Chương 249
Tương Tương Ngọc Nhân
28/07/2014
Trực giác có biện pháp có thể làm giảm đi sự nhiễu loạn, đáp án kia đột nhiên xuất hiện trong đầu nàng, nhưng chung quy nàng lại không nắm bắt được phải làm bằng cách nào
Bên tai nàng thứ âm thanh kia vẫn kéo dài dai dẳng, khiến cho miệng đắng lưỡi khô, dù có cố gắng thế nào thì nàng cũng không thể yên lặng mà suy tư được.
Một ý niệm chợt lóe lên trong đầu, lúc đó khi nàng nghe vị Vương gia kia của Kiền Sở gảy đàn, nàng đã biết hắn ẩn giấu âm mưu gì đó, cho nên. . . . . . Thứ âm thanh mà nàng nghe được sẽ không giống với mọi người. Thứ mà nàng nghe không phải nhạc âm của hắn, mà là từng âm vực của đoạn nhạc, từng âm nhỏ nhất để có thể tìm ra sự khác biệt, chỉ vì nàng muốn nhìn thấy huyền cơ mà hắn để trong đó.
Hình như. . . . . .
Nàng hít sâu một hơi, buông hai tay đang bịt tai ra, âm thanh bén nhọn đâm vào tai khiến nàng phải nhíu mày.
Điều chỉnh hô hấp thật tốt, nàng không thèm để ý tới những tạp âm xung quanh nữa, bắt đầu tinh tế nghe mỗi một chi tiết nhỏ.
Đột nhiên nàng phát hiện vốn dĩ thứ âm thanh này chỉ là tiếng "tõng" của giọt nước nhỏ xuống kéo thật dài ra, thật ra trong đó còn xen lẫn những âm cao thấp không đồng đều về âm điệu. Từ từ, nàng phát hiện ra quy luật của những âm điệu kia, nghe thêm một chút nữa nàng lại thấy chúng trở thành những âm điệu thật dễ nghe.
Nàng cảm thấy mình thật may mắn, vì nàng thật sự đã tìm được biện pháp.
Nàng dùng tay mạnh mẽ lau đi vệt máu trên miệng, nàng nở một nụ cười thật rực rỡ.
Bước chân nàng càng tăng nhanh, nàng rất muốn biết đó là âm thanh do vật gì phát ra.
Nhưng lúc tay nàng mò được đến một cánh cửa thì âm thanh kia nháy mắt đã biến mất.
Nàng không có cách nào để biết được tình trạng hiện giờ rốt cuộc là như thế nào, nàng hận sao mình không có thêm một con mắt thứ ba.
"Có ai không? !" Nàng vô lực gõ cửa.
Vẫn như cũ không có ai trả lời, xem ra bên kia cũng không có ai rồi.
Nàng thử gõ xuống 25 cái, nhưng cửa vẫn không mở ra.
Chẳng lẽ là 26 cái?
Nhưng số lượng gõ nàng không ngừng tăng lên, gõ đến sưng cả tay, cuối cùng nàng cũng đành từ bỏ.
"Có lầm hay không ~ cũng quá keo kiệt đi, một chút nhắc nhở cũng không cho?" Nàng bất đắc dĩ tựa trên cánh cửa, bàn tay buồn bực gõ thật mạnh lên cánh cửa, "Khi dễ một người mù tính cũng là bản lĩnh sao~"
Đợi một lúc lâu, nàng không còn hi vọng xa vời sẽ có cái gì để chỉ dẫn cho nàng nữa, xem ra chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình.
Nàng mò mẫm trên cửa, phát hiện ra cánh cửa này khác với những cánh cửa lúc lúc trước, phía trên có một khe hở cong.
Cái khe hở này dùng để làm cái gì? Chẳng lẽ chính là cơ quan để mở cửa?
Nếu như có thể tìm được một thứ gì đó vừa với cái khe này rồi cho vào, biết đâu có thể mở ra. Nhưng nàng phải đi đâu để tìm vật này đây? Nếu như nàng thay đổi phương hướng đi tìm vật đó, thì chắc chắn sẽ không trở về được nơi này nữa.
Nếu đã như vậy . . . . . . Vật kia có lẽ phải ở chỗ nàng có với tới mới đúng!
Nàng mò mẫm trên cánh cửa nửa ngày, trừ cái khe hở kia nàng thật sự không phát hiện ra cái gì khác.
Nàng ngồi chồm hổm xuống, tìm một hồi dưới đất và chân cửa.
Nàng đá vào phía dưới cánh cửa, nàng mặc kệ đó có phải là biện pháp để mở cửa hay không, thử dù một chút dù sao cũng còn tốt hơn là không làm gì, cho dù có đá hư thì đó cũng không phải là cửa của nàng.
"Két" một tiếng, rốt cuộc nàng đá vào cái gì đó rơi xuống. Nàng dùng tay mò mẫm, có chút hả hê nở nụ cười, thứ này cơ hồ giống y hệt với hình dạng của khe hở trên cửa.
Bởi vì nàng không nhìn thấy, cho nên nàng phải thử mấy lần mới có thể đem vật kia bỏ vào khe hở.
"Ồn ào ~" Cánh cửa hướng xê dịch sang bên phải, mở ra!
Nhất thời, một đạo ánh sáng màu trắng chiếu rọi vào khoảng không gian đen kịt trước mắt nàng.
Nhất thời không thích ứng được, nàng liều mạng lắc đầu, ý đồ tránh khỏi điểm sáng này, nhưng hình như điểm sáng đó như dính lên mắt nàng, làm thế nào cũng không tránh thoát.
Nàng luống cuống dùng tay che mắt mình lại, những nó vẫn dán lên mắt nàng!
Nó có thể xuyên thấu qua tay nàng sao?
Nàng từ từ đi về phía trước, điểm sáng càng lúc càng lớn, làm cho nàng cảm thấy thật chói mắt.
Bên tai nàng thứ âm thanh kia vẫn kéo dài dai dẳng, khiến cho miệng đắng lưỡi khô, dù có cố gắng thế nào thì nàng cũng không thể yên lặng mà suy tư được.
Một ý niệm chợt lóe lên trong đầu, lúc đó khi nàng nghe vị Vương gia kia của Kiền Sở gảy đàn, nàng đã biết hắn ẩn giấu âm mưu gì đó, cho nên. . . . . . Thứ âm thanh mà nàng nghe được sẽ không giống với mọi người. Thứ mà nàng nghe không phải nhạc âm của hắn, mà là từng âm vực của đoạn nhạc, từng âm nhỏ nhất để có thể tìm ra sự khác biệt, chỉ vì nàng muốn nhìn thấy huyền cơ mà hắn để trong đó.
Hình như. . . . . .
Nàng hít sâu một hơi, buông hai tay đang bịt tai ra, âm thanh bén nhọn đâm vào tai khiến nàng phải nhíu mày.
Điều chỉnh hô hấp thật tốt, nàng không thèm để ý tới những tạp âm xung quanh nữa, bắt đầu tinh tế nghe mỗi một chi tiết nhỏ.
Đột nhiên nàng phát hiện vốn dĩ thứ âm thanh này chỉ là tiếng "tõng" của giọt nước nhỏ xuống kéo thật dài ra, thật ra trong đó còn xen lẫn những âm cao thấp không đồng đều về âm điệu. Từ từ, nàng phát hiện ra quy luật của những âm điệu kia, nghe thêm một chút nữa nàng lại thấy chúng trở thành những âm điệu thật dễ nghe.
Nàng cảm thấy mình thật may mắn, vì nàng thật sự đã tìm được biện pháp.
Nàng dùng tay mạnh mẽ lau đi vệt máu trên miệng, nàng nở một nụ cười thật rực rỡ.
Bước chân nàng càng tăng nhanh, nàng rất muốn biết đó là âm thanh do vật gì phát ra.
Nhưng lúc tay nàng mò được đến một cánh cửa thì âm thanh kia nháy mắt đã biến mất.
Nàng không có cách nào để biết được tình trạng hiện giờ rốt cuộc là như thế nào, nàng hận sao mình không có thêm một con mắt thứ ba.
"Có ai không? !" Nàng vô lực gõ cửa.
Vẫn như cũ không có ai trả lời, xem ra bên kia cũng không có ai rồi.
Nàng thử gõ xuống 25 cái, nhưng cửa vẫn không mở ra.
Chẳng lẽ là 26 cái?
Nhưng số lượng gõ nàng không ngừng tăng lên, gõ đến sưng cả tay, cuối cùng nàng cũng đành từ bỏ.
"Có lầm hay không ~ cũng quá keo kiệt đi, một chút nhắc nhở cũng không cho?" Nàng bất đắc dĩ tựa trên cánh cửa, bàn tay buồn bực gõ thật mạnh lên cánh cửa, "Khi dễ một người mù tính cũng là bản lĩnh sao~"
Đợi một lúc lâu, nàng không còn hi vọng xa vời sẽ có cái gì để chỉ dẫn cho nàng nữa, xem ra chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình.
Nàng mò mẫm trên cửa, phát hiện ra cánh cửa này khác với những cánh cửa lúc lúc trước, phía trên có một khe hở cong.
Cái khe hở này dùng để làm cái gì? Chẳng lẽ chính là cơ quan để mở cửa?
Nếu như có thể tìm được một thứ gì đó vừa với cái khe này rồi cho vào, biết đâu có thể mở ra. Nhưng nàng phải đi đâu để tìm vật này đây? Nếu như nàng thay đổi phương hướng đi tìm vật đó, thì chắc chắn sẽ không trở về được nơi này nữa.
Nếu đã như vậy . . . . . . Vật kia có lẽ phải ở chỗ nàng có với tới mới đúng!
Nàng mò mẫm trên cánh cửa nửa ngày, trừ cái khe hở kia nàng thật sự không phát hiện ra cái gì khác.
Nàng ngồi chồm hổm xuống, tìm một hồi dưới đất và chân cửa.
Nàng đá vào phía dưới cánh cửa, nàng mặc kệ đó có phải là biện pháp để mở cửa hay không, thử dù một chút dù sao cũng còn tốt hơn là không làm gì, cho dù có đá hư thì đó cũng không phải là cửa của nàng.
"Két" một tiếng, rốt cuộc nàng đá vào cái gì đó rơi xuống. Nàng dùng tay mò mẫm, có chút hả hê nở nụ cười, thứ này cơ hồ giống y hệt với hình dạng của khe hở trên cửa.
Bởi vì nàng không nhìn thấy, cho nên nàng phải thử mấy lần mới có thể đem vật kia bỏ vào khe hở.
"Ồn ào ~" Cánh cửa hướng xê dịch sang bên phải, mở ra!
Nhất thời, một đạo ánh sáng màu trắng chiếu rọi vào khoảng không gian đen kịt trước mắt nàng.
Nhất thời không thích ứng được, nàng liều mạng lắc đầu, ý đồ tránh khỏi điểm sáng này, nhưng hình như điểm sáng đó như dính lên mắt nàng, làm thế nào cũng không tránh thoát.
Nàng luống cuống dùng tay che mắt mình lại, những nó vẫn dán lên mắt nàng!
Nó có thể xuyên thấu qua tay nàng sao?
Nàng từ từ đi về phía trước, điểm sáng càng lúc càng lớn, làm cho nàng cảm thấy thật chói mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.