Chương 224
Tương Tương Ngọc Nhân
24/07/2014
"Ngươi làm gì mà khiến cho nó ngất đi!" Nàng ôm A Hu trong ngực, ủy khuất nhìn Tu Hồng Miễn.
"Trẫm không đánh ngất nó, nó sẽ làm trẫm bị thương!” Tu Hồng Miễn hình như có chút tức giận.
Nàng xoa xoa cái đầu nhỏ của A Hu, đúng thể, dám đụng tới A Hu, cũng chỉ có Tu Hồng Miễn thôi.
Nàng len lén lườm Tu Hồng Miễn một cái, trừ hắn ra, còn ai có bản lãnh đem A Hu tới đây cho nàng chứ.
Nàng nhìn A Hu rồi làm mặt quỷ, ai bắt cái đồ đần A Hu này không nghe lời Thiện Xá nói, mình đi theo cũng không có gì không phải thoải mái hơn à.
"Ô ô ~~" A Hu dùng đôi mắt to vô tội nhìn nàng, như có vô tận uất ức.
"Dung nhi, đi, trẫm muốn xem ai dám ngăn cản trẫm!" Lúc hắn nói những lời này, Tu Hồng Miễn tức giận trợn trừng mắt nhìn Thiện Xá.
Thiện Xá cười khẽ một cái, "Dung nhi tự nguyện đi theo ta , sau đó lại. . . . . . Bị người khác cướp đi. . . . . ." Lúc Thiện Xá nói câu này thời điểm, có chút trách cứ nhìn nàng một cái.
Thật ra thì, đều là nàng tự nguyện đi theo hắn. . . . . .
Nàng xấu hổ cúi thấp đầu, đây là không phải là tự mình làm bậy thì không thể sống được sao?
Tu Hồng Miễn yên lặng nhìn nàng, "Là thật sao?"
Trong mắt của hắn, thậm chí tràn đầy thất vọng.
Nàng không dám nhìn ánh mắt của hắn nữa, lập tức nhìn sang chỗ khác.
"Nhìn trẫm!"
Bị Tu Hồng Miễn rống cho giật mình, nàng cố giả bộ trấn định nhìn hắn.
"Trả lời trẫm! Có phải là ngươi tự nguyện đi hay không? !"
Tu Hồng Miễn giận thật rồi, nàng có thể cảm nhận được điều đó.
Nàng có thể trực tiếp trả lời hắn là đúng, như vậy thì hắn có thể quên nàng đi.
Nhưng trong lòng nàng lại vạn lần không muốn thế, thế mới biết nàng cũng là một người ích kỷ? Cho dù nàng quyết định phải đi, cũng muốn ở trong lòng của hắn lưu lại một chút vị trí.
"Là Thiện Xá bắt ta đi!" Nàng kiên định nói.
Thiện Xá sững sờ, "Ngươi. . . . . ."
Nàng trừng mắt với hắn, như thế nào! ~ Hắn chỉ cho phép hắn lần lượt lừa gạt nàng, mà lại không cho nàng oan uổng hắn một lần sao?
Tu Hồng Miễn liếc xéo Thiện Xá, "Có lẽ, chúng ta nên nên hảo hảo mà nói chuyện rồi. Thiền Tướng quân ~" câu nói sau cùng nói ra vô cùng châm chọc, không cần nói cũng biết.
Thiện Xá cũng không yếu thế một tay nắm chặt thanh kiếm, "Tất nhiên rồi."
Xem ra bọn họ đang nghĩ đến việc ra bên ngoài làm một cuộc quyết đấu, người nào thắng, người đó có thể ôm được mỹ nhân về sao?
Nàng xấu hổ cười cười, không ngờ nàng lại là nữ chính, còn có hai anh chàng đẹp trai vì nàng mà đánh nhau.
"Ha ha ha a."
Không thể nín nhịn được nữa, nàng cười ra tiếng.
Hai người đang chuẩn bị rời đi đều kỳ quái nhìn về phía nàng.
Ý thức được điều đó nàng luống cuống, cười xấu hổ, "Tu, coi như bỏ qua hết đi. Ngay trong tình huống khẩn cấp Thiện Xá đã tới đây, lại biết ta gặp nguy hiểm, liền lập tức chạy tới đã cứu ta. Nếu không phải là hắn, ngươi bây giờ xác định không nhìn thấy ta."
Tu Hồng Miễn cười lạnh, "Thật sao? Đáng tiếc so với những gì trẫm biết không giống nhau."
Cái gì? Không giống nhau? Nàng có chút kinh ngạc.
"Thiện Xá Tướng quân cùng Kiền Sở Vương trong lúc thương nghị, ý thấy không hợp, lũ xa lạ kỳ. Hình như giữa các ngươi có một mâu thuẫn lớn nhất, chính là hắn không tán thành kế sách dùng người nhà của ngươi đến báo thù trẫm đúng không? Đáng tiếc hắn cũng không biết, đây mới là bản ý của ngươi. Nếu không nhân cơ hội này tạm thời rời đi, chỉ sợ trong cung các ngươi sẽ để xảy ra chuyện gì không quá vui vẻ đi."
Nàng ủy khuất nhìn về phía Thiện Xá, thì ra là hắn là vì tạm thời trốn tránh Hoa Dư không muốn hợp tác!
Ánh mắt Thiện Xá lóe lên, ngay sau đó nhìn về phía Tu Hồng Miễn, "Hoàng thượng lần này đến đây, cũng không phải là đơn thuần rời cung chứ? Ngươi đã rõ ràng chuyện ta cùng Dư vương, chắc hẳn ngươi cũng biết kế sách tấn công Hoàng cung của chúng ta chứ? Nếu như ngươi tiếp tục ở lại trong cung, tình huống tốt nhất cũng chỉ có thể là ngọc đá cùng nát."
Nàng bất khả tư nghị nhìn về phía Tu Hồng Miễn, hắn cũng không phải là bởi vì nàng mà ra ngoài sao! !
Khóe miệng Tu Hồng Miễn nhếch lên, "Quả nhiên hay là Nhị đệ rất hiểu rõ trẫm."
Thiện Xá bật cười, "Đại ca quá khen."
"Trẫm không đánh ngất nó, nó sẽ làm trẫm bị thương!” Tu Hồng Miễn hình như có chút tức giận.
Nàng xoa xoa cái đầu nhỏ của A Hu, đúng thể, dám đụng tới A Hu, cũng chỉ có Tu Hồng Miễn thôi.
Nàng len lén lườm Tu Hồng Miễn một cái, trừ hắn ra, còn ai có bản lãnh đem A Hu tới đây cho nàng chứ.
Nàng nhìn A Hu rồi làm mặt quỷ, ai bắt cái đồ đần A Hu này không nghe lời Thiện Xá nói, mình đi theo cũng không có gì không phải thoải mái hơn à.
"Ô ô ~~" A Hu dùng đôi mắt to vô tội nhìn nàng, như có vô tận uất ức.
"Dung nhi, đi, trẫm muốn xem ai dám ngăn cản trẫm!" Lúc hắn nói những lời này, Tu Hồng Miễn tức giận trợn trừng mắt nhìn Thiện Xá.
Thiện Xá cười khẽ một cái, "Dung nhi tự nguyện đi theo ta , sau đó lại. . . . . . Bị người khác cướp đi. . . . . ." Lúc Thiện Xá nói câu này thời điểm, có chút trách cứ nhìn nàng một cái.
Thật ra thì, đều là nàng tự nguyện đi theo hắn. . . . . .
Nàng xấu hổ cúi thấp đầu, đây là không phải là tự mình làm bậy thì không thể sống được sao?
Tu Hồng Miễn yên lặng nhìn nàng, "Là thật sao?"
Trong mắt của hắn, thậm chí tràn đầy thất vọng.
Nàng không dám nhìn ánh mắt của hắn nữa, lập tức nhìn sang chỗ khác.
"Nhìn trẫm!"
Bị Tu Hồng Miễn rống cho giật mình, nàng cố giả bộ trấn định nhìn hắn.
"Trả lời trẫm! Có phải là ngươi tự nguyện đi hay không? !"
Tu Hồng Miễn giận thật rồi, nàng có thể cảm nhận được điều đó.
Nàng có thể trực tiếp trả lời hắn là đúng, như vậy thì hắn có thể quên nàng đi.
Nhưng trong lòng nàng lại vạn lần không muốn thế, thế mới biết nàng cũng là một người ích kỷ? Cho dù nàng quyết định phải đi, cũng muốn ở trong lòng của hắn lưu lại một chút vị trí.
"Là Thiện Xá bắt ta đi!" Nàng kiên định nói.
Thiện Xá sững sờ, "Ngươi. . . . . ."
Nàng trừng mắt với hắn, như thế nào! ~ Hắn chỉ cho phép hắn lần lượt lừa gạt nàng, mà lại không cho nàng oan uổng hắn một lần sao?
Tu Hồng Miễn liếc xéo Thiện Xá, "Có lẽ, chúng ta nên nên hảo hảo mà nói chuyện rồi. Thiền Tướng quân ~" câu nói sau cùng nói ra vô cùng châm chọc, không cần nói cũng biết.
Thiện Xá cũng không yếu thế một tay nắm chặt thanh kiếm, "Tất nhiên rồi."
Xem ra bọn họ đang nghĩ đến việc ra bên ngoài làm một cuộc quyết đấu, người nào thắng, người đó có thể ôm được mỹ nhân về sao?
Nàng xấu hổ cười cười, không ngờ nàng lại là nữ chính, còn có hai anh chàng đẹp trai vì nàng mà đánh nhau.
"Ha ha ha a."
Không thể nín nhịn được nữa, nàng cười ra tiếng.
Hai người đang chuẩn bị rời đi đều kỳ quái nhìn về phía nàng.
Ý thức được điều đó nàng luống cuống, cười xấu hổ, "Tu, coi như bỏ qua hết đi. Ngay trong tình huống khẩn cấp Thiện Xá đã tới đây, lại biết ta gặp nguy hiểm, liền lập tức chạy tới đã cứu ta. Nếu không phải là hắn, ngươi bây giờ xác định không nhìn thấy ta."
Tu Hồng Miễn cười lạnh, "Thật sao? Đáng tiếc so với những gì trẫm biết không giống nhau."
Cái gì? Không giống nhau? Nàng có chút kinh ngạc.
"Thiện Xá Tướng quân cùng Kiền Sở Vương trong lúc thương nghị, ý thấy không hợp, lũ xa lạ kỳ. Hình như giữa các ngươi có một mâu thuẫn lớn nhất, chính là hắn không tán thành kế sách dùng người nhà của ngươi đến báo thù trẫm đúng không? Đáng tiếc hắn cũng không biết, đây mới là bản ý của ngươi. Nếu không nhân cơ hội này tạm thời rời đi, chỉ sợ trong cung các ngươi sẽ để xảy ra chuyện gì không quá vui vẻ đi."
Nàng ủy khuất nhìn về phía Thiện Xá, thì ra là hắn là vì tạm thời trốn tránh Hoa Dư không muốn hợp tác!
Ánh mắt Thiện Xá lóe lên, ngay sau đó nhìn về phía Tu Hồng Miễn, "Hoàng thượng lần này đến đây, cũng không phải là đơn thuần rời cung chứ? Ngươi đã rõ ràng chuyện ta cùng Dư vương, chắc hẳn ngươi cũng biết kế sách tấn công Hoàng cung của chúng ta chứ? Nếu như ngươi tiếp tục ở lại trong cung, tình huống tốt nhất cũng chỉ có thể là ngọc đá cùng nát."
Nàng bất khả tư nghị nhìn về phía Tu Hồng Miễn, hắn cũng không phải là bởi vì nàng mà ra ngoài sao! !
Khóe miệng Tu Hồng Miễn nhếch lên, "Quả nhiên hay là Nhị đệ rất hiểu rõ trẫm."
Thiện Xá bật cười, "Đại ca quá khen."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.