Chương 20: Ghen
Tương Tương Ngọc Nhân
28/02/2014
Mọi người đều là sửng sốt. Bích Quỳnh là người thứ nhất phản ứng kịp, cuống quít dập đầu tạ ơn, sau đó Bích Thanh mới phản ứng cũng đi theo vui sướng nói cảm tạ . Hai tỷ muội ở trong những ánh mắt nghi hoặc hoặc đố kỵ , đi theo Hạ Phù Dung hướng Dư Điệp cung đi đến.
Dọc theo đường đi, hai tỷ muội cực kì hưng phấn, ở phía sau nàng một hồi là trộm nói một hồi là nháy mắt, một hồi lại nghe đến áp lực tiếng cười, nàng ảm đạm cười, làm bộ như không biết, tiếp tục đi về phía trước . Trong cung có rất ít người còn có tâm tình như vậy rồi.
Trở lại Dư Điệp cung, Tiểu Cúc nhìn thấy sau lưng Hạ Phù Dung hai tỷ muội cực kì nghi hoặc. Hạ Phù Dung nói cho Tiểu Cúc các nàng là từ Hoán thấm phòng tuyển ra tới hầu hạ mình , để cho nàng tới chỗ thái hậu báo cáo một tiếng, Tiểu Cúc ánh mắt phức tạp nhìn nàng một cái rồi đi ra ngoài.
Đột nhiên cảm thấy hình như mình làm việc tựa hồ có chút tùy hứng?
Tiểu Cúc không lâu liền trở lại, một người nương nương muốn một hai cung nữ là chuyện nhỏ, kỳ thật căn bản không cần trải qua thái hậu đồng ý, trực tiếp tới đăng ký với thái giám dưới tay nàng là được.
An bài chỗ ở cho các nàng xong, Tiểu Cúc để lại hai tỷ muội một mình đi tới trong phòng Hạ Phù Dung, "Nương nương đây là ý gì?"
Hạ Phù Dung quay đầu nhìn chằm chằm nàng, ý bảo nàng tiếp tục nói.
"Nếu nương nương cảm thấy Tiểu Cúc hầu hạ không được tốt, có thể đánh có thể mắng, vì sao phải vội mang hai người từ Hoán thấm phòng tới nô tỳ không chịu nổi?"
Hạ Phù Dung giật mình, nguyên lai trước ánh mắt nàng là ý tứ này.
"Vừa mới lúc ta đi báo cáo cho Phương công công , tất cả mọi người đối ta châm chọc khiêu khích, nương nương vì sao phải như vậy đối đãi Tiểu Cúc?"
Nơi này một tần phi đều có rất nhiều cung nữ , nhưng có thể tùy ý đi vào bên người làm tỳ nữ thì chỉ có một, lúc ấy nàng cũng chỉ là không nghĩ muốn để cho Bích Thanh một người đơn thuần mộc mạc như vậy bị trong cung ngươi lừa ta gạt làm cho phai mờ , mới muốn mang nàng trở về. Ai ngờ nàng không nguyện cùng muội muội nàng tách ra, vì cho chính mình tìm lối thoát, đành phải để cả hai tỷ muội đến đây. Cũng không nghĩ như vậy sẽ để cho Tiểu Cúc bị xấu hổ.
Hạ Phù Dung nghĩ nghĩ , giữ hay không giữ Tiểu Cúc liền xem hiện tại , "Ta vì sao phải làm như vậy chẳng lẽ ngươi không biết? Hoặc là ngươi thực xem ta là ngốc tử, ngay cả quan hệ của ngươi cùng Lệ phi đều nhìn không ra?"
Tiểu Cúc phá lệ dụng một loại ánh mắt quật cường nhìn ta, "Ngươi không phải đã đạt tới mục đích sao? Vì sao vẫn còn nhục nhã ta như vậy?"
Nàng cư nhiên không có bảo mình là nương nương, dùng "Ngươi" với "Ta" , này trong hoàng cung là rất bất kính .
Hạ Phù Dung bình tĩnh nhìn nàng biểu tình thấy chết không sờn , đột nhiên, "Đây là cái gì?" Hạ Phù Dung theo tầm mắt, đưa tay hướng cổ của nàng xem xét.
Còn chưa đụng tới, nàng lại một cái lắc mình né tránh , "Muốn chém giết muốn róc thịt ngươi tự tiện, Tiểu Cúc nếu là người tham sống sợ chết như vậy, thì sẽ không làm việc này rồi."
"Ngươi đã không phải người tham sống sợ chết, vậy tại sao lại làm việc này a?" Hạ Phù Dung hỏi ngược lại, tầm mắt vẫn chưa từ cổ của nàng dời đi, "Không cần kỳ vọng ta sẽ tin tưởng ngươi lấy cớ người nhà bị áp chế ."
"Nếu là ngươi muốn hỏi, ta sẽ nói cho ngươi, ta cái gì cũng sẽ không nói. Nếu là Dư phi nương nương muốn hỏi, như vậy Tiểu Cúc hồi bẩm nương nương, là Lệ phi lấy người nhà áp chế."
Nhìn nàng như vậy quyết tuyệt, bên trong này cũng không đơn giản giống như là ta nghĩ, " Vậy nếu là tỷ tỷ ta nghĩ muốn biết a? Muội muội có thể nói?"
Tiểu Cúc sửng sốt, nhìn nhìn ta, "Vậy muội muội lại càng không thể nói, biết rõ đối tỷ tỷ không có lợi."
Hạ Phù Dung khóe miệng nhếch lên, "Vừa vặn, tỷ tỷ ta lại thích biết những chuyện mà không có lợi với mình ." Hạ Phù Dung biết có hỏi tiếp cũng sẽ không có kết quả gì, lại thừa dịp nàng chưa chuẩn bị, đưa tay hướng trên cổ nàng quét xuống, "Hí ~" Tiểu Cúc một tiếng hút không khí, là máu! Nhìn trong tay vết máu đã khô, Hạ Phù Dung nhướng mày, "Là ai làm! ?"
Nàng xem Hạ Phù Dung châm chọc cười, trong lòng mình đau xót, Lệ phi.
Lúc trước là chính mình đẩy nàng lên đỉnh sóng, hiện tại
ngược lại lại giả vờ với thân phận của một người tốt .
"Nếu ta nói, ta mang hai tỷ muội trở về chỉ do tùy hứng, ngươi có tin tưởng không?"
Nàng mạnh ngẩng đầu thần tình không thể tin tưởng, ta cười cười, "Bích Thanh nha đầu kia đơn thuần thật sự, ta hi vọng nàng vẫn có thể như vậy tiếp xuống." Thời điểm nói những lời này , Hạ Phù Dung xem ánh mắt nàng, đã nói sáng tỏ dụng ý mang Bích Thanh về , cũng âm thầm nhắc nhở nàng không cần đối Bích Thanh có động tác gì.
" Trong cung tại sao lại đơn thuần? Cũng không nên có đơn thuần, nương nương làm như vậy chỉ biết hại nàng."
"Chính là bởi vì nàng đơn thuần như vậy mới đáng quý, cho nên ta mới đưa nàng mang về." Tiểu Cúc nói để cho ta có chút ngộ đạo, nhưng không chịu chịu thua luôn luôn là của tính cách của nàng, Hạ Phù Dung vẫn như cũ kiên trì .
"Nương nương cho rằng như vậy có thể để cho nàng một mực duy trì đơn thuần ở trong cung này?"
"Chỉ cần ngươi không đối nàng có động tác gì, bản cung có thể bảo trì sự đơn thuần của nàng ."
"A, nương nương chẳng lẽ muốn đem nàng giống như bảo bối khóa ở trong hộp không cho nàng ra ngoài gặp người?" Nghe giọng nói nàng chua xót, trong lòng Hạ Phù Dung ảm đạm cười. Nữ nhân trời sinh liền là một cái hũ dấm , không chỉ có yêu mới ghen, cũng sẽ vì tình bạn mà có thể ghen, ví như bạn tốt của ngươi có một người bạn mới, khi đó sẽ lo lắng cho mình bị thay thế mà ghen. Tiểu Cúc vừa mới như vậy phản ứng. . . . . .
Hạ Phù Dung ha ha cười, Tiểu Cúc không hiểu nhìn nàng.
"Tiểu Cúc vừa mới rồi là ghen sao?"
"Người nào ghen a, ta làm sao có thể ghen, nương nương thích nô tỳ nào hầu hạ là chuyện của nương nương , có quan hệ gì tới Tiểu Cúc ?"
Nhìn nàng vội vàng muốn giải thích mà đến mức đỏ bừng mặt, Hạ Phù Dung ở trong lòng vụng trộm cười, rất ít thấy nàng có một mặt đáng yêu như vậy a.
Dọc theo đường đi, hai tỷ muội cực kì hưng phấn, ở phía sau nàng một hồi là trộm nói một hồi là nháy mắt, một hồi lại nghe đến áp lực tiếng cười, nàng ảm đạm cười, làm bộ như không biết, tiếp tục đi về phía trước . Trong cung có rất ít người còn có tâm tình như vậy rồi.
Trở lại Dư Điệp cung, Tiểu Cúc nhìn thấy sau lưng Hạ Phù Dung hai tỷ muội cực kì nghi hoặc. Hạ Phù Dung nói cho Tiểu Cúc các nàng là từ Hoán thấm phòng tuyển ra tới hầu hạ mình , để cho nàng tới chỗ thái hậu báo cáo một tiếng, Tiểu Cúc ánh mắt phức tạp nhìn nàng một cái rồi đi ra ngoài.
Đột nhiên cảm thấy hình như mình làm việc tựa hồ có chút tùy hứng?
Tiểu Cúc không lâu liền trở lại, một người nương nương muốn một hai cung nữ là chuyện nhỏ, kỳ thật căn bản không cần trải qua thái hậu đồng ý, trực tiếp tới đăng ký với thái giám dưới tay nàng là được.
An bài chỗ ở cho các nàng xong, Tiểu Cúc để lại hai tỷ muội một mình đi tới trong phòng Hạ Phù Dung, "Nương nương đây là ý gì?"
Hạ Phù Dung quay đầu nhìn chằm chằm nàng, ý bảo nàng tiếp tục nói.
"Nếu nương nương cảm thấy Tiểu Cúc hầu hạ không được tốt, có thể đánh có thể mắng, vì sao phải vội mang hai người từ Hoán thấm phòng tới nô tỳ không chịu nổi?"
Hạ Phù Dung giật mình, nguyên lai trước ánh mắt nàng là ý tứ này.
"Vừa mới lúc ta đi báo cáo cho Phương công công , tất cả mọi người đối ta châm chọc khiêu khích, nương nương vì sao phải như vậy đối đãi Tiểu Cúc?"
Nơi này một tần phi đều có rất nhiều cung nữ , nhưng có thể tùy ý đi vào bên người làm tỳ nữ thì chỉ có một, lúc ấy nàng cũng chỉ là không nghĩ muốn để cho Bích Thanh một người đơn thuần mộc mạc như vậy bị trong cung ngươi lừa ta gạt làm cho phai mờ , mới muốn mang nàng trở về. Ai ngờ nàng không nguyện cùng muội muội nàng tách ra, vì cho chính mình tìm lối thoát, đành phải để cả hai tỷ muội đến đây. Cũng không nghĩ như vậy sẽ để cho Tiểu Cúc bị xấu hổ.
Hạ Phù Dung nghĩ nghĩ , giữ hay không giữ Tiểu Cúc liền xem hiện tại , "Ta vì sao phải làm như vậy chẳng lẽ ngươi không biết? Hoặc là ngươi thực xem ta là ngốc tử, ngay cả quan hệ của ngươi cùng Lệ phi đều nhìn không ra?"
Tiểu Cúc phá lệ dụng một loại ánh mắt quật cường nhìn ta, "Ngươi không phải đã đạt tới mục đích sao? Vì sao vẫn còn nhục nhã ta như vậy?"
Nàng cư nhiên không có bảo mình là nương nương, dùng "Ngươi" với "Ta" , này trong hoàng cung là rất bất kính .
Hạ Phù Dung bình tĩnh nhìn nàng biểu tình thấy chết không sờn , đột nhiên, "Đây là cái gì?" Hạ Phù Dung theo tầm mắt, đưa tay hướng cổ của nàng xem xét.
Còn chưa đụng tới, nàng lại một cái lắc mình né tránh , "Muốn chém giết muốn róc thịt ngươi tự tiện, Tiểu Cúc nếu là người tham sống sợ chết như vậy, thì sẽ không làm việc này rồi."
"Ngươi đã không phải người tham sống sợ chết, vậy tại sao lại làm việc này a?" Hạ Phù Dung hỏi ngược lại, tầm mắt vẫn chưa từ cổ của nàng dời đi, "Không cần kỳ vọng ta sẽ tin tưởng ngươi lấy cớ người nhà bị áp chế ."
"Nếu là ngươi muốn hỏi, ta sẽ nói cho ngươi, ta cái gì cũng sẽ không nói. Nếu là Dư phi nương nương muốn hỏi, như vậy Tiểu Cúc hồi bẩm nương nương, là Lệ phi lấy người nhà áp chế."
Nhìn nàng như vậy quyết tuyệt, bên trong này cũng không đơn giản giống như là ta nghĩ, " Vậy nếu là tỷ tỷ ta nghĩ muốn biết a? Muội muội có thể nói?"
Tiểu Cúc sửng sốt, nhìn nhìn ta, "Vậy muội muội lại càng không thể nói, biết rõ đối tỷ tỷ không có lợi."
Hạ Phù Dung khóe miệng nhếch lên, "Vừa vặn, tỷ tỷ ta lại thích biết những chuyện mà không có lợi với mình ." Hạ Phù Dung biết có hỏi tiếp cũng sẽ không có kết quả gì, lại thừa dịp nàng chưa chuẩn bị, đưa tay hướng trên cổ nàng quét xuống, "Hí ~" Tiểu Cúc một tiếng hút không khí, là máu! Nhìn trong tay vết máu đã khô, Hạ Phù Dung nhướng mày, "Là ai làm! ?"
Nàng xem Hạ Phù Dung châm chọc cười, trong lòng mình đau xót, Lệ phi.
Lúc trước là chính mình đẩy nàng lên đỉnh sóng, hiện tại
ngược lại lại giả vờ với thân phận của một người tốt .
"Nếu ta nói, ta mang hai tỷ muội trở về chỉ do tùy hứng, ngươi có tin tưởng không?"
Nàng mạnh ngẩng đầu thần tình không thể tin tưởng, ta cười cười, "Bích Thanh nha đầu kia đơn thuần thật sự, ta hi vọng nàng vẫn có thể như vậy tiếp xuống." Thời điểm nói những lời này , Hạ Phù Dung xem ánh mắt nàng, đã nói sáng tỏ dụng ý mang Bích Thanh về , cũng âm thầm nhắc nhở nàng không cần đối Bích Thanh có động tác gì.
" Trong cung tại sao lại đơn thuần? Cũng không nên có đơn thuần, nương nương làm như vậy chỉ biết hại nàng."
"Chính là bởi vì nàng đơn thuần như vậy mới đáng quý, cho nên ta mới đưa nàng mang về." Tiểu Cúc nói để cho ta có chút ngộ đạo, nhưng không chịu chịu thua luôn luôn là của tính cách của nàng, Hạ Phù Dung vẫn như cũ kiên trì .
"Nương nương cho rằng như vậy có thể để cho nàng một mực duy trì đơn thuần ở trong cung này?"
"Chỉ cần ngươi không đối nàng có động tác gì, bản cung có thể bảo trì sự đơn thuần của nàng ."
"A, nương nương chẳng lẽ muốn đem nàng giống như bảo bối khóa ở trong hộp không cho nàng ra ngoài gặp người?" Nghe giọng nói nàng chua xót, trong lòng Hạ Phù Dung ảm đạm cười. Nữ nhân trời sinh liền là một cái hũ dấm , không chỉ có yêu mới ghen, cũng sẽ vì tình bạn mà có thể ghen, ví như bạn tốt của ngươi có một người bạn mới, khi đó sẽ lo lắng cho mình bị thay thế mà ghen. Tiểu Cúc vừa mới như vậy phản ứng. . . . . .
Hạ Phù Dung ha ha cười, Tiểu Cúc không hiểu nhìn nàng.
"Tiểu Cúc vừa mới rồi là ghen sao?"
"Người nào ghen a, ta làm sao có thể ghen, nương nương thích nô tỳ nào hầu hạ là chuyện của nương nương , có quan hệ gì tới Tiểu Cúc ?"
Nhìn nàng vội vàng muốn giải thích mà đến mức đỏ bừng mặt, Hạ Phù Dung ở trong lòng vụng trộm cười, rất ít thấy nàng có một mặt đáng yêu như vậy a.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.