Chương 264
Tương Tương Ngọc Nhân
04/08/2014
Cô gật đầu một cái, ngay sau đó lại bắt đầu rối rắm.
Cô hi vọng hắn tới thời đại nào đây? Nếu như ở lại Thánh Dụ, thì hắn không thể lại lấy thân phận là hoàng đế để xuất hiện, với tính cách mạnh mẽ của hắn, nhất định hắn sẽ sống rất khổ sở. Nhưng là. . . . . . Bằng thực lực của hắn, nói không chừng sẽ một lần nữa lại lấy thân xác của người khác để đoạt lại hoàng quyền thì sao? Cô lắc đầu một cái, nghĩ đến chuyện tranh đoạt lại hoàng quyền, chỉ sợ đây là một chuyện khó, dù sao thì phải thiết lập một thế lực, đây cũng không phải chuyện mà một sớm một chiều có thể hoàn thành, nói không chừng chờ đến khi hắn một lần nữa đoạt lại ngôi vị hoàng đế, thì đầu cũng đã bạc trắng rồi . . . . .
Nhìn nam tử mặc áo trắng đang đứng một bên sắp phát điên, cô lập tức nói, "Ngươi hãy để cho hắn tới hiện đại đi."
Nam tử mặc áo trắng hít sâu một cái, rốt cuộc ổn định lại tâm tình, "Được, bây giờ ta sẽ tiễn các ngươi trở về."
"Đợi đã nào...!" Cô lập tức ngăn hắn lại.
"Ngươi còn có chuyện gì? !"
"Tu sẽ mượn thân xác của ai?" Trung Quốc lớn như vậy, ngộ nhỡ bọn họ cách nhau quá xa, muốn gặp mặt cũng khó khăn, hơn nữa bọn họ cũng không dùng khuôn mặt quen thuộc trước kia để gặp lại nhau, nói không chừng có ở cùng một chỗ cũng không biết đối phương là ai.
"Cụ thể dùng thân xác của ai, ta cũng không rõ ràng lắm. Nhưng có một chút chuyện ta phải nói cho ngươi biết, từ lúc hắn trở thành tử hồn, thì đã mất đi tất cả trí nhớ." Nam tử mặc áo trắng gằn từng chữ nói, "Cho nên, cho dù là ngươi tìm được hắn, hắn cũng không biết ngươi nữa."
Mất đi tất cả trí nhớ? Cô cười một cái, không sao, thật sự là không sao cả. Lần này, đến lượt cô tới quyến rũ hắn.
"Có thể tận lực để cho hắn cách ta gần một chút được không?"
Nam tử mặc áo trắng yên lặng nhìn cô, ngay sau đó gật đầu một cái.
"Ta phải làm như thế nào mới có thể biết đó là hắn?" Ánh mắt của cô gần như cầu xin. Nếu như thật sự hắn đã quên mất tất cả, thì muốn tìm được hắn giống như mò kim đáy biển.
Hồi lâu, "Ta đưa ngươi trở về trước đã."
Nam tử mặc áo trắng nói xong, cô lại cảm thấy một hồi trời đất quay cuồng.
Mơ hồ nghe thấy một cái âm thanh, "Mượn dùng xác thịt của người, thì nước mắt chảy ra sẽ là màu đỏ."
Cô từ từ mở mắt ra, thấy chính là khuôn mặt lo lắng của mẹ.
"Tô Tô ~ rốt cuộc con cũng tỉnh lại rồi! Mới vừa con ngất đi, làm chúng ta sợ không nhẹ a!"
Cô ổn định lại tinh thần của mình, ngay sau đó lật người xuống giường, chỗ cổ tay đang bị kéo do được cắm ống tiêm, chợt dùng một tay nhổ kim tiêm ra, bất chấp tất cả, cô đi về phía khu phòng bệnh nặng của bệnh viện, phía sau truyền đến tiếng gọi hoảng sợ của mẹ cô.
Cô nghĩ tới cái gì đó, dừng bước nói với mẹ mình: " chung quanh đây có gừng không mẹ?"
"Gừng? Khu chợ phía ngoài có bán đấy, làm sao?"
Cô bảo mẹ đi đến khu phòng bệnh nặng chờ cô, ngay lập tức chạy như điên xuống lầu.
Sau khi mua được gừng, liền vội vội vã chạy tới khu phòng bệnh nặng, trong các gian phòng đều là những bệnh nhân mắc bệnh nặng, cô phải làm như thế nào mới có thể ai là Tu đây?
Đang lúc ấy thì, cô nghe thấy tiếng mẹ mình đang an ủi vợ chồng bác Cừu.
"Trạch Hạo như thế nào rồi ạ?" Cô lo lắng đi qua kéo Cừu mẹ hỏi, nếu như Tu mượn dùng thân thể của Trạch Hạo thì tốt vô cùng .
Cừu mẹ đã khóc sưng đỏ cả mắt lên, hai mắt mờ mịt, thấy vẻ mặt quan tâm của cô, vẫn cố gắng mỉm cười nói, "Tình huống mặc dù không quá lạc quan, nhưng các bác sĩ đang cố gắng, cháu yên tâm đi, rồi cũng sẽ tốt thôi."
Dưới tình huống này, mà bà vẫn còn cố gắn an ủi cô, trong bụng cô lại càng thấy áy náy.
"Anh ấy sẽ qua khỏi thôi, Trạch Hạo không có việc gì đâu bác ạ."
Lúc này, từ trong phòng cấp cứu có một người được đẩy ra, vải trắng che trên khuôn mặt của anh ta, tình huống như thế. . . . . .
Cô bước một bước dài xông tới, đẩy người đang níu bên cạnh đang khóc lóc vật vã ra.
Kéo tấm vải trắng ra, một ông cụ đập vào mắt.
Không phải là anh, không phải.
"Cô làm cái gì thế!" Con cái của ông lão tức giận trợn trừng mắt nhìn cô.
"Thật xin lỗi, tâm tình của nó không ổn định." Mẹ lập tức kéo cô lại.
"Tô Tô, rốt cuộc con bị sao vậy!" Mẹ cô quát lên.
Nhắm lại mắt, cô nghĩ cô nên tỉnh táo một chút.
Đang lúc ấy thì, trong phòng bệnh của Trạch Hạo đột nhiên xuất hiện vấn đề, các bác sĩ từng người một chạy vào bên trong, không lâu lại đem anh đẩy tới phòng giải phẫu.
Ngoài cửa ai cũng lộ vẻ nóng nảy, thậm chí là một vẻ mặt tuyệt vọng.
Mẹ cô trong lúc vô tình liếc thấy hai mắt cô sáng lên, bị sợ đến hơi chậm lại, "Tô Tô ~"
Cô không chớp mắt nhìn chằm chằm vào cửa phòng cấp cứu, trong lòng cô có một loại dự cảm mãnh liệt, Tu sắp tới rồi.
Không biết qua bao lâu, cánh cửa rốt cuộc được mở ra.
Cừu mẹ lập tức ngay tới hỏi bác sĩ tình huống như thế nào.
"Thật xin lỗi, chúng tôi đã tận lực. . . . . ."
Cừu mẹ nhất thời không chịu được đả kích như vậy, hôn mê bất tỉnh.
"Bác sĩ Lưu! Bác sĩ Lưu!" Bên trong y tá vội vã chạy ra, "Anh ta, anh ta tỉnh lại."
Cô hi vọng hắn tới thời đại nào đây? Nếu như ở lại Thánh Dụ, thì hắn không thể lại lấy thân phận là hoàng đế để xuất hiện, với tính cách mạnh mẽ của hắn, nhất định hắn sẽ sống rất khổ sở. Nhưng là. . . . . . Bằng thực lực của hắn, nói không chừng sẽ một lần nữa lại lấy thân xác của người khác để đoạt lại hoàng quyền thì sao? Cô lắc đầu một cái, nghĩ đến chuyện tranh đoạt lại hoàng quyền, chỉ sợ đây là một chuyện khó, dù sao thì phải thiết lập một thế lực, đây cũng không phải chuyện mà một sớm một chiều có thể hoàn thành, nói không chừng chờ đến khi hắn một lần nữa đoạt lại ngôi vị hoàng đế, thì đầu cũng đã bạc trắng rồi . . . . .
Nhìn nam tử mặc áo trắng đang đứng một bên sắp phát điên, cô lập tức nói, "Ngươi hãy để cho hắn tới hiện đại đi."
Nam tử mặc áo trắng hít sâu một cái, rốt cuộc ổn định lại tâm tình, "Được, bây giờ ta sẽ tiễn các ngươi trở về."
"Đợi đã nào...!" Cô lập tức ngăn hắn lại.
"Ngươi còn có chuyện gì? !"
"Tu sẽ mượn thân xác của ai?" Trung Quốc lớn như vậy, ngộ nhỡ bọn họ cách nhau quá xa, muốn gặp mặt cũng khó khăn, hơn nữa bọn họ cũng không dùng khuôn mặt quen thuộc trước kia để gặp lại nhau, nói không chừng có ở cùng một chỗ cũng không biết đối phương là ai.
"Cụ thể dùng thân xác của ai, ta cũng không rõ ràng lắm. Nhưng có một chút chuyện ta phải nói cho ngươi biết, từ lúc hắn trở thành tử hồn, thì đã mất đi tất cả trí nhớ." Nam tử mặc áo trắng gằn từng chữ nói, "Cho nên, cho dù là ngươi tìm được hắn, hắn cũng không biết ngươi nữa."
Mất đi tất cả trí nhớ? Cô cười một cái, không sao, thật sự là không sao cả. Lần này, đến lượt cô tới quyến rũ hắn.
"Có thể tận lực để cho hắn cách ta gần một chút được không?"
Nam tử mặc áo trắng yên lặng nhìn cô, ngay sau đó gật đầu một cái.
"Ta phải làm như thế nào mới có thể biết đó là hắn?" Ánh mắt của cô gần như cầu xin. Nếu như thật sự hắn đã quên mất tất cả, thì muốn tìm được hắn giống như mò kim đáy biển.
Hồi lâu, "Ta đưa ngươi trở về trước đã."
Nam tử mặc áo trắng nói xong, cô lại cảm thấy một hồi trời đất quay cuồng.
Mơ hồ nghe thấy một cái âm thanh, "Mượn dùng xác thịt của người, thì nước mắt chảy ra sẽ là màu đỏ."
Cô từ từ mở mắt ra, thấy chính là khuôn mặt lo lắng của mẹ.
"Tô Tô ~ rốt cuộc con cũng tỉnh lại rồi! Mới vừa con ngất đi, làm chúng ta sợ không nhẹ a!"
Cô ổn định lại tinh thần của mình, ngay sau đó lật người xuống giường, chỗ cổ tay đang bị kéo do được cắm ống tiêm, chợt dùng một tay nhổ kim tiêm ra, bất chấp tất cả, cô đi về phía khu phòng bệnh nặng của bệnh viện, phía sau truyền đến tiếng gọi hoảng sợ của mẹ cô.
Cô nghĩ tới cái gì đó, dừng bước nói với mẹ mình: " chung quanh đây có gừng không mẹ?"
"Gừng? Khu chợ phía ngoài có bán đấy, làm sao?"
Cô bảo mẹ đi đến khu phòng bệnh nặng chờ cô, ngay lập tức chạy như điên xuống lầu.
Sau khi mua được gừng, liền vội vội vã chạy tới khu phòng bệnh nặng, trong các gian phòng đều là những bệnh nhân mắc bệnh nặng, cô phải làm như thế nào mới có thể ai là Tu đây?
Đang lúc ấy thì, cô nghe thấy tiếng mẹ mình đang an ủi vợ chồng bác Cừu.
"Trạch Hạo như thế nào rồi ạ?" Cô lo lắng đi qua kéo Cừu mẹ hỏi, nếu như Tu mượn dùng thân thể của Trạch Hạo thì tốt vô cùng .
Cừu mẹ đã khóc sưng đỏ cả mắt lên, hai mắt mờ mịt, thấy vẻ mặt quan tâm của cô, vẫn cố gắng mỉm cười nói, "Tình huống mặc dù không quá lạc quan, nhưng các bác sĩ đang cố gắng, cháu yên tâm đi, rồi cũng sẽ tốt thôi."
Dưới tình huống này, mà bà vẫn còn cố gắn an ủi cô, trong bụng cô lại càng thấy áy náy.
"Anh ấy sẽ qua khỏi thôi, Trạch Hạo không có việc gì đâu bác ạ."
Lúc này, từ trong phòng cấp cứu có một người được đẩy ra, vải trắng che trên khuôn mặt của anh ta, tình huống như thế. . . . . .
Cô bước một bước dài xông tới, đẩy người đang níu bên cạnh đang khóc lóc vật vã ra.
Kéo tấm vải trắng ra, một ông cụ đập vào mắt.
Không phải là anh, không phải.
"Cô làm cái gì thế!" Con cái của ông lão tức giận trợn trừng mắt nhìn cô.
"Thật xin lỗi, tâm tình của nó không ổn định." Mẹ lập tức kéo cô lại.
"Tô Tô, rốt cuộc con bị sao vậy!" Mẹ cô quát lên.
Nhắm lại mắt, cô nghĩ cô nên tỉnh táo một chút.
Đang lúc ấy thì, trong phòng bệnh của Trạch Hạo đột nhiên xuất hiện vấn đề, các bác sĩ từng người một chạy vào bên trong, không lâu lại đem anh đẩy tới phòng giải phẫu.
Ngoài cửa ai cũng lộ vẻ nóng nảy, thậm chí là một vẻ mặt tuyệt vọng.
Mẹ cô trong lúc vô tình liếc thấy hai mắt cô sáng lên, bị sợ đến hơi chậm lại, "Tô Tô ~"
Cô không chớp mắt nhìn chằm chằm vào cửa phòng cấp cứu, trong lòng cô có một loại dự cảm mãnh liệt, Tu sắp tới rồi.
Không biết qua bao lâu, cánh cửa rốt cuộc được mở ra.
Cừu mẹ lập tức ngay tới hỏi bác sĩ tình huống như thế nào.
"Thật xin lỗi, chúng tôi đã tận lực. . . . . ."
Cừu mẹ nhất thời không chịu được đả kích như vậy, hôn mê bất tỉnh.
"Bác sĩ Lưu! Bác sĩ Lưu!" Bên trong y tá vội vã chạy ra, "Anh ta, anh ta tỉnh lại."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.