Chương 91
Tương Tương Ngọc Nhân
28/02/2014
Đi bộ hết một buổi sáng, cả người Hạ Phù Dung mệt mỏi. Sớm biết nên học cỡi ngựa, vuốt vuốt tối cánh tay phải tối hôm qua bị Tu Hồng Miễn làm bị thương, hung hăng nhìn chằm chằm Tu Hồng Miễn đang nhàn nhã cưỡi ngựa trước mặt, cặp mắt bắn tia sóng làm cho người ta sợ hãi. Người cưỡi ngựa thân hình dừng lại, làm như bị lợi khí (vũ khí sắc bén) đâm trúng .
Tu Hồng Miễn cảm thấy ánh mắt bén nhọn sau lưng, biết nơi phát ra nó , liền không quay đầu lại. Nhìn vết thương trên cánh tay một chút, khóe miệng không tự chủ nhếch lên. Tối hôm qua cũng chỉ là không cẩn thận đè ép tay của hắn, cư nhiên bị hắn làm cho thành như vậy, nắm lấy tay mình hung hăng cào xuống, xem ra con mèo nhỏ này thời điểm hung giữ cũng rất mãnh lệt đấy. Tu Hồng Miễn nghĩ tới đây không khỏi sững sờ, đem một đại nam nhân hình dung thành Tiểu Miêu thật rất kỳ quái, chỉ là không biết vì sao, Trì Tô này đúng là cho mình một loại cảm giác như vậy. Giống như một con mèo nhỏ, bình thường thoạt nhìn rất nhỏ bé,yếu ớt, rất dịu ngoan( dụi dàng, ngoan ngoãn), một khi gặp thời điểm hung giữ sẽ dùng răng nhọn móng sắc đánh trả đối phương. Tu Hồng Miễn cảm thấy chính mình không hiểu vì sao lại cười, lập tức thu lại, mình làm sao vậy?
"Hoàng thượng, đã đi một buổi sáng rồi, nên nghỉ ngơi trong chốc lát. Mặc kệ lên đường thế nào, long thể quan trọng hơn ạ."
Tu Hồng Miễn nghe Thiện Xá không được tự nhiên xấu hổ nói, Thiện Xá này luôn luôn nói chuyện ngay thẳng, thế nào hôm nay. . . . . . Quay đầu lại trong lúc vô tình thấy Tô Trì đã mệt mỏi đến bất động, liền hiểu rõ. Trong lòng lại không biết vì sao lại không thoải mái, không nhịn được gật đầu một cái.
Quả nhiên, Thiện Xá sau khi ra lệnh quân sĩ dừng lại nghỉ ngơi, liền lập tức hướng Trì Tô chạy tới.
"Tam đệ, đi mệt chứ?"
Hạ Phù Dung miễn cưỡng nhìn Thiện Xá cười cười, "Không mệt" dừng một chút, lại nói, "Mới là lạ. Cảm giác chân đã không phải là của mình rồi."
Thiện Xá lần đầu tiên nghe được có người nói chuyện như vậy, phá lên cười ha ha.
Lần đầu tiên nghe được hắn cười sảng khoái như vậy, Hạ Phù Dung cũng nhìn hắn bắt đầu cười ngây ngô. Nói thật, Thiện Xá thật rất có khí phách của nam nhân đấy. Nó được thể hiện ra ngoài.
Bọn họ trong lúc nói cười, trong lòng mơ hồ cảm thấy bốn phía có một đạo ánh mắt chăm chú nhìn vào mình, chờ Hạ Phù Dung muốn theo hướng ánh mắt quay lại nhìn thì ánh mắt liền biến mất rồi. Trong lòng có chút lo lắng, không phải là a Hu chứ?
Đến giờ cơm trưa, Tu Hồng Miễn vẫn như cũ so với bọn nàng phong phú hơn rất nhiều. Hạ Phù Dung bĩu môi, thật là xã hội phong kiến cũ mà!
Thiện Xá nhìn bộ mặt bất mãn của Hạ Phù Dung, mỉm cười kẹp cho nàng một thịt nướng lớn. Hạ Phù Dung nhìn thịt nướng trong chén, len lén nuốt một ngụm nước bọt, "Nhị ca làm cái gì vậy a, đệ...đệ có thịt nướng, huynh hãy để cho mình ăn đi." Nói là nói như vậy, nhưng Hạ Phù Dung cũng không có gắp trả lại cho hắn.
Bởi vì hành quân bên ngoài, cho nên không có được ăn tốt như vậy. Mỗi bữa ăn chỉ có tướng quân bọn họ mới có thể có một khối thịt nướng lớn, những binh lính khác thì không có, ngoai trừ việc ăn mừng công, ví dụ như khi đánh thắng trận. Đương nhiên, Tu Hồng Miễn món gì cũng đều có, đây cũng làm Hạ Phù Dung vẫn vô cùng bất mãn.
Mỗi động tác nhỏ của Hạ Phù Dung đều bị Thiện Xá thu vào trong mắt, hắn cười ha hả, "Không sao, ta hôm nay không muốn ăn."
"Vậy thì cám ơn nhị ca rồi !" Nói xong Hạ Phù Dung nụ cười giống phong cách của A Hu, cặp mắt lập tức sáng lên nhìn thịt trong bát, mỗi bữa ăn một miếng thịt nhưng không thể thỏa mãn dạ dày của nàng.
"Tiểu Thuận Tử, thu dọn." Tu Hồng Miễn ở phía trước nặng nề buông chén đũa xuống, đứng dậy rời đi.
Hạ Phù Dung chạy tới trước tiên, "Huynh còn chưa có động đũa thì đệ ăn nha?"
Tu Hồng Miễn dừng bước lại, "Ừ" một tiếng, cũng không quay đầu lại.
"Nhiều thức ăn như vậy bỏ đi rất đáng tiếc, đệ giúp huynh giải quyết!" Hạ Phù Dung hưng phấn hướng Thiện Xá vẫy vẫy tay, "Nhị ca, nơi này có rất nhiều món ăn a ~~"
Tu Hồng Miễn xoay người, mặt tràn đầy tức giận nhìn chằm chằm nàng, "Trẫm nói qua ngươi có thể ăn sao!"
Hạ Phù Dung ngẩn người, "Dù sao huynh cũng không ăn, bỏ đi không bằng. . . . . ."
"Dù cho là trẫm không ăn ngươi cũng không có tư cách ăn!" Còn chưa chờ Hạ Phù Dung nói xong, Tu Hồng Miễn liền hung hăng rống lên.
Hạ Phù Dung kinh ngạc nhìn, đứng yên tại chỗ, hắn không ăn nàng cũng không có tư cách ăn? Nàng là người, không phải chó! Hắn tại sao có thể vũ nhục người khác như vậy!
Thiện Xá mấy sải bước đi tới bên này, "Đại ca! Người nói cái gì vậy, Tam đệ chỉ là. . . . . ."
"Đủ rồi! Trẫm hiện tại không muốn nghe!" Thiện Xá không hiểu sao Tu Hồng Miễn lại giận như vậy, hắn luôn luôn là người có thể khống chế mình nhất.
Hạ Phù Dung mặt tràn đầy ủy khuất nhìn Tu Hồng Miễn, chỉ là nhìn hắn, không nói một câu, nàng vừa sợ nàng vừa lên tiếng sẽ khóc.
Thiện Xá thấy hốc mắt nàng ươn ướt, khoác tay lên vai nàng, cúi đầu nhìn nàng nhẹ giọng nói, "Chúng ta đi."
Tu Hồng Miễn cảm thấy ánh mắt bén nhọn sau lưng, biết nơi phát ra nó , liền không quay đầu lại. Nhìn vết thương trên cánh tay một chút, khóe miệng không tự chủ nhếch lên. Tối hôm qua cũng chỉ là không cẩn thận đè ép tay của hắn, cư nhiên bị hắn làm cho thành như vậy, nắm lấy tay mình hung hăng cào xuống, xem ra con mèo nhỏ này thời điểm hung giữ cũng rất mãnh lệt đấy. Tu Hồng Miễn nghĩ tới đây không khỏi sững sờ, đem một đại nam nhân hình dung thành Tiểu Miêu thật rất kỳ quái, chỉ là không biết vì sao, Trì Tô này đúng là cho mình một loại cảm giác như vậy. Giống như một con mèo nhỏ, bình thường thoạt nhìn rất nhỏ bé,yếu ớt, rất dịu ngoan( dụi dàng, ngoan ngoãn), một khi gặp thời điểm hung giữ sẽ dùng răng nhọn móng sắc đánh trả đối phương. Tu Hồng Miễn cảm thấy chính mình không hiểu vì sao lại cười, lập tức thu lại, mình làm sao vậy?
"Hoàng thượng, đã đi một buổi sáng rồi, nên nghỉ ngơi trong chốc lát. Mặc kệ lên đường thế nào, long thể quan trọng hơn ạ."
Tu Hồng Miễn nghe Thiện Xá không được tự nhiên xấu hổ nói, Thiện Xá này luôn luôn nói chuyện ngay thẳng, thế nào hôm nay. . . . . . Quay đầu lại trong lúc vô tình thấy Tô Trì đã mệt mỏi đến bất động, liền hiểu rõ. Trong lòng lại không biết vì sao lại không thoải mái, không nhịn được gật đầu một cái.
Quả nhiên, Thiện Xá sau khi ra lệnh quân sĩ dừng lại nghỉ ngơi, liền lập tức hướng Trì Tô chạy tới.
"Tam đệ, đi mệt chứ?"
Hạ Phù Dung miễn cưỡng nhìn Thiện Xá cười cười, "Không mệt" dừng một chút, lại nói, "Mới là lạ. Cảm giác chân đã không phải là của mình rồi."
Thiện Xá lần đầu tiên nghe được có người nói chuyện như vậy, phá lên cười ha ha.
Lần đầu tiên nghe được hắn cười sảng khoái như vậy, Hạ Phù Dung cũng nhìn hắn bắt đầu cười ngây ngô. Nói thật, Thiện Xá thật rất có khí phách của nam nhân đấy. Nó được thể hiện ra ngoài.
Bọn họ trong lúc nói cười, trong lòng mơ hồ cảm thấy bốn phía có một đạo ánh mắt chăm chú nhìn vào mình, chờ Hạ Phù Dung muốn theo hướng ánh mắt quay lại nhìn thì ánh mắt liền biến mất rồi. Trong lòng có chút lo lắng, không phải là a Hu chứ?
Đến giờ cơm trưa, Tu Hồng Miễn vẫn như cũ so với bọn nàng phong phú hơn rất nhiều. Hạ Phù Dung bĩu môi, thật là xã hội phong kiến cũ mà!
Thiện Xá nhìn bộ mặt bất mãn của Hạ Phù Dung, mỉm cười kẹp cho nàng một thịt nướng lớn. Hạ Phù Dung nhìn thịt nướng trong chén, len lén nuốt một ngụm nước bọt, "Nhị ca làm cái gì vậy a, đệ...đệ có thịt nướng, huynh hãy để cho mình ăn đi." Nói là nói như vậy, nhưng Hạ Phù Dung cũng không có gắp trả lại cho hắn.
Bởi vì hành quân bên ngoài, cho nên không có được ăn tốt như vậy. Mỗi bữa ăn chỉ có tướng quân bọn họ mới có thể có một khối thịt nướng lớn, những binh lính khác thì không có, ngoai trừ việc ăn mừng công, ví dụ như khi đánh thắng trận. Đương nhiên, Tu Hồng Miễn món gì cũng đều có, đây cũng làm Hạ Phù Dung vẫn vô cùng bất mãn.
Mỗi động tác nhỏ của Hạ Phù Dung đều bị Thiện Xá thu vào trong mắt, hắn cười ha hả, "Không sao, ta hôm nay không muốn ăn."
"Vậy thì cám ơn nhị ca rồi !" Nói xong Hạ Phù Dung nụ cười giống phong cách của A Hu, cặp mắt lập tức sáng lên nhìn thịt trong bát, mỗi bữa ăn một miếng thịt nhưng không thể thỏa mãn dạ dày của nàng.
"Tiểu Thuận Tử, thu dọn." Tu Hồng Miễn ở phía trước nặng nề buông chén đũa xuống, đứng dậy rời đi.
Hạ Phù Dung chạy tới trước tiên, "Huynh còn chưa có động đũa thì đệ ăn nha?"
Tu Hồng Miễn dừng bước lại, "Ừ" một tiếng, cũng không quay đầu lại.
"Nhiều thức ăn như vậy bỏ đi rất đáng tiếc, đệ giúp huynh giải quyết!" Hạ Phù Dung hưng phấn hướng Thiện Xá vẫy vẫy tay, "Nhị ca, nơi này có rất nhiều món ăn a ~~"
Tu Hồng Miễn xoay người, mặt tràn đầy tức giận nhìn chằm chằm nàng, "Trẫm nói qua ngươi có thể ăn sao!"
Hạ Phù Dung ngẩn người, "Dù sao huynh cũng không ăn, bỏ đi không bằng. . . . . ."
"Dù cho là trẫm không ăn ngươi cũng không có tư cách ăn!" Còn chưa chờ Hạ Phù Dung nói xong, Tu Hồng Miễn liền hung hăng rống lên.
Hạ Phù Dung kinh ngạc nhìn, đứng yên tại chỗ, hắn không ăn nàng cũng không có tư cách ăn? Nàng là người, không phải chó! Hắn tại sao có thể vũ nhục người khác như vậy!
Thiện Xá mấy sải bước đi tới bên này, "Đại ca! Người nói cái gì vậy, Tam đệ chỉ là. . . . . ."
"Đủ rồi! Trẫm hiện tại không muốn nghe!" Thiện Xá không hiểu sao Tu Hồng Miễn lại giận như vậy, hắn luôn luôn là người có thể khống chế mình nhất.
Hạ Phù Dung mặt tràn đầy ủy khuất nhìn Tu Hồng Miễn, chỉ là nhìn hắn, không nói một câu, nàng vừa sợ nàng vừa lên tiếng sẽ khóc.
Thiện Xá thấy hốc mắt nàng ươn ướt, khoác tay lên vai nàng, cúi đầu nhìn nàng nhẹ giọng nói, "Chúng ta đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.