Chương 25: Tộc Y Tháp
Tương Tương Ngọc Nhân
28/02/2014
Khi Hạ Phù Dung thấy Phó thái y chạy vội vàng đến, nàng hướng Bích Quỳnh cười gật đầu.
“Phó thái y, Tiểu Cúc bất cẩn rơi xuống giếng cạn mình đầy máu, Bổn cung không biết nàng bị thương chổ nào nên không dám động vào, làm phiền phó thái ý xem cho Tiểu Cúc.” Hạ Phù Dung vừa nói xong lén lút đưa chó Phó thái y một ít bạc, bên trong khoảng hai tháng bổng lộc của hắn.
Mắt hắn sáng lên “Thần nhất định sẽ trị tốt cho Tiểu Cúc, nương nương yên tâm.” Hạ Phù Dung và Phó thái y nhìn nhau , ngầm hiểu ý.
Biết rằng Tiểu Cúc bị thương rất nặng, Một cung nữ lại bị thương nặng như vậy, thái y là phải báo lên trên để truy xét, bây giờ không có bằng chứng xác thực là Lệ phi làm, ngược lại còn có thể cho là nàng làm. Cho nên gọi Phó thái y là vì hắn vì tiền chữa bệnh, chắc là hắn đã nhìn ra manh mối, thay vì phải đề phòng hắn, không bằng nàng kéo hắn theo.
“Nương nương hiểu lầm rồi, Tiểu Cúc không phải rơi xuống giếng cạn, là nàng chạy trở về, thật đấy, lúc đó Bích Quỳnh cũng nhìn thấy.” Bích Thanh tưởng rằng Hạ Phù Dung không biết nên mới vội vàng giải thích.
Bọn họ đen mặt nhìn Bích Thanh, không để ý đến nàng, người sáng mắt cũng có thể nhìn ra Tiểu Cúc không phải té xuống giếng.
Phó thái y thấy vậy hắng giọng một cái, Hạ Phù Dung hiểu ý nói “ Tiểu Thanh mau đi ngâm một ly trà mang đến cho Phó thái y.”
“A. . . . .” Bích Thanh bĩu môi, trà xưa là khó ngâm mềm nhất, mà cũng không phải loại trà ngon nhất, tại sao cứ muốn cho Phó thái y uống loại trà này.
Sau khi Bích Thanh đi ra ngoài, Hạ Phù Dung nhìn Phó Thái Y ý bào hắn cứ nói.
“Tại sao nương nương không bảo nàng đi đâu đó? Chỉ sợ thời gian pha một lý trà. . . .” Xem ra Phó thái y đã hiểu rõ tính cách của Bích Thanh.
“Không sao, lúc hoàng thượng ban cho bổn cung trà xưa, bởi vì nó không có quý giá lại rất khó ngâm mềm, lại để ở nơi cao nhất, Bích Thanh muốn lấy trà cũng cần một ít thời gian huống chi là pha trà, Phó thái y cứ nói không sao.”
Phó thái y gật gật đầu “Tiểu Cúc bị thương hai chỗ là miệng cùng tay.”
Hạ Phù Dung nhíu nhíu mày, nếu chỉ có hai chổ tại sao toàn thân đều là máu?
“Nương nương, xin cho thần hỏi thân phận của Tiểu Cúc là gì?”
Hạ Phù Dung sửng sốt, phải biết rằng là thấy thuốc thì phải kiêng kị hỏi thân phận của người bệnh, không biết có việc gì mà Phó thái y lại hỏi tới việc này “ Không dối gạt Phó thái y, thân phận của Tiểu Cúc nói cho bổn cung là giả, chuyện này bổn cung cũng biết cách đây không lâu.” Hạ Phù Dung nghe Nhị tỷ nói Tiểu Cúc là đứa trẻ mồ côi do nương đi chùa lễ phật gặp được , lúc ấy Tiểu Cúc nói mình là nha hoàn của Hoàng viên ngoại ở thành đông, bị đuổi ra khỏi phủ do người ta nói xấu là trộm vòng tay của phu nhân. Lúc ấy Tiểu Cúc mới có năm tuổi, nương nhìn thấy thương cảm nên dẫn nàng trở về phủ. Lúc sau nàng có nhờ Nhị tỷ đi thăm dò, Hoàng viên ngoại ở thành đông căn bản là không có vợ, cho nên chuyện Tiểu Cúc nói là chuyện bịa đặt. Hạ Phù Dung không biết là chuyện gì có thể để cho một đứa bé mới năm tuổi phải nói dối, nhưng theo những gì nàng biết thì Tiểu Cúc không phải là một người xấu, Hạ Phù Dung nguyện ý giữ lại Tiểu Cúc bên người không vì chuyện gì khác, chỉ vì nàng tín nhiệm Tiểu Cúc.
“Ừm.” Thái ý gật đầu nói “ Tiểu Cúc chắc là đụng phải người ngoại tộc.”
“Người ngoại tộc?”
“Không sai, miệng của Tiểu Cúc bị người ta khâu lại, móng tay bị người ta rút ra.”
Hạ Phù Dung nghe đến đó chân tay mềm nhũn thiếu chút nữa không đứng vững. Lệ phi sao có thể xuống tay ác độc như thế? “ Thái y vừa nói nàng đụng phải người ngoại tộc là có ý gì?”
“Đã từng có một bộ tộc, bọn họ không chịu sự quản lý của ai, trong bộ tộc có tộc trưởng, nếu có tộc khác muốn xâm chiếm, sẽ chịu sự nguyền rủa của bộ tôc, không lâu sau mọi người sẽ phát hiện thi thể thối nát lan khắp toàn thân.”
“Thi thể thối nát?”
“Đúng, khắp thân thể có rất nhiều vết cắt vô cùng thê thảm. Tương truyền là do bộ tộc của họ có nữ thần che chở, vì vậy tộc trưởng của bọn họ luôn là phụ nữ. Tộc nhân phản bội bộ tộc sẽ chịu bốn loại hình phạt : khâu miệng, rút móng tay, cắt gân cốt, khoét mắt.
Lưng Hạ Phù Dung truyền đến từng trận lạnh lẽo “ Tên tộc đó gọi là gì?”
“Tộc Y Tháp. Nhưng mà mấy năm về trước đã không còn bất cứ tin tức nào của tộc này, tất cả mọi người cho rằng tộc này đã bị diệt vong, không biết vì sao lại xuất hiện.”
“Tộc Y Tháp? Tiểu Cúc tại sao có thể có quan hệ với tộc này? Chẳng lẽ là Lệ phi? Nhưng cũng không đúng, Nhị tỷ nói Lệ phi là con gái thuộc hạ của phụ thân, là một vị tướng kiên cường, lập không ít công lao cho phụ thân, bởi vì chết ở sa trường, vì thể hiện sự tôn kính đối với người chết, vi thế đem con của hắn thu làm dưỡng nữ.
“Có thể không phải là người của Tộc Tháp Y gây nên? Có thể là người khác bắt chước hình phạt của bọn họ hay không?”
“Phó thái y, Tiểu Cúc bất cẩn rơi xuống giếng cạn mình đầy máu, Bổn cung không biết nàng bị thương chổ nào nên không dám động vào, làm phiền phó thái ý xem cho Tiểu Cúc.” Hạ Phù Dung vừa nói xong lén lút đưa chó Phó thái y một ít bạc, bên trong khoảng hai tháng bổng lộc của hắn.
Mắt hắn sáng lên “Thần nhất định sẽ trị tốt cho Tiểu Cúc, nương nương yên tâm.” Hạ Phù Dung và Phó thái y nhìn nhau , ngầm hiểu ý.
Biết rằng Tiểu Cúc bị thương rất nặng, Một cung nữ lại bị thương nặng như vậy, thái y là phải báo lên trên để truy xét, bây giờ không có bằng chứng xác thực là Lệ phi làm, ngược lại còn có thể cho là nàng làm. Cho nên gọi Phó thái y là vì hắn vì tiền chữa bệnh, chắc là hắn đã nhìn ra manh mối, thay vì phải đề phòng hắn, không bằng nàng kéo hắn theo.
“Nương nương hiểu lầm rồi, Tiểu Cúc không phải rơi xuống giếng cạn, là nàng chạy trở về, thật đấy, lúc đó Bích Quỳnh cũng nhìn thấy.” Bích Thanh tưởng rằng Hạ Phù Dung không biết nên mới vội vàng giải thích.
Bọn họ đen mặt nhìn Bích Thanh, không để ý đến nàng, người sáng mắt cũng có thể nhìn ra Tiểu Cúc không phải té xuống giếng.
Phó thái y thấy vậy hắng giọng một cái, Hạ Phù Dung hiểu ý nói “ Tiểu Thanh mau đi ngâm một ly trà mang đến cho Phó thái y.”
“A. . . . .” Bích Thanh bĩu môi, trà xưa là khó ngâm mềm nhất, mà cũng không phải loại trà ngon nhất, tại sao cứ muốn cho Phó thái y uống loại trà này.
Sau khi Bích Thanh đi ra ngoài, Hạ Phù Dung nhìn Phó Thái Y ý bào hắn cứ nói.
“Tại sao nương nương không bảo nàng đi đâu đó? Chỉ sợ thời gian pha một lý trà. . . .” Xem ra Phó thái y đã hiểu rõ tính cách của Bích Thanh.
“Không sao, lúc hoàng thượng ban cho bổn cung trà xưa, bởi vì nó không có quý giá lại rất khó ngâm mềm, lại để ở nơi cao nhất, Bích Thanh muốn lấy trà cũng cần một ít thời gian huống chi là pha trà, Phó thái y cứ nói không sao.”
Phó thái y gật gật đầu “Tiểu Cúc bị thương hai chỗ là miệng cùng tay.”
Hạ Phù Dung nhíu nhíu mày, nếu chỉ có hai chổ tại sao toàn thân đều là máu?
“Nương nương, xin cho thần hỏi thân phận của Tiểu Cúc là gì?”
Hạ Phù Dung sửng sốt, phải biết rằng là thấy thuốc thì phải kiêng kị hỏi thân phận của người bệnh, không biết có việc gì mà Phó thái y lại hỏi tới việc này “ Không dối gạt Phó thái y, thân phận của Tiểu Cúc nói cho bổn cung là giả, chuyện này bổn cung cũng biết cách đây không lâu.” Hạ Phù Dung nghe Nhị tỷ nói Tiểu Cúc là đứa trẻ mồ côi do nương đi chùa lễ phật gặp được , lúc ấy Tiểu Cúc nói mình là nha hoàn của Hoàng viên ngoại ở thành đông, bị đuổi ra khỏi phủ do người ta nói xấu là trộm vòng tay của phu nhân. Lúc ấy Tiểu Cúc mới có năm tuổi, nương nhìn thấy thương cảm nên dẫn nàng trở về phủ. Lúc sau nàng có nhờ Nhị tỷ đi thăm dò, Hoàng viên ngoại ở thành đông căn bản là không có vợ, cho nên chuyện Tiểu Cúc nói là chuyện bịa đặt. Hạ Phù Dung không biết là chuyện gì có thể để cho một đứa bé mới năm tuổi phải nói dối, nhưng theo những gì nàng biết thì Tiểu Cúc không phải là một người xấu, Hạ Phù Dung nguyện ý giữ lại Tiểu Cúc bên người không vì chuyện gì khác, chỉ vì nàng tín nhiệm Tiểu Cúc.
“Ừm.” Thái ý gật đầu nói “ Tiểu Cúc chắc là đụng phải người ngoại tộc.”
“Người ngoại tộc?”
“Không sai, miệng của Tiểu Cúc bị người ta khâu lại, móng tay bị người ta rút ra.”
Hạ Phù Dung nghe đến đó chân tay mềm nhũn thiếu chút nữa không đứng vững. Lệ phi sao có thể xuống tay ác độc như thế? “ Thái y vừa nói nàng đụng phải người ngoại tộc là có ý gì?”
“Đã từng có một bộ tộc, bọn họ không chịu sự quản lý của ai, trong bộ tộc có tộc trưởng, nếu có tộc khác muốn xâm chiếm, sẽ chịu sự nguyền rủa của bộ tôc, không lâu sau mọi người sẽ phát hiện thi thể thối nát lan khắp toàn thân.”
“Thi thể thối nát?”
“Đúng, khắp thân thể có rất nhiều vết cắt vô cùng thê thảm. Tương truyền là do bộ tộc của họ có nữ thần che chở, vì vậy tộc trưởng của bọn họ luôn là phụ nữ. Tộc nhân phản bội bộ tộc sẽ chịu bốn loại hình phạt : khâu miệng, rút móng tay, cắt gân cốt, khoét mắt.
Lưng Hạ Phù Dung truyền đến từng trận lạnh lẽo “ Tên tộc đó gọi là gì?”
“Tộc Y Tháp. Nhưng mà mấy năm về trước đã không còn bất cứ tin tức nào của tộc này, tất cả mọi người cho rằng tộc này đã bị diệt vong, không biết vì sao lại xuất hiện.”
“Tộc Y Tháp? Tiểu Cúc tại sao có thể có quan hệ với tộc này? Chẳng lẽ là Lệ phi? Nhưng cũng không đúng, Nhị tỷ nói Lệ phi là con gái thuộc hạ của phụ thân, là một vị tướng kiên cường, lập không ít công lao cho phụ thân, bởi vì chết ở sa trường, vì thể hiện sự tôn kính đối với người chết, vi thế đem con của hắn thu làm dưỡng nữ.
“Có thể không phải là người của Tộc Tháp Y gây nên? Có thể là người khác bắt chước hình phạt của bọn họ hay không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.