng bệch.
Tu Hồng Miễn chau mày, hắn ta có thể nhận ra hắn!
“Ngươi là ai?"
Lục gia há miệng run rẩy nằm trên mặt đất, không biết phải nói tiếp như thế nào.
Ban đầu ở lễ sắc phong đại điển, may mắn hắn có được cơ hội đi trước để xem. Người trước mặt, không phải hoàng thượng thì còn là ai vào đây?
Tu Hồng Miễn thấy hắn không nói gì, giọng nói lạnh nửa phần, "Ngươi là người ở đâu?"
Thân thể Lục gia run lên, "Hoàng thượng gọi nô tài là Tiểu Lục là được."
"Tiểu Lục? Ngươi mới vừa đi Chung phủ làm cái gì?"
Lục gia bị sợ đến mức hồn vía đều muốn bay lên, hoàng thượng thật sự đã đến rồi! Vì nữ nhân kia! ?
"Nô tài. . . . . . Mới vừa đi Chung phủ. . . . . . Phải . . . . . Đi xem một chút công việc làm ăn buôn bán với Lục gia, kết quả. . . . . . Không khéo, bên trong phủ không có ai . . . ."
"Bên trong phủ không có ai?" Tu Hồng Miễn nhíu lại mắt "Ngươi làm cái gì?"
"Nô, nô tài là một thương nhân buôn bán nhỏ . . . . A! ~!"
Tu Hồng Miễn một cước đem Lục gia đạp dính lên trên tường.
"Ngươi có biết tội khi quân phải xử như thế nào không?"
Lục gia bị đá một phát nhưng không bò dậy nổi, "Nô, nô tài không dám ~~"
"Không dám?" Tu Hồng Miễn không muốn cùng hắn nói nhảm, "Đi! Cùng ta vào Chung phủ!"
Lục gia liền phải theo sát ở sau lưng Tu Hồng Miễn, không biết hoàng thượng làm sao lại lợi hại như vậy, cái gì cũng không biết mà có thể tóm lấy hắn. Chỉ là. . . . . . Trong lòng hắn lạnh lùng khẽ hừ một tiếng, có ai nhìn thấy hắn dụng hình với nàng ta chứ? Chỉ cần hắn không thừa nhận, ai cũng hết cách với hắn!
Đi vào Chung phủ, quả thực không một bóng người.
Tu Hồng Miễn vừa một cước hung ác đá vào người Lục gia, "Nàng ở đâu? !"
Lục gia xoa chỗ bị Tu Hồng Miễn đá, vẻ mặt uất ức, "Nô tài không biết a ~ vừa rồi nô tài cũng không thấy ai, mới rời khỏi . . . . . . A ~! ~"
Lại thêm một cước nữa.
"Nói! Nàng ở đâu!"
Tu Hồng Miễn mắt lạnh nhìn người trước mắt, hắn ta há mồm ngậm miệng một nô tài hai nô tài, rõ ràng thường giúp người khác làm việc, thế nhưng hắn ta lại dám lừa dối nói là thương nhân. Lúc trước thấy hắn ta cứ lén lén lút lút từ bên trong chạy ra ngoài, mà phía sau nhưng không ai đi theo, rõ ràng là bên trong đã phát sinh chuyện gì đó, hoặc là. . . . . . Hắn chính là chủ nhân của phủ đệ này! Nếu không không thể nào lại ra vào tự nhiên như thế.
Lục gia bị Tu Hồng Miễn đá cho đầu váng mắt hoa, từ lúc nào mà hắn lại phải chịu những khổ nhục như thế đây!
"Hoàng thượng. . . . . ." Vừa định nguỵ biện, mắt thấy một cước lại muốn đá lên trên người hắn, Lục gia lập tức thét lên, "Mới vừa rồi Thiền Tướng quân đón nàng đi rồi!"
"Còn cái đinh này không thể rút ra ngay được, nếu không ngươi không cách nào chịu được đâu."
Nàng khẽ rên một tiếng, coi như là đáp hắn.
Đã đều như vậy rồi, còn có thể làm sao đây?
Hắn hiện tại đang khổ não làm thế nào để ôm nàng lên, bởi vì bất luận đụng phải đâu, cũng sẽ đụng phải vết thương của nàng.
"Nhịn một chút." Hắn lưu loát bế ngang người nàng.
Nàng hiểu rõ, hắn làm như vậy là đã cố gắng hết sức để không động vào vết thương của nàng rồi, nhưng khi nàng bị nhấc lên, làm cho hai chân rút ra khỏi đinh bản, nàng liền đau đến mất đi tri giác.
. . . . . .
Tu Hồng Miễn rốt cuộc cùng tìm được tới nơi, nữ nhân này thế nhưng đến trấn Thiệu Trì của Kiền Sở, ở trong phủ một tên họ Chung. Nếu không phải ngay từ đầu hắn đã tăng thêm ám vệ phái tới biên cảnh, thì sợ rằng muốn tìm được nơi này, thật sự đúng không phải là chuyện dễ dàng.
Vừa đến trước phủ đệ, đột nhiên hắn nhìn thấy một người len lén mò từ bên trong ra, cố gắng chạy ra ngoài.
Người nào?
Tu Hồng Miễn không tiếng động theo sát bên hắn ta, trực giác mách bảo cho hắn biết người này cũng không phải là người tốt lành gì.
Đi theo hắn ta tới một hẻm nhỏ, đoán chừng đó là nơi mà hắn ta muốn đến, đến lúc đó chỉ sợ không tiện tra hỏi cái gì.
Tu Hồng Miễn một thanh đi lên bắt được người nọ.
Lục gia bị người một phát bắt được, đầu tiên là cả kinh, chẳng lẽ đây là Thiện Xá đuổi theo hắn? Ngay sau đó là một gương mặt tức giận, tên Thiện Xá kia không thể có thuật phân thân được, làm sao có thể đuổi kịp hắn cơ chứ? Nhất định là một tên nô tài ngu ngốc nào đó đi!
Quay đầu vừa nhìn, hắn đã bị sợ đến thân thể mềm nhũn, liền quỳ xuống.
"Nô, nô tài tham kiến hoàng thượng. . . . . ."
Thân thể Lục gia run rẩy, bị sợ đến mặt trắng bệch.
Tu Hồng Miễn chau mày, hắn ta có thể nhận ra hắn!
“Ngươi là ai?"
Lục gia há miệng run rẩy nằm trên mặt đất, không biết phải nói tiếp như thế nào.
Ban đầu ở lễ sắc phong đại điển, may mắn hắn có được cơ hội đi trước để xem. Người trước mặt, không phải hoàng thượng thì còn là ai vào đây?
Tu Hồng Miễn thấy hắn không nói gì, giọng nói lạnh nửa phần, "Ngươi là người ở đâu?"
Thân thể Lục gia run lên, "Hoàng thượng gọi nô tài là Tiểu Lục là được."
"Tiểu Lục? Ngươi mới vừa đi Chung phủ làm cái gì?"
Lục gia bị sợ đến mức hồn vía đều muốn bay lên, hoàng thượng thật sự đã đến rồi! Vì nữ nhân kia! ?
"Nô tài. . . . . . Mới vừa đi Chung phủ. . . . . . Phải . . . . . Đi xem một chút công việc làm ăn buôn bán với Lục gia, kết quả. . . . . . Không khéo, bên trong phủ không có ai . . . ."
"Bên trong phủ không có ai?" Tu Hồng Miễn nhíu lại mắt "Ngươi làm cái gì?"
"Nô, nô tài là một thương nhân buôn bán nhỏ . . . . A! ~!"
Tu Hồng Miễn một cước đem Lục gia đạp dính lên trên tường.
"Ngươi có biết tội khi quân phải xử như thế nào không?"
Lục gia bị đá một phát nhưng không bò dậy nổi, "Nô, nô tài không dám ~~"
"Không dám?" Tu Hồng Miễn không muốn cùng hắn nói nhảm, "Đi! Cùng ta vào Chung phủ!"
Lục gia liền phải theo sát ở sau lưng Tu Hồng Miễn, không biết hoàng thượng làm sao lại lợi hại như vậy, cái gì cũng không biết mà có thể tóm lấy hắn. Chỉ là. . . . . . Trong lòng hắn lạnh lùng khẽ hừ một tiếng, có ai nhìn thấy hắn dụng hình với nàng ta chứ? Chỉ cần hắn không thừa nhận, ai cũng hết cách với hắn!
Đi vào Chung phủ, quả thực không một bóng người.
Tu Hồng Miễn vừa một cước hung ác đá vào người Lục gia, "Nàng ở đâu? !"
Lục gia xoa chỗ bị Tu Hồng Miễn đá, vẻ mặt uất ức, "Nô tài không biết a ~ vừa rồi nô tài cũng không thấy ai, mới rời khỏi . . . . . . A ~! ~"
Lại thêm một cước nữa.
"Nói! Nàng ở đâu!"
Tu Hồng Miễn mắt lạnh nhìn người trước mắt, hắn ta há mồm ngậm miệng một nô tài hai nô tài, rõ ràng thường giúp người khác làm việc, thế nhưng hắn ta lại dám lừa dối nói là thương nhân. Lúc trước thấy hắn ta cứ lén lén lút lút từ bên trong chạy ra ngoài, mà phía sau nhưng không ai đi theo, rõ ràng là bên trong đã phát sinh chuyện gì đó, hoặc là. . . . . . Hắn chính là chủ nhân của phủ đệ này! Nếu không không thể nào lại ra vào tự nhiên như thế.
Lục gia bị Tu Hồng Miễn đá cho đầu váng mắt hoa, từ lúc nào mà hắn lại phải chịu những khổ nhục như thế đây!
"Hoàng thượng. . . . . ." Vừa định nguỵ biện, mắt thấy một cước lại muốn đá lên trên người hắn, Lục gia lập tức thét lên, "Mới vừa rồi Thiền Tướng quân đón nàng đi rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.