Chương 236
Tương Tương Ngọc Nhân
13/07/2014
"Tu ~" mặc dù không nhìn thấy, nhưng nàng vẫn ngẩng đầu lên hướng về phía hắn, đây là lễ tiết khi nói chuyện, nàng luôn luôn tương đối để ý tới những thứ này, "Ta có biện pháp khiến Hoa Dư lui binh."
"Ngươi?" Trong âm thanh của Tu Hồng Miễn tràn đầy hoài nghi.
"Ngươi không tin ta?"
Qua một chút, mới truyền đến âm thanh của Tu Hồng Miễn, "Lần này ngươi ra ngoài là vì chuyện này?"
"Không phải." Nàng lập tức phủ nhận, ít nhất lúc ban đầu không phải.
"Thì ra là ngươi đi ra ngoài là vì trẫm?" Giọng Tu Hồng Miễn mang theo hưng phấn nói.
Quả thật nàng đã hết cách với cái tên cuồng tự đại này, "Ta đã nói rồi, không ~!"
"Ngươi đã quan tâm tới trẫm như vậy, vì sao còn phải làm bộ như thờ ơ?" Tu Hồng Miễn hoàn toàn không để ý đến lời của nàng nói.
Nàng thở dài, "Ngươi rốt cuộc có đang nghe ta nói chuyện hay không đây ~?"
Tu Hồng Miễn đột nhiên ôm nàng vào trong lòng, "Trẫm hiểu tâm ý của ngươi."
Tâm ý? ! Cái gì tâm ý?
"Uy ~. . . . . . Này! ?"
Đột nhiên bị Tu Hồng Miễn ôm ngang lên, làm cho nàng có chút cảm giác choáng váng thoáng qua. Thì ra là không nhìn thấy, chỉ một chút xíu động tác cũng sẽ bị phóng đại rất nhiều lần.
"Không cần hắn lui binh, trẫm vẫn có thể thắng." Trong lời nói của Tu Hồng Miễn, tràn đầy tự tin.
"Ngươi rời khỏi Hoàng cung lâu như vậy, nói không chừng bên trong đó cũng đã đổi chủ rồi." Cũng không phải nàng cố ý đả kích hắn, dự tính của Hoa Dư, hắn cũng không phải không biết.
"A, chỉ một cái Hoàng cung trống rỗng, để cho hắn chiếm đoạt ở vài ngày thì như thế nào? Chờ trẫm trở về, thì giang sơn này vẫn mang họ Tu!"
Nàng kinh ngạc há to miệng, "Ngươi ngay cả quân đội cũng điều đi?"
Tu Hồng Miễn cười đến là vừa lòng, "Hắn an nài tai mắt ở bên cạnh trẫm, thì trẫm không thể an bài tai mắt ở bên cạnh hắn sao? Mưu kế của hắn tuy tốt, đáng tiếc lại tính sót ta sẽ đi nước cờ này. Nếu như ta cứ tử thủ Hoàng cung, nhất định sẽ thất bại."
Trong lòng nàng sự kính nể đối với Tu Hồng Miễn đã tới sát đất rồi, lấy lui làm tiến để xử lí, chỉ sợ từ cổ chí kim cũng khó mà tìm ra một người như thế.
Hắn chính là lấy lui làm tiến, hơn nữa còn lui thật xa.
"Vậy ngươi điều quân đội đến đâu rồi?" Nơi này là địa bàn của Kiền Sở, nếu như bọn họ đường đột đi vào, chỉ sợ sẽ rất bất lợi.
"Phượng Sơn trấn."
Quả nhiên quân đội chưa tới đây.
"Chỉ có một lần ngươi gặp chuyện là trẫm không tới!" Bất chợt nàng nghĩ tới những lời Tu Hồng Miễn vừa nói, nói như vậy, hắn cũng không có nói mạnh miệng, hắn thật sự vì nàng nên mới tới đây đúng không?
"Ngươi đặc biệt vì cứu ta nên mới chạy tới đây sao?" Nàng có chút cảm động.
Thân hình Tu Hồng Miễn hơi ngừng lại, "Không phải."
Nhưng nàng vẫn hưng phấn nói, "Oa ~ Tu ~ ngươi tốt với ta quá, ngay cả an nguy của ngươi ngươi cũng không để ý mà xả thân tới đây cứu ta!" Nàng cố ý nói rất lớn tiếng, cảm giác ăn miếng trả miếng thật sự rất tốt, ai bảo vừa rồi hắn hoàn toàn không để ý tới lời của nàng.
"Trẫm nói không là không! Ngươi nghe không hiểu sao!"
"Không đúng? Tốt lắm, ngươi nói làm sao thì ta phải thế hay sao?"
Tu Hồng Miễn ôm nàng lên ngựa, rồi cũng tung người lên ngựa cùng nàng.
"Trẫm. . . . . . Tới lấy chiến lệnh ." Tu Hồng Miễn hơi ngừng lại, ngay sau đó nói, "Một thứ quan trọng như vậy, dĩ nhiên ta phải tới để bảo vệ."
Nàng cười ha ha, "Chiến lệnh ngươi đã lấy được đi?" Hắn lấy cớ thật sự là cũ rích, mà hắn còn muốn lừa nàng sao?
Trước đó khi nàng để lại thư cho hắn, chỗ ghi tên đã cố ý viết là"Dung nhị" .
Một tên Tu Hồng Miễn luôn nhạy cảm như vậy, làm sao có thể tin tưởng nàng sẽ đem tên mình viết sai chứ?
Nàng đã ám chỉ rất rõ ràng, chính là Dung nhi Nhị tỷ của nàng.
Trên người nàng mà còn giữ đồ vật quan trọng kia, chắc là sẽ không cứ như vậy rời đi. Cho nên trước khi nàng đi đã đặc biệt viết một bức thư trong đó đặc biệt nhắc tới Nhị tỷ, như vậy trong tay Nhị tỷ trừ chiến lệnh, còn có thể có cái gì đây?
Nàng thấy Tu Hồng Miễn hít sâu một hơi, nàng càng thêm hả hê.
"Tu, ngươi tại sao lại tự mình tới đây chứ?" Bây giờ đang là lúc quan trọng, hắn hoàn toàn có thể phái Cảnh Nhân hoặc hắn ám vệ tới đây cứu nàng. Nếu như đứng ở góc độ của một Hoàng đế của một quốc gia, hắn thực sự không cần phải làm như vậy.
"Ngươi?" Trong âm thanh của Tu Hồng Miễn tràn đầy hoài nghi.
"Ngươi không tin ta?"
Qua một chút, mới truyền đến âm thanh của Tu Hồng Miễn, "Lần này ngươi ra ngoài là vì chuyện này?"
"Không phải." Nàng lập tức phủ nhận, ít nhất lúc ban đầu không phải.
"Thì ra là ngươi đi ra ngoài là vì trẫm?" Giọng Tu Hồng Miễn mang theo hưng phấn nói.
Quả thật nàng đã hết cách với cái tên cuồng tự đại này, "Ta đã nói rồi, không ~!"
"Ngươi đã quan tâm tới trẫm như vậy, vì sao còn phải làm bộ như thờ ơ?" Tu Hồng Miễn hoàn toàn không để ý đến lời của nàng nói.
Nàng thở dài, "Ngươi rốt cuộc có đang nghe ta nói chuyện hay không đây ~?"
Tu Hồng Miễn đột nhiên ôm nàng vào trong lòng, "Trẫm hiểu tâm ý của ngươi."
Tâm ý? ! Cái gì tâm ý?
"Uy ~. . . . . . Này! ?"
Đột nhiên bị Tu Hồng Miễn ôm ngang lên, làm cho nàng có chút cảm giác choáng váng thoáng qua. Thì ra là không nhìn thấy, chỉ một chút xíu động tác cũng sẽ bị phóng đại rất nhiều lần.
"Không cần hắn lui binh, trẫm vẫn có thể thắng." Trong lời nói của Tu Hồng Miễn, tràn đầy tự tin.
"Ngươi rời khỏi Hoàng cung lâu như vậy, nói không chừng bên trong đó cũng đã đổi chủ rồi." Cũng không phải nàng cố ý đả kích hắn, dự tính của Hoa Dư, hắn cũng không phải không biết.
"A, chỉ một cái Hoàng cung trống rỗng, để cho hắn chiếm đoạt ở vài ngày thì như thế nào? Chờ trẫm trở về, thì giang sơn này vẫn mang họ Tu!"
Nàng kinh ngạc há to miệng, "Ngươi ngay cả quân đội cũng điều đi?"
Tu Hồng Miễn cười đến là vừa lòng, "Hắn an nài tai mắt ở bên cạnh trẫm, thì trẫm không thể an bài tai mắt ở bên cạnh hắn sao? Mưu kế của hắn tuy tốt, đáng tiếc lại tính sót ta sẽ đi nước cờ này. Nếu như ta cứ tử thủ Hoàng cung, nhất định sẽ thất bại."
Trong lòng nàng sự kính nể đối với Tu Hồng Miễn đã tới sát đất rồi, lấy lui làm tiến để xử lí, chỉ sợ từ cổ chí kim cũng khó mà tìm ra một người như thế.
Hắn chính là lấy lui làm tiến, hơn nữa còn lui thật xa.
"Vậy ngươi điều quân đội đến đâu rồi?" Nơi này là địa bàn của Kiền Sở, nếu như bọn họ đường đột đi vào, chỉ sợ sẽ rất bất lợi.
"Phượng Sơn trấn."
Quả nhiên quân đội chưa tới đây.
"Chỉ có một lần ngươi gặp chuyện là trẫm không tới!" Bất chợt nàng nghĩ tới những lời Tu Hồng Miễn vừa nói, nói như vậy, hắn cũng không có nói mạnh miệng, hắn thật sự vì nàng nên mới tới đây đúng không?
"Ngươi đặc biệt vì cứu ta nên mới chạy tới đây sao?" Nàng có chút cảm động.
Thân hình Tu Hồng Miễn hơi ngừng lại, "Không phải."
Nhưng nàng vẫn hưng phấn nói, "Oa ~ Tu ~ ngươi tốt với ta quá, ngay cả an nguy của ngươi ngươi cũng không để ý mà xả thân tới đây cứu ta!" Nàng cố ý nói rất lớn tiếng, cảm giác ăn miếng trả miếng thật sự rất tốt, ai bảo vừa rồi hắn hoàn toàn không để ý tới lời của nàng.
"Trẫm nói không là không! Ngươi nghe không hiểu sao!"
"Không đúng? Tốt lắm, ngươi nói làm sao thì ta phải thế hay sao?"
Tu Hồng Miễn ôm nàng lên ngựa, rồi cũng tung người lên ngựa cùng nàng.
"Trẫm. . . . . . Tới lấy chiến lệnh ." Tu Hồng Miễn hơi ngừng lại, ngay sau đó nói, "Một thứ quan trọng như vậy, dĩ nhiên ta phải tới để bảo vệ."
Nàng cười ha ha, "Chiến lệnh ngươi đã lấy được đi?" Hắn lấy cớ thật sự là cũ rích, mà hắn còn muốn lừa nàng sao?
Trước đó khi nàng để lại thư cho hắn, chỗ ghi tên đã cố ý viết là"Dung nhị" .
Một tên Tu Hồng Miễn luôn nhạy cảm như vậy, làm sao có thể tin tưởng nàng sẽ đem tên mình viết sai chứ?
Nàng đã ám chỉ rất rõ ràng, chính là Dung nhi Nhị tỷ của nàng.
Trên người nàng mà còn giữ đồ vật quan trọng kia, chắc là sẽ không cứ như vậy rời đi. Cho nên trước khi nàng đi đã đặc biệt viết một bức thư trong đó đặc biệt nhắc tới Nhị tỷ, như vậy trong tay Nhị tỷ trừ chiến lệnh, còn có thể có cái gì đây?
Nàng thấy Tu Hồng Miễn hít sâu một hơi, nàng càng thêm hả hê.
"Tu, ngươi tại sao lại tự mình tới đây chứ?" Bây giờ đang là lúc quan trọng, hắn hoàn toàn có thể phái Cảnh Nhân hoặc hắn ám vệ tới đây cứu nàng. Nếu như đứng ở góc độ của một Hoàng đế của một quốc gia, hắn thực sự không cần phải làm như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.