Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia
Quyển 1 - Chương 251: Biện pháp khác
Vân Thiên Thiếu
13/08/2014
Bạch Ly Nhược trầm tĩnh như một con thỏ nhỏ vây mình trong thế giới của nó, Minh Nguyệt chậm rãi đến gần nàng, nàng không chút phản ứng, khi bàn tay Minh Nguyệt nắm được cánh tay nàng, kéo nàng ra khỏi góc tường, nàng có chút hoảng sợ đứng tại chỗ, thân thể không ngừng run lẩy bẩy, nước mắt mông lung đảo quanh hốc mắt, nàng không nói gì, chỉ run rẩy đứng ở nơi đó.
Minh Nguyệt thở dài “Ngươi không cần sợ, ta sẽ không tổn thương ngươi nữa, chúng ta đã mất rất nhiều công sức, mới tìm được những thứ này, ngươi không muốn kiếm củi ba năm thiêu một giờ chứ?”
Bạch Ly Nhược không nói chuyện, chỉ càng co rúm lại, nước mắt theo hai má chảy xuống dưới, thế giới của nàng đã hoàn toàn tan vỡ, trước đây, tìm kiếm Phong Mạc Thần là động lực lớn nhất để nàng sinh tồn, nhưng giờ đây, nàng không tìm được mục tiêu để nàng sống tiếp nữa.
Minh Nguyệt lôi kéo nàng tới bên bàn, đầu ngón tay vuốt ve gò má nàng thấm ướt một mảnh lạnh lẽo của nàng, chân mày khẩn trương, thản nhiên nói “Ngươi như vậy, khiến ta có cảm giác mình là một người xấu, đừng khóc nữa, chờ mắt ngươi tốt lên, ta sẽ dẫn ngươi đi gặp sư huynh, nếu ngươi muốn cùng hắn sát cánh bên nhau, ta tuyệt không ngăn trở, được không?”
Bạch Ly Nhược trầm mặc như cũ, Minh Nguyệt đưa tay gắp gặp thức ăn trên bàn có chút run rẩy, ảo não tự trách mình nói “Ngươi không ăn không uống đã ba ngày rồi, tiếp tục như vậy, còn chưa gặp sư huynh, ngươi đã ngã bệnh trước mất.”
Lời của hắn ngừng lại, gian phòng liền rơi vào tĩnh mịch, trầm mặc như cũ, Minh Nguyệt thất bại uy hiếp nói “Ta đếm đến ba, ngươi còn không ăn, chúng ta sẽ làm một lần nữa việc đã làm ở Quỷ Vực!”
Hắn cố ý nói những lời kích thích nàng, nhưng không chờ hắn bắt đầu đếm, Bạch Ly Nhược liền khom lưng ói ra, nàng ói cực kỳ thảm thiết, tựa hồ ngay cả trái tim cũng muốn nôn ra, nhưng không có bất kỳ uế vật gì, ói ra, chỉ toàn là mật, nàng giờ gầy đi rất nhiều, thân thể run rẩy như lá cây phiêu linh trong gió, bộ dáng rất đáng thương.
Minh Nguyệt thở dài, cầm khăn tay cùng nước súc miệng, Bạch Ly Nhược không dám nhận, chỉ càng thêm run rẩy, thân thể của nàng sắp sụp đổ hoàn toàn, Minh Nguyệt liền đưa tay điểm huyệt ngủ của nàng, sau khi giúp nàng thu dọn xong, ôm nàng đặt lên giường.
Tay của hắn vuốt ve gương mặt nàng, nàng ngủ vô cùng bất an, lông mày xinh đẹp tuyệt trần nhíu chặt, tựa hồ trong mộng cũng không ngừng thút thít, Minh Nguyệt thở dài thu tay lại, bắt đầu động thủ nghiền nát thuốc.
Bên trong trúc uyển, Nhan Tiểu Ngọc ở bên cạnh Hán Tam vòng tới vòng lui, trong tay Nhan Hán Tam cầm một túi thuốc phiện, theo Nhan Tiểu Ngọc vòng tới vòng lui, hắn cũng vòng tới vòng lui, nhưng không giống Nhan Tiểu Ngọc mặt không đổi sắc.
“Cha, truyền gia chi bảo của cha, ngay cả con rể của mình cũng không lấy ra dùng sao?” Nhan Tiểu Ngọc bắt được bả vai Nhan Hán Tam, bình tĩnh ngồi trên ghế đối diện với hắn, bộ dạng như đang đàm phán.
Nhan Hán Tam cầm tẩu hít một hơi, híp mắt nhìn Nhan Tiểu Ngọc “Đúng là con gái lớn thì không dùng được, nhanh như vậy, liền vì tên tiểu tử thúi kia mà nói chuyện?”
“Cha, hắn chính là con rể do người chọn cho con, ngươi còn không hài lòng hay sao?” Nhan Tiểu Ngọc nhăn mặt, bất mãn nhìn chằm chằm Nhan Hán Tam, cái đồ bỏ truyền gia chi bảo đó, giấu kĩ như vậy, nàng muốn trộm cũng không trộm được.
“Phì!” Nhan Hán Tam thở ra một hơi khói thuốc phiện làm Nhan Tiểu Ngọc sặc, liên tục ho khan, hắn lớn tiếng cười “Ngươi cho rằng ta không biết, tối hôm qua chạy tới phòng ta, lật tung cả phòng, chính là muốn giúp tên tiểu tử thúi kia tìm cái gì sao, chỉ bằng một điểm này thôi, ta liền không lấy ra.”
“Cha, người phải sáng suốt một chút, cũng bởi vì người không lấy ra, nên con mới đi trộm nha, cầu xin ngươi, ngươi chữa khỏi kỳ độc cho Thần trước, cả đời chúng con sẽ hiếu thuận với người.” Nhan Tiểu Ngọc ở bên cạnh năn nỉ, phồng miệng, lắc lắc cánh tay Nhan Hán Tam.
“Ta đã cố gắng hết sức, chữa khỏi gân mạch cho hắn, mà các ngươi lại không thành thân, ta đây phải làm sao, vì vậy những điều ta đã làm là nhượng bộ tối đa rồi, muốn ta lấy bảo bối ra khu trừ kỳ độc cho hắn trừ phi các ngươi lập tức thành thân, sau đó sinh một đứa cháu béo mập cho ta.” Nhan Hán Tam dập đầu tẩu thuốc, đảo cặp mắt trắng dã nhìn Nhan Tiểu Ngọc.
Nhan Tiểu Ngọc gặp tình thế này liền đi ra ngoài, thật là, không thể thương lượng được, xa xa, nàng thấy Phong Mạc Thần đang luyện võ cùng đại ca, hai người thân thủ trác tuyệt, binh khí trong tay giống như có sinh mạng, ngươi tới ta đi, cảnh tượng này, đẹp không cách nào bằng được, nàng mất hồn đi tới võ trường, Phong Mạc Thần đã để trường kiếm xuống đi tới.
“Sao vậy? Ai khi dễ ngươi?” Phong Mạc Thần mỉm cười đến gần nàng, mồ hôi trên trán, dưới ánh mặt trời chiết xạ óng ánh, cả người hắn tản mát ra một loại hơi thở của nam nhân thành thục, Long tiên hương nhàn nhạt, còn có hương thơm bản thân hắn thanh nhã, mùi vị dễ ngửi, cơ hồ khiến người hít thở không thông.
Nhan Tiểu Ngọc sững sờ nhìn hắn, sau đó nâng ống tay áo lên, muốn lấy khăn tay ra, nhưng tìm cả nửa ngày, trừ dây cung ra, những đồ dùng của nữ nhân, một cái cũng không có.
“Rất xin lỗi, ta không mang theo khăn tay.” Nhan Tiểu Ngọc ngượng ngùng, sắc mặt hồng lên, cúi đầu.
Phong Mạc Thần cười một tiếng, từ trong tay áo lấy ra khăn tay Thiên Lam Sắc đưa cho Nhan Tiểu Ngọc, Nhan Tiểu Ngọc nhận lấy, nhưng không biết phải làm sao, nàng muốn học người ta, lấy khăn tay của mình ra giúp hắn lau mồ hôi, nhưng bây giờ, bây giờ là chuyện gì đang xảy ra đây?
Nhan Tiểu Ngọc cầm khăn tay lau mồ hôi cho mình một cái, ngượng ngùng trả lại hắn “Cám ơn ngươi!”
Phong Mạc Thần lắc đầu mỉm cười “Không cần.”
Nhan Tiểu Ngọc gật đầu, chờ hắn cất khăn đi, khó xử nói “Cha không đáp ứng hiện giờ giúp ngươi trừ độc, trừ phi ngươi lấy ta.”
“Ừm.” Phong Mạc Thần nhẹ nhàng đáp một tiếng, cười như không cười nhìn Nhan Tiểu Ngọc, hai gò má phấn hồng, giống như hai quả táo chín, đáng yêu không gì sánh kịp.
“Hẳn ngươi không muốn cưới ta, phải không?” Nhan Tiểu Ngọc cau mày, vặn ngón tay, mắt căn bản không dám nhìn Phong Mạc Thần.
Phong Mạc Thần không nói gì, chỉ quay lưng đi, thản nhiên nói “Ngày mai, ta muốn đi Bắc Man tìm Minh Nguyệt, ngươi có muốn đi cùng ta không?”
Nhan Tiểu Ngọc gật đầu “Muốn, nhưng độc của ngươi phải làm sao bây giờ?”
“Có lẽ, Minh Nguyệt còn biện pháp khác.” Phong Mạc Thần mỉm cười, cầm một quả dừa lên làm bình nước, ngửa đầu uống một hớp lớn, tư thế của hắn ưu nhã, từng chi tiết như được huấn đạo, Nhan Tiểu Ngọc nhìn xuất thần, chợt không rõ bối cảnh của hắn, rốt cuộc hắn là loại nam tử nào, mà có thể đem chuyện uống nước thành ra như vậy, ưu nhã đẹp mắt?
Minh Nguyệt thở dài “Ngươi không cần sợ, ta sẽ không tổn thương ngươi nữa, chúng ta đã mất rất nhiều công sức, mới tìm được những thứ này, ngươi không muốn kiếm củi ba năm thiêu một giờ chứ?”
Bạch Ly Nhược không nói chuyện, chỉ càng co rúm lại, nước mắt theo hai má chảy xuống dưới, thế giới của nàng đã hoàn toàn tan vỡ, trước đây, tìm kiếm Phong Mạc Thần là động lực lớn nhất để nàng sinh tồn, nhưng giờ đây, nàng không tìm được mục tiêu để nàng sống tiếp nữa.
Minh Nguyệt lôi kéo nàng tới bên bàn, đầu ngón tay vuốt ve gò má nàng thấm ướt một mảnh lạnh lẽo của nàng, chân mày khẩn trương, thản nhiên nói “Ngươi như vậy, khiến ta có cảm giác mình là một người xấu, đừng khóc nữa, chờ mắt ngươi tốt lên, ta sẽ dẫn ngươi đi gặp sư huynh, nếu ngươi muốn cùng hắn sát cánh bên nhau, ta tuyệt không ngăn trở, được không?”
Bạch Ly Nhược trầm mặc như cũ, Minh Nguyệt đưa tay gắp gặp thức ăn trên bàn có chút run rẩy, ảo não tự trách mình nói “Ngươi không ăn không uống đã ba ngày rồi, tiếp tục như vậy, còn chưa gặp sư huynh, ngươi đã ngã bệnh trước mất.”
Lời của hắn ngừng lại, gian phòng liền rơi vào tĩnh mịch, trầm mặc như cũ, Minh Nguyệt thất bại uy hiếp nói “Ta đếm đến ba, ngươi còn không ăn, chúng ta sẽ làm một lần nữa việc đã làm ở Quỷ Vực!”
Hắn cố ý nói những lời kích thích nàng, nhưng không chờ hắn bắt đầu đếm, Bạch Ly Nhược liền khom lưng ói ra, nàng ói cực kỳ thảm thiết, tựa hồ ngay cả trái tim cũng muốn nôn ra, nhưng không có bất kỳ uế vật gì, ói ra, chỉ toàn là mật, nàng giờ gầy đi rất nhiều, thân thể run rẩy như lá cây phiêu linh trong gió, bộ dáng rất đáng thương.
Minh Nguyệt thở dài, cầm khăn tay cùng nước súc miệng, Bạch Ly Nhược không dám nhận, chỉ càng thêm run rẩy, thân thể của nàng sắp sụp đổ hoàn toàn, Minh Nguyệt liền đưa tay điểm huyệt ngủ của nàng, sau khi giúp nàng thu dọn xong, ôm nàng đặt lên giường.
Tay của hắn vuốt ve gương mặt nàng, nàng ngủ vô cùng bất an, lông mày xinh đẹp tuyệt trần nhíu chặt, tựa hồ trong mộng cũng không ngừng thút thít, Minh Nguyệt thở dài thu tay lại, bắt đầu động thủ nghiền nát thuốc.
Bên trong trúc uyển, Nhan Tiểu Ngọc ở bên cạnh Hán Tam vòng tới vòng lui, trong tay Nhan Hán Tam cầm một túi thuốc phiện, theo Nhan Tiểu Ngọc vòng tới vòng lui, hắn cũng vòng tới vòng lui, nhưng không giống Nhan Tiểu Ngọc mặt không đổi sắc.
“Cha, truyền gia chi bảo của cha, ngay cả con rể của mình cũng không lấy ra dùng sao?” Nhan Tiểu Ngọc bắt được bả vai Nhan Hán Tam, bình tĩnh ngồi trên ghế đối diện với hắn, bộ dạng như đang đàm phán.
Nhan Hán Tam cầm tẩu hít một hơi, híp mắt nhìn Nhan Tiểu Ngọc “Đúng là con gái lớn thì không dùng được, nhanh như vậy, liền vì tên tiểu tử thúi kia mà nói chuyện?”
“Cha, hắn chính là con rể do người chọn cho con, ngươi còn không hài lòng hay sao?” Nhan Tiểu Ngọc nhăn mặt, bất mãn nhìn chằm chằm Nhan Hán Tam, cái đồ bỏ truyền gia chi bảo đó, giấu kĩ như vậy, nàng muốn trộm cũng không trộm được.
“Phì!” Nhan Hán Tam thở ra một hơi khói thuốc phiện làm Nhan Tiểu Ngọc sặc, liên tục ho khan, hắn lớn tiếng cười “Ngươi cho rằng ta không biết, tối hôm qua chạy tới phòng ta, lật tung cả phòng, chính là muốn giúp tên tiểu tử thúi kia tìm cái gì sao, chỉ bằng một điểm này thôi, ta liền không lấy ra.”
“Cha, người phải sáng suốt một chút, cũng bởi vì người không lấy ra, nên con mới đi trộm nha, cầu xin ngươi, ngươi chữa khỏi kỳ độc cho Thần trước, cả đời chúng con sẽ hiếu thuận với người.” Nhan Tiểu Ngọc ở bên cạnh năn nỉ, phồng miệng, lắc lắc cánh tay Nhan Hán Tam.
“Ta đã cố gắng hết sức, chữa khỏi gân mạch cho hắn, mà các ngươi lại không thành thân, ta đây phải làm sao, vì vậy những điều ta đã làm là nhượng bộ tối đa rồi, muốn ta lấy bảo bối ra khu trừ kỳ độc cho hắn trừ phi các ngươi lập tức thành thân, sau đó sinh một đứa cháu béo mập cho ta.” Nhan Hán Tam dập đầu tẩu thuốc, đảo cặp mắt trắng dã nhìn Nhan Tiểu Ngọc.
Nhan Tiểu Ngọc gặp tình thế này liền đi ra ngoài, thật là, không thể thương lượng được, xa xa, nàng thấy Phong Mạc Thần đang luyện võ cùng đại ca, hai người thân thủ trác tuyệt, binh khí trong tay giống như có sinh mạng, ngươi tới ta đi, cảnh tượng này, đẹp không cách nào bằng được, nàng mất hồn đi tới võ trường, Phong Mạc Thần đã để trường kiếm xuống đi tới.
“Sao vậy? Ai khi dễ ngươi?” Phong Mạc Thần mỉm cười đến gần nàng, mồ hôi trên trán, dưới ánh mặt trời chiết xạ óng ánh, cả người hắn tản mát ra một loại hơi thở của nam nhân thành thục, Long tiên hương nhàn nhạt, còn có hương thơm bản thân hắn thanh nhã, mùi vị dễ ngửi, cơ hồ khiến người hít thở không thông.
Nhan Tiểu Ngọc sững sờ nhìn hắn, sau đó nâng ống tay áo lên, muốn lấy khăn tay ra, nhưng tìm cả nửa ngày, trừ dây cung ra, những đồ dùng của nữ nhân, một cái cũng không có.
“Rất xin lỗi, ta không mang theo khăn tay.” Nhan Tiểu Ngọc ngượng ngùng, sắc mặt hồng lên, cúi đầu.
Phong Mạc Thần cười một tiếng, từ trong tay áo lấy ra khăn tay Thiên Lam Sắc đưa cho Nhan Tiểu Ngọc, Nhan Tiểu Ngọc nhận lấy, nhưng không biết phải làm sao, nàng muốn học người ta, lấy khăn tay của mình ra giúp hắn lau mồ hôi, nhưng bây giờ, bây giờ là chuyện gì đang xảy ra đây?
Nhan Tiểu Ngọc cầm khăn tay lau mồ hôi cho mình một cái, ngượng ngùng trả lại hắn “Cám ơn ngươi!”
Phong Mạc Thần lắc đầu mỉm cười “Không cần.”
Nhan Tiểu Ngọc gật đầu, chờ hắn cất khăn đi, khó xử nói “Cha không đáp ứng hiện giờ giúp ngươi trừ độc, trừ phi ngươi lấy ta.”
“Ừm.” Phong Mạc Thần nhẹ nhàng đáp một tiếng, cười như không cười nhìn Nhan Tiểu Ngọc, hai gò má phấn hồng, giống như hai quả táo chín, đáng yêu không gì sánh kịp.
“Hẳn ngươi không muốn cưới ta, phải không?” Nhan Tiểu Ngọc cau mày, vặn ngón tay, mắt căn bản không dám nhìn Phong Mạc Thần.
Phong Mạc Thần không nói gì, chỉ quay lưng đi, thản nhiên nói “Ngày mai, ta muốn đi Bắc Man tìm Minh Nguyệt, ngươi có muốn đi cùng ta không?”
Nhan Tiểu Ngọc gật đầu “Muốn, nhưng độc của ngươi phải làm sao bây giờ?”
“Có lẽ, Minh Nguyệt còn biện pháp khác.” Phong Mạc Thần mỉm cười, cầm một quả dừa lên làm bình nước, ngửa đầu uống một hớp lớn, tư thế của hắn ưu nhã, từng chi tiết như được huấn đạo, Nhan Tiểu Ngọc nhìn xuất thần, chợt không rõ bối cảnh của hắn, rốt cuộc hắn là loại nam tử nào, mà có thể đem chuyện uống nước thành ra như vậy, ưu nhã đẹp mắt?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.