Chương 256
Tương Tương Ngọc Nhân
31/07/2014
"Cám ơn anh." Cô rất cảm kích anh ta, vào những lúc như thế này chỉ một chút xíu quan tâm cũng sẽ được phóng đại gấp mấy lần.
"Cô tên là Trì Tô?"
Cô kinh ngạc gật gật đầu, tại sao anh ta lại biết tên của cô chứ?
"Tiếp tục cố gắng lên, bây giờ ở đâu cũng thiếu những người như cô." Nụ cười đẹp như ánh mặt trời của anh ta khắc sâu vào đôi mắt của cô, cô nghĩ anh ta chính là tổng giám đốc công ty đó.
Nhếch nhác về đến nhà, mẹ đã nói với cô.
"Tô Tô~ một lát nữa cùng mẹ đi ra ngoài ăn một bữa cơm đấy."
Cô ôm con chó nhỏ của cô vào trong ngực, không ngừng vuốt ve nó. Nó biết làm nũng, nhưng lại không biết biểu hiện sự vô tội đến đáng thương như A Hu; nó sẽ tức giận, nhưng lại không có ánh mắt giảo hoạt đến mức nguy hiểm như của A Hu, nó cũng sẽ ngủ, nhưng không bao giờ là giả vờ ngủ; nó sẽ bởi vì tranh thủ tình cảm mà kêu to, nhưng rốt cuộc cũng sẽ không bởi vì cô gặp phải nguy hiểm mà quên mất bản thân mình, chỉ vì nó chính là nó.
Cô vẫn thường ôn nó, gọi nó mỗi ngày, dọn cho nó một chỗ ngủ sạch sẽ nhất, chưa bao giờ để nó bị bẩn dù chỉ một chút.
Từ khi cô mua nó về tới giờ, cô chưa từng đánh nó.
"Tô tô ~!" Mẹ có chút tức giận, "Con rốt cuộc bị sao vậy? Có cái gì mà không thể nói với mẹ sao?"
"Không có việc gì." Cô xin lỗi nhìn về phía mẹ, "Mẹ vừa mới nói cái gì vậy?"
Mẹ cô cũng chẳng thể làm gì được, bà từ trước tới nay chưa từng ép hỏi cô chuyện gì, trên phương diện này, bà luôn để cô thoải mái tự do.
Tự do, chính là thứ mà ở thế giới kia cô khát khao nhiều nhất. Hiện tại rốt cuộc cô cũng đã được như nguyện lấy được tự do, tại sao trong lòng cô lại cảm thấy trống trải như vậy, như là đã mất đi tất cả?
"Con đi chuẩn bị đi, cùng mẹ đi ra ngoài ăn cơm."
"Đi ra ngoài ăn? Mẹ có hẹn với bạn à?"
Mẹ cô thần bí hướng cô cười cười, "Con đi rồi biết."
Cùng mẹ đi tới chỗ hẹn, thế nhưng cô lại gặp được anh ta!
"Trì Tô." Anh rất lễ phép cười với cô.
"Hai đứa quen nhau à?" Mẹ cô có chút kinh ngạc.
"Ha ha, cũng coi như biết, hơn nữa cũng không giống bình thường." Anh nở một nụ cười cực kỳ rực rỡ, "Tôi còn chưa tự giới thiệu, tôi tên là Cừu Trạch Hạo."
Nói xong, anh rộng rãi đưa tay phải ra, cô lúng túng cùng anh bắt tay một cái, cô vẫn còn là một cô nàng sinh viên rất không thích ứng được với một nghi lễ như vậy.
"Đây là mẹ của tôi." Cừu Trạch Hạo giới thiệu với cô người phụ nữ bên cạnh.
"Ặc, dì mạnh khỏe." Cô không biết phải ứng phó làm sao, chỉ đành khẽ cúi chào một cái.
"Hảo hảo hảo, tất cả đều là người một nhà, không cần phải khách khí như vậy ~ ha ha." Bà cười mi mị bộ dáng rất là hòa ái, có lẽ Cừu Trạch Hạo chính là được di truyền nụ cười của mẹ anh, một nụ vười tựa như gió xuân.
"Đây là con gái của cậu à? Thật không tệ, cậu thật là có phúc"
Hai người thân thiện ở một bên hàn huyên, cô đành ngồi một bên ngoan ngoãn uống trà.
"Thì ra cô chính là con gái của bác Trì?" Cừu Trạch Hạo dù sao cũng là thường xuyên giao tiếp bên ngoài xã hội, rất biết cùng người khác giao tiếp.
Cô gật đầu một cái, cô từ nhỏ đã mang họ của mẹ, từ lúc cô còn chưa xuyên qua, cha đối với cô cũng chỉ tương đương với một người đi đường. Ngay cả một chút hận cũng không có, bởi vì không có chút tình cảm nào, cho nên đối với cô mà nói chỉ là một người đi đường không chút liên quan.
"Cô còn chưa tốt nghiệp đại học đúng không? Cô học nghành gì? Có lẽ về sau nếu có cơ hội có thể hợp tác với công ty chúng tôi."
Cô cố gắng nở một nụ cười thật tươi, "Làm sao có thể nói là hợp tác được chứ, nếu tôi tốt nghiệp rồi cũng chỉ có thể đi làm thuê mà thôi."
"Hình như tôi cảm thấy cô rất gò bó, là vì cảm thấy tôi không đủ thân thiện sao?"
Cô bị câu hỏi của anh làm cho có chút xấu hổ, anh ta thật đúng là lắm chuyện, dù sao bọn họ mới chỉ gặp thoáng qua có mấy lần mà thôi.
Mà quả thật anh ta rất có nghệ thuật giao tiếp, trong cuộc đối thoại một bên hỏi một bên đáp như thế này, cô cũng dần dần thả lỏng rất nhiều.
Bữa cơm này ăn thật lâu, chờ đến lúc bọn họ rời khỏi đã hơn tám giờ.
"Trạch Hạo, nếu con không có việc gì thì mang Tô Tô ra ngoài đi dạo một chút đi." Mẹ của Cừu Trạch Hạo đề nghị với anh lúc gần về.
"Đúng vậy, Tô Tô nhà chúng tôi mới vừa về nước, cũng không quen thuộc nơi đây lắm." Mẹ cô lập tức phụ họa.
Mặt cô hiện thêm vài vạch đen mà nhìn về phía mẹ mình, cô đã trở về cả một quãng thời gian dài rồi, ngay cả phố nào bán cái gì hay mặt mấy bà chủ cửa hàng có mấy nếp nhăn cô cũng biết rõ ràng.
"Cô tên là Trì Tô?"
Cô kinh ngạc gật gật đầu, tại sao anh ta lại biết tên của cô chứ?
"Tiếp tục cố gắng lên, bây giờ ở đâu cũng thiếu những người như cô." Nụ cười đẹp như ánh mặt trời của anh ta khắc sâu vào đôi mắt của cô, cô nghĩ anh ta chính là tổng giám đốc công ty đó.
Nhếch nhác về đến nhà, mẹ đã nói với cô.
"Tô Tô~ một lát nữa cùng mẹ đi ra ngoài ăn một bữa cơm đấy."
Cô ôm con chó nhỏ của cô vào trong ngực, không ngừng vuốt ve nó. Nó biết làm nũng, nhưng lại không biết biểu hiện sự vô tội đến đáng thương như A Hu; nó sẽ tức giận, nhưng lại không có ánh mắt giảo hoạt đến mức nguy hiểm như của A Hu, nó cũng sẽ ngủ, nhưng không bao giờ là giả vờ ngủ; nó sẽ bởi vì tranh thủ tình cảm mà kêu to, nhưng rốt cuộc cũng sẽ không bởi vì cô gặp phải nguy hiểm mà quên mất bản thân mình, chỉ vì nó chính là nó.
Cô vẫn thường ôn nó, gọi nó mỗi ngày, dọn cho nó một chỗ ngủ sạch sẽ nhất, chưa bao giờ để nó bị bẩn dù chỉ một chút.
Từ khi cô mua nó về tới giờ, cô chưa từng đánh nó.
"Tô tô ~!" Mẹ có chút tức giận, "Con rốt cuộc bị sao vậy? Có cái gì mà không thể nói với mẹ sao?"
"Không có việc gì." Cô xin lỗi nhìn về phía mẹ, "Mẹ vừa mới nói cái gì vậy?"
Mẹ cô cũng chẳng thể làm gì được, bà từ trước tới nay chưa từng ép hỏi cô chuyện gì, trên phương diện này, bà luôn để cô thoải mái tự do.
Tự do, chính là thứ mà ở thế giới kia cô khát khao nhiều nhất. Hiện tại rốt cuộc cô cũng đã được như nguyện lấy được tự do, tại sao trong lòng cô lại cảm thấy trống trải như vậy, như là đã mất đi tất cả?
"Con đi chuẩn bị đi, cùng mẹ đi ra ngoài ăn cơm."
"Đi ra ngoài ăn? Mẹ có hẹn với bạn à?"
Mẹ cô thần bí hướng cô cười cười, "Con đi rồi biết."
Cùng mẹ đi tới chỗ hẹn, thế nhưng cô lại gặp được anh ta!
"Trì Tô." Anh rất lễ phép cười với cô.
"Hai đứa quen nhau à?" Mẹ cô có chút kinh ngạc.
"Ha ha, cũng coi như biết, hơn nữa cũng không giống bình thường." Anh nở một nụ cười cực kỳ rực rỡ, "Tôi còn chưa tự giới thiệu, tôi tên là Cừu Trạch Hạo."
Nói xong, anh rộng rãi đưa tay phải ra, cô lúng túng cùng anh bắt tay một cái, cô vẫn còn là một cô nàng sinh viên rất không thích ứng được với một nghi lễ như vậy.
"Đây là mẹ của tôi." Cừu Trạch Hạo giới thiệu với cô người phụ nữ bên cạnh.
"Ặc, dì mạnh khỏe." Cô không biết phải ứng phó làm sao, chỉ đành khẽ cúi chào một cái.
"Hảo hảo hảo, tất cả đều là người một nhà, không cần phải khách khí như vậy ~ ha ha." Bà cười mi mị bộ dáng rất là hòa ái, có lẽ Cừu Trạch Hạo chính là được di truyền nụ cười của mẹ anh, một nụ vười tựa như gió xuân.
"Đây là con gái của cậu à? Thật không tệ, cậu thật là có phúc"
Hai người thân thiện ở một bên hàn huyên, cô đành ngồi một bên ngoan ngoãn uống trà.
"Thì ra cô chính là con gái của bác Trì?" Cừu Trạch Hạo dù sao cũng là thường xuyên giao tiếp bên ngoài xã hội, rất biết cùng người khác giao tiếp.
Cô gật đầu một cái, cô từ nhỏ đã mang họ của mẹ, từ lúc cô còn chưa xuyên qua, cha đối với cô cũng chỉ tương đương với một người đi đường. Ngay cả một chút hận cũng không có, bởi vì không có chút tình cảm nào, cho nên đối với cô mà nói chỉ là một người đi đường không chút liên quan.
"Cô còn chưa tốt nghiệp đại học đúng không? Cô học nghành gì? Có lẽ về sau nếu có cơ hội có thể hợp tác với công ty chúng tôi."
Cô cố gắng nở một nụ cười thật tươi, "Làm sao có thể nói là hợp tác được chứ, nếu tôi tốt nghiệp rồi cũng chỉ có thể đi làm thuê mà thôi."
"Hình như tôi cảm thấy cô rất gò bó, là vì cảm thấy tôi không đủ thân thiện sao?"
Cô bị câu hỏi của anh làm cho có chút xấu hổ, anh ta thật đúng là lắm chuyện, dù sao bọn họ mới chỉ gặp thoáng qua có mấy lần mà thôi.
Mà quả thật anh ta rất có nghệ thuật giao tiếp, trong cuộc đối thoại một bên hỏi một bên đáp như thế này, cô cũng dần dần thả lỏng rất nhiều.
Bữa cơm này ăn thật lâu, chờ đến lúc bọn họ rời khỏi đã hơn tám giờ.
"Trạch Hạo, nếu con không có việc gì thì mang Tô Tô ra ngoài đi dạo một chút đi." Mẹ của Cừu Trạch Hạo đề nghị với anh lúc gần về.
"Đúng vậy, Tô Tô nhà chúng tôi mới vừa về nước, cũng không quen thuộc nơi đây lắm." Mẹ cô lập tức phụ họa.
Mặt cô hiện thêm vài vạch đen mà nhìn về phía mẹ mình, cô đã trở về cả một quãng thời gian dài rồi, ngay cả phố nào bán cái gì hay mặt mấy bà chủ cửa hàng có mấy nếp nhăn cô cũng biết rõ ràng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.