Chương 47
Tương Tương Ngọc Nhân
28/02/2014
"Nơi này, là trướng doanh của các ngươi . Nơi này, là các ngươi ." Lý phó tướng phân phó chỗ nghỉ cho các binh sĩ xong , cô đơn tránh Hạ Phù Dung và Đại Cá Tử ." Hai người các ngươi , theo ta lại đây !"
Hạ Phù Dung và Đại Cá Tử giống như tiểu hài tử làm sai bị bắt đến , cúi đầu đi theo đằng sau Lý phó tướng .
Hạ Phù Dung vụng trộm ngắm Đại Cá Tử, Đại Cá Tử cảm nhận được ánh mắt của nàng liền nhìn lại .
Hạ Phù Dung cau mày vươn vươn đầu, ý bảo hắn chúng ta lần này thảm rồi.
Hắn cười chỉ chỉ vào đầu Hạ Phù Dung , ý bảo nên cẩn thận con hồ ly trên đầu mình.
Hai người cứ như vậy trao đổi, đột nhiên phía trước Lý phó tướng dừng lại, hai người lập tức ngừng động tác, giống như cái gì cũng chưa phát sinh đoan đoan chính chính.
"Thiện tướng quân ngay ở bên trong." Không một câu dư thừa , liền xoay người rời đi.
Oa, vị phó tướng này quá lạnh thôi ~ đều không có lưu cho chúng ta một tia cầu tình .
Ở cửa còn đứng một sĩ binh, dẫn hai người tiến vào. Hạ Phù Dung lấy tay huých Đại Cá Tử, sau đó nhìn chằm chằm bên trong trướng doanh , ý bảo hắn đi vào trước. Hắn cũng không có ưỡn ẹo, cất bước đi vào trong. Hạ Phù Dung đi theo sau thân hình cao lớn của hắn , để cho nàng đặc biệt có cảm giác an toàn.
Lúc đi vào hai người đều cúi đầu, "Sao lại thế này?" Một giọng nói nam tử vang lên.
Đại Cá Tử trả lời đầu tiên , " Thưa tướng quân, ty chức Vương Phú Quý, vị này chính là. . . . . ."
"Bản tướng quân biết, ngươi chỉ cần cho biết nguyên nhân là được ." Đại Cá Tử còn chưa nói chuyện, liền bị Thiện tướng quân ngắt lời nói.
Lại tra hỏi Đại Cá Tử , hắn là một quân nhân đủ tư cách , từ lúc tiến vào quân đội tới nay, chịu giáo dục đều là phi thường nghiêm cẩn . Để cho hắn xông lên tiền tuyến giết địch, hắn tuyệt đối không có một câu oán hận đi, nhưng muốn hắn hướng thượng cấp nói dối, đây là việc hắn tuyệt đối làm không được .
Hạ Phù Dung lập tức tiếp tục câu chuyện, " Thưa tướng quân! Là lúc chúng ta đi qua núi quỷ , bị đoàn hồ ly tấn công ! Vương thống lĩnh vì bảo vệ mọi người bình an, có thể thuận lợi vì nước hiến lực! Đành phải truyền lệnh, ai có thể hỗ trợ mọi người giải vây, hắn tự nguyện để ra vị trí thống lĩnh ! Trì Tô bất tài! Trong nhà đã từng cứu một con hồ ly, cho nên hiểu được tập tính của chúng nó , vì thế mọi người thuận lợi phá vây! Báo cáo hoàn tất!" Một hơi tiếp xuống, chỉ cảm thấy não bộ như thiếu dưỡng khí rồi. . . . . .
Cảm giác được ánh mắt của Thiện tướng quân từ trên người Đại Cá Tử chuyển tới trên thân nàng , Hạ Phù Dung lập tức lại làm bộ dáng như tinh lực dư thừa .
"Ngươi?" Ánh mắt hắn so với Lý phó tướng còn tinh hơn , dù sao cũng là người có kinh nghiệm sa trường , xem hơn, liền biết có phải hay không .
"Thưa tướng quân! Là! Ta!" Hạ Phù Dung đáp quả quyết.
"Ngươi là ở ban nào điều qua đây ?"
Thân thể cứng đờ, vị tướng quân này quá quỷ quyệt . Trên đường đến đây lúc mọi người nói chuyện phiếm, khi đó trong lúc vô ý cũng sẽ có binh lính hỏi qua nàng , bất quá nàng đều là hỏi trước hắn, hắn nói ở ban này thì nàng nói ở ban kia , chuyển đi chuyển lại , đều để cho nàng lừa dối lọt qua cửa,đậu. Nhưng hiện tại. . . . . .
"Anh! Hùng! Đừng! Hỏi! Xuất! Thân! Hạ Phù Dung liều mạng quát, sau cùng một trận. Nếu hắn vẫn còn hỏi, nàng đây chỉ có cùng hắn ngọc đá cùng nát , dù sao nàng còn có yêu hồ làm bùa hộ mệnh.
"Hô hô. Được !" Hắn vỗ vỗ tay, "Không nghĩ tới ngươi nhìn như tiểu hầu nhi cũng có khí phách như vậy . Uh , bản tướng quân niệm tình các ngươi có nguyên nhân nên không có truy cứu. Nhưng nếu còn dám có lần sau. . . . . ."
"Sẽ không có lần sau "
"Hô hô. Được ! Bản tướng quân tin tưởng ngươi! Trì Tô, ngươi trước hết thay thế chức vị của Vương Phú Quý đi ." Dừng một chút, hắn lại nói, "Bản tướng quân là người coi trọng người tài , chỉ cần các ngươi là nhân tài, sớm hay muộn đều có thể trở nên nổi bật."
"Vâng !" Hạ Phù Dung cùng Đại Cá Tử cùng kêu lên đáp.
Ra khỏi màn trướng doanh thật xa, Đại Cá Tử mới quay đầu, dụng ánh mắt như xem thần tượng nhìn Hạ Phù Dung, "Trứng ngỗng, bùn nói dối cũng quá lợi hại thôi, trước bùn nói nhóm người của ngạch bị vây khốn ngay cả ngạch đều đã tin tưởng a. Về sau mới phản ứng kịp bùn là nói bừa ."
Hạ Phù Dung ha ha cười, nói dối đúng là khả năng trời cho của nàng , "Đại Cá Tử, ngươi bởi vì ta mà hiện tại chức vị đều không có , chẳng lẽ ngươi không khó chịu? Không hận ta?"
Đại Cá Tử cười hắc hắc, "Không khó chịu , chỉ là có phần tiếc nuối. Bất quá cũng không sao. Hiện tại chức vị này là của bùn , bùn là ai ? Là trứng ngỗng người nhà của ngạch nha! Bùn hay là ngạch cũng như nhau thôi ."
Đây là cảm giác gia đình sao? Nghe Đại Cá Tử mở miệng một tiếng " Trứng ngỗng nhà ta" , cảm giác rất hạnh phúc. Hạ Phù Dung vỗ vỗ vai Đại Cá Tử , " Được . Chúng ta là người một nhà, của ngươi, liền là của ta!"
Nhìn Đại Cá Tử ngây ngốc tươi cười, Hạ Phù Dung ở trong lòng âm thầm thề: Đại Cá Tử, từ nay về sau ngươi liền là người nhà của ta. Ta tuyệt đối sẽ không để cho ngươi chỉ là một sĩ binh mà thôi, tuyệt đối không.
Hạ Phù Dung và Đại Cá Tử giống như tiểu hài tử làm sai bị bắt đến , cúi đầu đi theo đằng sau Lý phó tướng .
Hạ Phù Dung vụng trộm ngắm Đại Cá Tử, Đại Cá Tử cảm nhận được ánh mắt của nàng liền nhìn lại .
Hạ Phù Dung cau mày vươn vươn đầu, ý bảo hắn chúng ta lần này thảm rồi.
Hắn cười chỉ chỉ vào đầu Hạ Phù Dung , ý bảo nên cẩn thận con hồ ly trên đầu mình.
Hai người cứ như vậy trao đổi, đột nhiên phía trước Lý phó tướng dừng lại, hai người lập tức ngừng động tác, giống như cái gì cũng chưa phát sinh đoan đoan chính chính.
"Thiện tướng quân ngay ở bên trong." Không một câu dư thừa , liền xoay người rời đi.
Oa, vị phó tướng này quá lạnh thôi ~ đều không có lưu cho chúng ta một tia cầu tình .
Ở cửa còn đứng một sĩ binh, dẫn hai người tiến vào. Hạ Phù Dung lấy tay huých Đại Cá Tử, sau đó nhìn chằm chằm bên trong trướng doanh , ý bảo hắn đi vào trước. Hắn cũng không có ưỡn ẹo, cất bước đi vào trong. Hạ Phù Dung đi theo sau thân hình cao lớn của hắn , để cho nàng đặc biệt có cảm giác an toàn.
Lúc đi vào hai người đều cúi đầu, "Sao lại thế này?" Một giọng nói nam tử vang lên.
Đại Cá Tử trả lời đầu tiên , " Thưa tướng quân, ty chức Vương Phú Quý, vị này chính là. . . . . ."
"Bản tướng quân biết, ngươi chỉ cần cho biết nguyên nhân là được ." Đại Cá Tử còn chưa nói chuyện, liền bị Thiện tướng quân ngắt lời nói.
Lại tra hỏi Đại Cá Tử , hắn là một quân nhân đủ tư cách , từ lúc tiến vào quân đội tới nay, chịu giáo dục đều là phi thường nghiêm cẩn . Để cho hắn xông lên tiền tuyến giết địch, hắn tuyệt đối không có một câu oán hận đi, nhưng muốn hắn hướng thượng cấp nói dối, đây là việc hắn tuyệt đối làm không được .
Hạ Phù Dung lập tức tiếp tục câu chuyện, " Thưa tướng quân! Là lúc chúng ta đi qua núi quỷ , bị đoàn hồ ly tấn công ! Vương thống lĩnh vì bảo vệ mọi người bình an, có thể thuận lợi vì nước hiến lực! Đành phải truyền lệnh, ai có thể hỗ trợ mọi người giải vây, hắn tự nguyện để ra vị trí thống lĩnh ! Trì Tô bất tài! Trong nhà đã từng cứu một con hồ ly, cho nên hiểu được tập tính của chúng nó , vì thế mọi người thuận lợi phá vây! Báo cáo hoàn tất!" Một hơi tiếp xuống, chỉ cảm thấy não bộ như thiếu dưỡng khí rồi. . . . . .
Cảm giác được ánh mắt của Thiện tướng quân từ trên người Đại Cá Tử chuyển tới trên thân nàng , Hạ Phù Dung lập tức lại làm bộ dáng như tinh lực dư thừa .
"Ngươi?" Ánh mắt hắn so với Lý phó tướng còn tinh hơn , dù sao cũng là người có kinh nghiệm sa trường , xem hơn, liền biết có phải hay không .
"Thưa tướng quân! Là! Ta!" Hạ Phù Dung đáp quả quyết.
"Ngươi là ở ban nào điều qua đây ?"
Thân thể cứng đờ, vị tướng quân này quá quỷ quyệt . Trên đường đến đây lúc mọi người nói chuyện phiếm, khi đó trong lúc vô ý cũng sẽ có binh lính hỏi qua nàng , bất quá nàng đều là hỏi trước hắn, hắn nói ở ban này thì nàng nói ở ban kia , chuyển đi chuyển lại , đều để cho nàng lừa dối lọt qua cửa,đậu. Nhưng hiện tại. . . . . .
"Anh! Hùng! Đừng! Hỏi! Xuất! Thân! Hạ Phù Dung liều mạng quát, sau cùng một trận. Nếu hắn vẫn còn hỏi, nàng đây chỉ có cùng hắn ngọc đá cùng nát , dù sao nàng còn có yêu hồ làm bùa hộ mệnh.
"Hô hô. Được !" Hắn vỗ vỗ tay, "Không nghĩ tới ngươi nhìn như tiểu hầu nhi cũng có khí phách như vậy . Uh , bản tướng quân niệm tình các ngươi có nguyên nhân nên không có truy cứu. Nhưng nếu còn dám có lần sau. . . . . ."
"Sẽ không có lần sau "
"Hô hô. Được ! Bản tướng quân tin tưởng ngươi! Trì Tô, ngươi trước hết thay thế chức vị của Vương Phú Quý đi ." Dừng một chút, hắn lại nói, "Bản tướng quân là người coi trọng người tài , chỉ cần các ngươi là nhân tài, sớm hay muộn đều có thể trở nên nổi bật."
"Vâng !" Hạ Phù Dung cùng Đại Cá Tử cùng kêu lên đáp.
Ra khỏi màn trướng doanh thật xa, Đại Cá Tử mới quay đầu, dụng ánh mắt như xem thần tượng nhìn Hạ Phù Dung, "Trứng ngỗng, bùn nói dối cũng quá lợi hại thôi, trước bùn nói nhóm người của ngạch bị vây khốn ngay cả ngạch đều đã tin tưởng a. Về sau mới phản ứng kịp bùn là nói bừa ."
Hạ Phù Dung ha ha cười, nói dối đúng là khả năng trời cho của nàng , "Đại Cá Tử, ngươi bởi vì ta mà hiện tại chức vị đều không có , chẳng lẽ ngươi không khó chịu? Không hận ta?"
Đại Cá Tử cười hắc hắc, "Không khó chịu , chỉ là có phần tiếc nuối. Bất quá cũng không sao. Hiện tại chức vị này là của bùn , bùn là ai ? Là trứng ngỗng người nhà của ngạch nha! Bùn hay là ngạch cũng như nhau thôi ."
Đây là cảm giác gia đình sao? Nghe Đại Cá Tử mở miệng một tiếng " Trứng ngỗng nhà ta" , cảm giác rất hạnh phúc. Hạ Phù Dung vỗ vỗ vai Đại Cá Tử , " Được . Chúng ta là người một nhà, của ngươi, liền là của ta!"
Nhìn Đại Cá Tử ngây ngốc tươi cười, Hạ Phù Dung ở trong lòng âm thầm thề: Đại Cá Tử, từ nay về sau ngươi liền là người nhà của ta. Ta tuyệt đối sẽ không để cho ngươi chỉ là một sĩ binh mà thôi, tuyệt đối không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.