Chương 259
Tương Tương Ngọc Nhân
01/08/2014
Cô chột dạ cúi đầu, đúng là trong lòng cô có nghi kỵ.
Nhưng lúc cô vừa mới tới đây, đã liền bị tiểu Cúc bán đứng; cô vẫn luôn rất tin tưởng Thiện Xá nhưng cuối cùng hắn đối cô cũng là vì có mưu đồ khác; cô tin tưởng Thái hậu sẽ chỗ dựa vững chắc nhất cho cô, nhưng cuối cùng lại bị bà ta hại cho suýt mất cả cái mạng này; ngay cả người mà cô tin tưởng quá giống Đại Cá Tử thiện lương của cô là Đường Kính, không phải rồi cuối cùng cũng nhảy vào bẫy rập của hắn sao . . . . . Cô còn dám tin tưởng sao? Cô còn có tư cách để tin tưởng sao?
Nam tử kia lắc đầu một cái, "Hình như còn có cái gì đó ngươi không hiểu rõ."
Cô kinh ngạc nhìn hắn, thiếu chút nữa quên mất hắn có thể đọc được những suy nghĩ trong lòng cô.
"Ngươi chỉ biết là bọn họ đã lừa gạt ngươi, vậy ngươi dám không thẹn với lương tâm mà nói, ngươi chưa từng nói láo với bọn họ sao?"
Cô sững sờ, hình như. . . . . . Cô cũng từng nói láo với bọn họ.
"Người khác lừa ngươi thì ngươi liền cảm thấy thất vọng với tình người, vậy ngươi lừa gạt người khác thì bọn họ không khó chịu sao? Vậy ngươi cho rằng những người khác chỉ là những kẻ ngu ngốc, không có một người nào có thể nhìn ra lời nói dối của ngươi sao? Mỗi người đều có những bí mật thuộc về mình, rất nhiều lời nói dối là thân bất do kỷ, điểm này ngươi cũng nên là người rõ ràng nhất rồi."
Nghe lời hắn nói, cô bắt đầu suy tư. Quả thật, cô nhìn nhận mọi chuyện quá mức phiến diện, nếu như có thể nói lời thật, người nào lại nguyện ý đi nói dối đây?
"Là ta sai lầm rồi sao?" Cô nhìn hắn, gương mặt lộ rõ sự vô vọng.
Hắn lắc đầu một cái, "Ta không có tư cách đánh giá ngươi đúng hay sai, chỉ là, ta có thể để cho ngươi nhìn một chuyện, có lẽ chính ngươi có thể tìm ra đáp án."
Hắc động trên đất trong nháy mắt mở ra, xuất hiện những hình ảnh cực kỳ tàn nhẫn. Đầy đất đều là những thi thể đầm đìa máu tươi, hình như cô còn ngửi thấy bên trong truyền ra nồng đậm mùi máu tanh.
Hình ảnh dần chuyển động, cô thấy được một đoàn binh lính mặc khôi giáp, tựa hồ đang công kích cái gì.
Gần, gần, lại là Tu!
Hắn bị vô số binh lính nặng nề bao vây, cho dù là ba đầu sáu tay cũng không cách nào ngăn cản được sự công kích kinh khủng như thế.
"Sát ~"
Thân thể của cô nhìn thấy thanh kiếm đang đam vào tay của Tu Hồng Miễn mà run lên, trong lòng một hồi quặn đau.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
"Có lẽ ngươi còn không biết quy định của cướp giới, phàm là người nào đã tiến vào cướp giới, thì chỉ có thể đi tới, không được lùi về phía sau. Hai người các ngươi đồng thời tiến vào, chỉ đành phải một người lựa chọn những khảo nghiệm về tâm lý, một cái người lựa chọn những khảo nghiệm về thân thể. Ngay cả tính mạng hắn cũng giao cho ngươi."
Giao cho cô? Cô không hiểu nhìn hắn, rồi lại chớp mắt một cái nhìn về phía hình ảnh, Tu đã sắp không kiên trì nổi nữa rồi.
"Sự khảo nghiệm về thân thể là dựa trên những khảo nghiệm về khảo nghiệm về tâm lý, nói cách khác, nếu như trong lòng ngươi không qua được khảo nghiệm, như vậy chỗ của hắn sẽ càng không ngừng xuất hiện những binh lính kia, mãi mãi không kết thúc."
Cũng chính là. . . . . . Cho đến khi chết trận mới thôi?
"Ta có thể chấm dứt nó sao?"
Hắn gật đầu một cái, "Ngươi đã thông qua khảo nghiệm đối với những nhược điểm về nhân tính, bây ngươi đã qua."
Nhược điểm về nhân tính? Hồi tưởng lại vị bà bà lúc trước, bà ta nói tướng mạo xấu xí của bà ta chính là sự khảo nghiệm về nỗi sợ hãi thông qua thị giác, bà ta còn nói bà ta còn muốn kể chuyện xưa, chính là sự khảo nghiệm đối với sự hiếu kỳ của lòng người, còn Nghiền muội sau đó, chính là sự khảo nghiệm đối với sự phân biệt thật giả trong nhân cách, còn có thính giác, thị giác, cuối cùng. . . . . . Cũng chính là nhược điểm lớn nhất trong nhân tính, hiểu lầm.
"Không phải ta đã thông qua những khảo nghiệm sao? Tại sao những binh lính kia vẫn còn ở đó?"
"Chỉ cần ngươi dừng lại thêm một khắc đồng hồ, sẽ càng có nhiều binh lính hơn, ngươi có thể tự tính tính toán xem từ lúc ngươi vừa bắt đầu xông cướp giới đến bây giờ, tổng cộng làm trễ nãi bao nhiêu thời gian."
Thân thể của cô run rẩy, không trách được Tu bảo cô đừng ngừng lại, thì ra là chỉ cần cô dừng lại thêm một khắc đồng hồ, sẽ tạo thành sự uy hiếp vô cùng lớn đối với thân thể của hắn, hắn thật sự đem tính mạng mình giao vào tay của cô, đáng tiếc, cô lại phụ hắn.
Nhìn phía sau càng không ngừng có những binh lính xông lên, toàn thân cô cũng mềm nhũn, Tu đã sắp không chịu đựng được nữa rồi.
Nhưng lúc cô vừa mới tới đây, đã liền bị tiểu Cúc bán đứng; cô vẫn luôn rất tin tưởng Thiện Xá nhưng cuối cùng hắn đối cô cũng là vì có mưu đồ khác; cô tin tưởng Thái hậu sẽ chỗ dựa vững chắc nhất cho cô, nhưng cuối cùng lại bị bà ta hại cho suýt mất cả cái mạng này; ngay cả người mà cô tin tưởng quá giống Đại Cá Tử thiện lương của cô là Đường Kính, không phải rồi cuối cùng cũng nhảy vào bẫy rập của hắn sao . . . . . Cô còn dám tin tưởng sao? Cô còn có tư cách để tin tưởng sao?
Nam tử kia lắc đầu một cái, "Hình như còn có cái gì đó ngươi không hiểu rõ."
Cô kinh ngạc nhìn hắn, thiếu chút nữa quên mất hắn có thể đọc được những suy nghĩ trong lòng cô.
"Ngươi chỉ biết là bọn họ đã lừa gạt ngươi, vậy ngươi dám không thẹn với lương tâm mà nói, ngươi chưa từng nói láo với bọn họ sao?"
Cô sững sờ, hình như. . . . . . Cô cũng từng nói láo với bọn họ.
"Người khác lừa ngươi thì ngươi liền cảm thấy thất vọng với tình người, vậy ngươi lừa gạt người khác thì bọn họ không khó chịu sao? Vậy ngươi cho rằng những người khác chỉ là những kẻ ngu ngốc, không có một người nào có thể nhìn ra lời nói dối của ngươi sao? Mỗi người đều có những bí mật thuộc về mình, rất nhiều lời nói dối là thân bất do kỷ, điểm này ngươi cũng nên là người rõ ràng nhất rồi."
Nghe lời hắn nói, cô bắt đầu suy tư. Quả thật, cô nhìn nhận mọi chuyện quá mức phiến diện, nếu như có thể nói lời thật, người nào lại nguyện ý đi nói dối đây?
"Là ta sai lầm rồi sao?" Cô nhìn hắn, gương mặt lộ rõ sự vô vọng.
Hắn lắc đầu một cái, "Ta không có tư cách đánh giá ngươi đúng hay sai, chỉ là, ta có thể để cho ngươi nhìn một chuyện, có lẽ chính ngươi có thể tìm ra đáp án."
Hắc động trên đất trong nháy mắt mở ra, xuất hiện những hình ảnh cực kỳ tàn nhẫn. Đầy đất đều là những thi thể đầm đìa máu tươi, hình như cô còn ngửi thấy bên trong truyền ra nồng đậm mùi máu tanh.
Hình ảnh dần chuyển động, cô thấy được một đoàn binh lính mặc khôi giáp, tựa hồ đang công kích cái gì.
Gần, gần, lại là Tu!
Hắn bị vô số binh lính nặng nề bao vây, cho dù là ba đầu sáu tay cũng không cách nào ngăn cản được sự công kích kinh khủng như thế.
"Sát ~"
Thân thể của cô nhìn thấy thanh kiếm đang đam vào tay của Tu Hồng Miễn mà run lên, trong lòng một hồi quặn đau.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
"Có lẽ ngươi còn không biết quy định của cướp giới, phàm là người nào đã tiến vào cướp giới, thì chỉ có thể đi tới, không được lùi về phía sau. Hai người các ngươi đồng thời tiến vào, chỉ đành phải một người lựa chọn những khảo nghiệm về tâm lý, một cái người lựa chọn những khảo nghiệm về thân thể. Ngay cả tính mạng hắn cũng giao cho ngươi."
Giao cho cô? Cô không hiểu nhìn hắn, rồi lại chớp mắt một cái nhìn về phía hình ảnh, Tu đã sắp không kiên trì nổi nữa rồi.
"Sự khảo nghiệm về thân thể là dựa trên những khảo nghiệm về khảo nghiệm về tâm lý, nói cách khác, nếu như trong lòng ngươi không qua được khảo nghiệm, như vậy chỗ của hắn sẽ càng không ngừng xuất hiện những binh lính kia, mãi mãi không kết thúc."
Cũng chính là. . . . . . Cho đến khi chết trận mới thôi?
"Ta có thể chấm dứt nó sao?"
Hắn gật đầu một cái, "Ngươi đã thông qua khảo nghiệm đối với những nhược điểm về nhân tính, bây ngươi đã qua."
Nhược điểm về nhân tính? Hồi tưởng lại vị bà bà lúc trước, bà ta nói tướng mạo xấu xí của bà ta chính là sự khảo nghiệm về nỗi sợ hãi thông qua thị giác, bà ta còn nói bà ta còn muốn kể chuyện xưa, chính là sự khảo nghiệm đối với sự hiếu kỳ của lòng người, còn Nghiền muội sau đó, chính là sự khảo nghiệm đối với sự phân biệt thật giả trong nhân cách, còn có thính giác, thị giác, cuối cùng. . . . . . Cũng chính là nhược điểm lớn nhất trong nhân tính, hiểu lầm.
"Không phải ta đã thông qua những khảo nghiệm sao? Tại sao những binh lính kia vẫn còn ở đó?"
"Chỉ cần ngươi dừng lại thêm một khắc đồng hồ, sẽ càng có nhiều binh lính hơn, ngươi có thể tự tính tính toán xem từ lúc ngươi vừa bắt đầu xông cướp giới đến bây giờ, tổng cộng làm trễ nãi bao nhiêu thời gian."
Thân thể của cô run rẩy, không trách được Tu bảo cô đừng ngừng lại, thì ra là chỉ cần cô dừng lại thêm một khắc đồng hồ, sẽ tạo thành sự uy hiếp vô cùng lớn đối với thân thể của hắn, hắn thật sự đem tính mạng mình giao vào tay của cô, đáng tiếc, cô lại phụ hắn.
Nhìn phía sau càng không ngừng có những binh lính xông lên, toàn thân cô cũng mềm nhũn, Tu đã sắp không chịu đựng được nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.