Chương 242
Tương Tương Ngọc Nhân
25/07/2014
"Tu ~~! ~" nàng quờ quạng bắt được tay của Tu Hồng Miễn liền nắm thật chặt, thuận thế hai chân chợt nhảy một cái, liền treo lên người Tu Hồng Miễn, hai chân quấn chặt lấy thân thể của hắn, toàn thân run, "Ta đá phải chó sao! !"
Tu Hồng Miễn bị nàng đột nhiên tập kích có chút ứng phó không kịp, lui hai bước mới đứng vững.
Nghe thấy tiếng vang gầm gừ bên tai, nàng đoán ít nhất nó cũng là một loại chó săn.
Tệ hại nhất là, nàng rất sợ cái loại chó đó.
Tu Hồng Miễn đứng yên tại chỗ không thèm động đậy.
"Đi mau a ~~! ~" nàng liều mạng hầm hừ.
Tu Hồng Miễn vỗ vỗ đầu nàng một cái, "Ngươi đừng rống vào tai trẫm như thế!"
Nàng ủy khuất ngậm miệng lại, ai bảo bây giờ hắn ta là cọng cỏ cứu mạng duy nhất của nàng.
"Gâu! Uông ~!" Con chó vẫn không ngừng sủa .
Nàng cảm thấy thật tức giận liền chỉ vào cái con chó kia, "Ta nói cho ngươi biết! A Hu nhà chúng ta so với ngươi càng lợi hại hơn! Ngươi dám khi dễ ta, nó sẽ cắn chết ngươi!"
Tu Hồng Miễn phẫn nộ mà bất lực đem tay của nàng thu lại, "Chỉ đúng rồi hẵng mắng!"
Nàng ngượng ngùng thu tay về, "Tu ~ đi mau a ~" không biết hắn còn đứng ở nơi này làm gì.
"Nó cắn quần trẩm, trẫm làm sao đi được?"
Đoán chừng con chó này có khi là bá chủ cái vùng này, hoành hành ngang ngược quen rồi, mà chung quanh lại không có người nữa chứ.
"Được rồi được rồi, quần không cần nữa, đưa nó là được, áo mà ngươi bên ngoài cũng không hề ngắn, người khác không thấy được cái gì đâu."
Tu Hồng Miễn trở tay dùng sức nắm mặt nàng, càng không ngừng bóp lấy.
"Đau ~~~" nàng hét lên, "Bây giờ ta là bệnh nhân đấy! Ngươi dám đối xử với bệnh nhân như thế sao!"
Tu Hồng Miễn rốt cục cũng ngừng tay, "Về sau còn dám nói những lời như vậy, thì sẽ không đơn giản như vừa rồi đâu."
Nàng len lén hướng hắn làm mặt quỷ, đến chết vẫn sĩ diện! Vì một cái quần, đáng giá sao?
Hơn nữa, hiện tại một con chó đang kéo lấy quần của hắn, nàng lại giắt trên người của hắn, bộ dạng như vậy mà còn chưa đủ mất mặt à!
"Gọi bọn Thiện Xá chạy tới đây đi! Lục gia đối với nơi này rất quen thuộc, hắn ta nhất định có biện pháp!" nàng đề nghị, sao nàng không sớm nghĩ ra chứ!
"Không cần." Tu Hồng Miễn lạnh lùng nói.
Không phải chứ? Cái này cũng không được? Sĩ diện của tên này cũng quá kinh khủng đi!
"Nếu chúng ta cứ đứng ở đây, không phải càng có nhiều người thấy hơn sao! Nói không chừng đợi lát nữa bọn Thiện Xá mua xong đồ ăn rồi, đi tới đây sẽ thấy đấy!"
Những lời này của nàng tương đối có tác dụng với hắn, nàng chỉ cảm thấy thân thể hắn hơi thấp xuống, rồi sau đó có tiếng gió truyền đến.
Phía sau tiếng chó sủa càng ngày càng xa, nàng hả hê giắt trên người Tu Hồng Miễn, hình như nàng rốt cuộc cũng tìm được nhược điểm của hắn rồi.
"Tu ~ sao ngươi còn chưa dừng lại?" Tu Hồng Miễn học cái loại khinh công gì vậy? Nàng có cảm giác đã rất lâu rồi, mà hắn còn không có dừng lại.
"Đến chỗ không người tự nhiên ta sẽ ngừng."
Tu Hồng Miễn hô hấp có chút gấp gáp, xem ra hắn cũng rất mệt mỏi rồi, làm gì mà không dừng lại đi?
Đột nhiên nàng nghĩ đến cái gì, "Tu ~ quần của ngươi bị chó cắn hư rồi à?"
Thân hình Tu Hồng Miễn hơi ngừng lại, không trả lời nàng.
Nàng cố gắng nhịn cười đến mức nghẹn, toàn thân lại không ngừng được mà run lên .
Tu Hồng Miễn là một người chú trọng đến hình tượng như vậy, thế mà lại cũng có lúc chật vật như vậy.
"A ~! ! ~"
Mặt lần nữa nàng bị Tu Hồng Miễn kéo lấy, lần này hắn tăng thêm sức lực, thật sự rất đau.
Vốn dĩ nàng đã định cố nhịn, nhưng hắn bức nàng phải xả giận, nàng cũng giơ một tay ra, dùng sức nắm được mặt của hắn.
"Ngươi làm cái quái gì thế! Buông ra cho trẫm!" Tu Hồng Miễn tức giận bừng bừng rồi, ai dám đánh trả hắn như thế chứ!
Tu Hồng Miễn bị nàng đột nhiên tập kích có chút ứng phó không kịp, lui hai bước mới đứng vững.
Nghe thấy tiếng vang gầm gừ bên tai, nàng đoán ít nhất nó cũng là một loại chó săn.
Tệ hại nhất là, nàng rất sợ cái loại chó đó.
Tu Hồng Miễn đứng yên tại chỗ không thèm động đậy.
"Đi mau a ~~! ~" nàng liều mạng hầm hừ.
Tu Hồng Miễn vỗ vỗ đầu nàng một cái, "Ngươi đừng rống vào tai trẫm như thế!"
Nàng ủy khuất ngậm miệng lại, ai bảo bây giờ hắn ta là cọng cỏ cứu mạng duy nhất của nàng.
"Gâu! Uông ~!" Con chó vẫn không ngừng sủa .
Nàng cảm thấy thật tức giận liền chỉ vào cái con chó kia, "Ta nói cho ngươi biết! A Hu nhà chúng ta so với ngươi càng lợi hại hơn! Ngươi dám khi dễ ta, nó sẽ cắn chết ngươi!"
Tu Hồng Miễn phẫn nộ mà bất lực đem tay của nàng thu lại, "Chỉ đúng rồi hẵng mắng!"
Nàng ngượng ngùng thu tay về, "Tu ~ đi mau a ~" không biết hắn còn đứng ở nơi này làm gì.
"Nó cắn quần trẩm, trẫm làm sao đi được?"
Đoán chừng con chó này có khi là bá chủ cái vùng này, hoành hành ngang ngược quen rồi, mà chung quanh lại không có người nữa chứ.
"Được rồi được rồi, quần không cần nữa, đưa nó là được, áo mà ngươi bên ngoài cũng không hề ngắn, người khác không thấy được cái gì đâu."
Tu Hồng Miễn trở tay dùng sức nắm mặt nàng, càng không ngừng bóp lấy.
"Đau ~~~" nàng hét lên, "Bây giờ ta là bệnh nhân đấy! Ngươi dám đối xử với bệnh nhân như thế sao!"
Tu Hồng Miễn rốt cục cũng ngừng tay, "Về sau còn dám nói những lời như vậy, thì sẽ không đơn giản như vừa rồi đâu."
Nàng len lén hướng hắn làm mặt quỷ, đến chết vẫn sĩ diện! Vì một cái quần, đáng giá sao?
Hơn nữa, hiện tại một con chó đang kéo lấy quần của hắn, nàng lại giắt trên người của hắn, bộ dạng như vậy mà còn chưa đủ mất mặt à!
"Gọi bọn Thiện Xá chạy tới đây đi! Lục gia đối với nơi này rất quen thuộc, hắn ta nhất định có biện pháp!" nàng đề nghị, sao nàng không sớm nghĩ ra chứ!
"Không cần." Tu Hồng Miễn lạnh lùng nói.
Không phải chứ? Cái này cũng không được? Sĩ diện của tên này cũng quá kinh khủng đi!
"Nếu chúng ta cứ đứng ở đây, không phải càng có nhiều người thấy hơn sao! Nói không chừng đợi lát nữa bọn Thiện Xá mua xong đồ ăn rồi, đi tới đây sẽ thấy đấy!"
Những lời này của nàng tương đối có tác dụng với hắn, nàng chỉ cảm thấy thân thể hắn hơi thấp xuống, rồi sau đó có tiếng gió truyền đến.
Phía sau tiếng chó sủa càng ngày càng xa, nàng hả hê giắt trên người Tu Hồng Miễn, hình như nàng rốt cuộc cũng tìm được nhược điểm của hắn rồi.
"Tu ~ sao ngươi còn chưa dừng lại?" Tu Hồng Miễn học cái loại khinh công gì vậy? Nàng có cảm giác đã rất lâu rồi, mà hắn còn không có dừng lại.
"Đến chỗ không người tự nhiên ta sẽ ngừng."
Tu Hồng Miễn hô hấp có chút gấp gáp, xem ra hắn cũng rất mệt mỏi rồi, làm gì mà không dừng lại đi?
Đột nhiên nàng nghĩ đến cái gì, "Tu ~ quần của ngươi bị chó cắn hư rồi à?"
Thân hình Tu Hồng Miễn hơi ngừng lại, không trả lời nàng.
Nàng cố gắng nhịn cười đến mức nghẹn, toàn thân lại không ngừng được mà run lên .
Tu Hồng Miễn là một người chú trọng đến hình tượng như vậy, thế mà lại cũng có lúc chật vật như vậy.
"A ~! ! ~"
Mặt lần nữa nàng bị Tu Hồng Miễn kéo lấy, lần này hắn tăng thêm sức lực, thật sự rất đau.
Vốn dĩ nàng đã định cố nhịn, nhưng hắn bức nàng phải xả giận, nàng cũng giơ một tay ra, dùng sức nắm được mặt của hắn.
"Ngươi làm cái quái gì thế! Buông ra cho trẫm!" Tu Hồng Miễn tức giận bừng bừng rồi, ai dám đánh trả hắn như thế chứ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.